Chương 15
Alan cố bỏ chay.
Chưa đi được bao xa thì da cậu ta đã bắt đầu bong tróc.
Cậu ta trở lại, mặt hằm hằm.
“Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?” cậu ta hạch hỏi. “Các người đã làm gì tôi?” Cậu ta bấu ngực mình. “Tôi không muốn thứ này, dù nó là gì đi nữa. Đây là xiềng xích. Các người không thấy được rằng thứ này là xiềng xích ư?”
Hugo thở dài. “Tôi sẽ cố hết sức để giải thích với cậu.”
Wallace thầm nghĩ hết sức vẫn là chưa đủ.
✽Tiệm Trà và Bánh Bến Đò Charon mở cửa bình thường vào ngày hôm sau, vào lúc tinh mơ.
Khách vẫn đến tiệm như mọi khi. Họ mỉm cười và bật cười và dùng trà và dùng bánh scone và muffin. Họ ngồi vào ghế, tỉnh ngủ dần dần, sẵn sàng để bắt đầu một ngày mới trong thị trấn vùng núi này.
Họ không thấy được con người giận dữ đi qua đi lại phòng trà, dừng bước để hét vào từng người trong số họ. Một người phụ nữ thanh nhã lau miệng, không hay rằng Alan đang hét vào tai cô. Một đứa trẻ chóp mũi dính kem bông, không biết rằng Alan đang đứng cạnh nó, mặt méo mó vì cuồng nộ.
“Có khi mọi người nên đóng cửa thì hơn,” Wallace làu bàu, nhìn qua ô kính trên cửa.
Dưới mắt Mei là hai quầng thâm đen. Cô nàng và Hugo đã không ngủ, thao thức vì Alan náo loạn suốt đêm. “Cậu ta chẳng hại được ai,” cô khẽ nói. “Đóng cửa để làm gì?”
“Tôi di chuyển được ghế. Tôi làm vỡ được bóng đèn. Và tôi còn không tức bằng phân nửa cậu ta nữa. Cô thật sự muốn mạo hiểm à?”
Cô thở dài. “Hugo biết mình đang làm gì mà. Anh ấy sẽ không để những chuyện kia xảy ra đâu.”
Hugo đứng sau quầy, trên mặt là nụ cười gượng ép. Anh chào đón từng vị khách như thể họ là bạn lâu năm không gặp, nhưng trông anh có gì đó không ổn, dù đa phần khách khứa dường như chẳng để ý thấy. Cùng lắm thì một nhóm các bà cụ bảo anh rằng anh cần phải chăm sóc bản thân tốt hơn. “Nghỉ ngơi chút đi,” họ quở anh. “Trông cháu kiệt quệ quá.”
“Cháu sẽ nghỉ mà,” Hugo trả lời, mắt liếc Alan đang cố lật bàn mà không lật được.
Mãi tới khi Alan bắt đầu hướng về phía Nelson thì Wallace mới bước ra phòng trà lần đầu tiên vào buổi sáng hôm đó.
“Này,” hắn gọi. “Này, Alan.”
Alan quay ngoắt lại, mắt tóe lửa. “Gì? Chú muốn cái quái gì?”
Hắn cũng không biết nữa. Hắn chỉ muốn giữ cho Alan tránh xa khỏi Nelson. Hắn không cho rằng Alan có thể hại ông cụ, không hẳn vậy, nhưng Wallace không muốn mạo hiểm. Hugo đã dợm bước về phía họ, nhưng Wallace lắc đầu, vô thanh xin Hugo lùi lại. Hắn không chịu nổi khi nghĩ đến việc Hugo tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, không thể chịu nổi một lần nào nữa.
Wallace quay lại với Alan. “Thôi ngay đi.”
Lời này khiến Alan giật mình, cơn giận của cậu ta phần nào nguôi ngoai đôi chút. “Cái gì cơ?”
“Thôi ngay đi,” Wallace lặp lại chắc nịch. “Tôi không biết cậu cho rằng mình đang làm gì, nhưng việc này có thật sự giúp cải thiện tình trạng của cậu không?”
“Chú thì biết cái quái gì chứ?” Alan dợm quay đi.
“Tôi giống cậu,” hắn vội vã nói, dù lời này có cảm giác dối trá. “Tôi chết rồi, nên tôi biết tôi đang nói gì.” Hắn không tin vậy chút nào, nhưng nếu Alan tin, thì cứ vậy đi.
