← Quay lại trang sách

Chương Bốn CÔNG TY ẤN LOÁT HAI CÂY DỪA

Sáng hôm sau, theo đúng lời hẹn, ông Mạc Kính tới tìm chị Thu Dung vào lúc 9 giờ. Trên tay của ông kèm theo một bó hoa hồng Đà Lạt trắng muốt như còn đọng hơi sương. Chị Thu Dung mỉm cười:

– Ai bảo Cảnh Sát là không biết xử sự dịu dàng tế nhị.

Ông Mạc Kính trả lời ngượng ngập:

– Gọi là để tạ lỗi với cô về sự đột nhập bất đắc dĩ của nhân viên dưới quyền tôi hồi… năm ngoái!

– Các ông nhớ dai thật. Về phần tôi, tôi quên chuyện ấy từ lâu rồi. Tuy vậy tôi vẫn cứ nhận, vì hoa hồng bạch là thứ hoa tôi thích nhất.

Nói rồi chị đỡ lấy bó hoa và đem cắm tạm thời trong một bình bằng thủy tinh để trước bàn việc. Một lát sau, ông Mạc Kính vào đề trước:

– Hôm nay tôi đến gặp cô vì một câu hỏi quan trọng liên hệ đến toàn bộ kế hoạch mà tôi đã sửa soạn sẵn.

– Chắc ông thắc mắc tại sao chúng tôi biết vụ Đông Hưng vượt ngục là nằm trong sự tính toán trước của các ông chứ gì?

Ông Mạc Kính bẽn lẽn:

– Đúng như vậy.

Chị Thu Dung mỉm cười:

– Chẳng có gì là ly kỳ hết. Chúng tôi đoán mò.

– Không có lý. Ít ra cô cũng phải dựa trên một vài yếu tố sơ xuất nào đó chứ?

– Vâng thì cũng phải nắm được yếu tố mới dựa vào đó mà suy đoán được chứ. Trước hết là lời mời của ông đối với hai chị em chúng tôi về việc tham dự một cuộc hành trình lên núi Thiên Mã.

– Vâng, tôi có nhớ.

– Ông đã nói là phải chờ một thời gian khi có sự đi lại bình yên.

– Vâng đúng thế!

– Vậy mà ông lại sửa soạn mua đồ nghề ở tiệm Saigon Sport từ hai ngày trước khi Đông Hưng vượt ngục…

Ông Mạc Kính vỗ tay xuống bàn, thở ra một hơi thật dài:

– À! Thì ra thế! Vậy mà tôi băn khoăn mãi không nghĩ ra. Phải rồi tôi có gặp cô trong tiệm bán dụng cụ thể thao mấy hôm trước.

Ngừng một lát, ông lại nói tiếp:

– Thôi như thế cũng là may. Chiến dịch thả bong bóng của tôi như thế là vẫn chưa sứt mẻ, nếu cô không tiết lộ ra ngoài.

– Điều đó thì dĩ nhiên rồi. Tôi tin rằng Hội Hoa Phù Dung vẫn tưởng rằng họ lập được kỳ công là cứu thoát được Đông Hưng ngay trước mũi Cảnh sát. Nhưng ông cũng có thể tiết lộ cho chúng tôi thêm vài chi tiết về chuyến đi sắp tới chứ?

– Với cô thì tôi sẵn sàng. Chắc cô còn nhớ tới ba dụng cụ có liên hệ mật thiết đến kim cương vô giá của Giáo sư khảo cổ Thomas Vincent: hòn phún xuất thạch, lá chúc thư và cây gậy trúc của ông già mù.

– Tôi vẫn nhớ. Tất cả những thứ ấy vẫn nằm trong tủ sắt của ông mà.

– Vâng tôi vẫn còn giữ nguyên những dụng cụ ấy. Nhưng tiếc thay, bây giờ nó trở nên vô dụng rồi.

Chị Thu Dung ngạc nhiên, nhổm hẳn người lên:

– Sao? Tại sao lại trở thành vô dụng rồi.

