Chương 5
Bridget nằm trên giường nhìn trần nhà. Chẳng có lý do gì đặc biệt để mình thức dậy lúc này. Cuối cùng rồi nàng cũng mất việc.
Cứu Samantha, nàng đã mắc một sơ hở. Đó cũng là một lần mắc lỗi sau bao lỗi lầm khác đã đến trong cuộc đời nàng. Bắt đầu chuỗi lỗi lầm kia là khi nàng bỏ đi với Jonah.
Nàng nằm đó thêm giây lát, suy nghĩ về việc lộn xộn mình đã tham gia vào. Và rồi cuối cùng nàng cũng quyết định ra khỏi giường. Nàng ra khỏi phòng ngủ, đến bên bàn điện thoại. Cảm ơn trời, cửa phòng Carmen đóng kín và xe hơi của Newlee cũng không có trong nhà xe. Nàng nhớ lại chuyến đi tới nhà của viên mục sư, một thời khắc chẳng lấy gì làm vui vẻ. Cuộc nói chuyện trên xe gần như một cuộc độc thoại.
Newlee mở lời trước.
- Carmen lo lắng cho cô.
Nàng nghe, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chăm chú ra cửa sổ, nhớ lại hình ảnh của Samantha và hình ảnh của mình khi vào tuổi đó.
Newlee đề nghị, giọng anh tỏ vẻ quan tâm:
- Nếu cô đang gặp rắc rối gì, có lẽ tôi giúp được cô chăng?
Nàng trả lời:
- Không, cám ơn anh. Tôi rất biết ơn anh. Nhưng có những việc anh không thể giúp được đâu.
Lúc này, nàng đứng trên ngưỡng cửa và nhớ về Samantha. Nàng tự hỏi:
- Một ngày của con bé sẽ qua đi như thế nào? Nàng nhớ đến khuôn mặt nghiêm khắc của Alasdair MacPherson, và có cảm tưởng như có ai lấy dao xoáy sâu vào ngực nàng. Nàng thương hại bé gái đang cô đơn kia. Và nàng cầu trời sao cho mình lại có dịp được giúp đỡ cô bé. Cái từ “Một tâm hồn tội lỗi” hiện ra trong tâm trí nàng. Nhưng lạ lùng thay, đi kèm với từ đó chẳng phải là khuôn mặt của Samantha mà là của Alasdair MacPherson. Và tất nhiên từ đó dành cho cả bản thân nàng nữa. Nàng tự nhủ và quyết định để tâm vào những rắc rối của chính mình.
Nàng pha cà phê, rồi ra lấy báo. Vừa mở cửa, nàng vội vàng vơ tờ báo rồi đóng ngay cửa lại. Thời tiết ngoài kia cũng giống như tâm trạng của nàng lúc này: lạnh lẽo và tối tăm. Trở lại bếp, nàng rót cho mình một ly cà phê và mở báo xem mục tìm việc.
Lorna lắc đầu hỏi làm thế nào chị có thể đối mặt với khó khăn mới này. Chồng Fiona, anh Kenvin, vốn là bác sĩ nội khoa, đã đến nhà Alasdair thăm bệnh và tuyên bố anh ấy bị cúm. Vị bác sĩ ghi giấy lại yêu cầu bệnh nhân phải được nghỉ ngơi. Tốt hơn hết là nằm yên trên giường, không nên vận động. Để mau chóng khỏi bệnh, anh nên dùng cháo gà.
Lorna ở lại cho tới đêm khuya để trông nom hai đứa trẻ. Tối qua chị đã viết đơn xin nghỉ việc. Và như vậy, cả hai sếp của chị ở hai nơi đều không hài lòng. Rõ ràng chị không thể cứ cố mãi thế này.
Chị pha sữa cho hai đứa trẻ và nhìn đồng hồ. Sắp tới giờ Samantha đi học mà Lorna vẫn không nghe động tĩnh gì từ con bé.
Chị để hai đứa trẻ nằm trong cũi, lên lầu và thấy Samantha vẫn nằm trên giường. Chị nói:
- Cháu vẫn chưa sẵn sàng đến trường sao?
Giọng Samantha nghèn nghẹn:
- Cháu không đi đâu.
- Cháu ốm à!
Im lặng một lúc thật lâu rồi cô bé trả lời:
- Vâng ạ!
Lorna đóng cửa ghé qua phòng Alasdair xem anh thế nào. Anh ta vẫn ngủ. Chị xuống nhà bếp, hai đứa trẻ đang chơi đùa với nhau trong cũi, thế nên chị rót cho mình một ly cà phê, ngồi xuống bàn suy nghĩ.
Chị không nhớ mình đã ngồi như vậy bao nhiêu lâu. Nhiều tuần qua, chị cầu nguyện cho Alasdair, nhưng những lời cầu nguyện của chị như đang làm cho tình thế ngày càng tồi tệ hơn. Alasdair vẫn phải đương đầu với những rắc rối nơi làm việc. Mà những rắc rối này càng lúc càng phức tạp hơn. Những cơn bướng bỉnh của Samantha cũng đã vượt quá mức nghiêm trọng. Thậm chí bạn bè của gia đình chị cũng phải bó tay. Nếu không nói có người phải chịu chung số phận tuyệt vọng đang bủa vây trong nhà. Cứ nhìn cô Bridget tội nghiệp mà xem, bây giờ cô ấy phải đi tìm việc làm mới.
Bất chợt, hai hoàn cảnh trớ trêu dường như gặp nhau ở một điểm nào đó khiến Lorna nảy ra một ý nghĩ. Chị suy nghĩ thật cẩn thận về sáng kiến của mình. Điều đó sẽ tốt đây. Chị dự định sẽ gọi cho Winifred và Fiona hỏi ý kiến của họ nhưng rồi chị biết mình không có thời gian để xin ý kiến người này người khác. Đây đúng là một tình thế cấp bách cần phải quyết đoán mới được, và chuyện thành hay bại là nhờ ở chị. Tuy nhiên, chị cũng hơi lưỡng lự vì không biết liệu ước nguyện của chị có thành hiện thực.
