← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Chiều hôm sau, khi hai công an rời Trạm 45, Lê Văn Lâm và Nguyễn Tiến Đạt đi vào rừng nói chuyện.

Nguyễn Tiến Đạt khoác chiếc áo bộ đội bốn túi đã bạc màu vào tấm thân to béo, bộ mặt mệt mỏi.

− Công an yêu cầu cậu nên khai báo thành khẩn.

− Nhưng tôi đã nói rồi, không có chuyện làm tay sai cho địch.

− Nhưng ai tin được điều đó?

Nguyễn Tiến Đạt gieo tấm thân nặng nề xuống một gốc cây, tức đến nỗi muốn trào nước mắt.

Lê Văn Lâm thấy rõ nỗi đau khổ của bạn, không dám cười hoặc thốt ra một lời nào tiếp theo. Những tiếng rì rào của lá cây, thì thào của súc vật, những tiếng động của núi rừng lúc dội lên, khi yếu ớt cứ

lụi dần bên tai Đạt.

Những từ "không tin anh trong hai tháng ở nhà tù Mỹ ngụy không khai báo gì, không nhận làm tay sai cho địch" như một tràng sét giáng liên tiếp xuống đầu Đạt, diễn ra trọn vẹn trưởc mặt anh. Nỗi oan trái đó giày vò anh đến kiệt sức.

− Mình thương cậu nhưng không thể nhận một người nghi ngờ

làm tay sai cho địch.

− Đến cậu cũng nghi ngờ tớ hay sao? - Tiến Đạt tỏ thái độ tuyệt vọng, ánh mắt như bật ra những tia máu - Từ nay tớ sẽ sống trong cảnh bị nghi ngờ, đơn độc. Ở chiến trường mình đã chống chọi với cái chết để được sống, để trở về thì giờ đây tai họa lại đè lên đầu.

− Dù sao cậu cũng là bạn - Lê Văn Lâm động viên - Mình sẽ tìm cách che chở.

Lê Văn Lâm nghĩ, Nguyễn Tiến Đạt đang cần những lời động viên để chống lại cảnh cô đơn. Nhưng dù Lâm động viên thế nào, Tiến Đạt vẫn buồn, thấy mình bị xúc phạm mà chưa biết kêu ai, hình như mọi người lạnh nhạt với anh. Nhiều lúc anh nghĩ, hay bỏ việc về quê kiếm việc gì để sống. Từ những ý nghĩ ấy, Tiến Đạt chểnh mảng dần công việc, bắt đầu nghiện ngập, sống không biết ngày mai.

Tóc Đạt để dài chớm tai, bù xù, mặt luôn luôn nhợt nhạt vì rượu.

Điếu thuốc lá trên tay cứ run rẩy, có lần say đến nôn thốc nôn tháo mà cả đời chưa bao giờ gặp. Đó là bữa nhậu thay cho lời cam kết tình bạn giữa Lâm và Đạt.

− Sao có nhiều ngọn đèn thế này

Tiến Đạt chỉ tay về phía ngọn đèn dầu to chực tắt, chực sáng khi

gió lướt qua.

− Có một ngọn đèn thôi.

− Lại có hai, ba thằng Lâm nữa kia.

− Có một Lâm thôi, ông say ạ.

Giọng Tiến đạt lè nhè:

− Mày nói láo - Tay Đạt nâng lên hạ xuống theo câu đếm - Một, hai, ba...

Lê Văn Lâm nghĩ, phải cho thằng Đạt này say vào lúc chán nản, vì bị nghi ngờ mới điều khiển được hắn.

− Cậu có tiền cho tớ vay một chục.

Có lẽ tiền trong túi anh ta đã tiêu đến đồng cuối cùng. Mình phải bao hắn. Lê Văn Lâm nghĩ như thế rồi rủ Đạt đi Hà Nội, cho xa cái Trạm 45 này đi. Lê Văn Lâm đưa Tiến Đạt đến quán ăn Hải Lé. Bình thường quán ăn phải nằm cạnh đường quốc lộ, ngược lại quán Hải Lé nằm sâu tận trong ngõ. Từ ngoài đi vào chỉ có một lối nhỏ trải sỏi qua khu vườn rộng mới tới quầy hàng. Quầy hàng có nhiều căn buồng to nhỏ, sang trọng khác nhau theo yêu cầu của khách. Những khách đến quầy hàng này thường là khách "sộp", quen hoặc đến nếm thử để

kiểm tra xem tiếng đồn về quán có đúng không?

