⚝ 4 ⚝
Tại gia đình ông Tiến, nơi cách xa hiện trường vụ án khoảng 500
mét, thiếu úy trinh sát Hằng đang ngồi nói chuyện với bà Tiến:
− Thưa bà, tối qua bà nghe tiếng súng nổ lúc mấy giờ?
− Lúc đài truyền thanh kể chuyện cảnh giác.
− Khi đó bà đang làm gì?
− Tôi đang băm rau lợn.
− Ngoài tiếng súng ra bà còn nghe tiếng động gì nữa không?
− Có tiếng ô-tô và mô-tô!
− Mô-tô chạy trước hay chạy sau?
− Mô-tô chạy trước, ô tô chạy sau.
− Thưa bà, gia đình ai bán hàng ở gần đoạn đường cô gái bị giết?
− Vợ chồng nhà Toan.
Tại gia đình anh Toan.
− Xin anh cho biết, lúc có tiếng súng tối qua, anh có nhớ chiếc xe ô-tô nào chạy qua đây không?
− Tôi không nhớ.
− Lúc đó anh đang làm gì?
− Tôi đang bán hàng cho khách.
− Mấy người?
− Hai người.
− Anh có thể tả sơ vóc dáng từng người được không?
− Để tôi nhớ xem đã - Người chủ hàng quay mặt về bên phải, chỉ
tay xuống ghế nói - Người ngồi chỗ này cao độ một mét sáu mươi, tóc dài, có một nốt ruồi ở đuôi mắt phải. Người ngồi ở chỗ này - Người chủ hàng chỉ vào ghế bên phải thiếu úy Hằng - Anh này cao hơn, khoảng một mét bảy mươi, tóc ngắn.
− Mặt thế nào?
− Vuông chữ điền.
− Họ đi bằng phương tiện gì?
− Mỗi người đi một xe đạp.
− Họ có quen nhau không?
− Tôi không thấy họ nói chuyện.
− Xe nước ta hay nước nào sản xuất.
− Chà, anh để tôi nhớ lại. Xe Thống Nhất nam, màu xanh lam dựa ở chỗ cột này.
− Anh có nhớ biển số xe không?
− Tôi không để ý. Hình như AP.5142 thì phải, còn chiếc xe kia để
phía ngoài, tôi không nhìn thấy.
Tại gia đình chị Bút.
− Nghe anh Toan giới thiệu gia đình chị dạo này làm ăn khá lắm.
− Trời, chỉ có trông vào mấy ông lái xe thôi.
− Chiều qua có đông khách không?
− Cả tuần chỉ có trông chờ vào ngày thứ bảy mà.
− Lúc có tiếng súng nổ tối qua chị có khách không?
− Lúc đó thì không. Trước đó có mình anh Viễn, xí nghiệp xe 15.
− Chị quen anh Viễn trong trường hợp nào?
− Ngày nào anh ấy chẳng chở hàng qua đây.
Tại trụ sở Ban chuyên án.
Thiếu tá Mạnh Cường hỏi thiếu úy Hằng:
− Đồng chí đã lấy đủ lời khai của những người biết sự việc chưa?
− Tương đối đủ.
− Có thế kết luận được chưa?
− Một vụ giết người khó hiểu. Nếu giết cô ta để lấy tư trang vàng bạc, tại sao nạn nhân vẫn đeo nhẫn vàng và đồng hồ? Tôi cho có khả
năng cô chết vì tình mà hai chàng thanh niên hay anh lái xe kia là thủ
phạm.
− Điều đó chứng tỏ đồng chí chưa điều tra xong.
− Vâng. Tôi về báo cáo đồng chí và xin thỉ thị.
Thiếu tá Mạnh Cường nói:
− Đồng chí kết hợp với Công an Hà Nội tìm cho ra hai người có chiếc xe đạp mang biển số AP.5142; đồng thời kết hợp với Bộ Giao thông vận tải xác định thái độ chính trị, quan hệ xã hội của anh Viễn lái xe.
Thượng tá suy nghĩ và quyết định:
− Nếu chưa tìm ra thủ phạm, đồng chí cứ cho lệnh tạm giữ anh Viễn và thông báo cho gia đình nạn nhân chúng ta đã bắt được thủ
phạm, đang tiến hành điều tra.
Chiếc xe com-măng-ca chở thiếu tá Mạnh Cường và thiếu úy Hằng bò ra khỏi trụ sở Bộ Công an, hòa vào đoàn xe đang chạy như
dòng chảy trên đường phố. Chiếc xe này chạy qua mấy phố chính rồi
lao ra ngoại ô, rẽ vào đường nhỏ, dừng lại trước cổng Xí nghiệp 15.
Sau khi xuất trình giấy tờ, họ đến gặp ông giám đốc. Ông giám đốc tiếp họ trong căn phòng được bày biện đơn giản: một bộ bàn ghế, một bộ ấm chén, chiếc tủ lạnh Hitachi Nhật kê góc phòng. Thấy có tiếng gõ cửa, ông giám đốc dừng viết, ngẩng đầu lên.
− Chúng tôi là công an, muốn đến gặp đồng chí.
− Mời vào!
