← Quay lại trang sách

Chương 22 Điều Ta Thì Thầm Và Điều Ta Hét Lên

Khi tôi về tới núi Buck, mẹ tôi đang làm bữa ăn cho Lễ Tạ Ơn. Chiếc bàn gỗ sồi lớn bày la liệt những bình rượu thuốc và những lọ tinh dầu nhỏ mà sau đó tôi dọn đi. Charles sẽ đến ăn tối.

Shawn đang bực mình. Anh ngồi trên chiếc ghế dài ở bàn, nhìn tôi nhặt đám chai lọ và giấu chúng đi. Tôi đã rửa bộ đồ ăn bằng sứ chưa bao giờ được dùng của mẹ, và bắt đầu bày chúng ra bàn, ngắm khoảng cách giữa mỗi chiếc đĩa và dao.

Shawn bực bội vì tôi quá chú trọng đến việc đó. “Chỉ là Charles thôi mà,” anh nói. “Tiêu chuẩn của cậu ta không cao đến thế đâu. Quan trọng là cậu ta ở bên mày.”

Tôi đi lấy những chiếc ly. Khi tôi đặt một chiếc ly trước mặt Shawn, anh chọc ngón tay vào mạng sườn tôi, xoáy mạnh. “Đừng động vào em!” Tôi hét lên. Sau đó căn phòng lộn ngược. Chân tôi không còn ở bên dưới tôi nữa, và tôi bị nhấc vào phòng khách, ra khỏi tầm nhìn của mẹ.

Shawn lật người tôi nằm ngửa, và ngồi lên bụng tôi, dùng đầu gối ghìm chặt tay tôi xuống sát hai bên sườn. Sức ép của trọng lượng cơ thể anh khiến tôi thở dốc. Anh ép cẳng tay lên khí quản tôi. Tôi ngắc ngứ, cố ngớp đủ không khí để kêu lên, nhưng đường thở đã bị chặn.

“Khi mày hành động như một con ranh thì mày buộc tao phải đối xử với mày như với một con ranh.”

Shawn nói to, gần như gào lên. Anh nói điều đó với tôi, nhưng anh không nói điều đó cho tôi. Anh nói điều đó cho mẹ, để định rõ khoảnh khắc ấy: tôi là một đứa trẻ hư; anh đang dạy cho nó một bài học. Sức ép lên khí quản của tôi giảm bớt và tôi cảm thấy phổi lại căng tràn dễ chịu. Anh biết tôi sẽ không hô hoán lên.

“Dừng ngay,” mẹ hét lên từ trong bếp, mặc dù tôi không chắc mẹ muốn nói Shawn hay tôi.

“La hét là bất lịch sự,” Shawn nói, và một lần nữa anh lại nói về phía bếp. “Mày sẽ nằm yên như thế cho tới khi mày xin lỗi.” Tôi nói tôi xin lỗi vì đã hét lên với anh. Một lát sau tôi đứng dậy.

Tôi gấp những tờ khăn giấy làm khăn ăn và đặt mỗi chiếc khăn vào một bộ đồ ăn. Khi tôi đặt một chiếc cạnh đĩa của Shawn, anh lại dùng ngón tay chọc vào mạng sườn tôi. Tôi không nói gì.

Charles đến sớm – bố tôi thậm chí chưa từ bãi phế liệu về – và ngồi vào bàn, đối diện với Shawn, người đang nhìn anh trừng trừng, không chớp mắt. Tôi không muốn để họ ngồi với nhau, nhưng mẹ cần người phụ giúp nấu nướng, vậy nên tôi quay vào bếp nhưng nghĩ ra những việc lặt vặt để có thể trở lại bàn. Vào một trong những lần chạy đi chạy lại giữa bếp và bàn ăn, tôi nghe thấy Shawn đang kể cho Charles nghe về những khẩu súng của anh, và lần khác, anh nói về tất cả những cách mà anh có thể giết người.

Tôi cười rõ to trước cả hai câu chuyện, hy vọng Charles sẽ nghĩ đó là chuyện dùa. Lần thứ ba tôi trở lại bàn, Shawn kéo tôi vào lòng anh. Tôi cũng cười.

Trò đánh đố không thể kéo dài, thậm chí không kéo dài đến bữa tối. Tôi đi qua chỗ Shawn bê một đĩa sứ to bày bánh cuộn, và anh dùng ngón tay chọc vào bụng tôi mạnh đến nỗi khiến tôi vãi rắm. Tôi buông rơi chiếc đĩa. Nó vỡ tan tành.