Lê Văn Lâm và Tiến Đạt ngồi ở quầy hàng này cả chiều thứ bảy, say gục trên bàn. Tám giờ tôi, Tiến Đạt ngẩng đầu lên dựa lưng vào tường nhà yêu cầu Lâm và chủ quán cùng hát "Trường Sơn đông nhớ

Trường Sơn tây", bài hát mà anh đã hát hơn một năm ở Trường Sơn.

Lê Văn Lâm nhìn Tiến Đạt qua thành cốc bia, mỉm cười, nghĩ: có lẽ lần này hắn đã say thực, say đến nỗi vừa uống vừa hát. Lão chủ

quán thích thú vì khách hàng ngồi lâu, uống nhiều. Lão ta đến bên bàn hai người thổi phù cho bọt bia tràn xuống mặt bàn rồi lấy giẻ lau.

− Hát với tôi chứ ông chủ? - Tiến Đạt định chộp lấy lão chủ kéo về phía mình, nhưng lão đã đi xa, bàn tay cứ chới với.

− Này, hôm nay ăn nhiều mà không mang tiền, cậu ký vào giấy này để bữa sau trả chủ quán.

"Có rau rồi em có lấy anh không..." Tiến Đạt vừa hát vừa cầm bút ký.

− Người ta bảo tao phản bội Tổ quốc thì sống ở trên đời này làm gì nữa hả Lâm ơi - Tiến Đạt dừng lại - Cho tao một cốc nữa cho quên đi nỗi đắng cay này.

Ngay tức khắc, lão chủ quán đã cầm đến chai rượu. Tiến Đạt tự

tay mở nút đổ đầy chén cho Lâm, còn tay kia cầm cả chai dốc ngược.

Hình như nỗi đắng cay bị nghi ngờ theo rượu ngấm toàn cơ thể làm cho người Tiến Đạt rung lên, chết lặng. Nước mắt rơi lã chã. Anh cho rằng sự nghi ngờ làm tay sai cho địch đã làm đổ vỡ cuộc đời mà không saò cứu vãn nổi.

− Thôi, đi về!

Tiến Đạt bám vào Lê Văn Lâm đi mà cứ tưởng dưới hai bàn chân có bánh xe tự đẩy. Mà có lẽ bánh xe kia tròn nên cứ quay sang phải lại quay sang trái làm hai chân Tiến Đạt cứ xoắn vào nhau.

− Hôm nay, ngày đầu tiên kể từ khi bị nghi ngờ làm tay sai cho địch tỏ mới thoát được cảnh buồn chán.

Một tuần sau, Lê Văn Lâm lại rủ Tiến Đạt vào rừng. Họ đi qua những ngôi nhà tranh thưa thớt vào tận nơi có chim đa đa kêu. Không khí ẩm ướt bởi lá mục, cây rừng. Họ ngồi lên tảng đá phẳng như tấm phản bên bờ suối nói chuyện.

− Ó nơi rừng núi này, chỉ có hai đứa mình, tớ nói thật cho cậu biết, công an họ nghi ngờ cậu làm gián điệp. Họ nói rằng, thời gian ở

nhà tù Mỹ ngụy, cậu đã vẽ hệ thống đường ống dẫn dầu, chỉ điểm cho chúng đánh phá... Như thế là cậu đã trong sổ đen của họ, cả đời không ngóc đầu được.

− Tao biết nên tao rất buồn.

− Buồn thì giải quyết được gì nào? Cậu có làm việc ngày đêm thì Chính phủ cũng không tin. Mất lòng tin là mất tất cả.

− Đời đen bạc thế đấy. Vào chiến trường chịu bom đạn để rồi về

đây bị nghi ngờ.

Tiến Đạt và Lê Văn Lâm cùng suy nghĩ một lúc lâu, mỗi người theo đuổi một điều hệ trọng. Chợt Lê Văn Lâm đột ngột quay lại.

− Đã thế thì chạy theo Mỹ còn hơn.

Tiến Đạt tròn mắt:

− Cậu nói sao? Chạy theo Mỹ à?

− Bình tĩnh. Cậu hãy bình tĩnh. Đến lúc này tớ khuyên thật, cậu bị

công an nghi ngờ, đang lập hồ sơ. Cậu phải rời khỏi nơi đây ra nước ngoài, có thể sang Hồng Kông, hoặc Nhật Bản, nơi nào cậu thích. Vì tình bạn, tớ báo cho cậu biết, cậu đừng chối từ. Chối từ có nghĩa là chết.

