Chương 8
Tháng giêng đến với tuyết rơi dày hơn. Tuy nhiên, tuyết cũng đã bắt đầu tan. Lớp tuyết cứ cao được khoảng 5, 6 phân thì lại chảy tan đi để lộ mặt đất màu xám xịt đón chờ một lớp tuyết mới. Trường học của Samantha được nghỉ ba ngày liền. Bridget dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi. Chúng đùa nghịch ngoài trời tuyết cho tới khi mặt lạnh cóng. Về nhà, hâm nóng xúp và nướng bánh mì cho giòn. Giờ thì nàng biết mọi người trong nhà thích ăn mặc như thế nào, còn biết họ thích ăn trứng vịt nữa. Cũng không thể quên món bánh mì kẹp thịt vào bữa điểm tâm. Càng lúc, nàng càng hay tưởng tượng những người trong gia đình kia chính là người thân của nàng.
Nàng vẫn tiếp tục trò chuyện với Alasdair trong lúc uống trà, ăn bánh. Những điều nàng giấu anh vẫn còn làm nàng đau lòng. Nàng chỉ thấy thoải mái duy nhất có một điều là nàng và Samantha đã gần đọc xong những dòng nhật ký của Anna. Không phải tối nào họ cũng giở nhật ký ra đọc. Cả hai đều không muốn kết thúc sớm công việc nghiên cứu về những kỷ niệm của gia đình. Những trang nhật ký cũng lạ lẫm hẳn. Sắp tới sinh hạ Samantha, Anna dường như dành hết thời gian kể về những gì chị sắp xếp cho cuộc đời con gái. Chị không còn mấy quan tâm đến bản thân nữa. Tất nhiên cũng có vài dòng tâm sự riêng tư. Chị kể về một vài vụ cãi cọ với Alasdair vì chị thấy anh quá chăm lo tới nhà thờ mà không để ý tới gia đình. Nhưng rồi cuối cùng, chị như đầu hàng tất cả. Chị không còn mong mỏi một cuộc hôn nhân hạnh phúc như trước kia. Đầu hàng mối quan hệ chẳng mấy thắm thiết với những người bà con bên chồng. Chị dường như an phận thủ thừa, sống cuộc đời mờ nhạt và chỉ vui sướng vì Samantha sắp chào đời.
- Hai cô cháu làm gì trong phòng Samantha thế?
Có lần Alasdair hỏi Bridget khi thấy nàng vừa bước từ trong phòng con gái anh ra. Bridget sững sờ. Nàng thấy không có lý do gì phải nói dối anh nữa. Nàng không muốn nói dối anh thêm lần nào nữa. Nàng trả lời:
- Chúng tôi kể cho nhau nghe những bí mật.
Cho dù không hiểu lắm câu trả lời của nàng, anh vẫn mỉm cười và không hỏi gì thêm.
Tốt rồi đấy! Nàng tự an ủi. Chẳng bao lâu nữa, nàng không cần phải nói dối ai. Công việc đọc nhật ký của Anna đã gần xong, khi nào xong xuôi, nàng sẽ lại mang nhật ký cất lên trên gác xép. Họ chỉ còn có một cuốn chưa đọc thôi.
Luật sư của Jonah Porter ngồi trong phòng họp của các luật sư hạt Nelson chờ Jonah đến. Hôm nay, số phận của Jonah Porter sẽ được định đoạt. Bà không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có vẻ như mọi chuyện đều thuận lợi, vậy tại sao bà lại lo sợ như thế này. Bà nghĩ về thân chủ của bà, cái vẻ im lặng lạnh lùng của hắn, khuôn mặt vô cảm, cặp mắt trống rỗng của hắn. Và bà biết tại sao mình lại sợ hãi.
Bà nhắc mình nhớ trong vụ án Jonah Porter, những bằng chứng đã không đủ hợp lệ để kết tội hắn.
Nhưng tự thâm tâm bà biết hắn có tội. Bà biết rõ điều đó, bà mở tập hồ sơ của vụ án để chuẩn bị lên toà. Đó là tập hồ sơ kháng án. Bà đọc lại tập hồ sơ, hy vọng lần này bà sẽ đưa ra kết luận logic hơn. Cảnh sát Hinkie thuộc sở cảnh sát Charlotttesville đã đề nghị điều tra chiếc xe tải bị ai đó bỏ lại trên đường vào lúc năm giờ chín phút chiều. Anh đến bãi đậu xe Piggy Wiggly vào lúc 5 giờ 22 phút chiều. Đội điều tra các cơ sở sản xuất độc dược đã bắt tay vào việc từ lúc 5 giờ 35 phút. Sau đó, cảnh sát Hinkie gọi điện tới gợi ý nên công bố một lệnh khám nhà để lục soát nơi ở của Jonah. Tuy nhiên, vào lúc đó cảnh sát hạt Nelson đã đi trước bước đến nơi ở của hắn bởi họ có được thông tin từ một cú điện thoại nặc danh.
Bà Sondra giở lại trang mô tả người đã gọi số điện thoại 911 tại Charlotttesville để xem xét thêm. Không còn nghi ngờ gì nữa, dòng chữ trong báo cáo được làm nổi bật lên với dòng mực màu vàng.
Lúc 4 giờ 9 phút chiều, một phụ nữ giấu tên đã cho biết thông tin về một nơi điều chế chất ma tuý. Cảnh sát trưởng hạt Nelson xác minh rõ điều này.
Bà giở trang cuối cùng của tập hồ sơ mang những thông tin quyết định. Dòng chữ ghi trên đó rõ ràng bằng giấy trắng mực đen: cảnh sát đã tới phòng điều chế ma tuý vào lúc 4 giờ 45 phút.
Bà đặt tập hồ sơ xuống. Như vậy là đã quá rõ, vụ khám nhà kia là bất hợp pháp. Tất cả những thông tin nặc danh đều phải chứng minh rõ ràng trước khi cảnh sát bắt tay vào việc. Những nguyên liệu tìm thấy trên chiếc xe tải kia được tìm ra sau khi đã lục soát căn nhà xập xệ điều chế ma tuý. Họ kiểm tra nơi điều chế ma tuý trước rồi mới tìm ra đống nguyên liệu kia sau. Thời gian giữa hai sự kiện đó là 24 phút. Rõ ràng tòa án Virginia sẽ mở một phiên tòa mới xử Jonah Porter và hắn sẽ được trắng án. Đáng lẽ bà phải cảm thấy vui mừng vì chiến thắng mới phải. Tại sao phần thắng thuộc về bà mà bà lại thấy đau đớn như thế này. Bà tự hỏi mình vậy.
Thomas Dinwiddie bước nhanh vào phòng, họ bắt tay nhau. Ông đặt cặp lên mặt bàn, mở cặp ra. Ông liếc nhìn tập hồ sơ bà đang đọc và nhìn bà cười đầy ngụ ý.
- Dân chủ được thực thi. Bà thấy vui vẻ và ấm lòng trở lại phải không nào?
