Chương 8
Mất hai tuần dài đằng đẵng cuộc đàm phán mới đi đến hồi kết. Dù Spencer- Nyle thấy khó nuốt quả đắng này nhưng Sam Bronson vẫn còn một con át chủ bài: Ông. Thực tế ông mới là tài sản giá trị nhất của Hợp kim Bronson. Chính tài năng thiên bẩm của ông, bản năng và các nghiên cứu của ông mới tạo ra các loại hợp kim. Họ đã cố mua cả ông lẫn công ty, và Sam biết điều đó, Spencer-Nyle biết, và họ cũng biết là ông biết. Để giữ chân Sam, họ buộc phải làm ông vui vẻ, và nó cũng tức là phải chấp nhận nhượng bộ. Tập đoàn phải đảm bảo công ăn việc làm cho tất cả nhân viên cũ của hãng; không ai bị đuổi đi trong cuộc thanh sát thường thấy sau mỗi vụ sát nhập. Cổ tứt đột nhiên tăng vọt và nhân viên thì được tăng lương, và mặc dù cấu trúc tổng thể của công ty sẽ thay đổi, nhân viên cũ càng vui mừng bởi họ được đãi ngộ tốt hơn.
Nhưng rốt cuộc Max vẫn thương thảo thành công một bản thỏa thuận giúp Spencer-Nyle không phải chi đến con số Anson đã lo ngại. Anh làm việc đó bằng kỹ năng đàm phán lạnh lùng và kiên nhẫn, không chịu nhượng bộ trước bất kỳ điều nào anh cho là quá đáng và từng bước gò Bronson vào một thế mà cả hai đều chấp nhận được. Anh cũng phải tôn trọng Bronson ít nhiều - người đàn ông này rắn như đinh, chiến đấu hết sức mình cho công ty của ông ta, cho dù kết cuộc là điều không thể tránh khỏi ngay từ đầu.
Và Claire ở đó từng ngày, nhẫn nại ghi chú, sự hiện diện của cô thôi cũng đủ để kiềm chế những cơn nóng giận chực bùng phát. Trên vẻ mặt bình thản và trong đôi mắt nâu đen có điều gì đấy làm mọi người phải cẩn trọng kiểm soát cả sự giận dữ lẫn ngôn từ của họ. Max theo dõi Claire sát sao dù tỏ ra không phải thế, anh quá khao khát nhìn cô tới mức không thể ngăn nổi mình. Anh đã không cố gọi cho cô lần nữa. Không chỉ vì Claire sẽ nghi ngờ anh cố moi thông tin từ chỗ cô mà anh còn muốn chờ đến khi đã có thể dành toàn tâm toàn trí để đấu lý với cô. Thời gian sẽ cho anh lợi thế bằng cách xoa dịu bớt cơn tức giận của cô Anh đã quan sát cô tỉ mỉ, liên tục, cố đọc những ý nghĩ đằng sau khuôn mặt vô cảm kia. Hẳn cô phải rất giận anh, nhưng trong lời nói và hành động của Claire không có chút nào cho thấy điều đó. Cô vẫn lịch sự và xa lạ với anh như với bất kỳ ai, như thể anh không có nghĩa gì với cô, như thể họ chưa từng ân ái với nhau bằng khao khát điên cuồng, bùng nổ. Sau một tuần Max quyết định là anh thà bị cô nguyền rủa thậm tệ - bất cứ điều gì - còn hơn là bị đối xử bằng sự thờ ơ tuyệt đối kia. Anh có thể xử lý giận dữ và nước mắt của phụ nữ, chính vẻ xa cách vẽ tính thần mới là thứ khiến anh tức đến gần phát điên.
Claire biết Max đang dõi theo cô cho dù chưa bao giờ phản ứng lại việc đó bằng bất kỳ cách nào. Cách duy nhất để cô có thể tiếp tục duy trì hoạt động là dồn mọi nỗi đau đớn và cảm giác bị phản bội vào một góc khuất trong tâm trí và khóa chặt nó lại. Cô không nghĩ về chúng; cô không hoài công tiếc thương cho điều đáng lẽ đã đến. Cô đã từng gượng dậy được sau lần đổ vỡ đầu tiên trong đời, giờ đây cô quyết tâm làm lại từ đầu lần thứ hai. Kết thúc một ngày lại đánh dấu một chiến thắng nhỏ: Cô đã vượt qua ngày hôm đó mà không quỵ ngã. Cô không dám than thân trách phận. Cô cần phải hoàn thành mục tiêu đặt ra cho bản thân, gắng gượng qua từng ngày một. Cô không đoán nổi cuộc đàm phán sẽ còn tiếp diễn bao lâu, thế nên cô không dám lên kế hoạch hay trông chờ ngày Max ra đi. Có thể mất vài ngày, vài tuần, thậm chí vài tháng nếu anh vẫn còn ở lại để theo dõi quá trình chuyển đổi quyền sở hữu sang cho Spencer-Nyle.
Sam không hề nói gì về Max với Claire và ông làm như mình đã quên mất chuyện cô có dính dáng tới anh ta. Thực tế họ có rất ít cơ hội nói chuyện với nhau - dường như thời gian của họ không còn hở ra đến một phút và lúc nào cũng có đầy người trong văn phòng. Max và các cộng sự của anh xem xét sổ sách, điều đó có nghĩa là họ liên tục bị giám sát và cả Sam cũng như Claire đều giữ mồm giữ miệng.
