Chương Năm MỘT SỰ BẤT NGỜ
Chị Thu Dung vội vã tiến ra mở cửa và hỏi bằng giọng dịu dàng:
– Thưa cụ, cụ định kiếm ai?
– Lão hỏi thăm đây có phải là nhà của nữ ký giả Thu Dung nhật báo Ánh Sáng Thời Đàm.
Chị Thu Dung nhìn cụ từ đầu xuống chân rồi gật đầu mời vào. Ông cụ dáng dấp mảnh khảnh, tuổi chừng ngoài sáu mươi với mái tóc lốm đốm bạc, vầng trán hơi thấp, nhiều nếp nhăn, duy cặp mắt vẫn còn đầy vẻ tinh nhanh, hoạt bát, trái ngược với dáng điệu chậm rãi, đẩy vẻ mệt mỏi.
Ông cụ bận một bộ đồ tây mầu tro xám, tuy cũ kỹ nhưng vẫn còn nguyên nếp, chiếc áo sơ mi trắng đã ngả mầu vàng, chống một chiếc can bằng gỗ đánh bóng, đầu bịt bằng vỏ của viên đạn đồng.
Chị Thu Dung dẫn cụ vào phòng khách, rót nước mời rồi hỏi:
– Thưa cụ, cụ cần cháu việc gì đây!
Ông cụ nhìn quanh căn phòng ấm cúng của chị như dò hỏi. Cử chỉ ấy làm chị Thu Dung mỉm cười:
– Xin cụ cứ yên tâm. Nhà cháu tuy vậy mà rất kín đáo, vả lại quanh đây, hàng xóm phần đông là lịch sự. Cụ có thể tự nhiên trình bày mà không sợ bị tiết lộ điều gì cả.
Ông cụ chậm rãi đặt cái can qua một bên rút trong túi ra châm một điếu thuốc. Cặp mắt đăm đăm không rời chị Thu Dung, một lát rồi mới nói, giọng chắc và gọn:
– Thưa cô… tôi xin tự giới thiệu: Tôi là Nguyễn tư Tâm, tức Tâm Tư, tức Tâm Què!…
Chị Thu Dung thốt kêu lên một tiếng ngạc nhiên, ly nước trong tay bị sóng sánh muốn đổ trào ra, và chị giương cả hai mắt lên sững sờ nhìn người đối diện. Chị không ngạc nhiên sao được bởi vì trước hết, nhân vật Tâm Què, con người mà chị đang dồn tất cả nỗ lực vào việc tìm hiểu tông tích, thì nay bỗng nhiên xuất hiện một cách vô cùng bất ngờ. Sau nữa theo bản nhận diện sơ khởi của sở An Ninh Quốc Gia thì Tâm Què còn trẻ, rất trẻ so với con người già nua uể oải ngồi trước mặt… Thì ra nghệ thuật hoá trang của Tâm đã đến mức tuyệt diệu. Gã không chỉ giỏi ở những nét che giấu, đậy điệm bằng những mớ tóc giả…râu giả, mà còn giỏi cả ở cách bắt chước giọng khàn khàn, cách tạo cho mình một phong thái già nua, cái nhìn mệt mỏi, cách đi đứng mệt nhọc và ở cả cách lờ đờ mang vẻ trầm tư của một người trọng tuổi.
Sau giây lát lấy lại bình tĩnh, chị Thu Dung nhoẻn miệng cười:
– Nếu không được biết ông, ai mà có thể đoán được ông mới có… ba mươi sáu tuổi.
Tâm nhìn chị đăm đăm:
– Cô đã biết gì về tôi?
– Không nhiều lắm, nhưng tạm đủ để phác hoạ cho ông một chân dung. Một chân dung không lấy gì làm tốt đẹp lắm.
Tâm mỉm cười:
– Vâng, nói thẳng ra là không lương thiện. Tôi xin chịu lối làm việc mau chóng của Sở Cảnh Sát. Chịu luôn cả sự khôn khéo của cô nữa. Bởi thế tôi mới đặt vấn đề ra với cô về một sự hợp tác tay đôi.
Chị Thu Dung nhíu hai lông mày lại:
– Hợp tác?
– Vâng! Một sự hợp tác không tiền khoáng hậu trong lịch sử áp phe ở Việt Nam. Nhưng trước khi trình bầy tôi tưởng rằng phải cần cho cô biết rõ về hoàn cảnh của tôi hiện nay đã.