Bà liếc nhìn ông. Khuôn mặt ông thật nhân từ, nhưng rõ ràng nó chỉ xuất hiện giữa những lần tuyên án và buộc tội. Bà nhún vai, tâm trạng dằng co mâu thuẫn.
- Pháp luật thì vẫn chí công vô tư, không thiên vị người nào.
- Phải rồi, nhờ ơn Chúa, luật pháp Mỹ đã làm được điều đó.
Bà Sondra nghĩ nên phải nói điều gì kế tiếp.
Thomas nói trơn tru.
- Tôi không thấy có lý do gì phải tổ chức lại phiên tòa. Tội của nạn nhân được giảm nhẹ rất nhiều. Theo như chứng cứ, anh ta sẽ bị buộc tội tàng trữ ma túy, chứ không phải là sản xuất và buôn bán ma túy. Dựa vào thời gian anh ta bị bắt thì giờ đây, thân chủ của bà có thể tự do ra về bất cứ khi nào anh ta muốn.
- Tôi ngạc nhiên vì ông đầu hàng dễ dàng như vậy đấy.
Sondra phản đối, bà chợt nhận ra mình đang cãi cọ chống lại quyền lợi của thân chủ bà.
Ủy viên công tố nhún vai:
- Chẳng phải bà đã thắng vụ kiện này rồi sao?
Bà Sondra gật đầu. Họ lại bắt tay rồi bà ra về. Không còn nghi ngờ gì nữa, Jonah Porter sẽ được tự do trong vài ngày tới. Những gì bà muốn đã đạt được. Từ nay trở đi, bà sẽ không còn phải giáp mặt với Jonah Porter nữa. Bà không muốn gặp lại người như hắn.
Qua cửa kính của chiếc xe 50 chỗ, Jonah nhìn phong cảnh tiêu điều của mùa đông ở Virginia. Xe này đang chạy trên con đường đầy ổ gà về nhà tù Nelson County.
Chuyến xe kết thúc quá sớm, hắn vội vã xuống xe, theo người gác ngục vào nhà giam. Họ kiểm tra người hắn rồi đưa hắn vào phòng giam.
Hắn nằm trên chiếc giường nhỏ lòng trào lên mối uất hận. Một khi lệnh tha bổng đã được ký thì hắn càng nôn nóng hơn bao giờ hết, hắn không thể chờ lâu hơn được nữa. Một ngày trôi qua đối với hắn quá dài, một giờ trôi qua đối với hắn như cả năm trời. Hắn cần phải kết thúc một số việc ngay bây giờ, nhưng nhà tù vẫn chưa xong thủ tục. Hắn tự nhủ: phải bình tĩnh hơn, không còn cách nào khác, cứ phải chờ thôi, chịu đựng một chút đi, khi nào hắn ra tù sẽ biết tay hắn. Hắn bắt mình phải nghĩ sang chuyện khác. Hắn lên kế hoạch mình sẽ làm gì khi ra khỏi đây. Hắn phải làm thế nào để tìm ra dấu vết của cô ả. Hắn nằm đó, mắt nhìn trần nhà cho tới khi trời sáng, đếm từng giờ cuối cùng qua đi trong phòng biệt giam.
Bà Sondra quay mặt về phía dãy phòng giam. Thân chủ của bà đến kia rồi, trông hắn ta chẳng khác nào một nông dân vụng về trong bộ đồ bằng vải thô mà bà dùng tiền của chính mình mua cho hắn. Một lần nữa, bà tự hỏi tại sao mình cứ phải bận tâm vào những loại người như hắn vậy. Đó là một câu hỏi khó trả lời. Nếu nói đó là do lòng từ tâm thì vẫn còn xa vời lắm.
Viên cai ngục dẫn Jonah Porter đến bên bàn. Hắn ngồi xuống bên bà, im lặng vẻ chịu đựng. Mái tóc màu đen của hắn quá dài nhưng cũng được chải gọn ra phía sau. Tuy nhiên, nhìn hắn cứ thấy sờ sợ thế nào ấy. Mắt hắn đen tối và sâu thẳm. Người ta có thể nhìn vào đôi mắt ấy, nhưng thay vì đó là tấm gương phản ánh tâm hồn hắn thì người ta chỉ nhìn thấy một khoảng trống rỗng vô cùng. Rất nhiều lần gặp hắn rồi mà bà vẫn không hề nhận thấy bất cứ cảm xúc gì nơi hắn. Nhìn hắn, người ta có cảm tưởng một cách rõ ràng rằng hắn sẽ giết bất cứ ai lọt vào tầm mắt hắn mà không hề run tay. Bà thấy lạnh sống lưng. Vậy mà bà lại chính là người đấu tranh để cho hắn được tha.
Quan toà bước vào. Họ đứng lên. Bà Sondra tự hỏi: Liệu đã quá trễ để huỷ bỏ đơn kháng án. Tất nhiên làm thế cũng chẳng mang lại kết quả gì. Trước khi bà nghĩ được chuyện gì xa xôi hơn thì quan toà đã yêu cầu mọi người yên vị.
Porter cầu xin toà mở lượng khoan hồng đúng như thủ tục bà đã chỉ cho hắn. Bà cũng nói vài lời rồi tới Dinwiddie kết thúc phần việc của ông và phiên toà kết thúc. Porter nhìn bà lần cuối bằng cặp mắt của thần chết rồi bước đi mà không nói với bà một lời. Bà nhìn cái lưng to bè của hắn đi ngày càng xa và cũng tự giục mình phải đi về thôi.
Dinwiddie như đọc được những tâm tư của bà.
- Lần sau, tự tay tôi sẽ bắt hắn, tin tôi đi, hắn còn cơ hội vào tù mà.
Ông mỉm cười nhưng không tỏ vẻ gì độc ác.
- Tôi biết. Bà Sondra đáp, cảm thấy được nỗi trớ trêu trong nghề nghiệp của mình.
Thomas Dinwiddie gật đầu rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
- Chờ đã!
Bà gọi ông. Tiếng gọi thảng thốt như thể ông là cái phao cứu hộ cuối cùng của tàu Titanic vậy.
Ông quay đầu lại, lông mày nhướng lên. Bà bước thật nhanh đến chỗ ông.
- Không biết ở chỗ ông có…
Ông lịch sự chờ bà nói hết câu.
- Ở chỗ ông còn cần người hay không?
Jonah bước ra khỏi nhà tù, xuống trung tâm thị trấn Lovingston. Hắn cố vẫy xe đi nhờ về Woodbine nhưng không ai cho hắn lên xe. Có vẻ như cái từ tù nhân đã viết đầy trên mặt hắn. Hắn không muốn về nhà, hắn bước dọc theo con đường cao tốc. Lâu lâu, lại quay lại ngắm dãy núi hùng vĩ mờ sương. Cứ bước được một đoạn, hắn lại quay lại nhìn một lần.
Hắn đi qua một trường học, một trường học của nhà thờ. Rồi đi qua một cửa hàng bán thực phẩm. Tiếp đến là một bãi đậu xe của một cây xăng đã có từ rất lâu. Sau đó hắn đi dọc theo dãy sau của toà nhà gần sân chơi bowling. Cũng như hắn đoán thôi, mọi thứ vẫn như cũ. Nơi này thay đổi không nhiều. Cũng có nhiều khuôn mặt mới, cũng thấy vài người biến mất dạng. Có vẻ như mấy tên đó đang nếm trải lòng mến khách của cảnh sát bang Virginia cũng như hắn vừa được nếm.