Ông Mạc Kính chậm rãi:

– Vâng, hồi năm trước thì nó là những vật vô giá. Hòn đá phún xuất dẫn đường cho khỏi lạc lối trên Thiên Mã Sơn. Cây gậy trúc là đơn vị đo chiều dài theo kích thước ghi sẵn ở trong lá chúc thư. Vì ở đó không ghi 5 thước, 10 thước mà là chiều dài 5 cây gậy, 10 cây gậy.

– Vâng, cái đó hồi năm ngoái ông cũng đã giải thích rồi.

– Hồi tháng trước chúng tôi được tin những dụng cụ này không phải là thứ độc nhất. Bọn Hoa Phù Dung mới đây cũng đã có đầy đủ các tài liệu mà giá trị cũng tương đồng như những thứ của chúng tôi …

Chị Thu Dung ngắt lời:

– Thế nghĩa là ngoài ông Nguyễn Quốc Viên ra, Giáo sư Thomas Vincent cũng đã nghĩ đến việc họa lại sơ đồ chỗ chôn giấu những bảo vật khảo cổ của ông rồi…

Ông Mạc Kính gật đầu:

– Chúng tôi suy luận như thế này: Trước khi bị ám sát, Giáo sư Thomas Vincent đã ghi chép đầy đủ chi tiết về việc lên Thiên Mã Sơn để thâu góp những công trình khảo cổ mà Giáo sư đã tìm thấy. Tập tài liệu này, người phụ tá thân tín của Giáo sư, tức ông già mù Nguyễn Quốc Viên không được biết. Đến khi Giáo sư Thomas Vincent chết bất ngờ trong một tai nạn xe cộ (thực ra là một vụ ám sát) Giáo sư không kịp bàn giao lại cho ông Nguyễn Quốc Viên, vì thế tài liệu của Giáo sư coi là bị thất lạc…

Chị Thu Dung bàn tiếp:

– Vì thế, ông Nguyễn Quốc Viên mới họa lại bản đồ khác theo sáng kiến của ông ta, và tài liệu này gồm viên đá phún xuất, lá chúc thư và cây gậy trúc hiện nay do sở An Ninh Quốc Gia cất giữ.

Ông Mạc kính gật đầu:

– Đúng vậy và do một nguyên nhân nào đó, hội Hoa Phù Dung đã nắm được tài liệu chính thức của Giáo sư Thomas Vincent. Tất nhiên họ sẽ dồn nỗ lực vào việc khai thác hòng phỗng tay trên của chúng ta, nói đúng hơn là tài nguyên quốc gia của chúng ta.

Chị Thu Dung gật đầu:

– Tôi hiểu rồi. Đó là lý do mà ông không thể chờ đợi cho đến lúc bình yên trở lại. Ông phải chạy đua với hội Hoa Phù Dung…

– Vâng chính thế, chúng tôi lại được biết thêm rằng, hội Hoa Phù Dung đã chia làm hai phe, chủ trương hai ý kiến trái ngược. Một nhóm đòi khai thác ngay tức khắc tài liệu của Giáo sư Thomas Vincent, một nhóm khác lại chủ trương chờ đến ngày Đông Hưng mãn hạn tù, mà như vậy phải chín năm nữa họ mới hành động. Về sau, ý kiến của nhóm thứ nhất được đa số hội viên ủng hộ. Và họ quyết định ra tay trước. Chính vì thế mà tôi mới nghĩ đến chuyện thả bong bóng bay. Thà để Đông Hưng thoát ra ngoài khiến cho hội Hoa Phù Dung thu về một mối, mình sẽ dễ theo dõi hơn là họ phân tán. Hiện nay sở An Ninh không có được bao nhiêu dữ kiện về phe phái của họ.

– Tôi cũng đồng ý như vậy. Công tác của các ông sẽ nhẹ hơn nhiều, và chỉ cần bám sát một Đông Hưng là đủ.

– Việc đó chúng tôi đã thu xếp xong. Và lẽ tất nhiên, chúng tôi cũng nhờ đến sự cộng tác của cô nữa.

Chị Thu Dung mỉm cười:

– Chúng tôi sợ không giúp ông được bao nhiêu, nhưng sẽ xin cố gắng. Trước hết, tôi xin cung cấp cho ông tài liệu này. Hy vọng ông có thể soi sáng thêm được phần nào trong cuộc điều tra của ông.