Sau một giây ngừng lại như để sắp xếp tư tưởng, Tâm nói tiếp:
– Chắc cô thừa rõ, tôi có một đời sống không mấy lương thiện. Ba bốn lần vào tù ra khám vì những lý do mà ai nghe cũng thấy khinh bỉ: côn đồ, du đảng, chứa bạc, oa trữ đồ gian… Nhưng cái đó là đời tư, chẳng liên hệ mật thiết gì đến công việc mà tôi sẽ đề nghị với cô cả. Duy có một điều quan hệ như cô biết, tôi là một nhân vật của hội Hoa Phù Dung. Một loại nhân vật không hẳn là vai vế gì, nhưng thật thân tín của Đông Hưng. Ngày xưa, khi chưa bị đạn ở cẳng chân này, tôi đã là vệ sĩ đắc lực của ông ta.
Chị Thu Dung “à” lên một tiếng như hiểu ra được điều gì, và chị xen vào:
– Hẳn trong vai trò của vệ sĩ, đã có lần cẳng chân của ông đã được đem thế mạng cho Đông Hưng…
Tâm gật đầu:
– Đúng như thế. Nếu Tâm này không què thì Đông Hưng đã mất mạng rồi. Chính vì thế mà như tôi đã nói, tôi được sự tin cậy của ông ta hoàn toàn. Về sau, không đảm nhiệm vai trò vệ sĩ được, thì Đông Hưng đã cho tôi giữ nhà, một loại công việc của một con chó trung thành. Nhưng…
Chị Thu Dung mỉm cười:
– Nhưng rồi cũng chẳng trung thành gì từ khi ông “ngửi” thấy vấn đề tập tài liệu của Giáo sư Thomas Vincent đã được hội Hoa Phù Dung tìm lại được.
– Đúng như vậy! Tôi đã tìm cách lấy được nó trước hôm Đông Hưng vượt ngục được hai ngày. Và như cô đã thấy bản tin mà công ty ấn loát Hai Cây Dừa cho phổ biến từ chiều hôm qua, đã nhằm truy lùng tôi triệt để. Đó là lý do, tôi phải tới gặp cô trong lớp hoá trang kỳ cục này.
Chị Thu Dung hỏi:
– Tại sao ông lại cần gặp tôi?
– Để đề nghị một sự hợp tác. Một vị trí đứng giữa, không nghiêng về ông Thanh Tra Mạc Kính, mà cũng chẳng theo hội Hoa Phù Dung. Chúng ta sẽ theo đuổi một chiến dịch gọi là…gọi là…ăn mảnh chẳng hạn.
– Ông hãy giải thích cho rõ hơn.
– Có gì đâu. Hiện nay tôi phải chịu săn đuổi không những một mà cả trăm bè nhóm khác nhau, kể cả sở An Ninh của ông Mạc Kính. Bởi lẽ dễ hiểu nhất là tôi đã nắm trong tay tập tài liệu vô giá của Giáo sư khảo cổ Thomas Vincent. Bọn Đông Hưng thì muốn nuốt sống ngay tôi để đoạt lại, nên tôi phải cải dạng. Còn ông Mạc Kính cũng muốn nắm giữ tài liệu ấy để độc quyền khai thác những cổ vật mà Giáo sư Vincent đã giấu, trong số đó hấp dẫn nhất phải kể đến số kim cương lóng lánh như những con đom đóm trời. Tôi không thể làm gì hơn được nếu không có đồng minh giúp đỡ. Người có thể cộng tác được tôi nghĩ ngay đến cô, một kẻ thông minh tháo vát, có nhiều lợi điểm thân tín về phía ông Mạc Kính một điều kiện rất cần thiết cho kế hoạch “ăn mảnh” của “chúng ta” sau này.
Chị Thu Dung chận ngay lại:
– Này, xin ông hãy hãm bớt tốc độ lại giùm. Tôi đã nhận lời cộng tác đâu mà ông nói là kế hoạch của “chúng ta”.
Tâm nhoẻn một nụ cười hồn nhiên như một đứa nhỏ ăn vụng bị bắt quả tang. Gã gật đầu:
– Vâng, tôi xin lỗi. Tôi có vẻ đi lẹ làng quá thật, nhưng tôi tin rằng trước sau thế nào cô cũng hợp tác với tôi.
