Chương Tám DÃ TRÀNG XE CÁT
Trong thời gian Sơn lặn lội đi theo dấu vết của Tâm Què thì chị Thu Dung dành hết thời giờ để theo dõi kết quả của mấy tấm hình chụp được trên mười trang tài liệu của Giáo sư Thomas Vincent. Trước hết chị ghé lại toà soạn xem kỹ lại bản vỗ lời nhắn tin của kẻ mạo nhận là Tâm Què, để chấp nhận sự hợp tác như đã ước hẹn. Lời nhắn tin in bằng chữ đậm ngay đầu mục rao vặt hằng ngày: “Hàng đã về đến nơi, liên lạc gấp để kịp phân phối – Công ty Phượng Hoàng”.
Hành tung “bí mật” của chị làm anh chàng Tổng Thư ký Toà soạn thắc mắc hoài:
– Cô Thu Dung, bây giờ cô lại bày đặt chuyện áp phe buôn bán nữa đấy à?
Chị Thu Dung mỉm cười:
– Chứ làm sao. Trông vào cái lương chết đói của anh để tôi nhăn răng ra à!
– Mà điều công ty của cô buôn bán cái gì? Hàng gì đã về tới nơi?
– Á à, cái đó thì bí mật quân sự. Toàn là thứ quốc cấm cả đấy.
Anh chàng nhìn chị như xét nét một đứa trẻ phạm tội và lắc đầu tỏ vẻ thương hại:
– Đừng có đánh đu với tinh. Có ngày hối không kịp đó, nghe!
Chị Thu Dung đối đáp lại cũng không vừa:
– Chả cần tới anh dạy khôn. Các cụ ngày xưa nói được ăn cả ngã về không. Tôi không liều thì làm sao có kết quả được. Anh nhớ “chạy” cho tôi ba ngày liền ở cùng một trang cùng một chỗ đó nghe không. Anh không dặn kỹ, dưới phòng chữ họ gác của tôi lại một kỳ là chết tôi, và chỉ ba kỳ mà thôi.
Anh chàng gật đầu lia lịa:
– Vâng…vâng, tôi xin nhớ. Gớm cô làm cứ y như thể gián điệp ấy thôi.
Chị Thu Dung bước ra khỏi toà soạn vừa nheo mắt giễu cợt. Mấy khách hàng đăng quảng cáo đang đứng ở quầy vội dạt ra. Tất cả mọi người đều dồn mắt chú ý vào vẻ tươi trẻ, hồn nhiên và sắc đẹp lộng lẫy của chị. Một người thì thào “Thu Dung đấy!”. Mặc dầu đã quen thuộc với những lời khen, nhưng chị cũng thấy nóng rực ở má.
Ở toà soạn ra, chị lái xe đến Viện Quốc Gia Khoa Học và Kỹ Thuật, ở đó chị quen một người làm ở phòng giảo nghiệm.
Đó là anh Nam, một người bạn học cũ khi chị còn ở bậc trung học. Hiện nay anh Nam là một chuyên viên của Phòng Ảnh nghiệm của Viện này. Với những phương tiện cực kỳ tối tân mà viện đã được trang bị, chị Thu Dung hy vọng Nam sẽ “đọc” được những điều bí ẩn mà Giáo sư Thomas Vincent đã gói ghém trong tập tài liệu quý giá từ gần bốn chục năm nay. Những trang giấy đã được chị Thu Dung gửi tới anh Nam từ ngày hôm trước. Theo thông lệ thì dù có gấp gáp lắm, ít ra cũng phải mất ba ngày mới có kết quả. Nhưng chị lại không thể khoanh tay ngồi chờ một quãng thời gian lâu lắc như vậy, nhất là cuộc chạy đua lên Thiên Mã Sơn đang bắt đầu đi vào thời kỳ gay cấn ráo riết. Bởi thế, hôm nay chị phải đích thân tới gặp “đương sự”. Dẫu sao, một lần gặp mặt với nụ cười duyên dáng, lịch sự thì việc nhờ vả cũng sẽ dễ dàng hơn là ngồi bảnh chọe ở nhà nhấc máy điện thoại lên để hối thúc, nghe có vẻ trịch thượng và không mấy nhã nhặn, mặc dầu anh Nam cũng đã thấu hiểu công việc của chị bù đầu, bù óc đến thế nào rồi.