Alan khựng lại, vừa nheo mắt vừa ngoái lại nhìn hắn. “Vậy thì giúp tôi làm gì đó đi. Chúng ta phải rời khỏi đây. Phải có cách chứ. Tôi không biết việc xảy ra đêm qua là thế nào, nhưng chúng ta không thể bị giam cầm ở đây được. Tôi muốn về nhà. Tôi còn cả cuộc đời. Tôi phải—”
“Cậu từng có một cuộc đời,” Wallace nói. “Nhưng cuộc đời đó giờ đã chấm dứt rồi. Tôi biết cậu không muốn nghe điều ấy, nhưng đó là sự thực.”
“Sự thực à,” Alan vừa cười khẩy vừa quay lại mặt đối mặt với Wallace. “Chú cùng phe với họ. Tại sao tôi phải tin bất kỳ điều gì chú nói?”
“Bây giờ cậu có hai lựa chọn. Hoặc cậu có thể ở ngay tại đây, trong ngôi nhà này. Hoặc cậu có thể để Hugo dẫn cậu lên lầu và qua cánh cửa kia.”
“Cánh cửa à,” Alan nói, giọng luyến láy đầy hiểm ác. “Đến cõi vĩnh hằng nơi không có khổ đau và cái gì cũng tốt đẹp à.”
“Phải.”
“Và chú tin điều ấy?” Cậu ta không đợi hắn trả lời. “Với tôi dường như có một lựa chọn thứ ba đấy. Tìm cách ra khỏi đây. Không ngừng chạy trốn tới khi tôi thoát khỏi toàn bộ việc này.”
“Cậu sẽ không thoát được đâu,” Wallace nói. “Cậu tưởng là mình có thể, nhưng tôi thề rằng kế hoạch đó sẽ không diễn ra như cậu hy vọng đâu.”
“Chú sợ mất mật không có nghĩa là tôi cũng sợ,” Alan cãi lại.
Khi cậu ta lại định quay đi thì Wallace buột miệng, “Sợi cáp. Cậu cũng có, phải không? Một cái lưỡi câu móc lên ngực cậu.” Hắn vỗ vỗ phía trên trái tim đã ngừng đập của mình. “Ở đây này.”
Alan cau mày rồi gật đầu. “Chú cũng có à?” Cậu ta nhìn Wallace từ đầu đến chân. “Tôi không thấy được nó trên người chú.”
Wallace nhún vai. “Và tôi không thấy được của cậu, nhưng nó có tồn tại.”
“Đó là thứ gì? Hugo nói đó là để giữ cho tôi không bay lên, như thể nói vậy nghe hợp lý lắm ấy.”
“Đó là nơi này. Là Mei. Là Hugo. Là mọi thứ. Nó giúp giữ cho cậu đi đúng đường. Ban đầu, tôi sẽ trả bất cứ giá nào để phá bỏ nó, để giựt lưỡi câu ra khỏi ngực tôi cho xong chuyện.”
“Còn giờ thì?”
Wallace lưỡng lự. Rồi, “Tôi biết nó không như vậy. Thứ này... giúp đỡ tôi. Không có ai ở đây muốn làm hại cậu cả. Họ chưa từng muốn làm vậy. Nơi này không phải như vậy. Đây là một trạm trung chuyển. Một bến dừng trên con đường tất cả chúng ta đều đang bước đi.”
Alan lắc đầu. “Chú muốn ở lại đây? Được thôi. Tôi đếch quan tâm chú làm gì. Nếu lão khọm già đằng kia cũng muốn vậy? Tốt cho lão thôi. Tôi không muốn làm thế. Tôi không đòi—”
“Có ai muốn đâu,” Wallace gắt lên. “Cậu nghĩ chết chóc thì dễ với ai ở đây? Cậu chết rồi. Tôi còn không tưởng tượng nổi giây phút ấy có cảm giác ra sao với cậu. Nhưng như thế không có nghĩa là cậu được phép hành xử khốn nạn về việc ấy.” Ôi chao là mỉa mai. “Cậu muốn đi à? Thế đi đi. Để xem cậu đi được bao xa. Có khi cậu đi được xa hơn tôi đấy, nhưng chẳng sao cả. Cậu sẽ tan biến vào hư không thôi. Cậu sẽ là hư không. Đó là điều cậu thực sự muốn à?” Alan định mở miệng, nhưng Wallace gạt phăng đi. “Tôi nghĩ là không đâu. Và tôi nghĩ cậu cũng biết vậy, từ tận đáy lòng. Chỉ một lần trong đời thôi, dùng cái đầu đất của cậu đi.”
Và cứ thế, hắn quay gót và xồng xộc bước đi, bỏ lại Alan sau lưng.
