← Quay lại trang sách

Chương 3

Mary Bridget đi vòng qua lối đi ngoằn ngoèo chạy dài và nó đây rồi. Nhà của nàng đây. Đó là một căn nhà xây bằng vữa gạch quét vôi trắng. Mái tôn dốc xuống hai bên. Cửa trước rộng mở, những cây gỗ hoàng dương, những cây đỗ quyên màu hồng và màu đỏ nở rộ trong vườn cây um tùm. Phía ngoài kia là những đỉnh núi cao chìm khuất trong sương, nàng bước trên lối đi trải sỏi. Cửa chính khẽ mở và nàng đứng thẳng người để nhìn người đứng trên ngưỡng cửa ấy. Một khuôn mặt quen thuộc và đáng yêu. Những bước chân ngần ngừ của mình rảo bước thật nhanh hơn nữa, nàng chạy như bay đến bên ngưỡng cửa.

Nàng giật mình tỉnh dậy và nhìn chăm chăm vào mọi vật trong phòng. Phải mất một lúc nàng mới định thần được nàng đang ở đâu: trong căn hộ nàng ở chung với Carmen. Giờ đây căn hộ này là mái ấm của nàng. Nàng ngồi lên và kiểm tra đồng hồ. Đồng hồ vẫn chạy tốt và nó chỉ gần bảy giờ. Nàng tắt chuông đi vì thể nào lát nữa chuông cũng kêu toáng lên. Rồi nàng lấy áo, đứng lên và khoác áo vào. Cuối cùng nàng mở cửa phòng và bước ra ngoài. Cửa phòng của Carmen đóng chặt. Nàng ra phòng khách, tới bên cửa sổ vén màn cửa nhìn ra. Chiếc xe hơi của Newlee đã không còn ở đó. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Mỗi khi anh ta quanh quẩn ở đây nàng lại lo sợ mặc dù nàng biết không có cách gì cảnh sát Alexandria biết được vụ tấn công vào một nơi điều chế ma tuý cách đây một năm tại một khu vực rất xa xôi của bang Viginia. Cho dù là cảnh sát, Newlee cũng không biết nàng là kẻ trốn thoát trong vụ lục soát lần ấy.

Trong những ngày đầu căng thẳng của năm trước, nàng tìm kiếm tin tức cho tới khi đến bên một quầy báo có đăng tải bài về Charlottesville, nàng đọc không sót một chữ nào trong tờ báo ấy. Ba ngày sau bài báo nàng mong đợi đã xuất hiện với cái tựa: MỘT ĐƯỜNG DÂY ĐIỀU CHẾ MA TUÝ BỊ PHANH PHUI. Nàng đọc bài báo dài tới hai trang cho tới khi nàng tìm được tin tức mình mong đợi. Cùng với tin tức về những cuộc lùng bắt khác, bài báo viết rất hoa mỹ về một kẻ nặc danh tiết lộ tin tức và từ đó dẫn tới việc đóng cửa một phòng điều chế ma tuý khá lớn. Thậm chí có một bức ảnh chụp cái căn nhà lưu động và cái chòi lá ám khói phía sau.

Nàng nín thở đọc tiếp bài báo đưa tin Dwayne và Jonah đều bị bắt cả.

Nàng cắt bài báo đó và kẹp nó trong quyển Kinh Thánh. Thỉnh thoảng nàng lấy nó ra đọc lại cho tới khi cơn sợ hãi thôi không hành hạ nàng nữa. Nàng có thể tưởng tượng ra cuộc sống trong tù khổ sở như thế nào đối với một người như Jonah. Một người không thể sống trong thành phố chật chội và bức bối. Sống lang thang trong rừng, hắn ta mới thấy vui thú và yêu đời. Nhưng Jonah giờ không còn tồn tại, nàng tự nhủ với mình như vậy. Jonah mà mình biết giờ không còn nữa, chỉ còn một người đàn ông càng lúc càng mắc những chứng tâm thần lạ lùng và giờ phải đang ngồi tù.

Anh chàng Jonah có thời đầy sức sống, vụng về và vô cùng bí hiểm. Tình yêu nồng nàn của anh dành cho vùng đất nơi anh ở thì chói sáng như một ngọn lửa nóng bỏng và thuần khiết. Anh ngạc nhiên khi tìm được một nơi vùng núi hẻo lánh, sống lại cuộc sống của nguời miền núi xưa kia với niềm hạnh phúc vô cùng. Anh thích sống mà không cần nghĩ tới những chiếc xe hơi chạy qua chạy lại, những con người làm ô nhiễm vùng núi non của anh. So sánh Jonah với những người khác giống như một nguồn nguyên liệu cho tình cảm say đắm nồng nàn nàng dành cho anh và nàng luôn ở trong trạng thái say đắm ngất ngây trong suốt một thời gian dài khi nàng ở bên anh.

Nàng cho rằng, nàng và Jonah là hai kẻ lạc loài. Đó là lý do vì sao họ gặp nhau và có thể sống với nhau. Chắc là bởi họ có hoàn cảnh tương tự nhau. Cha mẹ Jonah đã ly dị, Vì những khoản nợ nần chồng chất nên ngân hàng đã phát mãi ngôi nhà của họ. Một trong những người anh trai của Jonah gia nhập quân đội và trở thành lính hải quân. Người anh còn lại chuyển đến Lynchburg và làm việc trong một cửa hàng bán đồ trang trí nội thất. Trước đây, Jonah đã từng làm việc trong một xưởng dệt khăn tắm nhưng rồi anh bị đuổi việc. Anh định đến ở chung với ông bác nếu như bác anh không đột ngột qua đời. Một ngày nọ, ông Joshua Porter ra ngoài chăm những con chim mà ông nuôi, rồi vấp té và gần như liền sau đó người ta phát hiện ông bị chứng viêm phổi. Những chuyện gì xảy ra sau sự kiện đau lòng đó thì Jonah không cần nhớ và cũng không cần quan tâm.

