← Quay lại trang sách

Chapter 9 Tôi Sẽ Mãi Không Bỏ Rơi Em

Ánh nắng ban mai của khu ổ chuột chưa bao giờ thấy Quang đứng bất động lâu đến thế. Cậu đứng đó, như một bức tượng đá giữa đống đổ nát và mùi ẩm mốc, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Uyên khuất dần.

Trái tim cậu, vốn tưởng đã hóa đá bởi những năm tháng khắc nghiệt, giờ đây lại đập những nhịp lạ lùng, vừa mạnh mẽ vừa đau đớn, một cảm giác mà cậu chưa từng biết đến, chưa từng cho phép mình cảm nhận.

Cậu đã đẩy cô bé đi, đã nói những lời cay nghiệt nhất để tự bảo vệ mình, để ngăn cô bé bước vào thế giới tăm tối, đầy rẫy nguy hiểm và khinh bỉ của cậu. Cậu tin rằng đó là cách tốt nhất cho cô bé.

Nhưng chính những lời đó, những từ ngữ sắc lạnh mà cậu đã thốt ra, lại như một lưỡi dao cứa vào lòng cậu, sâu hơn bất kỳ vết thương thể xác nào mà lũ côn đồ đã gây ra đêm qua. "Cho dù có chết tôi cũng phải ở cạnh cậu, chỉ ở cạnh cậu thôi!"

Lời nói của Uyên vang vọng trong tâm trí Quang, rõ ràng đến từng câu chữ, từng âm tiết, như một lời nguyền thiêng liêng. Cậu thấy hình ảnh cô bé nhỏ bé, ướt sũng trong màn mưa tầm tã, kiên cường che chắn cho cậu khỏi những cây gậy và thanh sắt gỉ sét của lũ côn đồ. Cậu thấy sự chân thành, sự quan tâm, một tình cảm thuần khiết mà cả đời cậu chưa từng được nhận, chưa từng dám hy vọng sẽ có được.

Mấy giờ đồng hồ trôi qua, Quang vẫn đứng đó, bất động như một bức tượng giữa dòng chảy của cuộc sống khu ổ chuột. Nỗi đau thể xác do những vết thương đang nhức nhối dường như không thấm vào đâu so với nỗi đau tinh thần đang cồn cào trong lòng cậu.

Lũ trẻ trong nhà tạm đã thức giấc, tiếng cười nói, tiếng cãi cọ nhỏ nhẹ vọng ra. Thằng Bi, với dáng vẻ khập khiễng quen thuộc, chạy ra, nắm lấy ống quần cậu, đôi mắt to tròn nhìn cậu đầy lo lắng. "Anh Quang, anh không sao chứ? Anh bị thương à?"

Giọng thằng bé run rẩy, đầy sự sợ hãi. Quang cúi xuống, khẽ xoa đầu thằng bé bằng bàn tay còn lành lặn, cảm nhận sự tin tưởng tuyệt đối của lũ trẻ vào cậu. Cậu nhìn những khuôn mặt nheo nhóc, những đôi mắt ngây thơ đang chờ đợi cậu mang về miếng ăn, một chút hy vọng trong cuộc sống khốn khó.

Nhưng trong tâm trí cậu, hình ảnh Uyên cứ hiện lên mãi không dứt. Cô bé đã chạy đi trong nước mắt vì cậu, vì những lời nói độc địa mà cậu đã thốt ra. Một nỗi hối hận cồn cào dâng lên, thiêu đốt tâm can cậu.

Cậu không thể để cô bé một mình, không thể để cô bé phải chịu đựng sự tổn thương vì những lời nói vô tình của cậu, vì sự cố chấp của cậu. Cậu đã quen với việc bị bỏ rơi, bị lãng quên, bị cả thế giới ruồng rẫy, nhưng cậu không thể, tuyệt đối không thể bỏ rơi Uyên. Cô bé là ánh sáng duy nhất đã chiếu rọi vào cuộc đời tăm tối của cậu.

Quang quay người, từng bước chân khập khiễng, đau đớn rẽ theo hướng Uyên đã đi, bỏ lại phía sau những tiếng gọi yếu ớt của lũ trẻ. Mùi bùn đất, mùi rác rưởi vẫn vương vít trong không khí ẩm ướt sau mưa, nhưng giờ đây, chúng dường như không còn quan trọng nữa, không còn ám ảnh cậu.

Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, một mục tiêu rõ ràng: tìm Uyên. Cậu không biết cô bé đi đâu, không biết cô bé đang ở đâu, nhưng cậu phải tìm thấy cô bé, bằng mọi giá, dù có phải lục tung cả thành phố này.

Cơn đau từ những vết thương vẫn hành hạ Quang mỗi bước đi, nhưng ý chí tìm Uyên đã át đi tất cả. Con đường từ khu ổ chuột đến trại trẻ mồ côi giờ đây hiện ra dưới ánh nắng ban ngày, khác hẳn với vẻ mịt mờ, lạnh lẽo của đêm qua. Những vũng nước đọng lại sau cơn mưa đêm qua phản chiếu bầu trời xám xịt, những đám mây vẫn còn lảng vảng, mang theo chút buồn bã.

