← Quay lại trang sách

Chương 6

Bridget nghiêng người ôm chiếc hộp cuối cùng bước qua ngưỡng cửa nhỏ vào gác xép. Mấy ngày gần đây, căn gác này trở nên quen thuộc đối với nàng. Ước gì mỗi lần đi lên thang gác này, nàng lại được trả công một đồng, nếu vậy nàng cũng có kha khá tiền. Bởi vì nhiều ngày qua, nàng phải cẩn thận đóng gói những món đồ cổ, bọc chúng trong những lớp giấy mềm để cho những đồ quý giá của cụ bà MacPherson được an toàn, để có thể làm món quà tặng quý giá cho thế hệ kế tiếp.

Mấy ngày trước, nàng có hỏi Lorna ở nhà có đồ để trang trí cây thông Noel không.

Ở trên gác xép ấy. Lorna vừa trả lời vừa nhìn đồng hồ. Bridget biết nếu như nàng giữ chị ở lại cùng lên gác xép với nàng thì chị sẽ bị trễ giờ làm việc tại nhà máy tráng phim.

- À, biết vậy được rồi. Chị cứ an tâm đi.

Lorna yếu ớt phản đối:

- Không, chắc chắn bọn trẻ sẽ thích lắm đấy. Em có muốn lên trên đó xem không?

Nàng nhún vai nói rằng lúc này nàng sẽ không lên đó. Nhưng bây giờ nàng hiểu được nét mặt như hối lỗi của Lorna bấy giờ. Căn gác là một ổ chuột, khắp góc phòng đầy những đồ vật cũ nát. Nàng tìm thấy những cái hộp đựng quần áo cũ sặc mùi long não nhưng mãi cho đến ngày hôm nay nàng thực sự vẫn chưa tìm thấy những đồ trang trí dành cho lễ Giáng sinh. Rất có thể nàng đang phí thời gian. Nàng tìm được một vài vật hữu dụng, ví dụ như một bộ chén đĩa bằng sứ rất đẹp và bền chắc. Nàng lập tức mang luôn xuống nhà bếp. Nàng còn tìm thêm được hai cái đèn với hoa văn tuyệt đẹp có thể sử dụng trong phòng khách được.

Samantha canh chừng hai đứa bé còn đang ngủ. Alasdair nói chuyện với hiệu trưởng trường của Samantha và ông ấy đã cho phép cô bé ở nhà cho tới qua ngày Tết. Như vậy, cô sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi, con bé thấy vui lắm.

Bridget lôi một chiếc hộp mà nàng chưa mở ra xem lần nào. Nàng mở nắp, nhíu mày khi nhìn vào bên trong. Cái gì thế này? Đó là một cái balô nhỏ màu hồng. Nàng mở giây kéo xinh xinh ra và thấy một tấm hình ép plastic chụp một lớp học. Dòng chữ phía dưới có ghi “Vườn trẻ của cô Wilson, trường học thuộc nhà thờ Knox Presbyterian”. Bridget mỉm cười và tìm thấy Samantha trong bức hình đó. Con bé ngồi ở hàng sau, mặc bộ váy đầm thật đẹp, tóc thắt bím, nụ cười dễ thương làm sáng bừng khuôn mặt nhỏ nhắn. Bridget lục balô lại. Trong đó đầy những bức tranh của trẻ con vẽ những người có cái đầu to, bụng bự, tay nhỏ xíu như que tăm và chân cũng thế. Nàng mỉm cười. Có ai đó đã nâng niu cất giữ những thành tích của Samantha trong năm học đó. Nàng đặt balô sang một bên rồi tiếp tục lục chiếc hộp giấy. Trong đó còn có 6 chiếc túi xinh xinh, mỗi chiếc túi dành cho một năm học. Từ lớp 1 lên lớp 6. Có ai đó đã cẩn thận cất những món đồ nho nhỏ của Samantha. Bridget đóng hộp lại và dán một tờ giấy lên trên, dùng bút màu đen ghi rõ món đồ có trong hộp.

Trong hộp thứ hai là một đống quần áo trẻ con. Bridget mỉm cười cầm một món đồ bằng vải lên xem. Đó là một bộ quần áo nhỏ xíu màu hồng. Phía dưới là rất nhiều quần áo sơ sinh được gói cẩn thận trong giấy bóng kính. Phần còn lại trong hộp là những món quà vẫn còn được gói kín. Một tấm thiệp dán vào một gói quà có ghi: “Xin chúc mừng, hy vọng mẹ tròn con vuông”.

Bridget nhìn những cái hộp còn nguyên giấy gói. Nàng cố đoán xem đó là cái gì. Nếu là đồ của trẻ con đã được tặng sau tai nạn của Anna thì nàng đã có thể hiểu được. Nhưng đây là những món quà đã được tặng trước khi cô ấy chết. Vậy tại sao Anna không chịu mở ra.

Bridget cũng đến gần mấy chiếc hộp vẫn còn chưa xem. Mở nắp cái hộp đang ở gần nàng nhất. Trong hộp đựng một bộ tập bìa bọc da. Bridget cầm một cuốn lên xem. Dòng chữ viết tay nắn nót, nhỏ nhắn hiện ra trước mắt nàng. Ngày tháng ghi trên trang giấy cho biết thời điểm ấy cách nay đã 15 năm.

Alasdair bảo tôi nên ghi lại từng giờ phút những khi chúng tôi ở bên nhau để không một khoảnh khắc nào bị lãng quên. Tôi nghĩ anh ấy nói đúng. Nhiều sự kiện đến rồi lại đi, mà khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau đều quý giá cho nên không thể để nó trôi đi như vậy được. Tôi sẽ viết hết những gì xảy ra trong từng thời khắc của cuộc đời mình. Và khi tôi già, tóc bạc trắng, con cái tôi đã lớn, tôi sẽ đọc cho chúng nghe để chúng hiểu cuộc sống của bố mẹ chúng trước đây.

