← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Một ngày mùa xuân, bầu trời xám màu chì, dấu hiệu của một đợt gió mùa. Phó cục trưởng Nguyễn Đăng rùng mình, kéo chiếc áo khoác về phía trước cho đỡ lạnh, hỏi:

− Nào, đồng chí báo cáo đi!

− Vừa rồi, đài thu của ta đã thu được một bức điện mật mã. Qua xác định phương vị đài phát, đài này phát đi từ cơ quan đại diện của CIA tại Sài Gòn - Mạnh Cường trả lời.

− Còn chiếc đài phát ở Hồng Kông?

− Từ khi đài phát ở Sài Gòn hoạt động thì chiếc đài ở Hồng Kông cũng ngừng hoạt động.

− Nhưng có cùng tần số và khóa mã không?

− Theo các chuyên gia dò đài, phá mã của ta, hai đài này phát đi cùng một tần số và khóa mã. Nhưng chúng được đặt ở hai vị trí xa nhau nên hướng truyền tin có khác nhau.

Thiếu tá Mạnh Cường chuyển cho Thượng tá Phó cục trưởng tờ

giấy ghi nội dung bức điện đã dịch: “V5 sẽ đến gặp anh! Anh phải thực hiện theo chỉ thị của V5".

− Như thế là chúng ta đã phá được mã.

− Việc này do công của A7.

− Tôi biết. Cho tới giờ chúng ta dịch được toàn bộ chỉ thị của CIA cho V10. Nhưng V5 là ai? - Thượng tá Phó cục trưởng vẻ lo lắng, sốt ruột - Chúng ta chưa xác định được Vl0, lại xuất hiện V5. Thế đấy!

Cuộc chiến đấu thầm lặng của chúng ta luôn luôn xuất hiện yếu tố bất ngờ. Mới nghe, chúng ta phải đối phó với tình huống bất ngờ này, nhiều người tưởng chúng ta bị động. Không. Chúng ta không bị động.

Ví dụ, trong cuộc truy tìm V10, ta đã chủ động cho A7 tiếp cận đối tượng nghi là V10; ta đã đặt đài đón sóng do chúng phát đi; hơn thế

nữa, ta được cán bộ lãnh đạo, công nhân viên Tổng công ty Xăng dầu Bộ Vật tư và cán bộ chiến sĩ Cục Xăng dầu Bộ Quốc phòng giúp đỡ. Ba cơ sở đó tạo thế chân kiềng cho ta chủ động đứng vững trong cuộc truy tìm V10 - Thượng tá ngưng nói, rồi thấp giọng hỏi - Đồng chí có biết tên nào mang bí số V5 không?

Thiếu tá Mạnh Cường trả lời dè dặt:

− Theo tôi, Phan Hồng Hà.

− V5 hay V10?

− V5!

− Cơ sở nào đánh giá như thế?

− Thưa Thượng tá! Sau khi chúng ta nhận được bức điện mật mã

"V5 sẽ đến gặp anh..." thì Phan Hồng Hà lên Trạm 45. Vấn đề đặt ra, tại sao có sự trùng hợp lạ lùng như vậy? Có anh em cho rằng cô ta lên đó để thăm người yêu; cũng có người nghi tìm hiểu hệ thống kho, đường ống.

− Như vậy cô ta là V5 hay V10?

− Theo chúng tôi, là V5. Còn V10 là ai vẫn đang là câu hỏi.

− Y kiến quần chúng như thế nào và quan hệ giữa Tiến Đạt và Lê Văn Lâm?

− Nhiều quần chúng đặt câu hỏi tại sao hai người lại thân nhau như thế?

Thượng tá gõ tay xuống mặt bàn:

− Đó là chiều hướng tốt, chúng ta cứ để cho nó phát triển.

− Có quần chúng nào biết lý lịch quá khứ của hai người không?

− Chưa. Chưa ai biết. Chính vì thế họ mới muốn tìm hiểu. Và khi họ chưa hiểu thì họ sinh nghi.

− Tốt. Như thế là tốt. Nếu giữ kín mới quan hệ này, tôi tin nó dễ

thúc đẩy vụ án mau tới giai đoạn kết thúc - Thượng tá nhìn thẳng về

phía thiếu tá - Tôi nhắc lại một lần nữa, đồng chí phải có trách nhiệm hướng dẫn quần chúng không được nghi ngờ hai người. Việc làm này rất có ý nghĩa tới vụ án chúng ta đang điều tra.

