Chương 9
Khi thức dậy vào sáng hôm sau Claire cảm thấy được nghỉ ngơi đầy đủ lần đầu tiên trong nhiều tuần và cô nằm thư giãn trong lúc ngái ngủ, chờ đồng hồ báo thức đổ chuông. Nhiều phút trôi qua mà đồng hồ vẫn nằm yên, cuối cùng cô ngạc nhiên mở mắt để xem giờ. Điều đầu tiên làm cô chú ý là căn phòng quá sáng so với giờ giấc sớm sủa như thế này, và điều thứ hai là đồng hồ đã chỉ gần chín giờ rưỡi.
“Ôi không!”, cô ghét đi muộn trong bất kỳ việc gì, cho dù chỉ là vài phút, thế mà giờ cô đâu chỉ có muộn vài phút. Đáng lẽ cô phải có mặt ở chỗ làm từ một tiếng rưỡi trước!
Claire lồm cồm bò ra khỏi giường và nhìn xuống người mình một cách khó hiểu, cô vẫn còn hơi mất phương hướng vì đã ngủ quá lâu. Tại sao cô lại mặc một chiếc áo sơ mi cộng với váy lót thay vì váy ngủ nhỉ? Rồi trí nhớ trở lại làm mặt cô đỏ bừng lên. Max! Cô đã ngủ gật trên ghế sofa. Chắc là Max đã bế cô vào giường. Ít nhất anh đã không lột hết quần áo ra; cô không thể chịu nổi việc đó. Nội chuyện anh dễ dàng di chuyển cô trong lúc đang ngủ, cởi quần áo rồi đặt cô lên giường cứ như anh có toàn quyền làm việc thân mật đó đã khó chịu lắm rồi. Cô thà ngủ trên sofa còn hơn.
Nhưng việc đó cũng giải thích tại sao cô lại ngủ dậy muộn như thế - Max đã không đặt chuông báo thức. Cô nhìn vào đồng hồ và thấy lời nhắn bên cạnh nó. Cô thậm chí không buồn nhặt lên đọc; nét chữ ấy là một loạt những kí tự viết đậm do một bàn tay khỏe mạnh để lại. Đừng lo chuyện đi muộn. Em cần nghỉ ngơi. Anh sẽ xử lý với Bronson - Max.
Claire chộp tờ giấy và vo tròn nó với âm thanh tuyệt vọng. Đúng là thứ cô cần đây, để anh ta “xử lý” với Sam! Anh ta sẽ nói gì? Rằng anh ta đã bế cô lên giường, rằng do quá mệt nên anh ta sẽ để cô ngủ trễ? Sam sẽ phải gọi một trong các thư ký khác lên trực văn phòng và lý do cô đi muộn sẽ truyền tai khắp công ty như cháy rừng.
Dạ dày cô cuộn lên và Claire nhận ra mình vừa đói vừa nhớp nháp vì đã để nguyên quần áo và son phấn đi ngủ. Cô cũng đã muộn làm tới nỗi vội vàng đến chẳng giải quyết được vấn đề gì. Cô quyết định từ tốn. Sau một hồi tắm táp, gội đầu và một bữa ăn nhàn nhã, cô cảm thấy khá hơn. Cô sẽ không ló mặt đến chỗ làm trong bộ dạng thảm hại; cô sẽ tỏ ra chuyên nghiệp hết mức có thể.
Mãi gần trưa Claire mới bước chân vào văn phòng nhưng bụng cô đã ấm thức ăn, mái tóc đã được gội sạch và búi về phía sau một cách hấp dẫn, cô mặc chiếc áo yêu thích nhất của mình: Một chiếc bờ-lu-dông màu xanh hải quân viền trắng. Những nỗ lực nâng cao tinh thần của cô đã có hiệu quả, hay có lẽ là nhờ vào giấc ngủ quá giờ. Vì lý do gì đi nữa, cô gần như cảm thấy bình tĩnh trở lại. Quả nhiên có nữ thư ký khác đang ngồi ở bàn cô, đó là một cô gái trẻ mới được nhận vào công ty vài tháng và mắt cô bé mở lớn đầy ngạc nhiên khi thấy Claire đến.
“Chị Westbrook! Chị thấy khá hơn chưa? Ông Bronson nói chị đã bị ngất xỉu tối qua và hôm nay sẽ không đi làm.”
Chúa phù hộ Sam vì đã nói đỡ cho cô! Claire bình tĩnh trả lời, “Chị khá hơn nhiều rồi, cám ơn em. Chị chỉ hơi mệt thôi”.
Claire trả cô gái về với công việc thường lệ. Khi ngồi xuống bàn cô thấy bình thường hơn trước, như thế mọi thứ lại trở về đúng chỗ của nó. Rồi cánh cửa văn phòng Sam mở ra và ai đó đứng ở cửa để nhìn cô. Đó không phải là Sam - cô chưa bao giờ cảm thấy râm ran khắp người trước cái nhìn của Sam cả. Không cần nhìn vào Max, cô tập hợp các ghi chép của mình về bản thỏa thuận và hợp đồng cần soạn thảo.
“Để đó”, anh ra lệnh, đi đến đứng trước mặt cô. “Anh sẽ đưa em đi ăn trưa.” “Cảm ơn, nhưng tôi không đói. Tôi vừa mới ăn sáng xong.”
“Vậy thì em có thể ngồi nhìn anh ăn.”
“Không, cảm ơn anh”, Claire nhắc lại. “Tôi có nhiều việc phải làm…”
“Đây không phải là chuyện riêng”, Max cắt lời, “Nó liên quan đến công việc của em”.
Đôi tay cô ngừng lại. Tất nhiên rồi. Sao cô không nghĩ về chuyện đó nhỉ? Sam sẽ không cần thư ký nữa nên cô đâu còn việc mà làm. Những đảm bảo việc làm dành cho nhân viên khó mà áp dụng với cô được. Cô ngước đôi mắt thất thần lên nhìn Max, cố làm quen với ý tưởng bị mất việc quá đột ngột. Tất nhiên còn có những công việc khác. Houston là một thành phố đang phát triển và cô sẽ tìm được việc mới, nhưng liệu cô có yêu thích việc đó như công việc hiện nay và liệu lương bổng có tốt thế này hay không? Mặc dù căn hộ của cô không phải loại đắt tiền như của Max nhưng nó cũng khá đẹp và nằm ở vị trí tốt của thành phố. Nếu bị giảm phần lớn thu nhập thì cô sẽ không đủ khả năng trả tiền thuê. Trong khoảnh khắc kinh khủng cô thấy mình không chỉ mất việc mà còn mất luôn cả nhà. Max đưa tay đỡ cô đứng dậy. Đôi mắt anh sáng lên vì chiến thắng vừa giành được cho kế hoạch của mình. “Chúng ta sẽ đến quán Riley. Đã đến giờ nghỉ trưa rồi, vì vậy chúng ta nên kiếm một cái bàn cách xa đám đông.”