Bridget thôi không đọc nữa, trả cuốn sách vào trong hộp. Nàng lưỡng lự chọn cuốn cuối cùng, nàng mở nó ra từ phía dưới cuốn tập và thấy ngày tháng ghi những dòng đó là cách đây 2 năm.

Có đôi lúc tôi cảm tưởng rằng những trang giấy trắng trong cuốn sách này là những người bạn duy nhất của tôi, như thể có một sức mạnh của quỷ dữ đã bắt tôi phải xa lánh những người khác. Alasdair nói rằng có lẽ tôi có những suy nghĩ ghê ghớm ấy là bởi tôi đã theo học lớp điêu khắc, và tôi biết anh ấy nói đúng. Nhưng khi bóng tối bao trùm lấy tôi, tôi không thể nào tập trung được sức lực để vượt qua màn tối dày đặc ấy.

Bridget gập cuốn sách lại. Không phải chuyện của nàng. Nhưng nàng cứ băn khoăn tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra đủ làm Anna, từ một cô dâu đầy hy vọng tới một người đàn bà chỉ nói về sự tối tăm, như thể sự tối tăm ấy là một con người hiện thực, là một con quỷ dữ và là một kẻ thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô ta.

- Cô đang làm cái gì thế?

Bridget giật mình, quay trở lại phía giọng nói ấy.

Đầu Samantha nhô lên ở đầu cầu thang.

- Đó là đồ của mẹ tôi đúng không?

Con bé đi ngang qua gác xép, giật cuốn nhật kí từ trên tay của Bridget. – Không cần cô quan tâm tới đâu – Con bé nói.

- Cô biết.

- Trả chúng lại đây.

Bridget để mặc cho Samantha mang chiếc hộp đi. Nó ném cho nàng một cái nhìn ác cảm và biến mất dưới những bậc thang xuống tầng trệt, tay vẫn ôm chặt chiếc hộp. Bridget xoa xoa hai bên thái dương. Thế đấy, nàng lại chuốc tai họa vào mình rồi. Nàng đứng lên, tắt đèn, đóng cửa gác xép. Thôi, để lần khác tìm những món đồ trang trí trong lễ Giáng sinh vậy.

Lorna mãn nguyện vô cùng. Alasdair đã khỏi bệnh hẳn và chiều hôm nay đã đi Boston. Hai đứa trẻ đã được thay đồ sạch sẽ và ngủ say trên giường. Samantha trong phòng riêng chăm chú đọc cái gì đó, thế cũng còn tốt hơn là nó lén ra khỏi nhà đi tìm những đứa bạn bị mất cân bằng tâm lý của nó.

Lorna hỏi Bridget:

- Em uống trà nhé?

Bridget gật đầu biết ơn trong lúc nàng đang rửa chén. Trông nàng có vẻ mệt mỏi. Chẳng trách được, hai tuần liền nàng chăm sóc Alasdair suốt đêm và cả ngày lại ở bên lũ trẻ.

Lorna thầm cảm ơn Chúa Trời đã đưa Bridget đến nhà chị, truyền thêm sức mạnh cho những người trong nhà. Chị giục Bridget:

- Ngồi xuống đi em. Để chị rót trà cho em nhé.

Lần đầu tiên Bridget không từ chối, nàng chỉ lặng lẽ và kéo ghế ngồi xuống. Lorna bảo:

- Căn nhà thật tuyệt vời. Chị không sao nói được mình biết ơn như thế nào về những việc em đã làm.

Chị nhớ tới Winifred, chắc bây giờ vết tiểu phẫu ở kẽ ngón chân cái cũng đã khỏi. Vậy mà không thấy chị ấy đến đây. Thôi cũng không sao. Chị bỏ trà vào ấm, rót nước sôi vào, mang hai chiếc ly và sữa trong tủ lạnh để trên bàn.

- Chị rất cám ơn em đã ở lại đây chăm sóc bọn trẻ trong lúc Alasdair đi họp.

- Không có chi đâu ạ.

Lorna mỉm cười. Im lặng một lát, Bridget cất lời:

- Em tìm thấy một vài thứ trên căn gác xép chị ạ. Có một cái hộp hình như đựng nhật kí thì phải.

Lorna chợt ớn lạnh. Hóa ra mấy cuốn tập ấy ở trên gác. Lorna buột miệng:

- Nhật ký của Anna đấy mà.

Chị nhớ lại vẻ cứng rắn của cậu em trai trong những tuần lễ sau cái chết của Anna và chị không ngạc nhiên khi biết Alasdair đã cất những cuốn sách đó vào một chiếc hộp giấy lớn và bỏ vào căn gác xép khóa lại.

- Samantha bắt gặp em đang xem qua mấy cuốn sổ đó. Con bé mang hết đi rồi. Bridget nói nửa như phân trần, nửa như thú tội.

- Em xin lỗi. Nhưng em cũng không có tư cách gì để nói với con bé là nó không nên đọc những cuốn sổ ấy.

Lorna thở dài:

- Chị hiểu rồi.

Nước sôi, Lorna thấy mừng vì có việc để làm. Chị loay hoay pha trà rồi đi đến quyết định. Chị nói:

- Không sao đâu. Cứ để con bé giữ mấy cuốn sổ ấy.

Im lặng nặng nề trôi qua. Bridget cuối cùng lên tiếng hỏi.

- Chị có sợ rằng con bé sẽ biết thêm nhiều điều mà đáng lý ra nó chưa nên biết hay không?

Tất nhiên, Lorna cũng đã suy nghĩ kỹ về điều đó, nhưng có điều gì khiến chị bướng bỉnh giữ nguyên suy nghĩ của chị lúc đầu. Chị đã bắt đầu nghĩ rằng căn nhà này gặp rắc rối một phần cũng tại bởi chẳng ai nói ra điều gì cả. Có quá nhiều bí mật trong nhà, thế nên cứ để con bé giữ mấy cuốn nhật ký đó đi.

- Em cũng biết Kinh Thánh nói như thế nào về sự thật rồi đấy.

«Nếu biết được sự thật, con người ta sẽ thấy được tự do hơn."