Đoạn chị Thu Dung kể lại cho ông Mạc Kính nghe kết quả cuộc theo dõi anh Tư Bạch Đằng và bác Tín hồi tối hôm trước. Cuối cùng chị trao cả bài thơ lượm được cùng lời giải đáp sẵn có cho ông ta và nói:

– Không biết tôi “dịch” như vậy có đúng hay không, hay còn ẩn ý nào khác. Vậy xin ông coi kỹ và cho tôi thêm ý kiến.

Ông Mạc Kính đón lấy mảnh giấy mà chị Thu Dung vừa trao cho, mảnh giấy ghi gọn gàng mẩu tin tức vô cùng quí giá:

“Tài liệu mất hết – Lùng gấp Tâm Què để châu về hợp phố”

Vẻ mặt của ông Mạc Kính bỗng trở nên trầm ngâm, trên vầng trán cao và rộng, phảng phất một nét ưu tư. Ông quan sát rất kỹ tờ giấy chép bài thơ gói ghém bản tin mà chị Thu Dung mới khám phá. Ông cũng lại xem xét cẩn thận phương pháp chuyển dịch của chị Thu Dung. Sau cùng ông nói:

– Tôi hoàn toàn đồng ý với lời giải đoán của cô. Tuy nhiên, vấn đề là phải tìm hiểu xem tài liệu bị mất đây là tài liệu nào, Tâm Què là ai, Công ty ấn loát Hai Cây Dừa là tổ chức nào.

Chị Thu Dung gật đầu:

– Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng trước khi thu thập đầy đủ các dữ kiện chính xác để khám phá ra những điều ấy, ông cũng có thể đưa ra một vài điều suy đoán chứ?

Ông Mạc Kính nghĩ một lát rồi trả lời:

– Theo ý kiến của tôi thì tài liệu bị mất ở đây có thể là tập tài liệu của Giáo sư Thomas Vincent, và người chủ mưu phản thùng hội Hoa Phù Dung có thể là nhân vật thân tín của Đông Hưng…

– Tức là Tâm què?

– Vâng, chắc là vậy. Việc tìm ra lý lịch của Tâm Què không khó khăn gì. Nhân viên của tôi có thể cung cấp hồ sơ của hắn ta nội trong ngày hôm nay…

– Nếu vậy thì hay quá…

– Vâng. Và giả thử lời dự đoán của tôi là đúng thì vấn đề sẽ trở nên gay cấn hơn. Trong cuộc chạy đua lên núi Thiên Mã không còn chỉ có hai phe nữa mà tới ba.

Chị Thu Dung ngắt lời:

– Như vậy càng tốt. Để cho bọn họ cấu xé nhau; mình càng rảnh tay để tiến hành trước.

Giọng của ông Mạc Kính bỗng mang vẻ đắn đo và trầm ngâm:

– Vâng, tôi hy vọng là vậy…Tôi hy vọng là vậy…

Trong một giây thoáng qua, chị Thu Dung như bắt gặp một ẩn ý nào đó mà ông không tiết lộ. Chị giương cặp mắt thật to lên nhìn ông như để cố dò xét xem sau vầng trán ưu tư kia đang có gì che giấu. Nhưng ông Mạc Kính đã khôn khéo đánh trống lảng bằng một nụ cười thật tươi, rồi ông đứng dậy nói:

– Thôi, tôi đã làm mất thời giờ của cô quá nhiều. Xin trân trọng cám ơn cô về những tin tức quí giá mà cô đã cung cấp cho chúng tôi.

Chị Thu Dung đưa tiễn ông ra cửa, vừa đi vừa nói:

– Vậy thì bao giờ ông cho chúng tôi được theo chân lên núi Thiên Mã đây?

– Chúng tôi đang nghiên cứu kỹ lưỡng về chuyến đi ấy. Chừng nào có thể lên đường chắc chắn sẽ phải báo tin để cô sửa soạn trước một tuần lễ.

Chị Thu Dung vui vẻ:

– Xin cám ơn ông lắm. Về phần chúng tôi thì lúc nào cũng sẵn sàng.

Xế chiều Sơn tới gõ cửa. Chị Thu Dung mừng rỡ:

– Kìa chú Sơn. Chị đang mong gặp chú đây.

