← Quay lại trang sách

Chapter 5 Vết Sẹo Và Bánh Bao

Những ngày sau đó, cuộc sống ở khu ổ chuột của Quang vẫn tiếp diễn như một vòng lặp không hồi kết, một chuỗi ngày dài của sự khắc nghiệt và vô vọng. Mùi ẩm mốc, tiếng ho khan của thằng Bi, những bữa ăn đạm bạc chỉ đủ cầm hơi và công việc mưu sinh vất vả, bẩn thỉu.

Nhưng có một điều đã thay đổi, một thứ gì đó vô hình, nhưng lại day dứt khôn nguôi trong tâm trí Quang. Hình ảnh Uyên cứ luẩn quẩn không ngừng, như một thước phim quay chậm liên tục chiếu đi chiếu lại.

Cậu vẫn đi lượm ve chai, vẫn bới rác trong những bãi phế liệu hôi thối, vẫn cãi nhau, thậm chí là đánh nhau với những kẻ tranh giành địa bàn, nhưng ánh mắt cậu luôn vô thức dõi theo những con đường dẫn ra khu dân cư bên ngoài, nơi có những ngôi nhà kiên cố, những con đường sạch sẽ và những con người sạch sẽ, khác xa thế giới của cậu. Cậu không thừa nhận, nhưng cậu đang tìm kiếm. Tìm kiếm một bóng hình mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.

Thằng Bi đã đỡ sốt hơn, tiếng ho đã bớt nặng nề, nhưng vẫn còn yếu, cần được chăm sóc đặc biệt. Quang phải làm việc cật lực hơn gấp bội để kiếm đủ tiền mua thuốc men và thức ăn tươm tất hơn cho nó.

Cơn đói cồn cào, cái lạnh cắt da cắt thịt và sự mệt mỏi thể xác dường như không còn quan trọng bằng nỗi ám ảnh trong lòng cậu. Mỗi đêm, khi lũ trẻ đã ngủ say, tiếng thở đều đều của chúng lấp đầy không gian tĩnh mịch, Quang lại ngồi một mình trong bóng tối, nhìn ra màn đêm qua tấm bạt rách nát.

Những ký ức về Uyên, về đôi mắt trong veo, sự mong manh của cô bé và cả cái cảm giác hụt hẫng khi cô bé khuất dạng sau cánh cổng trại trẻ cứ hiện về, rõ ràng đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo khoác của mình còn vương lại trên người cô bé.

"Mày bị điên rồi, Quang" cậu lẩm bầm tự chửi mình, giọng khàn đặc, đầy vẻ khinh miệt bản thân. "Việc đéo gì phải nghĩ tới con nhỏ đó? Mày có cuộc sống của mày, nó có cuộc sống của nó. Hai đứa hai thế giới, nghĩ làm đéo gì cho mệt đầu óc ra?"

Nhưng dù có tự chửi rủa bao nhiêu, dù có cố gắng xua đuổi đến đâu, hình ảnh Uyên vẫn không chịu biến mất. Nó như một vết sẹo mới trong tâm hồn cậu, không đau đớn dữ dội, rát bỏng như những vết sẹo cũ do đòn roi hay dao kiếm, nhưng lại âm ỉ, day dứt, gặm nhấm từng chút một sự chai sạn của cậu, khiến cậu không thể yên, không thể trở lại là Quang của trước đây.

Một buổi sáng nọ, trời trong xanh hơn thường lệ, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua những mái nhà lụp xụp, mang theo chút hơi ấm hiếm hoi, sưởi ấm những góc khuất.

Quang dậy sớm hơn mọi khi. Thằng Bi vẫn còn ngủ, tiếng thở đều hơn, dường như đã qua cơn nguy kịch. Cậu quyết định đi xa hơn, đến những khu vực ít người lui tới hơn, ít sự cạnh tranh hơn để tìm kiếm những món đồ có giá trị, hy vọng sẽ có một ngày may mắn.

Cậu đi bộ dọc theo một con hẻm nhỏ, nơi những bức tường cũ kỹ phủ đầy rêu phong và những dây leo dại bò khắp nơi, tạo nên một lối đi u tối. Con hẻm này dẫn ra một con đường lớn hơn, nơi có nhiều người qua lại, đặc biệt là vào giờ học, khi học sinh đổ ra đường.

Quang thường tránh những con đường đó, không muốn thu hút sự chú ý của những ánh mắt dò xét, khinh bỉ. Nhưng hôm nay, có một điều gì đó thôi thúc cậu, một sợi dây vô hình đang kéo cậu về phía trước.

