← Quay lại trang sách

Chương 19 Khởi Đầu

Học kỳ kết thúc, tôi trở về núi Buck. Vài tuần nữa BYU sẽ công bố điểm, sau đó tôi sẽ biết mình có thể trở lại trường vào mùa thu hay không. Tôi đã viết vào nhật ký đầy những lời hứa rằng tôi sẽ không bước chân đến bãi phế liệu nữa. Tôi cần tiền – bố sẽ nói tôi nghèo kiết xác – vậy nên tôi đến cửa hàng tạp hóa Stokes để xin làm việc mà trước kia tôi đã làm. Tôi xuất hiện vào giờ bận rộn nhất trong buổi chiều, khi tôi biết họ thiếu nhân viên, và quả thật, khi tôi tìm được người quản lý, ông ấy đang gói hàng. Tôi hỏi ông có muốn tôi làm việc đó không, và ông nhìn tôi trong ba giây, sau đó ông tháo tạp dề qua đầu và đưa nó cho tôi. Người trợ lý của ông nháy mắt với tôi: cô là người đã gợi ý tôi nên đến xin việc vào giờ cao điểm. Có điều gì đó về cửa hàng bách hóa Stokes – sự ngăn nắp, những lối đi sạch sẽ, và những con người nồng hậu làm việc ở đó – khiến tôi cảm thấy thanh thản, hạnh phúc. Thật lạ khi nói như vậy về một cửa hàng bách hóa, nhưng quả thật tôi cảm thấy như ở nhà.

Khi tôi bước vào nhà qua cửa sau, bố đang đợi tôi. Bố nhìn thấy cái tạp dề bèn nói, “Mùa hè này mày sẽ làm việc cho bố.”

“Con đang làm việc tại cửa hàng Stokes mà,” tôi đáp.

“Mày nghĩ mày quá giỏi nên không thèm nhặt phế liệu phỏng?” Bố cao giọng. “Đây là gia đình của mày. Mày thuộc về nơi này.” Mặt bố hốc hác, mắt bố đỏ sọng. Bố đã có một mùa đông tồi tệ. Hồi mùa thu, bố đã đầu tư một số tiền lớn vào trang thiết bị xây dựng – một cái máy xúc, một xe nâng người và một xe kéo dành cho thợ hàn. Bây giờ là mùa xuân và tất cả những thứ đó biến mất. Luke vô tình làm lửa bùng lên, thiêu cháy xe hàn; chiếc xe nâng người đứt lìa khỏi đầu kéo bởi vì ai đó – tôi chưa bao giờ hỏi đó là ai – không chốt chặt nó đúng cách; còn cái máy xúc gia nhập đống phế liệu khi Shawn, kéo nó bằng một chiếc đầu kéo hạng nặng, cua gấp với tốc độ cao khiến cả đầu kéo lẫn máy xúc lộn tùng phèo. May mắn lắm Shawn mới bò ra khỏi đống đổ nát được, mặc dù đầu anh bị va đập và không thể nhớ được những ngày trước khi xảy ra vụ tai nạn. Xe tải, đầu kéo và máy xúc, tất cả.

Thái độ quả quyết hằn sâu trên khuôn mặt bố. Thái độ quả quyết tràn ngập trong giọng nói khàn khàn của bố. Bố phải chiến thắng tình cảnh bế tắc này. Bố tự thuyết phục bản thân rằng nếu tôi ở trong đội lao động của bố thì sẽ có ít tai nạn xảy ra hơn, và tình trạng đình trệ sẽ giảm đi. “Mày chậm như nhựa đường leo dốc [1],” bố nói với tôi hơn chục lần. “Nhưng mày làm xong việc mà không làm sứt mẻ thứ gì cả.”

Nhưng tôi không thể làm việc đó, bởi làm vậy nghĩa là thụt lùi. Tôi đã trở về nhà, về căn phòng cũ của tôi, về với cuộc sống cũ. Nếu tôi trở lại làm việc cho bố, thức dậy mỗi buổi sáng và xỏ đôi giày mũi thép vào, bước ra bãi phế liệu, thì bốn tháng vừa qua như không có thực, như thể tôi chưa bao giờ rời khỏi nơi này.

