Chương sáu
Sau khi thổng nhất kế hoạch hành động, Thượng tá Phó cục trưởng Nguyễn Đăng đi ngay Hải Phòng. Từ lúc rời Hà Nội, ngồi trên
xe, Thượng tá thấy rộn lên bao ý nghĩ. Giờ đây, khi chiếc xe com-măng-ca vượt qua cầu Long Biên, thả sức bon bon trên quốc lộ số
Năm, ông mới có thời gian suy nghĩ kỹ hơn về các tình tiết vụ án, suy tư về cái chết của người cán bộ của ông mang bí số A7. Tim ông thắt lại. Tội nghiệp cho Bích Thảo đang bồng con ngóng chồng. Còn đâu nữa những bàn tay của Nguyễn Tuyến xoa lên mái tóc vợ hỏi thăm Bích Thảo về sức khỏe, về những tháng ngày lam lũ, bận rộn nuôi con.
Nguyễn Tuyến, người chồng của cô, người đồng chí của chúng tôi không còn nữa. Chỉ còn gang tấc chiến thắng sẽ về, niềm vui sẽ về mà Nguyễn Tuyến phải đi xa... Phải chăng vì anh là một sĩ quan phản gián, lao vào mạo hiểm đón nhận cái chết là đặc trưng nghề nghiệp?
Không, không phải như thế. Nếu lý luận như thế chẳng qua mình biện minh cho ý thức vô trách nhiệm trong công tác. Cái chết của Nguyễn Tuyến, lỗi chính là do trình độ nghiệp vụ chỉ đạo của mình còn non kém, không dự đoán được tình huống bất ngờ khi phái cán bộ đi.
Gió từ phía Hải Phòng lùa qua cửa xe ôtô làm tóc ông bơ phờ. Xe bon bon tốc độ sáu bảy mươi cây số giờ, ông lại không đeo kính làm gió cứ như luồng khí áp suất cực mạnh thổi thẳng vào mặt ông đau rát. Hơn một cây số xe chạy, ông vẫn nhắm mắt, ngồi dựa ra như bị
thôi miên. Ông hình dung A7 đang đứng trước mặt mình. Ông tự hỏi:
− Là người thủ trưởng của anh, tôi hỏi anh có trách cứ gì không?
Nguyễn Tuyến - A7 - hay linh hồn của anh ta cứ trân trân nhìn Thượng tá.
− Là người thủ trưởng của anh, tôi hỏi vong hồn anh có trách cứ
gì không?
− Không. Tôi không chết đâu, tôi chưa chết.
− Nhưng tôi đòi hỏi anh, anh có trách cứ gì tôi không?
− Thưa thủ trưởng, tôi đã bảo là tôi còn sổng mà. Tôi vẫn đang ở
trong thủ trưởng, trong anh em, trong vợ con tôi.
Yên lặng một cây số đường xe chạy. Hình như Nguyễn Tuyến lại như ngồi bên, nói tiếp:
− Thưa thủ trưởng. Cái chết rồi sẽ đi ngang qua mọi cuộc đời, mọi
con người. Nếu như khi sống anh em đối xử tử tế với nhau thì cái chết có đi ngang qua cuộc đời hai người đồng chí, hai người bạn, đôi vợ
chồng, hai cha con... thì giữa người sống và chết chẳng có gì trách cứ
nhau, cả hai đểu thanh thản. Còn nếu ai đối xử ngược lại thì... âu, đó cũng là quy luật công bằng của tạo hoá. Thủ trưởng đừng nghĩ nhiều về cái chết của tôi. Vì lúc tôi còn sống, thủ trưởng đối với tôi rất tử tế; và điều quan trọng hơn nữa là phía trước thủ trưởng cuộc chiến đấu vẫn đang tiếp tục. Bây giờ tôi xin hỏi thủ trưởng một câu cuối cùng: vợ
con tôi có khỏe không?