Cuộc họp cuối cùng kéo dài rất lâu và mệt mỏi, phòng họp hội đồng bí bách và đầy mùi cà phê cũ. Sự bình tĩnhh của các bên đã gần đến giới hạn và mọi người khàn cả giọng vì nhiều giờ nói liên tục. Claire ghi chép nhiều đến mức ngón tay cô bị chuột rút và lưng thì cảm giác như sắp gập làm đôi vì ngồi quá lâu. Mùi của căn phòng đóng kín cũng khiến bụng dạ cô nhộn nhạo đáng lo ngại, vì thế cô đã không ăn gì khi bánh sandwich và cà phê mới được phục vụ thay cho bữa trưa. Cô chỉ muốn được thoát ra ngoài - bầu không khí trong lành và lắng nghe sự tĩnh lặng. Chiều muộn hôm đó một cơn giông đã ập vào thành phố, tưới lên đường phố một trận mưa lớn. Liếc nhìn vào khuôn mặt tái xanh của Claire đầy thông cảm, Sam đã đứng dậy và mở cửa sổ để luồng khí trời mát lạnh, sạch sẽ sau cơn mưa tràn vào phòng. Những đám mây tím sẫm đã hoàn toàn bao phủ bầu trời và đèn đường được bật sáng từ sớm trên khắp thành phố. Khởi đầu cơn bão cũng có vẻ như là điểm kết thúc của cuộc đàm phán; tất cả mọi người đều đã mệt mỏi và buồn ngủ, tiếng mưa đều đều đập vào các cửa sổ càng có tác dụng ru ngủ. Những điều khoản sáng hôm đó là then chốt thì giờ dường như không còn quan trọng đến thế nữa - điều quan trọng là đạt được thỏa thuận để kết thúc chuyện này và ai về nhà nấy.
Cuối cùng mọi việc cũng kết thúc và tất cả đều uể oải xỏ tay vào áo khoác, bắt tay nhau và mỉm cười. Claire thu thập các bản ghi chú của mình, nghĩ về công việc cô phải làm trước khi xong việc của hôm nay. Cô lặng lẽ rời phòng họp và đi về văn phòng mình - dự định gõ luôn bản thỏa thuận cuối cùng trong tối nay. Cô đã kiệt sức, cơ thể nhức buốt nhưng cô muốn làm nốt các văn bản trong lúc phần ghi chú vẫn còn hơi mới. Ngay sáng mai các bản hợp đồng đã phải sẵn sàng, vì thế hoặc cô làm ngay bây giờ hoặc mai phải đến sớm. Cô chọn cách việc hôm nào làm luôn hôm đó. Thời điểm này yên tĩnh hơn sáng sớm mai rất nhiều. Tòa nhà gần như không còn ai, trừ những người đàn ông mệt mỏi vừa mới thỏa thuận xong các điều khoản của cuộc sát nhập. Lúc này sẽ không còn cuộc điện thoại nào, không có việc nào chen ngang, không còn phải xử lý tình huống khẩn nào nữa. Tất cả những gì cô phải làm là hoàn thành nốt công việc và ra về.
Claire vừa mới bắt đầu gõ văn bản thì cửa văn phòng bật mở. Cô nhìn lên để xem ai và một chiếc mặt nạ vô cảm ngay lập tức sập xuống khi phát hiện đó là Max. Cô tiếp tục công việc mà không nói lời nào.
Max thong thả đi đến bên bàn làm việc của cô và đặt tay lên nóc màn hình máy tính. Mày anh khẽ chau lại khi trông thấy việc cô đang làm. “Việc đó không cần phải làm ngay tối nay”, anh nói.
“Tôi phải làm luôn bây giờ, nếu không mai phải đến sớm” cô tiếp tục chăm chú vào làm việc. Tại sao anh không chịu đi? Sự hiện diện của anh làm cô căng thẳng và nỗi đau âm ỉ trong tim vừa mới tạm quên được giờ lại bắt đầu nhói lên.
“Cứ để đấy”, một câu mệnh lệnh cụt lủn và anh đưa tay xuống nút tắt trên máy. Màn hình tối om, xóa sạch mọi thứ cô vừa mới gõ vào. “Em đã kiệt sức rồi, Claire, mà hôm nay em còn chưa ăn gì. Anh sẽ đưa em đi ăn tối rồi chúng ta nói chuyện. Em tránh né anh thế là đủ rồi đấy.”
Giờ cô nhìn vào anh, ngồi thẳng lưng trên ghế và ngước đôi mắt lãnh đạm lên. “Tôi không nghĩ chúng ta còn gì để nói với nhau, anh Conroy. Tôi không còn thông tin bí mật nào đáng để anh quan tâm nữa”.
Cơn giận tím tái vụt qua mặt anh. “Đừng thách thức tôi”, Max nói bằng giọng lạnh như băng. “Tôi đã để em tránh né mình suốt hai tuần rồi, giờ đến lúc chấm dứt.”
“Thế ư?”, Claire thờ ơ hỏi và lại với tay bật nút khởi động. “Xin lỗi anh, tôi còn việc phải làm.”
Cô không thể để mình phản ứng hay đáp lại anh ta theo bất kỳ cách nào, nếu không cô sẽ mất kiểm soát. Trong suốt hai tuần vừa qua cảm xúc của cô đã như chỉ mảnh treo chuông, không cần nhiều lực lắm cũng có thể làm nó vỡ vụn.
Max lại tắt máy tính anh đập tay xuống nút tắt một cách dứt khoát. Đôi mắt anh như ngọn lửa xanh lam, cháy sáng như tia laze. “Em sẽ đi cùng tôi. Lấy túi đi.Và đừng hòng bật cái máy chết tiệt này lên nữa”, Max gầm ghè khi cô vươn tay đến nút bật.
Claire nhìn thẳng vào màn hình trống trơn trước mặt. “Tôi sẽ không đi đâu với anh cả.”
