← Quay lại trang sách

Chương 12 Mắt Cá

Anh Tony của tôi đã vay một khoản tiền để mua các thiết bị của riêng mình – một chiếc xe đầu kéo rơ-moóc – nhưng để trả khoản vay đó, anh phải cho xe chạy suốt, vậy nên nơi anh sống là ở trên đường. Cho đến khi vợ anh ốm và bác sĩ khuyên (chị ấy đi khám bác sĩ) chị nên nằm trên giường nghỉ ngơi. Tony gọi Shawn và hỏi liệu anh ấy có thể chạy xe thay mình khoảng một hoặc hai tuần không.

Shawn ghét lái xe tải đường dài, nhưng anh nói anh sẽ làm nếu tôi đi cùng. Bố không cần tôi ở bãi phế liệu, và ông Randy có thể cho tôi nghỉ vài ngày, vậy là chúng tôi lên đường, đến Las Vegas, sau đó chạy xe về phía đông tới Albuquerque, rồi đi về phía tây tới Los Angeles, sau đó tới bang Washington. Tôi cứ nghĩ mình sẽ được thấy các thành phố, nhưng hầu như tôi chỉ nhìn thấy những trạm dừng cho xe tải và những giao điểm giữa các tiểu bang. Kính chắn gió to tướng, ở trên cao như buồng lái của phi công khiến cho những chiếc ô tô ở phía dưới trông như đồ chơi vậy. Buồng ngủ trên xe có mùi ẩm mốc và tối như hang Shawn lái xe trong nhiều ngày, ngủ rất ít, điều khiến chiếc xe rơ-moóc cao hơn mười lăm mét như thể nó là cánh tay anh. Anh sửa nhật ký hành trình mỗi khi chúng tôi đi qua một trạm kiểm tra để cho có vẻ anh ngủ nhiều hơn thực tế. Cứ cách ngày chúng tại lại dừng xe để tắm rửa và ăn một bữa không gồm trái cây sấy khô và ngũ cốc.

Gần Albuquerque, kho hàng của Walmart quá tải và không thể dỡ hàng của chúng tôi trong hai ngày. Chúng tôi ở ngoại vi thành phố – chẳng có gì ngoài một trạm dừng cho xe tải và cát đỏ trải dài khắp mọi hướng – vậy nên chúng tôi ăn bánh Cheetos và chơi Mario Kart trong buồng ngủ trên xe. Ngày thứ hai, tới lúc mặt trời lặn, người chúng tôi mỏi nhử vì ngồi nhiều, và Shawn nói anh sẽ dạy tôi võ thuật. Chúng tôi có bài học võ đầu tiên trong bóng tối ở bãi đỗ xe.

“Nếu em biết mình đang làm gì,” anh nói, “thì chỉ với nỗ lực nhỏ em cũng có thể vô hiệu hóa một gã đàn ông. Em có thể điều khiển toàn bộ cơ thể của người khác chỉ với hai ngón tay. Quan trọng là biết được các điểm yếu nằm ở đâu, và biết cách khai thác chúng.” Anh nắm cổ tay tôi mà vặn, khiến các ngón tay tôi chẳng mấy dễ chịu chạm vào mặt trong của cẳng tay tôi. Anh tiếp tục tạo thêm sức ép tới khi tôi hơi nhăn nhó, đưa cánh tay ra sau lưng để giảm bớt sức ép.

“Thấy không? Đây là một điểm yếu,” anh nói. “Nếu anh gập nó lại thêm nữa, em sẽ không cử động được.” Anh nở nụ cười thiên thần của mình. “Mặc dù vậy anh sẽ không làm thế, bởi vì nó đau khủng khiếp.”

Anh buông tay ra và nói, “Bây giờ em thử đi.”

Tôi gập cổ tay anh lại và ép mạnh, cố làm cho phần thân trên của anh gập xuống như tôi ban nãy. Anh không nhúc nhích.

“Có thể có một chiến thuật khác dành cho em,” anh nói.

Anh nắm cổ tay tôi theo cách khác – cách mà một kẻ tấn công có thể sử dụng, anh nói. Anh dạy tôi làm thế nào để phá cái khóa tay đó, nơi mà các ngón tay yếu nhất và xương cánh tay tôi khỏe nhất, để sau vài phút tôi có thể thoát khỏi những ngón tay dày của anh. Anh dạy tôi cách dồn trọng lượng vào một cú đấm và nhằm vào đâu để đè nát khí quản.

