⚝ 4 ⚝
Ngày hôm sau, theo kế hoạch Ban chuyên án, thiếu tá Mạnh Cường và thiếu úy Hoàng Huy về Trạm 45. Khi mặt trời đã chuyển sang phía tây. Trạm trưởng Lê Văn Lâm và hai cán bộ tuần tuyến vừa mới trở về tới trạm. Lê Văn Lâm tiếp hai cán bộ công an tại phòng làm việc. Sau khi xuất trình giấy giới thiệu. Mạnh Cường hỏi:
− Xin đồng chí cho biết, trong số cán bộ đồng chí quản lý có ai
tên là Nguyễn Tiến Đạt không?
Lê Văn Lâm tròn xoe mắt:
− Có, nhưng các đồng chí hỏi có việc gì? - Lê Văn Lâm bình tĩnh hỏi.
− Tất nhiên là có, chúng tôi sẽ trao đổi với đồng chí. Bây giờ xin hỏi, đồng chí có biết anh này là người như thế nào không?
− Gia đình lao động. Sau khi tốt nghiệp trường phổ thông cấp 3
Lương Văn Tụy, Ninh Bình, anh ta được cử sang Liên Xô học trường Mỏ
− địa chất, về nước, được điều vào Trường Sơn, bị địch bắt tra tấn. Ra tù được điều ra Bắc và về Trạm 45. Tôi không biết ở địa phương như
thế nào, còn từ ngày về đây anh ấy lao động, công tác tích cực.
− Thời gian ở trong tù, anh ấy làm gì, đồng chí có biết không? -
Mạnh Cường hỏi cắt ngang lời Lâm.
− Tôi không biết.
− Anh ấy khai báo gì, đồng chí có biết không?
− Tôi không rõ.
− Nhận làm gì cho địch, đồng chí có biết không?
Câu hỏi đó như gáo nước lạnh dội xuống đầu, sắc mặt Lâm hơi thay đổi, song nghĩ rằng lý lịch bản thân không có ngày nào nằm trong tù, y liền mạnh dạn trả lời:
− Công việc đó thuộc các ông.
− Đúng. Vì vậy, hôm nay, chúng tôi mới lên đây, nhờ đồng chí giúp một tay làm rõ vấn đề.
− Nhưng tôi có thể giúp được gì?
− Tất nhiên là có.
− Nếu các đồng chí tin, là điều vinh hạnh đổì với tôi.
− Anh có thể cho tôi gặp Nguyễn Tiến Đạt được không?
− Được chứ. Nhưng có cần tôi có mặt trong buổi này không?
− Công tác cán bộ phải có thủ trưởng quản lý cán bộ đó chứ. Anh cứ ngồi nghe.
Nguyễn Tiến Đạt bước vào phòng trạm trưởng. Đạt vừa ngồi xuống ghế, trung úy Hoàng Huy nói ngay:
− Gần đây có người thắc mắc về anh, nên chúng tôi muôn tìm gặp làm rõ vấn để.
− Xin các anh cứ hỏi.
− Tên thật anh là Nguyễn Tiến Đạt?
− Tôi chỉ có một tên.
− Trình độ học lực: kỹ sư mỏ?
− Đúng.
− Quê quán?
− Gia Khánh, Ninh Bình.
− Anh được điều vào chiến trường một năm sáu tháng và bị địch bắt hai tháng?
− Các anh biết kỹ như thế còn hỏi làm gì?
Từ nãy tới giờ, thiếu tá Mạnh Cường ngồi im. Điếu thuốc trên tay đã cháy gần đến đốt giữa, anh vứt bỏ qua ô cửa, nhìn thẳng mặt Tiến Đạt.
− Vì chúng tôi muốn chính anh suy nghĩ trình bày một cách chuẩn xác. Mọi điều anh nói ra phải là sự thực, nếu bóp méo sẽ không che đậy mãi được đâu. Mọi sự việc đều bắt đầu từ những lần trình bày thành thật hoặc che đậy của anh.
− Xin các anh cứ hỏi.
− Anh cho biết trường hợp bị địch bắt, ngày giờ, địa điểm?
Nguyễn Tiến Đạt vẫn ngồi im, mắt nhắm nghiền. Nhưng ký ức về
những ngày sống chết đó vang lên như một bản anh hùng ca.
− Thế nào, sao anh không nói?