“Diễn tốt đấy,” Nelson thì thầm khi Wallace đặt tay lên lưng ghế.
“Có quá không cụ?”
Nelson vỗ vỗ tay hắn. “Ta nghĩ là không. Yêu cho roi cho vọt cũng có cái lợi của nó.”
“Tôi không chắc liệu làm thế có đủ chưa nữa,” hắn thú thực.
“Chắc có. Nhưng có thể là sẽ đủ. Hugo sẽ cố hết sức mình. Đó là tất cả những gì bất kỳ ai có thể đòi hỏi. Dẫu vậy, ta mừng là có cậu ở đây. Và ta biết không chỉ mình ta nghĩ vậy đâu.”
Wallace liếc Hugo. Anh đang đưa cốc trà cho một vị khách, cùng nụ cười cố hữu trên môi.
Nhưng anh dường như chỉ để ý tới mình Wallace mà thôi.
✽Phần còn lại trong ngày yên ắng hơn khúc dạo đầu. Alan đứng yên bên cửa sổ, ngó lơ hết những người khác. Vai cậu ta cứng đờ, và thi thoảng, cậu ta sẽ đưa tay chạm lên bụng hay ngực hay họng. Wallace tự hỏi có phải cậu ta bị dạng như đau ảo ở những chỗ đó không. Hắn hy vọng là không. Hắn không tưởng tượng nổi cảm giác ấy sẽ thế nào nữa.
Khi vị khách cuối cùng đã ra về, Hugo đóng cửa sau lưng họ, lật tấm biển trên cửa sổ từ MỞ CỬA thành ĐÓNG CỬA. Mei đang lau dọn trong bếp, thứ nhạc khủng khiếp của cô nàng bật ầm ĩ.
“Wallace,” Hugo gọi. “Tôi nói chuyện với anh một lát được chứ?”
Wallace cảnh giác nhìn Alan, thanh niên này vẫn đang đứng bên cửa sổ.
“Không sao đâu,” Nelson nói. “Ta có thể xử lý thằng nhóc nếu cần. Ta trông có thể già, nhưng vẫn quản được mấy đứa nghịch nhất đâu ra đấy đấy.”
Wallace tin ông cụ.
Hắn theo Hugo đi dọc hành lang về phía cửa sau. Hắn tưởng họ chuẩn bị ra ngoài thềm như hay làm hằng đêm, nhưng Hugo dừng bước ở gần cuối hành lang. Anh tựa lên tường, đưa tay xoa mặt. Khăn buộc đầu của anh - hôm nay có màu cam chói - lệch đi trên đầu. Wallace ước gì mình có thể chỉnh lại khăn cho anh. Bỗng dưng hắn nhận ra mình đang mong ước biết bao điều không thể thực hiện.
Hugo mở lời trước. “Vài ngày tới đây tình hình sẽ khác trước một chút.” Giọng anh nghe thật hối lỗi.
“Ý anh là sao?”
“Alan. Tôi phải giúp cậu ta. Khiến cậu ta thử mở lòng, nếu có thể.” Anh thở dài. “Tức là chúng ta sẽ không thể trò chuyện như thường làm về đêm nữa, còn không thì chúng ta có thể sau—”
“Ồ, chà, không,” Wallace nói, cả khi một tia ghen tị nhỏ nhoi lóe lên trong hắn. “Tôi hiểu mà. Cậu ta... anh phải làm việc của mình thôi. Đừng lo về tôi. Tôi biết cái gì là quan trọng ở đây mà.”
Hugo trông có vẻ bực bội. “Anh quan trọng mà. Cũng quan trọng như cậu ta vậy.”
Wallace chớp mắt. “Cảm ơn anh?”
Hugo gật đầu lia lịa, nhìn xuống khoảng sàn giữa hai người họ. “Tôi không muốn anh nghĩ rằng anh không quan trọng. Tôi... thích những khi chúng ta trò chuyện lắm. Đó là một trong những khoảng thời gian ưa thích trong ngày của tôi.”
“Ồ,” Wallace nói. Hắn thấy mặt mình nóng bừng lên. Hắn hắng giọng. “Tôi, ờ. Tôi cũng thích những khi chúng ta nói chuyện.”
“Thật ư?”
“Ừa.”
“Tốt quá?”
“Tốt quá,” Wallace đáp lời. Hắn không biết mình nên nói gì khác.
Hugo cắn cắn môi dưới. “Tôi hành động như thể biết mình đang làm gì. Và tôi thích nghĩ rằng mình giỏi việc này, ngay cả khi nó vượt quá khả năng của tôi. Nó... khác lắm. Mỗi người mỗi khác. Công việc có khó khăn, nhưng cái chết sẽ luôn khó khăn như vậy. Đôi khi chúng tôi tiếp nhận người như anh, và đôi khi...”
