← Quay lại trang sách

Chương hai 1

Bóng tối đêm Trường Sơn như thể cô đặc lại ở thung lũng. Đỉnh núi cao ngất sừng sững đứng trầm mặc ngang trên đầu mà không sao nhìn thấy. Tiếng chim ăn đêm thảng thốt kêu, tan theo gió và không khí ẩm ướt tạo thành âm thanh khô khốc trầm đục.

Biết tin được điều ra Bắc, rời khỏi nơi rừng thiêng nước độc này, kỹ sư Lâm không sao ngủ được. Hôm sau, khi khoảng không trên đầu

xuất hiện quầng sáng, Lâm đã tạm biệt anh em ra Bắc. Rừng Trường Sơn lùi dần về phía sau. Đi bộ ra tới Quảng Bình, anh lên ô tô về Hà Nội. Ô tô dừng lại ở bến xe Kim Liên, anh đến ngay nhà người yêu ở

một ngõ hẻm phố Hàng Bột. Lâm gõ nhẹ vào cánh cửa. Cửa mở. Một cô gái tóc ngắn, mặc chiếc áo hoa màu tím làm cho sắc mặt thêm hồng dừng tay nhặt rau từ trong bếp đi ra. Cặp mắt cô mở thật to, không đen lắm nhìn Lâm như thôi miên:

− Trời ơi anh!

− Hà!

Sau giây phút sững sờ, Hà lấy lại bình tĩnh đứng nhìn người yêu.

Anh ấy đen gầy đi nhiều quá, nhưng có phần chững chạc, rắn rỏi hơn ngày mới đi học ở nước ngoài về.

− Em mong anh từng ngày, từng giờ.

− Anh biết.

− Anh còn đi nữa không?

− Giờ chúng mình đã có điều kiện sống bên nhau rồi.

− Thế thì...

Hai người đi vào gian trong. Lâm lấy chiếc lược bằng vỏ ống pháo sáng mà anh đã tự làm trong thời gian nghỉ ở Trường Sơn chải tóc cho Hà.

− Anh làm tặng cho em đây.

Hà cảm động ngồi im để mặc cho những giọt nước mắt lăn qua gò má rơi xuống. Lâm lấy khăn lau nước mắt cho người yêu.

Khi yêu nhau, người ta thường nhớ tới cái buổi đầu quen biết, buổi đầu dành cho nhau cái hôn nồng cháy. Hà vẫn nhớ như in cái buổi gặp Lâm trước đó hai năm. Hôm đó, vào một chiều đông, anh xách can đến quầy hàng Hà mua dầu. Mua xong, anh không đi ngay mà còn đứng lại tán tỉnh vài câu, hỏi thăm Hà nhà ở đâu, có người yêu chưa...

Là một mậu dịch viên bán hàng, khách hàng chọc ghẹo, bông lơn là

chuyện thường nên cô trả lời như một cái máy: có chồng rồi. Nhưng một tuần sau, Lâm lại đến quầy bán chất đốt này, mặc nhiên coi mình là khách quen có quyền đứng nói chuyện lâu hơn. Thấy Lâm đẹp trai, nói năng tử tế nên Hà nói chuyện cởi mở rồi lại hẹn nhau đi chơi. Và họ

yêu nhau thực sự. Mẹ Hà thấy Lâm là con một gia đình nông dân nghèo ở Hà Bắc, bố chết sớm, mẹ nuôi cho ăn học hết lớp mười rồi được Chính phủ ta gửi sang Ba Lan học, mới về nước, nói năng lịch sự, nên đồng ý cho đi lại với gia đình. Họ yêu nhau chưa được mấy ngày thì cuộc chiến tranh phá hoại của Mỹ càng leo thang ra miền Bắc. Lâm phải xa người yêu đi vào Trường Sơn lắp đặt hệ thống ống dẫn xăng dầu xuyên Trường Sơn đi Lộc Ninh. Thời gian đầu, vài tháng Hà lại nhận được thư, sau đó cứ biền biệt. Mãi về sau nghe phong thanh lúc thì bị giặc bắt, lúc thì chết. Hà khóc, khóc không giấu giếm. Nỗi buồn lo, mong đợi dần dần hiện lên sắc mặt Hà mà những khách hàng quen dễ nhận ra. Không ngờ, hôm nay Lâm đã về và còn được bổ nhiệm làm trạm trưởng Trạm số 45, lại gần Hà Nội. Cô không khỏi vui mừng và hứa sẽ chiều anh để anh được bù lại những gian truân của năm tháng ở chiến trường. Càng nghĩ về Lâm, Hà càng thương, càng sung sướng chen lẫn tự hào về người yêu. Lâm của cô bây giờ sẽ ở bên cô mãi mãi.

Lâm nghỉ ở Hà Nội một tuần rồi tạm biệt người yêu lên trạm 45

Hà Sơn Bình nhận nhiệm vụ. Trạm 45 nằm ở bìa rừng, có hệ thống bể

chứa khoảng 3.000 tấn và hệ thống bơm đầy xăng dầu vào chiến trường phía Nam.

Anh đến đó vào một ngày đầu hè, khi trời vừa sau trận mưa rào.

