Chapter 4 Bóng Hình Em Bên Vực
Sáng hôm sau, khu ổ chuột vẫn chìm trong màn sương mờ đục và mùi ẩm mốc đặc trưng, hòa lẫn với mùi rác rưởi nồng nặc. Tiếng ho của thằng Bi vẫn đều đặn vọng ra từ góc nhà như một lời nhắc nhở không ngừng về sự khắc nghiệt của cuộc sống.
Quang tỉnh dậy, cơn đau từ vết thương trên cánh tay vẫn âm ỉ, nhưng nỗi đau đó giờ đây dường như không còn là điều quan trọng nhất. Trong đầu cậu, hình ảnh đôi mắt Uyên, ánh sáng yếu ớt của mái ấm trại trẻ và cả cái cảm giác hụt hẫng khi nhìn cô bé rời đi cứ luẩn quẩn không ngừng.
Cậu ngồi dậy, tấm bạt che cửa đã bị gió thổi tốc lên, để lộ khung cảnh bên ngoài xám xịt. Lũ trẻ vẫn còn ngủ vùi, thân hình gầy gò co ro dưới những tấm chăn mỏng dính.
Thằng Long nằm nghiêng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc vỏ chai nhựa rỗng. Thằng Tuấn thì cuộn tròn như con mèo hoang, miệng khẽ rên rỉ trong giấc mơ đói khát. Chúng là "gia đình" của cậu, những kẻ cùng khổ nương tựa vào nhau để sống sót trong cái nơi không thuộc về ai này. Và Quang, cậu là trụ cột của cái "gia đình" tạm bợ này, người duy nhất có thể bảo vệ và kiếm ăn cho chúng.
"Dậy đi lũ quỷ!" Quang gằn giọng, tiếng nói khàn khàn cắt ngang sự tĩnh lặng của buổi sớm. Cậu không muốn nhẹ nhàng, không quen nhẹ nhàng. Sự thô tục đã ăn vào máu thịt, là vỏ bọc bảo vệ cậu khỏi thế giới tàn nhẫn này, là cách để cậu tồn tại. "Ngủ cái đéo gì nữa? Không kiếm ăn thì chết đói cả lũ à?"
Thằng Long khẽ rùng mình, mở đôi mắt lờ đờ. Thằng Bi ho thêm mấy tiếng rồi cũng cựa quậy. Chúng nhìn Quang với ánh mắt quen thuộc, vừa sợ hãi vừa tin tưởng tuyệt đối. Chúng biết, dù Quang có nói lời lẽ thô tục thế nào, cậu vẫn là người duy nhất lo cho chúng, người duy nhất mang về miếng ăn cho cái bụng đói meo của cả đám.
"Đau không anh Quang?" Thằng Bi hỏi, giọng thều thào, ánh mắt dán vào vết máu khô trên cánh tay Quang. Sự quan tâm ngây thơ của thằng bé khiến Quang khẽ khựng lại, một chút bối rối hiện lên trong đáy mắt cậu.
"Câm mồm đi, đồ con nít ranh." Quang đáp, giọng vẫn cộc lốc, nhưng cậu lại khẽ đưa tay che đi vết thương, như sợ thằng bé sẽ nhìn thấy quá rõ sự yếu đuối của mình. Cậu không muốn lũ trẻ lo lắng. Chúng đã có đủ thứ để lo rồi, không cần thêm gánh nặng này nữa. "Mau dậy đi, lát nữa thằng nào than đói thì nhịn."
Lũ trẻ lồm cồm bò dậy, uể oải nhưng vâng lời. Chúng quen với cách nói chuyện của Quang, quen với những mệnh lệnh không cần giải thích. Chúng biết, Quang nói vậy, nhưng bao giờ cũng tìm cách cho chúng ăn no nhất có thể, dù bản thân cậu có phải nhịn đói, dù cậu có phải chịu đựng những cơn đói cồn cào.
Quang ra ngoài, hít một hơi cái không khí ẩm lạnh đặc trưng của khu ổ chuột. Hôm nay sẽ là một ngày dài. Bình thường, cậu sẽ vạch ra kế hoạch kiếm sống một cách rành mạch, tính toán từng đồng, từng miếng ăn, từng con đường. Nhưng hôm nay, trong đầu cậu cứ lẩn quẩn hình bóng Uyên. Đôi mắt trong sáng, sự mong manh của cô bé, và cả cái cảm giác hụt hẫng khi nhìn cô bé rời đi, trở về với thế giới của riêng mình.