Bridget gật đầu:

- Đúng rồi, đúng là Kinh Thánh có ghi rõ như vậy.

***

Samantha kiểm tra kỹ xem cửa đã cài chặt chưa. Con bé lôi chiếc hộp đầy những cuốn nhật ký lên trên giường. Nó chui vào chăn, mắt đăm đăm nhìn cái hộp, tim nó đập dồn. Nó chỉ việc đưa tay cầm một cuốn nhật ký lên, mở ra xem và thế là xong.

Samantha muốn biết về mẹ mình. Nó chắc chắn thế. Nó cầm một cuốn nhật ký lên xem ngày tháng ở trang đầu rồi lại đặt về chỗ cũ. Chỉ thế thôi, nó không dám đi xa hơn. Nó ngồi thừ trên giường, thở dài, nhìn chăm chăm vào chiếc hộp. Cuối cùng, nó cũng chọn ra một cuốn ở giữa chồng tập xếp ngay ngắn và mở ra.

Ngày hôm nay, Samantha đã bắt đầu nói được rồi. Con bé bập bẹ, bông bông, và Alasdair đặt ngay cho nó cái tên ấy, tên rất hợp với Samantha. Cô bé xinh xắn và tươi như một bông hoa.

Samantha đóng ụp cuốn tập lại. Nó ném cuốn tập trở vào trong hộp. Ngồi đó nhìn cái hộp, mắt chớp chớp. Đột nhiên, nó nghe tiếng bước chân lên cầu thang. Tiếng chân của Bridget.

Tiếng bước chân đến gần hơn. Lát sau, Bridget thò đầu vào trong phòng.

- Này, cô tưởng cháu ngủ rồi chứ.

- Chưa mà. – Giọng Samantha nghẹn ngào.

Bridget nghiêm mặt:

- Có chuyện gì thế?

Samantha cứ nhìn như găm ánh mắt xuống nền nhà. Bridget nhìn theo con bé. Một cảm xúc lạ lùng trỗi dậy, đó là một cơn sợ hãi hoảng hốt. Nàng đã nhìn chồng nhật ký của Anna dưới sàn nhà. Nàng nhẹ nhàng ngồi bên giường.

Samantha càng lúc càng đau khổ hơn. Cô bé vùi đầu vào gối. Bridget ôm lấy đôi vai đang rung lên của Samantha. Nàng những muốn có ai đó cùng có mặt ở đây, có ai đó biết cách cùng nàng giúp Samantha vượt qua cơn chấn động về tâm lý.

Samantha từng cầu xin: Lạy Chúa, xin hãy mang ai đó tới đây cứu rỗi con.

Và nàng đang có mặt ở đây. Không biết chính xác Samantha cầu nguyện điều gì, nhưng rõ ràng nàng chính là phần giải đáp của lời cầu nguyện ấy.

Samantha gục mặt vào đống gối, khóc thổn thức:

- Cháu không đọc được mấy cuốn tập đó đâu.

Bridget lặng lẽ hỏi:

- Tại sao cháu lại sợ đọc những cuốn nhật ký ấy?

Samantha khóc to hơn. Đột nhiên mắt Bridget rưng rưng lệ. Ngay trước mắt nàng là hình ảnh con chim sẻ nhỏ đang rơi ra khỏi tổ và đang chúi đầu xuống nền đá cứng.

- Lại đây nào. – Nàng vỗ về.

Samantha quay mặt lại vùi đầu vào vai Bridget. Bridget ôm lấy thân hình gầy nhỏ của cô bé, hôn lên mái tóc lượn sóng.

- Thôi nào, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Khi những tiếng nức nở vơi dần, Bridget quyết định ngay, nàng nói thẳng:

- Nghe này cháu, theo cô, cháu cần phải biết những gì chứa trong những cuốn nhật ký kia, nhưng cô đoán chắc cháu cảm thấy khó khăn khi đọc nhật ký của mẹ đúng không nào?

Mắt Samantha mở to chờ đợi.

- Cháu có muốn cô đọc nhật ký của mẹ cho cháu nghe không.

Cơn căng thẳng biến khỏi khuôn mặt Samantha. Cô bé gật đầu, mắt lại rưng lệ, nhưng lần này nước mắt không tràn ra khỏi khóe mi.

Như thế, Bridget đã đỡ được con chim sẻ nhỏ trước khi nó phải hứng chịu cảnh thịt nát xương tan trên nền đá cứng. Nàng đã cứu được một linh hồn chỉ trong tích tắc. Tuy nhiên, nàng thoáng nghĩ: Không hiểu vị mục sư kia có vui vẻ hay không nếu như biết được người giúp việc trong nhà đang dần khám phá ra những chuyện riêng tư của ông trong quá khứ. Nếu ông ta biết, chắc sẽ tức giận lắm.

Nhưng rồi một tiếng nói tự thâm tâm nhắc nhở rằng: Mình đến đây để giúp bé gái này cơ mà. Và thế là nàng không còn phải đắn đo khi quyết định nữa. Nàng không phải có mặt ở đây để làm bạn với người cha. Nàng không phải có mặt ở đây để làm mẹ của hai đứa nhỏ. Mặc dù những quan hệ đó khá là thú vị. Nàng đến đây để giúp bé gái này. Cảm thấy hơi yên lòng, nàng đứng lên cầm cuốn nhật ký đầu tiên từ chiếc hộp rồi trèo lên giường Samantha mời mọc với vẻ hiếm hoi:

- Ngồi ngay đây nè! Bridget ngồi nép bên cạnh con bé. Cả hai tựa lưng vào chồng gối, rồi Bridget đặt cuốn tập vào lòng. Cuốn tập khổ lớn và nhiều hình vẽ đẹp với bìa da bọc ngoài.

- Đây là nhật ký của Anna Ruth Williams.

Bridget đọc và bên dưới dòng chú thích là bức hình của Anna. Chị rất đẹp. Có vẻ như bức hình được chụp trong một bữa tiệc. Chị đứng ngay ngưỡng cửa, miệng cười tươi, mái tóc dài gợn sóng buông rũ xuống vai. Chị đeo khuyên tai bằng ngọc trai và mặc áo đầm màu đen.