Đã cuối xuân đầu hè, trời mát lạnh. Tuy trở về với rừng núi, xong ít bom đạn, lại gần người yêu nên anh có cảm giác như sống ở vùng quê Yên Thế, Hà Bắc quê anh. Anh có cảm giác, ở Trạm 45, lá cây chuyển màu xanh non, xao xác gió. Rừng nơi đây thật giàu âm sắc: buổi sáng sớm mây bồng bềnh kéo qua ngọn cây, buổi trưa, sương tan để lại lá cây xanh non mỡ màng; càng về chiều, gió càng lang thang làm ồn ã cả bìa rừng.

Nhìn sắc trời đẹp, anh mong có Hà ở bên để hai đứa dắt tay nhau đi dạo. Anh quyết định gửi thư hẹn Hà lên chơi.

Một buổi chiều, bìa rừng tím ngắt, những ngôi sao bàng bạc lấp

lánh, Hà đã đến bên anh. Tiết trời chiều làm Hà đẹp hơn lên, làm ửng hồng đôi má, căng mịn làn da. Càng nhìn người yêu, anh càng thấy đẹp.

− Anh nấu cơm em ăn nhé.

Hà cười bằng mắt:

− Để em nội trợ cho - Cô đưa tay đẩy Lâm vào phía trong - Vào nghỉ để em làm cho - Lâm chiều theo ý người yêu đi vào gian phòng trong.

− Gạo để đâu hả anh?

− Ở gầm giường này.

Hà tiến về phía Lâm. Anh cầm tay Hà không cho đi rồi kéo cô ngồi vào lòng mình.

− Đừng anh. Để tối.

− Anh nhớ lắm - Vừa nói, anh vừa níu vừa đỡ Hà nằm nghiêng.

Cô chiều theo đôi tay ấy để cho những cặp môi nóng bỏng có thể gần nhau hơn, lặng yên và ấm cúng.

Bên ngoài, ánh sáng màu bạc tím đã nhường dần cho ánh sao và trăng bàng bạc như những ngấn nước.

Lâm về nhận chức trạm trưởng được một thời gian đã phải tổ

chức cho cán bộ, công nhân chưng cất lại cả bể xăng, lọc các tạp chất đường ống. Công việc đang tiến hành khẩn trương lại nhận được công văn báo cáo chi tiết về số người làm việc dưới quyền, và nhắc nhở anh em cảnh giác không để địch phá hoại, bảo đảm xăng cung cấp cho chiến trường cả số lượng lẫn chủng loại.

Cảnh giác, đó là công việc không thể thiếu được - anh suy ngẫm

− mình ở chiến trường, bao lần đã được nhắc nhở giữ gìn cảnh giác, không cho bọn biệt kích, thám báo phát hiện đường ống, thậm chí có lần đã chiến đấu một mất, một còn với chúng, để bảo đảm đường ống. Chữ "cảnh giác" đối với Lâm không phải là câu nói cửa miệng mà nó trở thành máu thịt. Mà tại sao lại có công văn của Tổng công ty

yêu cầu báo cáo cụ thể, chi tiết từng người. Anh quyết định tìm hiểu và được biết đó là công văn gửi cho tất cả các kho trạm trong toàn quốc. Lâm ngồi hàng giờ hút thuốc và suy ngẫm. Phải rồi, phải làm rõ Nguyễn Tiến Đạt. Anh ta quê ở Gia Khánh, Ninh Bình. Bố mẹ chết sớm, ở với người bác ruột. Chưa có vợ. Tốt nghiệp Đại học Mỏ Địa chất ở Liên Xô về nước, được điều vào chiến trường miền Nam tham gia bắc đường ống dẫn dầu xuyên Trường Sơn. Anh ta bị địch bắt, hai tháng sau lại thả ra. Sau khi ra tù, đơn vị lại điều anh ta ra miền Bắc.

Con người này có nhiều điều uẩn khúc lắm. Thế rồi, những đêm mưa gió, những lúc rảnh rỗi, dưới mái lán bên bìa rừng, Lâm trò chuyện với Đạt, giãi bày những tâm tư, những kỷ niệm sâu kín ở chiến trường.

Còn Đạt, khi tiếp xúc với Lâm, không hiểu sao, anh có linh tính cũng muốn hiểu về người thủ trưởng của mình, về những tháng ngày bắc đường ống ở Trường Sơn.

Lâm và Đạt kể cho nhau nghe những chuyện bắc những đường ống dài chạy giữa những khe núi, miệng vực um tùm cỏ cây, xây một bể chứa nằm ngầm trong hang núi, thời tiết khắc nghiệt, bom Mỹ dội ngày đêm, lại thêm bọn biệt kích thám báo không ngừng lùng sục để

đặt bom mìn phá hoại, triệt tiêu đường huyết mạch cung cấp xăng cho chiến trường. Ngày ở chiến trường, Đạt làm ở trạm A sầu, còn Lâm làm trạm gần Lộc Ninh. Tuy hai người ở xa nhau về địa lý, nhưng cùng sống những đêm mưa bão ở Trường Sơn, đều hiểu trong tiếng mưa rừng gầm gào có tiếng gì lạ lắm, tiếng cây rừng răng rắc, tiếng núi đổ ầm ầm, cả tiếng người hú gọi từ hang sâu vọng ra... Lâm bảo đó là hồn chúa sơn lâm nổi giận, còn Đạt bảo đó là tiếng người bắc đường ống dẫn dầu Trường Sơn... Những câu chuyện đó đã dẫn hai người mau đến chỗ đồng cảm, thương nhau hơn, kể cho nhau đủ điều, mở ra trước họ một cuộc sống mà cả hai người đều chưa biết.