Chương 7
Cuộc trò chuyện với Alasdair vẫn cứ tiếp tục, mặc dù đã biết không bao nhiêu lần Bridget tự răn đe bản thân. Thực tế, những cuộc trò chuyện của họ là nghi lễ không thể thiếu vào buổi tối. Những lúc hai đứa trẻ nhỏ đã ngủ say, những lúc nàng và Samantha cùng nhau xem nhật ký của Anna thì họ không gặp nhau. Nhưng ngoài những thời gian bận rộn đó, Alasdair cũng hay xuống dưới bếp. Bridget bối rối vô cùng, nàng mặc cảm mình đang lừa dối anh và nàng đau khổ vô cùng. Nàng muốn mình dừng lại ngay những gì mình đang làm, hỏi chuyện về cuộc đời anh. Mỗi khi cả hai cùng ngồi lại sau lúc ăn tráng miệng, nhưng nàng không thể làm khác được. Thế nên nàng cứ tiếp tục ngồi đối diện với anh vào bữa tối, uống cà phê hoặc trà, ăn vài miếng bánh ngọt tự tay nàng làm và trò chuyện.
Họ nói với nhau về đủ mọi đề tài. Nàng biết những thứ anh thích. Anh thích kẹo sữa, kẹo Caramen, bánh mì ngọt, thích núi non hùng vĩ và những thị trấn nhỏ yên tĩnh. Dịp lễ tết, anh thích nhất là dịp lễ Giáng sinh, màu anh thích nhất là màu xanh dương, kỳ nghỉ dài Alasdair thích nhất đó là vào năm gia đình anh thuê một nhà nghỉ trên rặng núi bang Pennsyliania. Ở căn nhà nghỉ đó, trước bữa điểm tâm, anh thường bơi rất lâu và rồi đến tối, anh ngủ ngay ngoài thềm có mái che.
- Còn cô thì sao? - Anh hỏi. Và nàng kể về tuổi thơ của mình. Nàng thích bơi, thích câu cá, thích đi dạo qua những khu rừng rậm. Nàng kể cho anh nghe về bà ngoại nàng. Nàng cũng kể một vài chi tiết về mẹ nàng và chỉ nhắc đến cha nàng một cách chung chung. Nàng cũng nhắc đến cậu em trai và hai cô em gái, nhưng nàng chưa kể cho ai nghe về cuộc đời nàng trước khi nàng đến đây. Nàng rất muốn kể. Càng lúc, nàng càng cảm giác có một tiếng thét từ tận thâm tâm thúc dục nàng hãy kể cho anh mọi chuyện.
Có lẽ nếu nàng kể hết với anh, anh sẽ hiểu nàng, có thể khi nghe nàng kể xong, anh sẽ nhìn nàng chăm chú rồi sẽ cầm lấy tay nàng và có thể anh sẽ nói: Đó là những chuyện thuộc về quá khứ. Em bây giờ là người khác rồi, và cũng có thể anh không nói thế mà thái độ anh sẽ thay đổi đến không ngờ.
Đồng hộ hẹn giờ trong lò nướng reo lên, nàng lấy bánh ra, đặt ấm nước chuẩn bị pha trà. Lát sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân của Alasdair ngoài hành lang và nàng quên hết mọi chuyện, chỉ còn con tim dập thổn thức.
Bridget và Samantha đã cùng nhau đọc nhiều tập nhật ký, rất nhiều trang Anna viết bằng tình cảm nồng nàn, ca ngợi Alasdair MacPherson.
Hôm nay cũng như mọi lần, Bridget lên giường Samantha. Samantha giục giã:
- Nhanh lên đi cô.
- Đừng có rối lên thế! - Bridget trả lời, thu xếp chỗ ngồi thật yên ổn.
Samantha kéo cuốn sách trên đùi hai cô cháu và mở tấm bìa bọc da. Những dòng chữ viết tay lại đập vào mắt họ.
Chúng tôi đến thăm cha vào ngày nghỉ cuối tuần. Ông không coi Alasdair ra gì. Tôi thất vọng dù tôi biết chuyện sẽ xảy ra như vậy. Tất nhiên ông sẽ không đồng ý. Ông nói ông phải suy tính kỹ chẳng phải vì Alasdair mà bởi vì tôi còn quá trẻ, chưa thể thích hợp với một quan hệ nghiêm túc.
Tôi không về thăm nhà trước khi nhận được lá thư dài của anh. Anh an ủi tôi rằng anh đã tìm được một tư vấn hôn nhân mới. Và tất nhiên, anh muốn tôi đến gặp ông ta. Anh an ủi tôi đủ điều. Tôi cố không nghĩ tới những chuyện quá khứ. Lúc này tôi đang hạnh phúc, hạnh phúc hơn bao giờ hết.
- Chán quá! - Samantha lật vài trang khác.
- Từ từ thôi. - Bridget nói.
Và rồi chuyện gì phải đến đã đến. Tôi sẽ không còn lo về chuyện Alasdair sẽ trở về Mỹ bỏ tôi lại một mình. Không bao giờ tôi tôi phải lo chuyện đó nữa. Anh ấy đã cầu hôn tôi rồi. Tôi là một người phụ nữ hạnh phúc nhất trên địa cầu này.
Chúng tôi sẽ làm đám cưới ở đây. Alasdair nói đó là cách tốt nhất. Dường như mấy bà chị của anh khó tính lắm thì phải. Tôi hy vọng họ quý mến tôi. Anh bảo tôi chớ có phiền lòng. Nhiều khi cứ cố giải quyết một vấn đề nhưng cũng chẳng mang lại kết quả gì. Tôi không hiểu rõ ý anh định nói gì nhưng tôi linh cảm thấy có chuyện không được hay lắm chẳng mấy chốc sẽ xảy ra.
- Mẹ nói đúng. - Samantha thốt lên. Bridget vờ như không nghe thấy, giở tiếp trang kế.
