← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Trong lúc Oan-tơ Mác-ti và Mác Lây-gân bàn cách liên lạc với V10 thì tại trụ sở Tổng Công ty Xăng dầu số 1 Khâm Thiên Hà Nội, những người lãnh đạo của Tổng Công ty và lãnh đạo Cục Xăng dầu Bộ

Quốc phòng có cuộc họp liên tịch dưới sự điều khiển của ông Trần Văn Minh, Vụ trưởng Ban Kinh tế Chính phủ.

Ông Trần Văn Minh hầu như đã dành cả đời cho việc theo dõi, chỉ đạo công tác này trình bày một cách hệ thống âm mưu của Mỹ

đánh phá các kho trạm chứa xăng dầu của ta. Ông nói:

− Xăng dầu, đó là máu của chiến trường; thiếu nó, xe tăng, ô-tô vận tải của chúng ta không hoạt động được. Để chặn các đoàn xe vận tải từ Bắc vào chiến trường miền Nam, giặc Mỹ coi các kho trạm chứa xăng dầu, các xe vận tải chở xăng dầu của ta là một trong những loại mục tiêu quan trọng nhất. Ngay từ ngày đầu chiến tranh phá hoại, ngày mồng năm tháng tám năm một chín sáu tư, máy bay Mỹ đã ném bom cháy kho xăng Bến Thủy; tháng tư năm một chín sáu nhăm ném bom cháy kho xăng Nam Định; năm sáu sáu chúng ném bom cháy

kho Thượng Lý, Đức Giang, Yên Viên... Như thế, hầu như toàn bộ hệ

thống kho nổi của chúng ta đã bị đánh phá. Năm một chín sáu bảy, địch mở "chiến dịch Biển Lửa" huy động hàng ngàn máy bay tập trung ném bom hệ thống kho, trạm xăng dầu sơ tán, tìm kiếm từng chiếc xe ôtô, toa xe lửa, từng xà-lan chở xăng dầu để đánh phá. Đứng trước tình hình này, Bộ Chính trị Trung ương Đảng chỉ thị cho chúng ta lắp đặt hệ thống đường ống dẫn dầu từ Bắc vào Nam. Theo quyết định đó, Tổng công ty Xăng dầu thiết kế lắp đặt và đưa vào sử dụng hệ

thống ống dẫn Quảng Ninh, Hải Dương, Hà Nam Ninh, Hà Sơn Bình, Thanh Hóa, Nghệ An và hệ thống ống Lạng Sơn, Kép, Hải Dương, Hà Nam Ninh, Hà Sơn Bình, Thanh Hóa, Nghệ An. Cục Xăng dầu Bộ Quốc phòng chịu trách nhiệm lắp đặt hệ thống ống dẫn từ Quảng Bình xuyên dọc Trường Sơn đến Lộc Ninh, dài hơn hai ngàn cây số. Sau khi chúng ta lắp đặt xong, mỗi ngày các đơn vị quân đội ở chiến trường miền Nam nhận hàng ngàn tấn xăng dầu qua hệ thống đường ống này, bảo đảm cơ bản nhu cầu của chiến trường. Bây giờ vấn đề đặt ra, một là bảo đảm kỹ thuật đường ống luôn luôn thông suốt. Hai là, bảo đảm bí mật và cảnh giác với âm mưu phá hoại của địch - Ông Trần Văn Minh cao giọng nhấn mạnh - Vấn đề thứ nhất, chúng ta sẽ

có cuộc họp chuyên đề riêng. Hôm nay, được sự đồng ý của Thủ

tướng Chính phủ, tôi mời các đồng chí tói để cùng nhau bàn cách bảo vệ. Sở dĩ tôi đặt vấn đề như thế, vì gần đây bên Công an báo cho biết, cơ quan tình báo Mỹ đang tổ chức phá hoại đường ống dẫn xăng dầu.

Bộ Quốc phòng và Tổng công ty Xăng dầu Bộ Vật tư cùng rà soát lại toàn bộ hồ sơ các đồng chí Trạm trưởng và danh sách cán bộ nhân viên của mỗi trạm. Bảo vệ tốt nội bộ, chắc chắn địch không xâm nhập được.

− Tôi thấy yêu cầu đó không sát hợp - Đồng chí đại diện Cục Xăng dầu phân tích - Trung bình mười cây số có một trạm bơm.

Đường ống của chúng ta chạy dài gần ba ngàn cây số, vị chi sẽ có gần ba trăm trạm trưởng; mỗi trạm có khoảng mười người, tổng cộng có khoảng ba ngàn người. Rồi lại còn hàng vạn, chục vạn người thiết kế, lắp đật đường ống. Chúng ta lập danh sách hết hay sao? Đề nghị

đồng chí sang bàn với bên Công an xem xét lại chủ trương này.