“Anh lãnh lấy một Alan.”
“Ừa,” anh nói, nghe nhẹ nhõm hẳn. “Và tôi phải làm việc cực nhọc hơn, nhưng nếu tôi có thể chạm tới họ thì cũng đáng. Tôi không muốn bất kỳ ai tới đây phải quay đầu và làm việc Cameron đã làm. Hay nghĩ rằng chẳng có hy vọng gì hết. Rằng họ không còn gì cả.”
“Cậu ta...” Sao nhỉ? Wallace không chắc mình đang định nói gì nữa. Chuyện ấy có cảm giác quá to tát. Hắn cố vượt qua để nói ra sự thực. “Cậu ta tự sát à.”
Hugo chớp mắt. “Sao cơ? Sao anh biết việc ấy?”
Họ đã không có thời gian để nói về những gì xảy ra trong vườn trà. Những gì hắn đã thấy. Những gì hắn cảm nhận được. Những gì Cameron cho hắn xem. “Tôi đã thấy khi Cameron chạm vào tôi. Những ngôi sao kia, những mảnh đời cậu ta. Những hình ảnh vụt qua. Những ký ức. Tôi cảm nhận được hạnh phúc và khổ đau và mọi cảm xúc khác của cậu ấy. Và phần nào trong cậu ấy biết rằng tôi thấy được những điều đó.”
Hugo nhũn người tựa lên tường như thể chân anh đã sụm xuống. “Ôi trời ơi. Đó không phải... Quản Lý đã nói...” Anh cúi gằm mặt. “Ông ta... nói dối tôi ư?”
“Tôi không biết,” Wallace vội nói. “Tôi không biết tại sao ông ta nói những điều đã nói với anh, nhưng...” Hắn vất vả lựa lời. “Nhưng nhỡ đâu họ không tan biến đến như anh nghĩ thì sao? Nhỡ đâu một phần trong họ vẫn tồn tại thì sao?”
“Vậy có nghĩa là— tôi không biết như vậy có nghĩa là gì nữa.” Hugo ngẩng lên, ánh mắt buồn bã, khóe miệng trễ xuống. “Tôi đã cật lực cố gắng nói cho Cameron hiểu, để khiến cậu ấy thấy được rằng kết cục kia không làm nên con người cậu ấy. Rằng cả khi cậu ấy không nhìn ra lựa chọn nào khác, giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi, và không gì có thể tổn thương cậu ấy nữa.”
“Cậu ấy đã mất đi người thân,” Wallace thì thầm. Là chàng trai ánh dương.
“Tôi biết. Và dù có nói gì đi nữa, tôi cũng không thuyết phục được Cameron rằng họ sẽ lại tìm thấy nhau lần nữa.” Anh nhìn về phía cánh cửa dẫn ra vườn.
“Đã có ai hồi phục sau khi trở thành Trấu chưa?”
Hugo lắc đầu. “Tôi chưa biết ai như vậy. Những người ấy hiếm có lắm.” Khóe miệng anh vặn vẹo đầy cay đắng. “Ít nhất đó là những gì Quản Lý bảo tôi.”
“Được thôi,” Wallace nói. “Nhưng ngay cả thế, thì tại sao không có hàng trăm người như chúng? Hàng nghìn người? Cameron không thể là người đầu tiên được. Tại sao tôi không thấy ai trong thành phố sau khi tôi chết?”
“Tôi không biết,” Hugo nói. “Quản Lý nói rằng... ông ta nói gì không quan trọng, giờ thì không. Nếu như... Wallace. Anh có biết việc này có nghĩa là gì không?” Anh chống tường đứng dậy.
“Ờ. Không?”
“Tôi phải suy nghĩ đã. Tôi không thể... hiện giờ đầu tôi đang đầy chật rồi. Nhưng cảm ơn anh nhé.”
“Vì cái gì?”
“Vì là chính mình.”
“Có gì to tát đâu,” Wallace nói, bỗng dưng thấy bồn chồn. “Như anh biết đấy, về căn bản tôi cũng đâu có vĩ đại gì.”
Hugo trông như chuẩn bị cự cãi. Thay vào đó, anh gọi Mei tới.
Âm nhạc bùng lên trong thoáng chốc khi Mei ra cửa bếp, hối hả chạy xuống hành lang. “Gì thế? Chuyện gì thế? Chúng ta bị tấn công à? Em phải đá đít ai?”