– Ông có lý do gì để tin tưởng một cách quá đáng như vậy.
– Có chứ sao không. Trước tiên là cả một gia tài khổng lồ chờ đón bàn tay của…của chúng ta… Theo sự ước lượng của tôi nó trị giá không dưới một trăm triệu đô la, nghĩa là cỡ bốn mươi tỷ bạc Việt Nam. Chà!… nói vậy thì nói chớ tôi không thể biết bốn mươi tỷ là bao nhiêu tiền, vì nó nhiều ngoài sức tưởng tượng của tôi…
Chị Thu Dung mỉm cười:
– Ông cũng khéo vẽ vời hoa mỹ lắm. Nhưng bốn mươi tỷ thì kể cũng nhiều thật. Gần một phần tám của ngân sách quốc gia năm nay đấy.
– Cô thấy chưa! Tôi đã bảo là món tiền thù lao sẽ hấp dẫn vô cùng. Đấy là chưa kể cô sẽ có trong tay một xấp tài liệu vô giá để viết có thể nguyên một cuốn sách nói về “Chiến dịch những con đom đóm trời” của Giáo Sư Tiến Sĩ Thomas Vincent. Độc giả chắc sẽ hoan nghênh lắm.
Nói rồi Tâm nhìn thẳng vào ánh mắt của chị Thu Dung như để dò xét. Gã quả nhiên thấu hiểu tâm lý của chị Thu Dung. Món tiền khổng lồ kia có thể là xa vời, nhưng cộng tác với Tâm Què, chị sẽ có thêm nhiều dữ kiện hay ho cho loạt bài phóng sự của mình. Thật là hấp dẫn. Và không một phóng viên dù là hạng xoàng nào lại để xổng một cơ hội hiếm có này để khai thác thêm tài liệu. Tuy bằng lòng “đứt đuôi” đi rồi (nói theo kiểu chú Sơn) nhưng chị vẫn làm bộ bình thản và nói:
– Tôi làm gì cũng hết sức thận trọng. Việc cộng tác với ông, tôi thấy càng phải thận trọng hơn. Trước hết, ông phải trả lời cho tôi ba câu hỏi tôi đặt ra, mà phải trả lời thành thực. Bởi cộng tác với nhau mà không thành thực thì không bao giờ đạt được tới kết quả tốt đẹp cả.
– Tôi đồng ý như thế. Tôi sẽ thành thực trả lời cho cô những điều cô còn thắc mắc.
Chị Thu Dung ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Thứ nhất: Tôi muốn biết tại sao ông lại tin cậy ở nơi tôi để đề nghị sự hợp tác trong áp phe khổng lồ này. Ông không sợ tôi đem tố cáo với ông Thanh Tra Mạc Kính ư? Thứ hai: Làm sao tôi có thể tin được là ông đã nắm giữ sẵn trong tay tập tài liệu của Giáo Sư Vincent. Tập tài liệu đó có đích thị là tài liệu thật hay không? Thứ ba: Từ nẫy ông vẫn tự giới thiệu là Nguyễn Tư Tâm tự Tâm Tư, tự Tâm què. Nhưng tôi làm thế nào để biết được là ông đội lốt hay đúng là tên thật… Chắc ông có thể thông cảm với tôi về sự nghi ngờ ấy chứ…
Tâm mỉm cười ngắt lời:
– Đồng ý… Hoàn toàn đồng ý về sự nghi ngờ hợp lý của cô. Tôi xin trả lời cô cả ba câu:
– Thứ nhất: Sở dĩ tôi hoàn toàn tin cậy ở cô là vì một khía cạnh cảm tình, khó cắt nghĩa. Qua những bài báo, những vấn đề, những ý thức do cô đặt ra trước độc giả, tôi tin tưởng ở danh dự của người cầm bút mà cô là một trong những người có được cái danh dự quí báu đó…
Nói đến đây, Tâm ngừng lại nhìn chị Thu Dung như để chờ chị góp lời.
