← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Một hôm, sau bưa cơm chiều, Lê Văn Lâm gọi Tiến Đạt ra bờ

suối.

− Ngay bây giờ cậu cầm gói này đi vào thung lũng Đồn Trạm giao cho V5.

Thung lũng Đồn Trạm cách xa Trạm 45 khoảng mười lăm cây số

tính theo đường chim bay. Thung lũng ấy bị bao bọc bởi một vành núi màu lam tím nhô lên ngọn núi đứng sừng sững hách dịch như một chúa tể và cũng gọi là đỉnh núi Đồn Trạm. Nắng buổi sớm và buổi chiều không sao chiếu tối thung lũng. Quanh năm, thung lũng Đồn Trạm luôn luôn ủ rũ, âm u.

Dân bản quanh vùng đồn đại nhiều chuyện khủng khiếp, kinh hoàng về thung lũng Đồn Trạm. Ở đó, trời đang yên lặng bỗng đùng đùng sấm chớp, gió vù vù cuốn giật làm cả thung lũng chuyển mình.

Có lần sau một cơn giông dữ tợn như thế, mây đen biến hết để lại lớp trắng bồng bềnh với muôn vàn hình hài kỳ dị. Những người già làng các bản xung quanh bảo rằng thung lũng Đồn Trạm thiêng liêng vì trong đó chôn không biết bao nhiêu xác chúa sơn lâm và thây quân giặc khách.

Muốn vào thung lũng này chỉ có con đường mòn duy nhất vượt qua sườn phía đông của đỉnh núi Đồn Trạm. Người ta cũng đồn rằng, hai bên đường mòn chôn cất không biết bao nhiêu thây của những ai dám vượt qua sườn núi vào thung lũng. Cách đỉnh đèo về cả hai đầu là rừng xác, đầu lâu.

− Cậu đi ngay đi! Gặp V5 ở đó lúc hai mươi hai giờ.

Tiến Đạt đứng lặng mặc cho mưa phùn rắc những cánh mưa li ti lên người, lên mặt. Anh thực sự bối rối khi nghe quyết định đột ngột của Lâm. Trong trường hợp này, quay trở lại chắc hẳn không được mà

từ chối chắc cũng không xong. Anh cứ đứng im bên bìa rừng cho gió bấc thổi vù vù bên tai, mặc những làn mưa bụi trắng từng lớp bay qua.

Chân tay Tiến Đạt lúc đó hình như tái cứng đi.

− Sợ hay sao?

− Không sợ.

− Tại sao còn lưỡng lự.

− Mình hẹn nói chuyện với người yêu ở Hà Nội qua điện thoại lúc chín giờ tối nay. Hay là gọi điện báo hoãn rồi đi?

− Không được. Đây là mệnh lệnh.

Mệnh lệnh đó như quả núi tách hai quyết định: đi và ở lại.

Tiến Đạt cúi đầu bước theo một con suối, nước xanh đặc như rêu thẫm, bước qua mấy bụi cây nhỏ cành lá xòa ra hình một cái nón úp ngay trên mặt đất. Thỉnh thoảng Tiến Đạt ngoảnh trông lại quãng đường rừng vừa mới đi qua. Lê Văn Lâm đứng như một pho tượng trong màu trời xám chì đã hoen rỉ. Tiến Đạt lại ngoảnh mặt bước tiếp và thấy vang vang bên tai: đi ngay, không được quay trở lại! Đó là mệnh lệnh!

Tiến Đạt bước đi rón rén, mắt liếc đây đó. Anh lần lần bám cành lá rễ cây bước xuống suối rồi chậm chạp, khó nhọc leo lên bờ suối bên kia. Khi đó, bóng đêm thực sự như cái chảo khổng lồ quét nhựa đường úp chụp xuống khu rừng. Tiên Đạt tự nhiên sợ toát mồ hôi. Hơi có tiếng động anh cũng dừng lại bởi vì biết mình đang đi vào thung lũng hoang dại có lẽ chưa bao giờ có vết chân người, bởi vì đến nơi đó, một lời nói, cử chỉ không chuẩn xác, tên gián điệp V5 có thế thủ tiêu.