Cặp chân mày của anh nhướng lên. “Em muốn tôi phải ép em à? Em quên mất giờ em đã là nhân viên của Spencer-Nyle rồi sao.”
“Tôi chẳng quên gì hết, nhưng công việc của tôi không bắt buộc phải tiếp xúc với anh ở ngoài văn phòng. Tôi biết rất rõ lòng trung thành của mình đặt ở đâu.”
Claire bình thản đối mặt với Max, quyết tâm không bao giờ cho anh thấy sự cô độc trong lòng mình. Nhìn thẳng vào anh, cô trông thấy một người đàn ông hoàn toàn khác với người mà mình tưởng chừng đã biết. Anh không hề là hình ảnh điển hình của mẫu quý ông người Anh điềm đạm, bảo thủ và hơi cổ hủ. Anh là một ngọn lửa đằng sau tấm gương, chỉ phản chiếu lại những hình ảnh anh đã chọn trước, là một người tàn nhẫn và cương quyết vượt mọi rào cản. Bề ngoài anh là một người đàn ông mền tính và tinh tế nhất, cư xử văn minh từ đầu đến chân, nhưng tất cả chỉ là giả dối. Anh là một con thú hoang kiêu hãnh, một con cá mập lao qua vùng nước xanh thẳm của đại dương, làm mọi người choáng ngợp với hình ảnh đẹp đẽ của mình trước khi tấn công. Anh đứng im lặng, đôi mắt sáng rực như khi có điều gì đó làm anh không vừa ý. Miệng anh thành một đường thẳng trắng bệch nghiêm nghị. “Tôi biết em giận, nhưng em sẽ phải nghe lời giải thích - cho dù tôi có phải lôi em về nhà mình và trói chặt vào giường.”
“Tôi không giận”, Claire chỉ ra vì đúng là cô không giận. Cô đã bị tổn thương hơn cả mức giận dữ. Cô có thể cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu run rẩy khi đã kiệt sức và biết ngay lúc này mình không thể đối diện với tình huống được. “Như anh đã nói, giờ tôi là nhân viên của anh. Nếu anh không muốn tôi làm việc tối nay, tôi sẽ không làm. Nhưng tôi cũng không đi đâu cùng anh hết. Tạm biệt anh Conroy.”
Cô lấy túi và đứng dậy, cánh tay Max vung ra tóm chặt lấy cô. “Đừng có gọi tôi là anh Conroy nữa”, anh gằn giọng từng từ một. “Tại sao? Chẳng lẽ đó cũng là tên giả à?”
“Không, và cả tên Benedict cũng không giả - đó là tên đệm của tôi.” “Hợp quá nhỉ. Benedict Amold cũng là gián điệp đấy”
“Quỷ tha ma bắt em đi, tôi không làm gián điệp” anh khàn giọng nói. “Tôi không sao chép giấy tờ nào, cũng không ghi âm cuộc điện thoại nào. Chính em đã cho tôi thông tin đó mà không hề có sự thúc giục nào từ phía tôi.”
Đôi mắt nâu của cô thậm chí không chớp lấy một cái. “Anh đã cố tình tìm đến tôi trong bữa tiệc của Virginia bởi vì anh biết tôi làm việc ở đây.”
“Việc ấy không quan trọng. Đúng, tôi đã cố tình tự giới thiệu mình với em. Có khả năng em biết thông tin nào đó hữu ích về hãng Hợp kim Bronson”, anh khẽ lay người cô. “Điều đó thì quan trọng gì?”
“Chẳng có gì cả”, cô liếc nhìn xuống hai tay anh với giọng lạnh băng, “Anh đang làm tôi đau”.
Max thả tay cô ra, mặt anh thoáng sa sầm khi nhìn cô xoa cánh tay. “Đấy là chuyện công việc. Nó chẳng liên quan gì đến chuyện của hai ta cả.”
“Anh thật giỏi làm sao, lại biết cách sắp đặt cuộc đời mình thành từng phần tách biệt và không để phần nọ lẫn vào phần kia! Tôi không thể. Tôi nghĩ nếu một người đã bất tín trong một chuyện nào đó thì anh ta sẽ bất tín trong cả những chuyện khác nữa.”
“Em đừng vô lý thế…”
“Anh đúng là bậc thầy tốc chiến tốc thắng”, Claire cắt lời, giọng cô to lên khi cảm thấy sự kiềm chế của mình dần trượt mất. Cô gắng hết sức khôi phục lại nó. “Anson Edwards có biết trợ thủ của ông ta đáng giá nhường nào không? Có người đàn bà nào từ chối đuợc anh khi anh tỏa hương quyến rũ chưa? Tôi đã hoàn toàn tin tưởng anh, nên anh có thể chúc mừng mình được rồi. Người đàn ông tội nghiệp”, Claire thở ra, đôi mắt rực lửa. “Đẹp trai đến nỗi phụ nữ chỉ coi anh là một chiếc cúp tình dục, anh quá mệt mỏi với thứ tình dục vô nghĩa và muốn có ai đó để làm bạn bè thật sự. Chắc hẳn trên trán tôi có gắn chữ “NGU”, bởi vì anh biết đích xác phải nói với tôi cái gì. Anh diễn màn kịch quyến rũ, nhảy vào cuộc sống của tôi và tìm thông tin anh cần rồi chuồn thẳng. Tốt thôi. Tôi đã ngu một lần, nhưng đừng mong tôi lại ngu thêm lần nữa! Tôi không hoàn toàn ngốc nghếch đâu… Tôi không cần phải khắc chữ ngu lên mặt thêm nữa!”