Viện Quốc Gia Khoa Học và Kỹ Thuật tọa lạc ở một khu đất lớn nằm ở bên kia Tân Cảng và bên trái của xa lộ Biên Hoà. Mặc dầu mới thiết lập trong khoảng thời gian không đầy bốn năm, nhưng với những kiến trúc đồ sộ ngang dọc, choán một diện tích hơn sáu mẫu tây, ngần ấy cũng đủ cho người ta thấy mức độ phát triển mạnh mẽ và vai trò thiết yếu của Viện này đối với nhu cầu của quốc gia.
Chị Thu Dung lái chiếc xe cọc cạch của mình đi qua một con đường trải nhựa phẳng lì, hai bên có hai hàng cây ngợp bóng mát. Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá xanh ngắt in xuống mặt đất những đốm sáng vàng rung rinh theo cơn gió thổi nhẹ. Bỗng chị chợt nhận ra rằng có lẽ gần nửa năm trời mình chưa lần nào chui ra khỏi những đường phố chật chội của Đô thành để thở hít một bầu không khí khoảng khoát của đồng quê có gió lộng. Chị vội hãm bớt ga lại cho chiếc xe chạy thật chậm để thu hết lấy cái cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái hiếm có từ bao lâu nay. Con đường tuyệt đẹp dẫn chị tới một cái cổng dựng lên bằng hai trụ đá lớn, ở trên là tấm biển đề tên Viện Quốc Gia Khoa Học và Kỹ Thuật sáng chói nổi bật lên giữa nền trời trong vắt, chan hoà ánh nắng.
Người gác cổng già sau khi xem qua tấm Thẻ Ký Giả do Hiệp Hội Báo Chí Việt Nam cung cấp, đã kéo cái cần gỗ lên cao để chiếc xe của chị từ từ đi vào. Bầu không khí chung quanh đó thật hoàn toàn yên tĩnh với những hành lang sâu thẳm chạy dài, những dãy cửa kính trong suốt sáng loà, đứng ngoài chỉ thấy phản chiếu thấp thoáng những giàn cây xanh mướt có những cụm hoa đầy màu sắc rực rỡ tô điểm nom lộng lẫy như bức họa muôn màu. Theo lời chỉ dẫn từ trước của anh Nam, chị Thu Dung lái xe vào chỗ đậu dành riêng cho quan khách rồi lên thẳng bực tam cấp ở toà nhà chính giữa.
Nơi làm việc của anh Nam ở từng lầu thứ nhì, khu A dẫy giữa. Người tuỳ phái mời chị Thu Dung ngồi đợi ở bộ ghế salon kê ở giữa một căn phòng đầy ánh sáng, chung quanh là những cửa sổ mở rộng nhìn xuống vườn hoa. Không đầy năm phút sau, Nam đã vội vã xuất hiện, trên mình còn bận chiếc áo blouse màu trắng chứng tỏ anh ta vừa mới bước ở phòng thí nghiệm ra. Vẫn bản tính hồn nhiên ngày nào còn đi học, Nam cất giọng oang oang:
– Kìa… cơn gió nào đã đưa tôm tới nhà rồng đây.
– Nhà rồng kia hả? Vậy mà tôi đã thất vọng từ lúc bắt đầu lái xe vô đây. Tôi không ngờ cả một cái Viện Quốc Gia Khoa Học và Kỹ Thuật của anh lại chỉ bé bằng…cái lỗ mũi như thế này.
Nam mỉm cười:
– Quả thật cô vẫn còn nguyên vẹn cái chất đáo để hồi còn đi học. Cả một cái Viện… thơm như múi mít thế này mà còn chê bằng cái lỗ mũi.
– Thì anh cho là thơm, chứ với tiêu chuẩn của một Viện Khoa Học thì đâu… đâu có đến nỗi thảm quá thế này. Nhưng thôi hãy gác cái đó qua một bên, tôi đến thăm thế này không trở ngại công việc của anh đấy chứ?
– Hoàn toàn không!
Chị Thu Dung mỉm cười:
– Sao vô lý vậy…bộ thế ra anh ngồi chơi sơi nước suốt ngày à?
