Chương 10
Claire rất ngạc nhiên khi thấy trong hai tuần tiếp theo cô quá bận rộn nên chẳng còn băn khoăn nhiều đến chuyện chuyển tới Dallas nữa. Tìm được một căn hộ không dễ dàng gì… Cô tốn nhiều giờ đi xem nhà và lược dần danh sách, bị lạc hết lần này đến lần khác trong một thành phố xa lạ, thế nhưng không hiểu vì sao lại thấy thích thú. Sau khi vượt qua được cú sốc của việc một trong hai cô con gái sẽ sống xa gia đình, bà Alma lao vào tìm kiếm căn hộ cho Claire với tất cả nhiệt tình điển hình của mình và dành nhiều ngày trời đi khắp Dallas với cô, hăng hái moi móc mọi khuyết điểm ở từng căn hộ mà bà có thể. Claire để mặc bà, thấy kiểu tràn trề năng lượng ấy thật buồn cười. Lạ lùng làm sao vì càng lớn cô lại càng gần gũi gia đình hơn. Ở một thời điểm nào đó vẻ đẹp và sự tự tin của họ đã không còn làm cô e ngại. Cô yêu và tự hào với những thành quả của họ.
Cả Martine cũng bị lôi kéo vào cuộc săn lùng căn hộ, họ cùng nhau lập ra một danh sách các địa điểm thích hợp nhất rồi từ từ thu hẹp lại. Claire không thích các chung cư hiện đại dù chúng rất tiện lợi và mặc dù lúc đầu cô không định tìm hẳn một căn nhà biệt lập nhưng rốt cuộc một ngôi nhà nhỏ nhắn, gọn gàng lại chiến thắng mọi căn hộ khác. Tiền thuê nhà khá khiêm tốn vì kích cỡ của nó. Việc sửa sang nhà cửa cho Claire chuyển vào ở đã trở thành một dự án lớn của cả nhà. Claire cùng với bố sơn lại các cửa sổ. Steve đặt ổ khóa mới trên các cánh cửa và màn chắn trên cửa sổ rồi chà và đánh bóng sàn nhà bằng gỗ kiểu cũ. Hai đứa nhóc Brad và Cassie thì chạy chơi trong khoảng sân bé tí, thi thoảng xuất hiện để vòi thêm sandwich hay nước trái cây.
Ngày Claire chuyển đến, ngôi nhà náo loạn cả lên, các công nhân bốc dỡ thì chuyển đồ đạc và thùng hàng, trong khi cô và bà Alma cùng chị Martine cố lập lại trật tự tương đối cho mọi thứ. Ông Harmon và Steve không tham gia gì, chỉ đứng chờ để thêm người bê đồ nếu cần thiết mà thôi. Claire đang cúi đầu vào một thùng sách thì giọng nói điềm tĩnh vọng vào từ cửa nhà “Mọi người có cần thêm một đôi tay nữa không?”
Claire đứng phắt dậy, khuôn mặt kín như bưng trong lúc cố điều chỉnh cảm xúc trước tác động từ giọng nói của anh. Hai tuần nay Max đã lịch sự như một người xa lạ và cô bị tra tấn vì cảm giác mất mát còn lưu lại. Việc chuyển nhà nhiều xáo trộn và những cảm xúc buồn vui lẫn lộn cộng với sự kiệt sức v quáề thể xác do công việc quá nhiều đã khiến Claire bớt suy nghĩ, nhưng vẫn còn đó nhiều giây phút cô ước mình chưa từng biết sự thật về anh và nỗi đau cũng như sự giận dữ kia sẽ biến mất. Khoảng cách giữa hai người trong hai tuần qua cũng làm cô đau khổ, mặc dù cô đã cố lờ nó đi. Tại sao giờ anh lại xuất hiện, thản nhiên bước vào giữa đống lộn xộn này với cái dáng vẻ thảnh thơi khó tả thế kia?
Ông Harmon khẽ rên trong lúc đứng thẳng dậy. “Đúng hơn là chúng tôi cần thêm một cái lưng khỏe nữa! Cậu nhấc đầu kia của cái bàn nhé… Nó nặng cả tấn.”
Max khéo léo băng qua sàn nhà chất đầy đồ đạc để đến giúp ông Harmon nâng một đầu bàn và đặt nó vào nơi Claire đã chỉ. Bà Alma lướt ra khỏi bếp với một nụ cười tỏa sáng ngay khi trông thấy Max. “Ô xin chào! Cậu tình nguyện đến hay bị bắt cóc thế?”, bà hỏi và đi đến để ôm anh.
“Cháu tình nguyện. Bác biết người ta nói gì về bọn chó dại và đàn ông Anh rồi đấy”, anh nói và mỉm cười khi ôm lại bà Alma.
Claire quay lại với thùng sách cô đang bỏ dở, đôi mắt khẽ tối lại vì cái cau mày nhỏ. Cô đã không kể với bà Alma mọi yếu tố đằng sau lần chuyển nhà tới Dallas của mình, nhưng cô cũng đâu biết là gia đình mình còn có cơ hội gặp lại Max nữa. Có lẽ chị Martine đã hé lộ chút ít nhưng Claire không biết chắc và không muốn hỏi. Liệu bà Alma có còn thân thiện với Max như thế nếu bà biết sự thật không? Việc này đúng là hơi kỳ quái… Người nhà cô nghĩ anh là Max Benedict, nhưng thực ra anh lại là Max Conroy. Cô có nên để họ tiếp tục nghĩ đó là tên anh hay phải giới thiệu lại nhỉ?
Cô có thể nói gì? “Conroy là tên thật của Max, anh ta chỉ thỉnh thoảng dùng họ Benedict làm tên giả thôi”, cô nghĩ Quý bà Ứng xử hẳn cũng không chỉ dẫn gì được trong trường hợp đặc biệt này, nên quyết định giữ im lặng.