Claire im lặng trong lúc cả hai rời tòa nhà và đi bộ qua đường. Hôm đó là một ngày xuân ấm áp, nhiệt độ ban ngày đã lên đến xấp xỉ ba mươi hai độ, và mặc dù bầu trời bây giờ đang trong xanh, dự báo thời tiết vẫn nói sẽ có thêm các cơn mưa rào vào buổi chiều. Mặc dù cuốc đi bộ đến nhà hàng Riley khá ngắn nhưng chiếc áo khoác màu xanh của cô vẫn có cảm giác quá nóng. Lòng cô tràn ngập lo lắng. Cô sẽ được báo trước bao nhiêu lâu? Hai tuần? Một tháng? Cần bao lâu thì Sam mới hoàn toàn rút lui về phòng nghiên cứu được?
Họ kịp đến trước tốp người đi ăn trưa và kiếm được một bàn tương đối xa nằm sâu trong quán. Claire gọi một cốc trà đá khiến Max nhìn cô nghiêm khắc.
“Em phải ăn gì đi chứ, em đã sụt cân, mà trước đó thì cũng đã nhẹ cân rồi.” “Tôi không đói.”
“Lúc nào em chả nói thế. Vấn đề là dù không đói em cũng phải ăn, để lấy lại trọng lượng đã mất.”
Tại sao anh ta cứ cằn nhằn về cân nặng của cô thế nhỉ? Cô chỉ sụt nửa cân đến một cân là cùng, mà lúc nào cô chẳng xấp xỉ đến ngưỡng gầy. Cô còn nhiều chuyện khác cần lo hơn. “Có phải anh định sa thải tôi không?”, Claire hỏi, giữ cho khuôn mặt không biểu lộ gì.
Đôi chân mày của Max nhướng lên. “Tại sao anh phải sa thải em?”
“Tôi có thể nghĩ ra vài nguyên nhân. Trực tiếp nhất là giờ vị trí của tôi bị thừa ra vì Sam không cần thư ký khi làm nghiên cứu, còn người nào tiếp nhận chức CEO thì chắc sẽ mang theo thư ký của riêng mình”. Claire nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt nâu sâu thẳm của cô hơi căng thẳng bất chấp những nỗ lực kiềm chế. “Lại còn chuyện đây sẽ là cơ hội tốt để loại bỏ một mối nguy về bảo mật nữa.”
Cơn giận bột phát làm mắt anh sẫm lại. “Em không phải là một mối nguy về bảo mật.”
“Tôi đã làm rò rỉ thông tin mật. Tôi tin nhầm người nên rõ ràng là kẻ không biết đánh giá con người.”
“Chết tiệt, anh…”, Max ngăn mình kịp thời, lườm cô bằng đôi mắt xanh nheo lại. “Em không bị sa thải” cuối cùng anh nói tiếp bằng giọng mũi, “Em sẽ được chuyển đến Dallas, trụ sở Spencer-Nyle”.
Hoàn toàn choáng váng, Claire mở miệng để nói gì đó nhưng không nghĩ ra được điều gì. Thuyên chuyển ư! “Tôi không thể đến Dallas.”
“Tất nhiên là được. Chỉ có kẻ ngốc mới từ chối cơ hội này. Dĩ nhiên em sẽ không làm thư ký cho CEO, nhưng lương bổng ở đó khá hơn. Spencer-Nyle lớn hơn Hợp kim Bronson rất nhiều và lại trả lương nhân viên rất tốt.”
Đôi mắt và giọng nói của Claire bắt đầu lộ vẻ hoảng hốt. “Tôi sẽ không làm việc cho anh.”
“Em không làm việc cho anh”, Max quát, “Em làm việc cho Spencer-Nyle”. “Trong lĩnh vực nào cơ? Bị nhét vào một chiếc tủ áo để phân loại kẹp ghim à, để tôi không bao giờ đặt tay vào những thông tin có giá trị được nữa?”
Max vươn người qua bàn, cơn giận làm mắt anh biến thành một màu xanh lục sẫm. “Nếu em còn nói một lời nào nữa về chuyện bảo mật thì anh sẽ đánh vào mông em đấy, bất kể chúng ta đang ở đâu, dù là giữa phố… Hay trong nhà hàng.”
Claire ngồi lùi lại, cảnh giác trước cái nhìn ác ý khó kiềm chế nổi trên mặt Max. Làm sao cô lại có thể nhầm lẫn tới nỗi cho rằng anh ta là người văn minh cơ chứ? Anh ta mang dòng máu điên của một người hoang dã thì có.
“Giờ, nếu em đã bỏ qua các câu nhận xét mỉa mai thì anh sẽ mô tả công việc mới cho em nghe”, Max lạnh lùng nói.
“Tôi còn chưa nói sẽ nhận việc đó.”
“Em sẽ thành kẻ ngốc nếu từ chối. Như em vừa mới nói, công việc của em ở
Hợp kim Bronson sẽ nhanh chóng chấm dứt.”
Max nêu ra một con số gấp rưỡi lương hiện này của Claire. “Em có thể từ chối một khoản thu nhập như thế chăng?”
“Còn có nhiều việc khác ở thành phố Houston. Cả gia đình tôi đều ở đây.
Nếu đến Dallas tôi sẽ không quen biết ai hết.”
Quai hàm anh siết lại và đôi mắt càng sẫm màu hơn. “Em có thể về thăm nhà vào dịp cuối tuần”,anh nói.
Claire uống trà, không nhìn vào anh. Đúng là cô sẽ thật ngu ngốc khi từ chối từng ấy tiền, cho dù việc đó đòi hỏi cô phải chuyển tới Dallas đi nữa, nhưng bản năng vẫn mách bảo cô phải từ chối. Nếu cô chuyển tới trụ sở của tập đoàn Spencer-Nyle, cô sẽ rơi vào lãnh địa của Max, gặp anh mỗi ngày và lại là cấp trên của cô. Đó không phải là một quyết định cô có thể đưa ra ngay lập tức, cho dù lôgic có bảo cô phải vồ lấy nó.
