Chương 13 Nỗi Im Lặng Trong Nhà Thờ
Tháng Chín tòa tháp đôi sụp đổ. Tôi chưa từng nghe về chúng cho tới khi chúng biến mất. Sau đó tôi xem cảnh những chiếc máy bay đâm vào hai tòa tháp, và tôi nhìn không chớp mắt vào màn hình TV, không thể tin nổi khi những tòa kiến trúc cao đến mức không thể tưởng tượng nổi ấy lung lay, rồi oằn xuống. Bố ngồi cạnh tôi. Bố từ bãi phế liệu về nhà để xem tin đó. Bố không nói gì. Tối hôm đó bố đọc Kinh Thánh rõ to, đọc từ Sách Isaiah, Luke và Sách Khải huyền, về các cuộc chiến tranh và những tin đồn về chiến tranh.
Ba ngày sau, khi Audrey mười chín tuổi, chị kết hôn – với Benjamin, một anh chàng tóc vàng làm trang trại mà chị gặp khi chị làm bồi bàn trong thị trấn. Đám cưới trang trọng. Bố cầu nguyện và nhận sự mặc khải: “Sẽ có một cuộc xung đột, một cuộc đấu tranh cuối cùng vì miền đất Thánh,” bố nói. “Các con trai của ta sẽ được cử đi chiến đấu. Vài người sẽ không trở về.”
Từ cái đêm ở trong phòng vệ sinh tôi tránh Shawn. Anh đã xin lỗi. Một giờ sau anh tới phòng tôi, mắt rớm lệ, giọng khàn khàn, bảo tôi hãy tha lỗi cho anh. Tôi nói tôi sẽ làm vậy, và tôi đã tha lỗi cho anh rồi. Nhưng thực tình tôi chưa.
Ở đám cưới của Andrey, nhìn các anh trai mình trong những bộ complet chẳng khác gì những bộ đồng phục màu đen, cơn tức giận trong tôi biến thành nỗi sợ hãi trước một mất mát đã được định trước, và tôi tha thứ cho Shawn. Tha thứ cũng dễ thôi. Suy cho cùng, sắp đến Ngày Tận Thế.
Trong một tháng tôi sống như nín thở. Thế rồi tôi chẳng thấy lệnh nhập ngũ, chẳng có cuộc chiến tranh nào cả. Bầu trời không tối sầm lại, mặt trăng vẫn thế, chẳng chuyển thành trăng máu.
Có tiếng ầm gì của chiến tranh ở một nơi xa tít xa tắp nào đó nhưng cuộc sống ở trên núi vẫn thế, không thay đổi. Bố nói chúng tôi nên cảnh giác, nhưng cho đến mùa đông tôi trở lại với những chuyện lặt vặt của cuộc sống riêng.
Tôi mười lăm tuổi và tôi cảm nhận được điều đó, cảm thấy mình đang chạy đua với thời gian. Cơ thể tôi thay đổi, phổng phao, nhô lên, căng lên, dài ra. Tôi ước gì hiện tượng đó ngừng, nhưng đường như cơ thể tôi không còn là của tôi nữa. Bây giờ nó thuộc về chính nó, và không quan tâm tôi cảm thấy thế nào về những thay đổi lạ lùng ấy, không quan tâm tôi có muốn thôi làm trẻ con hay muốn trở thành gì đó khác.
Điều gì đó khác ấy khiến tôi hồi hộp và lo sợ. Tôi luôn biết rằng mình sẽ phát triển khác với các anh trai, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ khác biệt ấy có nghĩa là thế nào. Giờ đây, đó là tất cả những gì tôi nghĩ đến. Tôi bắt đầu tìm kiếm các manh mối để hiểu sự khác biệt này, và khi tôi bắt đầu tìm kiếm, tôi tìm thấy chúng ở khắp mọi nơi.
Một buổi trưa Chủ nhật tôi giúp mẹ chuẩn bị món thịt nướng. Bố đang đá giày khỏi chân và tháo cà vạt. Từ lúc chúng tôi ra khỏi nhà thờ bố cứ nói suốt.