Trang này miêu tả dài dòng đám cưới và chuyến đi của họ đến Boston. Cũng tại thành phố này, Alasdair kết thúc khóa học ở trường dòng.
Boston là thành phố lớn, luôn bận rộn và thật đáng sợ. Căn phòng của chúng tôi nằm sâu trong một khu tồi tàn của thành phố. Alasdair hứa tối nay chúng tôi sẽ xem những căn hộ được đăng quảng cáo sau khi anh đi học thêm ở lớp buổi tối về. Tôi khó chịu vì anh cứ bỏ tôi một mình ở đây suốt từ tối tới giờ. Anh bảo nếu tôi cứ đóng cửa chặt rồi cài then lại, tôi sẽ không sao. Tôi làm đúng như lời anh dặn, nhưng tôi vẫn còn rất sợ. Ngày hôm qua, tôi đã linh cảm một chuyện chẳng lành.
Bridget liếc nhìn sang Samantha để xem cô bé phản ứng ra sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Samantha trông mới buồn làm sao. Bridget định nghĩ ra một điều gì đó biện hộ cho hoàn cảnh của Anna lúc đó.
Nhưng tiếng nói nhỏ tự thâm tâm của nàng lại cất lời: Đừng, đừng nói gì cả, đây là sự thật, cứ nói sự thật ra.
Hôm nay, chúng tôi đã tìm được căn hộ thích hợp. Tôi thấy vui lắm!
Tốt, những nét căn thẳng trên mặt Samantha dãn ra đôi chút. Vài trang kế tiếp là dự định của Anna sẽ trang trí và sắp đặt lại ngôi nhà. Chị định may khăn trải bàn ra sao. Đồ đạc trong nhà chọn màu sắc gì. Trong nhật ký có nhiều ảnh chụp căn hộ kia. Căn hộ rất đẹp. Anna quả có khiếu thẩm mỹ.
Phần ghi chép kế tiếp ghi ngày tháng khoảng một tuần sau đó.
Những người thân của Alasdair đến Boston gặp tôi và suốt cả buổi gặp gỡ diễn ra thật khủng khiếp. Hai người chị của anh ấy là Winifred và Fiona quá dữ dằn. Tôi không biết phải nói gì. Mẹ anh ấy cũng giống hệt như họ. Cha của Alasdair tính tình luôn cọc cằn và lúc nào cũng lo lắng. Suốt buổi, ông cứ lôi Alasdair ra một chỗ, thì thầm, tư vấn cho anh về những công việc ở nhà thờ. Nào là cư xử với những bậc cao tuổi ra sao, nào là ngân quỹ của nhà thờ còn bao nhiêu, nào là tổ chức các buổi họp như thế nào. Chỉ có mỗi một thành viên trong gia đình tỏ ra mềm mỏng với tôi, đó là chị Lorna. Nhìn chị, tôi đoán chị hiểu hoàn cảnh tôi lúc này. Chị biết tôi cũng bị thua thiệt đủ điều.
Rồi sau đó có rất nhiều những trang nhật ký đầy ấp những chữ. Những trang nhật ký nói về thai kỳ của Anna, miêu tả thời kỳ mang thai vô cùng sầu thảm và nói lên tình cảm sâu đậm của Anna dành cho Alasdair.
Samantha phẩy tay:
- Thôi đừng đọc nữa, bỏ mấy trang này đi.
Bridget gập sách lại:
- Hôm nay thế là đủ, ngày mai chúng ta sẽ đọc nhiều hơn. Tất nhiên là sau khi bận rộn với công việc chuẩn bị cho lễ Giáng sinh.
Nàng hôn Samantha, chúc con bé ngủ ngon và tắt đèn.
Căn nhà yên tĩnh có một ánh đèn lọt qua khe cửa phòng làm việc của Alasdair nhưng cửa đóng. Anh ta sẽ nói sao nếu như anh ta biết chuyện nàng và Samantha đang làm. Nàng bước ra ngoài hành lang lạnh lẽo, đóng cửa lại phía sau.
Bob Henry bực bội quăng những bảng tính của nhà thờ Knox lên bàn. Mấy ngày nữa là đến lễ Giáng sinh, vậy mà dù làm việc cật lực, hắn ta vẫn chẳng thu được kết quả gì, chẳng có gì.
Hắn xem những việc chi thu của nhà thờ trong nhiều tuần qua và cho đến giờ thời gian đã sắp hết. Hắn phải tìm ra một dấu vết nào đó khiến cho những ông già bà cả đang không vừa lòng với Alasdair vui vẻ hẳn lên, nhưng hắn chẳng tìm ra điều gì cả. Tuy nhiên, hắn không chịu thua. Hắn cứ bắt mình tìm kiếm mãi.
Hắn đã ở Alexandria được một tuần rồi. Những người dân sở tại sẽ rất vui nếu cách chức Alasdair với một lý do nào đó. Nhưng rồi sau tất cả những việc làm khuấy động lôi kéo Alasdair MacPherson có vẻ như hoàn toàn trong sạch. Có lời đồn rằng con gái Alasdair đang gặp rắc rối. Thêm được thông tin đó cũng tốt, thế nhưng Bob vẫn chưa tìm thấy vụ mờ ám nào liên quan tiền bạc.
Hắn ngồi trong văn phòng ở Richmond xem thật kỹ những bảng chi, những con số chính xác đến hoàn hảo, không một xu bị tính toán sai hoặc chứng tỏ có sự thu chi mờ ám, số tiền ngân quỹ cũng không nhiều nhặn gì nhưng không hề có chuyện khai khống. Hắn quyết định rà lại những bảng tính kia một lần nữa.
Một bảng tính gần cuối cùng, một tờ giấy màu vàng khiến hắn chú ý. Hắn nhíu mày, có ai đó đã được ghi tên vào danh sách bảo hiểm y tế của nhà thờ, cái tên Bridget Collins đập vào mắt hắn, trong đó có cả ngày tháng năm sinh của cô ta, có cả số an sinh xã hội của cô ta, cô ta là ai thế nhỉ?