Chị mang cuốn danh bạ điện thoại xuống và giở thật nhanh. Nhưng cái tên mà chị tìm lại chẳng có ở đó. Chị nhìn số của cửa hàng thực phẩm Best & Save rồi quay số đó, chị yêu cầu được gặp người quản lý cửa hàng và tự giới thiệu. Sau đó, chị lập tức nói với ông ta điều chị cần.
- Tôi chỉ đáp ứng yêu cầu của chị bởi vì chị là người nhà của mục sư và chị đang làm vì lợi ích của ông ấy. Tôi biết tại sao chị lại cần địa chỉ của cô ta rồi. Cô ta dám làm hư hỏng cháu gái của chị. Thật đáng lên án làm sao!
Lorna không phí thời gian để phản đối ông ta. Chị cảm ơn thật nhanh rồi viết thông tin ông ta cung cấp lên giấy, sau đó chị quay số điện thoại vừa được cho, nhưng chị nhận ra đó chỉ là hộp thư thoại, không thể giải quyết được việc này bằng cách để lại lời nhắn vào máy điện thoại được. Chị nhìn xuống hàng kế tiếp mà chị vừa viết vội trên tờ giấy, đó là địa chỉ của Bridget. Chị quyết định thật nhanh rồi sau khi lên ngó xem Alasdair và Samantha ra sao, chị ẵm hai đứa trẻ sinh đôi ra xe hơi và lên đường.
Suốt buổi sáng, Bridget ngồi xem những mẩu tin rao vặt trên báo, ghi lại một vài địa chỉ nhưng nàng biết đó là việc mình cần phải giải quyết lúc này chứ nàng cũng không hy vọng gì nhiều. Không có mẩu quảng cáo nào tìm người thu ngân tại cửa hàng thực phẩm cả, nhưng tiếc thay công việc đó là việc thành thạo nhất của nàng.
Có tiếng gõ cửa. Nàng hoảng hốt đi ra cửa, nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa một lát rồi mở cửa ra.
- Xin chào chị Lorna.
Nàng ngồi nghe Lorna nói rõ lời đề nghị. Vừa nghe, nàng vừa ngắm hai đứa trẻ sinh đôi đang làm xáo trộn ngăn kéo đồ trang điểm của Carmen. Nàng suy nghĩ một lát khi nghe xong. Cuối cùng nàng hỏi:
- Nếu tôi nhận công việc thì tôi phải dọn về nhà chị sao?
- Chỉ thỉnh thoảng cô phải ngủ lại thôi.
Lorna nói. Chị lo lắng vì rất có thể Bridget ngại vì phải ở trong nhà mà không chấp nhận lời đề nghị của chị. Nhưng thật ra, Bridget sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều kiện nào miễn là tránh mặt được Carmen và Newlee.
Lorna giải thích:
- Alasdair hay đi công tác xa, thực ra lúc này tôi hay ở lại nhà anh ấy. Tôi có việc phải làm ngoài giờ và tôi không thể bỏ việc làm đó được. Lúc này, Alasdair đang ốm, như vậy phải có ai đó trông nom bọn trẻ vào buổi đêm. Nhưng khi mọi chuyện đã tạm ổn thì sau bữa cơm tối, cô có thể ra về. Chúng tôi sẵn lòng mời cô ở lại dùng bữa cả ngày với những người trong gia đình, và cô cũng được phép dùng xe hơi của nhà. Cô cứ tự nhiên như đó là nhà cô, như gia đình của cô vậy. Tôi biết, tiền thù lao không nhiều nhưng nhà thờ có thể trả tiền bảo hiểm y tế cho cô như một thành viên trong gia đình.
Bridget suy nghĩ thật kỹ. Đây không phải là một giải pháp lâu dài, nhưng ít nhất nó cũng cho nàng một nơi chốn để nương náu, tránh xa Newlee và Carmen. Dẫu sao nàng cũng có được một việc làm, điều đó làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn cả. Nàng quyết định:
- Thôi được, tôi sẽ nhận công việc này trong một thời gian ngắn xem sao. Khi nào tôi có thể bắt đầu?
- Hãy tính từ ngày hôm qua đi.
12 tiếng đồng hồ sau, Bridget đã đứng trong nhà bếp của vị mục sư, ngoan ngoãn gật đầu trong lúc Lorna chỉ dẫn nàng công việc ra sao và cái gì đặt ở đâu.
- Đây là kệ chén đĩa. Đồ ăn của bọn trẻ để trong tủ thức ăn đằng kia. Đây là thời gian biểu tôi đã viết sẵn. Đây là giờ Samantha đến trường, giờ ngủ của hai đứa trẻ, v.v… Nào, bây giờ chắc cô không thấy phiền khi phải ngủ đêm lại đây đúng không?
- Không, tôi không phiền gì cả.
Bridget đáp, nhưng trong đầu nàng quay cuồng với những câu trả lời có, có phiền chứ. Nàng biết có nhiều cách hay hơn để tránh né Carmen và Newlee. Ví dụ như thuê một nhà trọ chẳng hạn. Chứ còn căn nhà này bừa bộn không thể tả.
Mà nhà không chỉ bừa bộn không thôi. Nhìn qua cũng đủ thấy, hình như đã nhiều năm nay không có ai lật nệm ghế, nệm giường lên để phơi, để quét dọn, thảm rất lâu rồi không được giũ sạch, cửa cũng đóng im ỉm suốt cả ngày và mọi đồ đạc trong nhà thiếu bàn tay chăm sóc tỉ mỉ.