− Buổi sáng ngày mười bốn tháng tư, chúng tôi đang ngủ ở gần A sầu bỗng bị đạn súng lớn bắn ồ ạt, dữ dội. Trời đang còn tối âm u, mưa rét, bỗng thấy chớp lửa kinh hoàng. Ngay sau đó, những chớp lửa dồn dập hơn, đất dưới chân như chao võng. Tôi choàng dậy chạy ra khỏi lán, bản năng khiến tôi ôm lấy cây rừng nghĩ: địch đánh úp. Ý
nghĩ tiếp theo là phải tập hợp anh em thành một tổ chiến đấu. Ngay khi đó nhoáng nhoáng chớp lửa và đất đá bay rào rào, quất vào mặt đau rát. Tôi nằm xuống đất. Đất rùng mình như hất lên. Một chùm tiếng nổ long óc. cổ họng tôi như bị tắc nghẹn vì luồng hơi khét lẹt thuốc súng, và tiếp ngay đó những đất cục và đất vụn trút ập xuống.
Trước khi ngất lịm, ngoài mùi khói khét lẹt của đạn pháo cỡ lớn, tôi còn thoáng thấy mùi đất ẩm và cỏ tươi. Khi tỉnh lại thấy mình đã nằm trong nhà tù Mỹ ngụy.
− Anh Đạt, những điều vừa rồi anh trình bày khá tường tận -
Thiếu tá Mạnh Cường nói khẽ và tỏ ra thiện cảm - Anh hãy trình bày những ngày ở nhà tù Mỹ ngụy có khai báo gì không?
− Tôi không khai gì ngoài tên tuổi, nghề nghiệp và hoàn cảnh gia đình.
Thiếu tá Mạnh Cường nói cảnh cáo:
− Anh nên suy nghĩ kỹ.
− Đúng thế, thưa các đồng chí - Tiến Đạt đưa tay lau mồ hôi. Lúc này sắc mặt anh rầu rầu pha lẫn sự bực bội, tóc bơ phờ.
− Được rồi, chúng tôi tạm tin anh như thế. Bây giờ anh hãy kể
quá trình bỏ hàng ngũ tù chạy về với đơn vị.
− Cũng chẳng phải chỉ mình tôi chạy mà cả đoàn tù cướp súng bọn dẫn giải rồi tháo chạy.
− Anh có cam đoan lời anh vừa nói là đúng sự thật không?
− Tôi cam đoan như thế.
− Xin mời anh về nghỉ.
Nguyễn Tiến Đạt cúi đầu bước ra cửa lán.
Chắc chắn Đạt đã về tới nơi mình ở, thiếu tá Mạnh Cường mới quay lại phía Lâm nói nhỏ:
− Có tin nói, thời gian ở tù anh này đã khai báo cơ mật về đường ống dẫn xăng dầu xuyên Trường Sơn và nhận làm việc cho địch. Vì là tin đồn nên chúng tôi đã tìm cách xác minh.
− Qua thái độ lúc buồn, lúc phản ứng của anh ta, tôi cho rằng anh ta không làm việc đó.
− Đồng chí không biết đấy thôi, kẻ địch hay đóng kịch để đánh vào sự mủi lòng của chúng ta lắm đấy.
− Như thế có nghĩa là Tiến Đạt làm việc cho địch phải không? - Lê Văn Lâm tỏ thái độ ngạc nhiên.
− Đồng chí cứ bình tĩnh - Thiếu tá Mạnh Cường nói như thương lượng - Nghi ngờ thôi. Mà đã nghi ngờ thì phải làm rõ. Ban nãy mời đồng chí cùng ngồi nghe để hiểu vấn đề giúp chúng tôi động viên anh ta khai báo thành thật.
Thiếu tá Mạnh Cường kéo ghế xích lại phía Lâm, nói đủ cho Lâm nghe kế hoạch "rung chà cá nhảy" để Tiến Đạt tự ra khai báo. Lê Văn Lâm nghiêm sắc mặt nhận lời.
− Vâng, tôi sẽ làm theo yêu cầu của các anh - Ngừng một lúc để
suy nghĩ. Lâm nói tiếp - Song tôi tin cậu ta là người tốt, không dễ gì bán rẻ Tổ quốc đâu.