Hắn mở cuốn danh bạ điện thoại và quay số của đội quản lý nhân sự. Nhân viên phòng quản lý nhân sự đảm bảo với hắn không có người mới đến làm ở nhà thờ Alexandria.
Bob treo máy, gãi cằm. Suy nghĩ một lát, hắn quay số văn phòng nhà thờ Knox. Thư ký văn phòng trả lời.
- Tôi là Henry Fallan của phòng quản lý nhân sự đây.
Hắn nói dối, bịa ra một cái tên bất chợt xuất hiện trong đầu, đó là tên ông ngoại hắn.
- Tôi thấy danh sách bảo hiểm y tế có thêm một khoảng bổ sung. Tôi không hiểu khoản bổ sung này là như thế nào.
- Thì anh cứ nói ra đi. - Cô gái trả lời mong muốn giúp đỡ hắn nếu có thể.
- À, đó là cái tên Bridget Collins. Cô ta làm nghề gì thế.
- Cô ấy là cô giữ trẻ. Và trước khi anh thắc mắc thêm nữa thì hãy để cho tôi nói cho anh nghe trước cái đã. Tôi đã bảo Lorna rằng việc này có thể gây rắc rối. Tôi đã bảo trước với chị ấy thế. Bây giờ tôi sẽ cho anh số của chị ấy, nếu anh muốn hỏi gì thêm.
- Cô Collins này làm việc cho ai?
- Mục sư MacPherson. Ông ấy thuê cô ta trông nom hai đứa con nhỏ của ông ấy.
- Cô ta sống luôn trong nhà MacPherson sao? Bởi vì nếu cô ấy không dọn hẳn vào ở nhà MacPherson, cô ấy sẽ không được tính là một nhân sự làm việc chính thức và như vậy, cô ấy không được hưởng những quyền lợi dành cho các nhân sự chính thức.
Không ngờ mình thông minh như vậy. Bob Henry tự nhủ.
Cô gái phòng nhân sự trả lời:
- Tôi không biết, anh cứ gọi cho Lorna đi. Lorna là chị của mục sư MacPherson, đây là số điện thoại của cô ấy.
Cô gái đọc một hàng chữ số nhưng Bob không thèm ghi lại.
Hắn thở phào nhẹ nhõm và ngồi đó suy nghĩ. Sau đó hắn xem lại ngày tháng năm sinh của cô bé và làm một con tính nhỏ. Bridget, 26 tuổi. Hắn tự hỏi: Không hiểu hình dáng cô ta thế nào. Nếu như cô ta xinh đẹp thì hắn sẽ dễ bề vu khống MacPherson hơn. Chuyện Alasdair có nhân tình cũng là một yếu tố giúp hắn bôi nhọ anh. Hắn chỉ cần thu thập những ý tưởng và những chi tiết nhỏ nhặt để thuyết phục MacPherson rằng vì gia đình mình, vì quyền lợi của gia đình mình tốt nhất anh nên từ chức.
Vui vẻ được một lúc, Bob quyết định sẽ khai thác triệt để thông tin về cô giữ trẻ này. Tuy nhiên, công việc cũng khó khăn đây. Người ta chẳng bới móc được gì từ một cái tên và số an sinh xã hội của người ấy.
***
- Cô có nghĩ cô Lorna thích cái này không? - Samantha hỏi, giơ cao chiếc vòng cổ con bé tự làm lấy.
- Cô chắc chị ấy sẽ thích.
Nàng và Samantha vào một tiệm hạt cườm. Lúc này, mọi người đang bận rộn với công việc xâu những chuỗi hạt cườm tặng cho người thân nhân lễ Giáng sinh.
- Cháu đừng quên kể lại cho cô cháu nghe câu nói của người bán hàng nhé!
Samantha nhắc lại:
- Cháu đã viết dòng chữ đó vào thiệp rồi.
Bridget ngắm con bé lâu hơn một chút rồi lên giường mở cuốn nhật ký Samantha đang đặt trên gối.
Bridget hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu đọc:
Tôi có một bí mật tôi chưa nói với ai nhưng tôi biết mình đang mang thai. Tôi cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mặc dù tôi mới chỉ bị trễ kỳ kinh nguyệt mới có vài ngày. Để xem xem, tuần tới sẽ là lúc thích hợp để kiểm tra. Tôi nghĩ Alasdair sẽ rất vui, nhưng có điều này chắc không ai biết, chúng tôi chỉ mới kết hôn có vài tháng nay thôi.
Một ý nghĩ khác chợt đến trong tôi. Đó là suy nghĩ về cha tôi. Tôi buồn quá, nếu tôi mang bầu thật thì thông tin đó sẽ khiến cha tôi giận đến phát điên. Có lẽ tôi sẽ không kể với ông chuyện này cho tới khi tôi hoàn toàn khỏe mạnh trong suốt thời kỳ mang thai hoặc có lẽ để cho tới khi tôi mẹ tròn con vuông rồi sau đó mới báo tin thì tốt hơn. Trong tôi như có ai thúc dục hãy báo tin cho mọi người biết. Dù sao thì tôi cũng không muốn quá lo lắng, sống không thể vui vẻ được, không thể nào chuyện xảy ra với mẹ lại lập lại với tôi. Tôi đang định nếu là con trai tôi sẽ đặt tên cho con mình là Devont, và nếu là gái, tên nó sẽ là Clairise.
- Clairise sao? - Samantha nhăn mặt.
Bridget bảo:
- Đó là cái tên tuyệt hay đấy.
Samantha nói:
- Cháu thích cái tên của cô cơ. Mary Bridget.
Bridget quay phắt lại nhìn con bé. Samantha vẫn cắm cúi xâu chuỗi hạt. Bridget hỏi:
- Làm sao cháu biết cái tên đó?
