← Quay lại trang sách

Chương 26 Chờ Nước Động [1]

Suốt hai tháng trời bố tôi không rời khỏi giường trừ khi một trong số các anh trai của tôi bế bố khỏi đó. Bố đi tiểu vào một cái chai, và việc dùng ống thụt cho bố vẫn tiếp diễn. Mặc đù sau đó tình hình cho thấy rõ rằng bố sẽ sống, chúng tôi không biết bố sẽ sống kiểu gì. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là đợi, và chẳng bao lâu sau chúng tôi cảm thấy như mọi thứ chúng tôi làm chỉ là một kiểu chờ đợi khác – đợi để cho bố ăn, đợi để thay băng cho bố. Đợi để xem bao nhiêu phần của bố chúng tôi sẽ hồi sinh.

Thật khó tưởng tượng một người đàn ông như bố – kiêu hãnh, mạnh mẽ, cường tráng – lại bị tàn tật vĩnh viễn. Tôi tự hỏi làm thế nào bố có thể thích nghi được nếu như mẹ cứ mãi mãi cắt thức ăn cho bố; bố có thể sống một cuộc sống vui vẻ hay không nếu như bố không thể cầm nổi cái búa. Mất mát sao mà nặng nề.

Nhưng trong nỗi buồn tôi cũng cảm thấy niềm hy vọng. Bố đã luôn là một người khó tính – một người dường như biết sự thật về bất cứ chủ đề gì và không quan tâm bất cứ điều gì người khác phải nói. Chúng tôi nghe bố, không bao giờ có chuyện ngược lại: khi bố không nói, bố cần sự im lặng.

Vụ nổ đó đã khiến bố chuyển từ vị trí của người thuyết giảng sang vị trí của người quan sát. Bố chẳng nói được mấy, bởi vì bố đau liên miên nhưng cũng bởi họng bố bị bỏng. Vậy nên bố quan sát, bố nghe. Bố nằm hết giờ này đến giờ khác, hết ngày này sang ngày khác, mắt bố lanh lợi, miệng bố ngậm lại.

Trong vài tuần, bố tôi – người mà nhiều năm trước không đoán nổi tuổi của tôi trong nửa thập kỷ – đã biết về các môn học của tôi, bạn trai của tôi, việc làm của tôi trong mùa hè.

Tôi không kể gì về những điều đó với bố, nhưng bố nghe tôi và chị Audrey nói chuyện với nhau khi chúng tôi thay băng cho bố, và bố nhớ.

“Bố muốn nghe về các môn học của con nhiều hơn,” một buổi sáng cuối mùa hè bố nói với tôi bằng giọng the thé. “Nghe có vẻ thú vị thật đấy.”

Tôi cảm thấy như có một khởi đầu mới.

Shawn và Emily thông báo anh chị sẽ đính hôn khi bố vẫn nằm liệt giường. Đó là lúc ăn tối, và gia đình tôi đang quây quần bên bàn ăn, thì Shawn nói anh tính sẽ cưới Emily. Im lặng bao trùm trong khi những cái nĩa cào trên những cái đĩa. Mẹ hỏi liệu anh có nghiêm túc hay không. Anh nói không, rằng anh đã tính tìm một người nào đó khá hơn trước khi anh thực sự phải làm việc đó. Emily ngồi cạnh anh, nở nụ cười méo xệch.

Đêm đó tôi không ngủ. Tôi liên tục kiểm tra chốt cửa. Hiện tại dường như rất dễ bị quá khứ làm tổn thương, cứ như nó bị quá khứ áp đảo, như thể tôi chớp mắt một cái và khi mở mắt ra tôi đã quay về tuổi mười lăm.

Sáng hôm sau Shawn nói anh và Emily định cưỡi ngựa hai mươi dặm tới hồ Bloomington. Tôi khiến cả chính mình lẫn anh ngạc nhiên khi nói rằng tôi muốn đi. Tôi cảm thấy lo khi tôi tưởng tượng ra từng ấy thời gian ở nơi hoang dã cùng với Shawn nhưng tôi gạt nỗi lo âu sang một bên. Có điều gì đó tôi cần phải làm.

Năm mươi dặm trên ngựa có cảm giác như năm trăm dặm, nhất là khi cơ thể của bạn đã quen với ghế ngồi hơn là với yên cương. Khi chúng tôi đến hồ, Shawn và Emily lập tức xuống ngựa và bắt đầu dựng trại; tất cả những gì tôi có thể làm là tháo yên cương cho con Apollo và đi tiểu bên một cái cây đổ. Tôi nhìn Emily dựng cái lều mà tôi và chị sẽ ngủ chung. Chị cao ráo và mảnh khảnh đến mức không thể tưởng tượng được, với mái tóc suôn thẳng buông đài, vàng hoe đến nỗi nó gần giống màu sáng bạc.