Trang kế bên là dòng chữ nắn nót bay bướm của Anna.

Đáng lẽ lúc này là giờ học nhưng tôi lại đọc cuốn truyện ưa thích của mình. Đó là truyện: Con sư tử, mụ phù thủy và ngăn tủ quần áo. Tôi đã đọc đi đọc lại truyện này không biết bao nhiêu lần.

Cha nói rằng cảm giác được vào đại học khiến tôi choáng ngợp. Thế nên, phải cẩn thận nếu không tôi sẽ học sa sút. Phải chuyên tâm học hành hơn nữa. Tôi biết cha nói đúng, nhưng riêng tôi cảm thấy chưa bao giờ tôi thấy hạnh phúc như lúc này. Được sống xa nhà thật tuyệt. Nói thế là có tội. Cha rất dịu dàng với tôi, chăm sóc cho tôi. Nhưng có đôi lúc tôi cảm giác như mình bị nghẹt thở. Ở đây, tôi cảm thấy mình dễ thở hơn, tôi đến lớp rồi lại về phòng, tôi pha trà và nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, thời tiết ấm áp và đẹp làm sao. Tôi vừa uống trà vừa lục giở những trang sách.

Bridget lật trang kể của cuốn nhật ký đó là một thời khóa biểu của trường đại học Edinburgh. Rõ ràng Anna quyết tâm trở thành một học giả. Những môn học của cô là tập viết luận một cách sáng tạo lịch sử cổ đại, khoa học nghiên cứu về con người và môn giới thiệu văn học cổ điển.

Samantha thúc giục:

- Tiếp tục đi cô.

- Từ từ đã. – Bridget ngắm kỹ những bức hình được Anna sắp xếp một cách đẹp mắt ở trang kế tiếp.

Samantha nép mình sát hơn, đầu dựa vào vai Bridget. Bridget giở sang trang khác. Trang này có thêm nhiều bức hình của Anna chụp với bạn bè của cô. Phía dưới là một bảng ghi giờ tàu chạy dán ngay ở trang bên trái, phía dưới là dòng chữ của Anna.

Mình căng thẳng mỗi khi nghĩ tới việc quay trở về vào lễ Giáng sinh. Thể nào cha cũng lại phàn nàn về mẹ cho mà xem. Mình không muốn nói chuyện về mẹ nữa, mình muốn được vui vẻ.

Bridget dở sang trang khác. Nàng bắt đầu chú ý hơn. Nàng tự hỏi, không hiểu Anna đang gặp những rắc rối gì mỗi khi kể về cha mình.

Mình quay trở lại trường trễ hơn dự định. Sáng nay, mình tỉnh giấc nhìn qua khung kính cửa sổ, cũng như mọi khi tâm trạng buồn bã đột nhiên bao vây mình. Tối qua, mình lên giường với cảm giác vui vẻ, mừng vì được quay trở lại trường. Vậy mà sáng nay, tỉnh dậy chứng kiến một buổi sáng trời đầy mây. Bầu trời như xả xuống đất những cành cây khẳng khiu rung rinh. Lại thấy buồn khôn tả.

Bridget liếc nhìn Samantha. Mặt con bé căng thẳng. Nàng lật sang trang khác.

Mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ bên cửa sổ. Tuần vừa qua như một cơn mơ kinh khiếp. Mình không hiểu tại sao chỉ một việc nhỏ nhoi như vậy lại khiến mình phải vật vã suốt một tuần liền. Chuyện đã qua rồi, đó mới là vấn đề chính, mình thấy nhẹ nhõm cả người.

Sau đó lại rất nhiều trang gắn những vật lưu niệm. Một cái vé đi xem phim, một vài bức hình khác nữa, có vẻ như một đêm trôi qua một cách bình yên bởi không thấy Anna nhắc đến khung cửa sổ xám xịt nữa. Kế đến là vài trang miêu tả thời tiết mùa xuân. Trong đó có cả một bản liệt kê những bài tập được giao ở lớp. Bridget lật nhanh những trang đó và rồi tới một trang giấy, trong đó bức hình một người đang nhìn thẳng vào nàng, đó là bức hình của Alasdair MacPherson.

Mình có một người bạn mới, anh ấy là Alasdair MacPherson. Anh ấy dạy môn văn chương trong Kinh Thánh, cũng không hẳn là dạy nữa, anh ấy là sinh viên mới ra trường, là một trợ giảng của khoa Tôn giáo. Tất nhiên không mời mình đi chơi như thế là quá đáng, nhưng anh cũng gọi mình lên bàn giáo viên sau giờ học để bàn bạc về bài luận của mình. Sau đó, chúng mình còn nói nhiều chuyện khác nữa. Mình không hề biết câu chuyện rôm rả kéo dài suốt một tiếng rưỡi đồng hồ. Anh ấy tình nguyện đứng ra thành lập một tổ học tập, và tất nhiên mình là sinh viên đầu tiên trong tổ anh ấy. Mình tự nhủ thầm: Đúng là không biết xấu hổ là gì.

Mình mừng vì sắp tới sẽ được học môn văn học thời kì Phục Hưng, nếu không mình sẽ chẳng bao giờ còn gặp anh nữa. Mình biết mình đã mộng tưởng quá nhiều, nhưng chỉ nói thực là anh ấy rất hấp dẫn, không chỉ hấp dẫn ở vẻ bề ngoài thôi đâu nhé. Ở học kỳ vừa qua, anh ấy đã hướng dẫn lớp học rất tốt.

- Trời đất, không ngờ mẹ lại mê cha đến thế.

Samantha cằn nhằn. Bridget nhớ đến cặp mắt mơ màng của Alasdair MacPherson và khuôn mặt đẹp trai của anh. Nàng có thể hiểu tâm trạng của Anna khi đó. Samantha giục giã:

- Đọc đi cô.