“Gấu váy của Lori cao hơn đầu gối của cô ta những hơn sáu phân,” bố nói. “Một người đàn bà nghĩ gì khi mặc một cái váy như thể hả?” Mẹ gật đầu lơ đãng trong khi thái cà rốt. Mẹ đã quen với những bài lên lớp kiểu này, “Còn Jeanette Barney nữa,” bố nói. “Nếu một người đàn bà mặc áo sơ mi cổ trễ như thế thì cô ta không nên cúi.” Mẹ đồng ý. Tôi hình dung ra chiếc sơ mi màu ngọc lam mà Jeanette đã mặc ngày hôm đó. Đường viền cổ áo thấp hơn xương quai xanh của cô chỉ khoảng hai phân, nhưng áo rộng thùng thình, và tôi mường tượng ra nếu cô cúi xuống thì cổ áo sẽ để lộ hết. Khi tôi nghĩ về điều này tôi cảm thấy lo âu, bởi vì đù một chiếc áo sơ mi bó sẽ làm cho việc cúi xuống của Jeanette trở nên đứng đắn hơn, thì kiểu bó chặt của nó cũng sẽ khiến cô không được đoan trang cho lắm. Những người phụ nữ đoan trang không mặc quần áo bó. Phụ nữ thuộc loại khác mới mặc thế.
Tôi đang cố tính xem chính xác quần áo bó bao nhiêu mới là thích hợp thì bố nói, “Jeanette đợi cho đến khi anh nhìn, cô ta mới cúi xuống. Cô ta muốn anh thấy.” Mẹ bật ra một tiếng xì không tán thành qua hai hàm răng, sau đó mẹ thái một quả cà chua làm bốn.
Những lời nói đó cứ in vào đầu tôi theo cái cách mà cả trăm lời nói trước đó không. Trong nhiều năm tôi thường xuyên nhớ đến những lời nói đó và càng nghĩ đến chúng, tôi càng lo rằng mình có thể trở thành loại phụ nữ thiếu đứng đắn. Đôi khi, tôi tin chắc mình không thể di chuyển trong một căn phòng, tôi quá bận tâm đến việc mình không bước hoặc cúi như bọn họ. Nhưng tôi chưa từng được ai dạy cúi xuống như thế nào cho đứng đắn, vậy nên tôi biết mình có thể sẽ làm sai.
Shawn và tôi thử vai cho một vở kịch melodrama[1] tại Worm Creek. Tôi nhìn thấy Charles tại buổi diễn thử đầu tiên cho vở kịch đó và đành nửa buổi tối hôm ấy tập trung can đảm để nói chuyện với anh. Cuối cùng khi tôi làm được điều đó, anh tiết lộ với tôi rằng anh đang yêu Sadie. Điều đó không lý tưởng cho lắm nhưng nó trở thành chủ đề để chúng tôi trò chuyện.
Shawn và tôi lái xe về nhà cùng nhau. Anh ngồi sau tay lái, nhìn trừng trừng vào mặt đường như thể nó làm điều gì không phải với anh.
“Anh đã nhìn thấy mày nói chuyện với thằng Charles,” anh nói, “Mày không muốn mọi người nghĩ mày là loại gái đó chứ.”
“Loại biết nói chuyện ư?”
“Mày biết anh muốn nó gì mà,” anh nói.
Tối hôm sau, Shawn đột nhiên vào phòng tôi, thấy tôi đang chuốt lông mi bằng cây mascara cũ của Audrey.
“Bây giờ mày trang điểm cơ à?” Anh nói.
“Em nghĩ vậy.”
Anh quay người để đi ra nhưng dừng lại ở ngưỡng cửa. “Anh cứ nghĩ mày khá hơn cơ,” anh nói. “Nhưng mày cũng giống như lũ ấy thôi.”
Anh không gọi tôi là “gai ém” nữa. “Đi thôi, Mắt Cá!” Một đêm anh gào lên trong nhà hát. Charles tò mò nhìn quanh. Shawn bắt đầu giải thích cái tên đó, vậy là tôi bắt đầu cười – cười đủ to, tôi hy vọng thế, để át tiếng Shawn ddi. Tôi cười như thể tôi thích cái tên đó.
Lần đầu tiên tôi dùng son bóng, Shawn nói tôi là đồ đĩ. Tôi đang ở trong phòng ngủ, đứng trước gương, thử thoa son, thì Shawn xuất hiện ở cửa phòng. Anh nói anh đùa thôi nhưng tôi lau son đi. Sau đó tại nhà hát, khi tôi để ý thấy Charles đang nhìn Sadie đăm đăm, tôi lại tô son và thấy Shawn nhăn mặt. Chuyến lái xe về nhà tối hôm đó thật căng thẳng. Nhiệt độ ngoài trời đã giảm xuống dưới 0°C.