Ví dụ như phòng khách, đó là căn phòng lớn nhất trong nhà, nhưng không hiểu phòng khách này được sử dụng vào mục đích gì, đồ đạc trong phòng vừa cũ, hình dáng lại cổ quái, nó không chỉ gợi cho người ta cảm giác khó chịu, không được thoải mái. Bridget nghĩ: Nếu có ai đó ngồi vào một trong những cái ghế kia, chỉ một hai phút sau thôi là thấy tê cứng hết cả người. Làm như mỗi góc nhà là nơi tàng trữ đồ cổ, những thứ mà trẻ con không nên đụng vào. Trong đó có cả một bộ sưu tầm những cái đê khâu tay đã đen xỉn. Và nữa, những con thú nhỏ bằng thủy tinh cũng được bày trên chiếc kệ thấp như chỉ chờ bọn trẻ đến đập cho vỡ tan. Phòng ăn và hành lang cũng thế. Trong cả căn nhà rộng lớn như vậy mà không có chỗ nào để cho trẻ con thoải mái vui chơi.
Căn phòng duy nhất có sức sống là nhà bếp. Nhưng ở đây bài trí cũng chẳng đâu vào đâu. Một căn phòng nhỏ xíu nhưng không lớn hơn cái tủ quần áo loại lớn là mấy mà nhét đủ thứ lại còn thêm cả một chiếc tràng kỷ và cả cũi của em bé nữa. Chiếc tủ kính để đồ sứ trong phòng ăn đầy những đĩa sứ rất đẹp, nhưng trong nhà bếp là nơi ăn uống thực sự lại chỉ có một bộ chén đĩa mẻ, hệt như nơi phát chẩn trong nhà thờ vậy.
Lorna kết thúc phần liệt kê tài sản.
- Tôi nghĩ chỉ có bấy nhiêu thôi. Đây là số điện thoại ở nơi làm việc của tôi.
Chị đưa cho Bridget mẩu giấy.
- Ngày mai tôi sẽ đến xem cô có cần gì không.
Chị nhanh chóng ôm hôn cô trông trẻ mới rồi bước ra ngoài đóng cửa lại.
Bridget đứng giữa nhà một lát, cảm giác được sức nặng công việc trong một căn nhà cũ kỹ như thế này, gánh nặng đó sẽ đè xuống vai nàng. Nàng cảm giác ớn đến tận sống lưng. MacPherson hiện nằm bẹp trên giường bệnh. Samantha đóng kín cửa phòng ngủ tránh những nét mặt khó chịu của những người trong gia đình.
Bridget nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ. Nàng nhìn quanh căn phòng, khóa cửa hậu, tắt đèn ngoài thềm rồi đi kiểm tra các phòng khác trong ngôi nhà. Trông có vẻ như nàng đi xem đèn đã được tắt hết chưa, nhưng thật ra nàng muốn xem mọi góc nhà có còn để những vật gì nguy hiểm cho bọn trẻ không. Nàng tắt đèn vàng trong phòng khách và đèn chùm trong phòng ăn. Ánh đèn chiếu sáng các khuôn mặt của các vị tổ tiên của dòng họ MacPherson cũng đột ngột tắt ngấm. Khuôn mặt họ trong các tấm hình quá nghiêm nghị đến mức gần như cáu kỉnh. Còn đèn ở ngoài cổng, nàng quyết định cứ để cho sáng. Nàng cài then cửa và lên trên lầu.
Mỗi bước đi của nàng đều gây nên tiếng cọt kẹt từ lớp gỗ lót sàn. Chắc chắn phải thế rồi. Nàng ngó vào căn phòng đầu tiên khi mới lên cầu thang. Cửa hé mở, chắc là phòng làm việc của MacPherson. Những kệ sách sát tường đầy sách. Một bên góc nhà dành chỗ cho chiếc bàn đầy những giấy tờ. Có hai chiếc ghế tựa và một chiếc bàn nhỏ nằm đối diện bàn lớn kia. Sàn nhà trải lớp thảm Ba Tư đã xơ xác.
Nàng sang phòng của Samantha. Cửa mở hé, nàng có thể nhìn thấy tóc con bé buông xõa trên gối.
Nàng kiểm tra phòng bọn trẻ, bọn trẻ đã ngủ. Chúng cuộn tròn như những quả bóng nhỏ như thể chúng rất lạnh. Căn phòng không có đồ đạc gì cả, chỉ có một cái bàn để thay tã, hai cái nôi và một tủ quần áo, vài món đồ chơi, không trang trí tranh ảnh hoặc những món đồ chơi xinh xắn, không ai có thời gian chào mừng những sinh linh nhỏ vừa ra đời. Nàng cố đi nhẹ chân, tội nghiệp mấy đứa nhỏ. Nàng đắp chăn cho chúng rồi nhẹ nhàng bước ra. Phòng ngủ của mục sư MacPherson đóng kín, nàng không mở cửa căn phòng ấy.
Phòng dành cho khách ở cuối hành lang, phòng nhỏ, ít đồ đạc, có một chiếc giường, bốn góc có bốn cọc, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ chắc chắn và một kệ. Bridget mở khóa chiếc túi du lịch của nàng, lấy ra quần áo mặc nhà, nàng thay bộ đồ bằng vải lanh rồi treo bộ đồ đi đường vào tủ. Nàng đánh răng rửa mặt, vào kệ sách tìm một cuốn để đọc. Cuối cùng nàng chọn cuốn “A Girl of the Limberlost”. Nàng đọc cho tới khi mắt díp lại rồi tắt đèn, thả hồn vào một giấc ngủ đầy mộng mị.