Hất hàm chào hắn, Bobby Lee Wilcox nói:
- Tao tưởng mày rồi đời từ lâu. Nghe nói mày và Heslop phải ngồi nhà đá phải không?
- Tao được tha rồi. – Jonah trả lời, không giải thích gì thêm.
Bobby gật đầu thò tay vào ngăn kéo lên đạn sẵn khẩu côn 45.
Jonah đi ngang qua mặt hắn bước vào trong quán rượu, hắn tới bên quầy mua một gói thuốc lá và kêu một ly bia. Hắn uống thật nhanh, nghe nhạc, nghe tiếng trò chuyện và nghe tiếng ly va vào nhau lách cách. Nghĩ ngợi một lát, hắn tới phòng vệ sinh nhỏ xíu và đếm xem sau khi được thả ra hắn còn bao nhiêu tiền: mười tám đôla và một ít tiền lẻ. Chẳng đủ để mua bất cứ thứ gì. Hắn cần phải tìm Mary Bridget ngay lập tức để đòi tiền của hắn về nhưng trước tiên hắn cần phải lên giây cót tinh thần cái đã. Hắn đến bên quầy kêu một ly bia nữa. Cầm ly bia ra cửa, hắn gặp Bobby Lee Wilcox đang đứng dựa vào tường.
- Tao cần một ít hàng trắng.
Hắn nói. Bobby Lee Wilcox không phải là tay đầu nậu nhưng hắn không có thời gian kén cá chọn canh.
Bobby xoa mặt.
- Tao chẳng có tí nào. Lúc này khó kiếm lắm. Cơ sở của bọn nó bị đổ bể liên tục, ngày xưa tao đã chỉ cho chúng nó đến nhà mày mà mua. Sao giờ mày không nấu tiếp?
Jonah chẳng buồn trả lời. Hắn chẳng có phương tiện gì trong tay, không có nguyên liệu, không có tiền mua những thứ hắn cần. Hắn ra nông nỗi này là tại cô ả hết.
Bobby gợi ý.
- Mày thử tìm Tim McPhee xem.
Jonah quăng chai rỗng xuống vỉa hè. Hắn đã biết mình phải làm gì. Vài giờ nữa mới đến giờ đổi ca tại cửa hàng bán đồ điện tử. Hắn sẽ qua đó trộm một vài bộ giàn âm thanh hiện đại. Bán món đồ ăn cắp ấy, hắn sẽ có tiền mua những thứ hắn cần. Tới lúc đó hắn sẽ bắt tay vào việc.
Bà Sondra chỉ muốn gục đầu xuống bàn mà khóc. Ngay sau khi thoát khỏi vụ Jonah Porter, bà lại được giao nhiệm vụ điều tra gã đồng phạm bị bắt chung với Porter là Dwayne Heslop. So với gã này thì Porter còn tử tế hơn nhiều.
Bà Sondra thở dài, bắt đầu nói:
- Porter được thả vì anh ta bị bắt sau một cuộc lục soát bất hợp pháp, còn anh lại bị bắt ở trung tâm thị trấn Charlotttesville với ma tuý giấu trong người. Anh lại đang muốn bán số ma tuý đó cho một cảnh sát chìm mà anh không hay biết. Chẳng phải vì hai sự việc cùng diễn ra một ngày mà anh tự cho mình cũng được hưởng những quyền lợi như Porter đâu.
Khuôn mặt mập bự của Heslop xị xuống thành một đống mềm nhão.
- Thế thì không công bằng! Nó được ra ngoài còn tôi lại ngồi đây. Tụi này cũng nấu thuốc và đem đi bán. Thế mà hắn thì được tự do, còn tôi lại phải ngồi tù. Thế sao gọi là công bằng được?
- Không phải bất cứ chuyện gì xảy ra trên đời này đều công bằng cả.
Bà Sondra vừa nói vừa thu dọn giấy tờ. Bà có cảm giác như mình có tội. Đáng lẽ bà phải hăng hái đại diện cho thân chủ của mình. Chợt bà nảy ra một ý, rất khó mang lại kết quả nhưng bà thấy mình có trách nhiệm phải hỏi cho ra.
- Thế còn những người khác thì sao?
Heslop ngẩng đầu nhìn bà.
- Có vài đứa đi bán ma tuý cho tụi tôi. Còn nhân tình của Porter thì mua nguyên liệu.
- Nếu anh báo cho tôi tên và những chi tiết của những người này tôi sẽ nói chuyện với luật sư của liên bang để xem ông ta cân nhắc sẽ khoan hồng cho anh như thế nào.
Bà chờ, hy vọng hắn sẽ nói ra. Cảm giác tội lỗi khiến lương tâm bà cắn rứt. Bà đang tìm cách chứng minh năng lực để gây chú ý với Tom Dinwiddie, mong ông thâu nhận bà làm trợ lý cho ông.
Heslop bảo:
- Được thôi, để tôi nói cho bà nghe.
Bà Sondra lấy ra tập giấy và mở nắp bút.
- Có hai gã tên là Eldon Hightower và Smartie Henderson chuyên đi bán ma tuý. Bây giờ Smartie đang phải ngồi nhà đá ở Bắc Carolina nhưng Eldon vẫn đang nhởn nhơ ngoài kia. Tôi có thể tìm hắn.
- Thế còn cô gái kia?
- Tên ả là Mary Bridget Washburn.
Bà Sondra ghi thêm vài dòng theo mô tả của hắn.
Rõ ràng cái cô Mary Bridget Washburn này đã không có mặt tại hiện trường vào cái ngày Porter bị bắt. Theo lời của Porter, cô ta đã gom hết tiền rồi bỏ chạy. Chắc chắn cô gái này là tay chỉ điểm nặc danh, không còn nghi ngờ gì nữa.
Bà Sondra nhíu mày nhớ lại. Bà đã cho Porter xem một bản ghi chép của tổng đài 911. Bà nhớ khi hắn đọc những dòng mô tả kẻ nặc danh mắt hắn loé lên một tia hiểm ác.
Bà nói:
- Tôi sẽ còn quay lại gặp anh.
Bà cất tờ giấy vừa ghi những thông tin của Heslop, quay trở lại văn phòng của bà gọi điện cho Tom Dinwiddie. Ngày hôm nay, bà thậm chí quên không hỏi về việc xin việc làm mà chỉ nói với ông về Marry Bridget Washburn và những điều bà lo lắng cho cô ta. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã Mary Bridget Washburn. Bà Sondra lấy thế làm mừng, chẳng phải vì bà háo hức thấy cô đứng trước vành móng ngựa mà bởi bà tin chắc rằng ở trong tù cô ta sẽ được an toàn hơn. Bà nhớ lại cặp mắt thần chết của Porter và hình ảnh Mary Bridget Washburn lăn lộn trong vũng máu không còn là hình ảnh tưởng tượng quá xa vời nữa rồi.