Anh dễ dàng hòa nhập với gia đình cô, cười đùa thoải mái như trước kia. Họ không hề biết rằng sự thân thiện của anh chỉ là một chiếc mặt nạ che giấu bản chất thật sự bên trong. Cô theo dõi nhưng không nói gì với anh trừ những câu trả lời trực tiếp, cảm thấy anh cũng đang nhìn cô. Claire tưởng Max đã bỏ cuộc nhưng giờ cô nhớ lại chính mình đã nói với chị Martine rằng anh thậm chí còn không biết tới hai chữ ấy. Anh không bỏ cuộc mà chỉ đơn giản là chờ thời. Anh bình tĩnh ghi lại số điện thoại không ghi danh của cô từ chỗ chiếc điện thoại, khi nhìn lên và bắt gặp cô đang theo dõi, anh nhướng một bên chân mày ra vẻ mời cô cứ việc gây gổ. Claire chỉ quay đi để làm tiếp việc của mình. Châm biếm Max chỉ vì một số điện thoại sẽ biến cô thành một kẻ vô ơn sau khi anh đã lao động vất vả suốt một ngày để giúp mình chuyển đồ đạc.
Xếp đặt xong mọi thứ thì trời đã muộn và ai nấy đều ngáp sái quai hàm. Thay vì mạo hiểm lái xe đường dài về Houston trong đêm đó, gia đình cô chọn cách ở lại một nhà trọ và sẽ về vào sáng hôm sau. Bằng cách nào đó mà Claire lại thấy mình đang đứng trên hiên nhà mới vẫy tay chào tạm biệt mọi người với Max đứng bên cạnh, cứ như thể anh thuộc về nơi này.
“Sao anh lại đến?”, cô khẽ hỏi trong lúc nhìn theo đèn hậu của hai chiếc xe biến mất cuối phố. Trong một buổi tối ấm áp, tiếng côn trùng gọi nhau và tiếng những chiếc lá xào xạc trên cây trước cơn gió lạnh bao quanh họ, trong khi chỉ trước đó một phút không gian đầy những tiếng cười, tiếng ngáp ngủ và một tràng những lời chia tay. “Tạm biệt! Bảo trọng nhé. Mai mẹ sẽ gọi con!”
“Để giúp em chuyển đồ”, Max nói, giữ cánh cửa lưới để cô vào lại trong nhà. Cô không tin vào giọng điệu dịu dàng của anh một chút nào. “Và để đảm bảo là em thấy thoải mái. Không có ác ý nào cả.”
“Cảm ơn anh đã giúp.”
“Không có gì. Còn cà phê trong bình không em?”
“Tôi nghĩ là còn, nhưng có lẽ giờ đã không uống được nữa rồi. Đằng nào anh cũng đã uống quá nhiều cà phê”, cô nói mà không nghĩ gì trong lúc đi vào bếp để đổ bỏ cà phê cũ. Max ngăn cản trước khi cô bắt đầu pha một bình mới.
“Em nói đúng. Anh không cần thêm cà phê nữa”, anh nói khi lấy chiếc bình ra khỏi tay Claire và đặt nó xuống bồn rửa. Tóm khuỷu tay cô, anh kéo cô quay lại đối diện với mình. “Thứ anh cần là cái này.”
Cánh tay kia của anh ôm eo cô, kéo cô sát vào anh và cúi đầu xuống. Miệng anh bao phủ miệng cô, hương vị nóng bỏng, ngất ngây của anh lấp đầy miệng cô. Anh hôn cô thật sâu và tham lam, cho đến khi nỗi khao khát nhức nhối của chính cô bắt đầu cuộn lên. Vừa giận lại vừa sợ cái ham muốn anh dễ dàng khơi dậy trong cô, Claire giật miệng khỏi miệng anh và đẩy hai vai anh, cảm nhận những cơ bắp chắc nịch dưới lòng bàn tay mình.
Cô ngạc nhiên khi Max dễ dàng bỏ qua, thả cô ra và lùi lại. Mắt anh ánh lên sự thỏa mãn, như thể anh vừa mới chứng minh được điều gì đó. Chắc hẳn anh đã cảm nhận được sự hưởng ứng của cô, trong một giây lát cô đã không thể ngăn nổi mình tan chảy vào anh, cơ thể cô tìm kiếm cơ thể anh.
“Tôi ước gì anh đã không đến”, Claire thì thầm, đôi mắt nâu nhìn xoáy vào anh. “Tại sao phải lôi gia đình tôi vào? Làm sao tôi kể với họ là rốt cuộc anh không phải Max Benedict đây?”
“Em không phải kể gì cả vì họ biết hết rồi. Anh đã giải thích với mẹ em.”
Choáng váng, Claire nhìn anh đăm đăm. “Cái gì?” cô lắp bắp. “Tại sao? Anh kể khi nào? Mà anh kể cái gì mới được?”
Max trả lời trơn tru. “Anh kể với mẹ em rằng vụ mua lại hãng Hợp kim Bronson của công ty anh đã phức tạp hóa mối quan hệ của chúng ta, nhưng anh đã thuyên chuyển em về Dallas để chúng ta vẫn được bên nhau và cùng giải quyết các khúc mắc.”
Anh nói nghe mới dễ dàng làm sao, như thể anh đã không bỏ rơi cô ngay khi lấy được thông tin mình cần! Đúng là anh đã không trông đợi cuộc điện thoại lôi anh về Dallas ngay, nhưng sự thật vẫn là anh đã không hề thử liên lạc với cô sau đó, cho đến tận khi các cuộc bàn thảo mua bán kéo anh trở lại Houston. Bây giờ, với cái kiểu bề trên điển hình của mình, anh tin rằng chỉ cần chuyển cô đến Dallas là “các khúc mắc” sẽ được giải quyết.