- Trên cuốn Kinh Thánh của cô ấy. Cuốn Kinh Thánh để trong phòng dành cho khách. Cháu nhìn thấy nó khi cháu đi quét dọn. Tại sao cái họ của dòng chữ ghi tên của cô lại là Washburn. Trong lúc họ thực sự của cô là Collins?
Con bé hỏi, đầu vẫn không ngẩng lên.
Tim Bridget đập như trống làng. Nàng hấp tấp trả lời:
- Đó là bí mật của cô.
- Không phải đâu. Cô đâu có nói thật.
Samantha nhìn lên, nhưng ánh mắt nó không có vẻ gì là nghi ngờ.
- Đó là cuốn Kinh Thánh của mẹ cô đấy.
Bridget giật mình khi thấy mình nói dối trơn tru như vậy. Nàng đã định rút lại lời nói đó, đã định nói hết sự thật. Nhưng để làm gì, để bị quăng vào tù ngay vào lễ Giáng sinh sao? Chẳng lẽ làm thế lại là khôn ngoan sao?
Samantha nhận xét:
- Tên đó đẹp thật đấy!
Thắc mắc đến đó rồi thôi. Bridget chú ý vào cuốn nhật ký của Anna, cố xoa dịu cảm giác tội lỗi cứ như một vết sắt nung đỏ trong thâm tâm nàng.
Tôi đã báo cho Alasdair, anh ấy vô cùng thích thú. Lúc đầu anh ngạc nhiên, nhưng rồi một niềm hạnh phúc rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt anh. Tôi hỏi: Liệu có con như vậy có sớm không? Anh lắc đầu và hôn tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng và bây giờ tôi vui lắm.
Alasdair bảo chúng tôi nhất định phải về Alexandria dự lễ Giáng sinh. Anh ấy nói cha anh ấy có chuyện muốn bàn với anh. Tôi hy vọng mọi người trong gia đình không nghĩ ra một cái tên khủng khiếp nào để đặt tên cho con tôi.
Bridget nhìn lên. Samantha mỉm cười. Con bé ngừng tay sâu chuỗi hạt và lắng nghe chăm chú.
Chúng tôi đến Alexandria vào buổi chiều muộn, sắp tới đêm Giáng sinh rồi. Trong nhà không có cây thông Noel, chỉ có vài đồ trang trí lèo tèo. Căn nhà của anh rộng lớn nhưng lạnh lẽo.
Suốt một ngày dài cả nhà chuẩn bị cho đêm Giáng sinh thú vị lắm. Nhưng đối với tôi, như vậy là quá cầu kỳ. Gia đình quyết định không tặng quà cho nhau vào năm nay.
Bố chồng tôi thông báo mọi thành viên trong gia đình đều hiến khoảng tiền nhỏ mua quà Giáng sinh cho ngân quỹ của nhà thờ để nhà thờ có thể tổ chức lễ Giáng sinh cho nhiều người hơn. Tôi gật đầu một cách vô thức. Alasdair đưa cho ông phong bì của hai chúng tôi. Anh đã chuẩn bị khoản tiền kia mà không nói với tôi một lời. Tôi đã mua nhiều món quà, dự định sẽ tặng cho cả nhà nhưng theo tôi tốt hơn là không nói ra. Tuy nhiên, tôi sẽ tặng quà riêng cho Lorna, cô ấy thật dễ thương. Tôi hy vọng cô ấy sẽ thích những chiếc lược cổ tôi đã dày công chọn lựa. Lược ấy cài trên mái tóc dày của cô ấy có lẽ trông rất đẹp.
Trang nhật ký kế tiếp đề ngày 25 tháng 12.
Mọi người còn tệ hơn cả tôi tưởng tượng và sợ hãi. Bữa tối sẽ rất ngon nếu họ không luôn miệng cãi cọ, bắt bẻ nhau về chuyện ai nên ngồi ở đâu và mắng nhiếc Lorna tội nghiệp không tiếc lời bởi vì chị dám tự động đổi món cà rốt thành món khoai chiên, thực đơn của bữa ăn gồm những món người ta đã ăn cách nay hàng 2, 3 thế kỷ. Thịt cừu chiên, khoai tây hầm, rau trộn cà rốt và món tráng miệng là bánh mặn. Mẹ của MacPherson nói công thức món bánh ấy đã được truyền từ nhiều thế hệ trong dòng họ MacPherson. Bánh quá khô cứng như thể nó cũng được nướng cách đây vài thế hệ rồi.
Samantha cười khúc khích.
- Có những thứ dường như là bất di bất dịch.
- Chẳng lẽ đó cũng là những món cháu ăn vào lễ Giáng sinh sao? - Bridget hỏi.
Samantha gật đầu.
- Năm nào cũng giống nhau.
Bridget thấy cơn bướng bỉnh của mình lại trỗi dậy.
- Vậy thì đã đến lúc thay đổi đấy!
Mắt Samantha sáng rỡ.
- Thích quá! Vậy chúng ta sẽ ăn gì?
- Chúng ta sẽ ăn gà tây nướng.
- Và cả gà giò chiên nữa nhé!
Brdiget gật đầu:
- Tất nhiên rồi. Ai mà chả thích gà chiên. Thậm chí Cameron và Bonnie còn thích nữa là...
- Tốt lắm! Vậy thì gà chiên là món thứ hai. Còn gì nữa nào?
- Khoai tây nghiền trộn với nước xốt thịt nhé?
- Ừ, và cô sẽ tự làm bánh mì tròn ở nhà.
- Cháu thích món thịt đông.
Bridget mỉm cười. Thế nào cũng có vài người tức điên lên cho mà xem. Tưởng tượng được không: món rau trộn cà rốt thay bằng món thịt đông.
Samantha như đọc được ý nghĩ của nàng.
- Cô Winifred sẽ biến thành núi lửa cho mà xem.
- Ừ, đúng rồi. - Bridget đồng tình.
Cả hai phá lên cười vui vẻ.