Và không hề rời mắt khỏi Wallace, Hugo nói. “Anh cần em giúp một chuyện.”
Cô nàng tò mò nhìn hai người họ. “Được thôi. Chuyện gì?”
“Anh cần em ôm Wallace thay anh.”
Wallace lắp bắp.
“Òa,” Mei cảm thán. “Em rất mừng là đã phóng ra đây vì vụ này.” Cô gõ ngón tay vào lòng bàn tay. Chút ánh sáng bùng lên rồi phai mờ cũng nhanh như lúc hiện ra. “Có lý do đặc biệt nào không?”
“Vì anh không làm được,” Hugo nói. “Và anh muốn làm vậy.”
Mei lưỡng lự, nhưng chỉ trong chốc lát. Và rồi Wallace lảo đảo tựa vào tường khi cô nhảy bổ lên hắn, hai tay vòng quanh eo, đầu đặt lên ngực hắn.
“Ôm lại tôi đi,” cô ra lệnh. “Anh mà không ôm lại thì kỳ lắm. Sếp bảo gì thì làm nấy đi.”
“Ôm ấp thế này vốn đã kỳ lắm rồi,” Wallace làu bàu, nhưng làm theo lời cô. Cảm giác thật tuyệt vời, khi được ôm thế này. Tuyệt hơn hắn tưởng. Cái ôm này không giống như lần sau vụ Desdemona. Nó... còn hơn cả vậy.
“Này là từ Hugo nhé,” cô nàng thừa thãi dặn dò.
“Biết rồi,” hắn thì thầm.
✽Alan trông như chuẩn bị cự cãi. Cậu ta cau có, bướng bỉnh khoanh tay, bực bội ra mặt. Nhưng thanh niên này trông có vẻ đang lắng nghe.
“Thằng bé sẽ thông não cho đứa kia thôi,” Nelson nói, trong khi quan sát cháu ông cụ và vị khách mới.
Wallace không chắc lắm. Hắn tin tưởng Hugo, nhưng hắn không biết Alan sẽ làm gì đáp trả. Hắn không thích việc họ đi riêng ra đâu đó lắm, cả khi chỉ là ra sân sau. “Nhỡ anh ấy không làm được thì sao?”
“Thì là không được,” Nelson nói. “Và dù từ đầu đến cuối không phải là lỗi của nó, cháu ta vẫn sẽ gồng gánh cảm giác tội lỗi trên vai y như nó gánh sau Cameron và Lea. Nhớ ta từng nói gì với cậu không? Thương người thái quá. Đấy là Hugo của chúng ta đấy.”
“Hôm nay bà ấy không đến.”
Nelson biết hắn đang nói tới ai. “Bà ấy sẽ trở lại thôi. Nancy có thể vắng mặt đôi ba ngày, nhưng bà ấy luôn quay lại.”
“Liệu bà ấy có tỉnh ra không?”
“Ta không biết. Ta muốn nghĩ là có, nhưng có...” Ông cụ lấy mu bàn tay che đi vài cái húng hắng. “Có gì đó tàn phá người ta vô cùng trong tình cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Wallace thấy mình ngu đại hạng. Dĩ nhiên Nelson sẽ hiểu việc ấy rồi. Hugo mất cha mẹ, cũng có nghĩa là Nelson đã mất đi con mình. Hắn thấy tội lỗi day dứt vì chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi thăm ông cụ. “Là ai thế?”
“Con trai ta,” Nelson nói. “Một chàng trai lương thiện. Cứng đầu, nhưng lương thiện. Một cậu bé nghiêm nghị biết bao, nhưng nó đã học được cách mỉm cười khi còn sống. Mẹ của Hugo đảm nhận việc ấy. Hai đứa nó giống nhau như đúc. Ta còn nhớ lần đầu tiên nó kể với chúng ta về con bé. Mắt nó lấp lánh ánh sao. Khi ấy ta đã biết là nó mê mệt con gái người ta rồi, dù ta còn chưa gặp con bé. Ta đã không phải lo lắng gì. Mẹ Hugo là một người phụ nữ tuyệt diệu, đầy ắp hy vọng và niềm vui. Nhưng trên hết, con bé kiên nhẫn và nhân hậu. Và chúng đem những phần tốt đẹp nhất trong mình ra và đặt vào Hugo. Ta nhìn thấy các con ta nơi thằng bé, mãi mãi là vậy.”
“Ước gì tôi được gặp họ,” Wallace nói, nhìn Alan lê bước theo Hugo dọc hành lang về phía thềm sau nhà, Apollo đã sủa loạn lên ngoài đó.