Tiếng ồn ào bất thường vọng đến từ phía trước. Tiếng cười cợt the thé của con gái, đầy vẻ chế giễu, tiếng nói chuyện ồn ào và một giọng nói yếu ớt đang cố gắng phản kháng, bị át đi bởi những âm thanh kia. Quang nhíu mày. Bình thường, cậu không quan tâm đến chuyện người khác. Cuộc sống của cậu đã quá đủ rắc rối rồi. Nhưng rồi, một cảm giác quen thuộc dâng lên, một cảm giác khó chịu đến lạ.

Cậu bước nhanh hơn, thận trọng lách qua những con ngõ nhỏ, bước chân nhẹ như chó hoang rình mồi. Và rồi, cậu nhìn thấy.

Dưới một gốc cây bàng cổ thụ xù xì, tán lá rộng lớn che rợp cả một góc đường, gần cổng trường học, có ba đứa con gái đang vây quanh một người. Chúng ăn mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, trắng tinh, tóc tai chải chuốt, gọn gàng nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ hung hăng, khó chịu, miệng lưỡi độc địa. Và người đang bị chúng vây là... Uyên.

Trái tim Quang chợt thắt lại cứ như bị bóp nghẹt. Cậu nhận ra cô bé ngay lập tức. Mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn đang ngấn nước, long lanh như những vì sao bị giam cầm. Cô bé đang co ro, cố gắng che chắn khuôn mặt mình bằng đôi tay nhỏ bé, nhưng lại không thể che giấu được sự sợ hãi và tủi thân đang hiện rõ trên gương mặt tái nhợt.

"Con nhỏ mồ côi này!" Một đứa con gái tóc ngắn, nhuộm vàng hoe, giọng the thé, chói tai, nói bằng vẻ khinh bỉ tột cùng. "Mày nghĩ mày là ai mà dám nhìn cái gì? Cái đồ không cha không mẹ, không ai dạy dỗ!" Giọng nó đầy miệt thị, như cố tình khoét sâu vào nỗi đau của Uyên.

"Đúng đó! Nhìn cái mặt đã thấy ghét rồi!" Đứa thứ hai phụ họa, giọng cũng không kém phần cay nghiệt, cố ý đẩy nhẹ vào vai Uyên khiến cô bé loạng choạng, suýt ngã xuống đất ẩm ướt. "Xinh đẹp cái nỗi gì! Chỉ là đồ mồ côi thôi! Đáng lẽ phải ở trong thùng rác chứ!"

Uyên cúi gằm mặt, đôi vai khẽ run rẩy, cố nén tiếng nấc. Cô bé không nói gì, chỉ cố gắng lùi lại, tránh né những cái đẩy, những lời lẽ cay nghiệt như dao cứa vào tim. Nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên má cô bé, nóng hổi, xót xa.

Quang đứng đó, nấp sau một bức tường đổ nát, chứng kiến tất cả. Cậu nhìn cảnh tượng đó, một cơn giận dữ chưa từng có bùng lên trong lòng cậu, mạnh mẽ hơn cả cơn giận dữ khi bị tranh giành địa bàn hay khi bị đánh đập. Lũ khốn nạn! Chúng dám bắt nạt cô bé đó sao? Chúng dám động vào Uyên sao? Sự bảo vệ vô thức trong cậu trỗi dậy mạnh mẽ.

Bản năng của cậu mách bảo cậu nên bỏ đi. Đây không phải chuyện của cậu. Xen vào chỉ rước họa vào thân, có thể khiến cậu gặp rắc rối với những đứa trẻ nhà giàu, những kẻ có quyền lực phía sau. Nhưng đôi chân cậu lại không nghe lời. Ánh mắt tuyệt vọng của Uyên, sự mong manh của cô bé cứ ám ảnh cậu, níu giữ cậu lại. Cậu không thể bỏ mặc. Không thể làm ngơ trước cảnh tượng này, dù cậu là một kẻ máu lạnh.

"Mày câm mồm đi, đồ chó má!" Quang gằn giọng, bước ra khỏi chỗ nấp, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong con hẻm nhỏ. Giọng cậu khàn đặc, đầy sát khí, lạnh lẽo đến rợn người, vang vọng trong không gian buổi sáng. Khuôn mặt cậu lạnh lùng như tảng đá, đôi mắt sắc như dao găm, nhìn thẳng vào ba đứa con gái kia như muốn xuyên thủng chúng.