Nhưng chị vẫn giữ vẻ thản nhiên yên lặng, mặc dầu qua ánh mắt của chị bỗng chớp lên một tia sáng mà Tâm khó có thể đoán ra ý tưởng gì vừa đi qua bộ óc làm việc rất nhanh của chị. Sau đó, Tâm lại nói tiếp:
– Về câu hỏi thứ hai tôi xin trả lời đoan chắc là hiện nay ở trong tay tôi có đầy đủ tài liệu đích thực của Giáo sư khảo cổ Thomas Vincent. Tài liệu này gồm một quyển bút ký ghi chép tất cả những diễn tiến công tác của Giáo sư tại Naveng, Khou Pha Vang, Sam Ronsen trong cuộc tìm kiếm nền văn minh Thái cổ ở Đông Dương từ 1939 đến cuối năm 1942; một số thư từ giao dịch giữa các nhà khảo cổ khác với Giáo sư Vincent như Linh mục Guerlach, Giáo sư Rognet, một ít tài liệu của nhà nữ bác học Colanie… v.v… Nhưng đặc biệt nhất là xấp tài liệu liên hệ đến “Những con đom đóm trời”, nghĩa là số kim cương vô giá mà Giáo sư lúc sinh tiền có ý định chuyển giao hết vào tài sản của quốc gia Việt Nam nhưng ý định chưa thành hình thì bị kẻ đồng hành sát hại.
– Người đó là ai?
– Vương Phát! Thân phụ của ông Đông Hưng, Chủ tịch hội Hoa Phù Dung.
Chị Thu Dung gật đầu:
– Tôi nhớ ra rồi. Khi tìm ra miệng núi lửa Thiên Mã với số kim cương vô giá này, Giáo sư Thomas Vincent định giao hoàn tài nguyên quốc gia nhưng Vương Phát không chịu. Sau đó họ ám sát Giáo sư để ngăn chặn sự tiết lộ tài liệu này tới chính phủ đương thời.
– Vâng, đúng vậy rồi. Oán thù càng thắt càng gia tăng. Ông già Nguyễn Quốc Viên, phụ tá thân tín của Giáo sư sau khi trả thù cho chủ bằng cách giết Vương Phát, thì lại bị bọn Đông Hưng ám sát ở đường Hạnh Phúc Chợ Lớn hồi năm rồi…
Chị Thu Dung hỏi:
– Tập tài liệu của Giáo sư Vincent bằng cách nào lại lọt vào tay ông?
Tâm lắc đầu:
– Về câu hỏi này, rất tiếc tôi không thể tiết lộ cho cô được. Vả cô có biết cũng vô ích điều cần thiết là đích thực nó đang nằm ở trong tay tôi.
– Xin ông trưng ra bằng cớ.
Tâm mỉm cười lặng lẽ rút ra ở lần áo trong một chiếc phong bì. Chị Thu Dung trố mắt nhìn. Trong giây lát, Tâm trải ra trước mặt chị một sấp giấy cũ kỹ đã ngả mầu vàng úa, ở trên viết nhằng nhịt những dòng chữ bằng bút mực tím mà vì lâu năm đã có nhiều chỗ phai nhoè. Chị Thu Dung thốt lên:
– Bút tự của Giáo sư Thomas Vincent!
Tâm gật đầu:
– Vâng, đúng là di bút của Giáo sư Vincent. Nó thuộc về tập bút ký dầy hai trăm lẻ tám trang mà đây mới chỉ là mười trang mở đầu, tôi trao cho cô mười trang này để cô tin tưởng rằng những điều tôi nói đều là sự thực.
Sau đó Tâm ngập ngừng một giây rồi tiếp:
– Còn về câu hỏi thứ ba, cô tỏ ý nghi ngờ tôi không phải là Nguyễn-Tư- Tâm…
Chị Thu Dung nhìn Tâm bằng một cái nhìn ranh mãnh rồi chị mỉm cười ngắt lời:
– Thôi! Tôi thấy câu hỏi ấy đặt ra trở nên không cần thiết nữa, thưa ông Nguyễn Tư Tâm.
Tâm gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Chị Thu Dung nói tiếp:
– Cho đến bây giờ thì tôi chưa có ý định nào dứt khoát về sự nhận lời hợp tác với ông hay không. Ông phải đề cho tôi một thời gian suy nghĩ.
– Để chừng bao lâu?
– Một tuần lễ!
Tâm nhíu mày suy nghĩ rồi gật đầu:
– Công việc gấp lắm, mong cô hiểu thế cho. Nhưng xin đồng ý, tôi sẽ chờ cô trong một tuần.