“Chúng nó sẽ thích cậu đấy,” Nelson nói. “Sẽ cho cậu lãnh đủ, dĩ nhiên là vậy, nhưng cậu sẽ hùa theo chúng thôi.” Ông cụ tủm tỉm một mình. “Ta nóng lòng muốn gặp lại chúng, để áp hai tay lên má con trai ta và nói với nó ta tự hào về nó biết bao. Chúng ta nghĩ rằng mình luôn có thời gian để làm những việc ấy, nhưng thời gian chẳng bao giờ là đủ để ta nói hết những điều lẽ ra phải nói.” Ông cụ nhìn hắn đầy ranh mãnh. “Tốt hơn là cậu nên nhớ lấy điều đó đi.”
“Tôi không hiểu cụ đang nói gì cả.”
Nelson cười rúc rích. “Chắc chắn là cậu không hiểu rồi.” Ông cụ nghiêm túc lại. “Có điều gì cậu muốn nói với người ở lại nếu có thể không?”
“Sẽ chẳng ai nghe đâu.”
Nelson chậm rãi lắc đầu. “Ta không tin là vậy chút nào.”
✽Alan quay vào nhà trước. Trông cậu ta thật ngơ ngác. Hoảng hồn. Trong tiệm trà dường như nặng nề hơn với sự hiện diện của cậu ta, và chật chội hơn như thể tường đã bắt đầu thu hẹp lại. Wallace không biết liệu đó là cảm giác của hắn, hay do chính Alan gây nên. Alan, người mà Wallace gần như cảm thấy thương hại khi hắn lộn ngược thêm chiếc ghế nữa và úp nó lên bàn. Cái vụ thương người này không hoành tráng như hắn tưởng chút nào.
Mei ngừng lại, chổi cầm trong tay. “Ổn không đấy?” Cô nàng hỏi, nhìn Alan.
Alan lờ cô đi. Cậu ta nhìn Wallace chằm chằm, miệng há hốc. Wallace không thích điều ấy chút nào. “Sao?”
“Cái ghế,” Alan nói. “Chú lật nó thế nào vậy?”
Wallace chớp mắt. “Ồ, ờ. Luyện tập, tôi nghĩ vậy? Trông vậy nhưng không khó đâu, một khi đã quen tay. Chỉ mất thời gian để học cách tập trung—”
“Chú phải dạy tôi cách làm việc ấy đi.”
Việc ấy nghe rõ rằng chẳng phải ý tưởng tốt lành gì. Những hình ảnh hỗn loạn tràn ngập trong đầu Wallace, khách khứa la hét khi ghế bị một bàn tay vô hình quăng ra quanh họ. “Mất nhiều thời gian lắm, có lẽ nhiều hơn là cậu—”
“Tôi học được mà,” Alan khăng khăng. “Khó đến mức nào được chứ?”
Mei tựa cán chổi lên quầy, nhìn họ rồi đi xuống hành lang ra thềm sau nhà.
“Chà,” Wallace nói. “Tôi... không hẳn là biết phải bắt đầu thế nào nữa.”
“Ta biết đấy,” Nelson nói từ trên ghế. “Dạy cho thằng cha này mọi thứ cậu ta biết mà.”
Alan không thấy ấn tượng chút nào. “Ông ư? Thật à. Ông ấy à.”
“Thật,” Nelson tỉnh queo. “Nhưng chú mày không cần nghe ta làm gì. Thật ra, với thái độ đó thì chú mày không phải nghe cái gì sất.”
“Tôi không cần ông,” Alan nói. “Chú Wallace đây có thể dạy cho tôi. Phải không, Wallace?”
Wallace lắc đầu. “Không. Nelson là chuyên gia đấy. Nếu cậu muốn biết bất kỳ việc gì, cậu phải thông qua ông cụ.”
“Ông ta quá già để—”
Nelson biến mất khỏi ghế.
Alan cắn lưỡi.
Và rồi cậu ta ngã chổng vó khi Nelson xuất hiện sau lưng cậu, gạt phăng chân cậu bằng cây gậy của ông cụ. Alan nặng nề đáp đất bằng lưng, ánh sáng trong đèn tường thoáng bùng lên.
“Không già đến nỗi không chỉ dạy nổi dăm ba ngón nghề đâu, nhãi ranh hỗn hào ạ.” Nelson lãnh đạm. “Và nếu biết điều thì chú mày nên ngậm miệng lại đi trước khi ta cho chú mày thấy những việc ta thật sự làm được.” Ông cụ trở lại ghế ngồi, nhưng trước khi đi đã nháy mắt với một Wallace đang sững sờ.