Cũng từ đó anh lao vào sản xuất ma tuý. Nàng biết hết chuyện của Jonah khi nàng bỏ nhà đi theo anh ta. Nhưng thật sự nàng cũng không thể kén cá chọn canh vào thời điểm đó. Có vẻ lời đề nghị cùng kiếm tiền một cách dễ dàng là một cách để nàng thoát ra khỏi hoàn cảnh mà nàng không còn chịu nổi.

Giờ đây ngồi nghĩ lại, nàng lắc đầu cay đắng. Cứ tưởng mình được đổi đời.

Nhưng mà thôi, không nghĩ tới chuyện đó nữa. Lúc này, nàng đã được an toàn. Jonah không thể đuổi theo nàng được nữa. Nhưng việc nàng gây ra cho anh ta có thể khiến anh ta phát điên lên, chỉ muốn giết chết nàng. Nghĩ đến đó nỗi lo sợ đến lạnh người lại quay trở về.

Nàng thôi không nghĩ tới những chuyện không hay, đi xuống tầng trệt đặt một ấm nước để pha cà phê, cho một miếng bánh mì vào lò nướng và ngồi bên bàn. Carmen rất tự hào vì cô có chiếc bàn ấy, một chiếc bàn formica màu vàng với khung nhôm sáng loáng bao bọc xung quanh. Cô ấy đã mua cái bàn này với giá 50 đô la của một người dọn nhà và muốn bán tống, bán tháo những đồ dùng không cần thiết trước khi chuyển đến nơi ở tại một nơi xa xôi.

- Tớ có thể bán cái bàn này với giá gấp bốn lần ngay vào ngày hôm sau, Bridget ạ.

Nàng mỉm cười, mỗi khi Carmen uốn lưỡi đọc tên của nàng. Giờ thì nàng đã quen cái tên Bridget rồi.

Cuối cùng thì nàng cũng cảm thấy dễ dàng khi sống trong một căn nhà mới, và có một cái tên lạ lẫm. Lúc đầu nàng chấp nhận cái tên ấy như chấp nhận một trò đùa. Nhưng rồi nàng tự hỏi (trước khi đưa ra một quyết định gì): đứng vào địa vị này thì mẹ nàng sẽ làm như thế nào? Nàng mường tượng ra cách giải quyết của mẹ nàng rồi làm theo. Đôi khi một khách hàng đến cửa hàng thực phẩm nơi nàng bán hàng mang theo một vẻ mặt khó chịu, một giọng nói gắt gỏng thì nàng tự hỏi trong trường hợp đó mẹ nàng sẽ làm gì. Nàng tìm ngay được cách giải quyết công việc một cách trơn tru. Những lời giải thích của nàng với người khách đó sẽ trở nên vững vàng và kiên nhẫn.

Đầu xuôi thì đuôi lọt. Bà ngoại nàng vẫn thích câu châm ngôn ấy. Trong một thoáng một tia hy vọng mong manh trong tâm trí Bridget, nhưng rồi tia hy vọng ấy biến đi thật nhanh trước khi nó có thể khiến nàng thỏa mãn đôi chút. Nàng vẫn có thể hành động nhanh nhẹn, nói năng nhanh nhẹn, thậm chí nghĩ nhanh nhẹn nhưng cái bóng ma quá khứ của một cô Mary Bridget Washburn vẫn cứ bám riết lấy nàng ở mọi chỗ, mọi nơi.

Một tấm giấy để trên bàn. Đó là một loạt những tấm hình. Nàng mỉm cười. Đó là hình của Carmen, cô gái tươi cười, mắt to, sáng rỡ và mái tóc dợn sóng bồng bềnh. Bên cạnh cô, Newlee đứng trong tư thế che chở trông hệt như anh lính nghiêm túc với mái tóc cắt ngắn và cặp mắt bình tĩnh. Nhìn họ, nàng chợt thấy nỗi cô đơn lớn hơn bao giờ hết. Nàng trả bức hình trở lại mặt bàn rồi đứng lên đi tắm. Nàng tắm xong đi ra hành lang trước khi nghe tiếng lò nướng tự động nhảy nút và nhớ ra mình phải ăn điểm tâm. Ăn uống tắm rửa xong xuôi, nàng đón chuyến xe buýt sớm đi làm, chẳng màng đến ly cà phê mà nàng đã mất công pha từ sáng sớm.

- Lorna, lạy Chúa tôi, có chuyện gì quan trọng đến độ mà cô bắt chúng tôi ra ngoài vào ngày nghỉ thế này?

Winifred cởi áo khoác cẩn thận treo lên lưng ghế tựa trong quán ăn.

- Chị em mình cứ đợi cho đến khi chị Fiona đến đã. Em có chuyện muốn nói ngay với các chị.

Winifred nhíu mày nhìn đồng hồ và thở dài nặng nề.

- Chị đã phải bỏ lỡ một cuộc họp được hoạch định từ trước chuẩn bị cho cuộc bán hàng từ thiện tổ chức vào dịp Giáng Sinh. Chỉ có Chúa mới biết những người trong cuộc họp kia sẽ làm gì nếu như không có ai chỉ lối dẫn đường cho họ.

- Em xin lỗi.

Lorna nói, chị lẩn tránh ánh mắt khó chịu của chị gái và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường phố tấp nập với dòng xe cộ đông đúc vào buổi chiều tối… Dòng người hối hả xuống các ga tàu điện ngầm và sải bước để về nhà họ ở vùng ngoại ô. Sáng ngày mai họ lại tiếp tục hối hả như thế trên con đường quay trở lại Washington DC để làm việc.