Jonah quay trở lại căn hộ ấy và gõ cửa, lần này có ai đó đang ở nhà, hắn nghe tiếng ti vi mở lớn. Mấy lần trước hắn đến đều không gặp ai ở nhà thế nên hắn lại phải bỏ đi, rồi khi muốn quay lại lại phải chải chuốt ăn mặc chỉnh tề một chút nhưng bây giờ hắn quay lại lần này và biết chẳng bao lâu hắn sẽ biết được nhiều thông tin, hắn xoa tay lên cằm nghĩ lại những chuyện Mary B. đã làm. Cô ta đã bỏ đi, mặc hắn một mình, ăn trộm tiền của hắn, hắn căm ghét cô ả.
Hắn cứ để cho cảm giác thù hận dâng trào trong con người hắn xoa dịu nỗi đau của hắn. Một nỗi thù hận lạnh lùng khó chịu và hắn hài lòng khi nuôi được mối thù đó, mối thù đó sẽ giúp hắn, sẽ như điểm tựa nâng đỡ hắn.
Hắn gõ cửa một lần nữa. Một phụ nữ ra mở cửa, cô ta ẵm theo một đứa trẻ mới sinh nhìn thẳng vào hắn. Cô ta hỏi:
- Anh muốn gặp Eric phải không?
Jonah gật đầu.
- Vậy chờ một chút.
Cô ta sập cửa ngay trước mặt hắn.
Hắn châm thuốc và đứng đợi. Cuối cùng thì cửa cũng mở.
Lần này là gã đầu đỏ. Jonah đã quên mất tên gã rồi, nhưng điều hắn muốn thì hắn không thể quên. Hắn nói:
- Mày hay làm giấy tờ giả cho mọi người, tao cần tìm một ả đàn bà.
Gã đầu đỏ lắc đầu cửa sắp sửa sập lại, Jonah thò chân vào khe cửa lôi khẩu súng giắt trong lưng quần ra.
Chủ nhà vội kêu lên.
- Trời đất! Đâu cần đến thứ đó.
- Đúng rồi. Không cần phải mạnh tay như thế.
Hắn quên mất kế hoạch của mình, hắn trả khẩu súng về chỗ cũ và thò tay vào túi áo. Trong túi hắn có khoảng tiền bán những món đồ hắn ăn cắp được trong suốt tuần qua.
- Tôi có tiền trả cho anh mà.
Gã đầu đỏ xoa trán, nhưng Jonah không thích phải chờ lâu. Hắn xấn tới xô cánh cửa mở rộng, chủ nhà loạng choạng lùi lại.
Hai người đứng đó trong căn họ. Trong phòng khách còn có một bé gái đang xem tivi. Chủ nhà nói:
- Nghe này! Để tôi tìm những thông tin anh cần rồi anh biến đi cho tôi nhờ.
Cô vợ nói với đứa con gái nhỏ:
- Đi thôi Brittanty. Đi với mẹ nào.
Con bé quay lại, đôi mắt hốt hoảng nhìn Jonah trước khi ra khỏi phòng.
Hắn nheo mắt nhìn gã chủ nhà.
- Thôi đừng lôi thôi nữa. Mày lẹ lẹ lên đi, kể cho tao nghe con bé đó đi đâu thế.
- Trước tiên phải cho tôi biết anh đang tìm ai mới được chứ?
Chủ nhà nói và mở máy tính, nhấn nút và điều khiển con chuột.
- Mary Bridget Washburn.
Chủ nhà kiểm tra lại một hồi rồi lắc đầu.
- Không có ai tên như vậy cả.
Jonah tức tối.
- Xem lại đi! Tao biết con nhỏ đó thế nào cũng đến đây. Nó đâu còn biết chỗ nào làm giấy tờ giả mạo nữa đâu.
- Trông cô ta thế nào?
- Tóc vàng, mắt xanh khá xinh.
Gã đầu đỏ lại lắc đầu.
Jonah bắt đầu điên tiết nhưng hắn chợt nhớ ra, bật cười hô hố.
- Con bé đó chắc chắn sẽ xách theo một chiếc túi du lịch màu xanh lá cây, trong túi đầy tiền.
Chủ nhà nhìn Jonah một lát như thể anh ta đang quyết định xem phải làm gì. Có tiếng trẻ con khóc trong căn phòng kế bên, tiếng khóc của đứa con mới ra đời như giúp anh ta quyết định nhanh hơn. Anh ta quay trở lại máy vi tính tìm kiếm một lát, rồi tiếng máy in khởi động lát sau anh đưa cho Jonah hai tờ giấy.
- Đây là bảng sao bằng lái xe mới của cô ta, còn đây là số an sinh xã hội.
Jonah cầm giấy miệng gào lên:
- Tao muốn biết tao phải tìm con bé đó ở đâu?
Người kia lắc đầu. Jonah chỉ muốn lồng lộn lên, nếu có thể hắn đã xé nhỏ gã chủ nhà này ra thành từng mảnh nhỏ rồi.
- Tao bảo mày đừng có vòng vo với tao nữa cơ mà.
Gã đầu đỏ sợ hãi.
- Thôi được rồi! Thôi được rồi mà! Nếu cô ấy đi làm thì để từ từ tôi kiếm mới ra được, phải mất thời gian khá lâu đấy.
Cơn nóng đã dịu trở lại. Jonah bảo:
- Tao đợi được mà.
Hắn ngồi xem phim hoạt hình mà cô bé quên chưa tắt tivi. Một lát sau gã chủ nhà đập vào vai hắn.
- Này đây! Cầm lấy!
Anh ta đưa cho Jonah một tờ giấy khác.
Jonah cố đọc nhưng hắn không sao tập trung được những dòng chữ cứ nhảy múa trước mặt hắn. Cuối cùng hắn hỏi chủ nhân tờ giấy.
- Giấy này ghi cái gì vậy?
Người kia đáp.
- Một tiệm bán thực phẩm có tên Bag ang Save ở thị trấn Alexandria, bang Virginia.
Jonah gật đầu. Hắn lôi nắm tiền trong túi ra chọn lấy hai tờ 20 đôla. Người kia chẳng buồn đòi thêm, chỉ muốn tiễn hắn thật nhanh ra khỏi cửa.
Bridget nấu bữa điểm tâm và hy vọng gặp được Alasdair. Hôm nay, anh đã trở thành một người hoàn toàn khác. Một người của công việc và nàng đoán ra điều gì đã gây nên sự biến đổi lớn lao ấy, trăm sự cũng tại việc ở nhà thờ, khi vào nhà thờ anh trở thành một con người khác một con người luôn bận rộn với công việc, một con người không hề bàn tới linh hồn và sự cứu rỗi không. Cái anh chàng Alasdair mới quen này dường như không hề biết đến từ dễ thương là gì.
Lorna giải thích cho nàng rõ. Những người cao tuổi trong xóm đạo yêu cầu một cuộc họp của giáo đoàn, họ sẽ lấy biểu quyết đòi Alasdair phải từ chức trước khi anh đi cùng họ tới Richmond dự một cuộc thảo luận với chủ tịch liên đoàn Anh giáo vào thứ sáu tuần này.