Chị Thu Dung hỏi ngay thật bất ngờ:
– Nếu tới ngày đó tôi từ chối.
Tâm nhìn sững chị trong giây lát rồi trả lời:
– À…đó…đó lại là vấn đề rất kẹt cho tôi. Nhưng…nhưng tôi tin là cô sẽ không từ chối. Tôi tin như vậy…
Chị Thu Dung mỉm cười. Chị ruỗi hai chân thật thẳng cho rãn gân cốt rồi tiếp:
– Cái đó không thể biết trước được. Vậy một tuần lễ nữa mời ông quay lại.
Tâm ngắt lời:
– Không! Tôi sẽ chỉ quay lại khi biết chắc là cô đã nhận lời. Xin cô cho đăng lên báo Ánh Sáng trong ba ngày liền ở mục rao vặt, mẩu nhắn tin như sau: “Hàng đã về đến nơi – liên lạc gấp để kịp phân phối – Công Ty Phượng Hoàng”.
– Thế còn 10 trang nhật ký này ông cũng phải để cho tôi… nghiên cứu đã chứ.
– Vâng, dĩ nhiên là vậy. Trong trường hợp cô không nhận lời, tôi sẽ liên lạc bằng phương pháp khác để xin cô hoàn lại. Cô hứa như vậy chứ.
– Xin hứa danh dự điều đó với ông.
Tâm vui vẻ gật đầu và đứng dậy cáo từ. Chị Thu Dung tiễn hắn ta ra tận cửa. Vẻ nhanh nhẹn, thông minh trong mấy phút hội kiến vừa qua bỗng nhiên biến mất. Tâm đã sống lại trong vai trò già nua mà hắn đã nguỵ trang. Bộ điệu mệt mỏi, cử chỉ chậm chạp, cặp mắt lờ đờ, cái lưng hơi còng xuống, chỉ có dáng đi khập khễnh là Tâm không giấu nổi một chân què của mình.
Điệu bộ ấy làm chị Thu Dung bật cười lên:
– Coi bộ trông ông như một tài tử thượng thặng của Hollywood.
Tâm không đáp, nhưng trong ánh mắt của gã bỗng sáng lên một tia tinh nghịch.
Sau khi hắn đi khỏi, chị Thu Dung mỉm cười thầm nghĩ:
– Vải thưa sao che được mắt thánh! Đánh cuộc một ngàn ăn một là hắn không phải Tâm Què. Bởi vì theo trong hồ sơ của ông Mạc Kính cung cấp thì Tâm Què chỉ là một người thợ. Ngôn ngữ của một người thợ không thể thông minh và sắc sảo khôn khéo và tế nhị như Tâm Què vừa đàm thoại với chị. Một lý do khác nữa là hắn ta giỏi ngoại ngữ. Không giỏi sao được khi hắn có đầy đủ khả năng để nghiên cứu rành rọt cả xấp tài liệu của Giáo sư Thomas Vincent. Giáo sư là người Pháp, di cảo của Giáo sư dĩ nhiên phải viết bằng tiếng Pháp. Bằng cớ là mười mấy trang giấy do hắn ta để lại là mười trang tiếng Pháp. Chỉ suy một điều ấy, chị cũng có thể đoán ra rằng hắn chỉ đội lốt Tâm Què. Chính vì vậy, chị đã không thấy cần thiết bắt hắn phải trả lời câu hỏi thứ ba mà chị đã đặt ra trong lúc nói chuyện.
Tuy vậy vấn đề cần thiết bây giờ là phải xem hắn là ai? Thuộc về phe nào? Nhân viên phục vụ cho Hội Hoa Phù Dung hay là một kẻ đứng trong một lực lượng thứ ba? Lực lượng ấy gồm những ai? Tổ chức thế nào? Theo đuổi những mục đích gì? Còn Tâm Què thứ thiệt tức Nguyễn Tư tâm tức Tâm Tư bây giờ ở đâu? giữ vai trò gì trong cuộc chạy đua mỗi lúc một thêm phức tạp này.