“Tại sao anh lại làm thế?” Tôi gào lên.

Chuyện xảy ra nhanh đến mức tôi không biết anh vật ngoéo tôi xuống sàn lúc nào, nhưng một lần nữa tôi lại nằm ngửa và anh ngồi trên người tôi. Anh yêu cầu tôi xin lỗi vì đã đánh vỡ đĩa. Tôi lí nhí thốt ra lời xin lỗi, để Charles không nghe thấy, nhưng điều này lại khiến Shawn điên tiết. Anh túm tóc tôi, và lại túm sát da đầu, vì lực đòn bẩy, và giật, sau đó lôi tôi về phía phòng tắm. Chuyển động đột ngột đến nỗi Charles không kịp phản ứng. Điều cuối cùng tôi nhìn thấy khi đầu tôi bị dúi mạnh về phía hành lang là Charles đứng bật dậy, mắt mở to, mặt trắng bệch.

Cổ tay tôi bị gập lại, cánh tay tôi bị vặn ra sau lưng. Đầu tôi bị ấn vào bồn cầu đến mức mũi tôi lơ lửng ngay trên mặt nước trong bồn cầu. Shawn quát tháo gì đó nhưng tôi không nghe đó là gì. Tôi đang lắng nghe tiếng chân bước trong hành lang, và khi tôi nghe thấy tiếng bước chân ấy tôi loạn trí. Không thể để Charles nhìn thấy mình như thế này. Không thể để anh biết, sau tất cả mọi sự giả vờ – việc tôi trang điểm, quần áo mới của tôi, bộ đồ ăn bằng sứ – đây mới là con người thật của tôi.

Tôi co giật, cong người và gỡ cổ tay khỏi sự khống chế của Shawn. Tôi làm anh bị bất ngờ; tôi khỏe hơn anh tưởng, hoặc có lẽ manh động hơn, và anh để tuột tay. Tôi lao ra cửa. Tôi vừa mới vượt qua ô cửa và bước được một bước ra hành lang thì đầu tôi bị giật về phía sau. Shawn đã túm được tóc tôi lôi lại, và kéo tôi về phía anh bằng một lực mạnh đến nỗi cả hai chúng tôi đều ngã nhào vào bồn tắm.

Điều tiếp theo tôi nhớ, Charles nâng tôi dậy và tôi cười – tiếng cười nghe như tiếng hú điên đại, nhức óc. Tôi cứ nghĩ nếu tôi cười đủ to thì tình thế có thể được cứu vãn, rằng Charles có thể sẽ tin rằng tất cả chỉ là một trò đùa. Nước mắt tôi trào ra – ngón chân cái của tôi bị gãy – nhưng tôi vẫn tiếp tục cười khúc khích. Shawn đứng ở cửa trông có vẻ bối rối.

“Em ổn chứ?” Charles hỏi.

“Tất nhiên em ổn! Shawn thật, thật, thật – vui tính quá đi.” Giọng tôi nghẹn lại ở từ cuối cùng khi tôi dồn trọng lượng xuống bàn chân và cảm giác đau như một đợt sóng tràn qua tôi. Charles cố bế tôi, nhưng tôi đẩy anh ra và đi cà nhắc, nghiến răng để ngăn mình không thét lên vì đau, trong khi vỗ nhẹ lên người anh trai mình theo kiểu trêu đùa.

Charles không ở lại ăn tối. Anh chuồn ra xe jeep và trong vài tiếng đồng hồ anh không gọi cho tôi, sau đó anh gọi điện bảo tôi hãy gặp anh tại nhà thờ. Anh sẽ không đến núi Buck. Chúng tôi ngồi trên xe của anh trong bóng tối, giữa bãi xe trống trải. Anh khóc.

“Những gì anh nghĩ anh đã thấy không phải như vậy đâu,” tôi nói.

Nếu ai đó hỏi tôi, tôi sẽ nói, đối với tôi, Charles là điều quan trọng nhất trên thế giới này. Nhưng anh không phải là như vậy. Và tôi sẽ chứng minh điều đó với anh. Điều quan trọng đối với tôi không phải là tình yêu hay tình bạn, mà là khả năng tự lừa dối bản thân một cách thuyết phục: để tin rằng tôi mạnh mẽ. Tôi không bao giờ có thể tha thứ cho Charles vì tội biết rằng tôi không mạnh mẽ.