− Vâng. Tôi sẽ làm việc đó.

Trong lúc Ban chuyên án nhận thấy Phan Hồng Hà có dấu hiệu là V5 hoặc Vl0 thì nhận được báo cáo của Công an thành phố Hà Nội về

một vụ án mạng. Người bị giết là cô Phan Hồng Hà trên đường Văn Điển đi Hà Đông. Mọi cảnh vật hai bên đường vẫn không hề xáo trộn, cứ như trước đó cô tự nằm lên một bãi cỏ ngủ rồi vĩnh viễn không thức dậy. Dấu vết duy nhất của sự xáo trộn là hai phát đạn bắn từ phía sau.

− Khi Ban chuyên án nhận được báo cáo của Công an thành phố

về vụ án mạng thì xác Phan Hồng Hà đã đưa về viện 103 Hà Đông.

Mạnh Cường trong Ban chuyên án và tổ pháp y cho xe chạy thẳng đến bệnh viện tiến hành khám nghiệm tử thi. Các bác sĩ pháp y xác nhận, nạn nhân bị bắn từ phía sau xuyên vào mép bên trái ngực, trúng tim, ngoài ra không có dấu vết nào khác. Quần áo nạn nhân không nhàu nát, chứng tỏ nạn nhân không chống cự. Chiếc đồng hồ đeo tay vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không ai dám kết luận đây không phải là vụ

án giết người, cướp của.

Sau cuộc khám nghiệm, Mạnh Cường trở về trụ sở làm việc.

Thượng tá Phó cục trưởng đang chờ anh ở đó. Trông thấy Mạnh Cường, Phó cục trưởng nói luôn:

− Cái chết của Phan Hồng Hà không phải là cái chết bình thường.

− Thưa đồng chí, tôi cũng nghĩ như vậy.

− Đồng chí cho tôi xem kết luận của pháp y.

Mạnh Cường chuyển cho Phó cục trưởng biên bản khám nghiệm.

Phó cục trưởng đọc nhanh một lượt, đầu hơi cúi, gật nhẹ như đang phấn khởi phát hiện ra điều gì.

− Xác định đúng chỉ có hai viên đạn hay sao?

− Thưa đồng chí, đúng như thế.

Phó cục trưởng cầm bức ảnh chụp vết xé của viên đạn xem, kết hợp với đọc báo cáo khám nghiệm, ông nhận định hung thủ nếu không được huấn luyện thủ đoạn giết người thì cũng có kinh nghiệm.

Phó cục trưởng nhìn Mạnh Cường hỏi:

− Đồng chí suy nghĩ, phân tích xem việc cô Phan Hồng Hà chết liên quan tới vấn đề chính trị hay hình sự?

− Chết vì lý do chính trị hay hình sự thì ta cũng phải truy tìm thủ

phạm.

− Nói như đồng chí không ổn. Đúng là có người bị giết thì chúng ta phải tìm hung thủ. Song nếu nhận định, đó là vụ án mạng liên quan đến vấn đề chính trị thì công việc điều tra khác hẳn với điều tra vụ án mạng hình sự.

− Phân tích nhiều thì chúng ta cũng dễ dàng thống nhất, cái chết đó liên quan tới nhóm điệp viên Vl0. Mới mấy tháng trước đây, cũng tại gian phòng này, chúng ta nhận định Phan Hồng Hà có khả năng là Vl0.

Bây giờ bỗng nhiên cô ta chết, nhưng chúng ta không biết...

− Là người thụ lý vụ án này mà không biết, đó là điều hổ thẹn đối với chúng ta - Thượng tá Phó cục trưởng nói cướp lời - Những người tham gia truy tìm Vl0. Chúng ta phải tìm ra thủ phạm. Trước hết, tôi muốn nghe đồng chí báo cáo về thái độ của Nguyên Tiến Đạt, Lê Văn Lâm và bè bạn của cô ta.

− Khi thi hài cô ta chuyển vào linh cữu, Tiến Đạt và Lê Văn Lâm đều có mặt. Ngồi bên quan tài tiễn người xấu số của mình về nghĩa trang Văn Điển, Đạt, Lâm thực sự đau khổ. Khi những chiếc đinh lạnh lùng đóng kín nắp quan tài, cả hai người đều sụt sùi, chảy nước mắt.