“Tôi phải suy nghĩ đã”, cô nói bằng vẻ bướng bỉnh lặng lẽ mà người thân của cô vốn đã quen thuộc.
“Tốt thôi. Em có thời gian đến thứ Hai.” “Có ba ngày, tính cả ngày hôm nay thôi á!”
“Nếu em quyết định không nhận việc đó thì phải tuyển người khác chứ”, Max chỉ ra. “Vả lại đó đâu phải là một quyết định khó khăn gì khi cân nhắc việc chuyển đi hoặc gia nhập đội quân thất nghiệp. Đến thứ Hai thôi.”
Claire không nhìn thấy chút nhượng bộ nào trong mắt anh, cho dù ba ngày với cô dường như chẳng là gì. Cô không thích vội vã thay đổi; cô muốn làm mọi việc thật từ tốn, dần quen với những sự đổi thay từng chút một. Cô đã sống cả đời ở Houston hoặc vùng lân cận, chuyển đến một thành phố mới chẳng khác nào bảo cô thay đổi toàn bộ cuộc sống. Mọi việc ngay lúc này đã đủ khó khăn rồi, không cần phải thêm vào đó sự lạc lõng khi đến một môi trường mới nữa.
Món sườn hảo hạng của Max được mang tới và anh tập trung vào nó trong vài phút, trong khi ấy Claire uống trà và suy đi nghĩ lại về chuyện chuyển chỗ ở Cuối cùng cô đành gạt nó sang một bên. Ngay lúc này cô chưa quyết định được và cô còn vài việc cần hỏi anh.
“Anh đã nói gì với Sam?”
Max nhìn lên. “Về chuyện gì?”
“Đêm qua. Cô thư ký làm thay nói rằng Sam đã bảo cô ấy tôi bị xỉu và hôm nay sẽ không đi làm.”
“Ông ta biết thêm mắm dặm muối quá. Sáng nay lúc ông ta hỏi anh là cái quái gì mà lại đi theo và quấy rối em lúc đêm hôm, anh đã bảo ông ta đi mà lo công việc chết tiệt của mình và có ai đó đảm bảo em về đến nhà an toàn là chuyện không có gì sai cả, vì em gần như đã quỵ rồi.”
“Tôi đâu có.”
“Thế à? Em có nhớ anh cởi quần áo cho em khi nào không?” “Claire đưa mắt nhìn đi chỗ khác, đôi má ửng hồng. “Không.”
“Anh không ăn gian. Anh không lợi dụng những người phụ nữ bất tỉnh. Khi nào anh lại ân ái với em, đảm bảo là em sẽ tỉnh táo.”
Claire để ý thấy càng bực bội thì giọng anh càng tăng tốc và anh đang thực sự nuốt bớt ngay lúc này. Cô thì thầm trong lúc đứng dậy. “Nếu tôi không đến Dallas thì đó là vì anh, vì tôi không chịu nổi khi ở gần anh.”
Nói rồi cô bỏ đi trước khi Max kịp phản ứng, băng qua đường để về với nơi tương đối an toàn là văn phòng mình.
Max nhìn cô bỏ đi, mặt anh đanh lại. Anh đã không nghĩ đến chuyện cô sẽ từ chối lời đề nghị làm việc nhưng giờ thì khả năng đó là rất cao, và anh sợ rằng nếu để tuột mất cô lúc này thì sẽ mất cô mãi mãi.
Chết tiệt, sau khi anh đã phải nhờ cậy đến từng đó người, ít nhất cô cũng phải nhận việc chứ!
Rome đã không hài lòng vì cuộc điện thoại lúc đêm muộn chút nào.
“Chết tiệt, Max, tốt hơn đây phải là chuyện quan trọng”, anh gầm gừ. “Jed đang mọc răng và quấy như điên, chúng tôi chỉ vừa mới chợp mắt được sau khi thằng bé đã ngủ yên đấy.”
“Hôn Sarah giúp tôi”, Max nói và khoái trá trước sự cáu kỉnh của Rome.
Rome cho anh biết mình có thể biến đi đâu và làm sao tới được đó, Max nghe tiếng cười của Sarah ở văng vẳng từ xa. “Việc này quan trọng đấy”, cuối cùng anh nói. “Ở văn phòng có vị trí nào trống không? Bất kỳ việc gì?”
Họ đã làm việc với nhau ăn ý tới mức Rome không phí thời gian hỏi những câu không quan trọng như là cho ai và tại sao. Họ tin tưởng vào bản năng và kế hoạch của nhau. Rome im lặng một lát, bộ não nhạy bén của anh lục tìm các khả năng. “Delgado ở phòng tài chỉnh sẽ được thuyên chuyển đi Honolulu.”
“Chúa ơi, anh ta phải nhờ đến ai mới có được cơ hội đó?” “Anh ta hiểu rõ chuyện tiền nong mà.”
“Được rồi, thế ai thay?”
“Chúng tôi đang cân nhắc điều Quinn Payton từ Seatle về.”
Đến lượt Max im lặng. “Sao không phải là Jean Sloss ở phòng R&D? Cô ấy có bằng tài chính doanh nghiệp và đang làm việc rất tốt. Tôi nghĩ cô ấy sẽ là cốt cán quản lý trong tương lai.”
Đến lúc này thì Rome đã hiểu ra vấn đề của tất cả những vụ thuyên chuyển này. “Cậu gợi ý người nào thay chỗ Jean Sioss? Tôi đồng ý là cô ấy cần được thăng chức, nhưng cô ấy giỏi đến mức thay thế không phải là việc dễ dàng đâu.”
“Sao không mời Kali? Cô ấy thích công việc ở phòng R&D và đây là cơ hội để cô ấy dần dần tiến đến vị trí lãnh đạo. Cô ấy hiểu rõ công ty.”
“Này này, cô ấy là thư ký của tôi!”, Rome rống lên. “Sao không đi mà thuyên chuyển thư ký của cậu ấy?”
Max đã cân nhắc chuyện đó nhưng anh không nghĩ Claire sẽ chấp nhận. Mặt khác, vị trí thư ký của Rome cũng sẽ quá gần anh và làm mọi chuyện khó khăn thêm. “Vậy thì thôi chuyện Kali đi. Giám đốc phòng hành chính, Caulfield… Thư ký của ông ta là gì nhỉ? Bằng cấp của cô ta khá ổn và lại có tham vọng. Carolyn Watford, phải rồi.”
“Tôi đang ghi chép tất cả đây. Chúng ta thường không luân chuyển các chức vụ như thế này. Ai sẽ là người thay thế Carolyn Watford?”