Nam lắc đầu, lắc cổ:
– Ờ…thì nói vậy chớ, lúc nào không có việc. Nhưng việc gì thì việc, cô mà tới thăm tôi cũng dẹp hết!
– Ấy chớ! Dẹp gì thì dẹp, chớ có dẹp công việc của tôi nhờ. Cần lắm đấy.
– Thì cứ yên chí đi. Ta xuống Câu lạc bộ uống nước rồi đâu có đó.
Chị Thu Dung mừng rỡ:
– Thế nghĩa là anh đã hoàn tất công việc tôi nhờ anh rồi sao?
Nam xoa hai tay vào nhau:
– Toàn hảo!
– Ôi! Thế thì nhất anh rồi. Anh cho tôi coi đi.
– Không được! Tôi mà không mời được cô một ly nước thì không bao giờ cho cô coi kết quả hết.
– Ý, cái đó thì anh chẳng mời tôi cũng đòi. Để xem cái Câu lạc bộ của anh mặt mũi ra làm sao nữa chứ.
Nam xin lỗi quay vào độ năm phút rồi trở lại vui vẻ:
– Xin mời cô theo tôi. Cô ăn sáng chưa? Ở đây có món bì cuốn tuyệt diệu.
– Sẵn sàng!
Nam đi trước dẫn đường. Anh chàng dẫn chị Thu Dung đi qua một con đường trải những viên sỏi trắng đưa tới một căn nhà bằng gỗ thấp, sơn xanh, cất ở dưới một tàn cây toả bóng mát rượi. Chị Thu Dung đọc thấy trên một tấm biển gỗ hàng chữ “Câu Lạc Bộ Thân Hữu” kẻ xinh xắn và khiêm tốn, nhẹ nhàng như cái tên gọi của nó. Trong khi chờ đợi, hai người nhắc lại những kỷ niệm êm đềm của thời còn cắp sách. Mãi hơn một giờ sau, khi ăn uống đã xong xuôi và ngồi trước ly trà nóng bốc khói, Nam mới khề khà bằng một giọng dễ mến (lại càng dễ mến hơn khi anh chàng báo cáo kết quả tốt):
– Phải thú thực với cô rằng nếu không kiên nhẫn thì tôi đã đầu hàng trước công việc mà cô đem nhờ. Lại cũng phi “tay tôi” thì cả bàn dân thiện hạ này đề bó tay hết.
Chị Thu Dung bật cười:
– Gớm, cái tôi của anh to quá nhỉ. Nhưng thôi cũng tạm chấp nhận đi, miễn là được việc.
– Được quá ấy chứ lị…
Thu Dung mừng rỡ:
– Thật à…
Không trả lời câu hỏi của chị, Nam lẳng lặng lấy ở túi áo blouse ra một phong bì lớn, bên trong chứa dầy cộm chắc là những tấm phóng ảnh những bức hình chụp được trên trang giấy của Giáo sư Thomas Vincent bằng tia sáng Tử ngoại. Lúc Nam rút ra tấm thứ nhất, chị Thu Dung đã vội cầm lên xem. Nhưng Nam đã lắc đầu:
– Cô xem bằng mắt thường không thấy đâu. Phải có cái này mới rõ được.
Vừa nói Nam lại vừa rút ở túi bên kia ra một chiếc kính lúp loại lớn. Chàng ta soi ngay vào những vân li ti ở đầu trang nhất. Chị Thu Dung vội vã cúi xuống nhìn kỹ vào những nét chữ nổi lên với màu tím chàm rồi bỗng chị sửng sốt kêu lên:
– Nhật ký của Giáo sư Vincent!
Nam gật đầu:
– Đúng đấy! Nếu có thì giờ hơn, tôi sẽ làm phóng ảnh tỉ mỉ cho cô hơn nữa, nhưng gấp quá. Vả lại thế này, nếu chịu khó cô cũng đọc được rồi.
Nói đoạn, Nam lại lựa lấy một tờ trong xấp giấy đem ra rọi kính lúp vào cho chị Thu Dung ngó kỹ. Lần này chị thốt lên:
– Bức địa đồ Thiên Mã sơn!
Nam gật đầu:
– Đúng! Vì tò mò, tôi đã quan sát kỹ tất cả những chi tiết trên mười tờ phóng ảnh này rồi. Có thể nói, cô đã nắm giữ phần quan trọng nhất trong cuộc chạy đua lên núi Thiên Mã mà ít lâu nay dư luận không ngớt bàn tán.