Sáng hôm sau, xe hàng được bốc đỡ. Chúng tôi trèo lên xe tải, xếp một chuyến hàng mới và lái xe hai ngày nữa, nhìn những vạch kẻ làn đường trắng toát biến mất như thôi miên bên dưới mui xe. Chúng tôi có vài cách giải trí, vậy nên chúng tôi chơi trò đố chữ. Trò chơi chỉ có hai luật. Thứ nhất là mỗi lượt nói phải có ít nhất hai từ mà chữ cái đầu tiên của chúng được đổi chỗ cho nhau.

“Ê, em gái,” Shawn nói, “À không, một cái ‘gai ém’ chứ”. Anh phát âm những từ đó rề rà, luyến láy [1]. Luật thứ hai là với mỗi từ nghe giống như một số đếm, hoặc như chứa một số đếm, thì sẽ được đổi thành một số to hơn [2].

Khi đã chán trò đó, chúng tôi mở kênh CB và nghe những tay lái xe tải buông những lời giễu cợt suốt tuyến đường nối giữa các tiểu bang.

“Này các ông, coi chừng một con xe bốn bánh màu xanh lá,” một giọng nói thô lỗ vang lên, khi chúng tôi đang ở điểm nào đó giữa Sacramento và Portland. “Nó đã đi ‘dã ngoại’ trong điểm mù của tôi nửa giờ rồi.”

Shawn giải thích, “xe bốn bánh” là tên mà những tay lái xe tải hạng nặng gọi loại ô tô nhỏ và xe bán tải.

Một giọng nói khác vang lên qua kênh CB phàn nàn về một chiếc Ferrari màu đỏ đang lạng lách trong luồng giao thông với vận tốc 120 dặm một giờ. “Thằng con hoang khốn kiếp đó suýt tông phải một chiếc Chevy màu xanh bé xíu,” một giọng trầm gầm lên. “Cứt thật, có trẻ con trong cái xe Chevy. Có ai ở đằng trước muốn cho thằng đó một bài học không hả?” Giọng nói kia cho biết địa điểm.

Shawn kiểm tra cột lý trình. Chúng tôi đang chạy phía trước cái xe bị nhắc đến. “Tôi là con Pete trắng đang kéo một cái tủ lạnh,” anh nói. Tất cả im lặng trong khi nhìn qua gương xe để tìm một chiếc Peterbilt có thùng đông lạnh. Thế rồi một giọng nói thứ ba, thô lỗ hơn giọng nói thứ nhất, trả lời: “Tôi là con KW xanh dương đang kéo thùng đồ khô.”

“Thấy ông rồi,” Shawn nói, và anh chỉ cho tôi thấy chiếc Kenworth màu lam sẫm phía trước, cách chúng tôi vài xe.

Khi chiếc Ferrari xuất hiện, được nhân hình ảnh trong nhiều chiếc gương của chúng tôi, Shawn cho xe chạy sang số cao hơn, cho động cơ rú lên và tiến đến bên cạnh chiếc Kenworth để hai chiếc xe moóc hơn mười lăm mét chạy song song với nhau, chiếm cả hai làn đường. Chiếc Ferrari bấm còi inh ỏi, lạng lách, hết hãm phanh lại bấm còi.

“Tôi với ông giữ thằng ở phía sau bao lâu?” Giọng nói khàn khàn vang lên, cùng với tiếng cười khùng khục.

“Đến khi nó tĩnh lại,” Shawn đáp.

Chạy thêm năm dặm nữa, họ để xe đó vượt.

Chuyến đi kéo dài khoảng một tuần, sau đó chúng tôi bảo Tony tìm cho chúng tôi một chuyến hàng để chở về Idaho.

“Ê, ‘gai ém’,” Shawn nói khi chúng tôi lái xe vào bãi phế liệu và dừng lại, “làm việc tiếp nào.”

Nhà hát Opera Worm Creek thông báo có một vở kịch mới: vở Carousel. Shawn lái xe đưa tôi đi thử vai, sau đó làm tôi ngạc nhiên vì chính anh cũng vào thử vai. Charles cũng có mặt ở đó, đang nói chuyện với một cô gái tên là Sadie, mười bảy tuổi. Cô gật đầu trước những gì Charles nói, nhưng ánh mắt cô lại dán vào Shawn.

Trong buổi diễn thử đầu tiên cô đến và ngồi bên cạnh anh, đặt tay lên cánh tay anh, vừa cười vừa hất tóc. Cô rất xinh, với đôi môi căng mọng, mềm mại và đôi mắt đen to láy, nhưng khi tôi hỏi Shawn có thích cô không, anh nói không.

