Chương 7
Nhưng có đúng thế không? Sau khi vội vã đưa Claire về nhà, Max đã đi và kể từ đó cô không nghe tin gì anh. Cô không ngạc nhiên mấy khi hết ngày Chủ nhật mà không có cuộc điện thoại nào: Công việc của anh ở Dallas hẳn phải rất cấp bách nên mới cần anh phải về ngay ngày hôm đó, nhưng cô đã mong đến thứ Hai anh sẽ gọi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Max đã len chặt vào cuộc đời và trái tim cô đến mức giờ mọi thứ có vẻ như không đúng khi anh vắng mặt. Cô vội vã đi từ chỗ làm về nhà hôm thứ Hai, sợ rằng có thể sẽ lỡ mất cuộc gọi của anh, nhưng điện thoại luôn im lặng và càng để lâu thì cô càng tin rằng có chuyện gì đó đã xảy ra. Claire không biết đó là gì nhưng cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng cô. Anh đã muốn nói với cô về chuyện gì? Cô biết đó là chuyện quan trọng; trông mặt anh rất nghiêm túc, thậm chí là hơi u ám. Nhưng mọi chuyện đã không được nói ra và đáng lẽ không nên thế - bất kể đó là chuyện gì thì nó cũng chỉ có thời điểm, giờ thì thời điểm đó đã trôi qua.
Cô trằn trọc vì quá lo lắng, cơ thể tỉnh như sáo của cô nhắc nhở đến niềm khoái lạc anh đã mang đến, những điều anh đã dạy mình. Thật kinh ngạc vì cô đã cưới Jeff được năm năm mà không hề biết rằng mình có thể phát điên vì ham muốn, rằng sự đụng chạm của một người đàn ông có thể khiến cô tan chảy vì nhu cầu thể xác. Không, không phải là một người đàn ông nói chung. Chỉ có một người thôi. Đó là Max.
Tại sao anh vẫn không gọi?
Việc thiếu ngủ đã để lại những quầng thâm dưới mắt cô ngày hôm sau, và khi nhìn vào gương cô càng cảm nhận được kết thúc xấu đang đến gần. Cô nhìn vào hai chiếc hố sâu đen nơi mắt mình, cố nhìn vượt qua chúng vào tận người phụ nữ ẩn bên trong, tận những cảm xúc mà cô cảm nhận được nhưng không biết chúng là gì. Có phải Max đã thấy cô khiêm khuyết ở đâu không? Có phải cô đã quá vụng về? Có phải anh đã sợ hãi khi phát hiện ra cô cũng chỉ như những người đàn bà khác, dễ dàng lên giường và dễ dàng quên đi? Có phải anh đã quên cô rồi không?
Nhưng anh đã muốn cô điên cuồng, thậm chí không kịp mang cô vào phòng ngủ, thậm chí không kịp cởi quần áo của cả hai. Hai má cô nóng bừng trước ký ức ấy. Họ đã ân ái trong tiền sảnh như hai con người nguyên thủy trong phục trang dự tiệc. Sự cẩn trọng của cô bay biến, sự kiềm chế của anh cũng mất và cả hai đã hòa vào nhau bằng nguồn năng lượng nguyên sơ. Chắc hẳn việc ấy phải có ý nghĩa nào với anh chứ.
Nhưng Max quá thạo đời trong khi cô lại ngây thơ. Phải chăng đêm ấy với anh chỉ như bao đêm khác? Phải chăng nó chẳng là gì ngoài một sự tiếp nối những cảnh giống nhau?
Không có câu trả lời nào trong gương.
Sau bữa trưa, một cuộc điện thoại được gọi đến công ty và Sam dành rất nhiều thời gian trong phòng làm việc của mình. Khi đi ra, ông tái xanh.
“Tôi vừa nhận tin báo về một nỗ lực thâu tóm chúng ta”, ông lặng lẽ nói. Claire nhìn lên ông, chờ đợi.
“Đó là Spencer-Nyle ở Dallas.”
Đó là một tập đoàn lớn với công việc kinh doanh trải rộng trên nhiều lĩnh vực và chủ tịch hội đồng quản trị là một huyền thoại về sự khôn ngoan. Sam và Claire nhìn nhau, biết rằng đây chỉ là vấn đề thời gian. Nếu vụ thâu tóm bắt nguồn từ một thế lực nào đó tương đương về thực lực với Hợp kim Broson thì họ còn có cơ hội chống lại, chứ Spencer-Nyle có thể nuốt gọn họ mà không gặp chút vấn đề gì. Sam có thể sẽ thắng được vòng một nhờ bất động sản, nhưng cuộc chiến sẽ vẫn nghiêng về Spencer-Nyle.
“Họ không thể nào dính dáng với nước ngoài được”, Claire nói, vừa sốc vừa bối rối.
“Không. Có vẻ như chúng ta bị tới hai thế lực đe dọa, nhưng tôi đã không lường trước được. Tôi mải lo giữ các nghiên cứu của mình quá.”
“Khi nào họ sẽ đề nghị chính thức?”
“Tùy họ thôi, nhưng tốt hơn hết chúng ta phải dùng khoảng thời gian còn lại để củng cố lực lượng của mình.”
“Có cơ may chiến thắng nào không?”
“Chuyện gì cũng có thể”. Đột nhiên Sam cười. Nếu chúng ta chịu khó đấu tranh tới mức gây nhiều rắc rối hơn cả giá trị thật của mình thì có thể họ sẽ rút lui.”
“Hoặc nếu ông có thể tìm được một kỵ sĩ trắng1
“Kỵ sĩ trắng hay là không thì kết quả cũng như nhau thôi - công ty này sẽ thuộc về một người khác. Tôi cho là mình có thể đầu hàng vô điều kiện, nhưng lúc nào tôi cũng thích chiến đấu ra trò. Cứ để Anson Edwards và đội viễn chinh của ông ta phải đổ mồ hôi.”