Đã có lần Lorna tưởng tượng chị sẽ thử bước ra ngoài kia, trên những con đường ấy theo những con người nườm nượp kéo nhau đổ đi các ngả để có được cảm giác thú vị và sôi động như vậy. Nhưng không hiểu sao chị không bao giờ ra khỏi cánh cửa khu giáo xứ nhà mình. Chị đã có hai năm ngồi trên ghế trường đại học ở George Mason nhưng chị không thể nào chọn cho mình được một môn học chính để sau này phát triển thành nghề nghiệp của mình. Khi Michael xuất hiện và ngỏ lời cầu hôn chị, chị có cảm tưởng đó là cách tốt nhất để thu xếp cuộc đời của mình. Nhưng ngay cả khi đã kết hôn rồi, chị cũng chỉ chuyển nhà đến cách nơi ở cũ có vài căn nhà mà thôi.

Chị những tưởng họ sẽ có con cái và có cuộc sống ổn định. Nhưng thượng đế không chiều theo ý muốn của chị và mọi chuyện thành ra như thế này đây.

Chị vẫn luôn không tin tưởng những chuyện Michael làm mặc dù chị biết chị cần phải quen với những việc làm của anh. Anh gom hết số tiền dành dụm của hai vợ chồng, đem cầm cố hết tài sản, rút hết tiền trong thẻ tín dụng và chi xài hết sạch mà không hề nói với chị một tiếng. Với số tiền đó, anh đầu tư vào địa ốc chung với một người khác. Không may thay, vụ liên doanh đó đổ bể và anh đã phải trả một khoản tiền thuế quá nặng trước khi anh mất hết. Trước khi biết được toàn bộ sự thật phủ phàng, anh đã tuyên bố với chị rằng mình đã có người khác nâng khăn sửa túi rồi. Gia tài cố định của hai vợ chồng bán đi để trả rất nhiều hoá đơn tồn đọng từ sau vụ phá sản của Michael. Số tiền bán bất động sản cũng không thể nào trả hết số hoá đơn kia.

Chị cảm giác mình bị bỏ rơi và cảm thấy như có tội mỗi khi nghĩ đến món tiền dành dụm của chị đã tan thành mây khói. Nếu không có sự cố đó diễn ra thì chị đã có thể nghỉ làm, giúp đỡ Alasdair và ở nhà cả ngày trông nom lũ trẻ. Chị không còn nhớ bao nhiêu lần chị đã cầu Chúa Trời mở đường cho chị đạt được ước nguyện ấy cho dù chị có phải chịu thiệt thòi. Nhưng cho tới nay, lời cầu nguyện của chị vẫn chưa được đền đáp.

Alasdair sẽ sẵn lòng để chị giúp anh, chị chắc thế. Anh đã từng mời chị hãy chuyển đến nhà anh, ở trong phòng dành cho khách. Chị thích lắm nhưng rồi đành phải từ chối. Nếu như chị ở với anh như vậy mà vẫn đi làm, bỏ mặc lũ trẻ thì quả thật là không biết điều. Như thể chị lấy trộm đồ của anh, lấy đi những thứ không phải của chị và giấu giấu giếm giếm một cách bất lương. Chị tự hỏi, nếu chị đến trông nom cho gia đình của em trai mình nhiều như thế liệu có ảnh hưởng đến phu quân của chị và dẫn tới sự chia tay của vợ chồng chị sau này hay không? Tất nhiên không có gì có thể biện hộ cho việc làm của Michael. Nhưng chắc … Ồ chẳng ai biết trước được chuyện gì có thể xảy ra cả.

Fiona thốt lên:

- Chị biết thế nào chuyện này cũng xảy ra mà.

Nét mặt Winifred đanh lại:

- Tôi biết ai là kẻ đã gây ra chuyện này.

- Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.

Fiona cãi nhưng cũng ủ rũ không kém. Cả ba chị em đều biết chuyện sẽ xảy ra như vậy. Trước đây cha của họ cư xử không được mấy vừa lòng với một số người. Khi ông mất, người ta đang chờ thời cơ để trả thù.

Lorna tiếp tục nói:

- Chưa hết, tối hôm qua Edga Wills cùng vài người lãnh đạo lão thành khác xuất hiện ở giáo xứ mà không hề báo trước. Họ nói giáo dân bất bình rằng họ không được chăm sóc về tinh thần. Họ rất ít gặp Alasdair vì họ rất khó gần và tỏ ra xa lánh. Họ yêu cầu anh phải từ chức.

Fiona bàng hoàng:

- Không, không thể có chuyện đó được.

Lorna nói:

- Có đấy.

Winifred hỏi:

- Vậy anh ấy làm gì?

- Anh ấy không từ chức. Anh ấy từ chối thẳng thừng. Em không biết họ đã đến xách động những người trong giáo đoàn hay chưa. Nhưng rõ ràng họ đang muốn chia rẽ.

Fiona tiên đoán:

- Rất có thể họ sẽ quay trở lại gặp chủ tịch Whiterman và gây sức ép hơn nữa.

Lorna nói:

- Em không cho rằng chuyển nhà tới Richmont là tốt. Vào lúc này, bọn trẻ con cần một nơi ở tương đối ổn định.

Winifred tuyên bố:

- Việc Alasdair rời khỏi vị trí trong lúc này là không thể được. Luôn luôn phải có một người trong dòng họ MacPherson đứng tại vị trí bục giảng kinh tại nhà thờ Knox Presbyterian. Cha của ông cố nội của chúng ta là Hamish cũng giữ vị trí này rồi, rồi tới ông cố nội Dougal, ông nội Seamus và sau đó là đến cha chúng ta.

Fiona nói:

- Vậy Alsdair là người cuối cùng giữ vị trí ấy.