Tôi kêu lạnh và Shawn rướn người định bật hệ thống sưởi. Nhưng rồi anh dừng lại, cười với chính mình, và hạ tất cả các cửa sổ xuống. Gió tháng Một tấn công tôi như một xô đá lạnh buốt. Tôi cố vặn cửa lên, nhưng anh đã chốt khóa. Tôi bảo anh cho kính lên. “Em lạnh,” tôi tiếp tục nói, “Em thực sự, thực sự lạnh.” Anh chỉ cười. Anh lái xe suốt mười hai dặm như thế, cười khúc khích như thể đó là một trò chơi, như thể cả hai chúng tôi cùng chơi, như thể không phải răng tôi đang va vào nhau canh cách.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ khá hơn khi Shawn đá Sadie – tôi nghĩ tôi đã tự thuyết phục bản thân tin rằng đó là lỗi của cô ấy, rằng vì cô mà anh làm những chuyện đó, và rằng không có cô anh sẽ khác. Sau Sadie, anh dành thời gian với một người bạn gái cũ, Erin. Cô lớn tuổi hơn, không sẵn sàng tham gia các trò chơi của anh, và ban đầu có vẻ như tôi đã đúng, anh cư xử khá hơn.
Sau đó Charles mời Sadie đi ăn tối, Sadie đồng ý, và Shawn nghe thấy. Tối muộn hôm ấy tôi đang làm việc tại cửa hàng của ông Randy thì Shawn xuất hiện, sùi bọt mép. Tôi ra ngoài cùng anh, nghĩ mình có thể làm anh bình tĩnh lại, nhưng tôi không thể. Anh lái xe quanh thị trấn suốt hai tiếng đồng hồ, tìm kiếm chiếc xe Jeep của Charles, chửi rủa và thề rằng khi anh tìm thấy “thằng con hoang đó” anh sẽ “tặng nó một khuôn mặt mới.” Tôi ngồi ở ghế khách trên xe tải của anh, nghe động cơ xe gầm rú khi nó uống dầu, nhìn những vạch kẻ màu vàng biến mất bên dưới capot. Tôi nghĩ về anh trai mình trước kia, như tôi nhớ được, khi tôi muốn nhớ. Tôi nghĩ đến Albuquerque và Los Angeles, và về những dặm đường xuyên bang giữa hai vùng đó.
Một khẩu súng lục được đặt trên ghế giữa chúng tôi, và khi Shawn sang số, anh cầm nó lên vuốt ve, thỉnh thoảng anh xoay tròn nó trên ngón tay trỏ như một xạ thủ trước khi đặt nó xuống ghế, nơi ánh đèn của những chiếc xe chạy qua làm nòng súng bằng thép sáng lấp lánh.
Tôi thức dậy với cảm giác có những cái kim trong não mình. Hàng nghìn cái, đâm chọc, che khuất tất cả mọi thứ. Sau đó chúng biến mất trong một khoảnh khắc choáng váng và tôi nhận thức được thế giới xung quanh.
Đó là buổi sáng, sáng sớm. Ánh mặt trời màu hổ phách tưới nắng vào phòng tôi qua ô cửa sổ. Tôi đang đứng nhưng không phải bằng sức lực của bản thân. Hai bàn tay túm lấy cổ họng tôi, và chúng bắt đầu lay người tôi. Những cái kim, đó là não của tôi va vào hộp sọ.
Tôi chỉ có vài giây để tự hỏi tại sao, trước khi những cái kim đó trở lại, xé vụn những ý nghĩ của tôi. Mắt tôi mở nhưng tôi chỉ nhìn thấy những ánh chớp trắng. Vài âm thanh vọng tới tôi.
“CON ĐIẾM!”
“ĐỒ ĐĨ!”
Sau đó một âm thanh khác vang lên. Mẹ. Mẹ đang khóc. “Thôi đi! Mày sẽ giết chết con bé mất! Dừng lại ngay!”