Khi giờ phút chiến đấu thực sự đã đến, Sam có vẻ thích thú với nó. Trong một phút Claire tự hỏi ông có vấn đề gì không khi thực sự thích xung đột. Nhưng trên đời có những người lớn mạnh hơn trong thử thách; chị Martine là một ví dụ. Cứ đặt một quả núi trước mặt thì chị sẽ tìm cách trèo qua, đơn giản như thế thôi. Claire thì thích đi vòng qua hơn. Cô chỉ đối đầu trực diện với thử thách khi mọi ngả đường khác đều đã bị chặn lại.
Có rất nhiều việc cần phải làm. Hội đồng quản trị cần được thông báo và họ phải bàn thảo các bước hành động thích hợp. Cho đến khi nhận được lời đề nghị chính thức, họ không có nhiều chi tiết để mà lên kế hoạch. Với tư cách là cổ đông chính và chủ tịch hội đồng, ý kiến của Sam rất có trọng lượng, nhưng ông vẫn phải giải đáp chất vấn trước hội đồng.
Điện thoại reo liên tục không ngớt. Claire làm việc muộn và thậm chí còn biết ơn áp lực công việc đã ngăn cô không nghĩ tới Max, ít nhất là trong lúc này. Cô gần như sợ phải về nhà, sợ rằng anh sẽ không gọi và cô lại phải trải qua một đêm nữa với chiếc điện thoại im lìm. Ít nhất như thế này cô sẽ không biết được.
Nhưng cuối cùng cô cũng phải về nhà, vì thế cô bật nhạc để căn hộ có tiếng động. Kỳ lạ làm sao, trước đây sự im lặng chưa bao giờ làm cô buồn phiền; thậm chí cô còn chào đón nó, thưởng thức sự yên bình và cô độc sau những giờ làm việc căng thẳng. Max đã thay đổi điều đó đẩy những mối quan tâm của cô hướng ra bên ngoài và giờ thì sự im lặng gặm nhấm các dây thần kinh của cô. Âm nhạc có thể xua tan sự tĩnh lặng trong ngôi nhà nhưng không thể chạm đến phần tĩnh mịch trong lòng cô.
Max sẽ không gọi. Claire biết và cảm thấy như thế.
Có phải cô chỉ là thân thể đàn bà ấm áp mới nhất trong một chuỗi dài những thân thể khác trên giường anh? Có phải cô chỉ có ý nghĩa với anh như thế thôi - một thách thức, đến khi cô chịu đầu hàng thì thách thức cũng biến mất? Cô không muốn nghĩ như thế, cô muốn tin cậy Max hoàn toàn, nhưng lúc đó cô lại càng nhớ đến những khoảnh khắc đáng sợ khi trông thấy vẻ cứng rắn bên trong thái độ hoàn hảo của anh, như thể quý ông thời thượng dù là lớp vỏ bọc. Nếu đúng thế thì hình ảnh Max trình diện chỉ là một ảo ảnh và cô hoàn toàn không hiểu gì về anh. Đôi lần cô đã nghĩ như vậy nhưng giờ thì cô rất sợ đó là sự thật.
Max ngồi tần ngần trong văn phòng, ước gì anh có thể gọi điện cho Claire, nhưng giờ mọi chuyện đã được khởi động và sẽ tốt cho cả hai phía nếu anh không còn liên lạc gì với cô cho đến khi vụ sát nhập đã đâu vào đấy. Gặp gỡ Claire bây giờ sẽ khiến cô lâm vào một tình huống khó xử, có khi còn gây ra những dị nghị không đáng có. Ông già Anson chết tiệt đã gọi anh về quá sớm, trước khi anh kịp nói chuyện với cô và giải thích mọi chuyện! Anh không lo sẽ gặp khó khăn gì trong việc nói lý lẽ với cô; anh là người nhiều kinh nghiệm và biết mình đang nắm giữ quyền năng gì đối với cô, thứ quyền năng của nhục cảm. Bên dưới vẻ ngoài lãnh đạm, nữ tính của cô là một người đàn bà biết nổi lửa dưới những cú đụng chạm của anh, người có bản năng giới tính bùng nổ ngoài tầm kiểm soát trong lúc ân ái với anh. Không, anh có thế xử lý được cơn giận của Claire. Điều làm anh lo lắng chính là sự khổ sở và hoang mang mà lúc này cô đang phải chịu vì dường như anh đã bước ra khỏi đời cô sau cái đêm phi thường mà họ cùng chia sẻ với nhau. Anh không muốn bất kỳ điều gì hay bất kỳ ai làm cô tổn thương nhưng lại rất sợ là mình đã làm việc đó, ý nghĩ ấy khiến ngực anh thắt lại. Quỷ tha ma bắt chiến dịch thâu tóm này ngàn vạn lần! Nó không đáng để làm tổn thương Claire.
Phó tổng giám đốc Rome Matthews bước vào văn phòng anh. Lúc ấy đã muộn và cả hai đều chỉ mặc áo sơ mi, nhưng vì ngoài quan hệ công việc họ cũng là bạn nên Rome không buồn gõ cửa.
“Cậu trừng mắt với cái hồ sơ ấy suốt một tiếng đồng hồ rồi đấy”, Rome nhận xét. “Có chuyện gì làm phiền cậu bên hãng Bronson à?”
“Không. Chắc không có vấn đề gì đâu”, Max nói, ít nhất cũng tự tin về điểm đó.
“Từ lúc ở Houston về cậu như ngồi trên đống lửa.”
Max dựa ra sau ghế và đan hai tay vào nhau ở sau đầu. “Sarah có đang chờ cậu ở nhà không?”