- Hay là chị em mình bảo cậu ấy hãy bỏ hết những công việc phụ đi để tập trung lo công việc chính.

Fiona phản đối:

- Vì Chúa Winifred, cậu ấy là một người đàn ông đã trưởng thành chứ không phải là một đứa trẻ con nữa. Hơn nữa, tính tình nó cũng ương ngạnh lắm cơ.

- Nhưng nếu cậu ấy không xem lại công việc hiện tại thì rất có thể mất việc làm. Cứ nói biết đâu cậu ấy nghe lời chị em chúng ta thì sao.

Fiona bảo:

- Tốt hơn hết là chúng ta hãy nghĩ kỹ rồi nói chuyện với cậu ấy.

Winifred đồng ý. Và như vậy đối với họ công việc đã được giải quyết xong. Lorna thấy nhẹ nhõm khi chị trút được gánh nặng trên vai mình. Nhưng chị nhớ lại ngày chị cầu nguyện mới đây: chị có cảm giác chính chị chứ không phải hai người chị gái tài năng kia được chọn để giúp cho Alasdair giải quyết những rắc rối dù cho những rắc rối ấy đến từ hướng nào đi chăng nữa.

Đồ ăn được mang đến và họ bắt đầu nói về những chuyện khác. Winifred bảo:

- Tiện thể, cô trông trẻ chính thức xin nghỉ việc.

- Những người trông trẻ nghỉ việc mau lẹ hệt như chúng ta đi tìm thuê họ cũng rất vội vàng.

Fiona nói dứt khoát:

- Bọn trẻ nhất định phải đi nhà trẻ. Tôi không thể tốn thời gian đi hỏi thuê mấy cô giữ trẻ được.

Lorna đề nghị:

- Để em làm điều đó. Em sẽ gọi điện đến mấy tờ báo đề nghị họ đăng một tin quảng cáo cần người. Có lẽ lần này sẽ có điều gì khác lạ hơn lần trước chăng?

Chị nói thêm mà thật sự không tin tưởng lắm về điều mình nói. Vối số tiền ít ỏi mà cậu em chị có thể trả công cho người trông trẻ thì khó có thể tìm được người nào có khả năng và lại sẵn lòng làm việc.

Winifred chợt nhớ ra:

- Có lẽ chúng ta cũng nên đến cửa hàng thực phẩm Bag and Save. Ba chị em ta sẽ mua đồ ăn để nấu tiệc cho ngày lễ tạ ơn các Thánh.

Fiona cũng gật đầu đồng tình:

- Em cũng cần phải mua thức ăn cho mèo.

Winifred nói:

- Nhất định phải có một giải pháp cho hoàn cảnh của Alasdair lúc này.

- Em cũng đang nghĩ đây.

Fiona đồng tình. Còn Lorna ăn nốt bữa tối và trong đầu nghĩ có lẽ chị sẽ không đi mua sắm với hai bà chị thì hơn!

Bridget đẩy bao khoai tây năm cân về phía Jelamy và quay sang ba chị em vừa bước vào cửa hàng. Nàng rất thích gặp họ. Tuần nào họ cũng đến cửa hàng này. Họ rất đứng đắn và có ý tứ. Họ tiêu xài cũng rất đúng mực. Trước đây, bà ngoại nàng cũng thích những người như vậy. Nàng cảm thấy đau lòng khi nghĩ về bà ngoại. Nhưng nàng muốn quên ngay cảm giác đó và nhớ đến những điều may mắn đến với nàng. Nàng cũng có tiền dành dụm, cũng có một mái nhà và có một người bạn là Carmen, Jonah thì không thể đi tìm nàng được. Chưa thể. Nghĩ đến đó nàng lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Cứ hai tuần một lần nàng lại ngồi trước máy tính của Carmen, vào Website của nhà tù Viginia. Nàng vào trang thông tin của nhà giam. Tìm kiếm tên Jonah Porter. Lần nào nàng cũng kiểm tra thông tin nói về Jonah: Tình trạng sức khoẻ tốt, cải tạo tốt và cái thông tin làm cho nàng yên tâm hơn cả đó là ngày ra tù. Thể nào sau này nàng cũng phải đi xa hơn nữa, tăng thêm khoảng cách giữa nàng và Jonah. Nhưng không phải là hôm nay.

Nàng hít một hơi thật sâu và tập trung suy nghĩ về ba chị em người khách. Người đứng trước mặt nàng là người chị cả Winifred Graham. Tóc chị ta màu đỏ, thỉnh thoảng đã thấy vài sợi bạc. Môi chị ta mím lại mỗi khi mở ví trả tiền. Chị ta kết hôn với một người làm nghề kế toán và có ba con gái đã lớn. Hai cô đầu đã lấy chồng và sống ở nước ngoài. Cô con gái út học đại học và mới lên đường đến ký túc xá xa nhà vào tháng trước. Cô ta học ở tận Montreal. Đối với Bridget, đó là một gia đình kiểu mẫu.

Nàng chào đón bà Winifred:

- Chào bà Graham. Hôm nay bà khoẻ chứ ạ?

- Cám ơn cô Bridget, tôi khỏe.

Bà ta trả lời nàng như mọi khi. Bà Graham gọi nàng bằng tên thân mật và bà cứ thản nhiên gọi như vậy ngay từ đầu. Tuy nhiên không bao giờ bà gợi ý Bridget gọi bà là Winifred. Bridget tự cười giễu bản thân rồi cân số hàng mà bà Winifred đã chọn. Nào khoai lang, nào đậu nào bánh mì tròn và cả một con gà tây. Tổng cộng gần chục ký lô.

- Bà định tổ chức một buổi tiệc lớn vào ngày lễ tạ ơn các Thánh đấy ư?