“Cô ta có đôi mắt cá,” anh nói.

“Mắt cá ư?”

“Ờ, mắt cá. Loài cá, chúng ngốc chết đi được. Chúng cũng đẹp mắt đấy, nhưng đầu chúng rỗng như lốp xe vậy.”

Sadie bắt đầu ghé qua bãi phế liệu vào những giờ nghỉ, thường mang theo một hộp sữa lắc cho Shawn, hoặc bánh quy, bánh ngọt.

Shawn hầu như không nói chuyện với cô, chỉ chộp lấy bất cứ thứ gì cô mang đến cho anh và lẳng lặng đi về phía bãi quây gia súc. Cô thường lẽo đẽo đi theo anh, cố bắt chuyện với anh trong khi anh nhặng xị lên với mấy con ngựa, cho tới một buổi tối cô hỏi liệu anh có thể dạy cô cưỡi ngựa không. Tôi cố giải thích rằng lũ ngựa của chúng tôi chưa được thuần hóa, nhưng cô vẫn cố nài, vậy nên Shawn cho cô lên con Apollo và ba chúng tôi cùng lên núi. Shawn phớt lờ cô và con Apollo. Anh không buồn giúp đỡ cô như khi anh thể hiện với tôi, dạy tôi cách đứng trên bàn đạp trong khi di chuyển xuống những hẻm núi dốc hoặc cách ép hai đùi lại khi con ngựa nhảy qua cây cối. Sadie run lẩy bẩy trong suốt chuyến cưỡi ngựa đó, nhưng cô vờ thích thú, cố nặn ra nụ cười trên đôi môi tô son môi khi anh liếc nhìn về phía cô.

Trong buổi tập kịch tiếp theo, Charles hỏi Sadie về một cảnh trong kịch, và Shawn nhìn thấy họ đang nói chuyện. Vài phút sau Sadie tới chỗ Shawn nhưng anh không thèm nói chuyện với cô. Anh bỏ đi chỗ khác và cô vừa rời khỏi đó vừa khóc.

“Như thế là thế nào?”

“Có gì đâu,” anh nói.

Đến buổi tập kịch tiếp theo diễn ra sau đó vài ngày, Shawn dường như đã quên chuyện ấy. Sadie dè chừng bước tới chỗ anh, nhưng anh mỉm cười với cô, và vài phút sau họ nói cười vui vẻ, Shawn bảo cô đi sang bên kia đường mua cho anh một thanh sô-cô-la Snickers tại một cửa hàng giá rẻ. Dường như vui khi được anh sai bảo, cô chạy vội ra cửa, nhưng vài phút sau khi cô quay lại đưa cho Shawn thanh sô-cô-la, anh nói, “Cái khỉ gì thế này? Tôi bảo cô mua cho tôi một thanh Milky Way cơ mà.”

“Anh có bảo vậy đâu,” cô nói. “Anh bảo em mua Snickers mà.”

“Tôi muốn Milky Way.”

Sadie lại tất tả chạy đi mua một thanh sô-cô-la Milky Way. Cô cười căng thẳng, đưa nó cho anh, và Shawn nói, “Thế thanh Snickers của tôi đâu hả? Gì vậy, cô lại quên à?”

“Anh không muốn loại đó mà!” cô nói, mắt cô long lanh như thủy tinh. “Em đưa thanh đó cho Charles rồi!”

“Đi lấy nó về đây.”

“Em sẽ mua cho anh thanh khác.”

“Không,” Shawn nói, mắt anh lạnh lùng. Những cái răng sữa của anh, vẫn thường tạo cho anh vẻ quai quái, tinh nghịch, giờ đây khiến anh dường như trở nên khó đoán, dễ thay đổi. “Tôi muốn thanh đó. Đi lấy nó di, nếu không đừng có quay lại đây nữa.”

Một giọt nước mắt lăn xuống má Sadie, làm hoen lớp chuốt mi của cô. Cô dừng lại trong giây lát để lau nước mắt và nở nụ cười. Sau đó Sadie bước tới chỗ Charles và, cười như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô hỏi liệu cô có thể lấy lại thanh Snickers được không. Anh cho tay vào túi áo và lấy thanh sô-cô-la ra, rồi nhìn cô bước trở lại chỗ Shawn. Sadie đặt thanh sô-cô-la vào tay Shawn như một lời đề nghị hòa bình và đợi trong khi nhìn đăm đăm xuống thảm. Shawn kéo cô vào lòng và ăn ba miếng hết thanh sô-cô-la.

“Em có đôi mắt đẹp,” anh nói. “Giống như mắt cá.”