Chúng tôi nhóm một đống lửa và hát những bài hát lửa trại. Chúng tôi chơi bài. Sau đó chui vào lều. Tôi nằm thức trong bóng tối bên cạnh Emily, nghe tiếng dế kêu. Tôi đang cố nghĩ cách để bắt đầu trò chuyện với chị – cách để nói với chị rằng chị không nên kết hôn với anh trai tôi – thì chị lên tiếng. “Chị muốn nói chuyện với em về Shawn,” chị nói. “Chị biết anh ấy có một số vấn đề.”

“Đúng vậy,” tôi nói.

“Anh ấy là một người thiêng liêng,” Emily nói. “Chúa đã trao cho anh ấy sứ mệnh đặc biệt. Để giúp mọi người. Anh ấy đã kể với chị anh ấy giúp Sadie như thế nào. Và anh ấy đã giúp em ra sao.”

“Anh ấy không giúp em.” Tôi muốn nói nhiều hơn, để giải thích cho Emily những gì mà giám mục đã giải thích cho tôi. Nhưng đó là những lời của giám mục, không phải của tôi. Tôi không có lời để nói. Tôi đã đi năm mươi dặm để nói, thế mà tôi câm như hến.

“Quỷ dữ cám dỗ anh ấy hơn những người khác,” Emily nói. “Bởi vì những thiên phú của anh ấy, bởi vì anh ấy là mối đe dọa đối với quỷ Satan. Đó là lý do tại sao anh ấy lại có vấn đề. Bởi vì lòng ngay thẳng của anh ấy.”

Chị ngồi dậy. Tôi có thể nhìn thấy đường nét lờ mờ của mái tóc đài được cột kiểu đuôi ngựa của chị trong bóng tối. “Shawn nói anh ấy sẽ làm tổn thương chị,” chị nói. “Chị biết đó là do quỷ Satan. Nhưng đôi khi chị sợ anh ấy, chị sợ những gì anh ấy sẽ làm.”

Tôi nói với Emily rằng chị không nên kết hôn với người làm chị sợ, rằng không ai nên kết hôn như thế, nhưng những lời ấy rời khỏi môi tôi đều chết yểu. Tôi tin những lời ấy nhưng tôi không hiểu chúng đủ để làm chúng sống.

Tôi nhìn đăm đăm vào bóng tối, tìm khuôn mặt chị trong bóng tối, cố hiểu anh tôi có uy quyền gì đối với chị. Tôi biết anh đã có uy quyền đối với tôi. Và bây giờ anh vẫn có. Chẳng phải tôi trúng bùa chú của anh, cũng chẳng phải không.

“Anh ấy là một người thiêng liêng,” chị nhắc lại. Rồi chị nằm vào túi ngủ của chị, và tôi biết cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Tôi quay lại BYU vài ngày trước khi học kỳ mùa thu bắt đầu. Tôi lái xe thẳng tới căn hộ của Nick. Trong thời gian tôi về Idaho anh và tôi hầu như không nói chuyện. Bất cứ khi nào anh gọi điện dường như tôi đều đang bận thay băng hoặc làm thuốc mỡ. Nick biết bố tôi bị bỏng, nhưng anh không biết tình trạng của bố tôi lại nghiêm trọng như vậy. Tôi giấu thông tin thay vì chia sẻ với anh, không bao giờ nói rằng đã có một vụ nổ xảy ra, hoặc rằng khi tôi “vào thăm” bố tôi, thì đó không phải là thăm ở bệnh viện mà là ở phòng khách nhà tôi. Tôi không nói với Nick về những lần tim bố tôi ngừng đập. Tôi không tả cho anh nghe đôi bàn tay xương xẩu, hoặc việc dùng ống thụt, cũng như hàng cân mô hóa lỏng mà chúng tôi đã cạo khỏi người bố.