Samantha hỏi:
- Vậy ăn gì tráng miệng đây? Phần tráng miệng cũng quan trọng lắm đấy.
- Bà ngoại của cô có công thức nướng bánh Chocolate ngon lắm. Cháu sẽ thích mê cho mà xem.
- Thế cô có gọi điện cho bà mình và nói bà đọc công thức làm bánh cho cô được không?
Tim Bridget đập dồn.
- Cô thuộc nằm lòng công thức đó rồi.
Nàng cúi xuống. Trước khi Samantha kịp nói thêm thì nàng đã cất giọng đọc nhật ký. Cuối cùng thì nàng cũng đến trang cuối của cuốn nhật ký kia.
Tôi kinh hoảng quá, không hỏi ý kiến của tôi mà Alasdair đã đồng ý nhận cai quản nhà thờ của cha anh ấy. Tôi hỏi anh mà gần như muốn xỉu hoặc muốn nổi cơn tam bành đến nơi. Làm sao anh có thể như vậy được. Tại sao anh không hỏi ý kiến em trước khi quyết định.
Trông anh bối rối.
- Nói thật với em nhé, Anna. Đây là một nhà thờ danh giá. Một cơ hội thăng tiến nghề nghiệp tuyệt vời của anh. Hơn nữa, chúng ta còn phải nuôi con nữa chứ!
- Làm sao anh có thể chấp nhận lời đề nghị của họ mà không hỏi em đến một tiếng.
Anh nói như xin lỗi:
- Đáng lẽ anh phải tham khảo ý kiến của em. Thôi được, để anh gọi cho cha anh và nói anh cần thời gian suy nghĩ thêm vậy.
Tôi lặng thinh. Đêm đó, hai vợ chồng không ai nói một lời nào. Tôi không biết anh ấy có gọi cho cha mình hay chưa. Tôi ngủ thiếp đi trước khi anh đi ngủ và anh lại dậy sớm ra đi trước khi tôi tỉnh giấc. Vào sáng hôm sau, tôi sẽ đi Alexandria, nhưng nếu tôi làm thế là đang tự giết giấc mộng đẹp mà chúng tôi đã có với nhau. Tôi cảm thấy mình bị tổn thương quá lớn.
- Sao mà rắc rối thế không biết?
Samantha nói nhưng trông mặt cô bé không có vẻ gì là khó chịu. Rõ ràng những chuyện thăng trầm xảy ra trong cuộc sống hôn nhân không làm cô bé quan tâm. Cô bé giơ cao chiếc vòng cổ của Lorna.
- Xong rồi nè.
- Đẹp quá! - Bridget đứng lên trả cuốn nhật ký vào trong hộp. Muốn đọc nhật ký phải chờ đến sau lễ Giáng sinh.
- Cô biết không, giờ cháu bận lắm. Samantha nói, liếc nhìn về phía chiếc túi đựng đầy hạt cườm.
- À, quà của ông già Noel. Thế thì cô về đi ngủ đây.
Samantha gật đầu. Bridget ra khỏi phòng cố không nghĩ về lời nói dối Samantha lúc nãy.
- Tôi biết lễ Giáng sinh sẽ tuyệt lắm. Cả nhà sẽ cùng thức suốt đêm thì còn gì bằng.
Lorna nói, Bridget mỉm cười với chị. Đó là đêm Giáng sinh. Chị và Lorna đang ngồi trong phòng dành cho khách của tòa nhà để chuẩn bị cho một buổi lễ đặc biệt.
- Em cũng háo hức mừng lễ Giáng sinh tới. Nàng vừa nói vừa xé thịt gà.
Chuông điện thoại reo. Lorna nhấc ống nghe và ngay lập tức bầu không khí trong phòng đầy ắp cơn căn thẳng.
Chị gật đầu áp sát ống nghe vào tai.
- Vâng... vâng... tôi hiểu rồi. Tốt thôi.
Rồi chị treo máy.
Chị nhìn Bridget hối lỗi.
- Winifred tức giận vì Andre Mechison cứ khăng khăng đòi phải uống cà phê suốt một giờ đồng hồ sau buổi lễ tối nay mà không hề nghĩ đến chuyện đêm nay là đêm Giáng sinh. Tuy nhuên, Winifred cứ nhắc đi nhắc lại rằng không được mời người ngoài đến nhà tối nay. Chị ấy sẽ bàn với Alasdair chuyện ấy. Xém chút nữa chị đã bảo Winifred không cần lo gì nhiều. Đừng có mất công quá như vậy.
Bridget hỏi:
- Vậy sao chị không khuyên Winifred như thế?
Lorna lạ lẫm nhìn nàng. Chẳng phải lý do đã quá rõ ràng rồi sao: tính tình của Winifred thì ai cũng biết rõ hết rồi.
Bridget hoàn tất công việc của nàng. Nàng cất thịt gà vào tủ lạnh. Vừa lúc đó, chuông cửa reo.
Lorna gần như đứng bật dậy.
- Winifred đấy.
Bridget rửa tay và đi theo Lorna ra cửa chính. Nếu như chưa vào nhà mà Winifred khó chịu như vậy rồi thì khi ra khỏi nhà chị ta chắc sẽ khó chịu gấp bội phần và nguyên nhân gây nên cơn thịnh nộ của Winifred chính là lỗi của Bridget. Nàng không muốn để Lorna một mình phải hứng chịu tất cả.
Winifred tập tễnh bước vào. Ngón chân cái vẫn còn băng vì vừa trải qua tiểu phẫu. Tay Winifred chống gậy, mặt nhợt nhạt và mệt mỏi.
Lorna đóng cửa trong lúc Winifred nhìn quanh, cặp mày nhíu lại. Bridget bắt đầu thấy lo sợ. Nhưng cơn giận của Winifred chưa lên tới cực điểm. Trong lúc kiểm lại những món đồ trong nhà, cặp môi mỏng mỏng của Winifred mím chặt lại. Chị cất tiếng hỏi, giọng cố giữ vẻ bình thường.