Cậu thấy lạ. Cậu chưa bao giờ quan tâm đến ai ngoài lũ trẻ. Chưa bao giờ một người xa lạ lại chiếm giữ tâm trí cậu nhiều đến thế, đến mức lấn át cả những suy nghĩ về sinh tồn.
"Con mẹ nó!" Cậu lẩm bầm, đá một hòn đá lăn lóc trên đường, giải tỏa nỗi bực bội không tên. Cậu tự thấy mình ngu ngốc. Việc gì phải để tâm đến một đứa con gái từ một thế giới khác? Việc gì phải bận lòng về một người mà có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại? Đây là khu ổ chuột, không phải nơi để mơ mộng vớ vẩn.
Quang bắt đầu công việc quen thuộc của mình. Đầu tiên là đi khắp các ngõ hẻm lượm ve chai, vỏ lon, kiếm từng đồng bạc lẻ từ những thứ bỏ đi. Sau đó là tìm đến những bãi rác công cộng, bới móc những thứ còn sót lại, những món đồ cũ kỹ có thể bán được vài đồng bạc lẻ ít ỏi.
Mùi hôi thối nồng nặc, ruồi muỗi bu đầy, những con chuột chạy lăng quăng dưới chân... đó là "văn phòng" của cậu, là nơi cậu kiếm sống mỗi ngày, là một phần không thể thiếu của cuộc đời cậu.
Lũ trẻ tản ra mỗi đứa một việc, nhưng vẫn trong tầm mắt của Quang. Thằng Bi thì yếu hơn, chỉ quanh quẩn ở gần căn nhà, nhặt nhạnh những mẩu gỗ vụn có thể dùng để đốt lửa. Thằng Long và thằng Tuấn thì theo Quang, đôi mắt tinh ranh dò xét từng góc khuất, từng đống rác, không bỏ sót bất cứ thứ gì có giá trị.
Chúng biết, Quang sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng. Mối quan hệ của chúng là một sự cộng sinh hoàn hảo, dựa trên sự tin tưởng tuyệt đối và bản năng sinh tồn khắc nghiệt.
"Thằng Bi đâu rồi?" Quang hỏi Long, giọng thô ráp. Cậu thấy thằng Bi đứng đờ đẫn một mình gần một góc tường cũ, khác hẳn với mọi khi, dường như đang chìm đắm trong thế giới riêng của nó.
"Nó đang vẽ gì đó, anh Quang," Long đáp, chỉ về phía Bi. "Nó vẽ mấy cái bông hoa."
Quang nhíu mày. Thằng Bi mê vẽ vời, thường vẽ những con vật, những chiếc xe cũ. Mấy đứa trẻ trong khu ổ chuột đều có những sở thích riêng, những cách riêng để trốn thoát khỏi hiện thực nghiệt ngã, để quên đi cái đói, cái lạnh. Nhưng hoa? Điều đó khiến Quang bất giác nghĩ đến Uyên. Cô bé ấy cũng có vẻ mong manh, yếu đuối như những cánh hoa đó, một vẻ đẹp lạc lõng giữa cuộc đời cậu.
"Kệ mẹ nó đi" Quang gằn nhưng ánh mắt lại liếc về phía Bi lâu hơn bình thường, một cái nhìn chứa đựng sự quan tâm không nói nên lời. "Lo kiếm ăn đi, tao thấy mày có vẻ đói lắm rồi đó."
Cậu cứ thế tiếp tục công việc của mình nhưng tâm trí vẫn không sao ngừng nghĩ về đêm qua.
Cứ mỗi lần nhìn thấy một vũng nước phản chiếu bầu trời xám xịt, cậu lại nhớ đến đôi mắt trong veo của Uyên ngấn lệ. Mỗi lần ngửi thấy mùi ẩm mốc đặc trưng của khu ổ chuột, cậu lại nhớ đến mùi hương nhẹ nhàng, thanh khiết từ mái tóc cô bé khi cậu khoác áo cho cô, một mùi hương hoàn toàn khác biệt so với những gì cậu quen thuộc. Sự tương phản đó khiến cậu khó chịu, một nỗi khó chịu xen lẫn sự tò mò, một sự tò mò không thể giải thích.
