Chapter 8 Kẻ Mục Ruỗng Của Em
Cơn mưa đêm đã ngớt nhưng không khí của khu ổ chuột vẫn đặc quánh mùi ẩm mốc, bùn đất và mùi máu tanh tưởi còn vương lại đâu đó, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà tạm bợ.
Vết thương trên thái dương Quang đã được Uyên sơ cứu qua loa bằng mảnh vải rách tìm thấy vội vàng trong đống đổ nát, nó vẫn đau nhức như có hàng ngàn mũi kim châm, từng cơn co giật nhẹ khiến đầu óc cậu ong ong.
Cánh tay bị cứa cũng bỏng rát, thấm đẫm nước mưa và bùn lầy, mỗi cử động đều khiến cơ bắp co rút. Cậu nằm đó, dựa vào một bức tường đổ nát, lưng dán chặt vào những tấm tôn gỉ sét lạnh ngắt, Uyên ngồi cạnh bên, đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt lấy tay cậu, hơi ấm từ cô bé truyền sang, xua đi cái lạnh lẽo của đêm mưa và nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu.
Khuôn mặt cô bé vẫn còn lấm lem bùn đất và nước mắt khô cằn, đôi mắt sưng húp vì khóc nhưng vẫn ánh lên một tia kiên cường.
Thằng Bi và lũ trẻ đã chìm vào giấc ngủ mê mệt, tiếng ngáy khẽ khàng đều đều, không hề hay biết đến cuộc chiến sinh tử vừa diễn ra ngay bên ngoài, cách chúng chỉ vài mét.
Chúng nằm co ro dưới tấm chăn mỏng, cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm trong căn nhà lạnh lẽo. Quang nhìn lũ trẻ, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, vừa là sự thương hại, vừa là trách nhiệm, rồi lại nhìn sang Uyên, người đang ngủ gục bên cạnh cậu, mái tóc ướt sũng dính vào trán.
Lời nói của cô bé trong màn mưa đêm qua vẫn văng vẳng bên tai cậu, rõ mồn một, từng từ một, như được khắc sâu vào tâm trí: "Cậu là hoa xương rồng của tôi... là tia sáng của tôi... là tất cả những gì tôi có... là nhà của tôi."
Những từ ngữ ấy, xa lạ đến vô lý đối với một kẻ như cậu, một kẻ chỉ quen với bạo lực và sự khinh bỉ, lại khiến trái tim chai sạn của Quang khẽ rung lên. Tia sáng? Ngôi nhà? Cậu, một thằng bụi đời, một con chó hoang, một kẻ cặn bã của xã hội, liệu có thể là những thứ đó cho bất cứ ai không? Cậu không dám tin. Cậu sợ hãi cái cảm giác ấm áp này, nó quá mới mẻ, quá mong manh. Cậu đã quen với bóng tối, với sự cô độc. Ánh sáng này, nó quá lạ lẫm, nó khiến cậu bối rối.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên len lỏi qua làn sương mỏng, cố gắng chiếu rọi vào những con hẻm tối tăm của khu ổ chuột, Quang tỉnh dậy. Vết thương vẫn đau buốt nhưng cơn sốt đã giảm bớt, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều so với đêm qua. Cậu cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn đôi chút, dù vẫn còn mỏi nhừ.
Uyên vẫn ngồi đó, dựa đầu vào vai cậu, chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, hơi thở đều đều phả vào cổ cậu, mang theo chút hơi ấm. Trông cô bé thật yếu ớt, nhỏ bé và đáng thương nhưng lại kiên cường một cách kỳ lạ như một đóa hoa mỏng manh mọc giữa đá. Quang khẽ cử động và Uyên lập tức mở mắt, đôi mắt sưng húp nhưng vẫn trong veo, ánh lên vẻ lo lắng khi nhìn cậu.
"Cậu thấy trong người thế nào rồi?" Uyên hỏi, giọng nhỏ nhẹ, đầy lo lắng, mang theo chút mệt mỏi. Cô bé khẽ đưa tay chạm vào trán Quang, ngón tay mát lạnh chạm vào da thịt nóng ran của cậu. "Không còn sốt nữa rồi. May quá."
Quang gật đầu cụt lủn. "Ổn." Cậu cố gắng đứng dậy, muốn vươn vai để xua đi sự mỏi mệt nhưng một cơn choáng váng đột ngột ập đến, khiến cậu lảo đảo. Uyên lập tức đỡ lấy cậu, vòng tay nhỏ bé của cô bé ghì chặt lấy cánh tay Quang, cố gắng giữ cho cậu đứng vững, sức lực tuy yếu ớt nhưng đầy quyết tâm. Cô bé không hề tỏ ra sợ hãi hay chần chừ khi chạm vào cậu, dù quần áo cậu vẫn còn lấm lem bùn đất và vết máu khô.