Khuôn mặt Claire đầy dằn vặt, lần đầu tiên mọi nghi ngại và tổn thương đều hiện rõ ràng trên đó đến mức Max phải vật lộn với mong muốn ôm cô vào lòng để che chở. Anh chưa từng nếm mùi thất bại với những người phụ nữ mà mình muốn có; họ dễ dàng lao vào vòng tay và chiếc giường của anh và lúc nào cũng dễ hiểu. Điều nực cười ở chỗ người phụ nữ duy nhất Max không thể dễ dàng hiểu nổi lại chính là người anh muốn có một cách mãnh liệt hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Anh không thể biết cô đang nghĩ gì… Các lớp phòng vệ của cô quá mạnh, tính cách của cô quá phức tạp. Nhìn vào cô lúc này, với bộ quần áo bẩn thỉu vì cả ngày lao động, mái tóc bù xù tung ra khỏi búi, khuôn mặt không trang điểm và đôi mắt nâu chất chứa đau khổ và hoang mang, Max cảm thấy điều gì đó nảy lên trong lồng ngực mình.
Anh yêu cô mất rồi.
Nhận thức đó làm anh choáng váng, mặc dù đến giờ anh mới đặt tên cho nó, anh biết nó đã có mặt ở đó một thời gian rồi. Anh từng gọi nó là sự thu hút, ham muốn, thậm chí là thách thức, và đúng là nó bao hàm tất cả, thậm chí hơn thế nữa. Trong tất cả những người phụ nữ trên đời, anh không yêu một mỹ nhân mềm mại ngoan ngoãn nào từng chia sẻ chiếc giường và sẵn lòng làm mọi việc vì mình. Thay vào đó lại là một cô gái khó tính, lạnh nhạt nhưng cũng cực kỳ yếu đuối, người đã khiến anh cảm thấy nổ tung vì vui sướng khi nhận được một nụ cười của cô. Anh muốn bảo vệ cô, muốn khám phá mọi chiều sâu trong tính cách của cô, muốn vùi mình trong niềm đam mê bất ngờ và ngất ngây mà cô đem lại.
Claire vừa tránh anh vừa xoa nắn cổ một cách mệt mỏi, không trông thấy cái nhìn đắm đuối trên mặt anh. “Làm sao anh giải thích được chuyện thay tên đổi họ?”
Mất một phút anh mới trấn tĩnh lại để hiểu câu hỏi của cô. “Anh kể sự thật, rằng anh cần tìm vài thông tin cụ thể và không muốn Bronson biết danh tính thật của mình.”
Claire nghĩ bà Alma đã bị vẻ quyến rũ của Max che mắt tới mức sẵn sàng tin mọi điều anh nói. “Mẹ nói gì?”
Nụ cười cảm kích làm cong khóe môi Max khi anh nhớ lại từng từ bà Alma đã nói. Người phụ nữ ấy đúng là có vốn từ rộng, dù anh khó lòng kể với Claire chính xác điều mẹ cô nói với mình: “Nếu anh làm tổn thương con gái tôi, Max Benedict, hay Conroy gì đó tôi sẽ lôi ruột anh ra làm nịt bít tất!”. Dường như Claire không nhận ra cả gia đình bảo vệ cô một cách mãnh liệt như thế nào.
“Bà thông cảm”, là tất cả những gì anh nói trong lúc nhìn Claire lại rút về cái vỏ của mình hơn nữa, không ngừng nới rộng khoảng cách giữa họ. Cô thật quá nhút nhát!
“Tôi chắc là thế rồi!”, Claire thở dài.
Max sốt ruột thu hẹp khoảng cách giữa họ, bước chân nhanh nhẹn mang anh đến bên cạnh Claire. Cô nhìn lên, giật mình vì cử động đột ngột của anh rồi khẽ kêu lên khi anh đặt hai tay lên eo và nâng cô lên để tầm mắt họ ngang nhau. “Đúng, mẹ em hiểu chuyện… Thật tiếc vì em chẳng chịu hiểu gì cả!”, anh lẩm bẩm rồi đặt môi lên môi cô.
Sâu thẳm trong lòng Claire khẽ kêu lên tuyệt vọng. Làm sao cô tiếp tục kiềm chế bản thân nếu anh cứ hôn cô mãi? Đặc biệt là những nụ hôn sâu lắng và đói khát như thế này, giống như anh không nếm đủ cô vậy. Môi anh giải phóng môi cô và trượt xuống cổ họng, nếm náp làn da trên đường đi. Anh ôm cô chặt đến nỗi hai bàn tay anh đang làm cô đau, nhưng cô không quan tâm. Mắt cô nhắm chặt và đằng sau hàng mi là những giọt nước mắt.
“Sao anh cứ làm như thế với tôi?”, cô khàn giọng kêu lên. “Anh cứ phải đuổi theo bất kể con mồi nào bỏ chạy à? Chẳng lẽ tôi làm tổn thương lòng kiêu hãnh của anh vì đã bảo hãy để tôi yên hay sao?”
Max ngẩng đầu lên; đôi mắt anh sáng rực như ngọn lửa màu lục. Anh hít thở nặng nhọc. “Em nghĩ như thế à? Em tưởng anh kiêu ngạo đến mức không chịu nổi khi bị một người phụ nữ từ chối à?”
“Phải, tôi nghĩ thế đấy! Tôi chỉ là một thách thức với anh, không hơn!”
“Cô gái, chúng ta đốt cháy nhau ở trên giường, vậy mà em lại nghĩ nó không hơn gì việc làm thỏa mãn cái tôi của anh ư?”, Max đặt cô đứng xuống, tức điên lên vì Claire liên tục suy luận ra điều tệ hại nhất từ những hành động của anh.
“Anh nói xem! Tôi không biết gì về anh cả! Tôi tưởng anh là một quý ông, nhưng hóa ra anh lại là một người hoang dã trong bộ tuxedo phải không? Bản năng của anh là chiến thắng, bất kể anh phải tàn nhẫn đến đâu để đoạt được thứ mình muốn!”
“Vậy ra em hiểu anh khá rõ đấy chứ”, Max quát, “Anh đuổi theo thứ mình muốn, và anh muốn em”.