Cậu đã quen với cuộc sống này. Quen với đói, lạnh, bạo lực, và sự cô độc. Chính cậu đã tự xây dựng một bức tường vững chắc xung quanh trái tim mình để không cảm thấy bất cứ điều gì, để không bị tổn thương.
Nhưng Uyên, cô bé ấy đã đập tan một góc của bức tường đó, để ánh sáng từ thế giới khác lọt vào, khiến cậu bối rối. Cậu không muốn bối rối, không muốn cảm thấy bất cứ thứ gì ngoài sự chai sạn và bản năng sinh tồn đã ăn sâu vào máu thịt cậu.
Cậu bắt đầu đi xa hơn bình thường, không chỉ quanh quẩn trong khu ổ chuột mà còn len lỏi vào những con hẻm sâu hơn, gần khu dân cư của người có tiền, nơi những ngôi nhà khang trang, những con đường sạch sẽ.
Quang thường tránh những nơi đó. Ở đó, những ánh mắt khinh bỉ, những lời xì xào, những câu chửi rủa luôn chực chờ, chúng như những mũi dao vô hình đâm vào lòng cậu. Nhưng hôm nay, một sự thôi thúc lạ lùng kéo cậu đi, một sự thôi thúc mạnh mẽ hơn bất cứ nỗi sợ hãi hay định kiến nào.
"Đi đâu vậy anh Quang?" Long hỏi, giọng đầy lo lắng khi thấy Quang đi vào một con đường xa lạ, nơi mà chúng chưa từng đặt chân tới. "Chỗ này lạ lắm. Mấy thằng lớn bảo không nên vào đây."
"Câm họng" Quang gằn nhưng ánh mắt không hề lạnh lẽo. "Tao đi đâu kệ mẹ tao. Mày lo việc của mày đi, thích thì cứ quay về." Giọng cậu vẫn cục cằn nhưng cậu không quay đầu lại.
Cậu biết Long sẽ không bao giờ bỏ cậu mà đi. Long và Tuấn, chúng tin tưởng cậu hơn bất cứ điều gì trên đời này, một sự tin tưởng tuyệt đối mà cậu không bao giờ muốn đánh mất.
Quang biết, cậu đang tìm kiếm một thứ gì đó. Không phải đồ ăn, cũng không phải tiền. Cậu đang tìm kiếm một bóng hình, một khuôn mặt đã ám ảnh cậu suốt từ đêm qua.
Cậu tự khinh bỉ bản thân mình. Một thằng bụi đời như cậu, một kẻ sống dưới đáy xã hội, lại đi tư tưởng một đứa con gái từ một thế giới khác, một thế giới mà cậu không bao giờ có thể thuộc về. Nực cười thật. Thật nực cười làm sao.
Quang cứ thế đi, lang thang qua những con phố sạch sẽ hơn, những ngôi nhà cao tầng kiên cố, những khu vườn có hàng rào sắt được cắt tỉa gọn gàng, xanh mướt. Trời bắt đầu chuyển màu, vài hạt mưa rơi xuống nhuốm một màu sẫm cho bức tranh xanh mát này.
Nhưng màu sẫm này tất cả đều khác biệt một trời một vực so với thế giới của cậu, nơi chỉ có sự đổ nát và hôi hám. Ở đây, mùi hoa phảng phất trong gió, thay vì mùi rác thối nồng nặc. Tiếng chim hót líu lo trên những cành cây thay vì tiếng chó sủa hay tiếng cãi vã, tiếng đập phá quen thuộc ở khu ổ chuột.
Cậu nhìn thấy những đứa trẻ ăn mặc sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, ngồi trong những quán cà phê có kính trong suốt, chúng cười nói vui vẻ, hồn nhiên. Chúng có vẻ mặt rạng rỡ, đôi mắt trong veo, không chút vẩn đục hay lo âu, có lẽ chúng không hề biết đến cái đói, cái lạnh.
Chúng khác hẳn lũ trẻ của cậu, khác hẳn thằng Bi, thằng Long, thằng Tuấn. Và chúng cũng khác hẳn Uyên. Dù Uyên có mái ấm tốt hơn, nhưng cô bé vẫn có nét ưu tư, vẫn có cái bóng của sự bất hạnh, một nỗi buồn sâu thẳm ẩn chứa trong đôi mắt.