Bridget nghe tiếng khóc và mở choàng mắt. Nàng thoáng ngỡ ngàng, mất một lúc nàng không biết mình đang ở đâu. Thế rồi, nàng nhận ra đó là tiếng khóc của hai đứa trẻ nhỏ. Lúc đó nàng mới nhẹ nhõm đôi chút. Nàng đứng dậy, đến phòng chúng.
Tiếng khóc của thằng bé Cameron. Nàng đến bên bé trai, ẵm nó lên. Cameron bị sổ mũi, tã giấy ướt sũng, lớn như thế này rồi, đáng lẽ phải tập cho nó ngồi bô.
Nàng đặt thằng bé lên bàn thay quần áo và mặc tã giấy cho nó. Bộ quần áo của Cameron cũng đã ướt hết rồi. Nàng thay quần áo, lau mũi cho nó. Cô lấy luôn thuốc nhỏ mũi trên kệ và tra thuốc cho Cameron. Ngày mai nàng sẽ gọi điện cho bác sĩ, thằng bé này ốm mất rồi.
Lorna bảo cứ cho nó bú là nó lại ngủ ngay. Bridget nhìn thằng bé, nó ngồi trên chiếc bàn thay đồ, nét mặt sầu thảm. Bonnie cũng đã tỉnh giấc và đứng trong cũi nhún nhảy. Tóc con bé màu bạch kim, lúc này rối bù. Miệng ngậm núm vú giả. Bonnie cứ mút chùn chụt và nhìn quanh nhà bằng cặp mắt xanh to tròn.
Bọn trẻ này đâu cần bú bình, chúng cần có người bên cạnh trò chuyện, vỗ về chúng.
Nàng ẵm Cameron lên, cặp thằng bé bên mạn sườn rồi cúi xuống ẵm Bonnie cặp mạn sườn bên kia, nàng tắt đèn bằng cách dí cái cằm của mình vào công tắc rồi bước ra khỏi cửa. Nàng quay về phòng mình, đặt hai đứa trẻ lên giường, tắt đèn, bò vào nằm cạnh chúng. Nàng để Cameron nằm một bên, đặt Bonnie nằm phía bên kia, nàng nằm giữa. Một lát sau, hai đứa cuộn tròn và nằm ngủ rất ngon.
Bridget nằm đó, mắt nhìn trần nhà tự hỏi: Nàng đang sa vào một hoàn cảnh khó khăn biết mấy. Nhưng hai đứa trẻ nằm bên cạnh nàng mới dễ thương và ngoan ngoãn làm sao. Nàng đắp chăn che kín cả ba, cảm thấy trong lòng ấm áp hơn. Giờ thì nàng không biết nàng đang an ủi chúng hay chính chúng mang lại niềm vui sống cho nàng?
Một ngón tay chọc vào mắt nàng, một vết ướt xuất hiện trên bộ áo mặc nhà của nàng, ngay cạnh người Cameron. Nàng mở con mắt còn được tự do.
- Xin chào! Nàng nói với Bonnie, chủ nhân của những ngón tay trên mắt nàng.
Bonnie mỉm cười. Cái núm vú giả rớt ra khỏi miệng nó.
Cameron ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở sờ soạng quanh giường cho tới khi thấy có người bên cạnh mới yên. Thằng bé lại sổ mũi nữa rồi. Bridget nói với Cameron:
- Trông cháu lôi thôi quá, quấy rối như vậy đủ rồi đấy. Thằng bé ấm ứ trong cổ họng.
- Ta nói cháu đấy. Nàng nhắc lại, nâng áo thằng bé lên, thổi vào bụng nó phát ra âm thanh thật lớn. Thằng bé cười, xoa bụng bằng bàn tay bụ bẫm.
- Thích giỡn nữa phải không? Nàng lại thổi vào bụng thằng bé, nó cười khúc khích.
- Chuyện gì thế này?
Samantha, con bé đẩy cửa phòng dành cho khách và nhìn vào. Cố che giấu vẻ tò mò hiện trên nét mặt bằng cách nhíu mày lại khó chịu.
- Chúng tôi đang chơi mà. Chuyện xảy ra là thế đấy.
- Không, cháu hỏi là tại sao cô lại ở đây kìa?
Bridget ngồi lên:
- Thế không ai nói gì với cháu à?
Mặt con bé tối sầm lại:
- Chẳng có ai nói gì với cháu cả.
Bridget bình thản trả lời:
- Bây giờ cô làm việc ở nhà cháu. Cô là thành viên mới trong gia đình. Một cô giữ trẻ.
Cameron a lên như muốn hỏi. Bridget thoát khỏi những giây phút sượng sùng.
Nàng mỉm cười, lại thổi vô bụng nó lần nữa.
- Trông quần áo cháu lộn xộn quá. Đi tắm thôi.
Nàng đứng lên ẵm thằng bé. Bonnie xuống giường lẫm chẫm đi theo nàng.
Samantha đi cuối cùng, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Cháu chẳng cần ai chăm sóc hết.
- Nhưng em cháu cần.
Samantha không thể cãi cọ thêm gì về chuyện này. Bridget cởi chiếc quần ướt của Cameron, rửa ráy cho thằng bé, thay tã giấy khô, đặt nó vào trong chiếc giường ngủ khô ráo, lót chăn thật ấm, sau đó bắt đầu lại quy trình ấy cho Bonnie.
- Trông em để cô đi thay đồ. Nói xong, nàng đi ra cửa trước khi Samantha kịp phản đối. Không đầy một phút sau, nàng quay lại.
Bốn người xuống tầng trệt. Khi đã vào tới bếp, Bridget gấp chiếc cũi lại, đổ thùng đồ chơi xuống dưới nền nhà. Một khi nàng còn sức lực thì mấy đứa bé này không còn sống trong tình trạng phải nuôi nhốt nữa. Bọn trẻ sà vào đám đồ chơi và vui vẻ tức thì. Samantha nheo mắt nhìn cảnh đó.