Tôi gõ cửa và Nick ra mở cửa. Anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi. “Bố em thế nào rồi?” anh hỏi sau khi tôi đã ngồi với anh trên sofa. Nghĩ lại, tôi thấy đó có thể là thời khắc quan trọng của tình bạn giữa chúng tôi, thời khắc mà tôi đáng lẽ có thể đã làm một điều, một điều tốt hơn, và tôi đã làm điều khác. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Nick kể từ khi vụ nổ xảy ra. Tôi có thể đã kể với anh mọi chuyện ngay lúc đó: rằng gia đình tôi không tin vào y học hiện đại; rằng chúng tôi tự điều trị bỏng tại nhà bằng thuốc mỡ và phép vi lượng đồng căn; rằng chuyện thật đáng sợ, còn hơn cả sợ; rằng chừng nào còn sống tôi sẽ không bao giờ quên được mùi thịt cháy thành than. Tôi có thể đã kể với anh tất cả, có thể trút bỏ gánh nặng, để mối quan hệ của chúng tôi gánh lấy nó và trở nên vững bền hơn. Thay vì làm thế tôi giữ gánh nặng cho riêng mình, và tình bạn của tôi với Nick, vốn đã xanh xao, bị bỏ đói và không được dựa vào, dần suy yếu, tàn kiệt.

Tôi tin mình có thể sửa chữa hư hại – giờ đây khi tôi đã trở lại, đây sẽ là cuộc sống của tôi, và dù Nick không hiểu gì về núi Buck thì điều đó cũng chẳng quan trọng. Nhưng đỉnh núi ấy không chịu buông tôi ra. Nó giữ chặt lấy tôi. Những hố đen trong ngực bố tôi giờ đây thường hiện ra trên những tấm bảng đen, và tôi nhìn thấy khoang miệng võng xuống của bố trên những trang giáo trình. Cái thế giới được nhớ tới này không hiểu sao lại sống động hơn thế giới thực mà tôi đang sống, và tôi đảo qua đảo lại giữa chúng. Nick sẽ nắm tay tôi, và tôi sẽ ở bên anh một lát như thế, cảm nhận nỗi ngạc nhiên của bàn tay anh trên tay tôi. Nhưng khi tôi nhìn vào những ngón tay chúng tôi đan vào nhau, điều gì đó đã thay đổi để đến nỗi bàn tay ấy không phải là tay Nick. Nó đầy máu và móng vuốt, chẳng phải là một bàn tay.

Khi ngủ tôi hoàn toàn hướng về núi. Tôi mơ thấy Luke, thấy đôi mắt anh trợn ngược. Tôi mơ thấy bố, thấy tiếng ran trong phổi bố. Tôi mơ thấy Shawn, thấy lúc cổ tay tôi kêu răng rắc ở bãi đậu xe. Tôi mơ thấy tôi, đi khập khiễng bên cạnh anh, cười tiếng cười the thé, ghê rợn. Nhưng trong những giấc mơ tôi có mái tóc dài màu sáng bạc.

Đám cưới diễn ra vào tháng Chín.

Tôi đến nhà thờ trong lòng đầy lo âu, cứ như tôi được điều đi xuyên thời gian từ một tương lai thảm khốc đến thời khắc này, khi các hành động của tôi vẫn còn có trọng lượng và suy nghĩ của tôi cũng vậy. Tôi không biết mình được gửi tới để làm gì, vậy nên tôi vò hai bàn tay vào nhau và nhai bên trong má mình, đợi thời khắc quan trọng. Năm phút trước khi nghi lễ bắt đầu, tôi nôn trong phòng vệ sinh nữ.

Khi Emily nói, “Con đồng ý,” tôi cảm thấy sinh khí rời bỏ tôi. Tôi lại trở thành một linh hồn, bay trở lại BYU. Từ cửa sổ phòng ngủ của mình, tôi nhìn đăm đăm dãy Rockies và sửng sốt bởi những ngọn núi ấy dường như trông thật phi lý. Giống như những bức tranh.

Một tuần sau đám cưới của Shawn, tôi chia tay Nick – một cách tàn nhẫn, tôi xấu hổ thừa nhận. Trước đó tôi chưa bao giờ kể với anh cuộc sống của mình, chưa bao giờ phác họa cho anh biết cái thế giới đã xâm lấn và xóa bỏ cái thế giới mà anh và tôi đã chia sẻ. Tôi đã có thể giải thích. Tôi đã có thể nói, “Nơi đó có ảnh hưởng lớn đối với em, và ngộ nhỡ em không bao giờ thoát ra được.” Biết đâu đó lại là cốt lõi. Thay vì thế tôi chìm qua thời gian. Đã quá muộn để giãi bày tâm sự với Nick, để đưa anh đi cùng tôi đến bất cứ nơi nào tôi đi. Vậy nên tôi nói lời chia tay.

Chú thích:

[1] Tác giả đặt tên chương theo Kinh Thánh: “Những kẻ đau ốm, mù lòa, tàn tật, bại xuội nằm đó rất đông, chờ khi nước động”. (“Vì một thiên sứ thỉnh thoảng giáng xuống trong ao, làm nước động; khi nước đã động rồi, ai xuống ao trước, bất kế bị bệnh gì, cũng lành bệnh”).