"Cậu đừng cử động mạnh. Cậu bị thương mà." Uyên nói, giọng đầy vẻ trách móc nhưng lại chứa chan sự quan tâm sâu sắc. "Để tôi đưa cậu về trại. Cậu phải cần được nghỉ ngơi và bác sĩ thăm khám. Thật sự đấy, cậu không thể cứ thế này được." Cô bé nhìn cậu đầy kiên quyết.
Quang nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cô bé, ánh mắt đầy vẻ cứng rắn. "Về trại cái đéo gì? Tao ở đây. Còn mày lo cho mày đi đã." Cậu biết trại trẻ là nơi an toàn, sạch sẽ nhưng cậu không thuộc về nơi đó. Cậu thuộc về những con hẻm bẩn thỉu, những bãi rác mục nát, nơi mà cậu đã lớn lên.
"Nhưng cậu bị thương!" Uyên nài nỉ, đôi mắt cô bé ứa nước, chực trào. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. "Cậu cần được chữa trị tử tế, cần ăn uống đầy đủ. Ở đây... ở đây cậu sẽ không khỏi được, sẽ chết mất! Cậu sẽ nhiễm trùng mất!" Giọng cô bé đầy tuyệt vọng nhưng ánh mắt ấy... lại kiên định đến lạ thường.
"Đã bảo không là không!" Quang gằn giọng, khuôn mặt cậu trở nên căng thẳng, từng đường gân xanh nổi lên trên trán. Cậu cảm thấy tức giận, không phải với Uyên, mà với chính hoàn cảnh của mình, với cái số phận trớ trêu.
"Mày lo chuyện của mày đi, đồ phiền phức. Đừng có xen vào chuyện của tao." Cậu hất nhẹ tay Uyên ra nhưng lực tay rất nhẹ, chỉ đủ để cô bé hiểu ý cậu không muốn cô bé gần gũi quá, không muốn cô bé phải chịu đựng thêm gánh nặng vì cậu.
Trong lòng cậu, một sự giằng xé dữ dội diễn ra. Thật ra cậu muốn ở lại bên Uyên, muốn được cô bé chăm sóc, nhưng lý trí mách bảo cậu rằng cậu không xứng đáng và cậu sẽ chỉ mang rắc rối đến cho cô bé.
Uyên không bỏ cuộc. Cô bé biết Quang cố chấp, biết cậu luôn muốn đẩy mọi người ra xa. Nhưng cô bé cũng cố chấp không kém, thậm chí còn hơn thế. "Không! Tôi không bỏ cậu được! Tuyệt đối không!" Giọng cô bé run rẩy, nhưng đầy sự kiên quyết, như một lời tuyên bố.
"Cậu đã cứu tôi, Quang. Cậu... cậu đã liều mạng vì tôi. Cậu đã hứng chịu những vết thương này vì tôi! Tôi không thể nhìn cậu nằm ở đây mà không làm gì được, tôi không thể bỏ mặc cậu! Tôi sẽ không bao giờ bỏ cậu đâu!" Giọng cô bé đầy đau khổ, vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.
Quang nhìn Uyên, nhìn ánh mắt kiên định của cô bé, nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác vừa khó chịu vừa ấm áp đến lạ lùng, một sự mâu thuẫn dai dẳng.
Khó chịu vì cô bé quá cứng đầu, quá cố chấp, không hiểu cho hoàn cảnh của cậu.Ấm áp vì sự quan tâm không chút toan tính ấy, một sự quan tâm mà cậu chưa bao giờ được nhận, một sự ấm áp đã lâu rồi cậu không cảm nhận được. Cậu thở dài, một tiếng thở dài mệt mỏi nhưng cũng đầy chấp nhận. "Mày muốn làm gì thì làm."
Uyên vui sướng ra mặt. Một tia hy vọng le lói trong đôi mắt đẫm lệ của cô bé. Cô bé chạy vội vào trong căn nhà tạm bợ, lấy ra một chiếc khăn ẩm và cẩn thận lau sạch vết bùn đất, máu khô trên mặt và tay Quang.
Bàn tay nhỏ bé của cô bé nhẹ nhàng lau đi từng chút một, như thể đang chạm vào một món đồ quý giá, một bức tượng cần được làm sạch.