- Đi tắm đi. Nếu không lại trễ giờ đến trường bây giờ.
- Cháu không đi. Cháu ghét trường học lắm.
- Tại sao thế? Bridget đặt nồi quấy bột lên trên bếp ga, mắt vẫn canh chừng hai đứa trẻ sinh đôi đang chơi vui vẻ.
Mặt Samantha tối sầm. Bridget biết con bé đau khổ thực sự.
- Cháu cũng không biết nữa.
Bầu không khí im lặng khi món cháo nấu yến mạch cứ dài ra mãi. Khi món cháo ngũ cốc ấy được nấu xong, Bridget đổ ra bốn cái tô. Nàng chiên bánh mì với bơ. Đặt Cameron và Bonnie lên ghế ăn dành cho trẻ, bỏ vào tô bột của chúng mỗi tô một thìa đường.
Samantha ngồi xuống, khó chịu nhìn đĩa bột.
Bridget không mất thời gian để ý tới con bé. Nàng bắt đầu dùng bữa điểm tâm.
Nàng nói:
- Cô có rắc rối đây, Samantha. Cô biết chỉ là khách lạ ở đây. Một người làm công. Cô biết cháu có nhiều lý do để không nghe. Nhưng nếu như cháu không cho cô biết rõ thì cô không thể yên tâm, nếu cháu cứ ở nhà hoài. Hay là cô nói với cha cháu nhé? Cháu có muốn biết cô sẽ nói gì với ông ấy không?
Samantha khó chịu ậm ừ gật đầu và chỉ tiết lộ một chút điều nó đang giấu kín.
- Bọn trẻ ở trường chẳng coi cháu ra gì. Chúng nó bảo cháu là con khùng. Thậm chí không có đứa bạn gái nào chịu ngồi chung với cháu. Bọn chúng nói những chuyện đại loại như cháu sẽ có ngày vác đến trường một khẩu súng và bắn chết hết mọi người.
Món bột yến mạch đắng nghét trong miệng Bridget, nàng nuốt chửng rồi đứng lên rót cho mình một ly cà phê, nàng cố giữ nét mặt bình thản.
- Tại sao bạn cháu lại nói thế?
Samantha nhún vai:
- Cháu không biết.
Bridget suy nghĩ rất lâu. Nàng có thể che chở cho Samantha, cho nó sự cảm thông hoặc nàng nói ra hết sự thật với mọi người trong gia đình. Nàng phải quyết định thôi.
- Để cô nói cháu nghe. Ngày hôm nay cô cần có người giúp thì mới chăm sóc chu toàn cho cha cháu và hai đứa em sinh đôi này. Cháu cứ ở nhà giúp cô, hoặc nếu không cháu đi mặc đồ đi, cô chở cháu đến trường.
- Cháu giúp cô vậy. - Samantha hứa. Giọng nói của nó mang âm hưởng sự tuyệt vọng khiến tim Bridget đau nhói.
Nàng mỉm cười với Samantha và tiện đà nàng đưa tay vuốt tóc con bé. Cô bé không hất tay nàng ra, chỉ đứng trong tư thế hơi gượng gạo một chút.
Bridget nói:
- Tốt rồi, vậy hãy nhanh tay lên nào.
Khi Lorna đến vào giờ ăn tối, Bridget và Samantha đã dọn dẹp rất nhiều dưới tầng trệt. Hai cô cháu đi mua thực phẩm, đưa Cameron đến bác sĩ và đã cho cả hai bé uống hai liều thuốc kháng sinh đầu tiên. Bridget giặt giũ xong, xem xét tình trạng sức khỏe của mục sư MacPherson rồi gọi cho ông bác sĩ cũng là anh rể của mục sư. Lúc này, bác sĩ cũng đã có mặt và đang khám cho MacPherson.
Lorna và Bridget gấp quần áo ngồi đợi. Bác sĩ khám xong, xuống cho biết thông tin.
- Alasdair không được khỏe.
Theo Bridget, ông ta nói thế là cốt để mọi người đừng lo lắng. Chứ còn ngày hôm nay, mỗi khi vào xem tình trạng của mục sư thế nào, nàng đều thấy mắt ông ta đờ đẫn mê man.
Kenvin nói:
- Anh ấy sốt rất cao. Tôi khám thấy có triệu chứng của bệnh xung huyết phổi. Nếu ngày mai anh ấy không khỏe hơn, tôi sẽ phải làm thủ tục để cho anh ấy nhập viện.
Bridget hỏi:
- Liệu tôi có thể giúp gì được không?
- Anh ấy phải uống nhiều nước vào. Cứ cách một giờ, anh ấy phải uống ít nhất nửa ly nước lớn.
Lorna thì thầm:
- Bridget à! Cô sẽ phải thức suốt đêm đấy.
Kenvin hỏi:
- Hay cả nhà nghĩ tôi nên đưa anh ấy vào viện ngay bây giờ?
Bridget lắc đầu:
- Không, để tôi chăm sóc ông ấy.
Lorna hứa:
- Ngày mai, sau khi làm xong tôi sẽ đến đây ngay.
Bridget gật đầu. Kenvin ra về.
Nàng và Lorna đưa hai đứa bé vào giường rồi pha trà, ngồi bên nhau một lúc. Samantha đang thích thú xem bộ phim hay cuối tuần. Lorna hỏi khi thấy tiếng tivi ồn ã dưới nhà:
- Hay chúng ta xuống phòng khách nhé?
- Vâng. - Bridget đáp, theo Lorna xuống dưới phòng lớn.
Phòng khách đây rồi. Nàng nhìn đống đồ cũ chất đầy xung quanh. Nàng dự định sẽ vất hết những món đồ cũ ấy đi, hoặc lôi lên trên gác xép, hoặc cất cho thật kỹ.