Bridget hỏi và như vậy nàng đã vi phạm luật lệ của cửa hàng là không hỏi khách hàng của mình về những món hàng mà họ đã mua. Bà Winifred đáp với một cái gật đầu khó chịu.

- Phải, số thực phẩm này là để nấu tiệc trong ngày lễ tạ ơn.

Bridget đỏ mặt nhìn đống hành tây, cà rốt và tự nhủ mình phải giữ mồm giữ miệng. Từ lúc này trở đi nàng sẽ không nói thêm câu nào nữa. Nàng quan sát hai chị em gái mà nàng yêu mến. Lorna còn trẻ hơn hai chị kia. Cô ấy kín đáo và rất mực dịu dàng. Cô ấy có khuôn mặt ưa nhìn và thân hình đầy đặn. Mặt cô ấy hình trái tim và một làn tóc mây mềm mại ôm lấy khuôn mặt xinh xắn. Mặc dù Bridget biết ba chị em chỉ qua quầy tính tiền của cửa hàng này nhưng Bridget có cảm giác rằng Lorna và nàng rất có thể là bạn thân nếu như cuộc sống của họ không có quá nhiều khác biệt như hiện nay.

Nàng hỏi:

- Hôm nay cô khoẻ không, Lorna?

- Tôi khoẻ, Bridget à.

Lorna mở chiếc túi xách để trên mặt quầy trong đó có vài chùm chìa khoá, một bịch khăn giấy và một quyển sách.

- Em tìm mua gì thế Lorna?

Fiona hỏi, giọng tỏ vẻ nhẫn nại.

- Em mua đồ về nấu món súp hành. Em chỉ biết nấu món đó thôi.

Winifred khẽ đưa mắt cho Fiona.

Luôn bênh vực cho Lorna, Bridget cảm thấy hơi tức giận một chút. Nàng lục ngăn kéo lấy tiền lẻ trả cho Lorna rồi quay qua máy tính toán số tiền giảm giá dành cho những khách hàng mua hàng nhiều.

- Cô có kế hoạch gì dành cho ngày lễ sắp tới chưa Bridget?

Cô chị thứ hai hỏi. Cô ta xinh đẹp và có mái tóc sẫm màu hơn mái tóc Winifred. Khuôn mặt có những nét trang nhã và thanh tú. Cô nói với Bridget rằng cô là giáo sư dạy lịch sử tại trường đại học Street Metrorail, chồng cô là một bác sỹ. Tuy không có con nhưng cô dễ thương và cách cư xử không quá cứng nhắc như Winifred. Khi Bridget gọi cô là Brooklyn thì cô lắc đầu khăng khăng bảo gọi cô là Fiona, chứ đừng gọi là bà Brooklyn nghe không được thân mật.

- Vào lễ tạ ơn các Thánh chắc tôi sẽ ở đây thôi. Hôm nay, các bà có cần gì thêm không ạ?

Fiona lắc đầu, Winifred cũng lắc đầu chỉ có Lorna là còn đang bối rối một chút.

Winifred nói:

- Hôm nay như thế là đủ rồi, cám ơn cô.

Bridget đẩy tấm hoá đơn ghi tổng số tiền và nói:

- Như vậy, số tiền phải trả là một trăm hai mươi hai đô la và chín mươi xen.

Ba chị em thường trả tiền thực phẩm bằng một quyển sổ séc có ký tên sẵn từ tài khoản của một người có tên là Alasdair MacPherson. Đối với Bridget nàng coi đó là một dịp thú vị để nàng tự hình dung ra anh chàng Alasdair MacPherson này là ai. Tại sao anh ta lại không đi mua hàng? Có thể anh chàng què quặt chăng? Hay cũng có thể đó là một chàng trai trẻ, hoặc là em trai út nên được các cô chị chiều chuộng bởi tài năng ưu tú? Tuy nhiên nàng không bao giờ hỏi, nàng cứ để mình tưởng tượng thì thú hơn.

Lorna hỏi Bridget câu hỏi chị luôn hỏi mỗi khi ba chị em đi mua thực phẩm.

- Cô có muốn xem giấy tờ tuỳ thân của Alasdair cho đúng thủ tục không?

Bridget không hiểu tại sao lúc đó nàng lại hành động như vậy. Thay vì lúc đầu nàng định như mọi khi thì đột nhiên nàng lại muốn xem cái ông Alasdair như thế nào.

- Nếu bà không phiền xin hãy cho tôi ngó qua một chút.

- Tất nhiên rồi.

Lorna chìa ra một tấm bằng lái xe vẫn còn trong hạn sử dụng của bang Virginia và Bridget liếc nhìn qua. Đó là một người đàn ông trẻ. Điều ngạc nhiên đầu tiên đối với nàng là anh ta đẹp trai nữa. Tuy nhiên, cái nhìn của anh ta trông dữ dội và khắc nghiệt, như thể anh ta chụp hình trong khi đang giảng đạo. Tóc anh ta màu nâu chải ngược ra phía sau để lộ vầng trán cao. Cặp mắt màu xanh dương sẫm và cái mũi cao hơi khoằm, cằm vuông. Một khuôn miệng đẹp nhưng mím chặt như thể chưa bao giờ hai bên khoé miệng được phép nhếch lên để lộ một nụ cười. Bridget nói:

- Cám ơn. Tuần qua người quản lý có đề nghị kiểm kê trong cửa hàng chúng tôi.

Nàng trả lại chiếc bằng lái xe, đặt túi hàng vào trong xe đẩy, trong lòng hơi ngượng ngùng vì đã tò mò như vậy.

- Xong rồi đấy ạ. Mong được gặp các bà vào tuần sau.

Hai người chị gái lớn chào chiếu lệ rồi đẩy xe ra cửa. Nhưng Lorna vẫn còn đứng đó.