Quang ngồi yên, không phản kháng, cảm nhận sự dịu dàng của Uyên, một điều xa xỉ mà cậu chưa từng được trải nghiệm trong suốt cuộc đời, một điều cậu chưa bao giờ dám mơ tới. Mùi thuốc sát trùng nhẹ từ chiếc khăn kết hợp với mùi ẩm mốc của khu ổ chuột, tạo thành một mùi hương kỳ lạ nhưng lại không hề khó chịu đối với Quang.
Sau khi tạm thời vệ sinh cho Quang, Uyên đỡ cậu dậy. Họ bắt đầu bước đi. Con đường từ khu ổ chuột đến trại trẻ mồ côi không xa lắm, chỉ khoảng vài trăm mét qua những con hẻm ngoằn ngoèo và những khu nhà lụp xụp nhưng đối với Quang, nó lại dài như vô tận, mỗi bước đi đều là một sự đấu tranh.
Cậu đi khập khiễng, mỗi bước chân đều nhói đau nhưng cậu không than vãn, không rên lấy một tiếng. Uyên đi kề bên, sát bên cạnh cậu, đôi khi khẽ chạm vào cánh tay cậu để đỡ, đôi khi lại nhìn cậu đầy lo lắng, ánh mắt không rời. Sự hiện diện của cô bé như một cây gậy chống vô hình, giúp cậu vững vàng hơn.
Khi họ đến gần trại trẻ, những ngôi nhà kiên cố hơn bắt đầu hiện ra, sạch sẽ hơn, có hàng rào và cây xanh. Ánh mắt tò mò và xa lạ của những người xung quanh bắt đầu đổ dồn vào họ. Họ nhìn Quang, nhìn quần áo rách rưới, bẩn thỉu, lấm lem bùn đất và máu, nhìn mái tóc rối bù, nhìn vết thương trên mặt cậu.
Ánh mắt đó chứa đựng sự sợ hãi, khinh bỉ và xa lánh, như thể Quang là một mầm bệnh, một thứ gì đó ghê tởm cần phải tránh xa. Đó là những ánh mắt mà Quang đã quá quen thuộc, những ánh mắt đã đóng băng trái tim cậu từ rất lâu, khiến cậu tự dựng lên một bức tường vô hình xung quanh mình.
Quang có thể cảm nhận được những lời thì thầm, những cái liếc mắt đầy miệt thị: "Thằng nhóc bụi đời nào vậy? Sao nhìn ghê tởm thế?" "Trông nó như thằng côn đồ, chắc vừa đi đánh nhau về!" "Sao con bé Uyên lại đi với loại người đó chứ? Đúng là ti tiện!"
Cậu không quá để tâm, đã quá chai sạn với những lời nói đó.
Nhưng cậu nhận ra, Uyên đang khẽ siết chặt tay cậu hơn, như muốn trấn an, như muốn nói rằng cô bé không quan tâm đến những ánh mắt đó, rằng cô bé không xấu hổ vì cậu. Cô bé ngẩng cao đầu như muốn thách thức những lời phán xét vô hình.
Khi họ bước vào cổng trại trẻ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Các em nhỏ đang chơi đùa trong sân bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm vào Quang với vẻ sợ hãi và tò mò. Tiếng cười đùa im bặt. Cô bảo mẫu đang tưới cây ở góc vườn cũng giật mình, khuôn mặt biến sắc, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang cảnh giác, rồi sợ hãi và kinh tởm.
"Uyên! Con bé này, con đi đâu mà giờ mới về? Và... và đây là ai?" Cô bảo mẫu nói, giọng đầy vẻ đề phòng và sợ hãi, ánh mắt không ngừng đánh giá Quang từ đầu đến chân, như thể cậu là một con vật hoang dã vừa lạc vào.
"Dạ, đây là Quang ạ" Uyên nói, giọng cô bé đầy tự hào như muốn giới thiệu một người bạn thân thiết nhất, một anh hùng của riêng mình. Cô bé bước lên phía trước một chút, che chắn cho Quang. "Cậu ấy bị thương nặng, con muốn đưa cậu ấy vào đây để được chăm sóc và nghỉ ngơi."
Cô bảo mẫu lùi lại một bước, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực và kinh hãi. Bà ta không thể che giấu sự ghê tởm của mình. "Cái gì? Đưa cái thằng nhóc bụi đời này vào đây ư? Không được! Tuyệt đối không được!"
Giọng bà ta trở nên the thé, đầy sự phẫn nộ. "Trại trẻ này không phải là nơi dung chứa loại người như nó! Nhìn nó xem, ghê tởm làm sao! Quần áo rách rưới, bẩn thỉu, đầy vết máu... Trông nó như một con quỷ! Nó là côn đồ phải không? Nó vừa đi đánh nhau về hả? Nó sẽ làm hại các em nhỏ ở đây mất!"