Kể từ hồi bốn giờ chiều hôm kia tức lúc toà soạn báo Ánh Sáng nhận được cú điện thoại báo tin Đông Hưng vượt ngục cho đến bây giờ, thời gian trôi qua mới tròn 26 tiếng đồng hồ mà chị đã dồn dập đứng trước biết bao nhiêu sự kiện. Đến buổi tối sau khi đưa thằng Sơn về và ra tiệm ăn vội bữa cơm chiều, chị ngồi vào bàn ghi chép tất cả vào một tờ giấy, sắp xếp theo thứ tự để có thể dễ dàng suy luận hơn. Nội dung tờ giấy ấy như sau:
– 4 giờ chiều ngày 7: điện thoại của ông Mạc Kính báo tin Đông Hưng vượt ngục.
– 19 giờ: bản tin giờ chót của báo Ánh Sáng phát hành.
– 21 giờ: đi ăn cơm gà với Sơn, gặp Tư Bạch Đằng, bác Tín.
– 22 giờ: theo dõi – Tư Bạch Đằng “pan” xe, đánh rớt bao thư gửi cho công ty ấn loát Hai Cây Dừa.
– 22 giờ 30: mất dấu Bạch Đằng, trở về nhà nhận được điện thoại của ông Thanh Tra Mạc Kính hẹn hôm sau 9 giờ.
– 22 giờ 45: đi ăn kem với Sơn để suy nghĩ về nội dung bài thơ lục bát.
– 23 giờ 15: giải xong lá mật thư. Nội dung: “Tài liệu mất hết. Lùng gấp Tâm Què để châu về hợp phố “.
– 23 giờ 30: Sơn được rủ đi coi đánh lộn ở quán ở quán Má Tư Mập – Sơn khám phá ra công ty ấn loát Hai Cây Dừa chỉ là nơi phổ biến tin tức của hội Hoa Phù Dung – bản tin ẩn dưới bài thơ lục bát thuộc chìa khoá số 7. Bản tin này được phổ biến sớm nhất vào lúc 18 giờ chiều, trước khi bao thư của Tư Bạch Đằng bị đánh rơi (22 giờ).
– Ngày 8 – 9 giờ sáng: tiếp ông Thanh Tra Mạc Kính, ông ta xác nhận mở chiến dịch bong bóng bay, thả Đông Hưng để truy tầm tài liệu của Giáo sư Thomas Vincent. Nhờ ông Mạc Kính điều tra lý lịch Tâm Què.
– 10 giờ 30: gặp Sơn – Sơn tiết lộ sự kiện thu nhặt được ở quán Hai Cây Dừa (ghi ở trên).
– 17 giờ: nhận được lý lịch của Tâm Què do sở An Ninh Quốc Gia cung cấp.
– 17 giờ 30: tiếp Tâm Què dưới lốt một ông già–Tâm Què đề nghị hợp tác để khai thác tài liệu của Giáo sư Vincent – Nhận giữ 10 trang bút ký của Giáo sư để xác nhận tài liệu này không phải là tài liệu giả.
Qua những sự kiện dồn dập xẩy ra liên tiếp ở trên, chị Thu Dung thấy cần phải lần lượt tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi được tuần tự đặt ra như sau:
1) Người đóng vai ông già tự nhận là Tâm Què, đích thực là ai?
2) Tâm Què hiện nay ở đâu?
3) Mười trang tài liệu của Giáo sư Thomas Vincent này có đích thực là di cảo của Giáo sư hay không?
4) Nên hay không nên nhận lời hợp tác với Tâm Què (tức ông già mới tiếp chuyện)? Nhận hay từ chối thì có lợi gì? Có hại gì?
5) Có nên thông báo câu chuyện đề nghị hợp tác này với ông Thanh Tra Mạc Kính hay không? Thông báo thì có lợi gì? Có hại gì?
Chỉ mới phác sơ một vài sự kiện và một vài câu hỏi, chị Thu Dung đã thấy đầu nóng rực như hun lửa. Mồ hôi của chị vã ra, chảy đẫm cả những chân tóc. Chị buông bút xuống và nằm ngả dài trên ghế xích đu. Chị cố nhắm mắt lại để cho trí óc được nghỉ ngơi đôi chút, nhưng càng xua đuổi những ý nghĩ lởn vởn ở trong đầu, chị càng thấy từng sự kiện như nhẩy múa lộn xộn trong trí óc. Bực dọc, chị vùng dậy vào phòng tắm ngâm mình thật lâu ở trong nước lạnh. Đồng thời vặn thật nhỏ một băng nhạc êm dịu. Âm thanh nhẹ nhàng, khoan nhặt như làm cho chị thấy bình tĩnh lại. Và đến lúc ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu, chị thấy đầu óc của mình thanh thản hơn. Chị tìm được ra ngay câu giải đáp tạm thời cho thắc mắc thứ nhất: “người đóng vai ông già, mạo nhận Tâm Què là ai?”