Claire rùng mình hoảng sợ trước biểu hiện cứng rắn trên mặt anh. Lẩm bẩm chửi thề, Max lại ôm cô trong tay, đặt đầu cô lên ngực anh, những ngón tay anh lùa qua mái tóc mềm của cô. “Đừng sợ anh, em yêu” anh thì thầm, “Anh sẽ không làm tổn thương em. Anh muốn chăm sóc em”.
Với tư cách gì? Một tình nhân chăng? Claire lắc đầu mà không nhìn lên, cử động bị hạn chế vì anh ôm cô vào ngực quá sát.
“Em sẽ lại tin tưởng anh như trước, anh hứa”, anh lẩm bẩm những lời ấy trong tóc cô và hai bàn tay trượt xuống để vuốt ve lưng. Claire thấy hai tay mình đang bám chặt vào áo sơ mi của Max và thực tế là cô đang ôm chứ không phải đẩy anh ra. “Anh sẽ làm em tin anh, em yêu. Chúng ta sẽ tìm hiểu nhau từ đầu. Chúng ta có nhiều thời gian mà. Giữa hai ta sẽ không còn chiếc mặt nạ giả dối nào nữa.”
Max cúi đầu xuống và lại hôn cô, lần này Claire không đủ sức kiềm chế mình để không đáp lại anh nữa. Cô nhắm mắt kiễng chân lên, dựa sát người vào anh, miệng mở ra dưới sự thúc giục của đầu lưỡi anh. Trong những chuyện liên quan đến Max cô đã mắc nhiều sai lầm, và sai lầm lớn nhất là tưởng rằng cô có khả năng giữ khoảng cách giữa họ. Run rẩy vì mớ bòng bong lẫn lộn giữa yêu thương và đau đớn, cô để mặc cho khoái lạc quét qua mình, bởi cô không thể làm gì để ngăn nó lại nữa. Bàn tay anh đã ở trên cúc áo sơ mi và cô cũng không thể làm gì để ngăn chuyện đó. Cô run rẩy chờ đợi trong nhức nhối những đụng chạm của anh, cơ thể cô thèm khát sức nóng và nguồn năng lượng của anh. Rồi những ngón tay anh đã đặt lên người cô, trượt vào trong cổ áo sơ mi hở để ôm lấy bầu ngực trần đang căng lên và một luồng điện bắn thẳng từ hai đầu ngực se cứng đến trung tâm nữ tính của cô.
“Anh biết em mệt lắm rồi, nhưng anh không phải là một quý ông cao thượng và biết hy sinh”, Max nói gay gắt khi ngẩng đầu lên nhìn cô. “Nếu em không ngăn anh lại ngay bây giờ, đêm nay anh sẽ không về.”
Claire không thể phản đối, cho dù là với chính mình. Anh đang cho cô cơ hội cuối để cân nhắc lại. Trong một thoáng gần như cô đã kéo đầu anh xuống với mình. Rồi lý trí trở lại và cô đẩy tay anh đến khi chúng tuột khỏi người mình. Những ngón tay vẫn còn run và cô không thể nhìn vào anh khi lúng túng cài lại cúc áo mãi đến lúc đã kín cổng cao tường cô mới nhìn lên được. “Cảm ơn anh”, cô nói một cách thực lòng. Cảm thấy mình hớ hênh và yếu đuối vì chỉ nhờ sự kiềm chế của chính anh mới cho cô cơ hội cân nhắc lần cuối - bản thân cô thì chẳng trông mong được gì và anh biết điều đó.
Dù chính mình đề nghị nhưng Max vẫn không khỏi thất vọng. Anh lườm cô. “Đừng cảm ơn vì anh đã tỏ ra là một thằng ngu”, anh nói, giọng điệu gay gắt vì cáu tiết. “Anh phải ra khỏi đây trước khi đổi ý. Em hãy chuẩn bị sẵn sàng trước sáu giờ rưỡi tối mai. Anh sẽ đưa em đi ăn tối.”
“Không, em không nghĩ…”
“Đúng vậy”, Max ngắt lời và nâng cằm cô lên. “Đừng nghĩ ngợi gì cả, và trên hết là đừng có tranh cãi với anh ngay lúc này. Anh muốn em nhiều tới khôn tả. Anh sẽ có mặt ở đây lúc sáu giờ rưỡi. Nếu em muốn ra ngoài thì hãy mặc quần áo chỉnh tề. Nếu không thì chúng ta sẽ ở lại đây. Tùy em chọn.”
Claire ngậm miệng lại. Tâm trạng của Max đang rất nguy hiểm, mắt anh thì long lên. Anh hôn cô lần nữa, rất mạnh, rồi lao ra khỏi nhà.
Max đi rồi căn nhà âm vang một cách kỳ lạ. Cô khóa hết cửa, kiểm tra mọi cửa sổ để chắc chắn là chúng đã được chốt kỹ rồi đi tắm và chuẩn bị lên giường. Đồ đạc trong nhà đều quen thuộc và chiếc giường này vẫn là chỗ cô đi ngủ suốt năm năm qua, nhưng cô lại nằm trằn trọc và nhìn đăm đăm vào đêm tối. Không phải vì lạ nhà mà chính suy nghĩ của cô mới ngăn giấc ngủ không đến. Tại sao anh lại cho cô cơ hội để dừng lại? Anh đã nói mình không phải kiểu cao thượng hay biết hy sinh, nhưng chính anh lại đưa ra một đề nghị như thế. Anh đã có thể lôi cô lên giường và cả hai đều biết điều đó. Anh muốn cô, chuyện đó thì quá hiển nhiên qua cách anh đẩy hông vào người cô, để cô cảm nhận được anh. Vậy thì tại sao anh lại cho cô cơ hội cuối cùng ấy?