- Mấy người làm cái gì thế này?
Giọng Lorna vui vẻ:
- Chúng em chỉ trang trí lại một chút thôi mà.
Winifred không trả lời. Chị lê bước chậm chạp dọc hành lang, nhìn lướt mấy bức tường, không thấy mấy tấm chân dung của ông bà tổ tiên dòng họ MacPherson đâu cả. Chị vào phòng ăn và thấy ngay những kệ trên tường cùng với đồ gốm và đồ pha lê đã được dọn sạch cả. Chị vào phòng khách, dừng lại nơi ngưỡng cửa.
Nhìn mắt Winifred, Bridget cũng đoán ra ý nghĩ của chị. Nào là mấy chiếc ghế tựa của con nít kia, màu sắc quá lòe loẹt, nào là chiếc tràng kỷ cũ như vậy mà lại đi kê vào phòng khách, lại còn cây Noel ngớ ngẩn kia cơ chứ. Ôi, trời đất ơi, đã hết đâu, Cameron và Bonnie lại còn mê mải giật những chiếc bánh treo trên cây nhét đầy miệng.
- Chào bác. - Cameron nói, miệng lúng búng vì nhét đầy bánh.
Winifred không lấy thế làm vui. Mặt chị trắng bệt.
- Đồ đạt của mẹ đâu hết rồi? Tôi hỏi những vật kỷ niệm của mẹ đâu?
Giọng nói của Lorna đã bớt hăng hái:
- Trên gác xép ấy.
Winifred quay phắt lại nhìn Bridget. Giọng chị lạnh lùng.
- Chính cô bày ra trò này?
Lorna cắt ngang:
- Sao chị lại đoán như vậy?
- Tôi đoán ra ngay. Bởi vì tôi thấy Lorna còn có vẻ biết điều một chút chứ không như ai kia.
- Chị nghĩ chúng tôi qua mặt chị sao?
- Thôi đi, đừng có giả vờ trẻ con như thế nữa.
- Em làm sao nào? Chị muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi Winifred, đây là nhà chị phải không? Chị đứng tên ngôi nhà này chứ gì?
- Cô biết rõ căn nhà này là của chung bốn chị em ta.
- Nhưng Alasdair và các cháu sống ở đây. Nếu như thay đổi vậy làm cho cuộc sống của họ dễ chịu hơn thì tại sao chị lại phản đối?
- Lorna, đây là nhà cha sở họ đạo. Nó không chỉ là nơi ở của Alasdair mà còn là nơi cất giữ những kỷ vật của gia đình. Những con búp bê bằng thủy tinh của mẹ phải được trưng bày ra. Chị ngắm chúng từ khi chị còn là một bé gái. Chị nhớ chị đã ngồi hàng giờ mê mải với những con thú thủy tinh ấy.
Bridget liếc nhìn Lorna. Nét mặt chị lúc này lạ lắm. Như thể Lorna lần đầu tiên nhìn thấy chị gái mình vậy. Mắt Lorna ánh lên vẻ thương hại và thấu hiểu.
- Vậy tại sao chị không mang những món đồ ấy về nhà chị đi, Winifred?
Vẻ thông cảm trong giọng nói Lorna làm Winifred khó chịu. Chị dứt mình ra khỏi những nuối tiếc kỷ niệm xa xưa.
- Mấy người cứ chờ xem, Fiona mà biết chuyện này thì không biết sẽ ra sao.
- Thực ra chị ấy biết rồi. Tối qua chị ấy có ghé để hỏi chị ấy sẽ phải mang gì đến góp vui. Nhìn ngôi nhà như thế này chị ấy mừng vì đây là một bước thăng tiến đấy.
- Cô nói cái gì? Tại sao Fiona lại hỏi mang gì tới góp vui? Năm nay tới phiên cô ấy làm bánh mặn!
Lorna nói tỉnh bơ.
- Năm nay sẽ không ăn bánh mặn đâu. Sẽ ăn thịt gà chiên, khoai tây nghiền, bánh Chocolate và cả thịt đông nữa.
Winifred lặng thinh. Chị đứng im như phỗng đá. Chợt cửa trước bật mở, Alasdair bước vào, thận trọng hết nhìn người này đến nhìn người khác.
Winifred quay lại đối mặt với anh, chỉ tay vào Bridget.
- Cô gái này đã làm hỏng hoàn toàn ngôi nhà này rồi.
Giọng chị run rẩy, bàn tay run lên bần bật.
- Cô ta dám vứt bỏ những kỷ vật xinh xắn của mẹ và thay vào đó là cái đống rác rưởi này đây.
Alasdair không nói gì. Anh nhìn Winifred, nhìn Lorna và cuối cùng anh nhìn Bridget. Cô gái chắc hẳn đang dằn vặt ghê gớm lắm. Cô đang tự hỏi mình là ai mà lại dám thay đổi toàn bộ cách bài trí trong ngôi nhà này? Suy cho cùng, cô chỉ là một người làm công tạm thời.
Anh đứng bất động, vẻ mặt khó hiểu, mắt nhìn lên khoảng tường trống trên đầu nàng. Lát sau, anh lại nhìn kỹ nàng hơn. Nàng cúi đầu thật thấp, mắt nhìn xuống đất không dám ngẩn đầu lên.
- Winifred à, em phải thú nhận với chị điều này. Em thực sự chưa bao giờ để ý tới những món đồ của má.
Bridget ngẩng đầu lên thấy Alasdair ngồi phịch xuống một chiếc ghế nệm màu hồng. Anh gác cả chân lên ghế, ngồi gọn trong lòng chiếc ghế tựa.
- Em thích những cái ghế này hơn.
Nghe anh nói, Bridget thấy nhẹ nhõm.