Chắc hắn mẹ đã túm lấy anh bởi vì tôi cảm thấy người anh vặn vẹo. Tôi ngã xuống sàn nhà. Khi tôi mở mắt ra, mẹ và Shawn đang đối mặt với nhau, trên người mẹ chỉ có độc một chiếc áo choàng tắm nhàu nát.
Tôi cố đứng dậy. Shawn túm được một nắm tóc của tôi – sử dụng chiến thuật y như trước, túm sát chân tóc để anh có thể điều khiển tôi – và kéo tôi vào hành lang. Đầu tôi bị ép vào ngực anh. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là những phần nhỏ của tấm thảm bay qua đôi chân thoăn thoắt của mình. Đầu tôi đập thình thịch, tôi khó thở, nhưng tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế rồi nước mắt tôi dâng trào.
Vì đau thôi mà, tôi nghĩ.
“Đồ chó cái, mày khóc,” Shawn nói. “Tại sao ư? Tại vì có người thấy mày là đồ đĩ hả?”
Tôi cố nhìn anh, cố tìm kiếm khuôn mặt của người anh trai, nhưng anh dúi đầu tôi xuống phía mặt đất và tôi ngã. Tôi trườn ra xa, sau đó cố đứng dậy. Phòng bếp quay quay, những đốm sáng kỳ lạ màu hồng và màu vàng trôi trước mắt tôi.
Mẹ đang khóc, vò đầu bứt tóc, “Tao đã thấy mày là gì rồi,” Shawn nói. Mắt anh đầy hoang đại. “Mày vờ thánh thiện và ngoan đạo. Nhưng tao đã thấy mày rồi. Tao đã thấy mày nhảy cỡn quanh thằng Charles như một con đĩ.” Anh quay sang mẹ để quan sát lời anh nói tác động đến mẹ ra sao. Mẹ gục xuống bàn ăn.
“Con bé không phải thế,” mẹ thều thào.
Shawn vẫn hướng về phía mẹ. Anh nói mẹ không biết tôi đã dối trá như thế nào, tôi đã lừa dối mẹ ra sao, ở nhà tôi vờ làm một đứa con gái ngoan, nhưng ở thị trấn tôi là một con điếm lươn lẹo. Tôi nhích từng chút ra cửa sau.
Mẹ bảo tôi hãy lấy xe của mẹ mà đi. Shawn quay sang tôi. “Mày sẽ cần thứ này mới chuồn được,” anh nói, giơ chùm chìa khóa xe của mẹ lên.
“Nó sẽ không đi đâu hết cho đến khi nó thừa nhận nó là một con đĩ,” Shawn nói.
Anh chộp cổ tay tôi và người tôi trượt vào tư thế quen thuộc, đầu dúi về phía trước, cánh tay bị vặn ra sau lưng, cổ tay bị gập lại. Giống như một bước nhảy, cơ bắp của tôi nhớ ra và căng lên để vượt lên trước âm nhạc. Không khí từ phổi tôi tràn ra khi tôi cố cúi sâu hơn để giảm nhẹ sức ép cho xương cổ tay mình từng li từng tí.
“Nói đi,” anh nói.
Nhưng tôi đã ở một nơi nào đó khác. Tôi đã ở tương lại. Trong vài tiếng nữa, Shawn sẽ quỳ bên giường tôi, và anh sẽ rất hối lỗi. Tôi biết điều ấy khi tôi đang cuộn người ở đó.
“Chuyện gì vậy?” Một giọng đàn ông vang lên từ phía cầu thang trong hành lang. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy một khuôn mặt lơ lửng giữa hai thanh vịn cầu thang. Đó là Tyler.
Tôi bị ảo giác. Tyler chưa bao giờ về nhà. Khi tôi nghĩ vậy, tôi cười to, tiếng cười khúc khích, lảnh lót. Anh điên hay sao mà đã thoát khỏi đây rồi còn quay lại? Giờ đây có rất nhiều đốm sáng màu vàng và màu hồng trong tầm nhìn của tôi, cứ như thể tôi đang ở bên trong một quả cầu tuyết. Tốt thôi. Như vậy có nghĩa là tôi sắp rơi vào trạng thái vô thức. Tôi mong thế.
Shawn buông cổ tay tôi ra, tôi lại ngã. Tôi nhìn lên và thấy anh đang dán mắt về phía cầu thang. Chỉ khi đó tôi mới chợt nghĩ rằng Tyler ở đó thật.