“Claire Westbrook.”
Sau một hồi im lặng Rome nói. “Quỷ thần thiên địa ơi”, Max biết anh không cần phải giải thích gì thêm.
“Tôi sẽ xem mình có thể làm gì. Việc thuyên chuyển nhiều người thế này trong thời gian ngắn thế này sẽ không dễ dàng đâu. Khi nào tôi phải báo cho cậu biết?”
“Trước bữa trưa ngày mai”, Max nói.
“Quỷ thật!”, Rome khịt mũi và cúp máy nhưng trước mười giờ sáng anh đã gọi điện đến báo mọi chuyện đâu vào đấy. Rome Matthews là người không ngừng tiến lên và gạt bỏ mọi trở ngại, một khi anh đã quyết định làm gì thì tốt hơn hết là không nên ngáng đường, hơn nữa Anson Edwards đã cho anh quyền tự do ứng biến.
Max không hề ngờ rằng việc thuyết phục Claire đổi chỗ làm còn rắc rối hơn cả việc Rome phải sắp xếp lại cả văn phòng, nhưng đáng lẽ anh phải biết điều đó. Anh đã có quá đủ sai lầm trong mối quan hệ với Claire, những điều ấy giờ đây đang quay lại ám quẻ anh đến mức đáng lẽ anh phải lường trước chuyện này mới đúng. Nếu anh có thể thuyết phục cô chuyển đến Dallas, anh sẽ có nhiều thời gian để chứng minh rằng mình không phải là một tên khốn chết tiệt. Nếu phải mất nhiều thời gian để gầy dựng lòng tin nơi cô, anh sẵn sàng chịu thử thách. Anh đã làm cô tổn thương và ý nghĩ ấy không ngừng dằn vặt anh. Claire đã đúng khi cáo buộc anh là kẻ phân định rạch ròi cuộc sống.
Max đã không ngờ đến chuyện Claire nghĩ anh lợi dụng cô chỉ để moi thông tin đó. Giờ anh không thể buộc cô nghe lời mình, và anh có một cảm giác ớn lạnh là cho dù có nghe anh nói cô cũng không tin. Anh đã hủy hoại lòng tin của Claire dành cho mình và chỉ đến bây giờ mới nhận ra niềm tin hiếm hoi và quý giá tới mức nào.
Claire làm những công việc thường lệ ngày thứ Bảy của mình, tìm sự an ủi trong nhịp sống quen thuộc đồng thời cố sắp xếp các suy nghĩ của bản thân theo trật tự để đưa ra một quyết định hợp lý. Cô cọ và đánh bóng sàn bếp, cọ nhà tắm từ trên xuống dưới, giặt quần áo và thậm chí còn lau các cửa sổ để cố làm nguôi bớt cơn giận dữ đang sôi sục trong lòng. Cô bị sốc khi nhận ra mình không chỉ tức giận bình thường, mà là giận điên người. Thường ngày Claire là người điềm đạm… Cô còn không nhớ nổi lần cuối mình thực sự tức giận tới mức muốn ném cái gì đó và gào thét là khi nào. Quỷ tha ma bắt anh ta, sao anh ta dám! Sau khi đã mặt dày mày dạn lợi dụng cô, giờ anh ta lại còn mong cô bỏ nơi chôn nhau cắt rốn và thay đổi toàn bộ cuộc sống nữa chứ. Đồng ý chuyển tới một thành phố khác cũng tức là cô sẽ ném mình vào mối quan hệ với Max. Anh ta đã nói cô sẽ không làm việc cho mình, nhưng cô sẽ ở dưới cùng một mái nhà, trong cùng một thành phố, và anh ta không hề úp mở chuyện chưa đồng ý chấm dứt quan hệ giữa hai người. Anh ta đã nói thế nào nhỉ? “Khi tôi lại ân ái với em, em sẽ tỉnh táo”. Lại. Đó là từ khóa.
Sự trơ tráo của anh ta làm cô gần như không nói nên lời, và cô vừa lau dọn nhà cửa vừa lẩm bẩm với mình. Dù kỳ lạ nhưng cô không nhớ được mình đã tức giận thế này khi Jeff bỏ cô để đến với Helene. Cô đã quá mệt mỏi và đau xót vì mất đứa con nên chấp nhận một cách cay đắng rằng Jeff sẽ muốn có người khác, nhưng cô không hề tức giận. Chỉ có Max mới làm cô rung động sâu sắc tới tận đáy sâu xúc cảm. Anh ta đã lôi lên mọi tình cảm và cảm xúc mà suốt đời cô tìm cách kiềm chế và bảo vệ: Tình yêu, ham muốn mãnh liệt và cả sự tức giận.
Cô vẫn còn yêu Max; thậm chí cô không buồn lừa dối mình ở điểm đó. Cô yêu anh ta, bùng cháy vì anh ta, cô muốn anh ta và mặt trái của nó là cô càng căm hận anh ta hơn. Thiên nhiên đã định sẵn mỗi hành động đều kéo theo nó một phản ứng tương tự, cảm xúc cũng đi theo quy luật ấy. Nếu không yêu Max sâu đậm đến thế thì cô đã đủ sức gạt bỏ sự phản bội của anh và chấp nhận nó như một bài học về việc nhìn người. Nhưng bởi vì yêu, cô muốn rung người anh ta đến mức hai hàm răng anh phải va nhau cầm cập. Cô muốn thét lên phản đối lời giả định ngạo mạn rằng: Cô là của anh ta, và cô muốn cho anh ta thấy đã sai trầm trọng như thế nào.
Claire có thể bảo Max cứ giữ lấy vị trí kia và quay lưng lại với anh, bỏ đi… Việc đó sẽ cho Max thấy rằng không thể lợi dụng mình rồi lại mong cô lên giường bất kể khi nào anh yêu cầu. Việc đó sẽ cho anh ta thấy cô hoàn toàn có thể sống sót mà không cần đến anh ta…Nhưng có đúng không? Chẳng phải việc đó sẽ phản tác dụng như một lời thừa nhận rằng anh ta đã làm cô tổn thương tới mức cô không dám đối diện với nhau hàng ngày? Cô phải thừa nhận rằng gia nhập đội quân thất nghiệp trong khi đã được đề nghị một công việc tốt đúng là việc làm ngớ ngẩn đến khó tin. Anh ta sẽ biết mình đã làm tổn thương cô, lòng kiêu hãnh yêu cầu cô phải vững vàng hơn. Lòng tự trọng tha thiết mong cô không để anh ta biết sự phản bội đó đã làm bản thân tổn thương đến mức tới giờ trái tim vẫn còn rỉ máu.