Chưa bao giờ Alasdair ngồi lâu trên cái ghế đó. Lúc này trông anh càng buồn cười hơn vì anh cho cả hai chân lên ghế. Những ngón tay đan vào nhau kê dưới đầu. Anh muốn chứng minh cho mọi người thấy anh hoàn toàn thoải mái.
Bridget phải cố lắm mới không bật cười. Chưa bao giờ nàng nhẹ nhõm như vậy. Nàng liếc nhìn Winifred, Alasdair đang đứng về phía kẻ thù và đổ thêm dầu vào lửa làm cơn giận của chị bốc cao.
Winifred gào lên, dộng thình thịch chiếc gậy xuống nền nhà.
- Không đời nào, em không thể làm thế. Thật là quá đáng, bài trí như vậy thật thô thiển và bất hợp lý. Cha mẹ sẽ không thích kiểu bài trí này đâu, chị cũng ghét cách sắp xếp này lắm, em không thể làm thế được. Không, không, không đời nào.
Im lặng một lúc lâu. Lát sau, Alasdair mới lên tiếng, giọng anh trầm tĩnh và chắc như đinh đóng cột.
- Sao lại không cơ chứ? Chúng em không chỉ có thể thay đổi cách bài trí trong nhà mà chúng em thấy cần phải thay đổi nữa cơ. Mọi chuyện đâu đã vào đó rồi, và nhà em sẽ như thế này mãi thôi. Nếu chị muốn thì chị cứ giữ nguyên ý kiến của chị, chị chấp nhận hay không thì tùy. Em hy vọng rằng quan hệ chị em của chúng ta sẽ không bị sứt mẻ chỉ vì một cuộc cãi cọ không đâu về đồ đạc, nhưng em không thể cho phép chị bước chân vào nhà em mà đối xử với Lorna và Bridget theo cách vừa rồi. Chị thật quá đáng lắm đấy nhé.
Winifred trừng mắt, mặt chị co rúm lại. Mọi người sững sờ mất vài phút. Âm thanh duy nhất trong nhà chỉ là tiếng nức nở của Winifred.
Cuối cùng, Bridget phá tan bầu không khí im lặng. Nàng đến bên Winifred, cầm lấy tay chị:
- Thôi nào, chị ra đây ngồi đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.
Nàng đưa cho chị khăn giấy và Winifred để mặc nàng dẫn chị tới ghế sofa.
Alasdair đứng dậy.
- Chị nói cho em nghe đi, chị thích gì ở nhà này. Chị muốn mang cái gì về nhà chị cứ cho em biết, em sẽ mang ra xe, chở về nhà cho chị.
Giọng anh dịu dàng nhưng không hề hối lỗi.
- Cách giải quyết là như vậy đó, nếu như chị Lorna đồng ý. Em hy vọng rằng các chị sẽ bàn với nhau nên chia đồ đạc của ba mẹ như thế nào.
Winifred gật đầu. Chị hỏi Lorna:
- Em có phiền không nếu chị mang một ít đồ của mẹ về nhà?
- Không đâu, tất nhiên là không.
Winifred gật gù lau mặt mũi cho sạch.
- Chị sẽ mang những con búp bê bằng thủy tinh và bộ đồ trà pha lê. Hôm nay tạm thế đã.
Chị hạ thấp giọng khiến Bridget thấy thương hại chị. Thật khó khăn cho một người chợt nhận ra mình chỉ là một thực thể nhỏ bé sau nhiều năm tỏ ra đầy quyền hành trong gia đình như Winifred.
Bridget đưa tấm thảm dày đến chân Winifred và đề nghị:
- Đây, chị hãy đặt chân lên đây. Chị uống trà nhé?
Winifred gật đầu, nhưng lại chợt muốn khóc.
Bridget cười hiền hậu vỗ nhẹ vào cánh tay chị.
- Em sẽ mang trà tới ngay. - Nàng nói rồi đi pha trà.
Lorna theo nàng ra ngoài. Khi họ tới nhà bếp và Bridget đã đặt ấm nước lên bếp ga. Lorna quay mặt lại Bridget, nét mặt lộ rõ vẻ phấn khởi. Vậy mà bao năm qua mọi người cứ phải chịu đựng đủ thứ chuyện vô lý.
Trong nhà thờ.
Sau khi thấp nến cho buổi lễ Giáng sinh xong, Alasdair không chịu bỏ giờ uống cà phê và trò chuyện thân mật sau đó. Thế nhưng không phải ai cũng hào hứng nói chuyện. Dường như Winifred đã bình tâm trở lại, chị tận hưởng chiến thắng nho nhỏ của mình. Chị giành việc pha cà phê và tỏ rõ quyền hành của mình bằng cách rót thật nhiều ly cà phê đầy tràn trong khi nhà chỉ có vài người. Dãy ly cà phê xếp hàng trên bàn trước mặt chị.
Bridget ngồi bên bàn nhấm nháp ly cà phê. Nàng quay qua nhìn Lorna và chợt thấy Alasdair đến ngồi đối diện với nàng. Anh mỉm cười hỏi nàng:
- Cô suy nghĩ gì mà trầm tư thế?
Nàng thoáng giật mình nhưng rồi cố giữ giọng bình tĩnh hỏi lại anh trong lúc tim nàng đập rộn rã:
- Làm thế nào anh biết tôi đang suy nghĩ mông lung chứ? Anh không nên lén quan sát người ta như thế nữa nhé!
Anh mỉm cười xếp hai chân chéo nhau nơi mắt cá. Tay đặt lên đùi.
- Tôi có thể đoán ra cô đang lo lắng, bởi vì nét mặt cô biểu lộ điều đó, bởi vì tôi đã sống với cô được một khoảng thời gian rồi, vậy hãy để tôi đoán xem.
Nàng thấy những câu nói của anh nghe mới trong sáng làm sao: Tôi sống với cô.
Bridget nhấp một ngụm cà phê.
- Tôi là người không biết giấu giếm tình cảm. Trước đây, bà ngoại tôi vẫn thường nói với tôi như thế.