Claire thở mạnh và quay đi, dùng một bàn tay đang run rẩy bóp trán. Có lẽ cô đúng là ngốc nghếch thật; cô đã không rút ra được bài học từ sự phản bội của Jeff. Việc đó đã khiến cô cảnh giác, nhưng không đủ. Rốt cuộc cô vẫn bước vào cái bẫy độc ác của một gã đẹp trai đa tình có khả năng quyến rũ bất kỳ ai anh ta muốn, thế mà cô đã mơ giấc mơ của kẻ khờ khi nghĩ có thể anh ta cũng yêu mình.
“Tôi không ‘chuồn’!”, Max la lên và trừng mắt với cô. Anh hiếm khi mất bình tĩnh. Rất ít khi anh cần đi đến bước ấy; thường là anh sẽ có được điều mình muốn mà không mất sức đến thế, chỉ bằng cách dùng sự quyến rũ và gợi cảm của mình mà thôi. Nhưng những phản ứng của anh trước Claire đã mãnh liệt ngay từ đầu, và cơn giận lạnh lùng trong mắt cô càng châm thêm lửa trong lòng anh. “Tôi đã bị gọi về Dallas. Em biết điều đó, bởi lúc ấy em đang nằm trên giường cùng với tôi!”
Chút sắc hồng còn vương lại trên mặt Claire biến sạch và cô nhìn anh với vẻ mặt đau đớn rõ ràng khiến Max phải sững người.
“Claire…”, anh định nói, vươn tay ra nhưng cô đã co rúm lại đột ngột đến nỗi va mạnh vào cạnh bàn khiến giấy tờ bay tứ tung.
“Anh thật tử tế vì đã nhắc tôi”, Claire thì thầm. Đôi mắt cô tối đen trên gương mặt trắng bệch. “Tránh xa tôi ra.”
“Không. Chuyện giữa chúng ta rất tốt đẹp… và anh muốn có lại điều đó. Anh sẽ không để em đẩy anh ra khỏi cuộc đời em.”
Claire đang run lên trông thấy và anh muốn đưa tay ra đỡ cô nhưng không dám. Đột nhiên chiếc mặt nạ ương bướng lạnh lùng của cô vỡ vụn trước mắt anh, để anh trông thấy một người đàn bà bị tổn thương sâu sắc. Ý nghĩ ấy như một cú đấm tông thẳng vào ngực anh, làm anh nghẹn lời. Cô không phải là kiểu người lãnh cảm, luôn biết kiềm chế, càng không phải là một thách thức nho nhỏ đối với bản năng đàn ông của anh. Cô phải đặt một tấm chắn giữa mình với mọi người là để tự bảo vệ, bởi cô quá nhạy cảm, quá nặng lòng và dễ dàng bị đời làm tổn thương. Anh đã không hiểu gì về cô mà chỉ đơn giản trông cậy vào sự hấp dẫn về mặt tình dục và tài quyến rũ để mong xoa dịu mọi điều mình đã làm, đồng thời anh quá nôn nóng mang cô lên giường mình tới nỗi đã bỏ qua mọi dấu hiệu nhỏ ấy. Chúa ơi, anh đã làm gì với cô thế này? Anh phải làm cô tổn thương sâu sắc đến thế nào mới khiến khuôn mặt ấy đau thương như vậy?
“Anh không còn lựa chọn nào khác”, Claire nghẹn ngào nói. “Anh thực sự nghĩ tôi tới mức lại tin anh sao? Anh đã lừa tôi và lợi dụng tôi. Mặc dù trong mắt anh chuyện đó không sai trái vì đều phục vụ mục đích tốt. Kết quả biện minh cho quá trình mà, phải không? Xin anh hãy để tôi yên.”
“Không”, Max gay gắt nói, bỗng nhiên anh cảm nhận được một nỗi đau mãnh liệt trước ý nghĩ có thể sẽ đánh mất cô mãi mãi. Anh không chấp nhận được chuyện đó; anh sẽ không chấp nhận! Vì những lý do anh chưa thể phân tích được, Claire đã trở nên vô cùng quý giá với anh, chiếm trọn những suy nghĩ lúc ban ngày và những giấc mơ lúc ban đêm của anh. Một đêm ân ái với cô đã khiến anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn thế rất nhiều.
“Tôi cho là anh sẽ phải chấp nhận việc đó, ít nhất là trong lúc này”, Sam chen ngang từ chỗ ngưỡng cửa, giọng nói và ánh mắt ông rất lạnh lùng. “Đừng có bắt nạt cô ấy nữa. Cô ấy đã kiệt sức rồi.”
Max không nhúc nhích lấy một cơ bắp trừ việc quay đầu nhìn Sam, nhưng đột nhiên ở anh toát lên vẻ dữ tợn, từng thớ thịt trên người anh đều căng ra, đôi mắt anh lạnh lẽo và chết chóc. “Việc này không liên quan đến ông”, Max đáp lời, trông anh y hệt như một con mãnh thú với bản năng nguyên thủy là chiến đấu bất kể khi nào một con đực khác tiếp cận con cái đã được nó đánh dấu là của mình.
“Tôi thì nghĩ là có. Rốt cuộc anh đã cướp công ty của tôi, bằng thông tin mà Claire đã cung cấp.”
Max cứng đờ người và quay phắt sang nhìn Claire. “Ông ta biết à?” Cô tê tái gật đầu.
“Claire đã kể với tôi ngay”, Sam nói, dựa vào cửa. “Ngay khi cô ấy nhận ra anh là ai. Tính trọng danh dự của cô ấy quá lớn, không thích hợp với những trò bẩn trên thương trường. Cô ấy đã muốn thôi việc ngay, nhưng tôi đã thuyết phục cô ấy ở lại”. Trước cái nhướng mày của Max, Sam nói thêm, “Tôi biết Claire sẽ không bao giờ để mình mắc lại sai lầm đó”.