Tôi trở thành người có tính khí thất thường, khắt khe và thù địch. Tôi nghĩ ra các bảng tiêu chuẩn đánh giá không ngừng tăng tiến và kỳ quặc để đánh giá tình yêu của anh dành cho tôi, và khi anh không đáp ứng nổi, tôi trở nên hoang tưởng. Tôi để cho những cơn tức giận lấn át mình, trút tất cả cơn tức giận điên rồ của mình, mọi nỗi oán giận đáng sợ mà tôi cảm thấy đối với bố hoặc Shawn, vào anh, kẻ ngoài cuộc ngơ ngác, người duy nhất từng giúp đỡ tôi. Khi chúng tôi cãi nhau, tôi gào lên rằng tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, và tôi gào lên như thế nhiều lần đến nỗi một buổi tối, khi tôi gọi điện tới để thay đổi quyết định, như tôi luôn làm thế, anh không cho phép tôi thay đổi nữa.

Chúng tôi gặp nhau lần cuối, trên một cánh đồng bên đường cao tốc. Núi Buck lù lù hiện ra phía trên chúng tôi. Anh nói anh yêu tôi nhưng chuyện này vượt quá khả năng của anh. Anh không thể cứu tôi được. Chỉ tôi mới có thể tự cứu mình.

Tôi không biết anh đang nói gì.

Mùa đông phủ lên khuôn viên trường đại học một lớp tuyết dày. Tôi ở trong nhà, học thuộc các phương trình đại số, cố sống như tôi đã sống trước đây – tưởng tượng cuộc sống của mình ở trường đại học tách rời khỏi cuộc sống ở núi Buck. Bức tường ngăn cách giữa hai cuộc sống đó không gì lay chuyển được. Charles là một cái lỗ trên bức tường đó.

Chứng loét dạ dày của tôi tái phát, thiêu đốt và làm tôi đau vật vã suốt đêm. Có lần tôi tỉnh dậy thấy Robin đang lay người tôi. Chị nói rằng tôi gào thét trong giấc ngủ. Tôi đưa tay sờ lên mặt mình, thấy mặt ướt đẫm. Chị ôm tôi, ôm chặt đến nỗi tôi cảm thấy mình được bọc trong một cái kén.

Sáng hôm sau, Robin bảo tôi hãy đi cùng chị đến gặp bác sĩ – vì chứng loét dạ dày nhưng cũng là để chụp X-quang bàn chân tôi, vì ngón chân cái của tôi đã đen sẫm lại. Tôi nói tôi không cần bác sĩ. Chỗ loét dạ dày sẽ lành, và có người đã chữa trị ngón chân cho tôi rồi.

Robin nhướn mày. “Ai? Ai đã chữa nó?”

Tôi nhún vai. Chị đoán rằng mẹ tôi đã chữa chân cho tôi, và tôi cứ để chị tin như vậy. Sự thật là, buổi sáng sau Lễ Tạ Ơn, tôi đã bảo Shawn nói cho tôi biết ngón chân đó có bị gãy hay không. Anh quỳ trên sàn bếp và tôi đặt bàn chân vào lòng anh. Trong tư thế đó anh dường như bé lại. Anh kiểm tra ngón chân đó một lát, rồi ngẩng lên nhìn tôi và tôi nhận thấy điều gì đó trong đôi mắt màu xanh của anh. Tôi nghĩ anh sắp sửa nói rằng anh xin lỗi, nhưng đúng lúc tôi nghĩ môi anh mấp máy thì anh cầm chặt đầu ngón chân của tôi và kéo mạnh. Tôi cảm thấy như thể bàn chân mình nổ tung, cảm giác sốc khủng khiếp xuyên khắp cẳng chân tôi. Tôi vẫn đang cố nuốt những cơn đau thì Shawn đã đứng dậy, đặt tay lên vai tôi và nói, “Xin lỗi, ‘gai ém’, nó sẽ đau ít hơn nếu như nhóc không nhìn đấy.”

Một tuần sau khi Robin đề nghị đưa tôi đến bác sĩ, tôi choàng tỉnh để thấy chị đang lay người tôi. Chị nâng tôi dậy, ôm chặt lấy tôi, như cơ thể chị có thể bảo vệ tôi, có thể giữ tôi khỏi vỡ vụn ra.

“Chị nghĩ em cần gặp đức giám mục,” sáng hôm sau chị nói.