Alasdair từng kể với nàng họ hy vọng anh sẽ nhận công việc mà vị chủ tịch đang mời anh về làm.
- Chị nghĩ anh ấy có chịu không?
Nàng hỏi.
Lorna lắc đầu.
- Tôi không biết. Nếu anh ấy chống lại thì trong nhà thờ sẽ có sự chia rẽ. Nói chung, không có biện pháp nào là hoàn hảo cả.
Bridget liếc nhìn Alasdair, lòng nàng nặng trĩu lo âu. Anh ngồi bên bàn sau lưng nàng khoảng mười lăm phút mà không uống cà phê, không nói chuyện, mắt chỉ nhìn đăm đăm vào một điểm.
Nàng hỏi anh:
- Tôi dọn bữa điểm tâm cho anh nhé.
Anh đứng lên kéo ghế.
- Không. Cảm ơn cô!
Anh đi vòng sau lưng nàng mang ly ra bồn rửa chén.
- Cô có phiền không nếu phải ở lại với bọn trẻ vào thứ bảy, chủ nhật tuần này khi tôi đến Richmond.
- Tất nhiên là không có gì phiền. Anh cần tôi ở lại đêm thứ sáu và cả đêm thứ bảy phải không?
- Không. Có lẽ thứ bảy thì không cần. Ngày mai tôi sẽ lái xe tới Richmond và ngủ lại ở khách sạn, sau khi họp xong vào sáng ngày thứ bảy tôi sẽ trở về ngay khi có thể.
Samantha đúng lúc đó bước vào nhà bếp.
- Vậy hôm nay ai đưa con đi học?
Bridget nói. Không hiểu sao mặt nàng đỏ bừng lên.
- Để cô đưa. Cháu lên trên gác dắt Cam và Bonnie xuống rồi chúng ta cùng đi.
- Nhanh tay lên một chút có được không?
Bob hỏi. Khi máy tính tải những thông tin trên mạng của liên bang không hiểu tại sao nó chạy rất chậm.
Gerry Whiteman liên tiếp gởi lời nhắn cho Bob nhưng hắn vẫn chưa muốn quay trở lại cho tới khi hắn cầm chắc được những thông tin có lợi. Ngày hôm nay là thứ năm. Gerry nhắn lại rằng các vị bô lão tại xóm đạo đã không còn kiên nhẫn được nữa. Họ sẽ đến Richmond dự một cuộc họp vào sáng thứ bảy để quyết định cho xong việc Alasdair từ chức. Bob biết đây là cơ hội tốt đế hắn khởi đầu kế hoạch của mình.
Jim Wigby vươn vai. Anh chàng đang giúp hắn rà lại bản danh sách và thấy số an sinh xã hội dưới cái tên Bridget Collins, nhưng những thông tin từ mạng của chính phủ vẫn không thấy đâu.
- Vậy là đúng thật rồi.
Bob sững sờ trước những thông tin hắn vừa nhận được. Theo cục lưu trữ bang Virginia, Bridget Collins đã chết và bà ta già lắm rồi, không thể là cô gái trẻ này được.
Đột nhiên hắn nhớ đã có lần hắn dùng những thông tin giả để gạt cô thư ký ở nhà thờ. Lúc đó, hắn dùng tên của ông nội hắn, có lẽ cô giữ trẻ nhà Alasdair cũng làm tương tự. Như vậy có nghĩa cô ta đang che giấu điều gì đó. Mạch hắn đập mạnh.
- Hãy dựa vào những thông tin về tình trạng hôn nhân và giấy khai sinh để tìm cô này đi.
Jim càu nhàu nhưng vẫn nghe lời. Mấy phút sau Jim đã có trong tay những thông tin được liệt kê sẵn.
- Có 4 Bridget Collins Washburn và bốn giấy khai sinh khác nhau và đi kèm với những thông tin về ngày sinh, năm sinh là số an sinh xã hội. Hãy nhìn xem! Tôi đã tìm ra một giấy khai sinh và ở độ tuổi sắp xỉ tuổi của cô giữ trẻ nhà Alasdair, đây là số an sinh xã hội của cô ấy. Tuy nhiên, chỉ tìm ra tên cô ấy thôi thì cũng chưa đủ bằng chứng.
- Để tôi tìm thêm xem sao.
Bob thở dài nôn nòng.
- Tôi đành phải chờ vậy.
Vài phút sau Jim nói:
- Đây rồi. Tên cô ta là Mary Bridget Washburn.
- Anh hãy lên mạng vào trang lệnh truy nã nhập tên cô ta xem nào, tôi cần một bức hình của cô gái này.
- Tôi sẽ không làm thế đâu.
Bob nói.
- Xin tha lỗi! Tôi có ý kiến khác! Nếu như người đàn bà này dùng tên giả, lại chịu ngồi nhà trông trẻ thì rõ ràng phải có điều gì mờ ám. Tôi không bằng lòng thấy cậu biết điều gì đó mà nhất định không theo đuổi cho tới cùng.
- Anh cứng rắn quá đấy.
Jim nhận xét.
Bob lờ đi. Hắn muốn có một thông tin gì đó thật xác đáng, hắn muốn có một thứ vũ khí trong tay.
Và đúng như hắn đoán. Hai mươi phút sau buổi tối làm việc ngoài giờ quá vất vả đã kết thúc.
Jim nói, chỉ vào màn hính máy tính.
- Anh hãy nhìn đây.
Bob đọc thật kỹ.
- Đúng rồi, Mary Bridget Washburn bị truy nã vì tội sản xuất và buôn bán chất gây ảo giác.
- Nếu đây chính là cô giữ trẻ kia thì cô ta chắc phải có nhiều điều giấu giếm. Chúng ta hãy gọi cảnh sát kêu họ đến bắt cô ta đi nhé. – Jim đề nghị.
- Không để tôi lo vụ này. – Bob đáp.
Lúc này thời gian là vàng. Hắn in ra những trang tội lỗi của Mary Bridget Washburn và quay trở lại phòng làm việc.
Bridget đã định cho xe chạy ngang qua cửa hàng thực phẩm Bag ang Save nhưng rồi nàng chợt thấy mình sao kỳ cục quá. Chẳng chóng thì chầy nàng cũng phải đối mặt với họ. Nàng cởi khoá an toàn cho Cam và Bonnie rồi đẩy xe đưa chúng vào quầy. Nàng chào nhân viên văn phòng lịch thiệp, Florence phụ trách quầy thuốc, nàng không thấy Winslow đâu cả và nàng thầm cảm ơn trời vì không giáp mặt ông ta. Carmen vẫn đứng tại quầy thu ngân đang nói chuyện và cười đùa vui vẻ.
Bridget vào trong cửa hàng lấy đồ, bỏ lên xe đẩy rồi đến quầy thu ngân của Carmen.
- Tụi này đã định ngày rồi, chị cũng đã mua nhẫn rồi đấy.
