← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Người lạ mặt kia chính là Đỗ Trịnh, đến thung lũng Đồn Trạm này theo lệnh V5. Trước đây hắn ta là một tên tội phạm hình sự dần dần trở thành tội phạm chính trị.

Con đường hắn đi hoàn toàn nằm trong ý đồ của Chi cục tình báo Trung ương Mỹ tại Đà Nẵng.

Oan-tơ Mác-ti không nhận được điện báo của Lê Văn Lâm, hắn đã cử Hà Văn Ty đến Trạm 45 kiểm tra.

Theo quy ước, nửa đêm Lâm ra rừng gặp Ty. Đêm rừng tối như

bưng. Bóng tối quánh lại như cái chảo đen khổng lồ úp xuống rừng.

Gió rừng cứ rào rào chạy lượn như con trăn khổng lồ trườn từ nơi này tỏi nơi khác. Ty cầm súng trong tay nhìn về phía bìa rừng, chốc chốc liếc nhìn đồng hồ dạ quang. Cơn gió rừng làm một cây nhỏ uốn cong gần sát mặt Ty. Hắn ta cầm lấy không cho nó trở lại vị trí thẳng đứng nữa.

Khi thấy Lâm đến, chắc chắn không có đuôi theo sau, hắn ta nói luôn:

− Hôm nay tôi đến với tư cách cấp trên.

Tên Lâm tỏ ra bình tĩnh:

− Anh cứ cho chỉ thị.

Hà Văn Ty vẫn không giảm sự tức giận:

− Tại sao anh để cho con Phan Hồng Hà xé ảnh Thúy Hằng?

− Hôm đó tôi cũng ra đây gặp ông, ở nhà cô ta mở hòm lấy ảnh.

− Anh có nghĩ rằng đó là bàn tay công an không?

− Dạ. Tôi chưa biết tới.

Hà Văn Ty thét lên giận dữ:

− Thượng cấp bảo đó là con bài công an, mà anh là kẻ đồng lõa.

Lê Văn Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên, song vẫn từ tốn nói:

− Đó là sự vô tình. Tôi đã lấy lại cả bức ảnh.

− Nhưng ai tin được công an không sao chép được khóa mã đó -

Tên Ty đẩy mạnh thân cây đang cầm trong tay lên trên cho nó trở lại thế thẳng đứng ban đầu - Bây giờ tôi và anh phải tìm cách đối phó với con bé này.

− Theo ông tôi phải làm gì? - Lê Văn Lâm tỏ ý lo ngại.

− Giết con Phan Hồng Hà! - Hà Văn Ty trả lời một cách lạnh lùng.

− Nhưng cô ta là một cô gái mà tôi không nỡ làm như thế - Lê Văn Lâm nói nài nỉ - Xin ông đừng bắt tôi làm việc đó.

− Thế anh không căm giận nó đã phản lại lời hứa với anh rồi sao? Anh không giết nó để rồi vài ba tháng nữa lại để cho thằng con trai khác ôm ấp nó hay sao? Anh đứng ngoài để nhìn thằng đàn ông khác cướp người vợ chưa cưới của mình hay sao?

Lê Văn Lâm biện minh một cách thật thà:

− Nam nữ yêu nhau, giận nhau, bỏ nhau là chuyện thường tình.

Giết làm gì cô ta.

− Anh hãy bình tĩnh nghe đây. Đó là cách tốt nhất bảo vệ anh, bảo vệ tôi.

Lê Văn Lâm ngồi im như một pho tượng. Hà Văn Ty không hiểu thái độ của Lâm ra sao, giục:

− Ý anh thế nào?

− Nếu như cứ để cô ta sống, và tôi không liên hệ với cô ta có được không?

− Đúng. Tôi cũng nghĩ thế - Hà Văn Ty nói nhỏ - Nhưng đây là mệnh lệnh cấp trên. Hoạt động trong tổ chức CIA nó có niêm luật riêng, chỉ có chấp hành, không được chống đối - Hà Văn Ty nói những điều đã chuẩn bị từ trước - Giết nó, nhưng anh không được ra tay, rõ chưa?

Lê Văn Lâm nghe những lời nói đó như đang trong mộng du, trong đầu đang trải qua những cơn hoảng loạn. Hắn thét lên:

− Không. Không được!

Hắn nhìn vào đêm tối, tưởng như cả rừng cây chao đảo.