Tôi bước nhanh qua chỗ bố, chạy về phòng, giam mình trong đó. Lát sau mẹ gõ cửa. Mẹ lặng lẽ bước vào, ngồi xuống giường khẽ khàng đến nỗi tôi hầu như không cắm thấy sức nặng của mẹ bên cạnh mình. Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ nói những gì mà mẹ đã nói lần trước. Khi tôi nhắc mẹ nhớ rằng tôi chỉ mới mười bảy tuổi, và mẹ sẽ bảo rằng tôi có thể ở lại.

“Con có cơ hội để giúp bố của con,” mẹ nói. “Bố cần con. Bố sẽ không bao giờ nói ra điều đó, nhưng bố cần con. Làm gì thì làm, tùy con lựa chọn.” Nỗi im lặng bao trùm, rồi mẹ nói thêm, “Nhưng nếu con không giúp bố thì con không thể ở lại đây. Con sẽ phải sống ở một nơi khác.”

Sáng hôm sau, lúc bốn giờ sáng, tôi lái xe tới cửa hàng bách hóa Stokes và bắt đầu ca làm việc mười tiếng. Đó là đầu buổi chiều, và trời mưa nặng hạt, khi tôi trở về nhà thì thấy quần áo của mình bị vứt trên bãi cỏ trước nhà. Tôi mang chúng vào trong nhà. Mẹ đang pha chế tinh dầu trong bếp, mẹ không nói gì khi tôi đi qua chỗ mẹ với mớ quần áo nhỏ nước ròng ròng.

Tôi ngồi trên giường trong khi nước từ quần áo của tôi làm ướt sũng cả thảm. Tôi có một chiếc điện thoại và tôi nhìn chằm chằm vào nó, không biết nó có thể giúp được gì cho tôi. Chẳng có ai để mà gọi điện. Chẳng có nơi nào để đi và chẳng có ai để gọi.

Tôi bấm số gọi cho Tyler ở Indiana. “Em không muốn làm việc ở bãi phế liệu,” tôi nói khí anh nhấc máy. Giọng tôi khàn khàn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh hỏi. Anh có vẻ lo lắng; anh cứ nghĩ lại có một vụ tai nạn nữa. “Mọi người khỏe cả chứ?”

“Khỏe cả,” tôi nói. “Nhưng bố nói em không thể ở đây trừ khi em làm việc ở bãi phế liệu, mà em thì không thể làm việc đó nữa.” Giọng tôi run run, lên cao một cách thiếu tự nhiên.

Tyler hỏi, “Em muốn anh làm gì?”

Nhớ lại cuộc gọi đó, tôi chắc chắn anh đã nói thật lòng, rằng anh có thể giúp tôi bằng cách nào, nhưng tai tôi, trong nỗi cô độc và hoài nghi, lại nghe thấy điều gì đó khác: Em trông đợi anh làm gì cơ chứ? Tôi bắt đầu run; tôi cảm thấy choáng váng. Tyler vốn là dây cứu sinh của tôi. Trong nhiều năm anh sống trong tâm trí tôi như giải pháp cuối cùng, một độ cao mà tôi có thể rướn tới khi tôi bị dồn vào chân tường. Nhưng bây giờ khi tôi rướn tới chỗ đó, tôi hiểu ra nó vô ích đến nhường nào. Suy cho cùng, nó chẳng thể giúp gì tôi được.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Tyler lại hỏi.

“Không có gì đâu. Mọi chuyện ổn cả.”

Tôi gác máy, rồi bấm số gọi tới cửa hàng Stokes. Người trợ lý của ông quản lý trả lời điện thoại. “Em hết ca làm việc hôm nay rồi đúng không?” Cô ấy vui vẻ nói. Tôi nói với cô rằng tôi nghỉ việc, tôi xin lỗi, rồi cúp máy. Tôi mở tủ quần áo và thấy thứ ấy vẫn ở trong đó, nơi tôi đã cất bốn tháng trước: đôi giày gom phế liệu của tôi. Tôi đi giày vào. Tôi cảm thấy như chưa bao giờ tháo đôi giày ra khỏi chân.

Bố đang lái xe nâng, xúc một đống thiếc múi. Bố sẽ cần ai đó đặt những cái chặn bằng gỗ cho đầu kéo để bố bốc dỡ đám phế liệu. Khi bố nhìn thấy tôi, bố hạ đống thiếc xuống để tôi có thể bước lên trên chúng, và tôi sẽ ở trên cái đống ấy và trên đầu kéo.