Nàng bắt đầu kể cuộc nói chuyện của nàng với Samantha. Câu chuyện có liên quan tới trường học. Lorna nghe chăm chú, khuôn mặt chị có vẻ lo âu.
Bridget nói:
- Với lại, một số thứ trong nhà này, tôi có vài ý muốn trao đổi với chị.
Lorna gật đầu. Bridget nói ý định của nàng.
Mắt Lorna trợn tròn khi nghe nàng nói. Lúc Bridget nói xong, Lorna nhấp một ngụm trà. Sau đó chị đón ánh mắt của Bridget đang nhìn thẳng vào mình.
- Tôi nghĩ đó là những ý kiến rất hay. Em có toàn quyền ở đây. Hãy cứ tự quyết định mọi việc như thể đây là nhà em. Nếu em thấy việc dọn dẹp là cần thiết thì em cứ tự nhiên.
Bridget hỏi:
- Chị có chắc không?
- Chắc chứ! Chị sẽ giải thích tất cả với Winifred và Fiona.
Bridget nhận được một thông điệp trong câu trả lời vừa rồi. Như vậy, chính Lorna đã trả tiền thuê nhà.
Lorna nói như tự nhủ thầm sau khi uống hết ly trà. Chúng ta còn phải bàn trước khi hai chị em ấy đến đây.
- Để tôi kể cho em nghe một số thông tin về gia đình. Mẹ của Samantha, chị Anna, đã qua đời cách đây hai năm.
Bridget gật đầu. Nàng cũng có thể đoán ra được phần nào.
- Samantha đến trường học, còn Alasdair suốt ngày làm việc ở đài phát thanh, lúc đó tôi đã mang hai đứa trẻ sinh đôi về nhà tôi chăm sóc vài giờ để Anna đang bệnh được nghỉ ngơi một chút, khi đó hai đứa mới có mười ngày tuổi.
Bridget cảm thấy sợ hãi.
- Lúc đầu Anna định đi mua chocolate để chị ấy và Samantha làm bánh. Đó là lời chị ấy ghi lại nhắn cho mọi người ở nhà, nhưng hình như chị ấy đã lạc đường và mất phương hướng. Chị ấy đã lao cả cái xe hơi xuống dưới lòng sông. Một người đàn ông đã nhảy xuống ngay lúc đó nhưng ông ta không mở được cửa xe ra. Khi người ta kéo được chị ra ngoài thì đã quá muộn.
Bridget chớp mắt. Quả thật là một câu chuyện quá khủng khiếp đối với nàng.
Lorna nói tiếp, giọng như nghẹn lại.
- Hoàn cảnh thật kinh khủng. Lúc đó hai vợ chồng tôi vẫn còn sống với nhau. Và tôi không đi làm. Lúc đó, đêm nào tôi cũng thức suốt đêm để chăm sóc hai đứa trẻ.
Bridget không nói gì, cứ tiếp tục lắng nghe.
- Đầu tiên, khi nghe tin dữ Samantha như quẫn trí. Chắc em cũng hình dung ra, sau đó con bé bình tĩnh hơn và tôi cứ tưởng…
Giọng chị vỡ ra trong tiếng nức nở. Bridget đến bên an ủi chị.
- Tôi xin lỗi. - Lorna nói nhỏ nhẹ rồi tiếp tục.
- Tôi cứ tưởng con bé sẽ bình phục. Tôi cứ nghĩ lúc này mọi việc là quá hoàn hảo, điểm số con bé ở trường đều không có gì đáng lo. Phòng nó lúc nào cũng gọn gàng, quần áo tề chỉnh, phong thái không có gì đáng chê trách. Tuy nhiên, con bé vẫn còn cần nhiều thứ khác, nhưng Alasdair không thể đáp ứng được nhu cầu của con, bởi vì công việc bề bộn tại nhà thờ, còn tôi lại bận rộn với hai đứa bé.
Bridget hỏi:
- Thế từ lúc nào Samantha cư xử không bình thường?
- Cách đây sáu tháng. Vào đúng lúc con bé vừa tròn 13 tuổi, học hành sa sút hẳn và nó bắt đầu lẻn ra ngoài gặp gỡ mấy thằng con trai tuổi choai choai. Quan hệ của nó với đám bạn gái ngày càng xấu đi và rồi không còn đứa con gái nào chơi với nó.
Đột nhiên Lorna nhìn đồng hồ. Chị rất lấy làm tiếc khi phải nói lời từ biệt:
- Tôi phải đi thôi. Tối nay tôi phải làm việc ở nhà máy phim Kodak, cảm ơn em, em không biết em đã giúp chúng tôi nhiều như thế nào đâu.
Bridget tiễn Lorna ra cửa. Hai người ôm nhau từ biệt.
Nàng giục Samantha đi ngủ rồi vào bếp rót một ly lớn nước pepsi trong tủ lạnh mang lên cho mục sư. Cái từ “Mục sư” theo nàng không phù hợp với Alasdair cho lắm. Tính tình anh ta thân thiện đấy chứ. Nhưng thôi, nàng gọi anh ta là gì không quan trọng. Anh ta ở địa vị nào cũng chẳng còn là điều đáng bàn lúc này. Nàng mang ly nước lên lầu cho Alasdair. Trong nước có đường, có lẽ anh ta sẽ đỡ xót ruột hơn.
Nàng đẩy cửa, bước nhẹ đến bên giường người bệnh. Khuôn mặt anh ta đỏ rực, nóng ran, nóng tới độ nàng hoảng sợ. Nàng cố thuyết phục anh ta uống hai viên thuốc Aspirin cùng ly nước Pepsi. Sau đó, nàng lấy một chậu nước đầy, lau mặt cho anh, cố hạ nhiệt cho người ốm. Nàng dùng khăn bằng vải thô, ướt đẫm nước định đắp lên trán cho Alasdair thì nghe anh rên rỉ. Nàng bỏ khăn vào lại chậu và hỏi:
- Chuyện gì vậy Alasdair, anh làm sao thế?