- Cô định làm gì vào lễ tạ ơn các Thánh? Tôi… muốn hỏi… ý tôi là liệu cô có muốn ghé qua chỗ chúng tôi dự bữa cơm thân mật không?

Mặt Bridget đỏ bừng. Nàng cảm thấy ngượng ngập như thể mình bị bắt quả tang làm một điều xấu. Nhưng rồi nàng hiểu là Lorna đang thương hại nàng. Nàng nói:

- Thật cám ơn chị, nhưng tiếc là tôi không đến được.

Khuôn mặt của Lorna lúc này gợi cho Bridget cảm giác nàng vừa hắt một cốc nước lạnh vào mặt cô ấy. Và bây giờ đến lượt Bridget cảm thấy thương Lorna vô cùng. Lorna nói:

- À, tôi hiểu rồi, chắc là cô đã có kế hoạch khác.

Bridget chỉ nghe mà không nói gì. Giọng bà Winifred gọi em gái mình thật to, nghe có vẻ khó chịu:

- Lorna, đi thôi!

Lorna nói vui vẻ:

- Để tôi nói cho cô nghe nhé, tôi sẽ để lại số điện thoại, nếu cô thay đổi ý định, cô nhớ nói cho chúng tôi hay.

Chị xé một mẩu giấy từ hoá đơn tính tiền, viết vào đấy một con số và nhét vào tay Bridget. Bridget định nói là nàng không thể đến được, nàng rất tiếc nhưng Lorna đã quay lưng.

Carmen Figueroa liếc ngang qua quầy kiểm tra sang chỗ Bridget đang làm ở quầy tính tiền bên kia. Khó có thể tin rằng một năm đã trôi qua, cô vẫn còn nhớ Bridget khác biệt thế nào khi lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng. Lúc đó cô bé gầy gò, xanh mướt, mặc một chiếc váy như vừa mua ở tiệm đồ cũ ra. Tóc thì nhuộm lem nhem, móng tay cắn nham nhở. Đó là tất cả những gì cô nhớ về Bridget lúc đó. Carmen có lẽ chẳng bao giờ đề nghị cô gái ở chung nhà với mình. Nhưng có một cái gì đó đã thuyết phục được cặp mắt kiểm tra nghiêm khắc của Carmen. Có lẽ đôi mắt của cô gái kia, một cặp mắt xanh to như mắt búp bê sứ. Cặp mắt đó không hẳn là nài xin Carmen. Tuy nhiên, cặp mắt đó nói lên nhiều điều. Khi cô gái đến bên Carmen nói giọng dịu dàng, ánh mắt cô bừng sáng niềm hy vọng, khiến Carmen có cảm tưởng như có ai đánh một que diêm trong một căn phòng tối đen.

- Có phải chị là người đã dán mẩu thông tin trong nhà ăn thông báo rằng chị đang cần một người ở chung phòng phải không?

Carmen thở dài:

- Vâng, chính tôi đây.

Và mọi chuyện đã xảy ra như thế. Bây giờ thì nhìn Bridget kìa: mái tóc tuyệt vời buông phủ xuống vai, cứ nhìn vào chân tóc Carmen đã đoán ngay là tóc màu bạch kim, phần đuôi thì còn màu nâu nhưng bây giờ là màu nâu sáng bóng, chứng tỏ cô gái không sử dụng chất nhuộm tóc vĩnh viễn. Hai gò má hồng. Làn da mềm mại mịn màng. Bridget sẽ rất xinh đẹp nếu bộ tóc của cô trở lại với màu bạch kim. Nhưng mặc cho Carmen nói không biết bao nhiêu lần, cô gái vẫn tiếp tục nhuộm tóc màu nâu như thế.

Carmen luôn thấy lạ lùng vì Bridget luôn trả lời không mỗi khi cô ngăn không cho Bridget nhuộm tóc. Lạ lùng thật. Chuyện nhuộm tóc là một trong những điều lạ lùng mà thôi. Có điều gì đó hơi khác lạ ở con người Bridget, Carmen không biết đó là gì. Thậm chí đôi khi cô còn tự hỏi không hiểu sao mình cứ nghĩ mãi về sự khập khiễng đó. Có một sự khác biệt giữa tâm hồn và vẻ bề ngoài của Bridget.

Bridget cảm nhận được ánh mắt của Carmen như đang nhìn thấu qua lưng của mình. Ngay sau khi nàng hoàn tất việc bán hàng cho ba chị em nhà Winifred, nàng quay qua mỉm cười với Carmen.

Nàng hỏi:

- Tối nay chị có đi chơi với anh Newlee không?

Carmen nói:

- Không, chúng tôi ở nhà. Nhưng em chẳng cần phải ra ngoài đâu. Cứ ở nhà và ăn tối với chúng tôi nhé.

Chị mời, phần vì thật lòng, phần vì chị muốn biết Bridget nói sao.

- Ồ không sao đâu mà, ở ngoài rạp có một bộ phim em đang muốn xem.

Carmen nói:

- Vậy tùy em.

Đúng như mình dự đoán, Bridget luôn sợ hãi mỗi khi thấy Newlee. Có điều gì ở con người Newlee khiến Bridget không được tự nhiên khi thấy anh và Carmen chắc chắn một điều đó là bởi Newlee là một cảnh sát. Chị đoán thực ra Bridget là một kẻ đang đào tẩu từ một chuyện rắc rối nào đó nhưng vì chị không có chứng cứ nên chị không thể khẳng định. Carmen nhíu mày, Bridget cho chị thấy đủ dấu hiệu của một người lẩn trốn. Này nhé: ít khi cô bé đi đâu và lúc nào cũng kể chuyện về quê nhà của mình. Nhưng mỗi khi người ta hỏi kỹ đến từng chi tiết thì cô bé lại kín như bưng. Những chi tiết đó cùng với thái độ mỗi khi Newlee có mặt ở nhà đều chứng tỏ điều Carmen suy đoán.