Ký ức của tôi về trường đại học nhanh chóng mờ nhạt. Tiếng bút cạo trên giấy, tiếng máy chiếu chuyển xoẹt từ hình ảnh này sang hình ảnh tiếp theo, tiếng chuông đổ hồi báo hiệu hết giờ – tất cả bị tiếng loảng xoảng của sắt thép và tiếng gầm của động cơ diesel nhấn chìm. Sau một tháng ở bãi rác, BYU giống như một giấc mơ, một điều gì đó tôi tưởng tượng ra trong đầu. Giờ đây tôi đã tỉnh.

Thời gian biểu của tôi hằng ngày giống y như trước: sau bữa sáng tôi phân loại phế liệu và rút đồng ra khỏi các bộ tản nhiệt. Nếu cánh đàn ông con trai làm việc trên công trường thì thỉnh thoảng tôi đi cùng họ để lái xe tải hoặc xe nâng, hoặc cần cẩu. Vào bữa trưa tôi giúp mẹ nấu ăn, rửa bát đĩa, sau đó quay lại bãi phế liệu hoặc đi lái cần cẩu.

Điều khác biệt duy nhất là Shawn. Anh không còn là anh như tôi nhớ. Anh không bao giờ nói một lời khó nghe, dường như anh đã cảm thấy bình yên. Anh đang học để thi GED [2], và một đêm khi chúng tôi lái xe từ chỗ làm về, anh nói với tôi rằng anh sẽ thử học một kỳ tại trường cao đẳng cộng đồng. Anh muốn học luật.

Mùa hè đó có một vở kịch được diễn tại Nhà hát Opera Worm Creek, và anh em tôi mua vé đi xem. Charles cũng có mặt ở đó, ngồi phía trên cách chúng tôi vài hàng ghế, và vào thời gian giải lao, khi Shawn đi ra tán gẫu với một cô gái, Charles chầm chậm bước tới. Lần đầu tiên tôi không líu lưỡi. Tôi nghĩ đến Shannon và cách cô nói chuyện với mọi người ở nhà thờ, thái độ vui vẻ thân thiện của cô, cách cô mỉm cười và cười thành tiếng. Hãy là Shannon, tôi tự nhủ. Và trong năm phút, tôi làm như vậy.

Charles nhìn tôi rất lạ, theo cách những người đàn ông nhìn Shannon. Anh hỏi liệu tôi có thích xem phim vào thứ Bảy không. Phim anh gợi ý là một bộ phim bình dân, trần tục mà tôi chưa bao giờ muốn xem nhưng tôi đang là Shannon, vậy nên tôi nói tôi thích.

Tối thứ Bảy tôi cố làm Shannon. Bộ phim rất tệ, tệ hơn tôi tưởng, loại phim mà chỉ dân ngoại mới xem. Nhưng tôi khó có thể coi Charles là dân ngoại. Anh là Charles. Tôi định nói với anh rằng bộ phim này trái đạo đức, rằng anh không nên xem những thứ như thế, nhưng – vẫn là Shannon – tôi không nói gì, chỉ mỉm cười khi anh hỏi tôi có thích ăn kem không.

Shawn là người duy nhất vẫn còn thức khi tôi về nhà. Tôi vẫn đang mỉm cười khi bước vào cửa. Shawn đùa rằng tôi đã có bạn trai, và đó là nói đùa thật – anh muốn tôi cười. Anh nói Charles có gu tốt, rằng tôi là người đứng đắn nhất mà anh biết, rồi anh đi ngủ.

Ở phòng riêng, tôi nhìn mình trong gương một lúc lâu. Điều đầu tiên tôi chú ý là chiếc quần bò của đàn ông mà tôi đang mặc và nhận ra nó chẳng giống quần bò mà những cô gái khác mặc chút nào. Điều thứ hai là, áo sơ mi của tôi quá rộng và nó khiến tôi dường như thành người vuông.