Ngực cô đau thắt lại. Ai mới là kẻ ngốc nhất đây? Anh ngốc vì đã cho cô cơ hội quay đầu, hay cô ngốc vì đã chấp nhận nó? Max đã làm cô tổn thương và giận dữ tới mức muốn ném cái gì đó vào anh, nhưng điều đó cũng không làm cô thôi yêu anh. Cô muốn bám lấy nỗi hận của mình để dùng nó vừa làm vũ khí vừa làm tấm khiên che chắn bảo vệ trước anh, nhưng vẫn có thể cảm thấy nó đang yếu dần và để cô lại với sự thật trần trụi. Cô yêu anh. Bất kể chuyện gì đã xảy ra, kể cả khi anh chỉ coi cô là một cuộc tình ngắn ngủi, cô vẫn yêu anh. Nhận thức đó là cú đòn cuối cùng khiến những tuyến phòng ngự trong thâm tâm cô vỡ vụn.
Mọi chuyện không diễn biến theo kế hoạch đã định của cô chút nào. Cô không định đi chơi với Max lần nữa; cô chỉ định làm việc của mình và lờ tịt anh đi, nhưng anh không cho cô lựa chọn nào. Anh lại chiếm quyền kiểm soát một lần nữa và khi những tuyến phòng thủ đã bị hạ, cô không còn làm gì được. Mọi ý định của cô đều đã trôi tuột đi cùng với cơn giận dữ lúc đầu. Cô không còn lên nổi kế hoạch hay ý định nào khác nữa. Cô chỉ có thể đối mặt với thực tế là đã yêu anh và để chuyện gì đến thì đến.
Claire hồi hộp đến mức liên tục đánh rơi những chiếc kẹp tăm tóc dùng để vấn tóc lên cao. Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên và Max sẽ đưa cô ra ngoài ăn tối. Cô cần tập trung vào công việc trước mắt nhưng lại không ngừng nghĩ về Max. Đơn giản là anh không chịu ra khỏi đầu óc cô.
Một chiếc kẹp tăm lại rơi khỏi những ngón tay run rẩy và cô chửi thề một cách sốt ruột khi cúi xuống để nhặt nó. Cô cần phải bình tĩnh lại nếu không ngày hôm nay sẽ thành thảm họa.
Cuối cùng Claire cũng quấn gọn được mái tóc và hoảng hốt liếc nhìn đồng hồ, cô khoác chiếc áo tiệp màu với chân váy màu xám vào, tóm lấy túi xách và chạy ra khỏi nhà. Cô không chắc mất bao nhiêu phút mới lái được đến tòa nhà Spencer-Nyle trong dòng xe cộ vào sáng sớm thế này, vì vậy cô đã cẩn thận trừ hao mười lăm phút, thế mà lại mất gần hết thời gian ấy để nhặt những chiếc kẹp tăm. Ngày đầu mà đã đi làm muộn thì sẽ gây ấn tượng thế nào chứ!
Nhưng cô vẫn đến kịp trước giờ làm năm phút, một cô lễ tân tươi tắn chỉ cho cô đến văn phòng của Theo Caulfield ở tầng năm. Một người đàn ông cao ráo, tóc đen với khuôn mặt sắc lạnh như đá granit dừng lại nhìn cô, đôi mắt đen của anh ta xoáy vào Claire. Cô cảm thấy cái nhìn đó và liếc anh một cái rồi vội nhìn đi chỗ khác. Anh ta có vẻ quen quen, nhưng cô chắc chắn là mình chưa từng gặp người này. Ở anh ta có một nguồn năng lượng gần như nhìn thấy được và cô tiếp tân trở nên đặc biệt căng thẳng khi nhận ra anh ta đang lắng nghe hai người.
“Cô là Claire Westbrook phải không?”, anh ta đột ngột lên tiếng hỏi và đi đến bên cạnh Claire.
Sao anh ta đoán được nhỉ, trừ khi anh ta chính là Theo Caulfield? Cô nhìn lên anh ta và cảm thấy bị khớp trước hình thể to lớn, bất chấp đôi giày cao gót mười phân đang mang và cô hy vọng rằng đây không phải là sếp mới của mình. Làm việc với người này khó mà thoải mái được. Bởi anh ta cũng khiến cô hồi hộp nên Claire phản ứng lại bằng cách trốn đằng sau chiếc mặt nạ điềm tĩnh quen thuộc.
“Vâng, tôi đây.”
“Tôi là Rome Matthews. Tôi sẽ đưa cô đến văn phòng và giới thiệu cô với Caulfield. Chào Angie”, anh nói với cô lễ tân khi dẫn Claire đi.
“Chào ông Matthews”, cô lễ tân lí nhí đáp lại với cái lưng của anh ta.
Tên anh ta cũng quen nữa. Claire liếc trộm một cái về phía khuôn mặt rắn rỏi, gần như thô bạo của người đàn ông và trí nhớ cô bật ra. Hình của anh ta đã được đặt cạnh hình Max trong bài báo cô đọc khi phát giác ra thân phận thật sự của anh. Đây chính là vị phó tổng giám đốc và là cánh tay phải của Anson Edwards, người kế nhiệm đã được ông ta lựa chọn. Làm sao anh ta lại biết tên cô, và tại sao lại đích thân dẫn cô tới văn phòng nhỉ?
Dù là lý do gì, anh ta cũng không buồn giải thích. Anh ta hỏi vài câu lịch sự, kiểu như cô có thích Dallas không, cô đã tìm được nhà chưa, nhưng Claire có thể thấy anh ta đang quan sát mình. Bàn tay anh ta đặt trên khuỷu tay cô và bản thân ngạc nhiên vì cử chỉ dịu dàng ấy.
“Đây rồi”, anh ta nói, ngăn cô đi tiếp và vươn tay mở cửa. “Cô sẽ vất vả đấy. Người tiền nhiệm của cô hôm nay đã nhận vị trí mới, thế nên cô phải tự làm quen với mọi việc.”