“Không, chờ đã,” Alan nói, chống người đứng dậy khi tiệm trà sắp xếp lại quanh họ. “Cháu...” Cậu ta nghiến răng. “Cháu sẽ nghe mà.”
Nelson xét nét nhìn cậu ta. “Ta phải thấy thì mới tin được. Nhiệm vụ đầu tiên của chú mày là ngồi im không mở miệng ở đằng kia. Nếu ta nghe thấy chú mày kêu dù chỉ một tiếng trước khi ta bảo chú mày nói tiếp, ta sẽ không dạy chú mày cái quái gì hết.”
“Nhưng—”
“Nín. Ngay.”
Alan ngậm chặt miệng, dù cậu ta trông tức điên lên vì phải làm vậy.
“Đi xem hai đứa kia thế nào đi,” Nelson vừa bảo Wallace vừa ngồi xuống. “Ta sẽ giải quyết tình hình ở đây.”
Wallace tin cụ. Hắn biết cái gậy kia đánh đau đến thế nào.
Hắn chỉ ngoái đầu lại một lần trong khi vội vã đi xuống hành lang.
Alan không hề nhúc nhích.
Có lẽ rốt cuộc cậu ta cũng sẽ nghe lời.
✽“— và anh không phải chịu đựng cái kiểu lạm dụng đó,” Khi Wallace đi xuyên qua cửa ra khi trời ban đêm mát mẻ, Mei đang nóng nảy nói. “Em không quan tâm nó nghĩ nó là ai, không ai được quyền ăn nói với anh như vậy. Kệ mẹ thằng nhãi đó đi. Kệ mẹ cái bản mặt ngu xuẩn của nó đi.”
Hugo gượng cười. “Cảm ơn, Mei. Em vẫn sắc sảo như mọi khi.”
“Nó giận dữ và sợ hãi không có nghĩa là nó có quyền làm một thằng khốn. Nói với anh ấy vậy đi, Wallace.”
“Ừa,” Wallace nói. “Có khi tôi không phải người phù hợp nhất đâu vì tôi cũng từng là một thằng khốn mà.”
Mei khịt mũi. “Từng là ấy à. Nói nghe vui nhỉ.” Rồi, “Anh để cụ Nelson lại một mình với nó à?”
Hắn giơ hai tay lên. “Tôi không nghĩ cô cần lo lắng việc ấy đâu. Nelson đã hạ gục cậu ta rồi. Tôi lo cho Alan hơn là cho bất kỳ ai khác đấy.”
Hugo rên rỉ. “Ông tôi lại làm gì?”
“Kiểu như... karate ma?”
Mei bật cười. “Ôi, trời ạ, thế mà tôi bỏ lỡ màn ấy ư? Tôi phải đi xem ông cụ có làm lại không mới được. Wallace, anh phụ trách ở đây được, đúng không?” Cô nàng không đợi hắn trả lời. Cô kiễng chân, hôn má Hugo rồi quay vào nhà. Wallace nghe thấy cô hô hào gọi Nelson trước khi đóng cửa lại.
“Phiền muốn chết,” Hugo làu bàu.
Wallace bước về phía anh. “Ai cơ? Nelson hay Mei?”
“Ừ,” Hugo nói rồi ngáp dài, quai hàm kẽo kẹt thành tiếng.
“Anh nên đi ngủ đi,” Wallace nói. “Nghỉ ngơi chút đi. Tôi nghĩ đêm nay cậu ta sẽ im lặng hơn đấy.” Nếu họ ăn may, Nelson sẽ thuyết phục cậu ta ngậm mồm lại trong ít nhất vài tiếng.
“Tôi sẽ đi ngủ. Chỉ... cần làm gì cho nhẹ đầu một lát thôi.”
“Trò chuyện với cậu ta thế nào?”
Hugo dợm nhún vai nhưng ngừng lại giữa chừng. “Thì thế đấy.”
“Hờ, vui thế cơ à.”
“Cậu ấy giận dữ. Tôi hiểu mà. Tôi thật sự hiểu. Và dù có muốn đến đâu, tôi cũng không cấm cậu ấy giận được. Việc tốt nhất tôi có thể làm là đảm bảo cậu ấy biết mình không phải mãi mãi ôm giận trong lòng.”
Có cố lắm thì Wallace vẫn thấy hoài nghi. “Anh nghĩ cậu ta sẽ nghe anh ư?”