Claire không chịu nổi khi đứng yên nghe họ nói về mình. Cô cảm thấy bị lột trần, phơi bày hết những bí mật đen tối nhất cho cả thế giới soi mói và cười chê. Cô khẽ bật ra tiếng kêu thất vọng khi đi ngang qua Max, đầu quay đi hướng khác.
“Claire!”, anh nhanh chóng di chuyển, giữ cánh tay và ngăn cô bước tiếp. Cô tuyệt vọng giật tay ra, cố giằng khỏi gọng kìm kẹp của anh, nhưng anh đã tóm nốt tay còn lại và giữ cô đứng yên trước mặt mình. Claire cắn môi, nhìn chằm chằm vào một điểm trên cà vạt của anh và vật lộn tìm cách thoát ra. Tại sao anh ta phải ôm cô chặt đến mức ấy? Cô có thể cảm nhận hơi ấm của anh, ngửi thấy mùi đàn ông nồng nàn trên da anh. Sự gần gũi của anh nhắc cô nhớ tới những điều mình phải cố quên để tồn tại. Cơ thể cô cảm nhận sự đụng chạm đã đưa cô đến cao khoái lạc và hưởng ứng lại một cách điên cuồng bất chấp sự kiềm chế của bản thân cô. Hai đầu ngực cô cứng lại, muốn được bàn tay và miệng anh chạm vào; chân cô bủn rủn, muốn được khóa chặt quanh hông anh, và sự trống trải trong cô muốn được lấp đầy.
“Để tôi đi” Claire thì thào.
“Em không đủ sức lái xe. Cả ngày nay em chưa ăn gì, mà trông em như sắp xỉu đến nơi. Anh sẽ đưa em về nhà”, Max khăng khăng.
“Xuống địa ngục tôi cũng không đi cùng anh”, Claire vận đến chút phản kháng cuối cùng của mình để nói. Tay anh lỏng ra và cô giật thoát, tận dụng cơ hội này để bước ra khỏi văn phòng. Đây có thể là cơ hội duy nhất và cô đã quá buồn khổ để chịu đựng thêm một lời nào nữa. Thêm một phút nữa cô sẽ khóc lóc nửc nở, hoàn toàn làm bản thân bẽ mặt.
Những bước chân vội vã của Claire mang cô ra khỏi tòa nhà và vào bãi đỗ xe. Trời vẫn còn mưa nhẹ nhưng những đợt gió đập vào người cô và từng chập sét giữa các đám mây tím sà thấp đã thắp sáng màn trời đêm bằng ánh chớp chói lòa của chúng trong giây lát. Cơn bão tăng cường sức mạnh cho màn đêm, khiến nỗ lực của những ngọn đèn đường dường như vô tác dụng. Gót giày gõ trên vỉa hè ướt rượt trong lúc cô chạy ra ô tô. Claire tới được chỗ xe mình và dừng lại để mở khóa, đến lúc ấy cô mới nghe tiếng bước chân đằng sau lưng. Nỗi sợ tê tái tràn lên sống lưng cô những câu chuyện cướp của và hiếp dâm rộ lên trong đầu. Nắm chặt chùm chìa khóa như một vũ khí, cô quay lại đối mặt với kẻ tấn công, nhưng không có ai ở gần cô. Đầu bên kia của bãi xe, Max đang đi đến xe của mình và chui vào khiến Claire lả đi vì nhẹ nhõm.
Hai tay cô run rẩy trong lúc mở cửa xe ô tô và cô trượt vào sau tay lái, cẩn thận kiểm tra khóa cửa lần nữa. Lỡ như đó là một tên ăn xin hay hiếp dâm thì sao? Cô đã đọc biết bao nhiêu bài báo cảnh tỉnh phụ nữ không nên đi một mình ra xe ô tô vào ban đêm rồi? Cô đã ngu ngốc khi để cho cảm xúc đẩy mình đến chỗ nguy hiểm. Cô hít vào thật sâu. Cần phải lấy lại tự chủ thôi.
Claire vẫn còn run và cơn mưa mỗi lúc một to đã khiến ánh sáng của đèn đường hắt qua lại trên mặt phố ướt. Cô lái xe hết sức cẩn thận, không muốn mạo hiểm gây tai nạn. Cô đã không để ý đến chiếc xe đi phía sau cho đến khi rẽ vào phố nhà mình cùng lúc với nó. Cô lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu, cố nhìn xem đó là loại xe gì, nhưng đèn pha của nó chiếu thẳng vào mắt khiến cô không nhìn thấy được. Có phải tối nay cô đã quá căng thẳng đến mức hoang tuởng? Cô nhanh chóng tìm một chỗ đỗ xe và tấp vào đó, quyết định chờ đến khi chiếc xe kia bỏ đi rồi mới bước ra.
Nhưng chiếc xe kia cũng chậm lại đỗ vào khoảng trống bên cạnh cô. Đó là một chiếc Mercedes đen và người đàn ông lái nó có mái tóc vàng óng như vầng hào quang trong ánh sáng bạc nhân tạo của ngọn đèn đường.
Vẫn còn run, Claire cúi đầu xuống vô lăng. Anh ta quyết tâm nói chuyện với cô, và cô đã bắt đầu nhận ra anh ta không bỏ cuộc một khi đã quyết làm gì. Làm sao cô lại từng nghĩ anh ta lịch sự cơ chứ? Anh ta thô bạo như một tên Viking, và cô vừa sợ vừa yêu anh ta, vì anh ta sẽ hủy hoại cô nếu không tìm được cách tránh xa anh ta và bảo vệ mình bằng sự lãnh đạm.