Claire nghĩ đến chuyện bỏ chạy khi còn có thể, nhưng một người đàn ông đã ra khỏi văn phòng trong cùng khi nghe tiếng họ và cô bị kẹt giữa. Cô vui mừng nhận ra Theo Caulfield là một người đàn ông bình thường, trung tuổi, gày gò, không có chút đáng sợ nào theo kiểu của Rome Matthews. Cả ông ta cũng có vẻ lo lắng trước sự hiện điện của Rome và nhẹ nhõm trông thấy khi vị phó tổng giám đốc trở về văn phòng của mình sau màn giới thiệu ngắn hai người với nhau.
Cô cũng vui mừng khi thấy các nhiệm vụ của mình tương đối ổn định và bắt nhịp được nhanh chóng. Theo Caulfield là người ít nói và tỉ mỉ nhưng không quá kiểu cách. Cô nhớ Sam nhưng ông sẽ vui hơn khi làm việc trong phòng thí nghiệm so với công việc giấy tờ. Có lẽ cuộc sáp nhập là điều tốt nhất cho cả ông lẫn công ty.
***
Max gọi cho cô ngay trước khi kết thúc giờ làm - đây cũng là lần đầu tiên anh gọi - để bảo cô ăn mặc đơn giản cho tối nay. Claire vội vã về ngôi nhà nhỏ của mình, sợ Max sẽ coi chuyện mình chưa chuẩn bị sẵn sàng khi anh đến là tín hiệu thông báo cô muốn ở lại. Nhưng thế nào mới là đơn giản? Cô chọn cách an toàn bằng một chiếc chân váy trơn với áo sơ mi và giày bệt, rồi ngồi xuống chờ để mở cửa trước khi anh kịp gõ.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”, cô hỏi và nhìn chiếc quần rộng cùng áo sơ mi lụa mở khuy cổ của anh.
“Ăn tối với mấy người bạn của anh”, Max nói, kéo cô lại với mình để hôn vội. “Hôm nay thế nào? Có rắc rối gì ở chỗ làm không em?”
“Không, công việc cũng không khó lắm. Hầu hết là những việc thường ngày của một trợ lý.”
Max hỏi vài câu về ngày hôm đó để làm cô phân tâm. Cô vẫn còn chưa quen thành phố này nên không buồn hỏi họ đang ở đâu cho đến khi nhìn thấy họ đang ở giữa một khu dân cư.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”, Claire hỏi. “Gần đến rồi.”
“Gần đến đâu?”
“Nhà Rome. Chúng ta sẽ ăn tối với vợ chồng Rome và Sarah.”
“Cái gì?”, Claire sợ sệt hỏi. “Max, anh không thể mang tôi tới nhà một ai đó trong khi họ không mời tôi được”. Mà lại còn là nhà của Rome Matthews nữa chứ! Cô không cảm thấy thoải mái khi ở cạnh anh ta; anh ta gần như là người đàn ông dữ dẵn nhất mà cô từng gặp.
Max có vẻ buồn cười. “Họ có mời em đấy chứ. Sarah đã bảo rằng nếu tối nay anh không mời được em thì đừng có đến”, giọng nói của Max có vẻ thân thương không lẫn vào đâu được. Anh rẽ vào đường trải dài đến một ngôi nhà kiểu Tây Ban Nha và Claire cứng người lại.
Anh đặt tay lên lưng cô khi họ cùng đi bộ trên con đường lát gạch dẫn đến cửa chính, và nếu không phải vì áp lực ở đằng sau lưng thì hẳn Claire đã quay đầu bỏ chạy. Max nhấn chuông cửa và một phút sau Rome Matthews đích thân ra mở.
Claire nhìn chằm chằm, gần như không nhận ra được vị lãnh đạo cấp cao chính là người đàn ông đang đứng ở đó trong chiếc quần bò ôm sát bắp đùi và cặp hông mạnh khỏe, với chiếc áo phông polo màu đỏ. Khuôn mặt anh chắc chắn là thư giãn hơn và đôi mắt đen còn ánh lên vẻ tươi vui. Điều đáng kinh ngạc hơn là trong vòng tay khỏe khoắn của anh là hai đứa trẻ, một đứa mới chập chững biết đi còn đứa kia chỉ vài tháng tuổi. Vì lý do gì đó Claire đã không hề liên tưởng anh với mẫu người đàn ông của gia đình, đặc biệt lại còn có con nhỏ thế này. Rồi Claire bị hút về phía hai đứa trẻ và cô phải thốt lên. “Bọn trẻ xinh quá”, Claire thì thầm và lập tức vươn tay ra. Cả hai bé đều có mái tóc và đôi mắt đen của bố cùng với nước da màu ô liu, đôi má hồng đào xinh xắn mà chỉ bọn trẻ con mới có. Hai cặp mắt tròn, đen lạ lẫm nhìn chằm chằm vào cô. Rồi đứa bé trai cười khúc khích, lao mình ra khỏi vòng tay bố nó và vào thẳng tay Claire, hai bàn tay bụ bẫm vươn ra.
“Cảm ơn cô”, Rome nói, càng hỉ hả hơn và Claire đỏ mặt. Cô ôm đứa bé trong lòng, yêu cảm giác cơ thể mập mạp, vặn vẹo của nó mang lại. Cậu nhóc có mùi phấn rơm khiến cô muốn vùi mặt vào cái cổ bụ bẫm đó.
“Ra với chú nào bé cưng”, Max nói khi giơ hai tay đón cô bé và nó cũng vui vẻ cười khúc khích lúc rời tay bố. Cô bé ôm cổ Max và hôn vào má anh. Max đặt cô bé thoải mái trên cánh tay rồi mang vào trong nhà, bàn tay kia vẫn đặt lên lưng Claire.
“Cái phích nhỏ cô đang ôm là Jed”, Rome nói, vươn tay ra cù cậu con trai nhỏ, “còn cô nàng điệu đà đang bám quanh cổ Max là Missy. Con bé ba tuổi, còn Jed thì chưa đầy một tuổi”.