“Em khỏe mà,” tôi đáp, đưa ra sáo ngữ của bản thân giống như những người không được ổn lắm thường nói. “Em chỉ cần ngủ thôi.”

Chẳng bao lâu sau tôi thấy một cuốn sách mỏng giới thiệu về dịch vụ tư vấn của trường đại học trên bàn mình. Không thèm ngó qua, tôi ném nó vào thùng rác. Tôi không thể gặp tư vấn viên. Gặp tư vấn viên là để xin được giúp đỡ, mà tôi thì bất khả chiến bại kia mà. Đó là sự lừa phỉnh tinh vi, một động tác múa xoay tròn bằng trí tưởng tượng. Ngón chân tôi không gãy bởi vì nó không thể gãy. Chỉ một lần chụp X-quang là có thể chứng minh điều ngược lại. Vậy nên, cuộc chiếu X-quang sẽ làm gãy ngón chân tôi.

Kỳ thi kết thúc môn Đại số của tôi ập đến trong tình trạng mê tín này. Trong suy nghĩ của tôi, nó có một dạng sức mạnh thần bí. Tôi học với cường độ điên cuồng, tin rằng nếu mình có thể thắng kỳ thi này, giành được điểm số hoàn hảo không tưởng đó, thậm chí với ngón chân gãy và không được Charles giúp, thì chứng tỏ rằng tôi cao hơn nó một bậc. Bất khả xâm phạm.

Sáng hôm thi tôi đi cà nhắc tới phòng thi và ngồi trong phòng thi hút gió. Bài thi ở trước mặt tôi. Các câu hỏi đều trở nên dễ giải; chúng nhượng bộ trước tôi, hóa thành các đáp án, hết câu này đến câu khác. Tôi nộp bài, rồi đứng trong hành lang lạnh lẽo, nhìn đăm đăm lên màn hình sẽ hiển thị điểm của mình. Khi điểm của tôi hiện lên, tôi chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Một trăm điểm. Điểm số hoàn hảo.

Trong tôi ngập tràn niềm phấn khích tê liệt. Tôi cảm thấy ngất ngây vì nó và muốn hét lên với cả thế giới: Đây là bằng chứng, chứ đâu: không gì có thể xâm phạm tôi.

Vào Giáng sinh núi Buck trông vẫn y như thế – một tháp tuyết, được tô điểm bởi màu thông xanh – và tôi, đang ngày càng quen nhìn gạch và xi măng, gần như bị vẻ hùng vĩ và trong trẻo của nó làm lóa mắt.

Khi tôi lái xe lên đồi, Richard đang ở trên xe nâng, chuyển một đống xà gồ cho cái xưởng mà bố đang xây dựng ở Franklin, gần thị trấn. Richard hai mươi tư tuổi, và là người thông minh nhất mà tôi biết, nhưng anh không có bằng tốt nghiệp phổ thông trung học.

Khi tôi lái xe qua chỗ anh, tôi chợt nảy ra ý nghĩ rằng có lẽ anh sẽ lái xe nâng đến cuối đời.

Tôi vừa về đến nhà vài phút thì Tyler gọi điện. “Anh đang tìm hiểu,” anh nói. “Để xem liệu Richard có ôn thi ACT được không.”

“Anh ấy sẽ đi thi ư?”

“Anh không biết,” Tyler nói. “Có thể. Bố và anh đang thuyết phục nó.”

“Bố á!”

Tyler cười thành tiếng. “Đúng vậy, bố. Bố muốn Richard đi học đại học.”

Tôi cứ nghĩ Tyler nói đùa cho đến một giờ sau khi chúng tôi ngồi ăn tối. Chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu ăn thì bố, miệng đầy khoai tây, nói, “Richard, tuần tới bố sẽ cho mày nghỉ, trả tiền công cho mày, nếu mày muốn dùng nó cho sách vở.”

Tôi đợi một lời giải thích. Tôi không phải đợi lâu. “Richard là thiên tài đấy,” lát sau bố nháy mắt, nói với tôi. “Nó thông minh hơn Einstein gấp năm lần. Nó có thể bác bỏ tất cả mớ học thuyết và suy đoán vô thần của lũ người theo chủ nghĩa xã hội. Nó sẽ xuống dưới đó và đánh sập toàn bộ cái hệ thống chết tiệt ấy.”