Vài ngày sau Charles gọi điện tới. Tôi đang đứng trong phòng mình sau một ngày đi lợp mái công trình. Người tôi có mùi chất pha sơn và một lớp bụi màu tro, nhưng anh không biết điều đó. Chúng tôi nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ. Tối hôm sau anh lại gọi điện, và tối hôm sau nữa cũng thế. Anh nói thứ Sáu chúng tôi sẽ đi ăn bánh kẹp thịt.

Thứ Năm, sau khi thu phế liệu xong, tôi lái xe bốn mươi dặm tới siêu thị Walmart gần nhất mua một chiếc quần bò nữ và hai chiếc áo sơ mi, đều là màu xanh dương. Khi tôi mặc chúng vào người tôi hầu như không thể nhận ra cơ thể của mình, những chỗ thắt lại, những đường cong. Tôi cởi chúng ra ngay lập tức, cảm thấy mặc như vậy thiếu đứng đắn thế nào ấy. Thực ra, bộ quần áo đâu phải như vậy, nhưng tôi biết tại sao tôi lại muốn có chúng – cho cơ thể của tôi, để cơ thể tôi được chú ý – và điều đó dường như thiếu đứng đắn dù bản thân những bộ quần áo thì không.

Chiều hôm sau, khi đội lao động của chúng tôi kết thúc công việc của ngày, tôi chạy về nhà. Tôi tắm rửa, dội hết bụi đất khỏi người mình, sau đó đặt bộ quần áo mới lên giường và nhìn chúng trừng trừng. Sau vài phút, tôi mặc chúng vào và lại sốc trước hình ảnh mình trong gương. Không còn thời gian để thay quần áo nữa, vậy nên tôi khoác chiếc áo khoác mặc dù đó là một buổi tối ấm áp, và vào một khoảnh khắc nào đó, mặc dù tôi không thể nói chính xác khi nào hoặc tại sao, tôi đã quyết định rằng tôi hoàn toàn không cần chiếc áo khoác ấy. Trong suốt thời gian còn lại của tối hôm đó, tôi không phải nhớ làm Shannon; tôi nói cười mà không phải giả vờ chút nào.

Tuần đó tối nào Charles và tôi cũng đi chơi với nhau. Chúng tôi tới các công viên, các cửa hàng kem, các điểm bán bánh kẹp thịt và các trạm xăng. Tôi dẫn anh đến Stokes, bởi vì tôi thích chỗ đó, và bởi cô trợ lý cửa hàng luôn cho tôi những chiếc bánh rán chưa bán được từ lò bánh. Chúng tôi chuyện trò với nhau về âm nhạc – về các ban nhạc mà tôi chưa từng nghe nói tới và về chuyện anh muốn trở thành một nhạc sĩ đi khắp thế giới. Chúng tôi chưa bao giờ nói về chính chúng tôi – không hề đề cập đến chuyện chúng tôi là bạn của nhau hay là gì khác. Tôi ước anh sẽ nói đến chuyện đó nhưng anh không nói. Tôi ước gì anh để tôi biết theo cách khác – bằng cách khẽ nắm bàn tay tôi hoặc khẽ ôm tôi – nhưng anh cũng không làm những điều ấy.

Tối thứ Sáu chúng tôi đi chơi khuya, và khi tôi về nhà, trong nhà tối om. Máy tính của mẹ đang để mở, màn hình ở chế độ tiết kiệm điện hắt ánh sáng xanh khắp phòng khách. Tôi ngồi xuống, kiểm tra trang web của trường BYU. Điểm đã được đưa lên trang. Tôi đỗ. Hơn cả đỗ. Tôi đạt điểm A ở tất cả các môn trừ môn Văn minh phương Tây. Tôi sẽ nhận được học bổng bằng nửa số tiền học phí. Tôi có thể trở lại trường.

Chiều hôm sau Charles và tôi ở công viên, ngồi đung đưa trên những xích đu lốp xe. Tôi nói với anh chuyện tôi được học bổng. Tôi muốn khoe, nhưng vì lý do nào đó điều tôi nói lại cho thấy những nỗi sợ hãi trong tôi. Tôi nói tôi không nên học đại học, rằng tôi nên học xong trung học trước đã. Hoặc ít nhất nên bắt đầu học trung học, Charles ngồi lặng yên trong khi tôi nói một lúc lầu. Sau đó anh hỏi, “Em giận bố mẹ em đã không cho em đến trường đúng không?”