Carmen đóng cửa quầy tính tiền. Đã tới giờ nghỉ rồi. Cô đi thẳng ra ngoài hút một điếu thuốc. Khi đi ngang qua Bridget, cô nháy mắt với nàng. Thôi được, dù sao cũng không quan trọng. Đúng là có điều gì đó không ổn nhưng phận sự của cô không phải đi tìm điều không ổn đó. Nếu như cô bạn gái cùng phòng này thực sự là một kẻ đang trốn tránh pháp luật thì sớm muộn gì sự thật cũng phơi bày thôi. Người ta thường nói rằng kim để lâu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.

Bridget treo chiếc áo choàng mặc khi làm việc ở cửa hàng vào tủ và không hiểu vì lý do gì nàng rút mẩu giấy và số điện thoại của Lorna từ trong túi áo choàng cất vào túi áo khoác. Nàng đi qua lối cầu thang hẹp để đến phòng ăn phía ngoài. Lần đầu tiên nàng thấy mừng vì Carmen đã có hẹn với Newlee. Lúc này, nàng không muốn trò chuyện với ai. Nàng sẽ tìm một nơi nào đó giải trí cho qua vài giờ đồng hồ khi Newlee có mặt trong căn hộ nàng ở chung với Carmen. Nhưng điều này thì nàng nói đúng. Nàng đã định đi xem phim hệt như nàng nói với Carmen.

Nàng ra khỏi cửa hàng, đứng ngần ngừ trên vỉa hè một lúc. Trời mưa. Một vài chiếc xe hơi đi ngang qua mặt nàng đã mở đèn pha để có thể nhìn rõ đường trong màn mưa dày đặc. Nàng thích Alexandria, nó không hẳn là quê hương nàng nhưng là một thành phố xinh tươi, vườn tược được xén tỉa gọn gàng, núp đằng sau những hàng rào bằng sắt uốn hình hoa văn rất đẹp. Những cửa hiệu trong thành phố gọn ghẽ và ở đây người ta xây nhà bằng thứ gạch chắc bền màu đỏ đặc trưng của vùng Virginia.

Nàng bắt đầu bước đi, trong lòng vẫn còn cảm thấy vui sướng vì mình được mời đến dự một bữa tiệc. Nàng bước đến nhà thờ Anh giáo Knox. Muốn tới đó nàng phải đi qua đường Fairfax để tránh làn xe nườm nượp đi lại như mắc cửi trên con đường chính.

Và nhà thờ đây rồi. Nó đứng sừng sững ngay trước mắt nàng. Một nhà thờ mang đầy vẻ trang nghiêm nhưng rất đẹp. Trịnh trọng nhưng cũng rất thanh bình. Một tấm biển gắn trên chiếc cột treo ngay vỉa hè trước nhà thờ có đề dòng chữ: Nhà thờ được xây từ năm 1788. Nàng không biết tại sao nàng lại yêu mến ngôi nhà thờ cổ này. Nhìn toàn cảnh, nhà thờ có những góc vuông vức. Vẻ chắc chắn của lối kiến trúc làm cho Bridget có cảm giác an toàn và như được che chở. Nó đã là một nơi ẩn náu dành cho nàng khi ngày đầu tiên nàng có mặt tại Alexandria.

Nàng mở cửa bước vào trong. Nàng ngửi thấy mùi cổ kính, mùi ẩm thấp toát ra từ những cuốn Kinh Thánh. Nàng đến chỗ ngồi dành cho khách, trên bàn đầy những cuốn sách nhỏ và các tờ rơi, Một tấm bảng tin treo trên tường, bên cạnh bàn. Bảng có vẽ một con chim sẻ bị rớt ra khỏi tổ. Những mẩu giấy kỳ lạ đủ mọi hình thù, đủ mọi kích cỡ, với chữ viết của rất nhiều người được xâu vào một thanh sắt nhọn đóng cố định dưới bàn. Trên bảng, dưới hình vẽ là dòng chữ: Đức Chúa Cha luôn biết đâu đó luôn có một con chim non rơi ra khỏi tổ. Bridget đọc một vài mẩu giấy. Một mẩu giấy viết: Cầu cho mẹ tôi sống sót qua ca mổ. Mẩu thứ hai: Tôi muốn được gặp cha tôi một lần trước khi ông nhắm mắt. Cầu xin Chúa Trời hãy khuyên nhủ ông tha thứ cho tôi.

Cổ họng Bridget nghẹn lại, nàng đang ở một nơi tôn nghiêm. Nơi này làm cho nàng thấy hạnh phúc hơn. Nàng cảm thấy vui hơn khi ngắm những chiếc đèn bão sáng trên những ô cửa sổ, ánh lửa nhảy nhót gần lớp kính cửa dãi dầu mưa nắng. Nàng vẫn còn nhớ những ánh đèn đó đã làm nàng vui biết bao trong ngày đầu tiên cô đơn lạc lõng lúc mới đến nơi này. Hôm đó, nàng bước vào cánh cửa phía bên kia của Thánh đường. Hôm nay, nàng lại vào đây và ngồi xuống, nhắm mắt, mặc cho tâm trí trôi bồng bềnh, nàng chỉ hé mắt khi có tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại.