Bố mẹ của Sadie đang làm thủ tục li dị và thị trấn ngập trong những tin đồn về bố cô. Khi mẹ tôi nghe được những tin đồn ấy, mẹ nói giờ thì có thể hiểu tại sao Shawn lại quan tâm đến Sadie. “Nó luôn che chở những thiên thần gãy cánh,” mẹ nói.

Shawn tìm ra thời khóa biểu của Sadie và ghi nhớ nó. Anh luôn lái xe đến trường trung học vài lần một ngày, đặc biệt vào những lúc anh biết cô đi lại giữa các tòa nhà. Anh tấp xe vào lề đường và nhìn cô từ xa, quá xa để cô có thể bước đến, nhưng không xa đến mức cô không nhìn thấy anh: Đó là điều anh em tôi làm cùng nhau, anh và tôi, gần như mỗi lần chúng tôi vào thị trấn, và thỉnh thoảng cả khi chúng tôi không cần vào thị trấn. Cho đến một ngày, Sadie xuất hiện trên bậc tam cấp của trường trung học cùng Charles. Họ cười với nhau; Sadie không để ý thấy chiếc xe tải của Shawn.

Tôi nhìn mặt anh rắn đanh lại, sau đó anh thả lỏng. Anh mỉm cười với tôi. “Anh có một hình phạt hoàn hảo,” anh nói. “Đơn giản là anh sẽ không gặp cô ta nữa. Tất cả những gì anh phải làm là không gặp cô ta nữa, và cô ta sẽ đau khổ.”

Anh nói đúng. Khi anh không trả lời các cuộc gọi của Sadie, cô trở nên tuyệt vọng. Cô bảo các cậu con trai ở trường đừng đi cùng cô, vì sợ Shawn sẽ nhìn thấy, và khi Shawn nói anh không thích một người bạn nào đó của cô, cô không gặp người đó nữa.

Ngày nào sau khi tan trường Sadie cũng đến nhà chúng tôi và tôi thấy vụ thanh sô-cô-la Snicker tái diễn hết lần này đến lần khác dưới những hình thức khác, với các vật khác. Shawn bảo cô lấy chọ anh một ly nước. Khi Sadie mang nước đến, anh muốn có đá. Khi cô mang đá đến, anh đòi sữa, sau đó lại đòi nước, không đá, rồi đòi sinh tố. Chuyện này có thể kéo dài tới ba mươi phút trước khi, trong lần thử thách cuối cùng, anh đòi một thứ gì đó mà chúng tôi không có. Sau đó Sadie lái xe vào thị trấn mua thứ đó – kem va-ni, khoai tây chiên, bánh burito [3] chỉ để khi cô trở về anh lại đòi một thứ khác. Những buổi tối họ ra ngoài, tôi cảm thấy biết ơn.

Một tối, anh về nhà muộn với tâm trạng lạ lùng. Mọi người đều đã ngủ trừ tôi, và tôi đang ngồi trên sofa, đọc một chương Kinh Thánh trước khi đi ngủ. Shawn ngồi phịch xuống cạnh tôi. “Lấy cho anh ly nước.”

“Anh bị gãy chân à?” Tôi hỏi.

“Lấy đi, nếu không mai anh sẽ không chở em vào thị trấn đâu.”

Tôi đi lấy nước. Khi tôi mang nước tới, tôi nhìn thấy nụ cười trên mặt anh và chả nghĩ ngợi gì nữa, tôi đổ cả ly nước lên đầu anh. Tôi bước ra hành lang và khi tôi gần về tới phòng mình, anh đuổi kịp tôi.

“Xin lỗi đi,” anh nói. Nước nhỏ từ mũi anh xuống áo phông của anh.

“Không.”

Anh túm tóc tôi, một nắm to, túm sát chân tóc để tạo cho anh lực đòn bẩy lớn hơn, và lôi tôi vào phòng vệ sinh. Tôi quờ quạng tìm cánh cửa, bám chặt lấy khung cửa, nhưng anh nhấc tôi khỏi mặt đất, ép hai cánh tay tôi vào sát người tôi, sau đó dúi đầu tôi vào bồn cầu. “Xin lỗi đi,” anh nhắc lại. Tôi không nói gì. Anh ấn đầu tôi xuống sâu hơn để mũi tôi đập vào mặt sứ bẩn lem nhem. Tôi nhắm mắt lại, nhưng cái mùi mà tôi ngửi thấy không cho phép tôi quên mình đang ở đâu.