Kể từ lúc đặt chân tới Trạm 45, Mạnh Cường và Hoàng Huy không chỉ làm việc với trạm trưởng Lâm mà còn quan sát địa hình, địa vật xung quanh. Các anh đi ra khỏi khu lán trại nhìn bao quát đồi cây, gò đất. Phía xa xa về hướng tây, ngọn núi mờ mờ lam tím. Bóng chiều chỉ soi riêng ở phía bên kia làm cho Trạm 45 thêm ủ dột, âm u.
Mạnh Cường vừa đi vừa mở đài đang đeo bên hông.
− Đường ống xuyên Trường Sơn của ta vào tận Tây Nguyên. Vật tư B2 của chúng ta nhận được hàng vạn tấn xăng, dầu qua đường ống này để chuyển cho chiến trường Nam Bộ. Máy bay trinh sát chụp ảnh
nhiều lần, bay trên các đường ống, bồn chứa xăng dầu, trạm bơm đầy xăng nhưng không phát hiện ra - Giọng Mạnh Cường đượm sắc tự hào.
Tổng thống Mỹ quyết định cho máy bay B.52 từ Guam ném bom đường ống.
− Dùng pháo đài B.52, một loại máy bay chiến lược làm nhiệm vụ
này chứng tỏ chúng rất cay cú với đường ống dẫn dầu của ta.
− Đúng thế. Ban đầu B.52 được thiết kế để ném bom nguyên tử, nhưng khả năng vận tải lớn của nó đã gợi cho các nhà quân sự Mỹ sử
dụng để ném bom. Chúng lắp ráp thêm một cái giá chở ba mươi tấn bom thông thường, khi ném, bom rơi rất gần nhau. Một phi vụ gồm 10
máy bay B.52 có thể thành một đội hình dày đặc xuống khu vực đất rộng hơn nửa dặm vuông. Mọi thứ ở khoảng đất này đều bị phá huỷ.
Mỹ đã tiến hành hàng ngàn phi vụ ném bom đường ống, nhưng không cắt đứt được đường ổng dẫn dầu của ta.
Cán bộ công nhân Tổng công ty Xăng dầu, các chiến sĩ đoàn 559
đã thiết kế, lắp đặt, bảo vệ tốt đường ống. Có thể nói đó là một kỳ
công của những người làm công tác bảo vệ, vận chuyển vật tư. Mạnh Cường cúi người qua cành cây xoà xuống đường, nói tiếp - Nói với cậu điều đó là để xác định rõ trách nhiệm của mình. Mỹ dùng bom đạn không phá được đường ống thì chúng phải tăng cường hoạt động gián điệp, phá hoại ngầm. Trách nhiệm của chúng ta phải chặn bàn tay chúng lại, trước mắt là kiếm tìm cho được tên V10 và...
"Hôm qua hệ thống dẫn dầu xuyên Trường Sơn của Bắc Việt đã bị tiến công" .
Khi chiếc đài bên hông Mạnh Cường truyền đi tin này của đài BBC, anh và Hoàng Huy đều dừng lại, nín thở. Mạnh Cường đặt tay lên chiếc đài, mắt không chớp.
"Để cho xe cộ hoạt động, Bắc Việt đã đặt nhiều kho và trạm nhiên liệu dọc đường theo hệ thống đường Trường Sơn từ bắc đến miền Cao Nguyên Sê-pôn, M.Nông gồm loại bồn chứa 20.000 lít, 10.000 lít và phần lớn là thùng 200 lít. Các kho trạm này được chôn dưới đất. Theo tin tức của phóng viên bản đài từ Sài Gòn điện về cho biết, tổng số nhiên liệu Bắc Việt chuyển vào chiến trường miền Nam trong năm nay lên tới gần ba chục triệu lít. Một trong số phương tiện chính vận chuyên nhiên liệu này là đường ống dẫn dầu từ Bắc vào Sê-pôn... Hồi sáu giờ hôm qua, quân lực Việt Nam cộng hòa dưới sự yểm trợ của không lực Hoa Kỳ đã tiến công, tháo dỡ được một đoạn đường ống gần Sê-pôn, gây cho cộng sản Bắc Việt thiệt hại đáng kể".
Mạnh Cường thở dài:
− Có lẽ V10 đã lấy cắp được bản thiết kế đường ống chuyển cho chúng mà ta không biết.
− Vậy thì nhiệm vụ của V10 bây giờ là gì?
− Đó cũng là câu trả lời của chúng ta.
Hai người bước chậm hơn.