Max gõ vào cửa kính và Claire ngẩng đầu lên.
“Trời đang mưa to hơn”, anh nói, giọng bị cửa kính chắn bớt. Cơn mưa đang ào ào đổ xuống kính chắn gió như để nhấn mạnh lời anh. “Đi vào đi em. Em sẽ ướt hết nếu còn đợi nữa… Anh nghĩ đang sắp có cơn bão mới.”
Cô nhăn mặt trước câu nói ngọt ngào và ngạc nhiên khi nó thốt ra khỏi miệng anh quá dễ dàng. Bao nhiêu người phụ nữ đã bị lời đường mật của anh ta lừa mị?
Anh ta sẽ không từ bỏ và ra về còn cô thì đã quá mệt không thể ngồi mãi ngoài xe. Gom hết chút hơi sức còn sót lại, cô ra khỏi xe và cẩn thận khóa cửa rồi nhanh chóng bước lên vỉa hè mà không nhìn lại anh ta.
Max đưa tay ra mở cửa cho cô và đứng ngay bên cạnh cô ở thang máy. Claire siết chặt chìa khóa của mình sẵn sàng. Quỷ tha ma bắt anh ta, sao anh ta không chịu từ bỏ? Đằng nào việc này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Nắm chắc cổ tay Claire, Max lấy chùm chìa khóa và mở cửa, bước vào trong để bật đèn và kéo cô vào nhà cùng anh. Anh thả tay cô để đóng cửa và ném chìa khóa lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh đó, một chiếc kệ để trong kho mà cô tìm được ở chợ trời và đã tân trang lại. Claire nhìn đăm đăm vào chiếc bàn, nó không phải là một chiếc bàn Hoàng hậu Anne như chiếc nằm trong tiền sảnh của anh ta. Cô nhớ rõ anh ta đã nhấc bỏng mình đặt lên chiếc bàn sang trọng ấy, đi vào giữa hai chân cô như thế nào, và trong một giây cô nghĩ mình chắc là sẽ xỉu thật. Hai chân cô bủn rủn và trong tai văng vẳng tiếng kêu gào. Cô hít một hơi thật sâu, hy vọng lượng ôxy lớn sẽ giúp cô trụ vững.
“Ngồi xuống”, Max ra lệnh, kéo cô về phía sofa. “Trông em trắng bệch. Em có thai phải không?”
Claire choáng váng và nhìn chằm chằm vào anh, chìm sâu hơn xuống đệm trong lúc hai chân cô đang khoanh dưới người.
“Cái gì cơ?”, cô há hốc miệng.
“Em không ăn. Xanh xao. Sụt cân, buồn nôn”, anh liệt kê tất cả những điều đã ám ảnh mình kể từ lần đầu nghĩ đến khả năng này. “Em tưởng anh không để ý thấy Sam mở cửa sổ cho em chiều nay à? Tại sao em lại nói với ông ấy chứ không nói với anh?”
“Tôi chẳng nói gì với Sam cả”, Claire phản đối, bị chưng hửng vì những câu hỏi của anh. “Tôi không có thai!”
“Em có chắc không? Em đã có kinh tháng này chưa?”
Lần đầu tiên trong tối hôm đó má cô lại đỏ bừng. “Không liên quan gì đến anh hết!”
Mặt anh nghiêm nghị khi đứng trước cô. “Anh lại nghĩ là có. Đêm ấy anh đã không bảo vệ em - dù chỉ một lần - và anh không nghĩ em có dùng thuốc. Có không?”, biểu cảm của cô đã đủ để trả lời. “Anh nghĩ là không”.
“Tôi không có thai”, cô ương bướng nhắc lại.
“Anh hiểu. Chỉ đơn giản là em đang ăn kiêng chứ gì?” “Không. Tôi kiệt sức. Có thế thôi.”
“Lại một triệu chứng khác.”
“Tôi không có thai!”, Claire hét lên rồi vùi mặt trong hai bàn tay, nức nở vì mình đã mất bình tĩnh.
“Em có chắc không?” “Có!”
“Được rồi”, đột nhiên anh nói một cách bình tĩnh, “Anh xin lỗi vì đã làm em buồn, nhưng anh muốn biết. Giờ thì ngồi đây trong lúc anh lấy gì cho em ăn”.
Claire chẳng muốn ăn một chút nào. Cô chỉ muốn anh ta ra khỏi ngôi nhà này để có thể vùi mình vào giường ngủ. Nhưng lại không thể đuổi anh ta ra vì chân cô nặng như đeo đá và đột nhiên việc đó cũng không đáng bỏ công đứng dậy. Cô ngồi nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, tự hỏi tại sao mình lại ngu ngốc đến mức thậm chí không buồn cân nhắc đến khả năng mang thai, nhưng sự thật là cô đã không hề nghĩ đến việc đó một phút nào. Chu kỳ tự nhiên đã đảm bảo rằng cô không có thai, nhưng kể cả lúc ấy cô cũng không nghĩ đến nó. Như thế là tốt, vì cô không chắc mình có thể chịu thêm một sự việc căng thẳng nào nữa. Nhưng lỡ cô có thai thì sao? Liệu lần này có an toàn không? Liệu cô có được ôm con trong tay mình không? Đứa con của Max, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh như biển khơi. Đột nhiên nỗi đau lan khắp người cô, bởi sự việc sẽ không diễn ra như thế cho dù cô mong ước đến nhường nào.