Mạnh Cường xuất trình giấy tờ, nêu yêu cầu được giám đốc chấp nhận ngay. Chính bản thân giám đốc đi xuống đội xe mời lái xe Viễn lên gặp công an. Vừa đi người lái xe vừa hỏi:
− Giám đốc gọi em có việc gì ạ?
− Lên gặp công an.
− Gặp công an? - Viễn hỏi vẻ ngạc nhiên - về việc gì, thưa giám đốc?
− Tôi không biết.
Dẫn Viễn đến bàn giao cho công an xong, ông giám đốc đi xuống phân xưởng cơ khí để mặc cho họ làm việc.
− Các đồng chí gọi tôi? - Viễn nóng lòng hỏi.
− Vâng, chúng tôi mời anh lên có việc yêu cầu anh làm rõ. Anh làm nghề lái xe bao lâu rồi?
− Năm năm.
− Tháng này anh có cho xe chạy đều không?
− Trừ hai ngày mưa.
− Hôm thứ bảy vừa qua anh có cho xe chạy không?
− Có.
Thiếu tá dùng phương pháp hỏi thẳng:
− Hồi mười chín giờ anh ngồi ăn hàng tại quán chị Bút, có đúng
không?
Linh tính mách bảo có điều gì chẳng lành, Viễn không dám trả lời ngay. Một lúc sau anh ta mới trả lời, thừa nhận sự việc nhưng giọng không tỏ ra kiên quyết:
− Đúng.
− Mười chín giờ mười lăm anh cho xe rời quán?
− Vâng - Người lái xe vẫn chưa hiểu tại sao công an lại hỏi mình tường tận như thế.
− Và trên đường đi, anh thấy hai thanh niên đi cùng với một người con gái?
− Không. Chỉ có một nam, một nữ. Trong luồng đèn pha ô-tô, tôi nhìn rõ cô gái kia đang cố tình níu chặt chiếc xe đạp nam và hô:
− Cướp! Cướp!
Tôi nghe thấy tiếng cô gái kia, nhưng xe chạy quá đà qua chỗ họ.
Tôi giảm ga định dừng xe thì nghe thấy tiếng súng nổ. Từ phía sau tôi có tiếng quát như ra lệnh:
− Mày dừng xe tao bắn chết!
− Sợ quá, tôi tăng hết ga cho xe chạy về phía Văn Điển - Người lái xe nói như đứt quãng - Báo cáo các anh, chỉ có thế.
Thiếu tá Mạnh Cường nghe lái xe Viễn trình bày, anh nhận định dấu hiệu giết người, cướp xe đạp đã rõ. Nhưng thanh niên kia là ai, cần làm rõ. Để tìm ra chúng, chắc phải cần thời gian. Trước mắt, theo lệnh Thượng tá Phó cục trưởng cứ đọc lệnh bắt anh Viễn. Anh mở cặp lấy tờ "Lệnh bắt người khẩn cấp", nói:
− Anh Viễn, anh đã bị bắt.
Lái xe Viễn ngồi chết lặng. Thiếu úy Hằng đặt khóa số 8 lên bàn.
Không khí trong phòng căng thẳng, nặng nề. Viễn nhìn hai cán bộ
công an vẻ phẫn nộ. Anh cố lấy lại bình tĩnh:
− Về tội gì?
− Tội không cứu giúp người bị nạn.
Mặc dù không hiểu tội danh của mình, chỉ nghe từ "bị bắt" như
vật nặng ngàn cân đè lên đầu làm anh ta hoang mang thực sự. Và chẳng hiểu sao, chính lúc đó anh ta lại nghĩ tới vợ và hai đứa con nhỏ.
Lòng thương vợ con xuất hiện như một tia chớp trong đêm bão.
Sau những phút giây sét đánh, anh ta vẫn đủ sức bước lảo đảo ra xe không dám ngẩng mặt nhìn vào các phòng làm việc, nhìn chiếc xe một thời đã cùng anh chạy qua vùng bom đạn Quảng Bình, Vĩnh Linh chở đạn ra tiền tuyến.
Cánh cửa phòng từ từ khép lại. Trong phòng kê chiếc giường còn thơm mùi gỗ, chiếc tủ con đã phai màu, bộ bàn ghế loang lổ véc-ni vì người thợ kém tay nghề, phía đầu giường đặt chiếc phích Trung Quốc đầy nước nóng.
Mặc dù gian phòng không có vẻ gì là phòng giam, thậm chí anh còn thấy tiện nghi đầy đủ hơn phòng anh đang ở, nhưng anh vẫn còn cảm giác nó yên lặng, chết câm.
Anh đứng thật lâu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỗng trên khuôn mặt biến sắc của anh ta phác họa một hành động mạnh mẽ như xé bỏ một vật gì. Anh ủ rũ ngồi xuống ghế sa lông, trong đầu cố nhớ lại thứ tự
mọi sự việc, nơi có hai người thanh niên, cô gái kia mà anh nhìn thấy, nghe được. Anh ta mở tủ lấy giấy bút ghi lại không cần che giấu, không cần né tránh, bắt đầu viết, hy vọng sớm được tha.