Mặt chị Thu Dung đỏ hồng lên. Đôi mắt của chị long lanh sáng. Chị cảm thấy lòng mình ngất ngây như một kẻ đang say men chiến thắng. Nhưng Nam đã nhìn chị chăm chú, và lần này, anh chàng nói bằng một giọng thành thực:
– Cô đang đùa với lửa đấy, cô Thu Dung. Nhân danh tình bạn, tôi hết lòng khuyên cô phải thật cẩn thận.
Chị Thu Dung trả lời bằng một giọng cảm động:
– Cám ơn anh nhiều lắm, nhưng cưỡi cọp rồi khó xuống. Dẫu sao tôi sẽ hết sức cẩn thận.
Nam nói:
– Nếu cô cần gì tới tôi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng, kể cả những công tác ngoài phạm vi chuyên môn là cái việc chụp hình này. Tôi đã theo dõi báo chí và biết rõ công việc của cô làm. Thành thực mà nói, tôi rất quý mến cô và con đường mà cô đang theo đuổi. Bởi thế, nếu có phải khó nhọc hơn nữa tôi cũng sẽ sẵn sàng.
Chị Thu Dung cám ơn anh ta một lần nữa. Một lát hai người đứng dậy chia tay.
Ở Viện Quốc Gia Khoa học và Kỹ Thuật về, việc đầu tiên là chị Thu Dung thu dẹp cái mặt bàn ngổn ngang sách vở tài liệu của mình. Sau đó chị trải đủ mười trang tài liệu đã được anh Nam chụp lại lên mặt bàn. Ngọn đèn 75 watt được bật lên tăng cường cho ánh sáng êm dịu của ngọn đèn néon thước hai. Và rồi chị bắt đầu cặm cụi vừa soi kính lúp vừa ghi chép tất cả những dòng chữ li ti nổi lên với độ đậm nhạt chỉ bằng ba phần mười so với nét mực màu tím viết rõ ràng trên giấy. Lúc đó vào khoảng mười giờ sáng, nhưng khi chị đứng dậy, đồng hồ đã gần bốn giờ chiều. Trong suốt sáu tiếng cặm cụi chị không hề đứng dậy một lần. Đôi mắt của chị như muốn nổ ra vì chịu đựng quá lâu dưới ánh sáng chói chang của ngọn đèn rọi. Và lạ thay, khi vừa thò tay tắt bớt ngọn đèn và mặc ánh nắng buổi chiều gay gắt còn xuyên qua khung cửa một màu sắc rực rỡ, chị bỗng cảm thấy cảnh vật chung quanh tối sầm lại, đầu óc quay cuồng điên đảo, phải gượng lắm chị mới lê được tới chiếc đi văng nằm vật xuống. Gân cốt của chị như căng lên, bắp thịt tê điếng, đầu óc bồng bềnh như con thuyền đi vào bão tố. Chiếc áo dài còn nguyên nếp buổi sáng chưa kịp thay ra bây giờ ướt đẫm mồ hôi. Trong thế nằm mệt mỏi như thế, chỉ năm phút sau chị Thu Dung đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Một con thạch sùng ( miền Nam gọi là con thằn lằn) từ trên trần nhà rớt xuống nghe một tiếng bịch nhỏ nhẹ. Nó kêu khẽ một tiếng “tắc” khô khan rồi bò từ cổ chị xuống ngực và chạy biến vào một khe hở dưới gậm đi văng. Nếu lúc tỉnh táo có lẽ chị đã hét lên như còi xe cứu hoả vào lúc có đám cháy lớn nhất, bởi vì thạch sùng hay rắn là những thứ mà chị Thu Dung sợ nhất trên đời.
Ngay khi con thạch sùng bò đi khỏi thì trên trần nhà có tiếng động nhẹ. Chiếc khung gỗ của cánh cửa thông lên nóc nhà khẽ nhích qua một bên, để lộ ra một khuôn mặt già nua quen thuộc: kẻ đội lốt Tâm Què!