Nàng gọi thẳng tên anh ta mà không cố ý tỏ ra quá thân mật như vậy.
Khuôn mặt người bệnh sáng bừng lên. Mắt anh ta rạng rỡ, có thể vì sốt, có thể vì ảo giác khi phải nằm liệt trên giường quá lâu.
Anh ta thì thầm:
- Vậy là cô đã quay trở lại.
- Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi. Nàng dỗ dành và cầm lấy cánh tay chìa ra của Alasdair.
- Vậy là cô đã quay trở lại. Anh lại thì thầm. Lần này giọng nói của anh náo nức và nồng nàn đến độ Bridget cảm thấy ngượng ngập. Anh hôn lên bàn tay nàng, áp bàn tay nàng vào ngực anh. Nàng cảm giác được hơi nóng hầm hập tỏa ra từ làn da của anh. Cảm giác được cả nhịp tim đập dồn dập.
- Cô sẽ cho tôi một cơ hội chứ?
Lại một cơ hội. Trên đời lại có một người nữa đang cần một cơ hội để làm lại tất cả.
Khuôn mặt anh tối sầm vì đau đớn.
- Cô sẽ tha lỗi cho tôi chứ? - Anh ngồi lên, chìa cánh tay còn lại về phía nàng.
Nàng dỗ dành, đỡ lưng anh ta trở lại phía giường.
- Vâng, tôi quên chuyện đó rồi. Bây giờ nằm xuống đi.
- Cô sẽ không bỏ đi chứ?
- Không, tôi sẽ không đi đâu nữa. Nước đây, anh uống đi.
Nàng đưa ly nước Pepsi vào miệng anh. Lấy khăn lau những giọt nước rớt ra ngoài khi Alasdair đã uống xong.
Nàng ngồi xuống cạnh anh trên chiếc ghế tựa đặt bên giường suốt đêm. Nàng ngủ thiếp đi giữa những lần mang nước cho Alasdair uống và lau thật khô những giọt nước vương vãi xuống áo.
Khi đêm đã khuya, nàng bừng tỉnh vì nghe tiếng khóc. Alasdair đang khóc, tiếng thổn thức thật sâu, thật não nề. Nàng cố vỗ về anh. Nàng nói:
- Alasdair, thôi đi nào, mọi chuyện đã ổn rồi mà. Nàng vỗ vỗ vào má anh, để anh cảm nhận được sự hiện hữu của nàng.
Rồi nàng ngồi xuống bên cạnh anh, bất lực. Nàng cũng muốn khóc thương cho bản thân mình. Tại sao nàng lại đến cái nơi chốn khủng khiếp và buồn bã như thế này?
Có một điều chắc chắn là Chúa Trời không bao giờ muốn người ta lâm vào tình cảnh quá sức chịu đựng. Đêm đó, hai đứa trẻ lại ngủ rất ngon cho tới tận bảy giờ. Bridget ngủ thiếp đi khi trời gần sáng, và nàng giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng đứa trẻ khóc. Nàng ngồi trên ghế nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi tay Alasdair MacPherson. Mặt anh vẫn còn nhợt nhạt nhưng thân nhiệt đã hạ. Anh ngủ rất ngon, nàng nhìn anh một lúc tự hỏi liệu anh có nhớ chuyện gì xảy ra trong vừa rồi không. Nàng kéo chăn đắp kín vai anh và nhẹ nhàng ra khỏi phòng chăm sóc cho các con anh.
Alasdair nằm trên giường. Mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Đã mười ngày qua, anh biết chính xác thế bởi anh đếm từng ngày. Thế giới của anh chỉ là những cơn sốt cao và những cơn khát cháy khô họng. Có những lúc cơ thể nóng ran cùng đôi môi khô nứt nẻ. Và nữa, sự có mặt của cô ấy. Quan hệ của họ vừa tươi mới, vừa thân mật. Bàn tay mát rượi của cô áp vào trán anh, giữ lấy anh. Cặp mắt xanh bình thản đưa anh trở về hiện tại sau những cơn ác mộng vì sốt cao. Giọng nói dịu dàng của cô như một sợi dây bền chắc vô hình, tựa như một cái phao cứu hộ mà anh ôm xiết lấy khi không còn sức lực để vùng vẫy trong bóng tối mênh mông của biển cả cô đơn.
Trong khoảng thời gian đó, những công việc ngổn ngang dường như cũng đã buông tha anh. Thậm chí những người trong nhà thờ cũng không cố sức nâng anh lên hoặc hạ anh xuống nữa. Anh đã xuống đến tận cùng rồi. Tinh thần của anh cũng như cơ thể của anh vậy, đã không còn chút sinh khí.
Anh ngồi lên, những suy nghĩ nông nổi cũng đã qua. Kenvin hôm qua đến khám cho anh đã nói rõ căn bệnh của Alasdair. Anh bị cúm và bị sưng phổi, các triệu chứng đã rõ ràng cả rồi.
Alasdair gối đầu cao và hít một hơi thật sâu. Anh ngửi thấy một mùi gì đó rất ngon lành. Chắc chắn là mùi thơm của bánh mỳ nướng. Bụng anh đói quặn, nhưng lần này không phải vì sốt muốn nôn ra mà thực sự anh đã có cảm giác đói.
Anh đứng lên, mặc quần áo, xỏ chân vào dép và ra khỏi phòng. Alasdair chớp mắt, hình như xung quanh có gì thay đổi. Vừa đi xuống cầu thang, anh đã nhận ra sự thay đổi ấy.