Bridget lật trang vở. Trang bên kia là bức hình chụp Alasdair và Anna đứng cạnh nhau giữa con đường hẹp. Cả hai cười rất tươi. Bridget cảm thấy buồn cười khi một cảm xúc lạ dâng lên trong nàng lúc nàng ngắm bức hình kia. Nàng cũng chả buồn phân tích xem đó là cảm giác gì. Nàng cố xua tan cơn buồn bã đến bất chợt và đọc tiếp.

Hãy cho anh biết về đất nước Scotland. Alasdair bảo mình như vậy vào ngày chia tay cuối học kỳ và mình thấy có nghĩa vụ phải thực hiện cho được điều ấy. Trong tuần vừa qua, ngày nào hai đứa mình cũng đi chơi.

Thứ hai, tụi mình đi xe lửa tới Highland và sau đó xuống đi bộ. Tụi mình thức suốt đêm trong ký túc xá. Tất nhiên là mỗi người một giường. Đó là lần đầu tiên tụi mình thân mật hơn bình thường. Khi cả hai cùng leo lên đỉnh đồi nhìn phong cảnh miền núi. Anh kéo mình lại gần, vén tóc xòa trên má mình.

Samantha lại giục:

- Không nên quá tò mò, bỏ qua đi.

Cô Bridget lật trang khác. Lại thêm nhiều bức hình của Anna và Alasdair. Có cả một tờ lịch và mỗi ô đều ghi tên của Alasdair trong đó.

Sự dịu dàng của anh mới hấp dẫn mình mạnh mẽ làm sao. Mình hạnh phúc vô cùng, kể từ khi mình có anh, cuộc đời không còn những ngày đen tối. Mình biết đó là vì yêu quá mới tưởng tượng ra như vậy. Nhưng một điều rõ ràng, anh chính là một nửa còn lại của mình. Mình không biết phải làm gì khi anh quay lại Mỹ vào tháng tám. Lúc này, mình không muốn nghĩ về điều đó nữa. Mình chỉ cảm tạ Chúa Trời đã thấu hiểu nỗi khát khao tận đáy lòng mình.

Bridget dở trang cuối cùng. Trang này trống trơn, nàng gấp cuốn tập lại.

Samantha chớp mắt:

- Hết rồi ư!

Bridget gật đầu, hất hàm về phía đồng hồ. Đã gần 1 giờ sáng.

- Đã đến giờ đi ngủ rồi. Nhưng nếu cháu muốn thì vào ngày mai, chúng ta sẽ đọc những cuốn khác nhé?

Samantha gật đầu. Bridget trả cuốn nhật ký đầu tiên trở vào chiếc hộp.

- Chúc cháu ngủ ngon.

- Chúc cô ngủ ngon.

- Cháu muốn để đèn hay tắt đèn đây? – Bridget vẫn giữ tay ở nắm đấm cửa hỏi.

- Xin cứ để đèn cho cháu – Samantha trả lời dịu dàng chứ không cắn cảu như mọi khi: Sao cũng được.

Tim Bridget nặng trĩu khi nàng thay đồ lên giường. Nàng có cảm giác như Anna bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt nàng. Nàng cũng thấu hiểu được người bạn mới này rất dễ thương. Nhưng nàng lo cho cô ấy. Những điểm hy vọng và tính cách rắc rối của Anna thể hiện rõ trên những trang nhật ký. Cô ấy đã tin tưởng quá nhiều vào tình yêu của Alasdair MacPherson, tưởng chừng rằng tình cảm ấy sẽ chữa lành mọi vết thương.

Lời của bà ngoại Bridget vang vẳng bên tai nàng. Hãy yêu bằng cả trái tim, đừng lắng nghe lời của bất cứ ai ngoại trừ lời của Đức Chúa Trời răn dạy, như thế con người sẽ không còn cảm thấy trống trải.

Bà ngoại nàng nói đúng. Bridget suy nghĩ khi lên giường nằm. Đột nhiên một cơn sợ hãi bóp nghẹt lồng ngực nàng. Nàng đang làm gì thế này, đọc nhật ký của Anna cho Samantha nghe có vẻ như là một sáng kiến hay, có vẻ như là một cách để hàn gắn lại những vết thương lòng, nhưng rủi nàng đã suy xét sai thì sao nào.

Nàng không cầu nguyện, nhưng nếu như thế thì quá ngạo mạn. Nàng thì thầm những điều nghi hoặc, những câu hỏi chưa có lời giải đáp trong bóng tối, hy vọng có ai đó hiểu được những khúc mắc trong lòng nàng. Cầu nguyện xong, nàng nằm xuống suy nghĩ, nàng không biết gia đình này đang gặp rắc rối về vấn đề gì và không biết phải gỡ rối cho họ ra sao. Nàng nghĩ mình phải làm từ từ thôi. Ngay khi có cơ hội, nàng quay trở lại phòng Samantha và đọc cuốn nhật ký thứ hai cùng cô bé.

Alasdair đến gần ngôi nhà của anh. Anh chớp mắt: Phải nhà của anh không nhỉ? Hay khi anh đi Boston, ai đó đã dọn vào nhà anh ở rồi? Anh đỗ xe bên lề đường, tắt máy và cứ ngồi đó hồi lâu, mắt đăm đăm nhìn ngôi nhà trước mặt.

Đêm qua tuyết rơi dày, ai đó đã dọn tuyết trên lối đi nhưng không phải bằng những nhát xẻng gọn ghẽ thành hàng của những tay chuyên nghiệp. Nhìn đống tuyết vun hai bên đường, anh có cảm giác vài tay say xỉn tinh nghịch nào đó đã xúc tuyết hộ anh. Tuyết vun không khéo biến lối đi thành con đường ngoằn nghèo và dẫn đến bậc thang. Những dấu chân nhỏ nhắn in trên tuyết, anh mỉm cười: một gia đình người tuyết đứng tụm năm tụm ba dưới những cành cây sồi phủ đầy những bông tuyết trắng. Đám người tuyết ấy đổ siêu đổ vẹo được trang trí như những ông vua. Alasdair nhìn kỹ một người tuyết thì đội chiếc nón dạ của cha anh, còn người tuyết kia quàng chiếc khăn bằng lông cáo của mẹ anh. Ôi lạy Chúa! Winifred mà biết thì không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.