Ý nghĩ quay về báo công an lóe lên trong đầu lại tắt đi ngay. Biết đâu tên Lâm phục ở chỗ nào đó, phát hiện thấy mình quay lại sẽ thủ

tiêu ngay. Nghĩ thế, Tiến Đạt nín thở, lắng nghe bước đi. Tiến Đạt rẽ

ngang qua một quãng rừng thưa, đi như chạy. Qua suối. Tối như bưng lấy mắt. Hình như phía sau Tiến Đạt có tiếng chân người lội bì bõm dưới nước. Tiến Đạt "hèm" một tiếng như báo hiệu chẳng sợ gì hết. Mà lạ thật, sau tiếng "hèm" đó, Tiến Đạt thấy vững tâm hơn, giơ tay xem đồng hồ để tăng hay giảm tốc độ cho kịp giờ hẹn. Cho tới khi đứng

trưởc dốc vượt qua Đồn Trạm, nơi V5 hẹn gặp. Tiến Đạt phải luồn sâu vào những bụi cây rậm, gai góc chằng chịt. Anh dựa lưng vào gốc cây, trong người cồn cào một cảm giác kỳ lạ, mắt liếc bên này, ngoái bên kia để quan sát, vỗ nhẹ tay ba lần. Anh đứng im một lúc rồi lại ngồi thụp xuống, căng mắt chờ đợi. Bốn bề im lặng như tờ. Im lặng rất lâu, Tiến Đạt nghĩ rằng, mọi lời nói, việc làm lúc này phải hết sức thận trọng vì xung quanh luôn có điệp viên CIA theo dõi, dùng mọi biện pháp thủ tiêu nếu như làm sai quy định.

Đột ngột có ba tiếng vỗ tay vang lên. Tiến Đạt đứng dậy nhưng kìm ngay ý nghĩ đó, ngồi nguyên bên gốc cây vỗ tay hai lần. Từ bụi cây phía dưới thung lũng cũng đáp lại hai lần. Tiến Đạt vỗ tay một lần, phía bên kia cũng vỗ tay một lần.

Sau tiếng vỗ tay, thung lũng trở lại yên lặng.

Tiến Đạt dùng hai tay làm loa nói to:

− Anh đến đây làm gì?

− Tôi là cán bộ kiểm lâm.

− Anh đến đây bằng đường nào?

− Đi bộ.

Tiến Đạt nghĩ rằng mọi ám tín hiệu đều đúng liền đứng dậy đi xuống dốc. Nhưng một tình huống bất ngờ xảy ra. Một tiếng quát to:

− Mày là công an

Khẩu súng đen ngòm chĩa thẳng về phía Tiến Đạt.

− Bỏ súng xuống.

Tiến Đạt hoàn toàn bị bất ngờ, không hể chuẩn bị tư tưởng đối phó trường hợp này. Họng súng đen ngòm nhích dần về phía anh.

− Mày với V10 đã bị lộ nên V5 không đến gặp.

− Thế là V5 lừa dối cả tao lẫn V10. Thật là đồ khốn nạn, nghi ngờ

cả những chiến hữu.

Tiến Đạt nhảy bổ đến phía kẻ lạ mặt túm áo ngực thét to giọng uất ức:

− Đồ lừa dối. Chúng tao từ mặt.

− Thôi im đi, đưa tài liệu đây - Người lạ mặt đẩy Tiến Đạt ra xa.

− Không tin thì lấy tài liệu làm gì?

Tiến Đạt quay lưng định bước đi. Một tiếng quát to:

− Dừng lại, bước đi tao bắn chết - Hắn hạ giọng nhưng kiên quyết

− Đưa tài liệu đây.

Tiến Đạt tự hỏi có điều gì sơ xuất mà chúng không tin cả mình lẫn V10, hay chúng kiểm tra? Tiến Đạt bước chậm.

− Đứng lại, giơ tay lên, nếu không tao bắn chết.

Người lạ mặt tiến đến phía sau Tiến Đạt, một tay giơ súng, một tay thò vào ngay người anh tìm kiếm tài liệu. Bằng một cú chém mạnh về phía sau làm xái bả vai người lạ mặt. Bây giờ lại đến lượt người kia bất ngờ. Bằng một phản xạ tự nhiên, phòng vệ sự tiến công của đôi phương, anh ta giơ súng lên thét như van nài, họng nghẹn lại:

− Đứng im không tao bắn chết!