Claire khẽ xoa lưng cậu bé và nó gục đầu xuống vai cô như là đã quen biết từ lâu. Jed nặng khó tin nhưng trọng lượng của cậu bé trên tay khiến cô có cảm giác tuyệt vời. “Bé cưng”, Claire nâng niu thằng bé và hôn vào mái tóc đen mềm.
Max ngước mắt lên từ trò chơi anh đang chơi cùng Missy và đôi mắt anh sáng long lanh khi nhìn Claire chơi đùa với Jed.
Một tiếng cười khẽ vẳng đến tai họ và Claire quay lại nhìn một phụ nữ thon thả với mái tóc vàng sáng tiến vào phòng. “Tôi là Sarah Matthews”, người phụ nữ nói một cách ấm áp và Claire nhìn vào gương mặt trong sáng nhất mà cô từng thấy. Sarah Matthews vừa đáng yêu vừa mong manh, và khi chồng Sarah nhìn cô, biểu cảm trong mắt anh khiến Claire muốn quay đi như vừa chứng kiến một điều gì đó riêng tư khủng khiếp.
“Sarah, đây là Claire Westbrook”, Max nói, bàn tay anh ấm nóng trên cánh tay Claire.
“Hai cháu nhà chị nhìn sinh quá”, Claire nói chân thực và Sarha sáng lên vì niềm tự hào.
“Cảm ơn cô. Bọn trẻ nhõng nhẽo lắm. Hai người đến là may cho Rome đấy”, Sarha trả lời, đưa cái nhìn trêu chọc sang chồng mình. “Bọn nó lúc nào cũng vui sướng quá mức khi anh ấy vừa về nhà, đặc biệt là Jed.”
Vào lúc ấy Jed đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Claire và Rome cười với con trai. “Nó không thể cưỡng nổi một người phụ nữ xinh đẹp. Nó là cu cậu tán tỉnh ghê gớm nhất đấy, trừ Missy.”
Missy thì đang hoàn toàn hài lòng trong lòng Max và Claire để ý thấy cách anh đối xử dịu dàng với con bé, cả khả năng vững vàng của anh nữa. Cô đã có lần thấy kỹ năng của anh với trẻ con, chẳng bao lâu sau họ quen nhau. Thời khắc cô phải lòng Max chính là lúc anh đang chơi với bọn trẻ nhà Martine ở bữa tụ họp gia đình. Tình yêu chỉ đơn giản như thế, dễ dàng nhưng cũng không thể hối lại như thế.
“Hãy tận hưởng sự bình yên đi”, lời khuyên của Sarha chen ngang suy nghĩ của Claire, Jed chọn đúng lúc đó để ngẩng đầu lên khỏi vai Claire và nhìn xuống đống đồ chơi đang nằm rải rác dưới đất. Nó khẽ gừ rồi lao mình ra khỏi cánh tay cô. Claire hoảng hốt kêu lên trong lúc tóm nó lại và Rome cũng làm việc tương tự, lao tới đỡ thằng bé trong không trung. Anh thở dài đặt nó xuống sàn nhà. Hoàn toàn chú tâm vào đám đồ chơi, Jed chập chững đi ra chỗ chiếc xe tải bằng nhựa màu đỏ mà nó đã chọn.
“Nó không để ý gì đến lực hấp dẫn, và không biết sợ độ cao”, Rome nhăn nhó nói. “Nó cũng khỏe như một con la ấy. Đừng mong có ai ôm được nó một khi nó đã quyết tụt xuống.”
“Nó làm tôi sợ gần chết”, Claire hổn hển.
“Tôi thì sợ từ khi nó biết bò rồi”, Sarha vừa nói vừa cười. “Rồi lúc được tám tháng nó bắt đầu biết đi và mọi chuyện còn tệ hơn nữa. Lúc nào cũng phải chạy theo sau.”
Thật khó mà tin được một người phụ nữ thanh mảnh như Sarha lại sinh được đứa bé bụ bẫm với mọi dấu hiệu thừa hưởng vóc dáng to lớn từ bố nó thế kia. Hai đứa trẻ có rất ít nét của Sarha, ngoại trừ dáng vóc mảnh mai của cô bé.
Gia đình Rome rất thoải mái, tràn đầy tiếng cười của lũ trẻ hạnh phúc đến mức Claire quên mất nỗi sợ cô cảm thấy từ Rome. Ở đây anh là một người chồng và một người cha, không có chút gì gọi là nhà lãnh đạo. Rõ ràng Max là bạn thân và thường tới thăm họ, vì lũ trẻ trèo lên người anh nhiệt tình như trèo lên người bố chúng, và anh không phải chụi đựng gì cả mà có vẻ thực sự thích thế.
Bọn trẻ được cho ăn và đưa ngủ rồi người lớn mới ngồi vào bàn. Claire không thể nghĩ được bữa ăn nào cô thích thú hơn tối nay: Cô thậm chí không hề kém vui khi Rome trêu. “Sáng nay tôi phải đến kiểm tra cô”, anh nói, khuôn miệng cứng rắn nhếch lên hóm hỉnh. “Sarha chết vì tò mò.”
“Em đâu có! Max đã kể hết cho tôi về cô rồi”, Sarha nói với Claire, “Rome muốn thõa mãn tính tò mò của đàn ông thì đúng hơn”.
Rome uể oải nhún vai, mỉm cười khi nhìn vào vợ anh. Claire tự hỏi Max đã nói gì về cô tại sao lại phải nói chứ. Cô liếc nhìn và đỏ mặt khi thấy anh đang chăm chú nhìn mình.
Trời đã muộn khi Max đưa cô về nhà và Claire cuộn tròn một cách ngái ngủ trên ghế ngồi.
“Tôi thực sự thích họ”, cô lẩm bẩm. “Tôi không thể tin Rome và người làm tôi sợ chết khiếp sáng nay là một!”
“Sarha đã thuần hóa được anh ấy. Cô ấy là người vô cùng nền tính.” “Họ rất hạnh phúc bên nhau phải không?”