Ông Tổng cục trưởng ngồi im suy nghĩ. Đúng là không thể điều tra tràn lan được mà phải có trọng điểm. Rồi ông lại suy nghĩ: các đồng chí công an đưa ra như thế chắc là có vấn đề. Nếu mình không làm, nhỡ xảy ra chuyện gì sẽ có tội với Đảng, với dân.

− Tôi đề nghị thế này - Ông Tổng cục trưởng nói một cách thận trọng - Số cán bộ và trạm trưởng do Tổng công ty Xăng dầu phụ

trách, chúng tôi có trách nhiệm cùng với Bộ Công an kiểm tra và quản lý; số cán bộ và trạm trưởng thuộc tuyến đường Cục Xăng dầu Bộ

Quốc phòng do lãnh đạo Cục và bảo vệ quân đội kiểm tra, quản lý.

− Còn số cán bộ Tổng công ty Xăng tăng cường cho chúng tôi? -

Cục phó Cục Xăng dầu nói xen vào.

− Đó là vấn đề tôi định nêu ra - Tổng cục trưởng lấy khăn mùi xoa lau qua trán lấm tấm mồ hôi, nói tiếp - Chúng tôi sẽ điều số trạm trưởng ngoài Bắc vào thay các trạm trưởng tuyến trong.

− Như vậy là các đồng chí vẫn bảo đảm đủ số người chi viện cho chúng tôi - Cục trưởng hỏi một cách vui vẻ.

− Đúng. Trong trường hợp nào chúng tôi cũng phải chi viện cho quân đội chứ không thể rút bớt được.

Ông Cục trưởng nhìn các đại biểu của Tổng công ty một cách thiện cảm và thầm cảm ơn các đồng chí đã hiểu rõ lợi ích chung của công việc làm đường ống dẫn xăng dầu. Họ nói chuyện, trao đổi, bàn bạc rất say sưa cho đến khi nắng xiên khoai quét màu vàng lên bức tường phía đối diện phòng họp đã tắt hẳn mới kết thúc. Mọi người bước ra phố Khâm Thiên khi trên mặt đường nhựa còn hầm hập nắng cháy ban ngày. Họ hòa vào dòng xe hơi, xe đạp, xe mô tô và xích lô đi về phía hồ Hoàn Kiếm.

Vào lúc những người lãnh đạo Tổng công ty Xăng dầu và Cục Xăng dầu họp, Ban chuyên án truy tìm V10 cũng đang sôi nổi bàn cách đối phó với những tình huống mới xuất hiện. Gian phòng làm việc của Ban chuyên án ở gác ba của một tòa nhà không xa hồ Thiền Quang. Mỗi khi giải lao, cán bộ chiến sĩ có thể lên sân thượng ngắm nhìn những lá cây xanh tốt trong công viên Thống Nhất; nhìn những chùm hoa phượng vĩ ngời ngời sắc đỏ như quả cầu lửa bên hồ Thiền Quang; nhìn mặt đường nhựa như tấm gương lớn in hình bóng những chiếc xe tải, xe ô tô chở khách, những cột đèn đường và người qua lại.

Thượng tá, Cục phó Nguyễn Đăng không để ý đến vòm trời như bình thủy tinh khổng lồ úp chụp xuống Hà Nội tưởng chừng đã hút sạch không khí, chỉ còn lại hơi nóng của mặt trời từ mái nhà, bức tường, mặt đường tỏa ra.

Ông Đăng ngồi im nhìn anh em như muốn tìm kiếm ở đó hình bóng tên V10. ông quay lại phía thiếu tá, đội trưởng trinh sát số 1

Mạnh Cường nói:

− Theo A20 từ Sài Gòn báo về cho biết, V10 đã vào làm việc tại một trạm xăng dầu của ta. Vậy Vl0 là ai, quê quán, nằm ở kho trạm xăng dầu nào hay đã lọt vào cơ quan Bộ Vật tư? Nhiệm vụ của y là gì? Đó là câu hỏi chúng ta cần trả lời.

Mọi người đều căng óc suy nghĩ, trao đổi một cách thẳng thắn.

Cục phó Nguyễn Đăng đặt chiếc bút bi xuống bàn, cặp môi mím lại làm cho sắc mặt khắc khổ thêm vẻ kiên nghị.

− Tuần trước cũng ở gian phòng này chúng ta chủ động đưa ra một kế hoạch hành chính để đối phó: hoán vị các trạm trưởng. Mục đích của việc này là tách V10 khỏi cơ sở đang hoạt động. Tất nhiên, đó mới là việc làm đối phó một cách mò mẫm, không có cơ sở khoa học. Chiểu nay, đồng chí Tổng cục trưởng Tông cục Xăng dầu họp giúp chúng ta thực hiện biện pháp này. Việc thứ hai, chúng ta yêu cầu họ báo cáo sơ bộ lý lịch các trạm trưởng. Chúng ta nghiên cứu trên những lý lịch này may ra phát hiện được V10.