Đôi mắt đen của Rome lấp lánh như mỗi khi chú tâm vào điều gì đó và lòng quyết tâm của anh thì khó lòng mà lay chuyển nổi. Duỗi thân hình cao lớn trên chiếc ghế của văn phòng, anh nhìn Max qua đôi mắt nheo lại. “Chà chà, quỷ tha ma bắt”, Rome dài giọng nói. “Cậu đang cư xử y như hồi tôi bị Sarah làm cho phát điên lên. Chúa ơi, tôi yêu giây phút này biết mấy! Đúng là trời có mắt. Cậu chàng ơi, cậu đang gặp phải vấn đề đàn bà rồi!”
Max cau mày với Rome. “Cậu vui thế cơ à?”
“Quá vui là khác”, Rome đồng ý, nụ cười tinh quái làm sáng bừng khuôn mặt rắn rỏi, hắc ám của anh. “Đáng lẽ tôi phải đoán ra sớm hơn. Trời ạ, cậu đã ở Houston cả một tuần. Hẳn đó phải là chuyện động trời nếu cậu không tán được một người phụ nữ nào.”
“Cậu có khiếu hài hước thật là biến thái”, Max nói không hề có ác ý, nhưng cũng không cười.
“Cô ấy là ai?” “Claire Westhrook.”
Vì Rome đã nghiên cứu hồ sơ của hãng Hợp kim Bronson nên anh biết cái tên này và mối liên hệ của cô với công ty. Anh cũng biết nguồn thông tin quý giá cần thiết cho sự thành công của vụ làm ăn lần này đã đến từ chỗ cô. Một bên lông mày anh nhướng lên. “Cô ấy có biết cậu là ai không?”
“Không”, Max gầm ghè và Rome khẽ huýt sáo. “Cậu gặp rắc rối to rồi.”
“Chết tiệt, tôi biết chứ!”, Max bật dậy và đi đi lại lại trong văn phòng mình, lùa ngón tay qua tóc. “Tôi có thể xử lý được chuyện đó, nhưng tôi đang lo cho cô ấy. Tôi không muốn cô ấy phải chịu khổ sở vì vụ này.”
“Vậy thì gọi cho cô ấy đi.”
Max lắc đầu. Điện thoại không được, anh biết điều đó. Anh phải ở bên để có thể ôm cô, an ủi cô bằng cơ thể anh, đảm bảo với cô những gì xảy ra giữa họ là thật.
“Vài ngày nữa cậu sẽ trở lại Houston. Anson sẽ thúc đẩy vụ này thật nhanh.
Đến lúc đó thì cô ấy cũng biết cậu là ai thôi.”
“Tôi định nói cho cô ấy biết trước tất cả những người khác.”
Max cau mày và nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen với vô vàn điểm sáng trên bầu trời Dallas. Anh muốn ở bên Claire ngay lúc này, nằm trên giường cùng cô, vuốt ve những điểm mềm mại làm say lòng người trên da cô. Gần đây anh không ngủ được, bị cơ thể mình tra tấn vì khao khát cô. Nếu trước đây anh đã khó lòng gạt cô ra khỏi tâm trí thì giờ đây việc đó gần như là không thể được nữa.
Claire cố ăn hết chiếc sandwich đã mang theo cho bữa trưa, nhưng nó quá nhạt nhẽo và sau vài miếng cô quấn lại trong màng bọc, vứt nó vào thùng rác. Đằng nào cô cũng không muốn ăn. Văn phòng vắng vẻ. Sam đang đi ăn trưa, hầu hết mọi người khác cũng vậy. Hôm nay là thứ Sáu, gần một tuần từ ngày cô nghe và nhìn thấy Max lần cuối. Cả một thời gian dài vô định. Cô đã thôi mong anh gọi, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn đang nhẩm tính thời gian. Hai ngày. Ba. Bốn. Chẳng mấy chốc đã lại một tuần. Dần dần nó sẽ thành một tháng, có lẽ ngày nào đó nỗi đau sẽ phai nhạt.
Điều quan trọng nhất là lấp đầy khoảng trống thời gian để bản thân luôn luôn bận rộn. Cô bắt đầu đánh máy một chồng thư. Tuần này lượng thư từ qua lại đã tăng lên gấp đôi do thông báo chính thức từ phía Spencer-Nyle cho biết họ đang quan tâm tới Hợp kim Bronson. Không còn thời điểm nào tốt hơn, Claire tự nói với mình - việc này khiến cô không còn thời gian mà suy nghĩ lung tung nữa.
Claire thấy kỳ lạ vì Sam lại có vẻ vui đến thế. Ông đang chuẩn bị như một vị huấn luyện viên xốc lại đội hình để chờ trận đấu hàng năm với đối thủ truyền kiếp của mình với lòng nhiệt tình không thua kém huấn luyện viên thực thụ. Thực tế ông đang rất thích thú với tình huống này! Các cổ đông khác cũng phản hồi khá tốt. Giá cổ phiếu đã tăng vọt ngay khi tin tức lộ ra ngoài.
Sam đã nghiên cứu một chút về tập đoàn Spencer-Nyle nói chung và Anson Edwards nói riêng, ông tìm được một số lượng bài báo ấn tượng về người đàn ông này. Khi Claire mang các lá thư vào cho ông kí thì trên bàn làm việc của Sam toàn báo là báo. Một tấm ảnh màu của Anson Edwards được đăng trên trang nhất. Trông ông ta không giống kiểu một con cá mập trên thương trường cho lắm, Claire nghĩ. Ông ta ăn mặc gọn gàng và không có điểm nào hay nét nào nổi bật, ông ta là kiểu người dễ dàng lẫn vào đám đông, trừ ánh sáng trí tuệ ngời ngời hiện lên trong đôi mắt.
Bài báọ vô cùng thú vị và đi sâu vào nhiều chi tiết. Claire mang cuốn tạp chí về bàn mình để đọc nốt. Khi lật sang trang thì cô thấy khuôn mặt của Max nhìn thẳng vào mình.
