← Quay lại trang sách

⚝ 6 ⚝

Lê Văn Lâm được đưa đến trụ sở tạm giam của công an. Y biết rằng vì sao bị bắt, song không vội vàng khai báo, chỉ nói những gì công an đã biết.

Hình như Lê Văn Lâm đã chuẩn bị cảnh sống trong tù hoặc cảnh nhà tù đã làm chai sạn trong đầu nên y không sợ.

Trong buồng giam, y không bị khóa tay mà còn được ở trong phòng khá đầy đủ tiện nghi. Tuy vậy, khi cánh cửa căn buồng mở ra hay khép lại, y cũng có cảm giác toàn thân rã rời. Y đứng lặng trong căn phòng hàng giờ trách số phận mình. Và tự nhiên y lại hốỉ hận, giá như lúc mới từ Trường Sơn ra Bắc, khai báo hết cho công an mà có lúc hắn chợt nghĩ như thế có phải hay hơn không. Nhưng biết làm sao được. Y cứ đứng như thế để nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra... những gì đã đẩy y vào con đường hoạt động gián điệp. Có lẽ bắt đầu từ cái cảnh sợ hãi khi đi chôn đồng đội, nghĩa là mình sợ chết... Thế rồi tiếp sau, cuộc sống với Thúy Hằng ở khách sạn Thái Bình Dương...

Bỗng có tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa cửa làm y có cảm giác lạnh giá.

Thiếu tá Mạnh Cường mặc chiếc áo bộ đội đã bạc màu chỉ tay vào chiếc ghế đối diện:

− Đi ôtô từ Trạm 45 về đây, anh có mệt không?

− Cám ơn anh, tôi vẫn khỏe.

Thiếu tá Mạnh Cường nghiêm sắc mặt:

− Lần trước đến Trạm 45 anh gọi tôi là anh, vì lúc đó anh sống với tư cách một cán bộ. Còn bây giờ, anh là người có tội, anh phải gọi tôi bằng ông...

Lê Văn Lâm cúi mặt. Thiếu tá Mạnh Cường quyết định phủ đầu bằng một loạt sự việc chuẩn xác:

− Anh yêu Phan Hồng Hà?

− Dạ, đúng.

− Và anh đã giết cô ấy?

− Dạ, không.

Thiếu tá Mạnh Cường đập tay xuống bàn, quát:

− Nói láo. Anh là thủ mưu. Đỗ Trịnh là kẻ thừa hành.

Lê Văn Lâm hết sức bàng hoàng.

− Trước đó anh yêu cô Thúy Hằng?

− Dạ, đúng.

− Cô Thúy Hằng kỷ niệm anh tấm ảnh?

− Dạ, đúng.

− Và phía sau bức ảnh nếu quét lớp mực Đ5 lên sẽ hiện rõ những chùm chữ số?

Thiếu tá Mạnh Cường quẳng một tờ giấy, ghi chi chít chữ số ra trước mặt bàn. Nhìn những chữ số đó Lê Văn Lâm lại bàng hoàng hơn.

Nếu họ biết được những việc này, chắc chắn các việc khác họ cũng biết hết, khó lòng giấu được.

− Anh hãy nói thủ đoạn lấy cắp bản thiết kế đường ống dẫn xăng dầu.

Sự bàng hoàng này tới ngạc nhiên khác làm Lê Văn Lâm thành thật trong chi tiết khai báo.

− Dạ. Tôi không ăn cắp mà tôi tự thiết kế.

− Anh có thể nói kỹ hơn.

− Lúc đầu, tôi nhận nhiệm vụ đánh cắp bản thiết kế đó. Tôi đã làm quen với một số cán bộ phòng kỹ thuật, đã tìm hiểu nơi đặt tài liệu, song tôi thấy ai cũng cảnh giác, khó thực hiện được. Vì có khả

năng thiết kế, tôi đã thu thập và tự tay vẽ lại đường đi của đường ống dẫn xăng dầu.

− Anh khai láo. Nếu anh vẽ thì làm sao chuẩn xác được?

− Dạ, đúng là không chuẩn xác. Mà họ cũng không đòi hỏi chuẩn xác. Cơ bản là biết được đường bắc ống và các kho trạm. Tôi làm như

thế để đói phó với sự thúc bách của phía Mỹ.

− Còn chuyến đi Hải Phòng của Nguyễn Tiến Đạt đợt này anh có biết không?

− Dạ, quả thực tôi không biết.

− Thế tại sao anh lại giao nhiệm vụ cho Tiến Đạt vào thung lũng Đồn Trạm?

− Dạ, tôi nhận được điện của trung tâm CIA ở Đà Nẵng chỉ thị

như thế.

Thiếu tá Mạnh Cường nhìn thẳng vào mặt Lê Văn Lâm:

− Tôi nói cho anh biết, họ chỉ sử dụng anh, sử dụng người Việt Nam làm tay sai nhưng không bao giờ tin. Anh chỉ được phép làm theo họ như một cái máy, không hơn không kém...

Tên Lê Văn Lâm ngồi nghe Mạnh Cường nói như con chiên nghe lời Cha giảng đạo. Hai hàm răng y nghiến chặt tưởng đến dập nát.

Giọng nói của thiếu tá Mạnh Cường mỗi lúc một cao hơn làm tên Lâm tưởng như hàng tràng pháo nổ đầy sân, trước mặt, ngay trong đầu làm y ngả nghiêng, chao đảo.