"Có phải V10 đã lấy cắp được bản thiết kế không?" là câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu Mạnh Cường và Hoàng Huy.
− Chúng mình thiếu kinh nghiệm chơi "trò chơi nghiệp vụ" này quá - Mạnh Cường nói nghẹn trong họng.
− Nhưng theo mình, chưa hẳn đã thế - Hoàng
Huy tự động viên - Biết đâu đó là cuộc hành quân bất thường của chúng, hoặc có thể đó là tin BBC bịa ra thì sao?
− Nếu có thật thì bên quốc phòng sẽ thông báo cho ta.
− Mình vừa mỏi nói về chiến công của những người vận chuyển bảo vệ vật tư - Giọng Mạnh Cường nhỏ, trầm như biết mình có lỗi - Thì tin tức của đài BBC lại phủ nhận ngay.
Hai người quay lại đường cũ.
Tin tức của đài BBC làm Mạnh Cường mệt hơn. Anh nằm dài trên giường và mở đài Tiếng nói Hoa Kỳ nghe. Đài này cũng đưa tin về vụ
tiến công đường ống xăng dầu và còn đọc thêm bài xã luận. Anh nghĩ, có lẽ đó là một sự tấn công đồng bộ vào tinh thần những người lắp đặt, bảo vệ đường ống dẫn xăng dầu. Anh cố chợp mắt một lúc nhưng không sao ngủ được. Trí óc anh bị kích thích mạnh vì tin tức địch truyền đi chứa đầy những thủ đoạn phá hoại tư tưởng. Mỗi khi anh định nhắm mắt, lại thấy hiện lên rõ nét mặt đáng yêu của Phan Hồng Hà. Bộ mặt ấy như đang nhìn thẳng vào anh trách mắng: Sao anh không bảo vệ em để em chết như thế này. Nếu trên thế gian này có bộ
mặt nào phản ánh tột đỉnh sự trách cứ và nài nỉ cầu xin anh bảo vệ đó chính là bộ mặt của Phan Hồng Hà.
Còn bộ mặt tên hung thủ? Nếu có bộ mặt nào phản ánh tột đỉnh của độc ác tàn bạo thì đó chính là bộ mặt của hắn ta.
Bọn gián điệp, tên V10 có thể không dúng tay trực tiếp giết người, nhưng chúng đang tìm cách phá đường ống để cắt động mạch chủ yếu chuyển xăng cho chiến trường để hàng vạn xe cộ của ta không hoạt động. Thế thì bộ mặt của chúng còn tàn ác gấp trăm lần tên hung thủ giết người.
Những ý nghĩ đó, sự hình dung bộ mặt V10 và đồng bọn chưa rõ, làm Mạnh Cường không sao ngủ được.
Anh đưa tay chuyển kênh sang đài Tiếng nói Việt Nam. Nhạc dạo đầu của chương trình "Đọc truyện đêm khuya" như tiếng ru bên tai anh. Mạnh Cường có khả năng cảm thụ âm nhạc, văn học từ ngày anh còn là học sinh cấp I. Có thể vì lẽ ấy mà anh rất thích nghe ca nhạc, nghe đọc truyện đêm khuya. Nhưng lúc này tiếng nhạc không tạo cho anh cảm hứng. Dưới ánh đèn dầu, những giọt mồ hôi li ti lấp lánh trên trán. Mọi vật đều câm lặng trong cảnh rừng đêm. Không một tiếng động ngoài âm thanh phát ra từ chiếc đài nhỏ đầu giường. Manh Cường tắt đài, nằm im như con bò rừng sau một trận đấu. Ớ giường đối diện, Hoàng Huy đang ngủ say. Cậu ta khỏe, ít tuổi nên dễ ngủ -
Mạnh Cường nghĩ như thế rồi lại vùi đầu trong ý nghĩ. Đối với một thày thuốc, khi biết người bệnh còn có thể cứu chữa được mà không cứu chữa thì không thể chấp nhận được. Làm như vậy thì còn gì là ý thức bổn phận. Đối với một sĩ quan phản gián, biết kẻ địch đang hoạt động phá hoại mà không chặn tay chúng lại thì cũng không thể chấp nhận được. Chắc chắn cũng không đúng với bổn phận. Mạnh Cường quyết tâm dùng gậy nghiệp vụ khua mạnh cho rắn bò ra khỏi hang ổ...