Nhưng Claire còn lựa chọn nào khác? Nếu đến Dallas cô sẽ rơi ngay vào lòng bàn tay anh ta, bị anh ta điều khiển như một con rối.
Cô đứng thẳng dậy trong lúc quét nhà, miệng mím chặt và đôi mắt chìm vào suy tư. Điều cô phải làm là không để Max chen vào quyết định của mình. Đây là công việc của cô, tương lai tài chính của cô, và cô sẽ không để sự giận dữ che mờ lý trí. Kể cả khi cô đến Dallas, Claire cũng không để Max điều khiển; trong chuyện này cô là một người đàn bà, không phải con rối. Sự lựa chọn, quyền ra quyết định đều là ở cô.
Xem xét sự việc từ góc nhìn lôgic, Claire biết là mình sẽ nhận vị trí đó. Có lẽ đây là cách tốt nhất để tỏ ra vững vàng. Nếu tiếp tục cuộc sống của mình như bình thường thì sẽ có vẻ như Max đã không tác động nghiêm trọng đến trái tim cô, và chỉ có cô mới biết sự thật.
Khi đã ra quyết định, lòng cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Phần khó khăn là kể với gia đình và Claire chọn kể cho chị Martine đầu tiên. Chiều hôm đó cô lái xe đến nhà Martine ở ngoại ô, một khu vực sang trọng phản ánh chính xác sự thành đạt của vợ chồng Martine - Steve. Mặc dù vậy ngôi nhà của chị không hề lạnh lẽo hay hoàn hảo như tranh. Nó phản ánh tính cách ấm áp và hướng ngoại của Martine cũng như tình yêu thương của chị với lũ trẻ. Một chiếc xe ba bánh đang dựng cạnh bậc thềm đầu tiên và quả bóng màu đỏ nằm dưới hàng rào cây tỉa tót cẩn thận, nhưng hầu hết đống đồ chơi đều tập trung ở trong khu vực được rào quanh bể bơi. Vì hôm đó là một ngày Chủ nhật nắng ấm nên Claire rảo bước về phía sân trong. Ngay khi Claire rẽ ở góc nhà tiếng giày cao gót của cô nện trên gạch lát đã báo hiệu cho Martine biết có người đến và chị uể oải mở mắt. Đúng như Claire đã nghĩ, chị gái cô đang nằm dài trên một chiếc ghế gấp, lười biếng phơi nắng trong bộ bikini màu trắng bé tí xíu có thể khiến Steve phải mắc nghẹn mỗi khi trông thấy nó. Dù không trang điểm và buộc tóc hời hợt kiểu đuôi ngựa bằng một sợi dây chun, trông Martine vẫn lộng lẫy và gợi cảm.
“Kéo một cái ghế ngồi đi”, chị uể oải nói. “Chị muốn ôm em nhưng đang đầy dầu bắt nắng khắp người.”
“Bọn trẻ đâu?”, Claire hỏi khi ngồi xuống một chiếc ghế gập và co chân lên. Mặt trời luôn làm người ta thấy dễ chịu, vừa nóng lại vừa sạch sẽ và cô ngẩng đầu lên đế đón ánh nắng như một bông hoa.
“Tiệc trượt pa-tanh. Hôm nay là sinh nhật bạn thân nhất của Brad. Đó là một bữa tiệc nguyên ngày”, chị Martine vui sướng nói. “Còn Steve thì đi chơi golf với thân chủ. Đây có lẽ là ngày duy nhất chị được ở một mình cho đến khi cả hai đứa đều đã vào đại học, thế nên chị đang phải tận dụng.”
“Em đi nhé?”, Claire hỏi đùa.
“Đừng hòng. Với thời gian biểu của hai chị em mình, bọn mình có gặp nhau mấy đâu.”
Claire nhìn xuống, nghĩ về quyết định cô vừa đưa ra sáng nay. Giờ cô mới bắt đầu nhận ra gia đình mình gắn bó với nhau tới mức nào, dù họ không hề chen vào cuộc sống của nhau. Cô sẽ rất buồn nếu phải rời xa họ. “Nếu mình còn gặp nhau ít hơn nữa thì sao? Nếu em chuyển tới Dallas thì sao?”
Chị Martine ngồi bật dậy, đôi mắt xanh mở lớn vì sốc. “Cái gì? Sao em lại chuyển đến Dallas? Còn công việc của em thì sao?”
“Em nhận được một lời mời ở Dallas. Đằng nào công việc của em ở đây cũng không kéo dài lâu nữa.”
“Sao lại thế? Chị tưởng em và Sam hợp nhau lắm.”
“Đúng, nhưng Sam… Công ty đã được Spencer- Nyle mua lại, đó là một tập đoàn có trụ sở ở Dallas.”
“Chị có đọc về những dự đoán trên báo, nhưng chị đã hy vọng nó không xảy ra. Vậy là mọi chuyện xong xuôi rồi hả? Khi nào thế? Và việc đó thì liên quan gì đến em nhỉ? Chắc chắn họ sẽ không loại Sam. Ông ấy là bộ não phía sau hãng Hợp kim Bronson. Em không ở lại làm thư ký của ông tiếp à?”
“Bản thỏa thuận cuối cùng đã được ký kết ngày hôm qua”, Claire nhìn xuống hai bàn tay mình, ngạc nhiên khi thấy cô đang đan chặt các ngón tay vào nhau. Cô cố gắng thả lỏng người. “Sam sẽ rút lui, hoàn toàn làm công việc nghiên cứu, vì thế ông ấy không cần thư ký nữa.”
“Tệ thật. Chị biết em rất quý ông ấy. Nhưng điều tốt là em đã có chỗ khác mời làm việc. Công ty nào thế?”
“Spencer-Nyle.”
Đôi mắt Martine mở lớn. “Trụ sở chính tập đoàn? Chị bị ấn tượng đấy, chắc hẳn em cũng đã gây ấn tượng tốt với ai đó!”
“Không hẳn.”
Claire hít một hơi thật sâu. Chẳng còn con đường nào dễ dàng hơn, nên cô quyết định cứ nói thẳng sự thật, “Tên thật của Max Benedict là Maxwell Conroy, phó giám đốc ở Spencer-Nylell.