Hà Văn Ty giật mình. Cơn phẫn nộ trào lên mặt. Hắn ta định rút súng bắn chết tên Lâm, nhưng lại sợ gây tiếng nổ, dân quân du kích xung quanh bổ vây, nguy hiểm tới tính mạng. Hắn ta tự kiềm chế, đi đến bên Lâm. Cả hai tên đứng nguyên như hai khúc gỗ dựng đứng cách nhau khoảng nửa mét. Hắn nghĩ rằng, nếu lần này thuyết phục mà Lâm vẫn không chịu giết thì sẽ dùng báng súng đập vào gáy rồi chuồn khỏi khu rừng trước khi trời sáng. Hắn thấp giọng:

− Hãy nhớ rằng anh là điệp viên, bí số V10. Nếu không thi hành theo lệnh - Hắn nói giọng lạnh lùng - Thì có người sẽ thủ tiêu anh -

Hắn thét to hơn - Sẽ thủ tiêu anh. Rõ chưa? Anh chọn đi, giết nó thì anh sống, không giết nó thì anh chết!

Lê Văn Lâm vẫn như một khúc gỗ chôn đứng. Nỗi sợ CIA giết bắt đầu nhân lên, tạo thành bão rừng đập vào thái dương, vào mặt.

Hắn đưa tay lên chống đỡ và hỏi trong hơi thở gấp:

− Nhưng giết bằng cách nào?

Hà Văn Ty như trút được gánh nặng, giọng ôn tồn:

− Trước hết, anh đồng tình với việc giết Phan Hồng Hà. Sau khi thống nhất, tôi sẽ bàn cách thực thi cụ thể.

Lê Văn Lâm ngồi chết lặng, lòng dạ nôn nao vì vừa phải trải qua một cuộc vật lộn.

− Vì đã đi theo các ông, tôi đồng ý.

Lê Văn Lâm chấp nhận quyết định đó.

− Thế là anh đã đồng ý với chúng tôi: Phan Hồng Hà phải chết.

Còn giết cô ta bằng cách nào ư? Hãy thuê những kẻ cướp của giết người để chúng ra tay. Anh nhớ rằng, vào ngày chúng ra tay, anh không được rời Trạm 45. Có thế công an mới loại "người yêu" của cô ta ra khỏi diện nghi vấn. Rõ chưa? - Hà Văn Ty thò tay vào túi lấy ra một bọc gói trong tờ giấy báo - Tiên và vàng đây. Anh cầm lấy.

Tay Lâm như cành củi khô run rẩy giơ ra để mặc cho gió rừng lướt qua lay động.

Nhận tiền xong, hắn định co tay lại.

− Khoan đã, còn thứ này nữa.

Hà Văn Ty rút khẩu súng bên hông đưa cho Lâm:

− Tên nào nhận làm việc đó, kỷ niệm cho nó khẩu súng này.

Song, anh phải chọn người cẩn thận. Hãy giao súng cho những ai thực tin tưởng.

− Đó là vấn đề sống còn của tôi, nhất thiết phải thận trọng.

Nói xong, Hà Văn Ty đi lẩn vào rừng. Y như từ bóng đêm đi ra.

Lê Văn Lâm trở lại con đường cũ về phía bìa rừng. Đi được một đoạn, y cảm thấy như có tiếng chân người phía sau. Y quay lại chỉ thấy đêm tối mung lung, chẳng có ai. Hóa ra mình quá lo có người theo dõi nên sợ hãi đấy thôi. Y sải bước, nhưng vẫn sợ. Y lấy súng lên đạn đặt lên vai, định bụng rằng, kẻ nào từ phía sau bò tới sẽ bóp cò luôn; kẻ nào tiến từ phía trước sẽ vung tay bắn bỏ. Trong tâm trạng như thế y trở

về lán trại. Y chép miệng cay đắng cho cái nghề làm tay sai cho Mỹ.

Biết là đắng cay song không còn cách nào khác. Cục tình báo Trung ương Mỹ đã nắm cả cuộc đời y trong tay. Y thận trọng mở hòm cất tiền, súng và cảm thấy cơ thể rã rời. Hai mắt y nhìn về phía hòm mà không sao nhắm mắt được. Đêm cuối tháng. Trăng lên muộn mỏng như ngấn nước. Y ngồi trong lán trại nhìn ra ngoài, cả trời đêm bàng bạc. Gió rừng thỉnh thoảng vẫn ào qua Trạm 45 rồi lại chạy vào rừng tạo nên âm thanh rờn rợn...

Trăng đã lên cao, chiếu tia sáng yếu ót qua cửa số lên chiếc gối

đầu giường. Y nhìn rõ chiếc gối có cành hoa với đôi chim do Phan Hồng Hà tặng. Y nhắm mắt lại tưởng tượng thấy Phan Hồng Hà đang nhìn mình, cặp môi như hai cánh hoa đang run lên vì oán giận. Không giết cô thì CIA sẽ giết tôi - Lâm tự nghĩ và tự động viên - Và đó cũng là hình phạt đối với tính ghen tuông, ích kỷ của cô, có phải không?