Anh ra khỏi xe, lòng lâng lâng vui sướng. Anh không thèm bận tâm mang cặp táp vào nhà. Anh theo lối đi ngoằn ngoèo đến bậc thềm, căn nhà sáng ánh đèn, mỗi khung cửa sổ là một bóng đèn tròn to tướng. Có ai đó đã lôi hết những chùm đèn trang hoàng cho lễ Giáng sinh được mua từ nhiều năm qua xuống treo trong nhà. Một hàng những quả bóng tròn chạy phía dưới mái nhà. Những quả bóng đủ màu khác nhau. Những bóng đèn nhỏ li ti trang trí vòng xung quanh cửa sổ. Những ánh đèn nhấp nháy hối hả chạy vòng quanh khung cửa.

Một nụ cười tươi chưa từng thấy làm rạng rỡ khuôn mặt Alasdair khi anh bước lên bậc tam cấp. Một hàng giày dép xếp ngay ngắn nơi ngưỡng cửa, một đôi giày cao cổ của người lớn, một đôi nhỏ hơn đôi kia một chút và hai đôi bé xíu. Một đôi bằng nhựa màu hồng, một đôi màu đỏ. Bảng giá vẫn còn treo ở dây giày. Chắc hẳn đồ chùi chân ở cửa cũng mới luôn. Đó là tấm thảm có hình ông già Noel ngồi trên xe trượt tuyết. Một hàng chữ ngay phía dưới tấm thảm: Đi thôi, đi thôi. Mừng lễ Giáng sinh nào.

Niềm vui tràn ngập cõi lòng. Mắt Alasdair rưng lệ. Anh giữ tay nơi nắm đấm cửa, xoay nhẹ và bước vào trong nhà. Phòng lớn phía ngoài sặc mùi sơn mới. Lớp giấy dán tường đã được bóc đi. Tống khứ đám giấy cũ mèm đó ra khỏi nhà là đúng lắm. Alasdair cảm thấy nhẹ cả người. Màu tường là màu kem ấm cúng. Trong góc phòng có một chùm dây đỏ treo đầy những tấm thiệp mừng Giáng sinh đầy đủ các hình thù và màu sắc.

Âm nhạc mừng Giáng sinh vọng ra từ nhà bếp. Nhưng còn thứ âm nhạc khác nghe mê ly hơn nhiều, đó là tiếng cười con trẻ trộn lẫn với giọng nói ngọt ngào từ những bộ phim hoạt hình như đang thôi miên Alasdair đi về phía các con. Anh liếc nhìn phòng ăn, rõ ràng công việc thu dọn còn đang dang dở. Đồ đạc phủ khăn kín. Một nửa bức tường đang gỡ giấy dán chưa xong. Anh vòng sang phòng khách.

Khung cảnh quen thuộc đã biến mất. Đồ trang trí nội thất cổ xưa của mẹ được dọn sạch sẽ. Nơi trang trọng nhất của căn phòng khách đã được dọn cho chiếc tràng kỷ màu nâu sậm lúc trước đặt trong bếp, có mấy cuốn truyện tranh đang mở trên gối. Tường sơn màu vàng kem. Những món đồ cổ cũ kỹ, những khung ảnh đã ố vàng, những chiếc đĩa gốm phủ đầy bụi treo trên tường đã biến sạch. Trên lớp khăn trải bàn chỉ còn lại mấy chiếc xe hơi bằng sắt nhỏ và hai chiếc đèn bàn bằng đất nung tỏa ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt. Chiếc tivi thế chỗ nơi chiếc tủ đựng đồ cổ. Bọn trẻ con đang xem vở kịch A Christmas Carol. Alasdair chú ý lắng nghe, thấy những trang văn chương của Dicken được chú chuột Mickey đọc luyến láu. Con anh cả ba đứa đang ngồi lọt thỏm trong những chiếc ghế bọc nhung ấm áp. Samantha mặc chiếc váy đầm dạ hội bằng lụa sọc trắng đỏ đang ngồi xem tivi với Cameron và Bonnie.

Cameron ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế màu xanh của nó. Thỉnh thoảng lại nhấm nháp vài miếng từ những món ăn dành cho bữa tối để trong cái tô bên cạnh, đó là một chiếc đùi gà, phomai và cà rốt. Nó vừa ăn, vừa thích thú chỉ vào màn hình. Còn Bonnie ôm khư khư trong lòng một cái bàn tính lớn to tướng. Phía sau chúng, ngay góc nhà là một cây thông Noel. Nhìn kỹ hơn, Alasdair biết đó không phải là cây để ở góc nhà. Cây này rất lớn và là một cây thông thực sự. Nó chiếm ¼ diện tích căn phòng. Những cây đèn nhấp nháy treo đầy các cành cây. Còn có cả những băng giấy trang kim, những bông tuyết tự làm từ những trang tập còn nguyên dòng kẻ. Còn có cả một xâu bỏng ngô cùng những trái cây khô treo trên cây thông Noel. Trên cây cũng có cả những đồ trang trí của mẹ anh. Nhưng lạ lùng thay, đồ trang trí ấy chỉ có ở nửa trên của cây mà thôi. Phía dưới của cái cây đó được trang trí bằng những gói quà treo lủng lẳng ở mép dưới của một cái chăn len đan bằng tay. Chăn này khoác phần nửa dưới của thân cây, trông như cây được mặc một chiếc váy đầm rời.

Alasdair cảm thấy hổ thẹn, anh không sao nhớ được lần cuối cùng gia đình anh có cây thông Noel trong nhà là vào lúc nào. Nhiều năm qua, lũ trẻ thường chiêm ngưỡng cây thông Noel trong nhà thờ, và như thế đối với anh là đủ.