Claire chớp mắt, choáng váng và lệ dâng tràn mi. Cô nhắm mắt lại để đuổi chúng đi. Chỉ một tấm hình của anh thôi cũng làm lòng cô quặn thắt vì nỗi đau, những kỉ niệm và một tình yêu ám ảnh. Giá như cô biết chuyện gì đã xảy ra!
Claire mở mắt và nhìn lại bức ảnh lần nữa. Có một tấm khác bên cạnh, chụp người đàn ông hắc ám với đôi mắt đen, bên dưới cả hai là dòng ghi chú: “Roman Matthews, bên trái, và Maxwell Conroy là hai vị phó giám đốc do Anson Edwards đích thân tuyển chọn và đại đa số cộng đồng doanh nhân Mỹ coi đội ngũ lãnh đạo ở Spencer-Nyle là tốt nhất”.
Họ gõ tên anh sai rồi. Anh là Maxwell Benedict chứ không phải Maxwel1 Conroy. Tay cô run lên khi cầm tờ tạp chí, đôi mắt cô lướt qua bài báo để tìm đoạn có nhắc đến anh. Đây rồi. Cô đọc đi đọc lại đoạn đó và cuối cùng sự thật cũng thấm vào đầu cô. Anh ta là Maxwell Conroy chứ không phải Benedict, anh ta đã nồng nhiệt theo đuổi cô như thế là hòng thu được những thông tin về hãng Hợp kim Bronson. Có khi anh ta còn định dò thám giấy tờ của cô, nhưng việc đó hoàn toàn không cần thiết. Cô đã dâng cho anh ta thông tin ấy. Cô nhớ rõ ràng cái lần mình đã nói chuyện với anh ta, tin tưởng anh ta, không hề ngờ rằng anh ta là gián điệp của một tập đoàn khác! Sau khi có được thứ mình muốn anh ta đã bỏ đi. Chỉ đơn giản như thế và kinh khủng như thế mà thôi.
Chậm rãi đến đau đớn, Claire đọc lại toàn bộ bài báo, phần nhỏ nhoi trong cô tha thiết mong mỏi rằng mình đã hiểu nhầm, nhưng lần đọc thứ hai còn tồi tệ hơn, bởi những chi tiết cô bỏ qua trong lần đầu tiên đã củng cố thêm các giả thuyết. Maxwel1 Conroy là một doanh nhân người Anh đã nhập cư vào Canada, ở đó anh ta được thuê vào một chi nhánh của Spencer-Nyle và nhanh chóng trèo lên nấc thang tập đoàn. Anh ta được chuyển tới trụ sở ở Dallas từ bốn năm trước, xin được quyền công dân Mỹ và nổi tiếng với những vụ thâu tóm các công ty cơ khí với tốc độ nhanh như tên lửa, xâm nhập và chiếm quyền kiểm soát trước khi công ty mục tiêu được cảnh báo hay kịp có bất kỳ hành động chống trả nào.
Claire tê liệt cả người như bị thôi miên. Toàn bộ khuôn mặt bất động và cô phải cố gắng lắm mới chớp mắt, nuốt khan được. Những vụ thâu tóm với tốc độ tên lửa. Anh ta xâm nhập; chiếm quyền kiểm soát và bỏ đi. Phải, anh ta đã làm đúng như thế. Cô không có lấy một cơ hội nào. Anh ta đã chơi với cô như một chuyên gia, xoay cô một cách nhẹ nhàng đến nỗi cô thậm chí không nhận ra mình đã bị cắn câu. Cô nghĩ về sự ngu ngốc của mình khi đã tin đến từng lời anh ta thốt ra, nào là anh ta mệt mỏi vì bị săn đuổi như một phần thưởng tình dục, nào là anh ta chỉ muốn kết bạn ra sao. Cô đã thực sự tin điều đó! Làm thế nào anh ta nhịn được cười nhỉ?
Cô cũng chẳng đáng là một thử thách với anh ta, Claire nghĩ lòng quặn đau vì mình đã ngu ngốc biết bao. Cô đã gần như phải lòng anh ta ngay lập tức và ngã lên giường ngay từ lần đầu tiên anh ta thử sức.
Đáng lẽ Max không cần phải làm tình với cô, Claire đau đớn nghĩ. Cô đã nói với anh ta về bản định giá miếng đất rồi. Dụ dỗ cô lên giường chắc giống như phủ thêm lớp kem béo ngậy lên chiếc bánh phần thưởng để thấy được chinh phục cô dễ dàng đến nhường nào.
Đôi mắt cô khô cạn, bỏng rát và cổ họng thì đau đớn. Cô nhận ra mình đang thở những hơi hổn hển, khó nhọc và một cơn ớn lạnh siết lấy cô. Cảm giác bị phản bội đang đốt cháy gan ruột cô như chất axít.
Tờ tạp chí rơi khỏi những ngón tay lạnh ngắt, cứng đờ và cô ngồi xuống bất động. Sam tìm thấy cô trong tư thế ấy khi đi ăn trưa về.
Khuôn mặt cô trắng bệch và vô hồn, dường như cô không nhìn thấy ông cho dù đang nhìn thẳng về hướng đó lúc ông bước vào cửa. Sam cau mày và đi lại chỗ cô. “Claire?”
Claire không trả lời và ông ngồi xổm trước mặt cô cầm lấy tay cô và xoa những ngón tay lạnh cóng. “Claire, có chuyện gì thế? Có việc gì đã xảy ra à?”
Môi cô gần như không lay động và đôi mắt nâu tối sầm khi nhìn vào ông. “Sam, tôi đã phản bội ông rồi.”