Suốt năm giây liền Martine chỉ nhìn chằm chằm vào Claire với vẻ choáng váng. Rồi máu nóng bốc lên má rồi chị đứng bật dậy, hai bàn tay nắm chặt. Chị hiếm khi chửi thề, nhưng đó là vì chị muốn thế chứ không phải vì thiếu từ vựng. Giờ chị lôi hết vốn từ vựng phong phú của mình trong lúc vừa đi đi lại lại vừa nguyền rủa Max bằng những tính từ có thể nghĩ ra được, lúc nào bí thì lại sáng tạo ra thêm từ mới. Chị không cần phải nghe tất cả chi hết mới biết Claire đã bị tổn thương. Martine hiểu rõ Claire, chị cũng có thói quen bảo bọc cô rất cao, như đối với tất cả những người mà chị yêu thương.
Khi Martine tỏ dấu hiệu dịu lại, Claire lặng lẽ chen lời. “Chuyện còn phức tạp hơn ở chỗ em đã cho anh ta thông tin mật để Specer-Nyle thúc đẩy cuộc thâu tóm. Đó là lý đo anh ta xuất hiện ở đây, và cũng là lý do anh ta quan tâm em quá mức như thế. Em đã lỡ lời nói ra như một con ngốc.”
“Chị sẽ ngắt đầu hắn”, Martine cáu um, lại bắt đầu đi tới đi lui như một con hổ cái bị cầm tù. Rồi chị dừng chân và khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu. Nhưng em lại sắp sửa đi Dallas với hắn?”
“Em sắp đi Dallas để nhận một công việc”, Claire vững vàng trả lời. “Đó là việc làm hợp lý. Em sẽ thành kẻ ngu ngốc hơn nữa nếu cố ý chọn thất nghiệp thay vì một công việc tốt. Lòng kiêu hãnh không trả nổi các hóa đơn.”
“Đúng, đó là việc hợp lý”, Martine nhắc lại và ngồi xuống. Chị vẫn còn cái nhìn khó hiểu trên mặt, như thể đang cố nghĩ thông suốt một sự việc gì đó còn chưa ăn khớp. Rồi khóe mắt chị bỗng nhăn lại vì một nụ cười. “Max chuyển em đến đấy để hai người gần nhau hơn, đúng không? Anh chàng này mê em rồi!”
“Không hẳn”, Claire nói, cổ họng cô nghẹn lại. “Dối trá và phản trắc không phải là dấu hiệu của tình yêu. Em yêu anh ta, nhưng chị đã biết rồi đúng không? Đáng lẽ em không nên yêu, nhất là bây giờ, nhưng em không thể tắt bật cảm xúc tùy ý như cái van nước được. Chỉ cần đừng bắt em tin là anh ta từng nhìn thấy gì khác ở mình ngoại trừ một phương tiện để đạt được mục đích cuối cùng.”
“Nhưng mà khi chị nghĩ lại, anh ta luôn nhìn em… Ôi, chị không tả được”, Martine trầm ngâm. Như thể anh ta đói khát vì em, như thể anh ta muốn hấp thụ em. Chị rùng cả mình khi thấy cách anh ta nhìn em. Kiểu rùng mình tích cực ấy, nếu em hiểu ý chị.”
Claire lắc đầu. “Không phải thế đâu. Chị đã gặp anh ta rồi đấy”, cô nói, cảm thấy cơ thể mình lại căng thẳng. “Anh ta đẹp trai đến mức em nghẹt thở mỗi khi nhìn vào! Tại sao anh ta lại quan tâm đến em, nếu không phải vì thông tin cần biết?”
“Sao lại không? Theo từ điển của chị thì chỉ có thằng ngu mới không yêu em.”
“Vậy thì trên đời nhiều kẻ ngu quá”, Claire mệt mỏi chỉ ra.
“Vớ vẩn. Em đã không để họ yêu mình thì có. Em chưa bao giờ để ai lại gần đủ để hiểu mình, nhưng Max thông minh hơn những người đàn ông khác. Sao anh ta lại không yêu em cho được?”, Martine sốt sắng hỏi.
Claire khó mà nói nên lời, cô gần như không thốt ra được, cổ họng cô nghẹn đắng. “Vì em không đẹp”, không giống chị. Có vẻ như đàn ông đều muốn điều đó”
“Tất nhiên em không đẹp như chị rồi! Em đẹp theo kiểu của riêng mình!”, Martine chạy tới chỗ Claire và ngồi xuống ghế cùng cô, khuôn mặt xinh đẹp của chị nghiêm nghị hơn bình thường. “Chị đẹp kiểu khoa trương, nhưng đó đâu phải kiểu của em. Em có biết Steve từng nói gì với chị không? Anh ấy ước chị có phần nào tính cách của em, để mà suy nghĩ trước khi hành động. Tất nhiên chị đã đấm anh ấy, rồi hỏi anh ấy còn thích điểm nào khác ở em nữa. Anh ấy nói rất thích đôi mắt nâu đen to tròn của em - anh ấy gọi nó là “đôi mắt trên giường” - và suýt thì chị xử lý chồng mình! Những cô mắt xanh tóc vàng như chị thì đầy ra đấy, nhưng em quen bao nhiêu cô tóc vàng mắt nâu mật hả? Chị suýt chết vì ghen tị với em, bởi chỉ cần chĩa đôi mắt ấy vào một người đàn ông là anh ta sẽ tan chảy dưới chân em ngay, nhưng dường như em không bao giờ để ý chuyện đó nên dần dần anh ta bỏ cuộc”. Đột nhiên chị Martine hít vào, đôi mắt mở lớn. “Max thì không, đúng không?”
Claire nhìn chằm chằm vào chị mình, không thể tin rằng một mỹ nhân như chị lại từng thấy điểm đáng ghen tị nơi cô. Nhất thời bị sao nhãng, cô trả lời, “Max không biết hai chữ ấy có thế ghép lại thành một từ được”.
Rồi cô chợt nhận ra điều mình vừa mới thừa nhận và đỏ mặt. Cô thường không nói chuyện thẳng thắn với bất kỳ ai, kể cả chị gái mình, nhưng cô đang bắt đầu học được nhiều điều về bản thân hơn mình tưởng rất nhiều. Có đúng là cô luôn giữ mọi người cách xa mình, có đúng cô không để ai lại gần mình đủ để quan tâm thực sự không? Cô đã không nhìn nhận sự việc theo cách đó; cô luôn nghĩ mình giữ khoảng cách với mọi người là để bản thân không phải bận lòng chứ chưa bao giờ nghĩ tới cảm xúc của đối phương cả.