Tiến Đạt ngồi đờ đẫn. Lê Văn Lâm vẫn rỉ rả:

− Họ không tin thì bỏ đi. Thế thôi - Lê Văn Lâm tiếp tục tấn công

− Tớ sẽ chuẩn bị phương tiện và người dẫn đường - Lê Văn Lâm nói một cách khô khốc và cộc cằn - Với điều kiện đem theo một gói tài liệu.

− Tài liệu gì?

− Bản thiết kế hệ thống đường ống dẫn xăng dầu xuyên Trường Sơn - Tên Lâm nói rành rọt khúc chiết, từng lời đã được chuẩn bị

trước.

Tiến Đạt ngạc nhiên nói không thành tiếng:

− Bán bản vẽ hay làm gián điệp?

Lê Văn Lâm lạnh lùng đáp:

− Gọi tên khác nhau nhưng nội dung là một.

− Như vậy anh là gián điệp?

Lê Văn Lâm quyết định lật ngửa bài:

− Đúng. Tớ là gián điệp, bí số V10.

− Thế thì mày cút đi, tao không chơi với bọn phản bội, bọn sống tầm gửi trên đất nước này nhờ đô la Mỹ.

Tên Lâm vẫn bình thản:

− Thì chính cậu cũng tiêu đô la Mỹ.

− Dù chết đói tao cũng không thèm.

− Đừng vội - Giọng tên Lâm trở nên tàn nhẫn hơn - Tớ đưa cậu đi chơi, ăn nhậu đã đời, há để những đồng tiền bỏ ra chỉ vì lòng thương người, vì tình bạn hay sao? Không. Đó là để thực hiện kế hoạch do V5, cấp trên tớ chỉ đạo. Đây cậu hãy xem tờ giấy cam đoan này.

Lê Văn Lâm ném ra trước mặt Tiến Đạt tờ cam đoan cộng tác với CIA có chữ ký của anh.

− Mày lấy giấy này ở đâu?

− Ở cửa hiệu "Hải Lé" vào cái đêm mày vừa uống vừa hát ấy.

− Đồ khốn nạn, đồ đê tiện.

− Nhưng không đê tiện bằng mày đã ký giấy làm việc cho CIA để

lấy tiền uống rượu.

− Thôi im đi. Lúc đó tao say tao không biết.

− Nhưng công an nó chỉ biết mày nhận làm việc cho CIA chứ có tính đến chuyện say rượu đâu - Tên Lâm cất cao giọng đe dọa - Mày phải làm theo tao, nếu phản lại sẽ phải chịu một hình phạt nặng nề.

Tiến Đạt nghĩ nếu mình làm phản, trái ý chắc chắn chúng sẽ giết.

Biết làm sao bây giờ? Đúng là tên Lâm và tên V5 ở nơi nào đó theo đuổi anh, bám riết anh, bỏ tiền ra bao anh đủ thứ để bây giờ đẩy anh vào bước cuối cùng. Tất cả chỉ còn giây phút này phải chọn một con

đường, hoặc là nhận lời làm việc cho chúng, hoặc là không để rồi chết.

Không, không thể chết dễ dàng như thế được.

Bỗng họng súng đen ngòm chĩa thắng vào Đạt cùng với giọng nói như không có hơi:

− Nếu không trả lời tao bắn chết.

Tiến Đạt trong một tâm trạng căng thẳng, vừa như muốn chấp nhận lại có ý chối từ, cuối cùng anh hỏi:

− Làm gì?

− Gặp V5. Coi chừng, nếu làm phản hay không theo sự chỉ đạo của tao, mày sẽ bị thủ tiêu. Rõ chưa?

− Tài liệu gì?

− Mày chỉ có nhiệm vụ chuyển giao, không có quyền hỏi.

− Giao ở đâu? Khi nào? Có phải đi xa không?

− Khi nào có lệnh, tao sẽ nói cụ thể.

− Cậu muốn tớ cộng tác mà không tin sao?

− Còn phải kiểm tra. Đó là nguyên tắc.

Tiến Đạt căng thẳng đầu óc, thu hai chân vào bụng ngồi như một hòn sỏi khổng lồ kê trên phiến đá.