− Không nên nêu như thế - Thiếu tá Mạnh Cường bác bỏ ý kiến của Phó cục trưởng - Tuần trước tôi đi công tác, không được dự họp Ban chuyên án, nên không biết chủ trương này. Hôm nay nghe đồng chí nói, tôi cho đó là chủ trương sai lầm. Chúng ta không được phép nghi ngờ những cán bộ, công nhân, nhất là những cán bộ khoa học đang ngày đêm thiết kế, lắp đặt hệ thống đường ống xăng dầu trong bom đạn. Họ là những người tiết kiệm và quý từng giọt xăng như giọt máu mình. Vì vậy, chúng ta không được phép nghi ngờ tất cả, nghĩa là không được mở diện rộng mà phải tìm hiểu phạm vi hẹp những ai nghi là V10. Nhưng cũng phải tế nhị. Họ là những người kỹ sư, công nhân, cán bộ, nối mạch máu cho chiến trường nên chúng ta không được phép xúc phạm tới nhân cách bất cứ ai trong đó.

Ông Đăng ngồi im và bắt đầu ý thức được thiếu sót trong quyết định vội vã của mình.

− Đồng chí Cường nói đúng - Ông Đăng nói chậm như cậu học trò bị điểm kém - Lẽ ra việc này chúng ta chỉ bàn với đồng chí Tổng cục trưởng và trưởng phòng tổ chức là đủ, song đã phổ biến rộng rãi trong hội nghị cán bộ chủ chốt. Nhưng nhìn chung chưa đến nỗi hỏng việc. Đồng chí Tổng cục trưởng chỉ đặt vấn đề chung việc điều chuyển là thực hiện chính sách - Ông vừa nhìn vào chiếc quạt máy trên bàn kêu vù vù như bầy ong vỡ tổ, vừa nói - Chúng ta cần xem lại một số

đối tượng nghi vấn: Đồng chí có thể cho tôi biết về kỹ sư Hồng.

Mạnh Cường nhìn Thượng tá trả lời ngay:

− Hồng là kỹ sư học ở Liên Xô, về nước năm sáu nhăm, năm một chín sáu sáu được Tổng công ty Xăng dầu tăng cường cho chiến trường. Một lần đang thi công đường ống bị biệt kích đánh úp bắt đem đi, hai ngày sau lại tha về.

− Nếu xét qua những chi tiết này, kỹ sư Hồng có cơ sở để địch lợi dụng làm tay chân.

Ông Đăng lại im lặng, dường như muốn lấy lại bình tĩnh. Kinh nghiệm nghề nghiệp dạy ông cần thận trọng khi xác định đối tượng.

Một khi đánh giá phân tích không đúng có thể dễ dàng đưa vụ án đến bế tắc, thậm chí thất bại. Nhưng khi nghe Mạnh Cường nhắc tới Hồng, một người có hai ngày bị địch bắt, ông Đăng tự hỏi, hai ngày đó, anh ta có khai báo gì không? Có nhận làm việc cho chúng không?

Ông cầm bút chì đỏ đánh dấu X trên trạm số 45.

− Bản thiết kế hệ thống đường ống và kho trạm ai giữ?

− Kỹ sư Tùng.

− Tôi nghe nói, anh ta luôn bỏ việc đi chơi với người yêu có đúng không?

− Đúng.

− Vậy thì chuyển hồ sơ cho người khác quản lý mới tin tưởng

được.

Mạnh Cường dụi mẩu thuốc vào gạt tàn nói:

− Nếu chúng ta chuyển hồ sơ cho người khác quản lý trong lúc này, nếu Tùng lại chính là V10 thì khác chi chúng ta đã chỉ điểm cho nó nơi ẩn nấp.

− Đúng. Tôi chấp nhận ý kiến của đồng chí - Thượng tá đứng lên, đi lại trong phòng - Cách làm đó là "rung chà" nhưng không "kéo lưới" để cho cá chuồn đi nơi khác - Thượng tá kết luận - cần bí mật nghiên cứu hồ sơ các trạm trưởng; chú ý nhiều tới người lý lịch nghi có thời gian bất minh; cho trinh sát đóng vai cán bộ của Bộ Vật tư

tăng cường xuống Tổng công ty Xăng dầu để điều tra Vl0, bảo vệ bí mật công trình.

− Trinh sát của ta làm việc tại Tổng công ty hay tăng cường xuống kho, trạm?

Ông Đăng hỡi nheo mắt, đập tay xuống bàn, một thói quen khi suy nghĩ căng thẳng.

− Trước mắt cứ nằm ở Tổng công ty, rồi sẽ tính sau.

Kế hoạch cho người vào tận hang ổ bắt rắn dưới sự điều khiển của Nguyễn Đăng được hình thành.