Bố tiếp tục phấn khích nói, không thèm biết những gì bố nói ảnh hưởng như thế nào đối với người nghe. Shawn ngồi uể oải trên ghế, dựa lưng vào tường, cắm mặt xuống sàn nhà. Nhìn anh tôi liên tưởng tới một bức tượng đàn ông được đẽo bằng đá, trông nặng nề đến mức dường như không thể nhúc nhích. Richard là một đứa con trai tuyệt vời, một món quà của Chúa, là một Eistein để bác bỏ Einstein. Richard sẽ chuyển dời thế giới. Shawn thì không. Anh đã mất quá nhiều trí khôn khi anh ngã từ tấm nâng đó. Một trong những người con trai của bố suốt đời sẽ lái xe nâng, nhưng đó không phải là Richard.

Richard thậm chí trông còn thảm hại hơn Shawn. Vai anh khom xuống, cổ anh rụt lại giữa hai vai, như thể anh đang nén người lại dưới sức nặng của những lời khen từ bố. Sau khi bố đi ngủ, Richard nói với tôi rằng anh đã thử làm bài thi ACT. Anh đạt điểm thấp đến mức anh sẽ không nói cho tôi biết anh được bao nhiêu điểm.

“Hình như anh là Einstein,” Richard nói, trong khi ôm đầu. “Anh làm gì chứ? Bố nói anh sẽ đội đá vá trời, trong khi anh thậm chí không chắc mình có thể thi đỗ.”

Tối nào chuyện cũng diễn ra y như vậy. Trong suốt bữa ăn, bố liệt kê tất cả những học thuyết khoa học sai lầm mà đứa con trai thiên tài của ông sẽ bác bỏ; sau bữa tối, tôi nói với Richard về trường đại học, các môn học, những cuốn sách, các giáo sư, những điều mà tôi biết sẽ cuốn hút anh học như nhu cầu tự thân. Tôi lo lắng: những kỳ vọng của bố quá cao, mà nỗi sợ làm bố thất vọng của Richard thì lớn đến mức dường như có khả năng anh sẽ không thi ACT.

Nhà xưởng ở Franklin đã sẵn sàng để lợp mái, vậy nên hai ngày sau Giáng sinh tôi buộc phải nhét ngón chân vẫn còn cong vẹo và thâm đen của mình vào đôi giày mũi thép, rồi ở trên mái cả buổi sáng, bắt ốc vít vào những tấm sắt tây được mạ điện. Xế trưa Shawn buông cái súng bắn vít và hạ chạc cần cẩu xuống chỗ tôi. “Nghỉ đã, ‘gai ém’,” anh nói vọng lên từ dưới đất. “Vào thị trấn đi.”

Tôi nhảy lò cò lên tấm nâng và Shawn hạ cần cẩu xuống đất. “Nhóc lái xe đi,” anh nói, rồi ngồi vào ghế cạnh ghế lái, nhắm mắt lại. Tôi nhằm cửa hàng tạp hóa Stokes thẳng tiến.

Tôi nhớ những chi tiết kỳ cục về khoảnh khắc chúng tôi lái xe vào bãi đỗ – mùi dầu phảng phất từ găng tay da của chúng tôi, cảm giác ram ráp của bụi trên các đầu ngón tay tôi. Và Shawn, cười ngoác miệng với tôi từ ghế khách. Giữa bạt ngàn xe tôi phát hiện ra một chiếc xe, một chiếc xe jeep màu đỏ. Charles. Tôi cho xe chạy qua bãi đỗ chính và rẽ vào một bãi trải nhựa lộ thiên ở phía bắc của cửa hàng, nơi các nhân viên thường đỗ xe. Tôi bỏ mũ chống nắng xuống để xem mình trông như thế nào, nhận thấy cái mái nhà lộng gió ấy đã làm tóc tôi rối bù, và dầu mỡ từ những tấm sắt tây đã kịp cư trú trong những lỗ chân lông trên mặt tôi, khiển chúng trở nên bóng nhẫy và nâu xỉn. Quần áo tôi đầy bụi đất.

Shawn nhìn thấy chiếc xe jeep màu đỏ. Anh quan sát tôi liếm ngón tay cái và kỳ bụi đất trên mặt, rồi anh trở nên phấn khích. “Đi thôi!” Anh nói.

“Em sẽ đợi ở trong xe.”

“Nhóc sẽ đi,” Shawn nói.