Lời nói của cô bảo mẫu như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Uyên, buốt giá và đau đớn. Cô bé tái mét, đôi mắt mở to nhìn cô bảo mẫu, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Rồi cô bé lại nhìn sang Quang.
Quang đứng đó, cả người ướt sũng và đầy vết thương nhưng khuôn mặt cậu không hề biểu lộ chút cảm xúc nào như một pho tượng đá. Một nụ cười nhếch mép, đầy vẻ chế giễu, bỗng xuất hiện trên môi cậu, một nụ cười quen thuộc mà Uyên đã từng thấy khi Quang đối mặt với lũ bắt nạt, một nụ cười đầy bất cần và khinh bỉ.
Nhưng lần này, nụ cười đó không phải để dọa nạt người khác, mà là để che giấu một nỗi đau đang cồn cào trong lòng cậu, một nỗi đau của sự bị ruồng bỏ.
Quang nhìn Uyên, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai, giọng cậu khàn đặc vì mệt mỏi và đau đớn nhưng vẫn giữ được sự cộc cằn quen thuộc như một con dao cắt vào tim Uyên. "Mày làm loạn đủ chưa? Tao đã nói là không được rồi mà."
Cậu dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua vẻ mặt thất vọng đến tột cùng của Uyên, thấy đôi mắt cô bé đã ngấn lệ. Rồi cậu lại quay đi, nhìn vào khoảng không vô định, nhìn vào những ánh mắt khinh bỉ, xa lánh của những người xung quanh, những ánh mắt đã quen thuộc đến ám ảnh.
"Một con sâu bọ mục ruỗng nhúc nhích cố gặm nhấm vào cây gỗ mục nát để sống sót trong cái xã hội rác rưởi này như tao, thì làm sao có thể sống tốt được cơ chứ?" Giọng Quang trầm đục, đầy vẻ cay đắng và tự giễu cợt, từng lời nói như những mũi kim đâm vào tim Uyên, xát muối vào vết thương lòng cô bé.
"Mày nghĩ tao là ai? Một thằng nhóc bụi đời không có tên tuổi, không có cha mẹ, không có nhà cửa, sống như súc vật, ăn bám vào rác rưởi, lớn lên từ bùn đất và máu. Mày nghĩ tao có thể bước vào cái nơi sạch sẽ, tử tế này ư? Mày nghĩ tao có thể đi học cùng mày, mặc bộ đồng phục sạch sẽ, ngồi trong lớp học như những đứa trẻ bình thường ư? Mày nghĩ tao có thể trở thành một người bình thường ư? Mày ảo tưởng đủ chưa, đồ ngu ngốc?"
Uyên nhìn anh, đôi mắt cô bé ưa ứa nước mắt, hốc mắt đỏ hoe vì uất ức và đau đớn. Trái tim cô bé thắt lại, đau nhói như có ai đó đang siết chặt lấy. Cô bé biết Quang đang cố tình đẩy cô bé ra xa, cố tình nói những lời cay nghiệt để cô bé từ bỏ, để cô bé không phải vướng bận vào cuộc đời tăm tối của cậu. Nhưng cô bé không thể.
Cô bé siết chặt tay, những ngón tay trắng bệch, miệng mím chặt đến mức bật máu, gằn giọng nói từng từ trong uất ức, trong tiếng nức nở đang chực trào, vang vọng trong không khí tĩnh lặng của trại trẻ.
"Tôi biết... tôi biết chứ!" Giọng Uyên run rẩy nhưng đầy kiên quyết, đầy sức mạnh. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên má cô bé, không thể kìm nén.
"Tôi biết xã hội này đối xử với cậu thế nào! Tôi biết họ coi thường cậu! Tôi biết cậu đã phải chịu đựng những gì từ khi còn bé, những đau khổ mà không ai thấu hiểu!"
Cô bé ngừng lại, lấy hơi, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Tôi biết cậu không có nơi nương tựa, không có gia đình, không ai quan tâm anh ngoài những đứa trẻ đó! Nhưng tôi... tôi chỉ muốn cậu sống tốt hơn! Tôi muốn cậu có một cuộc sống bình thường như bao người khác! Tôi muốn báo đáp ân tình của cậu, những gì cậu đã làm cho tôi, những gì cậu đã hy sinh vì tôi!"
Uyên tiến lại gần hơn, bất chấp mọi ánh mắt dò xét, đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào Quang, ánh mắt đầy sự cầu xin, sự tuyệt vọng và một tình cảm mãnh liệt mà cô bé không dám gọi tên, nhưng lại bùng cháy trong tim.