Ba đứa con gái giật mình, quay phắt lại, khuôn mặt tái mét. Chúng nhìn thấy Quang, một thằng nhóc bụi đời, quần áo rách rưới, mặt mũi lem luốc, tóc tai bù xù nhưng ánh mắt lại đáng sợ đến lạ như một con chó hoang đang bị dồn vào chân tường. Chúng chưa bao giờ thấy một ánh mắt như vậy, một ánh mắt đầy rẫy sự thù hận và sẵn sàng hủy diệt.

"Thằng nào đây?" Đứa tóc vàng hoe lắp bắp, giọng không còn vẻ hung hăng như trước, thay vào đó là sự sợ hãi tột độ. "Mày là thằng nào?"

"Tao là thằng sẽ xé xác tụi mày nếu tụi mày còn dám động vào con nhỏ này!" Quang đáp, giọng trầm thấp, từng chữ như đóng băng không khí, khiến cho không gian xung quanh trở nên nặng nề. Cậu bước đến gần hơn, mỗi bước chân đều mang theo một áp lực vô hình, một sự đe dọa không lời, khiến chúng không thể thở nổi.

Ba đứa con gái nhìn nhau, vẻ mặt biến sắc. Chúng chưa bao giờ đối mặt với một kẻ như Quang. Chúng quen bắt nạt những đứa yếu hơn, những kẻ không có tiếng nói, nhưng không quen đối mặt với sự điên cuồng và sát khí thực sự, một sức mạnh nguyên thủy.

"Mày... mày là ai mà dám dọa tao?" Đứa tóc vàng hoe cố gắng gằn giọng, vớt vát chút thể diện cuối cùng, nhưng giọng nó đã lạc đi vì sợ hãi tột độ, không còn chút hung hăng nào.

Quang không đáp. Cậu chỉ nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt lạnh lẽo như băng, xuyên thấu tâm can. Một cái nhìn đủ để khiến đứa con gái đó rùng mình, cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Cút!" Quang gằn giọng, chỉ tay về phía con đường, ánh mắt vẫn không rời khỏi chúng. "Biến đi trước khi tao nổi điên lên mà móc mắt tụi mày!"

Ba đứa con gái không dám chần chừ thêm nữa. Chúng vội vã quay người, chạy biến đi mất hút trong con hẻm, tiếng bước chân vội vã vang vọng, không dám ngoảnh đầu nhìn lại như những con chuột chạy trốn khỏi một con mèo hung dữ.

Quang vẫn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh dõi theo cho đến khi chúng khuất bóng hoàn toàn.

Khi chúng đã đi hẳn, Quang quay lại nhìn Uyên. Cô bé vẫn còn đứng đó, co ro, đôi mắt ngấn nước nhìn cậu, khuôn mặt vẫn còn nét sợ hãi nhưng đã có một chút nhẹ nhõm, một sự an toàn bất ngờ.

"Mày có sao không?" Quang hỏi, giọng vẫn cục cằn, thô lỗ nhưng có sự dịu dàng khó nhận ra trong ngữ điệu. Cậu không muốn cô bé nhìn thấy sự quan tâm của mình, sợ rằng điều đó sẽ khiến cô bé nghĩ cậu yếu đuối.

Uyên lắc đầu, giọng khẽ run. "Tôi... tôi không sao. Cảm ơn cậu." Cô bé nhìn Quang, ánh mắt đầy sự biết ơn và một chút bối rối. Cô bé không ngờ lại gặp lại cậu ở đây, và cậu lại một lần nữa xuất hiện như một vị cứu tinh.

Quang không nói gì. Cậu nhìn vết bẩn trên đồng phục của Uyên, nhìn đôi vai gầy guộc của cô bé đang run rẩy. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng cậu. Cậu ghét cái cảm giác này. Ghét cái cảm giác bất lực khi không thể bảo vệ cô bé khỏi tất cả những điều xấu xa của thế giới này, những thứ thuộc về thế giới của cậu, cậu mong nó chỉ thuộc về thế giới của cậu để thế giới của cô bé trong lành hơn.

"Mày đi học à?" Quang hỏi, giọng vẫn cộc lốc như cố che giấu sự quan tâm đang trỗi dậy trong lòng.

"Vâng." Uyên khẽ gật đầu.

"Sao không nói gì khi bị bắt nạt?" Quang hỏi, giọng gằn lên, đầy vẻ khó chịu, có cả sự tức giận ẩn chứa. "Để tụi nó bắt nạt mày à? Để tụi nó giày vò mày à?"

Uyên cúi gằm mặt. "Tôi... tôi không muốn gây rắc rối." Giọng cô bé nhỏ xíu, như sợ hãi, như đã quá quen với việc chấp nhận số phận. "Tôi... tôi quen rồi. Họ... họ thường làm vậy."