“Max không chịu để em yên. Anh ta khăng khăng là mọi chuyện còn chưa kết thúc. Anh ta bị gọi về Dallas”, cô giải thích thêm. “Đến lúc anh ta quay lại Houston thì em đã biết tên thật và mục đích thật sự của anh ta ở đây rồi. Anh ta đã gọi điện nhưng em không chịu ra ngoài cùng anh ta nữa. Thế nên bây giờ em được thuyên chuyển về Dallas.”
“Về lãnh địa của anh ta. Bước đi thông minh”, Martine nhận xét.
“Vâng, em hiểu mà. Em biết anh ta đối diện với thách thức như thế nào, và em chỉ là một thách thức nữa mà thôi. Chị nghĩ có bao nhiêu người đàn bà đã dám từ chối anh ta?”
Martine nghĩ ngợi rồi u ám thừa nhận, “Có lẽ chỉ mình em”.
“Phải. Nhưng em cần có việc làm, nên em sẽ đi”. Kể cả khi nói ra những lời đó, Claire vẫn tự hỏi cô còn có thể làm gì khác được không. “Nếu ở địa vị em chị sẽ làm gì?”
“Chị sẽ đi”, Martine thừa nhận và cười phá lên. “Chúng ta giống nhau hơn em tưởng đấy. Chị biết sẽ không bao giờ để anh ta nghĩ mình đã hù chị chạy mất dạng!”
“Chính xác”, mắt Claire tối sầm lại gần như thành màu đen. “Anh ta khiến em tức đến nỗi muốn nhổ nước bọt!”
Martine giơ nắm đấm kiểu chiến sĩ. “Tới luôn, cô em!”
Nhìn thấy cơn giận trên mặt Claire làm Martine muốn nhảy múa khắp sân. Claire ngăn chặn cảm xúc của mình quá thường xuyên để che giấu sự yếu đuối của bản thân trước con mắt thiên hạ. Kể cả khi mất đứa con, Claire cũng chỉ xanh xao và lặng lẽ. Max là người duy nhất làm cô mất bình tĩnh. Có thể Claire nghĩ Max không hề quan tâm đến cô, nhưng Martine đã thấy cách Max nhìn em gái mình và nghĩ Claire đã đánh giá quá thấp sức hút của bản thân. Không ai nghi ngờ chuyện Max yêu các thử thách bởi luôn có ngọn lửa kiêu hãnh đầy tự tin bùng cháy trong mắt anh ta. Nhưng Claire đã không nhận ra rằng mình là một thử thách bất tận với những khoảng lặng và khả năng quan sát, cùng chiều sâu trong tính cách. Nếu Martine hiểu đúng thì Max sẽ luôn bị con người phức tạp của Claire thu hút. Và quỷ tha ma bắt anh ta đi, nếu như còn làm Claire bị tổn thương lần nữa thì đích thân Martine sẽ xử lý anh ta!
Claire cảm thấy mình vừa đưa ra một quyết định quan trọng, nhưng cô vẫn bình tĩnh dù ý nghĩ thay đổi toàn bộ cuộc sống đúng là đáng sợ. Cô đã sống trong căn hộ nhỏ yên tĩnh của mình suốt năm năm, nghĩ tới chuyện rời xa nó lòng cô đau đớn, nhưng cô biết mình đã chọn con đường hợp lý nhất. Chỉ có điều cô thích thay đổi một cách chậm rãi để có thể điều chỉnh bản thân chứ không phải kiểu đột ngột như thế này. Đêm đó cô ngồi im lặng, nhìn quanh và cố làm quen với ý tưởng có một căn hộ mới, trong một thành phố mới. Cô không có tâm trạng xem tivi lẫn nghe nhạc, và lòng dạ ngổn ngang quá đỗi khó mà đọc sách được. Cô cần phải lên các kế hoạch, hoàn thành nhiều việc… Cô phải tìm một căn hộ khác, chuyển các dịch vụ công cộng, gói ghém đồ đạc, cuối cùng là tạm biệt gia đình mình. Chị Martine đã biết nhưng bà Alma mới là người khó chấp nhận. Đây không thực sự là chia tay mà chỉ là kết thúc những ngày cô dễ dàng qua lại với gia đình mình mà thôi. Khoảng cách giữa họ sẽ dài hơn, cô khó mà nhảy lên ô tô và lái về mỗi khi muốn được.
Chuông cửa reo và cô ra mở mà không nghĩ ngợi gì. Max đứng chật cả ngưỡng cửa, nhìn xuống cô bằng vẻ căng thẳng kỳ lạ trong mắt. Claire cầm chặt nắm đấm cửa nhưng không chịu lùi lại để anh vào. Tại sao anh ta không chịu để cô yên nhỉ? Cô cần thời gian để tập làm quen với những thay đổi căn bản với cuộc sống của mình.
Ánh sáng trong mắt Max càng mạnh lên khi nhận ra cô sẽ không mời anh vào nhà. Anh đặt cầm lấy tay cô và nhẹ nhàng nhưng chắc chắn lôi nó ra khỏi nắm cửa, rồi anh bước vào trong, buộc cô phải lùi sâu vào nhà. Anh đóng cửa lại sau lưng. “Em lại đang ngồi suy tư đấy à?”, Max khẽ hỏi, liếc quanh căn hộ yên tĩnh.
Claire bước tránh xa khỏi anh, mặt kín như bưng. “Đúng, tôi đang nghĩ.”
Những thói quen sâu đậm đã hình thành trong khoảng thời gian ngắn ngủi họ bên nhau… Claire tự động đi vào bếp và đặt một bình cà phê rồi quay ra và thấy anh vẫn đang dựa vào ngưỡng cửa, nhìn theo cái kiểu khiến cô muốn kiểm tra toàn bộ cúc áo của mình để chắc là không có cái nào bị tuột ra. Cô sẽ phải đi qua người anh ta để vào phòng khách, vì thế cô chọn cách tìm một khoảng an toàn giữa họ và đứng yên tại chỗ. “Anh nên biết chuyện này”, cô nói, ném từng lời vào khoảng lặng giữa họ. “Tôi đã quyết định sẽ nhận việc.”
“Đó có phải là việc em đang suy nghĩ không?”
“Đây là bước thay đổi lớn”, cô lạnh lùng trả lời, dùng hết mọi sự kiềm chế của bản thân. “Anh không có nghi ngại nào khi chuyển từ Montreai tới Dallas hay sao?”
Sự tò mò càng làm ánh mắt anh sắc sảo hơn. “À phải, anh đang định hỏi em về chuyện đó. Chính xác thì em phát hiện ra tên anh như thế nào?”