Carmen tươi roi rói, giơ bàn tay lên. Một chiếc nhẫn với một viên kim cương khá lớn. Bridget ngắm nhìn mà không khỏi trầm trồ.
- Chị muốn em đến dự đám cưới của chị.
Giọng Carmen ấm áp.
Bridget nhìn sâu vào cặp mắt nồng ấm đôn hậu của Carmen. So sánh với chị, hoàn cảnh của nàng đột nhiên trở nên không thể nào chịu đựng nổi. Nàng không thể nói cho ai biết năm tới, tháng tới, tuần tới và những ngày kế tiếp nàng sẽ ở đâu, cả cuộc đời nàng chỉ là những dãy con số nhấp nháy trên màn hình vi tính, rồi nàng như chợt nhớ ra đứng bàng hoàng một lúc. Đã mấy tuần nay nàng không kiểm tra tin tức trên mạng của các trại giam. Carmen nhìn nàng, ánh mắt buồn bã.
- Trên đời này không có gì làm cho em vui hơn là được đi dự đám cưới của chị.
Bridget nói chân thành. Nàng nhoài người trên quầy ôm chặt Carmen. Lát sau nàng buông chị ra, và nhận thấy hạnh phúc tràn đầy trên gương mặt Carmen.
Carmen ríu rít kể về đám cưới. Bridget nghe và mỉm cười. Lát sau nàng rút hai tờ hai mươi đôla trả tiển thực phẩm.
Carmen thối tiền lại cho nàng rồi chị chìa một mẩu giấy ra.
- Cầm lấy nè. Đây là một mẩu tin nhắn điện thoại của em đấy, cô ấy gọi vào số nhà cũ chị em mình có dễ đến hai lần. Lần thứ hai Newlee nghe điện thoại.
Carmen đưa cho nàng mẩu giấy.
- Cô ấy không nói tên, chị nhắn em gọi lại thôi.
Bridget hỏi:
- Cô ấy có nói cô ấy gọi vì chuyện gì không?
Carmen lắc đầu.
- Không.
Bridget sợ hãi đến thắt lòng. Nàng nhét tờ giấy vào túi xách khi nào về đến nhà nàng sẽ gọi điện thoại ngay nhưng ai gọi cho nàng từ số này nhỉ. Ai bỏ công ra tìm nàng ở khắp nơi như thế này.
Carmen nói, nét mặt như có lỗi.
- Chị sẽ trả lại căn hộ, Bridget. Tụi chị sẽ mua nhà riêng.
Bridget gật đầu. Nàng đã biết thế nào cũng có ngày này.
- Cứ nói cho em ngày dọn nhà, em sẽ mang dần đồ đạc đi.
- Không cần vội đâu em ạ.
Bridget đẩy xe thực phẩm ra ngoài, vẫy tay chào tạm biệt.
- Hôm nay em sẽ ở nhà nhưng mấy ngày nữa em sẽ phải ở hẳn trong nhà của mục sư. Alasdair phải đi công tác xa.
- Alasdair à?
Carmen nhắc lại câu nói âu yếm của Bridget. Chị mỉm cười thông cảm.
Bridget không cười nổi. Có cái gì đó sắp kết thúc ở đây. Carmen thì kết hôn. Alasdair có vẻ như chuẩn bị chuyển nhà đến Richmond. Nàng và Samantha cũng sắp đọc xong những cuốn nhật ký kia. Thế đấy! Bây giờ là thời gian dành cho đoạn kết các câu chuyện.
Nàng chất thực phẩm vào xe, quay trở lại nhà Alasdair. Nàng cẩn thận không gọi đó là nhà trống không, dù chỉ là gọi thầm trong tâm trí.
Jonah hôm nay đã tìm thấy tiệm thực phẩm kia. Cửa hàng Bag and Save ở thị trấn Alexandria. Hắn vào trong tiệm mua mấy viên thuốc cảm, sau đó ra ngoài săn tin thông qua mấy cậu thiếu niên khuân vác đang hút thuốc phía sau nhà. Hắn hỏi:
- Mấy người có biết Bridget Collins không?
Một cậu gật đầu.
- Cô ấy không làm việc ở đây nữa nhưng theo tôi biết thì cô ấy vẫn sống với Carmen.
- Carmen nào?
- Tổ trưởng tổ thu ngân. Hôm nay cô ấy làm việc vào ca tối.
- Thì bây giờ trời cũng tối rồi.
Jonah đóng cửa phòng trọ và băng qua con đường cao tốc bốn làn xe. Hắn vẫn giữ chiếc xe cũ ăn trộm tại bãi xe của một nhà hàng, nhưng tốt hơn hết hôm nay hắn nên đi bộ.
Jonah đã cho thằng bé khuân vác hai mươi đôla để tên này im miệng. Thằng bé nói tối nay cũng là ca trực của nó.
Hôm nay, Carmen cũng làm ca tối và chỉ cần với tờ hai mươi đôla gã khuân vác kia sẽ cho Jonah thông tin về nơi ở của Carmen. Jonah sẽ theo dõi tại nhà Carmen và như vậy hắn sẽ tóm được Mary B.
Đi dạo một hồi hắn quay về nhà lấy xe lái thẳng tới cửa hàng thực phẩm Bag and Save.
Bridget gọi số điện thoại Carmen mới đưa cho nàng ngay khi nàng trở về nhà mục sư. Nàng nghe một giọng nói vô hồn từ chiếc điện thoại di động kia nói rằng: Số thuê bao bạn vừa gọi lúc này không liên lạc được. Nàng treo máy và bình tâm trở lại, cố nghĩ xem người gọi là ai. Lời nhắn qua điện thoại này như một dấu hiệu báo điềm gở. Dù cho nàng gặp phép lạ nào chăng nữa thì khoảng thời gian yên thân của nàng cũng đã trôi qua mất rồi.
Alasdair hầu như không đụng đũa vào những món dọn trong bữa tối. Anh nói mình cũng không ăn tráng miệng luôn bởi anh cảm thấy không khỏe, anh nói anh sẽ ở trong phòng làm việc tối nay.
Nàng rửa chén dĩa thật nhanh rồi lên lầu đọc cuốn nhật ký cuối cùng với Samantha.
Khi Samantha đã ngồi yên vị, Bridget mở cuốn tập. Nó thì thầm vẻ nôn nóng. Hình như Samantha cũng linh cảm thấy điều gì ghê ghớm thế nên con bé ngồi sát vào nàng hơn, dựa đầu lên vai nàng. Hai cô cháu bắt đầu đoạn cuối của cuộc hành trình tưởng tượng.
Họ đọc qua vài trang về cái chết của cha mẹ Alasdair. Sau đó những tấm hình vui tươi hiện ra trên trang tập. Đó là hình chụp trong một bữa tiệc sinh nhật.
Samantha chỉ vào một khuôn mặt lạ lẫm.
- Đây là ông ngoại con. Ông cũng mất rồi.
Cha đến dự sinh nhật của tôi. Cha đi từ Scotland đến đây qua một chặng đường xa xôi như thế và tôi biết tại sao rồi. Tôi đã ba mươi mốt tuổi đúng vào tuổi của mẹ khi việc ấy xảy ra. Tôi mệt mỏi vì cứ phải tranh luận với ông nhưng thậm chí nếu như ông đúng thì đã sao nào? Chuyện gì phải đến rồi sẽ đến, dù muốn dù không.