Sơn vội hỏi ngay:

– Bài thơ hôm qua thế nào? Chị đã tìm ra được điều gì mới lạ chưa?

Chị Thu Dung mỉm cười:

– “Đọc” được hết rồi. Đó chỉ là kỹ thuật “râu ông nọ cắm cằm bà kia” mà thôi.

– Vậy thì hay quá. Họ nói gì trong ấy hả chị.

Thu Dung thuật lại cho nó nghe từ đầu, kể cả những lời suy đoán của ông Mạc Kính. Sơn vỗ tay:

– Nếu như vậy thì em cũng xin góp thêm vào phần công lao của em.

– Ủa! Chú cũng có tin tức mới lạ kia à?

Sơn hãnh diện:

– Thì em cũng tập làm phóng viên điều tra kia mà. Như vậy ba câu hỏi mà chị đặt ra đã có lời giải đáp tạm thời. Này nhé: thứ nhất là tập tài liệu bị mất thì là của Giáo sư Vincent, thứ hai là về Tâm Què, thì ông Mạc Kính đã cho biết rõ hồ sơ về anh ta, còn thứ ba là công ty ấn loát Hai Cây Dừa… em kiếm ra được rồi!…

Chị Thu Dung reo lên mừng rỡ:

– Ồ! Thế thì chú này “thánh” thật. Ở đâu? Nó ra làm sao?

Sơn kể:

– Tối hôm qua sau khi chị đưa em về nhà rồi, em cũng chưa đi ngủ ngay. Tại vì em thắc mắc hoài đến bài thơ phải gió “Bài từ thói xấu tật hư, mới hay còn lắm công tu triệu lầm…”

Chị Thu Dung bật cười:

– Phải rồi bài thơ ấy… phải gió thật.

– Nhưng em thì không tài ba như chị nên nằm lẩm nhẩm đọc mà lòng tức anh ách. Sau cùng bực quá em chuồn ra đầu ngõ làm một tô cháo huyết heo!…

Chị Thu Dung củng lên đầu nó:

– Sì! Tưởng tức thì làm gì, chứ chỉ đi xơi cháo huyết heo thì ai chả muốn tức…

Sơn mỉm cười:

– Ấy, vậy mà lại có lời. Em vừa kêu được tô cháo, chưa kịp xơi miếng nào thì tụi chúng nó chạy ào vô rủ đi coi đánh lộn.

– Đánh lộn! Đánh lộn ở đâu?

– Ở cơ sở Ấn Loát Hai Cây Dừa!

Chị Thu Dung sửng sốt chưa kịp hỏi tiếp thì Sơn đã nói:

– Chị đừng lấy làm lạ. Nói là cơ sở ấn loát vậy thôi, chứ thật ra nó chỉ là một tiệm cơm bình dân! Vâng, em cũng không ngờ mình lại khám phá ra nó một cách bất ngờ như vậy. Đó là một quán cơm lụp xụp ở ngay đầu lối vào khu đổ rác của Sở Vệ Sinh Đô Thành. Cái quán không có biển hiệu, không có số nhà nhưng ở mé trước cửa có hai cây dừa nước. Bọn đánh giầy, sửa xe gọi là quán Má Tư Mập. Ở trong giới bán báo em cũng đã nghe thấy nói quán Má Tư Mập một vài lần, nhưng em chưa có dịp tìm tới. Thành ra em không biết là ở đó có trồng hai cây dừa…

Chị Thu Dung ngắt lời nó:

– Nếu vậy thì chú đoán mò rồi. Hai cây dừa trồng như thế chỉ là một sự tình cờ chứ không phải cứ có hai cây dừa thì đích danh phải gọi là Quán Hai Cây Dừa. Hơn nữa đằng này của người ta là công ty Ấn Loát kia mà…

Sơn cãi lại:

– Thì chị để cho em nói hết đã. Chị có biết mấy chữ “Công Ty Ấn Loát” có ngụ ý gì không? Đó là nơi trung tâm phổ biến tin tức cần thiết của hội Hoa Phù Dung.