“Tôi hy vọng là vậy.” Hugo mỉm cười mệt mỏi. “Hẵng còn quá sớm để kết luận. Nhưng nếu mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát...” Một biểu cảm phức tạp lướt qua trên mặt anh. “Chà, hãy cứ cho rằng tốt nhất nên tránh tình cảnh đó ra nếu có thể.”
“Gã Quản Lý à.”
“Ừa.”
“Anh không ưa ông ta.”
Hugo xa xăm nhìn vào màn đêm. “Ông ta không phải loại sinh vật để người ta yêu quý. Miễn hoàn thành công việc là được, còn lại chẳng quan trọng. Tôi không hẳn là có cảm giác mâu thuẫn, nhưng...”
“Ông ta làm anh sợ,” Wallace nói, đột nhiên chắc chắn về điều ấy.
“Ông ta là một thực thể cấp vũ trụ cai quản cái chết,” Hugo tỉnh bơ nói. “Dĩ nhiên ông ta làm tôi sợ rồi. Ông ta làm tất cả mọi người phải e sợ. Đó là mục đích của ông ta mà.”
“Anh vẫn nghe lời ông ta khi ông ta mời anh làm việc còn gì.”
Hugo lắc đầu. “Sợ hãi chẳng liên quan gì tới việc ấy. Tôi nhận việc này vì tôi muốn. Làm sao tôi không muốn cho được? Không muốn giúp người ta khi người ta cần được giúp đỡ nhất, khi họ nghĩ mình chẳng còn gì? Dĩ nhiên tôi sẽ đồng ý rồi.”
“Giống Giê-su vậy,” Wallace trang nghiêm nói. “Lúc nào cũng muốn làm đấng cứu thế.”
Hugo phá lên cười. “Ôi, im đi. Không phải như thế đâu, anh biết mà.” Anh nghiêm túc lại đôi chút. “Và rồi còn việc ông ta có thể là kẻ dối trá vì những gì ông ta nói về đám Trấu nữa, và như vậy còn khiến tôi sợ hơn. Khiến tôi tự hỏi ông ta còn giấu tôi điều gì khác.”
“Có biết thêm được gì về chuyện ấy chưa?”
“Chưa. Tôi vẫn đang nghĩ. Tôi sẽ nghĩ ra thôi. Chỉ là chưa được.”
Họ cùng im lặng, tựa lên lan can.
“Tôi nghĩ cậu ta sẽ nghe thôi,” cuối cùng Hugo nói. “Alan ấy. Tôi phải cẩn trọng với cậu ta. Bây giờ cậu ta đang yếu ớt. Nhưng tôi biết tôi có thể chạm tới cậu ấy. Cậu ấy chỉ cần thời gian để xử lý cảm xúc. Và một khi cậu ấy ổn hơn và tôi có thể dạy cậu ấy cách siêu thoát, chúng ta có thể trở lại như bình thường.” Anh vươn tay về phía Wallace, chỉ để khựng lại và siết chặt nắm tay.
“Ừa,” Wallace nói. “Bình thường.”
“Đấy không phải... tôi cứ quên suốt.” Lông mày anh nhíu lại cùng biểu cảm đau đớn trong lúc hít thở nặng nhọc qua mũi. “Rằng anh...”
“Tôi biết mà,” Wallace nói.
Mặt Hugo nhăn nhúm lại. “Tôi đang mất tập trung. Tôi cứ nghĩ anh... như thể anh đã luôn ở đây vậy. Nhưng không phải thế. Và sẽ không như vậy. Anh...” Anh lắc đầu. “Đây không phải việc của tôi. Mà là của anh. Tôi phải ghi nhớ điều ấy mới được. Xin lỗi nhé, Wallace. Lẽ ra tôi nên...” Anh cất bước về phía cửa, huýt sáo gọi Apollo, chú chó sủa lên đáp trả từ dưới vườn trà.
Và trước khi anh bước qua cánh cửa đang mở, Wallace gọi, “Này Hugo.”
Anh dừng bước mà không quay lại.
Wallace ngửa đầu nhìn trời sao.
Có điều gì cậu muốn nói với người ở lại nếu có thể không?
Hắn nói, “Nếu tình huống khác đi, nếu tôi là tôi, và anh là anh... anh có nghĩ anh sẽ coi tôi như một người mà mình có thể...”
Hắn không nghĩ Hugo sẽ trả lời. Anh sẽ đi thẳng qua cửa mà không nói một lời, bỏ Wallace tự thấy ngu ngốc một mình.
Nhưng không.
Anh nói, “Có chứ.” Và rồi anh vào nhà.
Wallace nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cả người cháy bỏng như mặt trời.