“Đó là một lợi thế!” Tôi nói, gần như reo lên. Phản ứng của tôi là theo bản năng. Giống như nghe thấy một cụm từ trong một bài hát bắt tai: Tôi không thể ngăn mình đọc những ca từ tiếp theo. Charles nhìn tôi vẻ hoài nghi, như bảo tôi hãy khớp điều đó với những gì mà chỉ vài phút trước tôi đã nói.

“Anh giận,” anh nói. “Cho dù em không.”

Tôi không nói gì. Tôi chưa bao giờ nghe thấy ai chỉ trích bố tôi trừ Shawn, và tôi không thể phản ứng trước những gì Charles vừa nói. Tôi muốn nói với Charles về hội Illuminati, nhưng những lời đó thuộc về bố tôi, và dù ở trong đầu tôi, chúng nghe có vẻ rối rắm, vay mượn. Tôi xấu hổ chẳng thể nắm giữ chúng. Khi đó tôi tin – và tôi phần nào sẽ luôn tin – rằng những lời của bố tôi phải là của tôi.

Trong vòng một tháng, tối nào cũng vậy, từ bãi phế liệu trở về, tôi dành cả tiếng đồng hồ kỳ cáu ghét khỏi móng tay và bụi đất khỏi tai mình. Tôi chải những mớ tóc rối và trang điểm một cách vụng về. Tôi thoa cả vốc kem dưỡng lên các đầu ngón tay để làm mềm những vết chai, để biết đâu đấy, một tối nào đó Charles sẽ chạm vào chúng.

Cuối cùng khi anh làm điều ấy, đó là vào đầu buổi tối và chúng tôi đang ở trên xe jeep của anh, tới nhà anh để xem phim. Chúng tôi đang chạy xe dọc theo lạch Fivemile thì anh đưa tay với cần sang số, rồi đặt tay anh lên tay tôi. Bàn tay anh ấm và tôi muốn nắm lấy nó, nhưng thay vì thế tôi giật tay ra như phải bỏng. Phản ứng ấy là không cố ý, và ngay lập tức tôi ước rằng tôi có thể để tay lại chỗ cũ. Điều đó lại xảy ra khi anh thử lần thứ hai. Người tôi giật lên, đầu hàng trước một bản năng lạ lùng, đầy uy lực.

Bản năng đó tràn qua tôi dưới dạng một từ, một từ in đậm, đầy sức mạnh, có tính chất tuyên bố. Từ đó không mới. Nó đã ở trong tôi một thời gian, im lặng, bất động, như thể đang thiếp đi, trong một góc xa xăm của ký ức. Bằng cách chạm vào tôi Charles đã đánh thức nó, và nó rộn ràng sức sống.

Tôi luồn cả hai tay xuống dưới đầu gối và nghiêng người ra phía cửa sổ xe. Tôi không thể để anh gần tôi – tối hôm đó, và bất cứ tối nào trong nhiều tháng – mà không rùng mình khi từ đó, cái từ của tôi, xuất hiện trong trí nhớ. Đồ Đĩ.

Chúng tôi đến nhà anh. Charles bật TV lên và ngồi xuống sofa; tôi nhẹ nhàng ngồi xuống đầu kia của sofa. Những ánh đèn lờ mờ, phần giới thiệu trôi trên màn hình. Charles nhích lại phía tôi một chút, ban đầu chậm, sau đó tự tin hơn, cho tới khi chân anh cọ vào chân tôi. Trong tưởng tượng, tôi bật dậy, chạy với vận tốc một nghìn dặm trên mỗi nhịp tim đập. Trong thực tế, tôi chỉ hơi chùn lại. Charles cũng chùn lại – tôi đã làm anh giật mình. Tôi xác định lại vị trí, ngồi nghiêng người về phía thành sofa, thu gọn chân tay lại để chúng cách xa anh. Tôi giữ tư thế ngồi gò bó đó có lẽ trong hai mươi giây, cho đến khi anh hiểu, nghe thấy những lời mà tôi không thể nói, và chuyển xuống ngồi dưới sàn.

Chú thích:

[1] Tương tự thành ngữ “Chậm như rùa” của người Việt.

[2] GED là kỳ thi lấy chứng chỉ tương đương với cấp trung học phổ thông dành cho những người chưa tốt nghiệp ở Mỹ.