Chị Thu Dung “à” lên một tiếng, rồi tiếp lời:

– Vậy thì ấn loát ở đây có nghĩa là truyền tin tức đi nhiều nơi, cũng như người ta in ra nhiều ấn bản…

– Đúng như vậy đấy. Cho nên mặc dầu nó là quán ăn bình dân Má Tư Mập nhưng hội Hoa Phù Dung lại gọi giấu đi là công ty ấn loát Hai Cây Dừa!

Chị Thu Dung gật đầu:

– Cũng có lý lắm. Nhưng làm sao mà chú có thể khám phá ra điều ấy?

– Đó là do sự tình cờ. Cuộc đánh lộn mà bọn trẻ rủ em đi coi không phải là cuộc đánh lộn giữa hai chú nhóc tì mà lại là của hai phe. Một phe đứng trùm là thằng Bẩy Sứt còn phe kia của bọn thằng Hải Thọt, trong đó có một đứa bạn khá thân thiết của em. Vì nghĩ đến bạn, cho nên khi nghe nói tới hai phe dàn trận ở quán Má Tư Mập, em mới chịu khó chạy hơn ba cây số để tới đó chứng kiến nhân thể xem bạn mình có hề hấn gì không. Nhưng khi tới nơi thì cuộc cờ đã gần tàn. Cả hai bên đã rút lui chỉ còn lại mấy đứa đang lảng vảng cùng với người xem đứng bàn tán. Em “bắt” được mẩu đối thoại của hai người đàn ông ở ngay sau một lùm cây. Nguyên văn thế này:

– Hôm nay có gì “in” không?

– Có chứ sao không? Tin tức quan trọng nữa là khác. Mà sao cậu tới trễ quá vậy? Bọn kia đã nhận từ hồi tối rồi!

– Tại cái xe pan bất tử.

– Anh Tư giận lắm đấy. Thôi cầm lấy thư này mà chuyển đi. Ưu tiên số một đấy.

– Nhưng ảnh không… không gì tôi chớ?

– Cái đó ai mà biết. Mai mốt cậu gặp ảnh rồi sẽ hay. À, tôi nhắc cậu là chìa khoá kỳ này không như mọi kỳ trước mà phải theo điệu 7. Điệu 7 cậu nhớ chứ?

– Nhớ! Vậy ra lần này có thơ nữa kia à?

– Phải thơ lục bát. Bài từ thói xấu tật hư, mới hay còn lắm công tu triệu lầm. Hì…hì… Anh Tư làm thơ độc lắm đấy chứ…

Sơn kể đến đây thì ngừng một lát rồi nói tiếp:

– Câu chuyện giữa hai người đến đó thì chấm dứt. Họ lủi đi thật nhanh. Trời tối quá nên em không còn kịp nhận ra ai nữa.

Chị Thu Dung như không để ý đến lời nói của nó nữa, mà nét mặt của chị bỗng ngẩn ra. Rồi chị luôn luôn chép miệng:

– Lạ quá… lạ quá…

Sơn vội hỏi:

– Có cái gì lạ cơ hở chị…

– Chú không thấy sao? Nếu sự việc theo đúng như lời chú tả lại thì có một sự vô lý lớn lao, chưa hiểu nổi.

– Em không thấy vô lý ở chỗ nào cả.

– Sao hôm nay chú “bò” thế! Này chú, có phải tối hôm qua lúc anh Tư Bạch Đằng hỏng xe thì nhân đó mình mới vồ được bản tin của ảnh đánh rớt phải không?

– Đúng vậy.

– Mà khi đó là lúc gần mười giờ. Còn chú thì tới quán Hai Cây Dừa lúc mấy giờ?

– Quãng độ hơn 11 giờ!

– Phải! Và kẻ lấy tin tức đó là kẻ cuối cùng, kẻ pan xe tới trễ, đúng không?

Sơn reo lên:

– Đúng rồi và tới sớm nhất là kẻ đã tới từ chập tối theo như lời họ nói với nhau. Như vậy là bản tin đã được gửi đi từ trước khi anh Tư đánh rơi xuống mặt đường.

– Đó! Vấn đề là ở chỗ ấy. Có hai giả thuyết được đặt ra. Một là bản tin mà anh Tư đánh rớt khác với bản anh đã gửi đi lúc chập tối.