Chậm rãi như một người đã rất già yếu, Claire cúi xuống nhặt tờ tạp chí lên. Cô lật từng trang hết sức cẩn thận cho đến chỗ bài báo về Spencer-Nyle và mở ra trang có ảnh Max. “Tôi đã hẹn hò với anh ta”, cô thì thầm, chỉ vào Max. “Nhưng anh ta bảo tôi tên anh ta là Max Benedict chứ không phải Max Conroy, và anh ta… anh ta biết về miếng đất của ông.”
Sam cầm tờ tạp chí từ tay cô, khuôn mặt đanh lại, Claire tự hỏi ông có căm ghét cô không. Hẳn là thế, có lẽ ông sẽ sa thả cô ngay tại chỗ và cô đáng phải bị như vậy. Vì sự ngu ngốc đến khó tin và không gì bào chữa nổi của cô đã khiến ông mất cả công ty.
“Chuyện xảy ra như thế nào?”, Sam lẩm bẩm.
Claire kể cho ông nghe, không chừa lại điều gì. Max đã lừa cô và cô tin từng lời anh ta nói. Nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má xanh xao dù cô không để ý đến chúng. Sam đưa tay ra và cầm tay cô, khi Claire đã kể xong ông làm điều không ai tin nổi. Ông khẽ ôm cô, đặt đầu cô lên vai mình. Sự dịu dàng của ông, trong khi đáng lẽ ông phải căm ghét, mắng nhiếc cô, đã làm chút kiềm chế trong cô vỡ vụn và nước mắt Claire bắt đầu tuôn rơi. Cô khóc một lúc lâu trong vòng tay Sam, ông vuốt tóc và lẩm bẩm những lời an ủi cho đến khi người cô không còn run rẩy vì cơn nức nở nữa, cô nhấc khuôn mặt sưng vù, đầm đìa nước mắt lên khỏi vai ông.
“Tôi sẽ dọn đồ và ra về”, Claire thì thầm, dùng mu bàn tay vuốt mặt. “Tại sao?”, Sam bình tĩnh hỏi.
“Tại sao ư?”, cô nhắc lại, giọng nói nức nở. “Sam, tôi đã làm ông mất cả công ty! Lúc này ông không thể nào còn muốn giữ tôi lại… Tôi đã chứng minh mình không đáng tin cậy tới mức nào.”
“À, chỗ đó thì cô sai rồi”, ông nói, lôi chiếc khăn tay ra khỏi túi áo và đưa cho cô. “Đúng là bất động sản ấy là con át chủ bài của chúng ta, nhưng sự thật là nếu Spencer-Nyle thực sự muốn thâu tóm thì chúng ta chẳng còn cơ hội nào đâu. Họ quá lớn, quá mạnh. Điều tốt nhất tôi làm được chỉ là khiến họ trả nhiều hơn mức họ muốn mà thôi. Còn về chuyện tin tưởng cô…”, ông nhún vai, “… tôi sẽ nói cô là nhân viên đáng tin cậy nhất của tôi. Cô đã mắc sai lầm, và tôi nghĩ cô sẵn sàng bước lên than hồng để không phạm lỗi lần nữa”.
“Tôi không hiểu làm sao ông có thể tha thứ cho tôi, chính tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình”, Claire lau khô mắt rồi vặn xoắn chiếc khăn trong tay.
“Cô cũng là con người mà thôi. Chúng ta ai chẳng mắc sai lầm, chỉ có vài lỗi nặng nề hơn các lỗi khác. Hãy nhìn sai lầm của cô từ một khía cạnh khác. Bao nhiêu người sẽ mất việc vì điều cô đã nói với Conroy nào? Chẳng có ai cả. Spencer-Nyle sẽ cần kỹ năng của chúng ta; họ sẽ không thể mang vào toàn bộ nhân viên mới được. Sai lầm của cô có ảnh hưởng gì đến kết quả cuối cùng của vụ thâu tóm không? Tôi nghĩ là không. Tôi nghĩ rồi họ sẽ mua được chúng ta, bằng cách này hay cách khác, và thực sự mà nói thì tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Điều duy nhất thay đổi là khung thời gian”. Một nụ cười nhẹ khẽ nở trên khuôn miệng rắn rỏi của ông, khiến mắt ông có cái nhìn xa xôi đặc biệt. “Tôi ước gì những lỗi lầm mình từng mắc phải cũng ít nghiêm trọng như lỗi của cô.”
“Anh ta đã lợi dụng tôi”, Claire thì thầm.
“Đó là tổn thất của anh ta”, Sam nói. “Anh ta sẽ trở lại, Claire ạ… Thương vụ này là đứa con tinh thần của anh ta. Anh ta sẽ phải ở đây để thương lượng và giám sát vụ sát nhập. Cô sẽ còn phải gặp lại anh ta, làm việc với anh ta. Cô có đương đầu được không?”
Một phần trong cô nói không và co rúm lại trước ý nghĩ phải gặp Max lần nữa. Làm sao cô chịu nổi việc trông thấy anh ta khi đã biết anh ta lợi dụng mình, lừa dối mình, phản bội mình trong khi sâu thẳm trong lòng cô vẫn còn yêu anh ta, bởi tình yêu đó với cô không thể chết một cách dễ dàng? Nhưng nếu bỏ chạy thì cô sẽ chạy đi đâu? Cô phải làm việc, mà chạy trốn chẳng thay đổi được điều gì. Cô sẽ vẫn phải đối mặt với mình trong gương mỗi sáng; cô sẽ vẫn mang trong lòng ý niệm rằng tất cả mọi chuyện chỉ là dối trá.
Đáng lẽ cô phải khôn ngoan hơn. Làm sao cô lại để bản thân bị mờ mắt tới mức tin rằng một người đàn ông như Max lại quan tâm đến mình? Anh ta sẽ muốn một người khéo léo, thành thạo và xinh đẹp, ai đó vắt những kinh nghiệm tình trường trên đôi vai ngọc ngà rám nắng như một chiếc khăn lông chồn vậy. Điểm thu hút duy nhất nơi cô là cho anh ta một thông tin nội bộ trong hãng Hợp kim Bronson.