Cô đã hoàn toàn kiệt sức tới mức tiếp tục ngồi thẳng là yêu cầu quá khó. Khẽ thở dài, cô dựa hẳn người ra đệm sofa, hàng mi sụp xuống như thể bị một lực kéo khó cưỡng lại được. Bức màn tối đột ngột kéo xuống đã làm cô chìm vào giấc ngủ ngay.
Khi Max trở lại phòng khách với mấy chiếc bánh sandwich, một cốc sữa cho Claire và một cốc cà phê cho mình vì anh cũng đói, anh đã gồng mình để chịu trận mọi lời buộc tội của cô, nhưng anh cũng sẵn sàng ở lại đây đêm nay nếu cần thiết, để giải thích và thuyết phục cô rằng giữa họ có một điều gì đấy thật đặc biệt. Rồi anh nhìn thấy cô nằm cuộn tròn trên ghế, một tay ôm đùi còn tay kia buông thõng cho thấy cô đã ngủ rất sâu. Bàn tay cô ngửa lên, các ngón tay khẽ co lại, Max nhìn chằm chằm vào hình dáng bàn tay đặc biệt yếu đuối của cô, nó mềm mại và ửng hồng. Ký ức hiện lên trong anh. Lúc nào đấy trong cái đêm họ chia sẻ cùng nhau, giữa những lần ân ái cuồng si và ngây ngất, anh đã cầm tay cô và đặt nó xuống người mình, mỗi thớ thịt trên cơ thể đều giật lên phản ứng với những ngón tay mềm của cô đang bao bọc anh. Ngay lúc này cơ thể anh cũng giật lên để đáp lại ký ức ấy, anh cương lên và mồ hôi đọng thành giọt trên chân mày.
Anh khẽ chửi thề và đặt chiếc khay xuống, ép khao khát vừa trào dâng phải vào khuôn khổ. Giờ không phải là lúc dụ dỗ Claire, kể cả khi anh có đánh thức cô dậy được. Anh nhìn vào khay thức ăn rồi nhìn cô đang say sưa ngủ. Cô cần cả thức ăn lẫn giấc ngủ, nhưng rõ ràng cơ thể cô đã chọn giấc ngủ là ưu tiên số một. Điều tử tế cần làm lúc này là để cô ngủ tiếp, cho dù điều đó có nghĩa là trì hoãn cuộc nói chuyện của họ lần nữa.
Max cúi xuống và khẽ trượt cánh tay quanh người Claire, một dưới gối, một ngang lưng rồi dễ dàng nhấc bỏng cô lên. Đầu cô nghoẹo vào vai anh, hơi thở nhẹ nhàng của cô sưởi ấm da anh qua làn vải áo sơ mi, anh đứng yên một lát trong khi vẫn ôm cô, đôi mắt gần như nhắm lại trong lúc tận hưởng sự gần gũi của cô, sự mềm mại của cơ thể cô trên tay anh và mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào của da dẻ cô. Cho đến khi đó anh đã không nhận ra mình nhớ Claire đến mức nào, nhưng lại được ôm cô trong tay lần nữa đã trở thành nỗi đau đớn ngọt ngào khiến anh gần như phải rên lên. Cô vừa vặn với vòng tay anh hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Max đã ôm quá nhiều thân thể mềm yếu, run rẩy trong tay và bên dưới người mình, nhưng giờ anh không còn nhớ được ai khác. Chỉ có Claire. Cô khiến anh cảm thấy mình hoàn thiện một cách kỳ lạ, và ý nghĩ ấy làm anh khó chịu, bởi như thế có nghĩa là thiếu cô, anh sẽ không còn hoàn thiện nữa.
Anh mang Claire vào phòng ngủ và đặt cô lên giường. Cô đã ngủ say tới mức không hề nói tiếng nào mà nằm nguyên tại chỗ. Bằng sự thành thạo của một người đàn ông đã lột quần áo rất nhiều phụ nữ, Max cởi chiếc áo khoác nhẹ cô đang mặc rồi kéo áo sơ mi ra khỏi váy. Đó là một chiếc sơ mi lụa rất mỏng và bên dưới nó anh có thể trông thấy viền ren của áo coóc-xê, nhắc anh nhớ tới những thứ đồ lót khêu gợi cực kỳ của cô. Nhắc anh nhớ ư? Max gạt mồ hôi trên trán. Vấn đề của anh là không quên được đó chứ.
Vươn tay xuống dưới, Max mở khuy và kéo khóa chiếc váy rồi kéo nó xuống chân cô. Cô không chỉ mặc một chiếc coóc-xê mà là cả một cái váy lót dài, toàn lụa và ren. Hai tay anh khẽ run rẩy khi kéo giày cô và đặt nó sang một bên. Anh không dám đi xa hơn thế. Không chỉ vì cô sẽ bực mình nếu bị lột trần, mà đột nhiên anh còn sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được nếu tiếp tục. Anh nghĩ về chiếc nịt bít tất bằng lanh và ren, những chiếc quần lót mỏng tang mà cô từng mặc và cơ thể anh nóng bừng lên. Quỷ tha ma bắt! Anh khẽ chửi thề tức tối, buộc mình phải đứng dậy. Thú vui mặc đồ lót khêu gợi của cô kích thích anh quá mức.