Samantha là người đầu tiên nhận thấy sự hiện diện của anh. Con bé không hẳn sôi nổi chạy ào ngay đến bên anh. Nhưng ít nhất thì trông nó cũng không đau khổ như khi anh lên đường đi công tác.

- Chào cha.

- Chào con. Anh đáp. Sợ nói thêm điều gì đó thì tất cả khung cảnh huyền diệu này sẽ biến mất như thể anh sẽ làm hỏng câu thần chú của bà tiên.

Bonnie bắt chước nhìn anh cười rạng rỡ:

- Chào cha.

- Chào con. – Anh nhắc lại nhưng xúc cảm của anh quá sâu sắc đến độ một nụ cười không thể tả hết.

Cameron đứng lên chạy về phía anh, ôm chân anh. Alasdair ẵm thằng bé lên, nó mới được tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ màu đỏ mới mua.

- Chào cha. Cameron nói nhỏ nhẹ.

Alasdair giấu mặt vào vai con trai, nhắm chặt mắt ngăn không cho dòng nước mắt trào ra.

Bridget reo lên:

- Nhìn xem ai về nhà nè?

Alasdair quay lại chào nàng. Anh sững sờ trước vẻ thay đổi của nàng. Nhìn kỹ, anh mới nhận ra chỉ có mỗi màu tóc của nàng là thay đổi mà thôi. Màu tóc nâu sáng nhường chỗ cho một mái tóc bạch kim lóng lánh. Vậy mà ngay khi mới nhìn, anh tưởng nàng thay đổi nhiều lắm.

Nàng nói như xin lỗi.

- Tôi đã bắt bọn trẻ phải chờ anh về ăn cơm chung cho vui. Nhưng tôi đã không nhớ chính xác giờ anh về.

- Ồ, không sao đâu. Không sao đâu mà, thật đấy! Cả nhà ăn cơm sẽ vui vẻ lắm. – Anh lắp bắp như một thằng ngốc.

Cameron đòi xuống dưới chơi với em nó. Có tiếng chuông cửa.

- Tôi có đặt một cái bánh. Xin lỗi anh nhé! Bridget nói rồi ra mở cửa.

Alasdair lại đặt Cameron xuống, theo nàng vào nhà bếp. Anh nói:

- Bọn trẻ chắc vui lắm! Căn nhà đẹp quá! Tôi không sao thốt lên được lời cảm ơn.

Mái tóc dài của nàng đổ xuống hai bờ vai như một thác nước lóng lánh. Nàng liếc nhìn anh và đỏ mặt. Chắc tại nàng đứng lâu bên lò nướng nóng.

- Tôi cũng vui lắm khi làm công việc dọn dẹp.

Anh nhìn căn phòng lại một lần nữa. Nỗi buồn hiện lên trong mắt. Anh đã làm gì khiến cho căn nhà của anh trở nên ảm đạm lâu như thế.

Nàng mở cửa lò nướng, lấy bánh ra. Chiếc bánh quả là một công trình nghệ thuật. Bánh có cả đường, quế, táo và mùi thơm sao mà tuyệt với đến thế. Mùi thơm ấy kéo anh khỏi những dòng suy nghĩ buồn bã, ảm đạm.

- Bữa tối của anh đã được chuẩn bị xong. Rau trộn trong tủ lạnh. Còn gà và xúp khoai tây thì đằng kia. Nàng chỉ vào hai chiếc nồi đậy vung kín.

Cô ấy vừa nói gì thế nhỉ? Bữa tối của anh?

Anh buột miệng:

- Thế cô không ở lại dùng bữa tối với tôi hay sao?

Nàng lại đỏ mặt:

- Để tôi về nhà ăn được rồi.

- Vô lý.

Nàng liếc nhanh Alasdair. Anh lại cố mời nàng:

- Ý tôi muốn nói là tôi rất mừng nếu cô ở lại và dùng bữa tối tự tay cô vừa nấu nướng sẵn sàng. Cô sẽ ở lại nhé!

Mặt nàng càng đỏ hơn. Anh sợ rằng mình đã vi phạm phép xã giao giữa ông chủ và người làm, thế nên anh nói nhanh:

- Nếu cô không muốn thì cũng không sao cả.

Nàng lắc đầu:

- Tôi muốn mà. Tôi ở lại cũng không vướng bận gì.

Anh cười tươi:

- Tốt lắm, để tôi đi rửa tay.

Nàng gật đầu, quay lưng giấu khuôn mặt đỏ bừng. Nàng với tay lên kệ lấy thêm một chiếc đĩa nữa đặt lên bàn.

Alasdair ăn thật no các món mặn và bây giờ anh không thể bỏ qua lớp kem vani thơm lừng vây lấy tầng bánh mềm xốp. Anh chưa bao giờ ăn miếng bánh nào ngon đến như vậy.

Anh và Bridget còn ngồi lại uống cà phê. Anh muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi, khoảnh khắc đời thường mà nhiều năm qua anh không có được. Khoảnh khắc dành cho một cuộc nói chuyện trầm lắng vào cuối ngày khi đã ăn xong phần tráng miệng và uống cà phê. Anh thoải mái tì ngực lên bàn, chống tay xuống mặt bàn. Bánh ngon quá! Anh thưởng thức nốt mẩu bánh còn lại trong dĩa. Miếng bánh tan ra trong miệng anh để lại hương vị ngọt ngào.

- Đó là một bí quyết gia truyền. Bridget nói, miệng cười tươi. Nàng cười thật xinh, hàm răng đều trắng để lộ hai lúm đồng tiền thật sâu trên má. Cặp mắt màu xanh trong của nàng hoàn tất bức tranh một cô gái ngây thơ và trong sáng.

Anh mỉm cười.

- Bánh gì cũng được, miễn là ngon.

- Quê tôi là đất trồng táo, nên bánh táo ở đó ngon lắm.

- Thật thế à! Anh hỏi cố để kéo dài câu chuyện với nàng hơn là muốn tìm hiểu sự thật. Anh thích vẻ hào hứng của nàng mỗi khi nàng nói về quê hương của mình. Mặt nàng rạng rỡ và vui vẻ.