Quang chợt thấy lòng mình nặng trĩu. Một sự ganh tỵ? Không, không phải ganh tỵ. Ganh tỵ không phải là thứ cảm xúc mà cậu quen thuộc. Mà là một sự bất lực.
Bất lực khi không thể mang đến cho lũ trẻ của cậu hay cho Uyên, một cuộc sống như thế này.
Bất lực khi biết rằng, dù cậu có cố gắng đến mấy, dù cậu có đánh đổi điều gì, cậu cũng không thể bước qua cái ranh giới vô hình đó, cái ranh giới chia cắt hai thế giới, hai số phận.
Cậu tiếp tục đi, chân bước không ngừng nghỉ như một kẻ vô hồn bị kéo đi bởi một sợi dây vô hình. Và rồi, cậu nhìn thấy một cánh cổng lớn. Cánh cổng sắt cũ kỹ nhưng chắc chắn cao hơn đầu người, phía sau là dãy nhà thấp tầng mà cậu đã nhìn thấy đêm qua. Đó là một trại trẻ mồ côi chính là một thế giới khác hoàn toàn, một nơi trú ẩn an toàn, một thiên đường nhỏ giữa màn đêm tăm tối của cuộc đời cậu.
Một vài ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ các ô cửa sổ, dịu dàng như một lời chào đón, một lời hứa hẹn về sự bình yên. Tiếng cười nói nhỏ nhẹ, yếu ớt vang vọng từ bên trong như những âm thanh của cuộc sống bình yên, của những đứa trẻ vô tư lự.
Một thế giới khác biệt hoàn toàn so với sự ồn ào, hỗn loạn, tiếng la hét chửi bới của khu ổ chuột. Một mái ấm đúng nghĩa, nơi những đứa trẻ mồ côi có thể tìm thấy sự bình yên, dù là tạm bợ, dù không phải là gia đình ruột thịt.
Quang nấp vào một góc khuất ở bên cạnh một bãi đất trống đầy cỏ dại, hòa mình vào bóng khuất sau các cây cổ thụ. Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cổng. Lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hụt hẫng. Nhẹ nhõm vì cô bé đang ở trong đó rất an toàn. Cô bé được bảo vệ nhưng lại hụt hẫng vì cậu đã biết mình không thuộc về nơi đó.
Cậu đợi. Không biết đã qua bao lâu cũng không biết đợi để làm gì, chỉ là cậu muốn nhìn thấy cô bé một lần nữa. Chỉ một lần thôi. Để biết cô bé có thật sự ổn không cũng như để có thể chắc chắn rằng đêm qua không phải là một giấc mơ tồi tệ của cậu mà là một sự thật đã xảy ra.
Thời gian trôi qua. Mưa đã tạnh hẳn nhưng trời vẫn âm u, không một tia nắng. Quang vẫn đứng đó, bất động như một pho tượng. Bụng cậu đói cồn cào, vết thương trên tay lại nhói đau nhưng cậu không để tâm. Cậu không thể rời đi, có một thứ gì đó vô hình đang níu giữ cậu ở lại, mạnh mẽ hơn cả cơn đói và nỗi đau thể xác.
Cuối cùng, cánh cổng trại trẻ khẽ mở. Một tốp trẻ con chạy ra sân, chúng cười cười nói nói ríu rít, những tiếng cười hồn nhiên vang vọng. Chúng chơi đùa, đuổi bắt, tiếng cười giòn tan vang vọng trong không khí, phá tan sự tĩnh lặng. Và rồi, cậu thấy cô bé.
Uyên. Cô bé mặc một bộ quần áo đơn giản, không phải đồng phục học sinh. Mái tóc dài đen nhánh của cô bé được búi gọn gàng. Cô bé đang giúp một người phụ nữ trung niên phơi quần áo, một công việc bình thường như bao đứa trẻ khác.
Khuôn mặt cô bé vẫn còn nét xanh xao nhưng đã không còn vẻ hoảng loạn của đêm qua. Có một chút bình yên trên khuôn mặt cô bé, một sự bình yên mà Quang chưa từng thấy trên khuôn mặt của bất kỳ ai trong thế giới của cậu, một sự bình yên mà cậu khao khát nhưng không bao giờ có thể chạm tới.