Không tốn chút sức lực nào, Max bế cô lên và giở tấm drap giường, đặt cô vào giữa. Trông cô quá mệt mỏi, anh nghĩ và gạt một lọn tóc ra khỏi thái dương cô. Khuôn mặt cô xanh xao và căng thẳng, hai bọng mắt thâm quầng, nhưng thật mừng khi biết rằng đó chỉ là do cô đã kiệt sức chứ không phải những dấu hiệu căng thẳng thời kỳ đầu của thai kỳ. Trước đây anh chưa từng thiếu kiềm chế cả cơ thể lẫn đầu óc như thế. Anh đã luôn đảm bảo là đối tác của mình được bảo vệ và sẵn lòng gánh trách nhiệm làm việc đó nếu tự cô ấy không làm. Chỉ khi đã chắc chắn anh mới buông lỏng bản năng của mình để tập trung vào việc tìm khoái lạc xác thịt. Nhưng với Claire anh thậm chí đã không nghĩ về việc đó. Anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là thâm nhập, và hoàn toàn mờ mắt trước những việc khác. Kể cả bây giờ Max vẫn còn choáng váng vì nỗi khao khát điên cuồng của anh khi đó, một bản năng giao kết nguyên thủy và ban sơ của loài thú đã hoàn toàn chiếm lĩnh anh. Anh không thích cảm giác ấy. Anh luôn nghĩ rằng sức mạnh trí óc của mình có thể kiểm soát được ham muốn nhục dục của cơ thể. Trí tuệ lạnh lùng và xuất sắc của anh luôn chiếm thế thượng phong… cho đến khi Claire đáp ứng anh, và những rào cản anh đặt ra cho mình đã vỡ vụn trước sức mạnh ham muốn quá mãnh liệt.
Thậm chí anh còn không có đủ ý chí, hay sự suy xét, để mà mang cô lên giường. Anh chỉ đơn giản nâng cô lên bàn trong tiền sảnh, gạt chiếc váy nhung của cô tới eo và lao vào cô. Cô là một phụ nữ thanh mảnh, mỏng manh như đồ sứ thượng hạng, vậy mà anh đã chiếm đoạt cô như một chiến binh thảo phạt. Điều duy nhất ngăn anh không hoàn toàn ghê tởm bản thân là ký ức về sự hưởng ứng của cô, cách cô bám chặt lấy anh, uốn éo trên người anh, những tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng cô cùng nhịp với những cú thúc của anh, cách cô kêu lên và sự co bóp tuyệt vời báo hiệu đỉnh điểm thỏa mãn của bản thân. Bên trong cung cách điềm đạm của cô là sự đam mê làm anh choáng ngợp, khiến anh càng khao khát cô hơn. Anh muốn có tất cả con người cô cho riêng mình.
Nhận ra anh đang run rẩy vì nhu có cô lần nữa, Max quay đầu khỏi chiếc giường khi còn có thể. Trong những việc liên quan đến Claire anh gần như không còn tin vào lý trí của mình.
Anh đi vào phòng khách, ăn qua loa vài chiếc bánh và uống hết bình cà phê vừa pha, không hề lo lắng về tác dụng của caffeine với cơ thể mình vào lúc tối muộn thế này. Cặp lông mày của anh cau có khi nghĩ đến tình huống của mình với Claire.
Cho đến đêm nay, anh đã không hề nghi ngờ khả năng rằng sẽ thuyết phục được cô. Trong đời mình anh chưa từng bị từ chối bất kỳ điều gì anh thực sự muốn có. Thiên nhiên đã cho anh một lợi thế to lớn khi ghép cặp khuôn mặt và cơ thể anh với một trí tuệ xuất chúng. Nhưng lần đầu tiên anh không còn chắc chắn mình sẽ chiến thắng nữa. Anh đã nhìn thấy đằng sau tấm khiên của Claire, và lần đầu tiên thấy được sự yếu đuối của con người thật sự và nhận ra tấm khiên ấy cần thiết với cô tới mức nào. Cô quá đa cảm, yêu thương quá sâu sắc, dâng hiến quá trọn vẹn… Và sự phản bội là một đòn đánh mạnh vào trái tim mềm yếu ấy.
Bất kể chuyện gì sẽ xảy ra, anh phải chắc chắn là cô không còn trốn chạy được nữa, và anh hiểu cô đủ rõ để biết rằng đó sẽ là phương thức tự vệ đầu tiên cô chọn. Cô sẽ làm mọi điều có thể để đặt một hố ngăn cách giữa họ, về mặt tinh thần nếu không thể về mặt thể xác. Thời gian ủng hộ cô. Anh sẽ sớm phải về Dallas và giữa họ sẽ là khoảng cách hơn ba trăm kilômét. Anh sẽ phải đi tới những thành phố khác nữa, càng tăng thêm khoảng cách ấy. Anh cân nhắc các lựa chọn của mình và một kế hoạch được hình thành trong đầu. Điều phải làm là mang cô đến Dallas cùng anh - vấn đề là làm sao đưa cô đến đó.
Max rửa dọn rồi đi vào phòng ngủ để kiểm tra Claire, đảm bảo rằng cô thực sự ổn. Cô vẫn ngủ say và một màu hồng khỏe mạnh đã bắt đầu trở lại trên hai má trong khi nằm ngủ. Anh chu đáo xem đồng hồ báo thức của cô và gạt chuông để đảm bảo là nó không kêu. Cứ để Claire ngủ chừng nào cô cần. Anh viết lời nhắn ngắn gọn và đặt nó trên đồng hồ rồi ra về. Anh có vài kế hoạch cần thực hiện và giờ này vẫn còn chưa quá muộn để khởi động.
Nụ cười khe khẽ làm giảm nét nghiêm nghị trên mặt Max trong lúc anh lái xe dưới màn mưa ở Houston. Chẳng hại gì nếu dựng Rome dậy khỏi giấc ngủ say nồng bằng một cuộc điện thoại. Rốt cuộc chính anh ta là kẻ đã kéo Max ra khỏi chiếc giường anh đang ngủ cùng Claire ba tuần trước đấy thôi. Định mệnh luôn có cách để cân bằng mọi thứ.