Hắn (trong bộ vó đóng vai cụ già mà lần trước đã tới gặp chị Thu Dung) mỉm một nụ cười khoan khoái rồi nhẹ nhàng như một con mèo, chỉ cần đánh đu một cái khẽ là hai chân của hắn đã chấm xuống sàn đá hoa không một tiếng động mạnh. Sau khi liếc nhìn chị Thu Dung một lần nữa để yên chí là chị còn đang thiếp đi, hắn vội vã tiến lại mặt bàn. Khuôn mặt của hắn rạng rỡ hẳn lên. Hắn quơ tay lượm lên một trang giấy còn tươi nét mực mà chị Thu Dung vừa ghi chép và liếc đọc thật nhanh. Vừa đọc, hắn vừa gật gù ra chiều hết sức thoả mãn:
– Con bé khá thực. Thật không hổ danh là Thu Dung. Nhưng cô mình ơi, cao nhân tắc hữu cao nhân trị, thủ đoạn của ta còn bay bướm hơn nhiều. Chỉ với mười lăm phút đóng kịch hôm nọ, là ta huy động được cả những phương tiện tối tân nhất của Viện Quốc Gia Khoa Học và Kỹ Thuật để rồi bây giờ hốt trọn cái kết quả độc đáo này.
Nói rồi hắn quơ hết những tấm phóng ảnh trên mặt bàn, kể cả những trang giấy mà chị Thu Dung khổ công ngồi ghi chép trong sáu tiếng đồng hồ ròng rã vừa qua. Sau đó, hắn lật cuốn bloc-note ở gần đó lên, hí hoáy viết một vài dòng:
Kính gửi cô Thu Dung,
Thật là bất đắc dĩ lắm tôi mới phải mạo muội đột nhập nhà cô trong một hoàn cảnh bất lịch sự như thế này. Về đề nghị hợp tác của tôi, tôi thấy chưa chi cô đã ăn mảnh rồi. Bởi vậy tôi thấy khó mà tính chuyện làm ăn lâu dài với cô được. Công ty Phượng Hoàng kể như… tạm ngừng hoạt động và tôi xin phép thu lại mười trang tài liệu mà tôi đã đưa cho cô mượn hôm nọ.
Kính chúc cô ở lại bình an mạnh khoẻ. Tôi đang dọ hỏi môi giới quốc tế để sắm một hòn đảo thơ mộng nào đó ở Thái Bình Dương. Tới chừng công việc xong xuôi, nếu cô muốn trở thành…. Bà Chúa Đảo, xin cứ nhắn tin trên nhật báo Ánh Sáng Thời Đàm mấy câu: “Chấp nhận mua hàng. Bà Giám đốc công ty Phượng Hoàng”. Tôi sẽ tổ chức đón rước cô trọng thể không kém lễ đăng quang của Nữ Hoàng Anh quốc.
Ký tên: LÃNG TỬ
Thảo xong lá thư, kẻ đội lốt Tâm Què, bây giờ gọi theo biệt hiệu đã ký là Lãng Tử, nở một nụ cười khoái trá, rồi quay lại nhìn chị Thu Dung một lần chót và tất tả đi ra ngoài. Xuống đến hết bậc cầu thang, Lãng Tử nép vào một bên tường nhìn ra cổng, quan sát xem có sự gì đáng nghi kỵ. Sau một lát, yên tâm, hắn lại trở về với cái vẻ già nua, yếu đuối, lê đôi chân khập khiễng bước xuống hè phố…
Theo ý hắn, trên đời không có kẻ nào qua mặt hắn được về sự khôn ngoan. Bất chấp hội Hoa Phù Dung, bất chấp ông ThanhTra Mạc Kính, và cả nhà nữ ký giả ranh mãnh Thu Dung nữa, tất cả đều bị hắn cho qua mặt một cái vù. Bây giờ hắn chỉ còn thi hành nốt chặng cuối của cuộc hành trình. Đó là con đường lên Thiên Mã Sơn, với tất cả những chi tiết dặn dò kỹ càng của Giáo sư Thomas Vincent. Đã có tập tài liệu quý giá trong tay, đối với Lãng Tử, con đường đi tới thật thênh thang. Nhưng yếu tố quan trọng hơn hết là phải gấp… thật gấp để không phe nào kịp trở tay đối phó trước khi hắn đã nắm trọn kho tàng vô giá trong tay…