− Thôi. Thôi đừng nói nữa kẻo tôi đau lòng lắm - Thượng tá nói câu này thành lời chứ không suy tư trong đầu như trước nữa làm những người cùng ngồi trên xe hoảng hốt.
− Anh bị mệt hay sao?
Lại có người nói như ra lệnh:
− Cho xe chạy chậm lại!
Thượng tá mặt mày tái mét bàng hoàng mở mắt:
− Không sao cả. Mình vừa nghĩ tới Nguyễn Tuyến - Ông lấy khăn lau mồ hôi và bụi đường trên mặt - Trong ý nghĩ gàn dở vừa rồi mình mới hiểu một điều, trong cuộc chiến đấu âm thầm của chúng ta, nếu bất hạnh ai đó chết trước, thì bổn phận những người còn sống là phải đi cho tới đích bước đường mà người đồng chí bỏ dở.
Thấy xe chạy chậm, ông giục người tài xế:
− Tăng tốc độ lên kẻo không kịp.
Người tài xế dấn ga tăng tốc và đến thành phố "Hoa phượng đỏ"
vào lúc mười giờ đêm. Suốt đêm đó ông không sao ngủ được, một phần vì thời tiết chuyển mùa, nguyên nhân chính là lo cho việc bố trí bắt V5. Ông đi ra phố đến nơi V5 hẹn gặp Tiến Đạt để kiểm tra. Xe quân sự, xe vận tải của các bộ, các ngành, chở vật tư từ cảng nối đuôi nhau khắp các ngả đường. Sự sầm uất ban đêm của Hải Phòng mang không khí hối hả thời chiến của một đất nước chiến tranh. Các ngọn đèn cao áp trong bến cảng tỏa ánh sáng trắng đục. Người đi bộ trên đường phố rất vội vã.
Tôi hôm sau, thành phố Hải Phòng lại lặp lại cảnh sinh hoạt như
đêm trước. Hoàng Huy trong bộ đồ bộ đội bước đi có vẻ uế oải, nhưng thực ra trong đầu làm việc rất căng thẳng. Anh bước vào một cửa hiệu giải khát ở phía sau nhà hát thành phố. Anh gọi cốc cà phê đá. Có lẽ vì đi đường mệt, hay suy nghĩ mung lung, anh kéo mũ chụp xuống tận cằm, hai mắt nhắm lại như ngủ gật. Hoàng Huy cứ ngồi như vậy để
mặc đá tan mà không thèm uống cho đến khi có một người đàn ông mặt lưỡi cày, xách túi ngồi xuống đôi diện, đập lên tay:
− Uống đi, đá tan hết rồi.
− Nưởc đá tan chứ đá làm sao tan được.
− Ông bạn ngủ mê nên nói thế đấy.
− Ngủ mà còn uổng cà phê hay sao?
Thế rồi người khách mới vào đứng dậy đi theo, bước nhanh kịp người khách lạ.
− Tối nay phải xuống tàu để đi nước ngoài.
− Ông có đi không?
− Có. Về Đà Nẵng báo cáo và dự lớp huấn luyện. Anh đưa cho tôi bản tài liệu V10 giao.
Hoàng Huy thò tay vào túi và bất thình lình một họng súng đen ngòm giơ lên trước mặt:
− V5, mày đã bị bắt!
Hà Văn Ty hỏi câu không chuẩn bị trước:
− Tiến Đạt đùa đấy chứ?
Giọng Hoàng Huy vang lên:
− Ta là trinh sát công an đóng vai Nguyễn Tiến Đạt rõ chưa?
Trong một thoáng, Hà Văn Ty hiểu ngay sự nghiệp đã bị đổ bể, hắn bỏ chạy. Nhưng bỗng nhiên tiếng xe mô tô ba bánh, các chiến sĩ
công an vận sắc phục súng lăm lăm trong tay từ phía trước lao tới.
Hắn đứng sững lại.
HẾT.