Shawn lùi lại một bước. Anh đợi cho tới khi bố và Luke ra khỏi nhà, đi làm, để sức mạnh thể chất của anh không bị thách thức. Đương đầu với người em trai – không nguy hiểm bằng mình nhưng mạnh mẽ hơn theo cách riêng – là việc vượt ngoài mong đợi của anh.
“Chuyện gì vậy?” Tyler nhắc lại. Anh nhìn Shawn, tiến lên từng chút một như thể đang đến gần một con rắn chuông.
Mẹ đã ngừng khóc. Mẹ bối rối. Tyler giờ đây đã là người ngoài. Anh đã đi khỏi nhà lâu đến mức anh bị liệt vào danh sách những người chúng tôi không tiết lộ các bí mật. Người mà chúng tôi không cho biết chuyện này.
Tyler di chuyển trên cầu thang, tiến về phía anh trai anh. Mặt anh căng, hơi thở của anh nông, nhưng vẻ mặt của anh không gợn chút ngạc nhiên. Tôi cảm thấy rằng Tyler biết chính xác mình đang làm gì, rằng trước đây anh đã làm điều này, khi các anh còn nhỏ và không hợp nhau lắm. Tyler tạm dừng tiến bước một lát nhưng anh không chớp mắt. Anh nhìn Shawn trừng trừng như muốn nói, Dù chuyện gì dang xảy ra ở đây, nó phải chấm dứt.
Shawn bắt đầu lèm bèm về quần áo của tôi và về những gì tôi đã làm ở thị trấn. Tyler ngắt lời anh bằng một cái phẩy tay. “Tôi không muốn biết,” anh nói. Rồi anh quay sang tôi: “Đi, đi khỏi đây đi.”
“Nó sẽ không đi đâu hết,” Shawn nhắc lại, giơ chiếc chìa khóa xe lên.
Tyler ném cho tôi chùm chìa khóa xe của anh. “Đi đi,” anh nói.
Tôi chạy tới xe của Tyler đang đỗ giữa chiếc xe tải của Shawn và chuồng gà. Tôi cố lùi ra xa, nhưng tôi nhấn ga quá mạnh và lốp xe trượt, khiến sỏi bay tung tóe. Khi cố gắng lần thứ hai tôi đã thành công. Chiếc xe lao về phía sau và quay vòng tròn. Tôi chuyển sang chế độ lái và sắp sửa phóng xuống đồi thì Tyler xuất hiện trên hiên. Tôi hạ cửa kính xuống. “Đừng đi làm,” anh nói. “Anh ấy sẽ tìm thấy em ở đó đấy.
Tối hôm đó, khi tôi về nhà, Shawn đã đi rồi. Mẹ ở trong bếp đang pha chế tinh dầu. Mẹ không đả động gì đến chuyện hồi sáng, và tôi biết mình không nên nhắc đến nó. Tôi đi ngủ, nhưng nhiều tiếng đồng hồ trôi qua tôi vẫn thức và tôi nghe thấy tiếng một chiếc xe hạng nặng rú ga lên đồi. Vài phút sau, cửa phòng ngủ của tôi bật mở. Tôi nghe thấy tiếng bật đèn, nhìn thấy ánh đèn trên các bức tường, và cảm thấy anh ném phịch người xuống giường tôi. Tôi quay người lại, đối diện với anh. Anh đặt một cái hộp bọc nhung đen xuống cạnh tôi. Thấy tôi không chạm vào nó, anh mở hộp và lấy ra một chuỗi hạt ngọc trai màu trắng sữa.
Anh nói anh có thể nhìn thấy con đường mà tôi đang sa vào và nó không tốt chút nào. Tôi sẽ đánh mất bản thân, trở thành loại gái khác, phù phiếm, mời gọi, tận dụng vẻ ngoài để đạt được mọi thứ.
Tôi đã nghĩ về cơ thể của mình, về sự thay đổi trên cơ thể. Tôi khó mà biết được mình cảm thấy thế nào: đôi khi tôi muốn nó được chú ý, được ngưỡng mộ, nhưng sau đó tôi lại nghĩ đến Jeanette Barney và tôi cảm thấy chán ghét.
“Em là một người đặc biệt, Tara ạ,” Shawn nói.