Nhưng cô đã yêu và tin tưởng anh ta.
Cô đã mất năm năm để từ từ xây lại cuộc đời mình một cách đau đớn, gây dựng lại giá trị bản thân và lòng tự trọng. Nếu bây giờ cô bỏ chạy thì mọi thứ sẽ thành công cốc; cô sẽ vẫn là một con thỏ chỉ biết chạy trốn. Không, không bao giờ nữa. Không bao giờ. Cô sẽ không để Max Benedict - à, Max Conroy - hủy hoại mình.
“Có, tôi làm được”, cô trả lời với Sam. “Tốt lắm”, ông nói, vỗ vào vai cô.
Claire gắng gượng qua những ngày sau… Và đêm sau. Ban đêm với cô là tệ nhất. Ít nhất lúc ban ngày cô cũng bị công việc làm sao lãng, nhưng đêm đến cô không còn gì để làm ngoài sự cô độc của chính mình. Cô nằm thao thức như mọi đêm khác kể từ khi Max bỏ đi, cố trau dồi sức mạnh trước những ngày khắc nghiệt sắp tới. Claire cố lên kế hoạch tương lai bởi cô biết rằng bất chấp những nỗ lực thuyết phục của Sam, hãng Bronson sẽ trải qua nhiều thay đổi lớn. Gần như chắc chắn Sam sẽ không còn làm quản lý nữa mà cống hiến công sức cho việc nghiên cứu. Việc ấy hợp với ông - đằng nào ông cũng vui hơn khi ở trong phòng thí nghiệm. Còn cô thì sẽ ra sao? Lúc ấy ông có cần thư ký không, kể cả khi ông cần thì Sam có còn muốn cô ở lại? Liệu vị CEO mới có muốn cô làm thư ký không? Liệu Spencer-Nyle có cho phép cô làm việc ở bất kỳ vị trí nào có thể tiếp cận với các thông tin nhạy cảm được không? Rốt cuộc, cô đã chứng minh mình quá vô dụng! Một gã đàn ông chỉ cần phải chú ý chút đỉnh là cô sẽ kể tuốt tuồn tuột những điều mình biết! Claire nghĩ một cách cay đắng rằng họ có lý do chính đáng để đưa ra nhận định ấy.
Bà Alma gọi điện cho cô vào cuối tuần, mời Claire và Max đến ăn tối. Claire nhận lời nhưng bình thản bảo bà rằng gần đây cô không còn gặp Max. Tất yếu sau đó đến lượt chị Martine gọi, cố tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Em đã cố bảo chị và mẹ là giữa bọn em không có chuyện gì nghiêm túc cả”, Claire chỉ ra. Điều đó mới đúng làm sao! Nhưng giọng cô vẫn đều đều, gần như bình thản và cô tự hào vì mình.
“Nhưng cậu ta đã tỏ ra rất si mê em. Gần như không rời mắt khỏi em. Hai người cãi nhau à?”
“Không, không cãi nhau gì cả. Chỉ là giữa bọn em không có tình ý gì”. Ít nhất là về phía anh ta. Đúng là Martine, chị đã bắt trúng được trung tâm của toàn bộ tình huống này: Max đã tỏ ra như thế, và anh ta giỏi tới mức lừa được tất cả mọi người.
Tối muộn ngày Chủ nhật ngay lúc cô vừa mới chợp mắt được thì điện thoại reo. Claire uể oải chống người dậy và với tay lấy điện thoại, nghĩ là chắc có người gọi nhầm số. Gia đình cô không ai gọi muộn như thế này và Claire không phải kiểu người hay nghĩ cứ gọi điện ban đêm là có chuyện chẳng lành.
“Xin chào.”
“Claire, anh có đánh thức em không, em yêu?”
Cô cứng đờ, hoảng sợ, giọng nói trầm thân thuộc với kiểu nhân giọng nhanh kia làm cả người cô nổ gai ốc. Cô không nghĩ gì cả, chỉ đơn giản phản ứng lại bằng cách đặt ông nghe trở lại cái giá, nhẹ nhàng tới mức không nghe cả tiếng cách. Một tiếng khóc thút thít dâng lên đên cổ họng cô. Sao anh ta dám gọi đến sau những việc đã làm? Có phải anh ta đã trở lại Houston? Sam đã cảnh báo cô là Max sẽ trở lại, nhưng Claire không nghĩ anh ta cả gan tới mức gọi điện cho cô.
Điện thoại lại reo lần nữa và Claire vươn tay tắt đèn, nhìn đăm đăm vào điện thoại với nỗi đau đớn và hoang mang hằn trên nét mặt. Cô sẽ đối đầu với anh ta một lúc nào đó, có lẽ trên điện thoại còn tốt hơn là trực tiếp. Dù hèn nhát nhưng vì cô đã phải chịu quá nhiều đau khổ nên không chắc mình còn chịu thêm được bao nhiêu nữa, và lòng kiêu hãnh yêu cầu cô không được cho anh ta biết mình bị tổn thương sâu sắc đến đâu. Nếu cô quỵ ngã trước mặt anh ta, anh ta sẽ thấy cô là kẻ ngu ngốc tới mức nào.
“Xin chào”, Claire lại nói khi cầm điện thoại lên, cô khiến giọng mình thật dứt khoát.
“Chắc là đường truyền bị trục trặc”, Max nói, “Anh biết là muộn rồi, cưng ạ, nhưng anh cần gặp em. Anh qua chỗ em được không? Chúng ta phải nói chuyện”.
“Thế à? Tôi không nghĩ vậy,anh Conroy ạ.”