Shawn có thể ngửi thấy mùi của nỗi xấu hổ. Anh biết rằng Charles chưa bao giờ nhìn thấy tôi như thế này – rằng mùa hè trước ngày nào tôi cũng chạy mải về nhà, rửa sạch mọi vết bẩn, che những vết sứt xước và vết chai dưới bộ quần áo mới và lớp phấn trang điểm. Cả trăm lần Shawn đã nhìn thấy tôi ló ra từ phòng tắm trông không thể nhận ra nổi, đã dội sạch tất cả những gì của bãi phế liệu dưới vòi nước.

“Nhóc sẽ đi, nhóc ạ,” Shawn nhắc lại. Anh đi vòng sang phía bên này, mở cửa xe của tôi. Cử chỉ đó lỗi thời, và có hơi hướng hiệp sĩ.

“Em không muốn,” tôi nói.

“Không muốn bạn trai của mày nhìn thấy mày trông quyến rũ đến vậy chứ gì?” Anh mỉm cười, dùng ngón tay chọc vào người tôi. Anh nhìn tôi rất lạ, như thể muốn nói, Đây mới chính là mày. Trước giờ mày cứ giả vờ làm người khác. Một người trông khá hơn. Nhưng đây mới chính là mày.

Anh bắt đầu cười, cười to và hoang dại như thể một chuyện gì đó rất buồn cười đã xảy ra. Vẫn cười, anh túm cánh tay tôi, kéo tôi đứng dậy, như thể anh sẽ xốc tôi lên lưng anh và vác tôi theo kiểu lính cứu hỏa. Tôi không muốn Charles nhìn thấy cảnh đó vậy nên tôi kết thúc trò chơi. Tôi nói dứt khoát, “Đừng động vào em.”

Những gì xảy ra tiếp theo nhòa đi trong trí nhớ của tôi. Tôi chỉ nhìn thấy những hình ảnh thoáng qua – về bầu trời lộn tùng phèo một cách phi lý, về những quả đấm nhằm vào tôi, về vẻ man rợ, lạ lùng trong đôi mắt của một người đàn ông mà tôi không nhận ra. Tôi nhìn thấy hai bàn tay mình nắm chặt vô-lăng và tôi cảm thấy hai cánh tay chắc khỏe giật mạnh hai cẳng chân tôi. Thứ gì đó trượt xuống mắt cá chân tôi, một tiếng cách hoặc bốp. Nắm tay tôi trên vô-lăng tuột ra. Tôi bị kéo khỏi xe.

Tôi cảm thấy vỉa hè đóng băng dưới lưng mình; những viên sỏi đang cọ vào da tôi. Quần bò của tôi tụt xuống qua hông. Tôi cảm thấy nó bị lột khỏi người tôi, từng phân, từng phân, khi Shawn cầm cẳng chân tôi giật mạnh. Áo sơ mi của tôi bị tốc lên và tôi nhìn mình, nhìn cơ thể mình nằm thẳng đẵng trên lớp nhựa đường, nhìn áo nịt ngực và chiếc quần lót bạc màu của mình. Tôi muốn che thân thể mình nhưng Shawn ghìm chặt tay tôi lên trên đầu. Tôi nằm im, cảm thấy cái lạnh luồn vào người. Tôi nghe thấy tiếng mình van xin anh buông tôi ra, nhưng nghe không giống tôi lắm. Tôi đang nghe những tiếng nức nở của một đứa con gái khác.

Tôi bị kéo lên và đứng trên đôi chân của mình. Tôi cuống cuồng kéo quần áo. Sau đó người tôi bị gập lại, cổ tay tôi bị bẻ về phía sau, gập cong hết mức có thể và bị giữ yên trong tư thế gập cong ấy. Mũi tôi gần chạm vỉa hè khi xương cổ tay tôi bất đầu cong. Tôi cố lấy lại thăng bằng, sử dụng sức lực ở hai chân để đẩy về phía sau, nhưng khi mắt cá chân tôi chịu tải, nó khuỵu xuống. Tôi thét lên. Những cái đầu quay về phía chúng tôi. Mọi người dừng lại nhìn xem cảnh ồn ào đó là gì. Ngay lập tức tôi bắt đầu cười – tiếng cười cuồng loạn, man dại mà bất chấp mọi nỗ lực của tôi, nghe vẫn na ná như tiếng thét gào.

“Mày sẽ vào trong cửa hàng,” Shawn nói, và tôi cảm thấy xương cổ tay mình kêu răng rắc.