Cùng với tiếng nói gấp gáp đó, ngón tay người lạ mặt đã xiết nhẹ

vào cò súng lúc nào mà chính anh ta không biết. Một tiếng nổ chát chúa vang lên. Vọng núi từ thung lũng Đồn Trạm, từ đỉnh núi Đồn Trạm cũng đáp lại cùng một lúc hai tiếng súng nghe như tiếng quát của chúa rừng.

Tiến Đạt và người lạ kia cùng kinh ngạc như nhau. Tiến Đạt kinh ngạc tại sao anh chưa có khâu nào làm lộ mà địch lại không tin mình.

Còn người lạ mặt kia kinh ngạc vì đã làm trái ý V5 để súng cướp cò bắn chết người mà V5 đang hy vọng.

Tiến Đạt và người lạ mặt kia cùng đứng im không ai tiến, không

ai lùi. Quanh họ lúc đó im lặng. Tiếng hạt mưa bụi ban chiểu đọng trên cao rơi xuống lộp độp nghe như tiếng súng vừa nổ. Sự sợ hãi của thế

giới lúc này hình như chỉ dành riêng cho khu Đồn Trạm.

Sự thay đổi đầu tiên của hai người lúc đó là bàn tay Tiến Đạt thõng xuống. Máu từ mé ngực phải tràn cả ra cánh tay, chảy vào năm đầu ngón tay thành dòng nhỏ và chậm rơi xuống đất.

Một trận gió lạnh buốt ào ào chạy qua thung lũng làm rung động cả rừng cây. Người lạ mặt rùng mình, lẩm nhẩm trong mồm câu gì không rõ. Trong lúc ấy, Tiến Đạt giơ tay đặt lên vết đạn, đầu gối quỳ

xuống đất. Anh đưa mắt nhìn lên bầu trời với muôn vàn ngôi sao. Sau trận mưa phùn, trời nhuộm màu tím ngắt. Mắt anh từ từ nhắm lại.

"Thế là mình phải xa Bích Thảo thương yêu và đứa con trai yêu quý.

Giờ này, chắc Việt Dũng yêu quý của mình đang gối đầu lên cánh tay mềm mại của mẹ say sưa trong giấc ngủ hay là nó đang quờ quạng tay trong mơ gọi bố... Đến một lúc nào đó, Việt Dũng yêu quý của bố

sẽ biết được cái chết của bố đêm nay. Bố vĩnh biệt con ra đi không hề

xấu hổ, lương tâm trong sạch, tâm hồn thanh thản. Sáng mai, con mặc bộ đồ soóc đẹp đến nhà trẻ thưa với cô giáo và các bạn rằng, bố

con đã ngủ một giấc ngủ dài. Mẹ và cô giáo sẽ nuôi con khôn lớn... Môi Tiến Đạt mấp máy "Vĩnh biệt con trai, vĩnh biệt Bích Thảo em yêu..."

Thế rồi anh ngã xuông đất. Gió rừng lành lạnh thổi tới làm bay mái tóc như người thân xoa mắt cho người chết.

Đến lúc này người lạ mặt kia mới hoàn hồn. Hắn giẫm chân lên những cành cây nhỏ lạo xạo dưới chân bước về phía Tiến Đạt. Hắn quỳ

xuống nâng đầu Tiến Đạt lên, giọng hối hận:

− Tớ làm theo lệnh của V5, thử cậu đấy. Không ngờ!...

Ngay lúc ấy người lạ mặt nghe thấy sau lưng tiếng lên đạn lạnh lùng, khô khốc. Khi nghe tiếng súng nổ, ba trinh sát công an bám theo Tiến Đạt mở tốc độ lao tới. Nhưng tất cả mọi cô gắng của các anh đều đã muộn. Người lạ mặt đã bắn chết Tiến Đạt, lấy gói tài liệu bỏ vào túi, giơ súng về phía các anh bắn trả để tìm đường chạy thoát. Người lạ mặt vội đẩy xác Tiến Đạt xuống đất lao về phía trung tâm thung lũng. Nhưng bụi cây rậm rịt xung quanh như vậy hãm chân hắn, những đàn bìm bìm như cái lưới chắn hắn lại.

− Giơ tay lên!

Người lạ mặt đứng lại nhìn về phía các trinh sát công an, mồm há cứng đờ. Một dòng máu từ mũi chảy ra lẫn vào dãi hai bên mép chảy xuống, kết quả của cuộc tháo chạy va quệt vào giây rợ, cây rừng. Hắn ta vứt súng đã hết đạn, giơ hai tay lên cao.