- Có một vài người không biết cách che giấu đâu.
Anh mỉm cười. Có ai đó đang gọi anh, anh ngoái người ra sau giơ tay chào người bạn đang vẫy anh lại:
- Để tôi tới nói chuyện với anh ta.
Bridget uống nốt ngụm cà phê cuối cùng.
- Tôi nên đi thôi, về nhà chuẩn bị quà bỏ vào bít tất cho lũ trẻ.
Nàng rời khỏi bàn và biết nhiều cặp mắt đang dõi theo nàng vì tò mò.
- Tôi sẽ về nhà ngay. - Anh nói. Một lần nữa khiến tim nàng thổn thức.
Nhà ư! Đó là nhà của họ sao? Nàng gật đầu nhưng tâm tư tràn ngập lo lắng khi bước qua ngưỡng cửa nhà thờ.
-Cô vẫn muốn mình là một phụ nữ bí hiểm đấy.
Lorna đeo chuỗi hạt đá mặt trăng vào cổ, kéo cổ áo rộng ra để đeo khoe chuỗi hạt, vẻ ấm áp hiện lên trong mắt chị.
- Trông cô đẹp quá!
- Cảm ơn.
Lorna mỉm cười, đi ngang qua phòng, hôn má Samantha.
- Cô rất thích chuỗi hạt này, mặc dù nó không còn phù hợp với tuổi của cô nữa.
- Có chứ! Rồi một ngày nào đó, cuộc sống của chị sẽ lãng mạn và bí hiểm như chị mong muốn vậy. - Bridget nói chen vào.
Lorna cười lớn như không tin vào điều đó.
Cameron rất thích chiếc xe hơi bằng sắt do Samantha mua cho nó. Nó vẫn chưa mở hết đống quà đang bày xung quanh. Bonnie thực sự thích con búp bê biết nói. Con bé đã cởi hết quần áo của con búp bê ra rồi.
Samantha thúc hối Bridget.
- Cô mở quà của cô ra đi chứ!
Bridget nhìn đống quà ngay trước mặt nàng.
Samantha đã chia đều phần quà để chắc chắn số quà của Bridget cũng bằng số quà của mọi người trong nhà.
Tối qua, con bé còn dạo quanh tiệm tạp hóa mua thêm nhiều món quà nữa để phòng khi có người đến nhà dự tiệc mà không mang theo món quà nào cả. Nhưng rõ ràng là mọi chuyện đều ổn. Cha nó cũng đã mua gì đó cho Bridget. Cô Lorna cũng đã mở những gói quà mà Samantha bảo đó là gói quà của Cameron và Bonnie.
Samantha chỉ vào gói quà có giấy bọc rất đẹp hình những con chim và nói:
- Đây nè, quà của cháu đấy.
Bridget mở một gói ra.
- Ôi lạy Chúa, làm sao cháu biết trong túi xách của cô còn thiếu những thứ này?
- Con bé rất chu đáo, vì thế nó mới biết chứ!
Lorna nói. Đột nhiên Samantha thấy hạnh phúc vì cô bé là thành viên của một gia đình ấm áp như vậy. Cô gối đầu lên chân cha, nhìn Bridget mở chiếc hộp nhỏ xíu ra xem, trong đó có lược, kẹp tóc và một chiếc gương gấp lại được.
- Đầy đủ quá rồi. - Bridget nói, khuôn mặt của nàng bừng sáng vì nụ cười hạnh phúc.
- Cô vẫn chưa mở chiếc hộp quà đẹp nhất đâu. Đây này, mở cái này ra.
Bridget mở chiếc hộp nhỏ, Samantha quên mất tên của thứ đá trên khuyên tai kia, nhưng những viên đá ấy có màu xanh xám hệt như màu mắt của Bridget. Con bé nín thở khi Bridget mở chiếc hộp.
Bridget cầm đôi hoa tai lên.
- Ô đẹp quá! Samantha, cô sẽ giữ mãi đôi bông tai này như một kỷ vật quý.
Samantha mỉm cười:
- Màu này cũng hợp với quần áo của cô đấy.
- Chắc cháu phải mất công nhiều lắm phải không?
Samantha mỉm cười sung sướng. Bố Samantha lấy đầu gối hích nhẹ vào chân nó.
- Samantha đi mang cà phê lại đây cho cả nhà đi. Cà phê pha xong rồi đấy.
Samantha nói với lại:
- Và lấy bánh quế nữa nhé! Đừng có mở hộp nào ra, chờ cháu về đã!
Cả nhà hứa sẽ không mở hộp. Samantha nhanh tay đặt những ly cà phê cùng đường và kem vào trong khay lớn nhanh chóng quay lại phòng khách. Bố nó đang mặc chiếc áo vest của ông nội MacPherson mà Bridget đã sửa lại cho vừa với người anh. Trông anh rất sang trọng.
- Bánh quế nướng lại cho giòn và sẽ xong trong vòng 5 phút nữa. Bây giờ đến lượt ai mở quà đây?
- Đến lượt con đấy! Bố nó nói rồi đưa cho nó chiếc hộp nhỏ xíu.
Con bé mở hộp ra và kìa, trên nền vải nhung màu đen có một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền hình trái tim, có một viên kim cương nhỏ xíu nằm chính giữa. Bố nó lấy dây chuyền ra khỏi hộp và đeo vào cổ nó.
- Đó, đẹp chưa nào!
Alasdair vỗ vai con gái.
- Giờ thì mấy thằng con trai kia sẽ biết con thuộc về ai. Con là con của bố cho tới khi nào bố quyết định gả con cho ai đó.
Samantha lặng người đi. Con bé cứ lặng im ngắm nhìn Bridget và cô Lorna mở nốt những gói quà còn lại. Thỉnh thoảng, nó lại đưa tay mân mê mặt dây chuyền hình trái tim nhỏ xíu và không ngừng chỉnh cho sợi dây chuyền nằm ngay ngắn trên cổ.