Muốn biết được lý lịch của kẻ này không gì tốt hơn là ghi dấu vân tay của hắn trên những trang giấy của Giáo sư Thomas Vincent rồi nhờ phòng Sưu Tra của sở An Ninh Quốc Gia truy cứu hộ. Đây là một phương pháp tuy không mới mẻ gì nhưng sự đắc dụng của nó cho tới nay không còn ai chối cãi được.
Thật ra, ngưởi Trung Hoa đã biết giá trị của dấu vân tay từ mấy trăm năm trước nhưng chỉ ở tiền bán thế kỷ 20 này, khoa lấy dấu vân tay mới chính thức được luật pháp công nhận. Theo khoa chỉ tay, thì không có hai dấu tay nào lại giống hệt nhau cả. Và những vân tay lại còn giữ y nguyên hình dạng không thay đổi trong suốt một đời người.
Dựa trên hai yếu tố căn bản đó: nhiều nhà khảo cứu đã liên tục đóng góp sự tìm tòi về dấu tay qua những công trình nghiên cứu của mình để hệ thống hoá thành khoa lấy dấu tay rất thông dụng trong ngành Cảnh Sát và An Ninh các quốc gia ngày nay. Đó là các nhà khoa học như Nehemiah Grew ở Anh, Martello Malpighi ở Ý, William Hersche ở Ấn Độ, Harris Hawthorne Wilder ở Mỹ, Henry Faulds một bác sĩ Anh làm việc ở Nhật Bản… v.v…
Theo các nhà chuyên môn thì dấu tay của kẻ phạm pháp được in trên các đồ vật quanh phạm trường là nhờ ở một thứ chất nhờn tiết ra ở 10 đầu ngón tay, kẻ phạm pháp càng hồi hộp, lo âu, xáo trộn tâm trí thì chất nhờn càng tiết ra nhiều. Phân tích chất nhờn này người ta thấy có tới 1/3 là muối Clorua Natri, và 2/3 là thành phần hữu cơ như acit Formic, acit Butyric, acit Acêtic, và một ít phỏng độ 0,045 phần trăm là chất Protéin. Với loại chất nhờn này, kẻ phạm pháp hay tình nghi có thể lưu lại dấu tay trên bất cứ vật nào khi cầm tới. Các chuyên viên chia ra làm 3 loại dấu tay ở phạm trường:
– Loại dấu tay in: ghi rất rõ trên những vật mềm dẻo như xà bông, sáp ong, nhựa thông…
– Loại dấu tay nổi: khi tay kẻ phạm pháp có dính bùn, máu hay dầu mỡ. Loại này thường bị mất các dấu vân tay trên ngón tay của kẻ phạm pháp nên ít hữu dụng cho nhân viên điều tra.
– Loại dấu tay ẩn: khi kẻ phạm pháp cầm lên những đồ vật có mặt láng, không rút nước như trên gương soi, kiếng xe hơi, ly nước, chai, lọ dĩa, chén, bàn ghế, tủ, các đồ kim khí, súng, dao, tay lái xe hơi, da mặt láng, các vật bằng đồi mồi trên giấy tờ, bao thư, giấy bạc, ngân phiếu v.v… Dấu Tay ẩn khó nhìn thấy bằng mắt thường mà phải dùng thuốc phát lộ dấu tay. Tùy theo dấu tay in trên đồ vật màu sắc gì, các chuyên viên phải dùng loại bột có màu sắc tương phản để nhận ra cho dễ. Vì vậy bột lấy dấu tay có nhiều loại màu như bột màu trắng (gồm Oxyt kẽm, Sulfat calci, Nhôm bột, Carbonat chì, Stibium bột); bột màu xám (gồm Oxyt kẽm và Nhôm bột); bột màu đen (gồm Oxyt mangan, than chì, Nhôm bột); bột màu vàng (gồm Cromat chì và bột vàng sậm); hay bột phát quang (Anthracène nghiền nhuyễn thành bột).