"Quen cái đéo gì mà quen!" Quang gằn giọng, sự tức giận dâng lên đến đỉnh điểm. "Mày là đồ ngu à? Để tụi nó bắt nạt mãi thế à? Mày không có tay chân để đánh trả lại à?" Cậu tức giận. Tức giận vì cô bé quá yếu đuối, quá cam chịu, quá chấp nhận số phận mình.

Uyên không nói gì, chỉ khẽ rùng mình trước lời lẽ của Quang. Cô bé không hiểu được sự tức giận của cậu, chỉ cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ.

Quang thở dài, một tiếng thở dài nặng nề. Cậu biết, cô bé không có ai để dựa vào, không có ai để bảo vệ. Cô bé mồ côi, không có cha mẹ bảo vệ, không có anh chị em đỡ đần. Cô bé chỉ có thể tự mình chịu đựng. Và điều đó khiến cậu cảm thấy một nỗi xót xa không tên, một nỗi đau âm ỉ trong lòng.

"Thôi được rồi" Quang nói, giọng dịu đi một chút, không còn vẻ tức giận nữa, chỉ còn sự bất lực. "Mày mau đi đi. Kẻo muộn học." Cậu không muốn cô bé vì mình mà lỡ giờ.

Uyên ngẩng đầu lên, nhìn Quang. Cô bé khẽ mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng chân thành như một tia nắng nhỏ le lói giữa màn đêm. Cô bé biết, cậu ta đang quan tâm đến mình, dù cậu ta có nói những lời lẽ thô tục đến đâu, dù cậu ta có vẻ ngoài cục cằn đến mức nào.

"Cậu... cậu ăn sáng chưa?" Uyên hỏi, giọng nhỏ nhẹ, chứa đựng sự quan tâm. Cô bé nhìn thẳng vào mắt Quang, thấy rõ sự mệt mỏi và đói khát ẩn sâu trong đôi mắt sắc lạnh đó.

Quang nhíu mày, bất ngờ trước câu hỏi. "Ăn cái đéo gì? Tao đói bỏ mẹ." Cậu nói thật. Từ sáng đến giờ, cậu chưa có gì vào bụng, chỉ loay hoay với những suy nghĩ về cô bé.

Uyên khẽ mở cặp sách, bàn tay nhỏ bé cẩn thận lấy ra một chiếc bánh bao trắng tinh, còn nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút, thơm lừng. Chiếc bánh bao đó là phần ăn sáng duy nhất của cô bé nhưng cô bé không chút do dự. Cô bé cẩn thận bẻ đôi chiếc bánh bao, một nửa đưa cho Quang, bàn tay đưa ra run rẩy nhưng kiên định.

"Cậu ăn đi," Uyên nói, ánh mắt đầy sự chân thành, không chút giả dối hay tính toán. "Tôi... tôi chỉ có cái này. Cậu đã giúp tôi rất nhiều."

Quang nhìn chiếc bánh bao. Trắng tinh, thơm phức. Khác hẳn với những mẩu bánh mì khô cứng, mốc meo mà cậu thường ăn, hay những mẩu thức ăn thừa từ bãi rác. Cậu nhìn nửa chiếc bánh bao trong tay Uyên, rồi lại nhìn nửa chiếc bánh bao cô bé đưa cho mình. Một cảm giác lạ lẫm, vừa ấm áp vừa khó tả dâng lên trong lòng cậu. Đây là sự sẻ chia. Đây là sự cho đi.

"Mày ăn đi" Quang đáp, giọng vẫn cục cằn, như một thói quen khó bỏ, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi chiếc bánh bao, ánh mắt lộ rõ sự khao khát. "Tao không đói."

"Cậu ăn đi mà, cậu vừa nói đói xong lại nói không đói?" Uyên chất vấn, giọng cô bé có chút kiên quyết, không chấp nhận sự từ chối. "Cậu đã giúp tôi. Đây là... là cảm ơn cậu. Tôi... tôi muốn cậu ăn."

Quang nhìn Uyên. Đôi mắt trong veo của cô bé, sự chân thành trong từng lời nói, sự kiên quyết nhỏ bé đó khiến cậu không thể từ chối. Cậu khẽ đưa tay ra, cầm lấy nửa chiếc bánh bao. Bàn tay cậu thô ráp, chai sạn, đầy những vết chai và vết sẹo cũ, đối lập hoàn toàn với bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Uyên, không chút tì vết.

"Cảm ơn" Quang lẩm bầm, một từ mà cậu hiếm khi nói ra, một từ xa lạ đối với thế giới của cậu. Lời cảm ơn đó thoát ra một cách khó khăn, nhưng lại đầy chân thành.