- Vâng, thưa ông. Trên đồi, dưới thung lũng, trên đỉnh núi, nơi nào cũng có các vườn cây ăn trái. Đủ loại táo được trồng ở chỗ tôi. Delicious, Golden Delicious, Winesap, Rome, York và Pitt… quê tôi trồng đủ loại…

Anh tiếp tục hỏi:

- Đất đó hợp với các giống táo à?

Nàng trả lời:

- Đất đó rất giàu chất vôi, tốt cho các loại cây ăn trái.

- Hay nhỉ.

Nàng bắt đầu tỏ vẻ thông thạo:

- Bà ngoại tôi thường nói, Chúa Trời đã đặt căn nhà của bà ngay giữa vườn địa đàng. Đôi khi tôi nghĩ bà nói đúng.

Cặp mắt nàng dịu dàng nhìn về một nơi xa xăm:

- Quê tôi đẹp lắm! Mỗi sáng khi sương tan, con sông như đột ngột hiện ra chảy giữa những tảng đá lớn rêu phong. Những hòn đá sắp xếp hài hòa đến nỗi như có bàn tay ai đặt chúng ở đó. Sau rồi, con sông chảy dọc theo thung lũng, nước văng tung tóe khi gặp những tảng đá dưới đáy thung lũng. Có một thân cây khô nằm vắt ngang qua chỗ dòng sông cạn. Tôi thường ra đó ngồi nhiều giờ liền.

Alasdair tưởng tượng như thể mình đang ghé thăm thiên đường. Bức tranh Bridget vẽ trong đầu anh như được tạc bằng gỗ quý.

Anh hỏi:

- Chỗ cô có nhiều hồ không? – Anh chợt nhớ tới Scotland.

Nàng lắc đầu:

- Không nhiều hồ lắm nhưng rất nhiều những con sông, bờ lạch nhỏ. Và hơn nữa, đủ loại cây. Cây sồi, cây mại châu, cây động gần và cây thông. Thậm chí tôi thấy màu đất của quê tôi cũng đẹp nữa. (Nàng mỉm cười) Anh có thể đi bộ dọc con sông ngắm nhìn những hòn đá cuội lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Mặt sông như tấm gương khổng lồ ngay dưới chân anh.

Alasdair cười.

- Nghe đẹp quá đi thôi.

Nụ cười của nàng nhạt dần.

- Nói chung cũng giống như nơi khác thôi. Không có nơi nào là hoàn toàn cả.

- Tôi cũng cho rằng thế.

Nàng có vẻ bồn chồn hơn. Tay nàng mân mê chiếc ly cà phê, miệng hỏi:

- Còn anh thì sao?

- À, tôi lớn lên ngay tại nơi đây. Cô tin không?

Bridget gật đầu lịch thiệp. Nàng chưa nghĩ tới điều đó. Nhưng nếu quả thật như vậy thì nàng không thể hiểu nỗi tại sao những người láng giềng của Alasdair lại cứ đòi đuổi việc anh. Chắc chắn anh đoán được ý nghĩ của nàng. Khuôn mặt anh tối sầm lại.

Nàng hỏi tiếp:

- Thế rồi sao nữa?

- Tôi học đại học rồi học trường chuyên tu dành cho các thầy dòng ở Boston. Học ở Boston một năm, còn một năm tôi đến Scotland học nốt. Vợ tôi là người Scotland. Tôi gặp Anna ở đó. Cha cô ấy chẳng vui vẻ gì khi tôi đem cô ấy về Mỹ.

Anh ngừng lời. Ánh mắt nhìn xa xăm.

- Chúng tôi quay trở về Boston, tôi học nốt năm cuối cùng. Năm sau, cha tôi về hưu. Nhà thờ gọi tôi vào giữ chân mục sư và tôi tiếp tục công việc đó từ đấy đến nay.

Ánh mắt Bridget gặp ánh mắt anh. Khuôn mặt nàng bình thản nhưng biết bao suy nghĩ xáo trộn trong tâm trí nàng.

Cửa chính kẹt mở rồi đóng lại. Giọng Lorna vang lên ngoài hành lang: Xin chào. Bridget cảm thấy nhẹ nhõm và tiếc nuối lẫn lộn. Giây phút sượng sùng đã qua nhưng đổi lại, cuộc trò chuyện giữa nàng và anh đã kết thúc.

- Tôi rất mừng vì việc cô đã ở lại chơi. – Alasdair nói, bàn tay vẫn để trên bàn, gần tay Bridget.

- Tôi cũng rất vui.

Anh gật đầu khe khẽ và nhoẻn cười:

- Mong cô hãy ở lại dùng bữa với chúng tôi mỗi tối.

Nàng mở to mắt ngạc nhiên. Nàng chưa trả lời ngay.

Anh nhận ra vẻ ngần ngại của nàng.

- Tính tôi hay áp đặt. Xin lỗi cô.

Nàng nói nhanh:

- Không đâu, tôi ở lại được mà.

Anh nhoẻn cười với nàng. Và một lần nữa, nàng nhận ra nụ cười ấy làm khuôn mặt anh sáng bừng lên như thế nào.

- Tốt lắm. – Anh nói rồi đứng dậy đón Lorna.

Bridget chất dĩa vào máy rửa chén, lấy làm mừng vì nàng có cơ hội giấu khuôn mặt ngượng ngùng của mình. Lorna bước vào, họ nói chuyện vài phút rồi Bridget xin phép ra về. Nàng mặc áo khoác, chào từ biệt rồi tới nhà Carmen. Trên suốt dọc đường đi, nàng tự xỉ vả mình: nhà họ không phải nhà nàng. Họ cũng chẳng phải người thân của nàng. Anh ta cũng không phải là… À, không phải là gì thì cũng được thôi, đừng có đến gần anh ta. Nàng tự răn đe. Nhưng sau khi đánh giá về cảm xúc của mình, nàng tự hỏi: lời cảnh báo kia liệu có quá trễ không nhỉ