Cửa sổ mở rộng, màn cửa suốt ngày buông rũ rượi giờ đã được vén lên và cột lại. Những ô kính cửa sổ được lau chùi sạch sẽ. Dưới chân cầu thang, anh bước qua hai cánh cửa bằng nhựa ngăn trẻ con bò lên trên gác. Hai cánh cửa này anh đã định mua từ trước. Anh ra ngoài phòng lớn và nôn nóng vào phòng khách. Những đồ trang trí vặt vãnh xếp đầy trên kệ, trên bàn suốt ba thế hệ qua đã biến mất. Mặt bàn nào cũng sạch sẽ và gọn gàng.
Anh vào bếp và anh thấy ngay câu giải thích. Thay vì bị nhốt trong cũi thì hai đứa trẻ sinh đôi đang chạy thoải mái dưới nền nhà. Cameron đang ngồi đó, một tay cầm đũa gỗ, một tay cầm chiếc tô to bằng nhựa gõ ầm ĩ. Bonnie đang chúi đầu trong ngăn kéo, lôi ra những chiếc ly nhựa và ném ngược ra đằng sau, không cần biết sẽ ném trúng ai. Trong nhà bếp ấm cúng, mùi bánh mỳ thơm phức len vào mọi ngõ ngách. Bridget đang cúi xuống bên quầy bếp mải mê nhào bột.
- Chào cô. - Anh cất tiếng.
Nàng nhìn lên. Cặp mắt xanh trong trẻo của nàng hơi bối rối.
Nàng mỉm cười nhưng rồi thật nhanh quay trở lại công việc đang làm:
- Xin chào anh, tôi thấy anh đã khỏe ra.
- Tôi khỏe hơn nhiều rồi. Cảm ơn cô.
- Anh ăn gì vào bữa điểm tâm đây. Anh muốn ăn trứng, ăn bột nóng hay ăn gì đây?
- Ngay lúc này thì cho tôi xin một ly trà được rồi, và cảm ơn cô nhé!
Anh ngồi xuống bàn, tập gọi tên nàng. Bridget phù hợp hơn hay là cô Collins thì hợp lẽ hơn? Anh mang chiếc ly cùng ấm trà lên bàn. Nàng nhanh tay đặt cái lọc trà bên cạnh ly, rồi mang tới một đĩa chanh cắt lát và một hũ đường, sau đó nàng nhanh chóng trở lại với công việc của mình. Anh nhìn quanh một lát, hai đứa trẻ đang líu lo chuyện trò và chơi đùa với nhau. Anh rót trà, bỏ đường và chậm rãi uống. Trà rất ngon nhưng ngay lập tức anh biết nó quá đặc với cái bao tử ốm yếu của anh. Anh đặt ly xuống.
Ngay lập tức, bánh mỳ được lấy ra khỏi lò nướng như thể Bridget đọc được suy nghĩ của anh. Nàng cắt một khoanh thật to đặt vào đĩa, đưa cho anh hũ mứt và đĩa bơ. Anh chỉ ăn bánh mỳ không, không dám ăn bơ và mứt.
Bánh mỳ thật ngon. Nhưng chỉ với mấy miếng anh đã thấy no. Anh nói:
- Ngon quá. Nhưng tôi chưa dám ăn nhiều.
- Tuy nhiên, anh thấy ngon miệng trở lại tức là anh đã thấy đỡ rồi đấy.
Đúng lúc đó, Cameron đến gần kéo gấu váy nàng. Nàng mỉm cười với thằng bé rồi chìa tay ra.
- Muốn cô ẵm thì phải nói sao nào?
Cameron nói:
- Ẵm.
Nàng bế thằng bé lên. Cặp nó bên hông.
Alasdair ngắm nhìn hai cô cháu chơi đùa và nói chuyện. Trông hai cô cháu thân mật như vậy, anh biết mình là người thừa. Anh đứng đó mỉm cười mãn nguyện.
Điện thoại reo phá tan những giây phút êm ái của Alasdair.
Bridget nghe điện thoại và nói:
- Chờ một chút.
Alasdair lại thấy mệt mỏi. Anh gật đầu, cầm ống nghe lên rồi anh nhận ra một đống giấy ghi lại lời nhắn điện thoại trên kệ bếp. Cảm giác bất an lại xâm chiếm anh.
Giám thị tại trường học lại thông báo cho anh kế hoạch sắp tới tại trường của Samantha. Nghe xong, anh treo máy, đem đĩa ra bồn rửa chén. Bridget đổ miếng bánh mỳ ăn dở vào sọt rác. Khi đứng thẳng lên, nàng quay lại hỏi anh.
- Chị Lorna có nhắc anh rằng anh sẽ phải đi họp ở Boston vào ngày thứ sáu. Anh nghĩ tới lúc đó anh đã đủ sức khỏe để đi công tác xa chưa?
Anh gật đầu.
- Được, tôi sẽ không sao. Cô ở lại đây với bọn trẻ có gì bất tiện không?
- Ồ, không đâu. Tôi chỉ lo cho anh thôi.
Anh sững sờ. Vậy là cũng có người nào đó lo cho anh rồi. Alasdair nói:
- Cảm ơn cô về tất cả mọi thứ. Vì đã chăm sóc tôi, chăm sóc cho gia đình tôi. Cô không hiểu được chuyện đó có ý nghĩa to lớn như thế nào.
Bridget đặt Cameron xuống nền nhà. Hất lọn tóc óng mượt ra sau vai. Nàng đứng lên nhìn anh. Một cái nhìn khiến anh không thể nào quên được.
- Không có chi đâu ạ.
Alasdair gật đầu. Vì không tìm được lý do gì để nấn ná, thế nên anh nặng nhọc lên gác. Thời gian nghỉ ngơi của anh vậy là đã hết rồi.