Quang nhìn Uyên, cậu nhìn cách cô bé di chuyển, cách cô bé nói chuyện với người phụ nữ đó, những cử chỉ dịu dàng, quen thuộc. Ánh mắt cậu dán chặt vào từng cử động của cô bé, một chút cũng không rời.
Một sự dịu dàng lạ lùng trỗi dậy trong lòng cậu, một sự dịu dàng mà cậu chưa từng dành cho ai, chưa từng cảm nhận được. Thậm chí, cậu còn cảm thấy một chút ấm áp, một chút gì đó giống như... hạnh phúc? Không, không thể nào là hạnh phúc được. Hạnh phúc ư? Hai từ đó không hề tồn tại trong thế giới của cậu.
Cậu đứng đó, quan sát cô bé từ xa như một kẻ ngoài cuộc, một cái bóng vô hình không thể bước vào ánh sáng. Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, Quang vẫn đứng đó, bất động. Cho đến khi những đứa trẻ khác vào nhà và Uyên cũng bước vào, cánh cổng trại trẻ lại khép lại, cắt đứt tầm nhìn của cậu. Bóng hình cô bé biến mất sau cánh cửa sắt kiên cố.
Cảm giác hụt hẫng lại dâng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết như một tấm màn đen vừa buông xuống, che khuất đi ánh sáng duy nhất mà cậu vừa nhìn thấy, để lại cậu trong bóng tối lạnh lẽo.
"Đồ chết tiệt!" Quang chửi thề, giọng khàn đặc, đá mạnh vào gốc cây, giải tỏa nỗi bực tức không tên đang cuộn trào trong lòng. Cậu tự chửi mình vì đã ngu ngốc đứng đây quá lâu, làm những việc vô bổ này. Việc gì phải làm cái trò vô ích này?
Quang quay người lại, bước đi trong sự im lặng của buổi sáng. Con đường trở về khu ổ chuột dường như dài hơn gấp bội, mỗi bước chân của cậu đều nặng trĩu, như đang kéo lê một tảng đá. Cậu cố gắng xua đi hình bóng Uyên khỏi tâm trí nhưng nó cứ bám riết lấy cậu như một con ma không thể xua đuổi.
Mùi rác rưởi, ẩm mốc, tiếng cãi vã, tiếng chó sủa… tất cả những âm thanh, mùi vị quen thuộc của khu ổ chuột lại ập đến, kéo Quang trở về với thực tại nghiệt ngã của mình, một thực tại mà cậu không thể trốn tránh. Nơi đó là nhà cậu và là thế giới của cậu.
Thằng Long và thằng Tuấn đang ngồi đợi cậu ở căn nhà tồi tàn, khuôn mặt hốc hác vì đói, đôi mắt chúng tràn đầy hy vọng khi thấy cậu trở về. Thằng Bi thì đang co ro ở góc nhà, vẫn ho khan, tiếng ho ngày càng nặng nề.
"Anh Quang!" Thằng Long kêu lên, giọng vui mừng khi thấy cậu trở về, như nhìn thấy vị cứu tinh. "Anh kiếm được gì chưa?"
Quang quẳng chiếc túi ve chai xuống đất, tiếng kim loại lạch cạch vang lên, nghe thật chói tai trong sự tĩnh lặng. "Được cái đéo gì. Hôm nay xui chó má. Kiếm được có mấy đồng bạc lẻ." Giọng cậu gằn gừng, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự lo lắng khi nhìn thằng Bi.
"Kiếm được nhiêu cũng được, có ăn là được rồi anh Quang" Thằng Tuấn nói, giọng lạc quan hơn, bởi vì đối với chúng khi có gì ăn là đã tốt lắm rồi, không cần phải kén chọn.
Quang móc trong túi ra vài đồng bạc lẻ ít ỏi, những đồng tiền kiếm được bằng xương máu. "Cầm đi mà mua tạm mì gói. Đứa nào ăn không đủ thì nhịn." Cậu đưa tiền cho Long, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng có một sự bất lực trong từng lời nói.
Long nhanh chóng chạy đi mua mì gói, mang theo chút hy vọng về bữa ăn. Thằng Bi vẫn ho, tiếng ho ngày càng yếu ớt. Quang lại gần thằng bé, đưa tay lên trán nó. Nóng.. không lẽ nó đang sốt. Lại một lần nữa, gánh nặng đè lên vai cậu.