Uyên mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ, như ánh nắng ban mai xua tan màn sương, khiến cả con hẻm bỗng trở nên sáng bừng. Nụ cười đó chạm đến trái tim chai sạn của Quang, làm tan chảy một phần băng giá trong cậu.

Quang cắn một miếng bánh bao. Vị ngọt dịu, mềm mại tan chảy trong miệng cậu. Nó ngon hơn bất cứ thứ gì cậu từng ăn trong đời, không phải vì nó là bánh bao, mà vì nó là nửa chiếc bánh bao mà Uyên đã bẻ cho cậu, là sự sẻ chia từ một người con gái mong manh.

"Tôi đi học đây" Uyên nói, giọng nhẹ nhàng, như một lời chào tạm biệt. "Cảm ơn cậu lần nữa."

Quang gật đầu. "Ừ. Đi đi. Cẩn thận." Hai chữ "cẩn thận" thốt ra thật khẽ, chỉ đủ cho chính cậu nghe thấy, một lời dặn dò không lời, chất chứa sự quan tâm.

Uyên quay người, bước đi. Bóng dáng nhỏ bé của cô bé dần khuất sau cánh cổng trường, hòa vào dòng người đông đúc. Quang vẫn đứng đó, nhìn theo, không nhúc nhích. Trong tay cậu là nửa chiếc bánh bao, một nửa của sự sẻ chia, một nửa của lòng biết ơn, và một nửa của một thứ cảm xúc mới mẻ đang nảy nở trong lòng cậu, một cảm xúc mà cậu chưa từng gọi tên.

"Từ từ đã!" Quang bỗng hét to lên, Uyên lại quay người lại không nói gì chỉ nhìn Quang định mở miệng định hỏi cậu có chuyện gì không Quang nhanh chóng nói tiếp.

"Một chiếc.. không, là nửa chiếc.. chỉ nửa chiếc bánh bao mỗi ngày. Tao sẽ bảo vệ cho mày đi học đàng hoàng, đảm bảo mày khoẻ mạnh không vết xước. Được chứ?" Quang vẫn cọc như thường, không chỉ là cậu nghĩ thế. Quang dường như không nhận ra được bản thân vô tình trước đây trước người con gái này sao lại có thể dịu dàng, lại có thể lấp bấp khó hiểu.

Uyên nhìn cậu một lúc, ánh mắt dò xét, rồi một nụ cười rạng rỡ nở trên môi cô bé, cô bé gật đầu, khuôn mặt tràn đầy hy vọng và niềm tin, hét to lại về phía cậu. "Được!". Tiếng "Được!" vang vọng trong con hẻm, như một lời cam kết, một sự chấp thuận.

Nhìn Uyên dần khuất xa về phía cổng trường, bóng dáng nhỏ bé của cô bé hòa vào dòng người, cậu cắn thêm một miếng bánh bao nữa. Vị ngọt vẫn còn vương vấn trên đầu lưỡi, nhưng điều quan trọng hơn là cảm giác ấm áp trong lòng cậu. Một cảm giác mà cậu chưa từng biết đến, chưa từng nghĩ mình sẽ có thể cảm nhận, một cảm giác của sự kết nối, của một mục đích mới.

Cậu biết, bây giờ bản thân không còn phải quá đói nữa rồi. Nửa chiếc bánh bao này không chỉ lấp đầy cái bụng rỗng của cậu, mà còn lấp đầy một khoảng trống trong tâm hồn cậu. Và cậu cũng biết, từ giờ trở đi, cậu đã có một công việc.

Một công việc chỉ là một công việc "vệ sĩ" nửa vời và gượng ép, không có danh phận, không có tiền lương, nhưng thế là quá đủ với cậu. Một công việc cậu hằng mong ước, một công việc cho phép cậu dõi theo cô bé không cần che giấu, không cần lén lút... cũng có lẽ nói được vài câu, đặc biệt là nửa chiếc bánh bao mặn ngọt thơm lừng lạ lùng này, một món quà quý giá hơn bất cứ thứ gì.

Nửa chiếc bánh bao, và cả hình bóng Uyên, sẽ mãi mãi là một phần của cậu, một phần của cái Vết Sẹo Và Bánh Bao trong cuộc đời cậu, một dấu ấn không thể phai mờ, một kỷ niệm không thể quên. Sự xuất hiện của cô bé đã làm rung chuyển thế giới của cậu, mở ra một cánh cửa mà cậu không hề hay biết, một cánh cửa dẫn đến một tương lai mà cậu chưa bao giờ dám mơ tới.