Sơn cãi lại:

– Em cho là không khác. Bởi vì trong câu chuyện mà em nghe lóm được họ cũng nhắc lại với nhau là tin kỳ này là bản tin bằng thơ lục bát. Hai câu mở đầu đúng hệt như hai câu của mình vồ được.

– Chị cũng thấy như vậy, cho nên chị mới ra giả thuyết thứ hai nghĩa là chuyện pan xe của anh Tư Bạch Đằng chỉ là chuyện dàn cảnh. Anh ta cố ý trao cho mình bài thơ mà mình cứ tưởng bở là anh ta vô tình đánh rớt. Chú có thấy không, cái xe của chị chình ình ra đấy, anh Tư quen thuộc với nó quá rồi, vậy mà mình theo sát bao nhiêu lâu sao anh ta không biết. Đàn em của Đông Hưng gì mà lại “bò” như thế. Vả lại, chú có thấy không, tối hôm qua khi chị em mình vừa ở quán cơm ra thì anh Tư và bác Tín cũng vội vã đứng lên ngay. Như thế là dụng ý của ảnh để cho mình đi theo.

Sơn gật gù:

– Có lý lắm. Nhưng tin tức của hội Hoa Phù Dung là tin tức mật, có mật họ mới để dưới hình thức nguỵ trang bằng thơ lục bát. Vậy tại sao họ lại để cho mình biết chứ?

– Đấy là một vấn đề phải xét lại. Theo ý của chị thì hội Hoa Phù Dung muốn thả một con vịt cồ để nhờ tay mình làm lạc hướng điều tra của ông Mạc Kính.

Sơn gật gù:

– Chị nói có lý lắm. Nếu ông Mạc Kính đổ xô vào việc đi lùng Tâm Què thì bị chúng dẫn vào mê hồn trận. Trong khi ấy cả một kho tàng quí giá của quốc gia sẽ bị chúng rảnh rang hớt tay trên một cách ngon ơ như óc chó!

Chị Thu Dung gạt đi:

– Đừng vội chủ quan. Tất cả những sự kiện chị em mình nêu ra đều chỉ là giả thuyết. Trong một cuộc điều tra, càng nêu được nhiều giả thuyết càng tốt. Nhưng vấn đề lựa chọn đáp số lại càng cần phải thận trọng, cần có những bằng chứng cụ thể kiểm chứng. Chú nên nhớ sự bốc đồng rất dễ làm mình bị lạc hướng.

Bị cụt hứng, Sơn ngồi ngẩn tò te ra nhìn chị Thu Dung. Điệu bộ của nó bất giác làm chị bật lên cười. Một lúc chị nói tiếp:

– Thôi bây giờ để chị em mình kiểm điểm lại công việc mình sẽ phải làm.

Nói rồi chị lấy bút chì và sổ tay ra hí hoáy ghi chép rồi nói:

– Mình sẽ phải trả lời ba câu hỏi sau đây: 1) Tâm Què là nhân vật quan trọng đến mức độ nào trong chiến dịch Đom Đóm trời. 2) Tài liệu do Tâm Què lấy đi là tài liệu giả hay thật. 3) Vụ Tâm què cướp tài liệu là do hội Hoa Phù Dung sắp xếp hay chính Tâm Què có chủ tâm làm ăn riêng rẽ?

Sơn chép miệng:

– Toàn là những câu hỏi hắc búa cả. Bây giờ chỉ có túm được Tâm Què là ra hết. Nhưng trong 17 triệu con người đông đúc này, có thánh cũng chẳng thể lùng ra…

Nói rồi nó cất tiếng hát ư ử:

– Tâm ơi… bây giờ Tâm ở đâu… Bến Hải hay Cà Mau…

Tiếng hát của Sơn vừa dứt thì bỗng có tiếng chuông vang lên. Cả hai chị em ngạc nhiên nhìn nhau. Sơn nói:

– Chắc toà soạn đến dục chị viết thêm bài.

– Để chị ra coi.

Vừa nói chị vừa tiến lại phía cửa sổ ngó xuống. Chị xiết đỗi ngạc nhiên khi thấy người khách bấm chuông là một người khách lạ, một ông già với tất cả cả vẻ tiều tuỵ, hom hem và yếu đuối. Sơn thấy chị có khách lạ nên cũng vội vã chào rồi ra về.