− Đồng chí có suy nghĩ gì về việc Lâm và Hà cãi nhau, vĩnh biệt

mối tình mà hai người đã ôm ấp bao năm nay, mà bây giờ Lâm lại đến đưa đám cô ta không?

− Theo tôi, đó là chuyện thường tình. Nam nữ yêu nhau vì một lý do nào đó họ giận nhau thì không phải ai ai cũng phụ bạc với nó mà trong họ vẫn còn có chỗ dành riêng cho mới tình đã tan. Kỷ niệm đó đã bắc cầu cho Lâm đến với quan tài người yêu cũ của mình.

− Đồng chí kết luận như thế có hơi vội vàng chăng. Nếu như qua bức thư mật mã chúng ta đã biết chắc nhóm điệp viên đánh cắp bản thiết kế đường ống dẫn xăng dầu ít nhất có 2 tên là V5 và V10, cả hai đều nằm trong tổ chức. Vì lý do nào đó Lâm thủ tiêu Hà thì sao? Trên lĩnh vực này địch thường có lý lịch giả, đóng kịch khá thành công đấy.

− Nhưng theo tôi, nếu Lâm cùng trong một nhóm gián điệp với Hà thì chẳng dại gì lại dấn thân đến nơi công an đang theo dõi.

− Đồng chí hãy giải thích tại sao Lâm và Hà vĩnh biệt mối tình một thời họ đã hứa trao cho nhau cả cuộc đời.

− Theo tôi nguồn gốc chính là do có chiếc ảnh của cô gái có tên Thuý Hằng nào đó. Vì ghen tuông, cho ràng người yêu phản bội mình, cô Hà đã vĩnh biệt Lâm. Từ ngày đó hai người không bao giờ gặp lại.

Giờ đây, nghe tin Tiến Đạt báo Hà chết, có thể Lâm hối hận đã cùng bạn đến bên quan tài người bạn xâu số của mình để làm nghĩa vụ của người còn sống. Nghĩa tử là nghĩa tận mà.

Thượng tá Phó cục trưởng nghe thiếu tá Mạnh Cường nói có lý.

Ông thấy bùi ngùi tiếc thương cho số phận cô gái, lại căm giận kẻ đã giết hại cô. Thượng tá đứng lên đi lại trong phòng, suy nghĩ về những điều liên quan tới cái chết của Hà. Cuộc truy tìm V10 vừa hé mở, lại thêm cái chết của Hà làm vụ án thêm rắc rối. Bây giờ ta cần đánh giá thật chuẩn xác cô ta chết vì bị nhóm gián điệp Vl0 ám sát hay bị bọn cướp của hoặc bọn ghen tuông vì tình giết. Chết vì tình, cũng có thể

xảy ra, nhưng hiếm lắm. Cô ta là một người đứng đắn, không quan hệ

nhiều với các chàng trai. Chết vì bị lộ? Điều đó không có cơ sở vì A7

vẫn giấu mình rất tốt. Trinh sát của ta chưa có chứng có nào chứng minh cô ta có hành vi hoạt động gián điệp. Chết vì mất tác dụng? Điều này khó có thể xảy ra. Nếu cô ta không có khả năng làm việc, CIA sẽ

bỏ, không sinh hoạt nữa chứ không giết làm gì thêm phức tạp. Hơn nữa, nếu Lâm là V10 thì chúng chẳng dại gì khử cô ta để báo động cho công an lần mò đến những người quen cô ta mà trước hết đến Lâm; người yêu sắp cưới lại từ bỏ nhau. Hay cô ta chết do bàn tay của bọn giết người cướp của? Nhưng tại sao chiếc nhẫn vàng và đồng hồ đeo

tay vẫn còn nguyên? Giết người cướp của mà lại không lấy những thứ

đó hay sao? Không. Không thế chết vì bọn này được. Vậy cô ta chết vì lý do gì? Muốn trả lời câu hỏi này, các trinh sát phải điều tra thủ phạm giết Hà. Tuy có mất công, song phải cử trinh sát điều tra lại từ đầu; xác định hiện trường vụ án; tổ chức khám nghiệm lại; thu thập dư luận quần chúng... Ông quyết định giao công việc đó cho thiếu tá Mạnh Cường chịu trách nhiệm. Mạnh Cường vui vẻ nhận nhiệm vụ trở về

cùng anh em bàn phương án triển khai.