Nàng đứng lên định đi ra khỏi cửa hậu, nhưng rồi nàng dừng lại khi thấy một người từ ngoài bước vào. Đó là một cô gái trẻ. Không một bé gái thì đúng hơn. Cô bé gầy gò, tóc nâu dài ngang lưng. Vẻ mặt cô bé có cái gì đó rất quen thuộc khiến tim nàng thắt lại. Đó là một vẻ mặt biểu lộ những cảm xúc pha trộn giữa sự lạc lõng và cơn tuyệt vọng đầy đau khổ. Bridget ngắm cô gái, lấy ra một mẩu giấy trong túi áo khoác và xâu nó vào chuỗi những mẩu giấy dưới tấm bảng có hình chim sẻ đang rơi khỏi tổ. Thế rồi cô gái đứng trầm ngâm một lát trước tấm bảng ấy, hai bờ vai rũ xuống. Đột nhiên Bridget nhớ ra: hình ảnh của cô gái kia chính là hình ảnh của nàng trước đây, một thân phận nữ nhi phải xa tổ ấm để đến những miền xa xôi mà không biết tương lai của mình ra sao.

Bridget nhủ thầm:

- Ước gì tôi có đôi cánh của con chim câu nhỏ, tôi sẽ bay đi tìm tổ ấm.

Đó là những lời thơ nàng học thuộc từ nhỏ.

Bé gái không thể nghe tiếng nàng nhưng lạ thay cô bé ngước nhìn lên ngay khi Bridget thầm đọc lại câu thơ ấy. Cô gái nhìn khắp thánh đường mờ tối rồi nhanh chóng quay lưng đi ra phía cánh cửa mà cô đã bước vào lúc nãy.

Bridget nhìn qua cửa sổ để xem cô gái ấy đi đâu. Cô bé kia rồi. Cô bé đang đi ngang qua bãi cỏ rộng, giữa nhà thờ và một toà nhà cao xây bằng gạch đỏ kế bên nhà thờ, nơi Bridget đang đứng. Cửa nhà đó mở. Một phụ nữ bước ra ngoài bậc thềm để đón bé gái. Bridget nheo mắt lại. Người phụ nữ kia quen quá. Khi chị ta quay lại, nàng sững sờ vì nhận ra đó chính là cô Lorna. Ngôi nhà kia chính là nơi cô đã mời Bridget đến để dự buổi tiệc tạ ơn các Thánh. Đó cũng là nhà bé gái vừa từ trong nhà thờ này bước ra.

Bridget nắm chặt mẩu giấy ghi số điện thoại trong túi áo khoác. Nàng đi về phía tấm bảng, ngại ngùng khi đến gần nhưng nàng biết thế nào mình phải xem bé gái kia đang cầu xin điều gì. Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn tấm giấy mới được cài vào đó và đây là dòng chữ trên tấm giấy nhỏ kia: Lạy Chúa, xin hãy cứu con.

Bridget thấy tim mình thắt lại. Không có gì đặc biệt nếu như trên tờ giấy ấy có những lời cầu nguyện thông thường đại loại như: Lạy Chúa, xin hãy giúp con qua được kỳ thi toán khó khăn này. Hay là: Lạy Chúa, xin hãy đừng để con mèo của con chết yểu thì nàng có thể hiểu được người cầu xin và bước ra ngoài lập tức. Nhưng lần này nàng không thể làm ngơ. Có điều gì đó thật mơ hồ nhưng cũng thấy bất an trong dòng chữ: Lạy Chúa, xin hãy cứu con. Tại sao cô bé lại chỉ cầu xin với vài từ ngắn ngủi. Người ta có thể đoán đủ thứ từ dòng chữ ấy. Có thể cô bé bị mắc bệnh hiểm nghèo, cũng có thể cô bé bị ngược đãi. Bridget thở dài bước ra ngoài nhà thờ, màn đêm lạnh lẽo chụp xuống người nàng, ánh đèn bên trong ngôi nhà kế bên vẫn sáng nhưng nhìn nó mới đơn độc làm sao. Trông nó như thể tượng trưng cho một tâm hồn bị bỏ rơi và cô đơn đến nghẹn lòng. Bridget quay lưng bước về phía trung tâm của thị trấn. Nàng dừng trước một rạp chiếu phim mua một vé xem bộ phim rồi bước vào trong rạp xem hết bộ phim kia. Thỉnh thoảng cũng có một vài cảnh gây cười nhưng nhìn chung quá nhạt nhẽo.

Khi buổi chiếu kết thúc, nàng trở về nhà. Khi về tới nơi nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì cả Carmen và Newlee đều không có ở nhà. Nàng bước đến bên điện thoại trước khi treo áo khoác.

- Xin cho được nói chuyện với cô Lorna.

Nàng nói vào ống nghe khi thấy một người đàn ông trả lời ở đầu dây bên kia. Ngay lập tức nàng hình dung ra khuôn mặt nghiêm nghị của Alasdair MacPherson. Anh ta nói:

- Xin chờ một phút.

Bridget nghe tiếng trao đổi trong điện thoại và kế đó là giọng của Lorna:

- Chị Lorna, tôi là Bridget Collins ở cửa hàng bán thực phẩm đây.

Giọng Lorna nghe rất vui vẻ:

- Ô, rất mừng vì thấy cô gọi điện tới.

- Không hiểu có gì thay đổi kể từ sau khi chị mời tôi đến dự lễ tạ ơn không ạ?

Bridget hỏi mà chỉ sợ Lorna trả lời rằng có.

Giọng Lorna mừng rỡ:

- Ồ, chúng tôi rất mừng nếu cô đến chơi.

Bridget hỏi giọng yếu ớt:

- Tôi nên mang gì đến để chung vui đây?

- Không cần đâu, cô cứ đến chơi là vui lắm rồi. Tiệc sẽ bắt đầu lúc hai giờ chiều, nhưng nếu cô muốn xin hãy đến cùng chúng tôi qua nhà thờ trước đã.

Bridget trả lời:

- Thế thì tuyệt lắm, tạm biệt cô. Nàng nói rồi treo máy.

Bridget có cảm giác mình đã đặt quân bài đầu tiên trước khi chơi hết ván bài domino này.