Tôi ư? Tôi muốn tin mình là như vậy. Nhiều năm trước, Tyler đã bảo tôi là một người đặc biệt. Anh đã đọc cho tôi nghe một đoạn trong Sách Mặc Môn, về một đứa trẻ điềm tĩnh,có khả năng quan sát nhanh nhạy. “Chi tiết này khiến anh nhớ đến em,” Tyler nói.
Đoạn đó miêu tả nhà tiên tri Mặc Môn vĩ đại, một chi tiết mà tôi phát hiện ra trong nỗi bối rối. Phụ nữ không thể trở thành nhà tiên tri được, ấy thế mà Tyler lại bảo với tôi rằng tôi khiến anh ấy nhớ đến một trong những nhà tiên tri vĩ đại. Tôi vẫn không biết anh muốn nói gì, nhưng những gì tôi hiểu lúc đó là, tôi có thể tin vào bản thân: rằng có điều gì đó trong tôi, một điều gì đó giống như những gì ở trong những nhà tiên tri, và điều đó không phụ thuộc vào việc con người ta là đàn ông hay là đàn bà, già hay trẻ; một dạng giá trị cố hữu và không thể lung lay.
Nhưng giờ đây, khi tôi nhìn đăm đăm cái bóng của Shawn in trên tường, ý thức về cơ thể đang trưởng thành của tôi, về sự xấu xa của nó và về ham muốn làm điều xấu với nó, ý nghĩa của ký ức đó thay đổi. Bỗng nhiên tôi cảm thấy giá trị kia là có điều kiện, nó có thể bị chiếm đoạt hoặc bị bỏ phí. Nó chẳng phải là cố hữu; nó là nhất thời thôi. Điều có giá trị không phải là tôi, mà là vẻ ngoài bị đè nén và tuân phục đang bao bọc tôi.
Tôi nhìn anh trai mình. Lúc đó anh dường như già dặn và khôn ngoan. Anh hiểu dời. Anh biết về những hạng phụ nữ lọc lõi, vậy nên tôi bảo anh hãy ngăn tôi trở thành một kẻ như vậy.
“Được thôi, Mắt Cá,” anh nói. “Anh sẽ làm như vậy.”
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, cổ tôi bầm tím, cổ tay tôi sưng tướng. Tôi bị đau đầu – không phải đau ở trong não mà là cơn đau đớn thực sự của não, như thể chính nó đau khi bị chạm vào. Tôi đi làm nhưng về sớm và nằm trong xó tối của tầng hầm, đợi chứng đau tan biến. Tôi đang nằm trên thảm, cảm nhận nhịp đập thình thịch trong não mình, thì Tyler tìm thấy tôi và cúi xuống bên tôi. Tôi không thích gặp anh. Điều duy nhất tệ hơn bị túm tóc kéo đi dọc nhà là để Tyler nhìn thấy cảnh đó. Nếu được lựa chọn giữa việc để mặc mọi sự muốn ra sao thì ra, và việc có Tyler ở đó để ngăn chặn nó, tôi sẽ chọn điều thứ nhất. Dĩ nhiên tôi sẽ chọn điều đó. Dù gì thì lúc ấy tôi cũng sắp ngất, và khi ngất đi tôi có thể quên. Trong một hoặc hai ngày nó thậm chí không còn là thực nữa. Nó sẽ thành một giấc mơ xấu, và một tháng sau, nó chỉ còn là dư âm của ác mộng. Nhưng Tyler đã nhìn thấy, đã khiến nó trở nên thật.
“Đã nghĩ đến việc đi khỏi nhà chưa?” Tyler hỏi.
“Đi đâu kia chứ?”
“Đi học,” anh nói.
Tôi tươi tỉnh hẳn lên. “Tháng Chín em sẽ đăng ký vào trường trung học,” tôi nói. “Bố không thích điều đó đâu, nhưng em sẽ đi.” Tôi cứ nghĩ Tyler sẽ vui; thay vì thế anh nhăn mặt.
“Trước đây em đã nói điều đó rồi.”
“Em sẽ đi.”
“Có thể,” Tyler nói. “Nhưng chừng nào em còn sống dưới mái nhà của bố, thì khó mà đi được khi bố bảo em không được đi, dễ mà trì hoãn thêm một năm nữa, cho đến khi chẳng còn năm nào để mà trì hoãn sất. Nếu bắt đầu là một sinh viên năm thứ hai thì liệu em có thể tốt nghiệp được không hả?”