Samantha không nhận xét gì thêm chỉ bảo:
- Thôi cô giở sang trang khác đi.
Chắc chắn cha đã nói chuyện với Kenvin. Anh rể đến thăm bệnh cho tôi vào hai ngày nghỉ cuối tuần khi Alasdair phải ở lại văn phòng chuẩn bị cho bài thuyết pháp. Kenvin bảo:
- Tôi đã kê toa thuốc cho thím, một loại thuốc chống suy nhược. Thím phải nỗ lực nhiều hơn đấy.
Sau rồi anh hỏi tôi có muốn anh giới thiệu một bác sĩ khám định kỳ không. Tôi chỉ gật đầu chiếu lệ.
Bác sĩ khám định kỳ mà làm gì. Họ chỉ làm rối chuyện lên thôi, họ đâu có thể mang thai giùm người khác.
Tuy nhiên tôi không muốn tranh luận với anh, tôi cảm ơn anh đã kê toa thuốc cho và cám ơn vì anh đã giới thiệu một bác sĩ tốt.
Những dòng kế tiếp không còn tràn đầy sức sống như những cuốn nhật ký trước, rồi vài tháng sau Anna viết:
- Gần đây Alasdair và tôi trở nên hoà thuận. Chúng tôi đi nghỉ ở bờ biển Rehoboth vào ngày nghỉ cuối tuần. Lorna đến nhà và ở lại với Samantha để vợ chồng tôi được rảnh rang. Chúng tôi đã có một kỳ nghỉ tuyệt vời. Hai ngày nghỉ cuối tuần ấy có thể so sánh với những ngày đầu chúng tôi chung sống với nhau. Chúng tôi nói chuyện, ngồi bên lửa trại gần phòng của khách sạn hàng nhiều giờ liền. Anh hỏi tôi:
- Anh biết làm gì bây giờ nếu em lại tiếp tục trầm uất như trước kia? Mỗi khi em cảm giác không vui anh phải làm gì để giúp em.
Tôi không biết phải nói gì với anh. Tôi nói lên một niềm mong ước chứ không phải là một lời hứa.
- Em sẽ không buồn bã nữa đâu.
Sau đó lại thêm vài trang vui vẻ khác. Những bức hình chụp Samantha chơi trong sân trường, chụp buổi lễ sinh nhật của Samantha và một cuộc hẹn với bác sĩ Albert Chenowith.
Đúng như tôi đoán, tôi lại mang thai.
Bridget nhìn ngày tháng trên trang nhật ký và làm một con tính nho nhỏ: hai đứa trẻ sinh đôi.
Ngay lập tức tôi không uống thuốc chống suy nhược nữa, bác sĩ khuyên tôi nên uống một vài loại thuốc vô hại khác. Nhưng tôi không muốn uống bất cứ viên thuốc nào sợ làm tổn hại đến đứa trẻ.
Tôi rất sợ chuyện cũ lại lặp lại. Tôi chưa bao giờ có ý định mang thai lần nữa. Nhất là lại vào năm nay. Cũng vào tuổi của tôi hiện giờ, mẹ đã sinh tôi ra đời. Cứ nghĩ về lần vượt cạn ấy của mẹ, tôi không thể phấn khởi được. Tôi bắt đầu nghĩ đến ngôi sao chiếu mạng của mẹ cũng đang chiếu vào tôi. Hình như tôi càng nghĩ mình không giống mẹ thì số phận đen tối của bà càng lúc càng đến gần tôi.
Sau đoạn nhật ký đó có rất nhiều trang bỏ trống, rồi gần đến cuối của cuốn nhật ký có thêm một bức hình của Anna. Lúc này, cái bụng bầu của chị đã rất to rồi. Khuôn mặt của chị thờ ơ đến lạ lẫm: không buồn bã, không vui vẻ. Chỉ lạnh nhạt, thế thôi. Thêm vài bức hình nữa: hình Alasdair mỉm cười tay ẵm hai đứa trẻ nhỏ xíu, hình Samantha ngồi bên các em, hình của Anna mệt mỏi và xanh xao dựa trên đống gối hai tay ẵm hai đứa nhỏ. Bridget nhìn gần hơn, chú ý vào khung cảnh xung quanh. Rõ ràng không có ai phụ giúp cho Anna cả.
Thêm nhiều trang trắng nữa cho tới tận trang cuối cùng của cuốn nhật ký. Bridget căng thẳng. Samantha nép sát vào người nàng.
Hôm nay Kenvin đến nhà. Anh giảng giải cho tôi nghe về những cơn trầm uất xuất hiện sau khi sanh con. Anh khuyên tôi nên nhập viện một thời gian cho tới khi tôi đến hạn khám định kỳ lần sau. Anh mong như vậy tôi sẽ khoẻ hơn. Anh bảo: Lorna sẽ chăm sóc cho hai đứa trẻ và Samantha. Thím không cần phải lo đâu.
Đột nhiên tôi thấy anh nói đúng. Lorna sẽ chăm sóc cho bọn trẻ chu đáo. Chị ấy nhân hậu lại dịu dàng, chị ấy mới thực sự là một bà mẹ hoàn hảo.
Tôi bảo với Kenvin để tôi suy nghĩ kỹ xem. Suốt hai ngày nghỉ cuối tuần tôi suy nghĩ rất lâu và rồi tôi đã đi đến quyết định. Hôm nay thì tôi đã nhất quyết rồi. Ngày hôm nay Alasdair sẽ đến đài phát thanh thu băng bài thuyết pháp của anh, còn Lorna sẽ đến nhà tôi chăm sóc cho các con tôi.
Samantha run rẩy. Bridget đặt cuốn tập xuống ôm chặt lấy con bé.
- Cháu có muốn cô ngừng ở đây không?
Samantha lắc đầu. Lần này chính nó cầm cuốn nhật ký lên. Đây là những dòng cuối cùng, chỉ còn một đoạn thôi.
Tôi ẵm con lên âu yếm ôm chúng vào lòng trước khi Lorna tới mang chúng lên phòng trẻ. Tôi nhìn con lạ lẫm như thể lần đầu tiên tôi thấy chúng. Lúc trước nhìn hai đứa, tôi chỉ thấy mệt mỏi nhưng hôm nay tôi không còn cảm giác ấy nữa. Chúng mới quý giá làm sao! Chúng nhỏ bé và xinh đẹp tuyệt vời. Tôi hôn chúng và cầu Chúa phù hộ cho các con. Lorna tới. Chúng tôi cùng ngồi uống trà. Chị ấy bảo:
- Trông thím khoẻ hơn rồi đấy.
- Vâng, đúng. Em khoẻ hơn rồi.