Tôi đi cùng anh, bước vào chỗ có những bóng đèn sáng chói. Tôi cười khi chúng tôi qua hết lối đi này đến lối đi khác, nhặt những thứ anh muốn mua. Dù anh nói gì thì tôi cũng cười, tôi cố thuyết phục bất cứ ai lúc trước có thể đã ở ngoài bãi đỗ xe rằng tất cả chỉ là đùa thôi. Tôi bước đi với một bên cổ chân bị bong gân, nhưng cái đau hầu như không được biểu lộ.

Chúng tôi không nhìn thấy Charles.

Khi lái xe quay về nơi thi công công trình, chúng tôi hoàn toàn im lặng. Chỉ có năm dặm đường mà tôi có cảm giác như năm mươi dặm. Chúng tôi về đến nơi và tôi đi cà nhắc về phía nhà xưởng. Bố và Richard đang ở bên trong. Trước tôi đã đi tập tễnh bởi vì ngón chân cái của tôi đau, vậy nên dáng đi khập khiễng của tôi bây giờ không gây chú ý. Tuy nhiên, Richard nhìn khuôn mặt nhễ nhại dầu mỡ và nước mắt của tôi thì biết có chuyện gì đó không ổn; bố chẳng thấy gì hết.

Tôi cầm máy bắn ốc vít lên và bắt ốc vít bằng tay trái, nhưng sức ép tôi tạo ra không ổn định, và với trọng lượng cơ thể đồn lên một bàn chân, tôi giữ thăng bằng rất kém. Những chiếc ốc vít bắn ra khỏi những tấm sắt tây đã được sơn, để lại những vệt dài ngoằn ngoèo như những đoạn ruy-băng loăn xoăn. Sau khi tôi làm hỏng hai tấm sắt tây bố đuổi tôi về nhà.

Tối hôm đó, với cái cổ tay được đắp thuốc nặng trịch, tôi viết nguệch ngoạc những dòng nhật ký. Tôi tự đặt ra các câu hỏi cho mình. Tại sao khi tôi van xin, anh không dừng lại? Cảm giác giống như bị một thây ma sống tấn công, tôi viết. Như thể anh không thể nghe thấy mình nói.

Shawn gõ cửa. Tôi giấu cuốn nhật ký xuống dưới gối. Vai anh vồng lên khi anh bước vào. Anh nói khẽ. Anh nói, đó là một trò chơi. Anh không biết anh đã làm tôi đau cho đến khi anh nhìn thấy tôi ôm cánh tay ở chỗ xây dựng. Anh kiểm tra xương cổ tay của tôi, kiểm tra mắt cá chân tôi. Anh mang đá được bọc trong một chiếc khăn rửa bát tới cho tôi chườm và nói rằng lần tới nếu chúng tôi chơi đùa như vậy, tôi nên nói cho anh biết khi có điều gì đó không ổn. Nói rồi anh đi ra. Tôi trở lại với cuốn nhật ký. Đó thực sự là trò chơi, là vui đùa ư? Tôi viết. Lúc đó anh không thể biết anh đang làm mình đau chăng? Mình không biết. Mình thực sự không biết.

Tôi bắt đầu lý sự với chính mình, không dám chắc lúc đó mình có nói rõ ràng không: tôi đã thì thầm điều gì và đã thét lên điều gì? Tôi quyết định rằng nếu tôi đã đề nghị khác đi, nếu tôi bình tĩnh hơn, thì anh đã dừng lại. Tôi viết điều này cho tới khi tôi tin nó, và tôi không mất nhiều thời gian bởi vì tôi muốn tin nó. Quả là được an ủi khi nghĩ rằng lỗi là ở tôi, bởi vì như thế có nghĩa là chuyện đó nằm trong khả năng của tôi.

Tôi cất cuốn nhật ký đi và nằm xuống giường, đọc lại chuyện mình vừa ghi ra nhật ký như thể nó là một bài thơ mà tôi đã quyết định học thuộc lòng. Tôi gần như giao phó nó cho trí nhớ thì dòng ý nghĩ bị gián đoạn. Những hình ảnh xâm chiếm trí óc tôi – hình ảnh về tôi nằm ngửa, hai cánh tay bị ép chặt phía trên đầu. Sau đó là hình ảnh tôi đang ở trong bãi đỗ xe. Tôi nhìn xuống cái bụng trắng hếu của mình, sau đó nhìn người anh trai. Vẻ mặt của anh không thể quên được: không bực tức hay giận dữ. Không có cơn thịnh nộ nào trong vẻ mặt ấy. Chỉ có niềm thích thú, vô lo. Sau đó tôi phần nào hiểu ra rằng nỗi nhục nhã của mình là nguyên nhân của niềm thích thú đó, dù tôi bắt đầu phản bác lại điều ấy. Đó không phải là hành động vô tình hay tác dụng phụ. Đó là chủ đích.

Nhận thức nửa vời này cứ hoạt động trong tôi như một kiểu chiếm hữu, và trong vài phút tôi bị nó chế ngự. Tôi ngồi dậy trên giường, lấy cuốn nhật ký ra và làm điều mà trước đó tôi chưa từng làm: tôi viết những gì đã xảy ra. Tôi không dùng thứ ngôn ngữ lập lờ, mơ hồ, như tôi đã dùng cho những lần ghi nhật ký khác: tôi không giấu mình đằng sau những sự mách nước và gợi ý. Tôi viết ra những gì tôi nhớ: Lúc anh buộc mình ra khỏi xe, anh ghim cả hai tay mình lên phía trên đầu và áo của mình bị kéo xếch lên. Mình bảo anh hãy để mình kéo áo xuống nhưng cứ như anh không nghe thấy mình nói vậy. Anh nhìn chằm chằm vào đó như một thằng đần. Thật may là mình bé nhỏ như vốn dĩ. Nếu mình cao lớn hơn thì lúc đó mình, đã xé xác anh ra.

“Bố không biết mày đã làm gì với cái cổ tay mà ra nông nỗi ấy,” sáng hôm sau bố nói, “nhưng mày như thế thì chẳng còn làm được tích sự gì nữa. Mày có thể trở lại Utah được rồi đấy.”

Tôi lái xe đến BYU như đi trong cơn mê; khi tôi đến nơi, các ký ức của tôi về ngày hôm trước đã mờ nhạt. Thế rồi chúng lại trở nên rõ nét khi tôi kiểm tra hòm thư điện tử của mình. Có thư của Shawn. Thư xin lỗi. Nhưng hôm trước, trong phòng tôi anh đã xin lỗi rồi kia mà. Tôi chưa bao giờ thấy Shawn xin lỗi hai lần. Tôi lấy nhật ký ra và viết những dòng nhật ký mới, đối lập với đoạn nhật ký trước, trong đó tôi xét lại trí nhớ. Tôi viết, đó là sự hiểu lầm. Nếu lúc đó tôi yêu cầu anh dừng lại thì anh đã dừng.

Nhưng, tuy nhiên tôi lại chọn ghi nhớ nó, ghi nhớ sự việc sẽ làm thay đổi tất cả. Bây giờ nhớ lại sự việc đó tôi vẫn kinh ngạc lắm, không phải bởi những gì đã xảy ra, mà bởi những gì tôi viết là đã xảy ra. Rằng từ một nơi nào đó bên trong lớp vỏ giòn dễ vỡ ấy – bên trong đứa con gái đã bị ảo tưởng về tính bất khả chiến bại đó làm cho trống rỗng – vẫn còn một tia sáng le lói.

Từ ngữ của phiên bản thứ hai về chuyện đó mà tôi ghi trong nhật ký không mập mờ như ngôn từ của phiên bản thứ nhất. Cả hai cùng tồn tại, những ký ức của tôi được đặt bên cạnh những ký ức của anh. Quả là can đảm khi tôi không thêm bớt gì để câu chuyện được nhất quán, không xé trang này hoặc trang kia đi. Thừa nhận tính chất không chắc chắn là thừa nhận cái yếu kém, bất lực, và là việc tin vào bản thân bất chấp cả hai. Đó là nỗi nhu nhược, nhưng trong nỗi nhu nhược này có điểm mạnh: học cách thừa nhận là để sống bằng suy nghĩ của chính mình chứ không phải bằng suy nghĩ của người khác. Tôi thường tự hỏi, phải chăng những từ có sức mạnh nhất mà tôi viết ra đêm đó không bắt nguồn từ cơn bực dọc hay tức giận, mà từ nỗi hoài nghi: Mình không biết. Mình thực sự không biết.

Không biết chắc chắn, nhưng không chịu nhường chỗ cho người dám tuyên bố chắc chắn, là một đặc quyền mà tôi không bao giờ dành cho bản thân. Cuộc đời tôi được người khác thuật lại cho tôi nghe. Tiếng nói của họ mạnh mẽ, dứt khoát, tuyệt đối. Tôi chưa bao giờ nảy ra ý nghĩ rằng tiếng nói của chính tôi có thể cũng mạnh mẽ như của họ.