"Dù cho thế giới này ruồng bỏ cậu, dù cho họ có khinh bỉ cậu, dù cho họ có coi cậu là sâu bọ, nhưng tôi không thể! Tôi không thể bỏ mặc cậu được! Tôi không thể sống một mình mà không có cậu! Cậu đã trở thành một phần của tôi rồi, Quang à! Cậu là người duy nhất không bỏ rơi tôi! Cậu là người duy nhất bảo vệ tôi! Cho dù có chết tôi cũng phải ở cạnh cậu, chỉ ở cạnh cậu thôi! Tôi không cần gì hết, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi thôi, Quang à!"
Cô bé hét lên, giọng lạc đi vì đau khổ và tuyệt vọng, những lời đó như xé toạc không khí, như một lời thề nguyện thiêng liêng, khắc sâu vào tâm trí Quang.
Lời nói của Uyên như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Quang, không phải để làm đau, mà là để phá vỡ lớp băng dày bao phủ. "Cho dù có chết tôi cũng phải ở cạnh cậu, chỉ ở cạnh anh thôi!" "Cậu đã trở thành một phần của tôi rồi." "Cậu là người duy nhất không bỏ rơi tôi."
Những lời đó như sấm sét đánh vào tai cậu, vừa lạ lẫm, vừa ấm áp đến bỏng rát, vừa khiến cậu bối rối tột độ. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là "một phần" của bất cứ ai, hay là "người duy nhất" của ai đó.
Cậu chỉ là một kẻ sinh tồn, một thằng nhóc bụi đời không có nơi nương tựa, không có gia đình, không có tương lai. Nhưng lời nói của Uyên lại chân thật đến lạ như một thứ phép thuật xua đi tất cả những nỗi đau thể xác đang hành hạ cậu, xoa dịu những vết sẹo trong tâm hồn cậu, lấp đầy những khoảng trống trong trái tim cậu mà cậu không hề hay biết sự tồn tại của chúng.
Và rồi, đột nhiên, Uyên buông tay Quang. Cô bé xoay người, lao đi, chạy thật nhanh ra khỏi cổng trại trẻ, chạy về phía con đường lớn, bóng lưng nhỏ bé của cô bé dần khuất dạng trong màn sương mờ ảo của buổi sáng, mang theo cả tiếng nức nở nghẹn ngào. Nước mắt vẫn lăn dài trên má cô bé nhưng cô bé không quay đầu lại.
Có lẽ cô bé muốn Quang hiểu rằng cô bé không thể từ bỏ cậu và cô bé cũng không muốn Quang phải chịu đựng sự khinh miệt của mọi người vì cô bé nữa. Cô bé cần một khoảng lặng để dứt bỏ khỏi nỗi đau đó.
Quang đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô trong thầm lặng như một bức tượng đá. Cậu không thể nhúc nhích. Mưa đã tạnh nhưng trong lòng cậu lại là một cơn bão tố, một sự hỗn loạn chưa từng có. Cậu nhìn vết máu khô trên tay mình, nhìn những vết thương đang nhức nhối trên cơ thể mình.
Cậu luôn tự nhận mình là một con sâu bọ mục ruỗng, một kẻ không có gì để mất, một kẻ không có giá trị. Nhưng lời nói của Uyên, sự kiên cường và tình cảm mãnh liệt của cô bé đã làm tan chảy tảng băng trong trái tim cậu, phá vỡ lớp vỏ bọc mà cậu đã dày công xây dựng suốt bao năm qua.
Trái tim vốn hóa đá lại đập nhanh một vài nhịp kỳ lạ, mạnh hơn bao giờ hết, một nhịp đập mà cậu chưa từng cảm nhận, một nhịp đập mang tên Uyên.
Có lẽ cậu đã yêu... đã yêu cái dáng vẻ nhỏ bé nhưng kiên cường cố chấp này rồi? Một tình cảm vừa đau đớn, vừa ngọt ngào, vừa xa lạ, vừa thân thuộc.
Cậu không biết đó là tình yêu hay thứ gì, cậu không có khái niệm về tình yêu. Nhưng cậu biết, từ giờ trở đi, cuộc sống của cậu sẽ không còn như trước nữa. Uyên đã bước vào cuộc đời cậu và cậu đã không thể đẩy cô bé ra khỏi tim mình nữa rồi. Giờ đây, cậu có một thứ để bảo vệ, không chỉ bằng nắm đấm, mà bằng cả trái tim mình.