Tôi nói với chị thế. Và quả đó là sự thật. Tôi như trút được gánh nặng. Như thể tôi cứ phải cố gắng mãi, cố gắng mãi và bây giờ tôi không còn phải cố nữa. Tôi hôn các con lần nữa. Lorna ẵm hai đứa đi. Tôi từ biệt và hứa sẽ trở về nhà đón Samantha đúng giờ tại trạm xe buýt. Tôi viết một bức thư cho Samantha, tôi rất tự hào vì con, con bé chắc thế nào cũng hiểu điều đó.
Và rồi nhật ký kết thúc, chỉ đơn giản có vậy. Samantha khóc lặng lẽ, nước mặt giàn giụa trên má. Con bé đứng lên, đến bên tủ. Nó quay trở lại với một tấm phong bì nhàu nát. Samantha đưa phong bì cho Bridget và nàng nhận ra nét chữ viết tay ngay ngắn trên phong bì.
“Samantha yêu quý nhật đời của mẹ.
Con phải biết, con đã mang lại niềm vui tràn đầy tâm hồn mẹ. Mẹ ước mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với con, mẹ mong con luôn được hạnh phúc vui vẻ và không bao giờ phải lo âu. Mẹ biết điều đó là không thể nhưng mẹ cho rằng dù có buồn bã thì vẫn còn tốt hơn là phải sống cả cuộc đời trong sợ hãi. Thế giới kỳ diệu nhất sẽ là của con, con sẽ không phải buồn bã hay sợ hãi gì cả, chỉ có hạnh phúc mà thôi. Không có bão táp cũng không có lòng biển sâu thăm thẳm chờ con phía trước. Mẹ yêu con, mẹ sẽ mãi yêu con và luôn yêu con. Mong sao cho cuộc đời của con đầy những niềm vui sướng và ân huệ của Chúa trời ban tặng.
''Mẹ con.”
Bridget đưa ống tay áo lên chấm nước mắt. Samantha vẫn thổn thức. Lát sau, bờ vai của cô bé không còn rung lên nữa. Nàng lấy khăn giấy trong ngăn kéo bên giường đưa cho Samantha, con bé hỉ mũi và lau khô nước mắt.
- Mẹ đã tự sát.
Con bé nói. Bridget nhìn khuôn mặt Samantha, cảm thấy một nỗi đau đớn khôn tả. Như vậy Samantha đã biết điều đó từ lâu. Bây giờ con bé mới có thể giãi bày những điều bấy lâu nó giữ kín.
Bridget lặng lẽ đồng tình.
- Phải! Cô cũng cho rằng như vậy.
- Nhưng tại sao?
Một nỗi thống khổ như chất đầy trong câu hỏi ấy. Nước mắt lại rơi lã chã trên má Samantha.
Bridget nói:
- Cô không biết. Nhưng có một điều cô vừa nhận ra ở đây.
Samantha ngửa mặt lên.
- Có những việc không ai có thể ngăn được đâu.
- Thế nếu lúc đó cháu có nhà thì sao? Cháu đã có thể trò chuyện với mẹ và có thể mẹ đã nghe cháu.
Bridget lắc đầu.
- Cháu đã đọc trang cuối của nhật ký rồi đó. Mẹ cháu tự an ủi mình rằng Lorna sẽ là một bà mẹ tốt của cháu và của hai em cháu. Chính Lorna chứ không phải mẹ cháu. Cho nên, cháu có nói gì cũng không thay đổi được tình thế. Hãy nhìn xem biết bao nhiêu người đã cố giúp mẹ cháu mà không được. Nào là cha cháu này, dượng cháu, ông Kenvin này, cô Lorna này và cả cháu nữa. Nhất là cha cháu đã ráng hết sức mình.
Bridget đã nói đúng vào điều trăn trở của Samantha. Con bé cúi đầu thật thấp.
- Vậy mà cháu cứ nghĩ mẹ chết là do lỗi ba cháu.
- Cô cũng biết cháu nghĩ thế. Nhưng thực tế không phải như vậy.
- Cô có nghĩ cha sẽ tha thứ cho cháu không?
- Theo cô là có đấy.
Tuy nhiên liệu có bao giờ Alasdair tự tha thứ cho mình hay không lại là một vấn đề khác.
Samantha hỏi:
- Nếu cháu cũng sa vào tâm trạng sầu khổ như mẹ cháu thì sao?
Bridget hít một hơi thật sâu.
- Nỗi buồn của mẹ cháu đã làm huỷ hoại sức khoẻ của chính mẹ cháu. Chính bởi vì mẹ cháu không chịu đương đầu với nó. Nếu cháu thấy buồn, cháu hãy tâm sự với cha cháu. Còn cứ giữ nỗi buồn trong lòng thì chẳng phải là một giải pháp tốt đâu. Ai cũng có thể có lúc buồn phiền. Nhưng tìm cách làm tiêu tan nỗi buồn ấy, cứu rỗi cho tâm hồn mình thì mới có được sức mạnh thực sự.
Samantha gật đầu. Con bé vòng tay qua cổ Bridget và Bridget đu đưa nó trong vòng tay một lúc. Nàng vuốt tóc Samantha và không ngừng lau nước mắt của chính nàng.
Alasdair nhìn xuống bài thuyết pháp mới hoàn thành được một nửa đang để trên bàn. Anh gạt bài viết qua một bên để chuẩn bị cho chuyến đi tới Richmond.
Nhưng tại sao chứ? Một giọng nói khác trong thâm tâm hỏi anh. Tại sao anh lại phải tới Richmond như một nỗ lực cuối cùng cứu sự nghiệp của mình? Anh tưởng tượng mình đứng trên bục giảng kinh. Cả ngàn khuôn mặt ngước lên nhìn anh. Những con người đó khát chờ anh trao cho họ năm ổ bánh mì và hai con cá nhỏ. Chỉ bấy nhiêu mà dành cho cả biển người. Nếu vậy anh phải nói gì với họ? Anh phải giải thích với họ như thế nào? Niềm khao khát của anh là Chúa Trời sẽ xoa dịu nỗi đau đớn của những sinh linh đông đảo kia, trong đó có cả anh nữa.
Anh nhớ lại cái ngày bất hạnh đã xảy ra với anh. Anh từ đài phát thanh trở về nhà sau một ngày dài thu âm. Chiếc xe cảnh sát đã đợi anh ngay trước cửa nhà và anh biết chuyện gì đã xảy ra. Ngay lập tức anh đã biết ngay điều bất hạnh đã đến. Vấn đề ở chỗ là chuyện xảy ra như thế nào và câu trả lời cho điều thắc mắc ấy cũng ngắn ngủi thôi.
Anh buông bút xuống và xoa gáy. Anh cố định thần lại. Anh nghe tiếng chuyện trò của Bridget và Samantha trong phòng bên. Anh đã nhận thấy nét đau đớn trên mặt Bridget khi anh rời bàn ăn lúc chiều nay mà không nói với nàng lời nào. Anh đứng lên định bụng sẽ mời nàng xuống tầng trệt nói chuyện với anh, nói chuyện một cách thân mật chứ không phải vì nghĩa vụ. Anh muốn được trò chuyện với nàng và anh bất giác đi về phía cửa phòng Samantha. Anh cần phải gặp nàng. Anh đi mà như có một sức mạnh thôi thúc trong lòng.