“Chết tiệt, Claire…”, Max ngừng lời khi nhận ra cái tên cô vừa gọi. “Em biết rồi”, anh nói, giọng anh thay đổi như đang căng thẳng.
“Phải tôi biết rồi. Nhân tiện, đường truyền chẳng làm sao cả. Tôi dập máy của anh đấy. Tạm biệt, anh Conroy”, Claire lại đặt máy xuống nhẹ nhàng như trước. Đập vỡ ống nghe sẽ là việc làm quá nhẹ nhàng, còn lâu mới thể hiện được cảm xúc của bản thân lúc này nên cô không buồn tốn sức. Cô tắt đèn và lại nằm xuống gối, nhưng cơn buồn ngủ khi nãy đã biến mất, thế là cô lại nằm thức với đôi mắt chong chong và bỏng rát. Âm thanh giọng nói của anh ta dội lại trong đầu cô, thật sâu, thật mượt và được ghi nhớ kỹ tới mức anh ta không cần phải xưng tên. Cô đã biết đó là ai từ lời đầu tiên anh ta thốt ra. Anh ta thực sự nghĩ mình có thể tiếp tục từ chỗ bị bỏ dở hay sao? Phải, có lẽ là như vậy. Cô đã dễ dãi ngay từ lần đầu tới mức anh ta sẽ không thấy có trở ngại gì trong việc quyến rũ cô lần nữa.
Tại sao cô vẫn còn yêu anh ta? Sự việc sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cô có thể ghét anh ta, nhưng cô không thể Claire đau đớn và giận giữ vì bị phản bội, vì cô đã tin tưởng anh ta, chỉ để bị ném trả lòng tin ấy vào mặt. Nhưng cô không ghét anh ta. Không có đêm nào cô không khóc vì anh ta, cơ thể cô nhức nhối vì một sự trống trải không xua đi được. Nếu cô không thể ghét Max thì ít nhất cũng phải bảo vệ mình bằng cách không bao giờ cho anh ta lại gần đủ để làm mình tổn thương lần nữa.
Trong căn hộ của mình Max chửi thề tục tĩu và ném điện thoại ngang qua phòng trong cơn giận hiếm thấy. Chiếc điện thoại kêu lên chói tai rồi nằm nghiêng, ống nghe rơi bên cạnh. Chết tiệt. Chết tiệt! Bằng cách nào đó Claire đã phát hiện ra anh là ai và đã suy luận theo một hướng tồi tệ nhất có thể từ chuyện đó. Đêm nay anh đã định kể cho cô nghe sự thật thay vì đợi đến sáng mai xộc thẳng vào văn phòng hãng Hợp kim Bronson và lạnh lùng thông báo với cô, nhưng ít nhất nếu làm thế anh còn được ở bên cạnh và có thể ôm cô vỗ về cô qua cơn giận dữ. Giờ thì anh đừng hòng đặt chân qua ngưỡng cửa nhà cô nữa. Chắc chắn cô sẽ đóng sầm cửa vào mặt anh.
Điện thoại bắt đầu đổ tiếng bíp kéo dài báo hiệu nó đã bị rời ra khỏi giá và Max chửi thề lần nữa, đi ra nhặt nó lên và dập mạnh ống nghe xuống giá. Công việc quỷ tha ma bắt này chỉ đem lại rắc rối cho anh. Nó đã mang Claire vào đời anh nhưng ngay từ đầu đã là vật cản trở mối quan hệ của họ, và giờ thì anh lại phải tiến hành đàm phán sát nhập xong xuôi mới trở lại tiếp cận cô từ đầu được. Max ngồi xuống, cau có với tâm thảm trải sàn. Anh chưa bao giờ nhớ đến ai nhiều như nhớ Claire.
Claire rời mắt khỏi máy tính khi cửa văn phòng mở ra và tim cô như ngừng đập. Max đang đứng đó, hai bên là hai người cầm những chiếc cặp to đùng. Khuôn mặt anh không biểu lộ điều gì nhưng đôi mắt thì rất cảnh giác. Đóng kịch không còn tác dụng gì nên anh nói thẳng luôn. “Anh đến gặp Sam Bronson.”
Claire không hề phản bội những cảm xúc của mình dù chỉ một chút ít. “Vâng, anh Conroy”, cô nói tự nhiên như thể sự hiện diện của anh ở đây không có gì là bất thường, như thể cô chưa từng nằm khỏa thân trong vòng tay anh và cháy lên vì ham muốn. Không liếc nhìn anh đến nửa cái, cô đứng dậy và khẽ gõ vào của phòng Sam, rồi đi vào và đóng cửa lại sau lưng, bỏ Max cùng hai cộng sự của anh đứng đợi. Một lát sau Claire đi ra. “Mời các anh vào!”, cô nói, giữ cửa mở cho họ.
Ánh mắt anh lưu luyến nhìn khuôn mặt cô một giây khi đi lướt qua và trong đó là một điều gì đấy cứng rắn, đe dọa khiến cô thấy sợ hãi. Claire giữ khuôn mặt vô cảm; anh chẳng khác nào một người xa lạ đối với cô. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, cô lại ngồi xuống bàn và nắm chặt hai bàn tay đang run lại với nhau. Nhìn thấy anh cũng giống như nhận một cú đấm thẳng vào ngực, nỗi đau ghê gớm và ác liệt gần như khiến cô phải gập người lại. Thật kỳ lạ, nhưng cô đã quên mất Max đẹp trai thế nào, hay có lẽ cô cố tình quên. Khuôn mặt rắn rỏi, đẹp như tạc của anh lại làm cô choáng váng như thuở ban đầu, đằng sau đó lại là những ký ức của cô về vẻ mặt lúc đam mê của anh, mái tóc ẩm vì mồ hôi, đôi mắt rực cháy trên da mặt căng thẳng. Anh đã gồng mình phía trên cô và những cơ bắp ở bụng anh đã căng lên vì dùng sức…
Thôi đi! Claire ra lệnh cho mình, cắn xuống môi mạnh tới mức bật máu. Cô nhăn nhó tóm một tờ khăn giấy để thấm giọt máu nhỏ. Cô không thể để mình nghĩ về anh. Làm thế chẳng có ích gì, tra tấn bản thân bằng những ký ức của một đêm duy nhất ấy không đem lại điều gì cho bản thân. Cô có việc phải làm và nếu tập trung vào nó thì có thể trụ vững qua ngày hôm nay.