Cả hai chúng tôi đều biết tôi không thể.
“Tara, đã đến lúc phải đi,” Tyler nói. “Em càng ở nhà lâu thì em càng khó mà đi được.”
“Anh nghĩ em cần phải đi khỏi đây ư?”
Tyler không chớp mắt, không ngập ngừng. “Anh nghĩ đây là nơi tồi tệ nhất có thể dành cho em.” Anh nói nhẹ nhàng, nhưng tôi cảm thấy như thể anh gào lên khi nói những lời đó.
“Em có thể đi đâu được chứ?”
“Đến nơi anh đã đi,” Tyler nói. “Đi học đại học.”
Tôi khụt khịt.
“Trường BYU [2] nhận học sinh học ở nhà đấy,” anh nói.
“Anh em mình là như vậy hả?” Tôi nói. “Là những học sinh học ở nhà ư?” Tôi cố nhớ lần cuối cùng tôi đọc một cuốn giáo trình là bao giờ.
“Ban giám hiệu sẽ không biết bất cứ điều gì ngoài những điều chúng ta kể với họ,” Tyler nói. “Nếu chúng ta nói rằng em học ở nhà thì họ sẽ tin là thế.”
“Em không được nhận đâu.”
“Em sẽ được nhận,” anh nói. “Chỉ cần qua kỳ thi ACT[3] thôi. Một kỳ thi ở mức thấp ấy mà.”
Tyler đứng dậy dợm bước đi. “Ở ngoài kia là cả một thế giới, Tara ạ,” anh nói. “Và nó trông khác nhiều khi bố không thì thầm ý của bố vào tai em nữa.”
Ngày hôm sau, tôi lái xe đến cửa hàng gia dụng trong thị trấn nua một cái khóa chốt cho cửa phòng ngủ của mình. Tôi đặt nó xuống giường, sau đó lấy một cái khoan và bắt đầu khoan lỗ chốt. Tòi cứ nghĩ Shawn ra ngoài – xe tải của anh không đậu trên lối cho xe vào nhà – nhưng khi tôi bắt đầu xoay mũi khoan, anh xuất hiện, đúng lù lù ở cửa phòng tôi.
“Em đang làm gì vậy?” Anh hỏi.
“Núm cửa bị vỡ,” tôi nói dối. “Cửa cứ tự động mở. Cái khóa này rẻ thôi, nhưng mẹo này sẽ có tác dụng.”
Shawn sờ cái chốt bằng thép dày mà tôi chắc rằng anh biết nó không hề rẻ. Tôi đứng lặng thinh, đờ người vì khiếp sợ nhưng cũng vì thương hại. Trong khoảnh khắc đó tôi ghét anh, và tôi muốn hét to vào mặt anh rằng tôi ghét anh. Tôi mường tượng cảnh anh rúm người, tan nát dưới sức nặng của những lời tôi nói và nỗi ghét bỏ chính bản thân. Thậm chí lúc đó tôi đã hiểu sự thật đó: rằng Shawn ghét chính mình hơn tôi có thể ghét anh.
“Em dùng đinh vít không hợp rồi,” anh nói. “Em cần đinh vít dài để bắt vào tường và vít kẹp cho cửa. Nếu không nó sẽ bung ra ngay.”
Chúng tôi đi bộ ra xưởng sửa chữa. Shawn đi loanh quanh vài phút, sau đó xuất hiện với một nắm đinh vít bằng thép. Chúng tôi quay về nhà và anh tra cái khóa chốt, vừa ngâm nga hát vừa mỉm cười, để lộ những chiếc răng sữa trắng bóng.
Chú thích:
[1] Một thể loại kịch mà cốt truyện của nó thường có gợi nên sự xúc động và được xây dựng để đánh vào cảm xúc, chủ yếu tập trung khai thác tình cảm, nội tâm của nhân vật.
[2] BYU là tên viết tắt của Brigham Young University, Trường Đại học Brigham Young ở bang Utah.
[3] Viết tắt của American College Testing, một kì thi chuẩn hóa để đánh giá năng lực học tập của học sinh trung học tại Mỹ.