"Mày bị sao vậy thằng ranh?" Quang gằn giọng nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự lo lắng, sự sợ hãi. Thằng Bi là đứa nhỏ nhất, yếu nhất cũng là đứa cậu luôn muốn bảo vệ nhất.
"Em... em lạnh" Bi thều thào, đôi mắt long lanh nhìn Quang, cầu xin sự giúp đỡ.
Quang khẽ thở dài. Hết tiền. Lại thêm thằng Bi bị ốm. Cuộc sống này cứ dồn cậu vào chân tường, không cho cậu một lối thoát. Cậu lại nghĩ đến Uyên, đến cái trại trẻ ấm áp của cô bé, đến sự bình yên trong đó. Ước gì thằng Bi cũng có được một nơi như thế, một nơi không có đói, không có lạnh, không có bệnh tật.
"Nằm yên đó" Quang nói, giọng dịu đi một chút, không thể giấu được sự quan tâm chân thành. Cậu đi tìm một tấm chăn cũ rách, đắp thêm cho Bi, mong rằng nó sẽ giúp thằng bé đỡ lạnh hơn.
Long quay về với mấy gói mì tôm. Chúng nhanh chóng chia nhau, ăn ngấu nghiến, tiếng húp mì xì xụp vang lên trong căn nhà tồi tàn. Quang ngồi nhìn chúng ăn, không động đũa. Cậu vẫn còn quá nặng lòng với hình ảnh của cô bé ấy.
"Anh Quang ăn đi" Long đưa một gói mì cho cậu, giọng đầy quan tâm. "Anh chưa ăn gì mà."
"Tao không đói" Quang đáp, giọng cụt lủn. "Tụi mày cứ ăn đi." Cậu thực sự không đói. Nỗi ám ảnh về Uyên, về hai thế giới khác biệt, về sự bất lực của chính mình đã lấn át cả cơn đói cồn cào.
Cậu ngồi đó giữa cái mùi ẩm mốc quen thuộc, mùi mì gói và tiếng ho của Bi. Đầu óc cậu quay cuồng với hình ảnh Uyên. Cô bé như một vệt nắng lạ lẫm chiếu vào cuộc đời tăm tối của cậu chỉ là một vệt nắng cũng đã đủ để cậu nhận ra rằng, thế giới của cậu thực sự là một vực thẳm, sâu không đáy.
Nỗi giằng xé trong lòng Quang càng lúc càng lớn. Cậu là ai mà dám mơ tưởng đến một người con gái từ thế giới khác? Cậu là gì mà có thể bảo vệ cô bé đó? Cậu chỉ là một thằng bụi đời, một kẻ sống dựa vào rác rưởi, không có gì trong tay.
Nhưng rồi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Quang. Một ý nghĩ điên rồ, đầy táo bạo, nhưng lại khiến trái tim cậu đập nhanh hơn. Nếu cậu không thể có một cuộc sống như cô bé, thì liệu cậu có thể… bảo vệ cô bé từ xa? Liệu cậu có thể dõi theo cô bé, đảm bảo cô bé an toàn, mà không cần cô bé biết đến sự hiện diện của cậu?
"Đồ điên" Cậu tự chửi mình. Ý nghĩ đó quá viển vông, quá xa vời. Nhưng nó cứ bám riết lấy cậu, không buông như một hạt giống vừa gieo mầm trong tâm hồn cậu.
Cậu nhìn ra ngoài, qua tấm bạt rách nát. Màn đêm lại buông xuống, nuốt chửng khu ổ chuột trong bóng tối mịt mùng. Nhưng trong tâm trí Quang, một tia sáng vẫn le lói, là hình ảnh của Uyên, một ánh nến nhỏ bé giữa vực thẳm cuộc đời cậu.
Đó là một sự bắt đầu. Một sự bắt đầu đầy bi đát, tuyệt vọng nhưng cũng không kém phần ám ảnh và mãnh liệt. Vực thẳm cuộc đời cậu vừa được chiếu sáng bởi một ánh nến nhỏ bé, mong manh nhưng đủ để cậu nhận ra sự cô độc của chính mình và một khao khát được bảo vệ một thứ gì đó.
Và cậu biết từ giờ trở đi, cậu sẽ không thể nào sống như trước được nữa. Bóng hình đó sẽ theo cậu, mãi mãi, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu.