← Quay lại trang sách

Chapter 3 Nơi Em Thuộc Về

Chỗ này đéo an toàn đâu." Quang lên tiếng, giọng vẫn cục cằn, thô lỗ, như bản năng đã ăn sâu vào máu thịt, nhưng có chút dịu hơn so với cách cậu nói chuyện với những kẻ khác, một sự khác biệt tinh tế chỉ có thể cảm nhận được nếu ai đó đủ tinh ý.

Cậu nhìn quanh con hẻm tối tăm, ẩm ướt, nơi mùi máu và nỗi sợ hãi vẫn còn vương vất trong không khí, như một vết sẹo xấu xí của màn đêm không bao giờ lành lặn. "Ê con nhỏ này, mày tính ngồi đây tới sáng à?"

Uyên giật mình, cô bé vẫn còn đang chìm trong sự bàng hoàng của những gì vừa xảy ra, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh sáng lờ mờ. Cô ngẩng đầu lên nhìn Quang, rồi lại nhìn xung quanh.

Nơi đây thật sự quá đáng sợ, khác xa với bất kỳ con hẻm nào cô từng đi qua trong cuộc đời mình. Nó như một thế giới khác mà cô chưa từng hình dung, một bức tranh chân thực của sự khốn cùng và tăm tối, nơi mà ngay cả không khí cũng nặng nề mùi ẩm mốc và sự tuyệt vọng.

"Vậy... vậy chúng ta sẽ đi đâu?" Uyên hỏi, giọng cô bé nhỏ xíu, vẫn còn chút run rẩy, nhưng đã có sự tin tưởng hơn vào người con trai trước mặt. Cô không muốn ở lại một mình giữa cái nơi đáng sợ này thêm một giây phút nào nữa, nhưng cũng không biết phải đi đâu. Mọi thứ đều mịt mờ trong màn đêm, không lối thoát, chỉ có cậu ta là điểm tựa duy nhất lúc này.

Quang không đáp ngay. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng, ngấn nước của Uyên, những ánh sao lấp lánh trong đôi mắt đó giờ đây chỉ còn là sự sợ hãi và bất lực. Một chút bối rối lướt qua trong ánh mắt cậu, một cảm xúc lạ lẫm mà cậu không thể gọi tên, một thứ gì đó mềm mại đang cào cấu trong lồng ngực chai sạn của cậu.

Cậu không biết nên đưa cô bé này đi đâu. Nơi của cậu không phải là nơi cô bé nên đến, một nơi chỉ có đói, lạnh và nguy hiểm rình rập từng giây, một nơi có thể nuốt chửng sự trong sáng của cô bé bất cứ lúc nào.

"Mày có chỗ nào để về không?" Quang hỏi, giọng vẫn hơi gằn, như cố giữ lấy vẻ bất cần của mình, một bức tường vô hình ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài. Nhưng có một sự mềm mại khó nhận ra trong ngữ điệu, một sự quan tâm không lời, chỉ dành riêng cho cô bé.

Cậu không muốn gánh thêm phiền phức, không muốn tự rước họa vào thân, cuộc sống của cậu đã đủ phức tạp rồi. Nhưng nhìn cô bé thế này, co ro, run rẩy và lạc lõng, như một con chim non bị bão quật ngã, cậu không thể bỏ mặc. Một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ hơn cả bản năng sinh tồn đang trỗi dậy trong cậu.

Uyên cúi gằm mặt. Đôi tay cô bé siết chặt lấy vạt áo khoác của Quang, như một chiếc phao cứu sinh cuối cùng trong cơn bão dữ dội. "Tôi... tôi ở trại trẻ mồ côi..." Giọng cô bé nhỏ xíu, chứa đựng một sự tủi thân và dè dặt, như sợ hãi rằng việc nói ra thân phận đó sẽ khiến Quang ghét bỏ cô, hoặc khinh thường cô. "Tôi... có thể tự về đó được."

Quang im lặng. Trại trẻ mồ côi. Cậu hiểu đó là nơi nào. Một nơi có mái che kiên cố, không bị dột nát, không phải chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt của đêm mưa. Một nơi có cơm ăn đều đặn, không phải lo lắng về những bữa đói triền miên, những cái bụng réo cồn cào. Một nơi có người lớn trông nom, bảo vệ, không phải tự mình vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt, không phải lo sợ những kẻ côn đồ. Một thế giới khác hẳn cái vũng lầy của cậu, một thế giới mà cậu chỉ có thể mơ ước, một giấc mơ xa vời.

Một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng Quang. Mày may mắn hơn tao nhiều lắm, con nhỏ ạ. Mày có một nơi để về, một nơi có người chờ đợi. Cậu nghĩ thầm, nhưng không nói ra. Bản năng của cậu bảo cậu nên lợi dụng sự may mắn đó của cô bé, lợi dụng cô bé để kiếm chút gì đó cho mình và lũ trẻ. Nhưng có một điều gì đó trong lòng cậu lại mách bảo khác, một tiếng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt mà cậu chưa từng nghe thấy trước đây.

"Vậy thì cút về đó đi, nhanh lên!." Quang buột miệng, giọng vẫn thô lỗ, đầy vẻ xua đuổi, như một kẻ vô tâm. Nhưng ánh mắt lại không hề vô tâm chút nào. Ánh mắt cậu hướng về phía con đường lớn, nơi những ánh đèn xa xa le lói, như một sự chỉ dẫn vô hình, một mong muốn cô bé được an toàn, được trở về thế giới của cô. "Ở đây làm đéo gì nữa?"

Uyên ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập nước nhìn cậu. Cô bé hiểu ý Quang. Anh ta đang muốn đẩy cô đi. Một cảm giác buồn bã, hụt hẫng dâng lên, như bị bỏ rơi lần nữa, một vết thương cũ lại nhói đau. Nhưng cô bé cũng hiểu, cậu ta không nói sai. Trại trẻ mồ côi là nơi duy nhất cô có thể an toàn lúc này. Đó là mái ấm duy nhất của cô, một chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

"Cảm ơn... cậu." Uyên khẽ nói, giọng run rẩy, nhưng đầy sự biết ơn sâu sắc, không chút giả dối. Cô bé không biết nói gì hơn để diễn tả lòng mình. Cô bé tháo chiếc áo khoác của Quang ra, muốn trả lại nó, một hành động lịch sự mà cô được dạy. Nhưng Quang đã nhẹ nhàng gạt tay cô bé lại, động tác bất giác, tự nhiên như một người anh lớn đang che chở cho đứa em gái mình, không chút do dự hay toan tính.

"Mặc vào đi, con điên này." Giọng Quang gằn lên, đầy vẻ khó chịu vì cô bé quá cứng đầu, xen lẫn một chút lo lắng thật sự. Cậu không muốn cô bé bị lạnh, không muốn cô bé bị ốm, không muốn cô bé phải chịu thêm bất cứ đau đớn nào. "Sáng mai đem trả. Giờ thì cút mẹ đi."

Uyên ngước nhìn Quang. Khuôn mặt cậu vẫn chai sạn, vẫn mang vẻ bất cần và lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại có gì đó dịu dàng, một tia sáng ấm áp ẩn hiện trong bóng tối, một sự quan tâm không lời mà cô bé cảm nhận được rõ ràng. Cô bé không dám nhìn lâu, sợ rằng mình sẽ nhìn thấy quá nhiều, hoặc sợ rằng sự dịu dàng đó sẽ biến mất như một ảo ảnh.

Cô bé khẽ gật đầu. "Tôi... sẽ trả lại." Lời hứa đó bật ra tự nhiên, như một lời cam kết. Cô bé quay người, bắt đầu bước đi. Từng bước chân dè dặt, khó khăn trên con đường lầy lội, hướng về phía ánh sáng mờ ảo của thành phố, nơi mái ấm của cô bé đang chờ đợi, nơi mà cô bé thuộc về.

Quang đứng đó, bất động, như một pho tượng giữa màn mưa. Cậu nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Uyên dần khuất trong màn mưa và bóng đêm, như một linh hồn lạc lối đang tìm đường về, xa dần khỏi tầm mắt cậu. Một cảm giác trống rỗng lạ lùng dâng lên trong lòng cậu, một cảm giác mà cậu chưa từng trải nghiệm bao giờ.

Đáng lẽ cậu phải thở phào nhẹ nhõm. Một phiền phức đã được giải quyết. Một mối nguy hiểm đã được đẩy đi. Nhưng không. Lòng cậu lại nặng trĩu. Ánh mắt tuyệt vọng của cô bé lúc đầu, tiếng khóc nức nở của cô bé khi được giải cứu, và rồi, nụ cười nhẹ nhõm khi cô bé được ôm vào lòng người phụ nữ ở trại trẻ. Tất cả cứ luẩn quẩn trong tâm trí Quang, ám ảnh cậu như một thước phim quay chậm.

Bất giác, Quang bắt đầu bước đi. Cậu không biết mình đi đâu. Cậu chỉ đi theo cái cảm giác thôi thúc trong lòng, một sự thôi thúc không thể giải thích hay kiểm soát. Bước chân cậu nhẹ nhàng, không tiếng động, như một cái bóng trong đêm, hòa mình vào những ngóc ngách của khu ổ chuột. Cậu giữ một khoảng cách nhất định, đủ để Uyên không nhận ra sự hiện diện của cậu, đủ để cô bé cảm thấy an toàn mà không cần biết có ai đang bảo vệ mình.

Cậu không muốn cô bé biết cậu đang theo sau. Không muốn cô bé nghĩ cậu là kẻ bám đuôi hay kẻ tò mò. Cậu không muốn làm phiền thế giới của cô bé. Cậu tự nhủ, cậu chỉ muốn đảm bảo cô bé an toàn. Chỉ vậy thôi. Cậu tự lừa dối bản thân, một sự dối trá ngọt ngào mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết, nó không chỉ là "chỉ vậy thôi". Đó là một sự quan tâm đặc biệt, một sự bảo vệ vô thức, một thứ cảm xúc mới mẻ đang nảy nở.

Mưa vẫn rơi đều đều, làm ướt sũng con đường và những mái nhà lụp xụp. Không khí ẩm ướt, nặng mùi nước cống và rác rưởi. Khu ổ chuột dần lùi lại phía sau, những tiếng la hét, chửi bới, tiếng cười man rợ cũng dần nhỏ lại, nhường chỗ cho sự im lặng của màn đêm và tiếng mưa rơi. Thay vào đó là những con phố sáng đèn hơn, dù vẫn còn vắng vẻ và ướt át, mang theo một chút hơi thở của sự văn minh, của một thế giới mà Quang chỉ thấy trên những tờ báo cũ kỹ.

Quang theo sau Uyên, một cách kín đáo, như một con mèo hoang lẩn khuất trong bóng tối, chỉ để lại những dấu chân nhẹ nhàng trên nền đất ướt. Cậu quan sát từng bước đi của cô bé, từng cái rùng mình khi gió lạnh thổi qua, xuyên qua lớp áo khoác mỏng của cậu đang khoác trên người cô.

Từng ánh mắt lo lắng khi nhìn vào những con hẻm tối, sợ hãi những bóng người có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, sợ hãi những điều xấu xa mà cô bé vừa trải qua. Cô bé quá ngây thơ, quá mong manh để tồn tại ở nơi này, để đối mặt với những hiểm nguy mà cậu phải đối mặt hằng ngày.

Uyên đi bộ khá lâu. Cơn đói và mệt mỏi đã hành hạ cô bé suốt đêm dài, gặm nhấm từng chút sức lực cuối cùng. Cô bé đi chậm lại, đôi vai gầy guộc khẽ run, như sắp đổ gục. Chiếc áo khoác của Quang vẫn còn trên người cô bé, che đi phần áo đồng phục bị rách, một sự bảo vệ yếu ớt nhưng đầy ý nghĩa, một chiếc áo mang theo hơi ấm và mùi của người đã cứu cô.

Quang nhíu mày. Cậu muốn tiến lên, muốn đưa cô bé một miếng gì đó để ăn, một mẩu bánh mì khô cứng hay một hộp sữa bỏ đi. Cậu muốn kéo cô bé vào một nơi ấm áp hơn, muốn đảm bảo cô bé không bị lạnh hay đói, không phải chịu thêm bất cứ đau đớn nào. Nhưng cậu kiềm chế. Cậu không thể làm vậy. Cậu là ai mà có thể làm những điều đó? Một thằng bụi đời, một kẻ sống dưới đáy xã hội, không có gì ngoài bản năng sinh tồn và những vết sẹo. Một thằng nhóc không có tương lai.

Cậu chỉ có thể tiếp tục dõi theo. Ánh mắt cậu dán chặt vào bóng lưng nhỏ bé của Uyên, như một người bảo vệ vô hình, lặng lẽ trong đêm, một người không bao giờ dám lộ diện, không bao giờ dám bước vào thế giới của cô bé. Cậu cảm thấy một sự khó chịu, một sự bất lực. Bất lực vì không thể làm gì hơn. Bất lực vì khoảng cách vô hình giữa hai người.

Con đường dần rộng hơn, đèn đường sáng hơn, ánh sáng vàng vọt hắt xuống con đường nhựa ướt át, phản chiếu những vệt nước lung linh. Những tòa nhà cao tầng dần hiện ra, sừng sững trong màn đêm, với những ô cửa sổ sáng đèn, nơi những con người khác đang sống một cuộc sống bình yên, khác hẳn với những căn nhà lụp xụp, mục nát của khu ổ chuột. Quang biết, họ đang rời xa thế giới của cậu, tiến vào một thế giới khác, một thế giới của sự giàu có, an toàn và những tiện nghi mà cậu chưa bao giờ dám mơ tới.

Cậu cảm thấy một sự khó chịu, một sự ghen tỵ ngấm ngầm. Không phải vì cô bé đang đi về thế giới của cô, một thế giới tốt đẹp hơn. Mà là vì khoảng cách giữa hai thế giới đó. Một khoảng cách mà cậu biết, mình không bao giờ có thể vượt qua, một vực sâu ngăn cách hai số phận, hai cuộc đời. Cậu là bùn đất, cô bé là ánh sáng.

"Đồ khốn nạn..." Quang khẽ lầm bầm, giọng nói như những tiếng nghiến răng ken két, không phải chửi Uyên, mà là chửi những kẻ đã làm hại cô bé, và chửi cả cái xã hội thối nát đã tạo ra những kẻ như vậy, những kẻ đã đẩy cô bé vào tình cảnh này. Một nỗi giận dữ âm ỉ lại trỗi dậy trong lòng cậu, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, một ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt sắc lạnh.

Nếu không có những kẻ đó, cô bé đã không phải chịu đựng điều này, đã không phải lạc vào thế giới của cậu, thế giới mà đáng lẽ cô bé không bao giờ nên đặt chân tới.

Cuối cùng, Uyên dừng lại trước một cánh cổng lớn. Cánh cổng sắt cũ kỹ, nhưng chắc chắn, cao hơn đầu người, như một rào cản kiên cố bảo vệ những gì bên trong. Phía sau là một dãy nhà thấp tầng, nhưng kiên cố và sạch sẽ hơn rất nhiều so với những gì Quang vừa rời đi.

Đó là một trại trẻ mồ côi. Một thế giới khác hoàn toàn, một nơi trú ẩn an toàn, một thiên đường nhỏ giữa màn đêm tăm tối.

Một vài ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ các ô cửa sổ, dịu dàng như một lời chào đón, một lời hứa hẹn về sự bình yên. Tiếng cười nói nhỏ nhẹ, yếu ớt vang vọng từ bên trong, như những âm thanh của cuộc sống bình yên, của những đứa trẻ vô tư.

Một thế giới khác biệt hoàn toàn so với sự ồn ào, hỗn loạn, tiếng la hét chửi bới của khu ổ chuột. Một mái ấm đúng nghĩa, nơi những đứa trẻ mồ côi có thể tìm thấy sự bình yên, dù là tạm bợ.

Quang nấp vào một gốc cây lớn đối diện, khuất trong bóng tối, hòa mình vào màn đêm, chỉ để lại đôi mắt sắc lạnh dõi theo. Cậu nhìn Uyên dè dặt bước đến cánh cổng. Cô bé ngập ngừng một lúc, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy nhau, rồi khẽ gõ cửa, một tiếng gõ nhỏ bé nhưng chứa đựng bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu mong chờ về sự an toàn.

Tiếng động nhỏ bé trong màn đêm. Cánh cửa từ từ mở ra. Một người phụ nữ trung niên, với vẻ mặt hiền hậu, khắc khổ vì tuổi tác và công việc, xuất hiện. Bà ấy nhìn thấy Uyên, và ngay lập tức ôm chầm lấy cô bé, một cái ôm đầy tình thương, sự nhẹ nhõm và lo lắng, như một người mẹ vừa tìm thấy đứa con thất lạc.

Tiếng khóc nức nở của Uyên vang lên, không còn là tiếng khóc của sợ hãi hay tuyệt vọng, mà là tiếng khóc của sự nhẹ nhõm, của sự trở về, của những cảm xúc được giải tỏa sau một đêm kinh hoàng. Người phụ nữ vuốt ve mái tóc cô bé, nói những lời an ủi, dỗ dành như một người mẹ, thì thầm những lời yêu thương vào tai cô bé.

Quang đứng đó, bất động, như một pho tượng giữa màn mưa, chứng kiến tất cả. Cậu nhìn cảnh tượng đó. Một cảm giác lạ lùng, vừa ấm áp vừa đau nhói. Ấm áp vì cô bé đã an toàn, đã trở về nơi cô bé thuộc về. Đau nhói vì cậu biết, mình không bao giờ có thể có được một mái ấm như thế, một vòng tay che chở như thế. Cô bé đã an toàn. Cô bé đã trở về mái ấm của mình.

Đó là điều tốt. Cậu tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân. Một phiền phức đã được giải quyết. Cô bé đã không còn phải ở trong thế giới của cậu nữa. Nhưng không. Lòng cậu lại nặng trĩu. Ánh mắt tuyệt vọng của cô bé lúc đầu. Tiếng khóc nức nở của cô bé khi được giải cứu. Và rồi, nụ cười nhẹ nhõm khi cô bé được ôm vào lòng. Tất cả cứ luẩn quẩn trong tâm trí Quang, ám ảnh cậu như một thước phim quay chậm, không ngừng lặp lại.

Cô bé thuộc về nơi đó. Không phải nơi của cậu. Cậu là thằng bụi đời, sống trong khu ổ chuột. Cô bé là ánh sáng, là sự trong sáng. Cậu là bóng tối, là bùn đất. Hai thế giới không bao giờ có thể hòa hợp. Một khoảng cách không thể nào rút ngắn.

"Đồ phiền phức..." Quang khẽ lầm bầm, giọng vẫn thô tục, nhưng không có chút giận dữ. Thậm chí, còn có chút... gì đó. Một chút xót xa. Một chút tiếc nuối. Tiếc nuối vì phải để cô bé đi. Tiếc nuối vì phải quay lại với cuộc sống cũ của mình.

Cậu quay người lại. Lặng lẽ bước đi trong màn mưa, trở về thế giới của riêng mình, trở về với cái lạnh, cái đói và sự bạo lực. Không biết bằng cách nào mà cậu đã bước đi và trở về.. trở về với mùi hôi thối, với những đứa trẻ đang chờ đợi, với cuộc sống vô định không lối thoát.

Cậu dường như đã quên đi mục đích ban đầu trước khi lao đầu vào cứu Uyên, cô bé ngu ngốc đó. Cậu như bóng ma vất vưởng đi theo cô bé rồi lại quay đầu trở về, một lời xin đồ ăn cũng không có. Đây là một chuyến rất lỗ, nhưng không hiểu tại sao cậu lại không nghĩ vậy. Cô bé ấy là người đầu tiên khiến Quang, một cậu bé vì cái ăn mà rủ đi lòng tự trọng của mình lại có thể vì tự trọng mà không mở miệng xin cái ăn.

Ánh mắt tuyệt vọng của Uyên lúc đầu. Tiếng khóc nức nở của cô bé khi được giải cứu. Và rồi, nụ cười nhẹ nhõm khi cô bé được ôm vào lòng. Tất cả cứ luẩn quẩn trong tâm trí Quang, như những con ma ám ảnh, không ngừng nhắc nhở cậu về sự tồn tại của một người đã khiến trái tim cậu rung động.

Cậu không biết mình đã làm đúng hay sai. Nhưng cậu biết, một điều gì đó đã thay đổi trong cậu. Một hạt mầm đã được gieo, một hạt mầm mang tên "Uyên". Hạt mầm đó đã bắt đầu nảy nở, xuyên qua lớp đất đá khô cằn trong tâm hồn cậu.

Trong bóng đêm, Quang bước đi. Giữa hai thế giới, một thế giới của ánh sáng, và một thế giới của bóng tối. Một mối liên kết vô hình đã được tạo ra. Một mối liên kết sẽ kéo dài, dù họ có muốn hay không. Một mối liên kết sẽ thay đổi cả hai.

Và cậu biết, đây không phải là lần cuối cùng cậu gặp cô bé có ánh mắt như ngàn vì sao ấy. Một cảm giác thôi thúc mãnh liệt, một linh cảm mơ hồ, một lời hứa không lời mà chính cậu cũng không biết từ đâu đến.

Khi Quang trở về căn nhà tồi tàn của mình, tiếng ho của thằng Bi vẫn đều đều vang lên trong bóng tối. Lũ trẻ vẫn ngủ vùi trong đói và lạnh. Cậu nhìn chúng, rồi lại nhìn ra màn mưa. Tay cậu khẽ chạm vào vết thương đang rỉ máu. Cơn đau không còn là điều quan trọng nhất nữa. Thay vào đó là hình ảnh đôi mắt Uyên, rạng rỡ như ngàn vì sao, nhưng cũng đầy nỗi sợ hãi.

Cậu ngồi xuống góc quen thuộc của mình, co ro trong chiếc áo rách. Cậu cảm thấy một nỗi cô đơn sâu sắc hơn bao giờ hết, dù lũ trẻ vẫn đang ở bên cạnh. Nỗi cô đơn này không phải vì thiếu vắng con người, mà là nỗi cô đơn của một tâm hồn vừa chạm vào một thứ ánh sáng rực rỡ, nhưng lại phải quay về với bóng tối quen thuộc.

Cậu biết, từ giờ trở đi, cuộc sống của cậu sẽ không còn như trước nữa. Sẽ có một cái tên luẩn quẩn trong tâm trí cậu. Một hình ảnh sẽ ám ảnh cậu. Và một sự thôi thúc sẽ khiến cậu phải hành động.

Cậu sẽ phải làm gì đó. Không phải vì bản năng sinh tồn. Mà vì cô bé đó. Vì Uyên.