Muốn khai thác dấu tay, chuyên viên thoa nhẹ một ít bột màu bằng một cái cọ mềm, bột sẽ dính lại các chỗ có dấu vết và làm cho các vân nổi lên. Sau đó sẽ chụp hình để gửi về phòng giảo nghiệm. Công việc đòi hỏi một sự khéo léo và quen tay. Chị Thu Dung cũng đã nhiều lần thực tập khoa lấy dấu tay này trong những năm còn học ở Viện Đại Học Báo Chí Quốc Gia, ở đó các sinh viên tập sự phóng viên điều tra được hướng dẫn khá tỉ mỉ bởi nhiều chuyên viên lỗi lạc.
Nhưng trường hợp lấy dấu tay của Tâm Què trên những trang giấy của Giáo sư Thomas Vincent đòi hỏi chị phải tế nhị nhiều hơn. Trước hết chị không muốn lưu lại trên những trang giấy dấu vết của những hạt bụi li ti của các thứ bột màu, có thể gây nghi ngờ cho đương sự. Thứ hai là chị muốn bảo vệ những trang giấy quí giá của Giáo sư Thomas Vincent, để không vì một hoá chất nào có thể làm hư hỏng. Bởi vậy chị đã áp dụng một phương pháp phát hiện dấu tay rất giản dị mà vẫn đạt được tới hai chủ ý ở trên. Đó là phương pháp xông hơi I-ốt. Iode là một đơn chất thuộc loại á kim, là một chất dắn màu nâu đậm (thuốc xức ghẻ Teinture d’iode cũng có màu này), nó được dùng vào nhiều trường hợp để làm thuốc thử, như thuốc thử Benzène (biến benzène không sắc thành đỏ tím), thuốc thử Tinh bột (làm bột hồ không sắc thành xanh lơ) – Ở nhiệt độ bình thường I- ốt cũng có thể biến thành thể hơi gọi là hơi I-ốt nguội (vapeurs d’Iode froides). Giấy tờ để trên hơi I-ốt nguội sẽ bị hơi phát hiện đầy đủ các dấu tay, in trên giấy. Đặc biệt sau đó, hơi I-ốt sẽ bay đi hết, tài liệu còn nguyên không bị tác dụng làm hư hỏng, cũng lại không để lại một dấu vết gì có thể tạo nên sự nghi ngờ về việc tài liệu đã bị khai thác.
Bởi vậy chị Thu Dung chỉ việc đặt tờ giấy ghi chép những di cảo của Giáo sư Thomas Vincent lên một cái đĩa đựng I-ốt trong vòng năm bẩy phút. Và hiển nhiên những dấu tay của Tâm Què hiện ra rất rõ với màu nâu khá đậm. Chị liền đặt tờ giấy ngay ngắn lên bàn, rồi dùng máy ảnh có gắn đèn flash chụp liền ba bốn tấm với những độ mở ống kính khác nhau để chắc chắn sẽ có một tấm ảnh rõ. Chờ đến tối chị sẽ tự tay rửa lấy cuộn phim này. Chụp ảnh rửa ảnh, phóng ảnh là một nghề quen thuộc của bất cứ một sinh viên nào đã tốt nghiệp ở Đại Học Báo Chí Quốc Gia. Công việc xong xuôi, chị Thu Dung mới ngồi đọc thật kỹ nội dung mười trang giấy của Giáo sư Thomas Vincent, và chợt nẩy ra ý kiến tìm gặp Giáo sư Trần Vũ để xin Giáo sư xác định giùm xem bút tự này có đích thật là của ông Thomas Vincent hay không? Dầu sao thì ngày xưa, có nhiều lần Giáo sư Trần Vũ cũng đã liên lạc bằng thư từ với ông Vincent trong những dịp hai người bàn luận về mọi vấn đề liên quan đến các cuộc khảo cứu về mọi di tích lịch sử ở Đông Dương.
Qua ý kiến này chị Thu Dung thấy cái thắc mắc về sự nghi ngờ tài liệu là giả mạo có thể sẽ được giải đáp. Chị vui sướng nghĩ đến cuộc tiếp xúc với vị Giáo sư già nua, khả kính nhưng vô cùng nhiệt thành mà chị dự tính sẽ tới thăm vào ngày mai.
Vấn đề bây giờ là hãy đọc kỹ xem ông Thomas Vincent viết những cái gì ở đây đã…