Giọng anh Max hơi đanh lại. “Đúng. Họ từng trải qua quãng thời gian khó khăn. Nếu không yêu nhau nhiều đến thế thì họ đã không vượt qua được. Rome đã từng kết hôn và có hai đứa con, nhưng vợ con anh ấy qua đời trong một vụ tai nạn ô tô. Tai nạn ấy đã làm Rome đau khổ vô cùng.”
“Tôi hiểu”, Claire nói, nỗi đau lại siết lấy cô. Claire thậm chí chưa từng được ôm con mình - đứa trẻ đã ra đi quá nhanh đến nỗi cô chỉ kịp mơ đến sự tồn tại của nó. Cô sẽ ra sao nếu bị mất đến hai đứa con trong một thảm kịch như thế? Cô nghĩ về cách Jed nép vào lòng mình và khóe mắt cay cay. “Tôi từng sảy thai. Ngay trước vụ ly dị”, Claire thì thào. “Việc đó suýt nữa giết chết tôi. Tôi đã mong mỏi biết bao!”
Max quay phắt sang bên và nhìn chằm chằm vào cô trong ánh sáng lấp loáng, mờ tỏ của những ngọn đèn đường vụt qua. Một cơn ghen giữ dội dâng lên trong anh vì cô đã từng mang thai, và đó không phải là con anh. Anh muốn cô có con với mình; muốn con anh cũng là con cô. Claire là một người mẹ bẩm sinh, vô vàn âu yếm với bọn trẻ khiến chúng theo cô một cách bản năng.
Khi họ tới nhà Claire, Max đi vào trong cùng cô và lặng lẽ khóa cửa lại sau lưng. Claire nhìn anh, đôi mắt nâu mở lớn khi anh tiến lại và cầm tay cô.
“Max?”, cô thì thầm, giọng run rẩy.
Khuôn mặt anh vừa dịu dàng vừa hoang dại và đôi mắt anh đang rực cháy. Anh đặt hai tay cô lên cổ mình rồi kéo lại gần để dựa sát vào người anh từ đầu đến chân.
“Anh sẽ đưa em lên giường, em yêu”, Max khẽ nói và một luồng khoái cảm nóng bỏng trào lên cơ thể cô trước những lời đó. Cô hít một hơi dài và nhắm mắt lại, thời gian để từ chối đã qua mất rồi. Cô yêu anh và giờ cô nhận ra ý nghĩa chính xác của nó; cô yêu anh nhiều đến nỗi không thể duy trì khoảng cách giữa họ.
Anh bế cô lên giường và lần này rất chậm rãi, dịu dàng, thong thả hôn và vuốt ve cô, khuấy động cô đến cơn sốt tình trong lúc vẫn kiểm soát cơ thể mình chặt chẽ. Rồi anh đi vào trong, Claire kêu lên khi anh lấp đầy cô. Móng tay cô cắm vào lưng anh, lý trí đầu hàng trước bản năng nguyên thủy. Max cũng không kiềm chế nữa, anh khẽ kêu lên và ôm chặt hông cô trong lúc buông thả dục vọng của chính mình. Ham muốn điên cuồng, bất trị lại bùng nổ giữa họ như lần đầu tiên. Người này không ôm đủ người kia, không đến được đủ gần. Cuộc ân ái của họ mộc mạc và mạnh mẽ như một cơn bão.
Trong bầu không khí tĩnh lặng sau đó Max ôm cô thật chặt, bàn tay anh đặt trên bụng Claire. Chuyện ấy lại xảy ra, và anh không thể hối hận. Đây là người phụ nữ của anh; anh không thể để cô ra đi. Cô dịu dàng và đầy tình yêu thương, nhạy cảm, yếu đuối và dễ bị tổn thương. Anh sẵn sàng dành cả phần đời còn lại để bảo vệ Claire khỏi những tổn thương ấy nếu cô chịu ở lại bên anh.
Claire nhìn anh chống khuỷu tay và cúi xuống người cô với đôi mắt to tròn, vô đáy. Anh thật nam tính, rõ nhất là khi đang trần truồng và để lộ ra nguồn năng lượng của cơ thể. Cô đặt tay lên đám lông màu nâu bao phủ ngực anh, khẽ vuốt ve. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Trông anh rất nghiêm nghị, gần như căng thẳng, đôi mắt xanh thẳm nheo lại thành hai điểm sáng và anh đẹp trai tới mức cô phải nghẹn thở.
“Đêm nay có thể anh đã làm em có thai”, Max nói, ngón tay anh trượt trên bụng cô. Claire khẽ hít vào mắt mở lớn. Bàn tay anh trượt xuống xa hơn nữa để vuốt ve và khám phá cô ở nơi thân mật tới mức như có luồng tên lửa bắn trong các dây thần kinh của cô, khiến cô cong người và vặn vẹo trên tay anh. Anh cúi xuống thấp hơn, miệng anh tìm kiếm miệng cô. “Anh muốn làm em có thai”, Max rên rỉ và ý nghĩ ấy gợi tình tới mức cơ thể anh lại cương cứng. “Claire, em có muốn mang con anh không?”
Nước mắt để lại những vệt dài màu bạc trên má cô. “Có”, Claire thì thầm, vươn tay lên để ôm anh trong khi anh lăn người lên trên cô. Anh đi sâu vào trong cô và họ nhìn vào mắt nhau trong lúc ân ái, cùng đi chuyển và tìm được ma thuật kỳ diệu trong nhau. Cô không đòi hỏi điều gì hơn thế trong đời nếu có được con của anh. Cô di chuyển bên dưới anh. Cô cảm nhận; cô yêu; cô trải nghiệm và cô khóc.
Anh nằm trên người cô, vẫn còn ở sâu bên trong và hôn đi những giọt nước mắt. Sự thỏa mãn tuyệt vời đang tràn ngập lòng anh. “Claire”, anh nói và ôm mặt cô trong hai bàn tay mình, “anh nghĩ chúng mình phải cưới nhau thôi”.