Nhưng ngày hôm đó đúng là một cơn ác mộng. Claire được gọi vào văn phòng để ghi chú và cô gần như không chịu nổi khi phải ngồi gần Max, cảm nhận đôi mắt anh chăm chú nhìn mình trong lúc cô tốc kí hết trang này đến trang khác. Sam là một nhà đàm phán cứng rắn và ông kiên quyết giành được từng lợi điểm có thể. Một cuộc họp khẩn của hội đồng quả trị được triệu tập và văn phòng đông đúc xôn xao.
Cuối cùng họ cũng ra ngoài ăn trưa. Ngay khi văn phòng không còn ai Claire liền ngồi sụp xuống ghế, nhắm mắt lại thở phào. Cô đã không lường trước được gặp lại Max sẽ khó khăn đến thế. Anh chưa hề nói điều gì về chuyện riêng tư nhưng cô luôn ý thức được một cách rõ ràng và đau đớn rằng anh đang ở gần mình.
Cô nghe tiếng cửa mở và vội vã mở mắt. Max đang đứng đó, tay đặt trên nắm đấm cửa. “Lấy túi của em và đi cùng bọn anh”, anh nói cộc lốc, “Em cũng chưa ăn trưa”.
“Tôi có mang theo bữa trưa của mình rồi, anh Conroy, cảm ơn vì đã mời”, Claire giữ giọng nói đều đều trong lúc lịch sự cảm ơn, khuôn mặt cô là một bức tường trống trải che giấu mọi suy nghĩ. Miệng anh bạnh ra và cô biết câu trả lời của mình làm Max tức giận. Anh quay lại và rời khỏi văn phòng không nói thêm lời nào.
Claire đã nói dối về chuyện mang theo bữa trưa. Cô đặt một bình cà phê mới và ăn một gói bánh quy tìm được trong ngăn kéo, tự nói với mình rằng cô cần phải bắt đầu ăn uống tử tế hơn. Cô sẽ không tự hủy hoại mình như kiểu một trinh nữ thời Victoria nào đó. Cô sẽ vượt qua chuyện này, dù bằng cách nào đi nữa.
Bản năng của Claire mách bảo cô nên bỏ việc và tránh Max càng xa càng tốt. Cô muốn được an toàn, cô muốn kéo những cảm xúc của mình về lại bề mặt phẳng phiu và quên anh, nếu có thể được. Cô thậm chí đã gõ một lá thư xin thôi việc nhưng khi đọc lại nó, cô biết mình không thể làm thế và lại xóa nó đi. Cô sẽ không để chuyện này điều khiển cuộc đời mình. Cô sẽ tiếp tục bước tới như từ trước tới nay. Cô sẽ đối mặt với từng ngày trong cuộc sống. Cô sẽ không bỏ chạy. Chạy và trốn chỉ là hành động trẻ con. Việc đối mặt với Max và làm việc của mình trong khi không để lộ ra rằng anh tác động tới cô đến mức nào sẽ rất khó khăn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác nếu còn muốn nhìn thẳng vào mắt mình trong gương mỗi buổi sáng.
Claire đã thay đổi rất nhiều trong những năm qua, những sự thay đổi không dễ gì đạt được. Giờ đây cô đã tự tin hơn nhiều. Cô sẽ không bao giờ táo bạo và háo hức trước những trải nghiệm mới như chị Martine, nhưng cô đã tin được một sức mạnh nội tại lặng lẽ và đáng tin cậy. Bất kể phải trả giá bao nhiêu, phải chịu đau đớn bao nhiêu, cô cũng vẫn làm việc của mình và phớt lờ Max Conroy.
Họ trở về sau bữa trưa và cuộc đàm phán lại tiếp tục. Bằng cách nào đó Max đã sắp đặt để anh ngồi ngay cạnh Claire trong lúc cô ghi chép, buộc cô phải tập trung hết sức để ghi cho đúng và không cho anh biết sự gần gũi này tác động đến mình. Bất kể khi nào liếc sang cô cũng thấy anh đang nhìn mình, đôi mắt nheo lại căng thẳng và cô biết anh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện riêng của họ. Cô thôi không nhìn anh kẽ cả khi anh nói. Đó là cách duy nhất để cô giữ được bình tĩnh - giả vờ như anh không tồn tại.
Max nhìn cô, cố đọc những biểu hiện trên gương mặt, nhưng tất cả chỉ là sự trống rỗng và tĩnh lặng. Nếu lúc trước cô có vẻ xa cách, thì giờ đây là hoàn toàn ngoài tầm với, khoảng cách đó khiến anh cực kỳ điên tiết. Cô phớt lờ anh, và đó là điều anh không thể chấp nhận. Anh đang bị công việc cản trở, nhưng chuyện này sẽ không thể kéo dài mãi được. Khi mọi việc kết thúc, anh sẽ đập tan những tuyến phòng thủ chết tiệt kia và không bao giờ để cô dựng chúng lên lần nữa.
Chú thích:
1- White knight: Thuật ngữ trong mua bán sát nhập doanh nghiệp, chỉ một tổ chức thứ ba có kế hoạch giúp đỡ một tổ chức đang là mục tiêu của một vụ thâu tóm thù địch.