Tôi cố tưởng tượng ra điều gì đó khác có thể dồn tâm trí vào, nhưng xuất hiện trong đầu tôi là hình ảnh của Sadie, đang cúi mình, phục tùng. Nó làm tôi cáu tiết. Anh giữ tôi ở đó, mũi tôi chạm vào bồn cầu, có lẽ trong một phút, sau đó anh để tôi đứng dậy. Đuôi tóc tôi ướt, da đầu tôi đau.

Tôi nghĩ chuyện như thế đã xong. Tôi bắt đầu quay ra thì anh nắm cổ tay tôi và gập nó lại, bẻ cong các ngón tay và lòng bàn tay tôi theo kiểu tăng dần sức ép. Anh tiếp tục bẻ cho tới khi người tôi bắt đầu gập lại, sau đó anh tạo thêm sức ép, để không nghĩ, không hiểu, tôi quằn quại theo một kiểu cong người kỳ cục, lưng tôi cong, đầu tôi gần chạm sàn nhà, cánh tay tôi ở sau lưng.

Trong bãi đỗ xe ấy, khi Shawn chỉ cho tôi thấy kiểu khống chế này, tôi chỉ nhúc nhích được chút ít, phản ứng trước sự miêu tả của anh hơn là trước bất cứ nhu cầu nào của cơ thể. Lần đó tôi dường như không có ấn tượng đặc biệt, nhưng bây giờ tôi hiểu bản chất của chiến thuật ấy: để khống chế. Không giải phóng được cổ tay, tôi hầu như không thể cử động được, hầu như không thể thở nổi. Shawn giữ tôi trong tư thế đó bằng một tay; tay kia của anh buông thõng bên sườn, để tôi thấy việc khống chế tôi dễ như bỡn.

Nếu mình là Sadie thì sẽ còn mạnh hơn, tôi nghĩ.

Anh như đọc được ý nghĩ của tôi, anh bẻ cổ tay tôi mạnh hơn; người tôi càng cuộn lại dữ dội hơn, mặt tôi chạm sàn nhà. Tôi đã làm tất cả những gì có thể để giảm sức ép ở cổ tay. Nếu anh tiếp tục bẻ tay tôi, nó sẽ gãy.

“Xin lỗi đi,” anh nói.

Có một khoảnh khắc dài lê thê trong đó lửa bùng lên trong cánh tay và trong não tôi. “Em xin lỗi,” tôi nói.

Anh buông cổ tay tôi ra và tôi ngã vật xuống sàn nhà. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân anh trong hành lang. Tôi đứng dậy, lặng lẽ khóa cửa phòng vệ sinh lại, sau đó nhìn chằm chằm vào gương, vào đứa con gái đang ôm cổ tay mình. Mắt đứa con gái đó như thủy tinh và những giọt nước mắt rơi xuống má nó. Tôi ghét nó vì nỗi yếu đuối, vì có một trái tim để tan vỡ. Việc anh có thể làm tổn thương nó, và bất cứ ai cũng có thể làm tổn thương nó như vậy, là không thể biện minh nổi.

Tôi tự nhủ, mình chỉ khóc vì đau thôi mà. Vì đau cổ tay. Chứ không phải vì bất cứ điều gì khác.

Khoảnh khắc ấy định rõ ký ức của tôi về đêm đó, và về nhiều đêm giống như thế, trong một thập kỷ. Trong ký ức đó tôi nhìn thấy bản thân là không thể rạn vỡ, mềm như đá. Thoạt tiên tôi chỉ tin điều ấy đơn thuần, cho đến một ngày nó trở thành sự thật. Sau đó tôi có thể tự nhủ mà không dối trá, rằng chuyện đó không gây ảnh hưởng đến tôi, rằng anh không gây hưởng gì cho tôi hết, bởi vì không điều gì ảnh hưởng đến tôi được. Tôi không hiểu mình đã đúng một cách thảm hại như thế nào. Tôi đã làm bản thân trống rỗng nhường nào. Vì toàn bộ nỗi ám ảnh của tôi về những hậu quả trong đêm đó, tôi đã hiểu sai một sự thật quan trọng: rằng nó không ảnh hưởng đến tôi, đó là hậu quả của nó.

Chú thích:

[1] Một lối nói lái mà người dịch không thể chuyển ngữ chính xác, do khác biệt đặc thù về ngôn ngữ.

[2] Trong nguyên bản, từ to nghe giống như two thì sẽ trở thành “three,” attention thì thành “a-eleven-tion”.

[3] Bánh làm từ bột ngô, là một món ăn truyền thống của Mexico.