“Tôi đọc một bài báo về Spencer-Nyle. Trên đó có hình của anh.”
Max đi vào trong bếp và Claire quay đi để lấy hai chiếc cốc ra khỏi tủ. Trước khi cô kịp quay lại anh đã ở đằng sau lưng, hai cánh tay chống lên mặt kệ bếp ở hai bên người cô, cầm tù cô tuyệt đối.
“Sáng hôm đó khi chúng ta thức dậy anh đã định kể với em”, anh nói, cúi đầu xuống lướt qua tai cô Claire hít vào và quay đầu tránh, vừa sợ vừa giận vì chỉ một động chạm nhỏ nhất của anh cũng làm mạch đập tim cô nhanh lên. Anh phớt lờ sự phản đối đó và lại rúc vào tai cô, tiếp tục lời giải thích cho dù cô có muốn nghe hay không. “Nhưng cú điện thoại kia đã chen ngang, đến lúc anh trở lại Houston thì em đã biết rồi, đúng là xui xẻo!”
“Việc đó không quan trọng”, Claire phản đối yếu ớt. “Anh có thể nói gì với tôi nào? “Nhân tiện đây, anh là quản trị viên của một công ty đang định mua lại công ty em, cưng ạ, và anh đã lợi dụng em để có được thông tin mình cần” à?”, cô nhái giong Anh của Max và thấy hai bàn tay anh co lại thành nắm đấm trên mặt kệ.
“Không, anh không định nói như thế”, anh rời khỏi chỗ và Claire quay người lại trong lúc vẫn cầm chặt hai cốc cà phê trước ngực, cô thấy anh đang nhìn mình với đôi mắt dữ tợn gần như không còn tỉnh táo. “Anh sẽ không nói điều gì cho đến lúc em đã lên giường với anh. Cố nói lý lẽ với em hóa ra chỉ mất thời gian vô ích.”
“Thế à?” cô nói to. “Tôi thì nghĩ anh mới là người vô lý khi nghĩ rằng mình có thể nhảy vào đời tôi lần nữa để tiếp tục từ chỗ dở dang, sau những gì anh đã làm!”, cô dập mạnh hai chiếc cốc xuống mặt tủ bếp rồi nhìn vào chúng hoảng hốt. Lỡ cô làm vỡ cốc thì sao? Cô chưa bao giờ mất bình tĩnh, chưa bao giờ la hét, ném đồ đạc hay đập vỡ cái gì cả, thế mà bây giờ sự tức giận đã gần tới giới hạn đến mức mỗi lần Max nói chuyện là cô lại chực bùng nổ. Cô đang cư xử hoàn toàn không giống tính cách của mình. Hay đúng hơn là cô chỉ vừa mới khám phá ra một bản ngã trước đây chưa từng ngờ đến, Claire u ám nghĩ. Max có tài lôi những phản ứng tiêu cực ra khỏi con người cô. Một lần nữa cô kiên quyết tìm kiếm sự kiểm soát, hít vào thật sâu cô nói. “Tại sao anh lại ở đây?”
“Anh nghĩ có thể em sẽ muốn biết thêm về công việc trước khi quyết định”, Max lẩm bẩm, trông anh vẫn còn tức giận. Anh phải thừa nhận là mình vừa nói dối. Anh chỉ muốn gặp cô… Ngoài ra không còn lý do nào khác.
“Tôi rất cảm kích sự chu đáo của anh”, Claire nói, lạnh băng như mặt trăng. Cô rót cà phê vào hai chiếc cốc và đưa một cốc cho Max rồi ngồi xuống một trong hai chiếc ghế bên cạnh bàn bếp bé tí của mình. Max ngồi xuống chiếc ghế còn lại, mặt mày vẫn còn cau có khi uống cà phê.
“Sao?”, vài phút sau Claire giục khi thấy anh vẫn không nói gì.
Anh càng cau có thêm. “Em sẽ làm thư ký cho giám đốc hành chính Theo Caulheld. Các phòng tài vụ bảo hiểm, kế toán tổng hợp, xử lý dữ liệu, bảo trì, cung ứng vật tư thiết bị văn phòng cũng như đội thư ký đều dưới quyền ông ấy cai quản, mặc dù mỗi phòng đều có trưởng phòng riêng. Đó là một vị trí bận rộn.”
“Nghe có vẻ thú vị”, cô nói vì lịch sự, nhưng đồng thời cũng là thật lòng.
Một công việc đa dạng như thế sẽ rất thú vị và đầy thách thức.
“Em sẽ thường phải làm việc muộn, nhưng không quá nhiều. Em có hai tuần để ổn định. Anh muốn cho em một tháng nhưng hiện giờ văn phòng đang rất lộn xộn do có quá nhiều vụ thuyên chuyển công tác và người ta cần em bắt nhịp ngay”, anh không nói thêm chính mình là người gây ra đống lộn xộn đó. “Anh sẽ giúp em tìm một căn hộ. Em đã tìm giúp anh tìm nhà, nên anh nợ em điều đó.”
Khuôn mặt Claire đanh lại trước lời nhắc nhở về căn hộ của anh; nó chỉ là một thứ ngụy trang đắt tiền, một phần của danh tính giả mà anh mang. Căn hộ đó đã tạo cho anh vẻ ổn định và bền vững giả tạo.
“Cảm ơn nhưng tôi không cần anh giúp.”
Mặt Max tối sầm và anh đặt mạnh chiếc cốc xuống. “Tốt thôi”, anh vừa quát vừa đứng dậy và kéo Claire bằng một gọng kìm thép trên cánh tay cô. Em quyết tâm không nhượng bộ một phân, thậm chí không chịu nghe lời giải thích của anh chứ gì. Cứ việc tử thủ đằng sau những bức tường của em đi, còn nếu em có bao giờ thử nghĩ về những thứ mình đã bỏ lỡ thì hãy nghĩ về cái này!”
Miệng anh nóng và mạnh. Cánh tay anh ôm siết Claire vào người như không thể có cô đủ gần. Lưỡi anh trườn vào sâu, nhắc nhở cô.
Claire thút thít, nước mắt đã đong đầy trên khóe mi trong lúc ham muốn lại cuộn lên, nóng bỏng và sống động như trước. Max đẩy cô ra, thở mạnh. “Nếu em nghĩ điều này có dính gì đến công việc thì em đúng là đồ ngốc!”, anh nói gay gắt và đóng sầm cánh cửa căn hộ như thể không tin mình đủ sức chịu đựng để ở lại thêm một phút nào nữa.