Quang đi qua những con hẻm chật chội, những khu nhà ổ chuột san sát, nơi tiếng cãi vã, tiếng trẻ con khóc lóc hòa lẫn vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của sự cùng cực. Cậu đi qua những khu chợ tạm bợ, nơi mùi cá ươn, mùi rau thối xộc vào cánh mũi, khiến dạ dày cậu cồn cào vì đói.

Cậu tìm kiếm Uyên khắp mọi nơi mà cô bé thường lui tới. Đầu tiên, cậu đến cổng trại trẻ mồ côi, nơi cô bảo mẫu vẫn còn đứng đó, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác và sự đề phòng khi thấy cậu xuất hiện trở lại.

Quang không nói gì, chỉ liếc nhìn qua, ánh mắt sắc lạnh lướt nhanh qua khuôn mặt lo lắng của bà ta. Cô bảo mẫu thấy cậu, như một phản xạ tự nhiên, vội vàng đóng chặt cổng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi và kinh hãi, như thể Quang là một con quỷ dữ. Quang không để tâm, cậu biết mình không được chào đón ở nơi đó, không ai muốn một kẻ như cậu bén mảng đến.

Cậu tiếp tục đi, đến trường học của Uyên. Giờ học đã bắt đầu, sân trường vắng tanh, chỉ có tiếng giảng bài vọng ra từ các lớp học, tiếng bút viết sột soạt, tiếng giáo viên giảng bài đều đều.

Quang đứng khuất sau gốc cây bàng cổ thụ lớn tuổi, nơi họ thường chia sẻ bánh bao và những câu chuyện nhỏ nhặt.

Cậu nhìn vào cánh cổng, nhìn vào những bức tường cao ngất, những ô cửa sổ sáng đèn, lòng tràn ngập một cảm giác lạc lõng, một sự xa cách không thể vượt qua, như thể cậu đang đứng giữa hai thế giới khác biệt. Thế giới của cô bé quá sạch sẽ, quá ngăn nắp, quá khác biệt so với thế giới của cậu, một thế giới của sự hỗn loạn và bẩn thỉu.

Quang tiếp tục hành trình của mình, đi dọc theo những con phố quen thuộc mà cậu và Uyên từng đi qua mỗi sáng, trên đường đến trường. Cậu cố gắng lục lọi trong trí nhớ, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của cô bé.

Liệu cô bé có quay lại thư viện không? Hay cô bé sẽ đến công viên, nơi có bãi cỏ xanh mát, những khóm hoa đủ màu sắc mà cô bé từng nhắc đến với ánh mắt mơ màng? Mỗi nơi cậu đi qua, mỗi góc phố cậu rẽ vào, cậu lại nhớ đến một câu chuyện, một lời nói, một nụ cười của Uyên. Ký ức về cô bé ùa về, rõ ràng và sống động như thể cô bé đang ở ngay bên cạnh cậu.

Cậu nhớ về lần Uyên kể về những cuốn sách. "Thư viện thành phố có rất nhiều sách hay, cậu ạ. Có cả sách về các vì sao, về vũ trụ rộng lớn, về những thế giới không tưởng, về những người anh hùng." Giọng cô bé đầy vẻ hào hứng, đôi mắt lấp lánh như những vì sao mà cô bé đang nhắc đến.

Quang nhớ rằng, Uyên luôn say mê những câu chuyện về thế giới xa xăm, nơi không có đói nghèo, không có bạo lực, nơi mọi người đều sống trong hòa bình và hạnh phúc. Cô bé luôn tìm thấy niềm an ủi trong những trang sách đó.

Với hy vọng mong manh, một tia sáng le lói dẫn lối, Quang rẽ vào con đường dẫn đến thư viện thành phố, một con đường mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân tới. Đây là một khu vực hoàn toàn khác, nơi có những tòa nhà cao tầng hiện đại, những con phố sạch đẹp, những cửa hàng sang trọng, những con người ăn mặc lịch sự.

Cậu cảm thấy lạc lõng, như một con cá mắc cạn giữa sa mạc, không khí trong lành ở đây dường như cũng khiến cậu khó thở. Ánh mắt tò mò, xen lẫn khinh thường của những người đi đường đổ dồn vào cậu, như thể cậu là một vật thể lạ, một vết bẩn giữa bức tranh hoàn hảo. Họ né tránh cậu, co rúm lại, như thể cậu là một mầm bệnh có thể lây lan.

Quang đã quen với điều đó, đã chai sạn với những ánh mắt phán xét, nhưng hôm nay, sự khinh bỉ đó lại như những lưỡi dao sắc nhọn cứa vào lòng cậu, nhắc nhở cậu về vị trí của mình trong xã hội này.

Trong một góc khuất của công viên trung tâm, nơi có những khóm hoa đủ màu sắc đang đua nhau khoe sắc và hàng ghế đá yên tĩnh, ẩn mình dưới tán cây thiên tuế cổ thụ, Quang nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đến nao lòng.

Uyên đang ngồi đó, co ro trên chiếc ghế đá, đầu gục xuống đầu gối, mái tóc dài xõa xuống che khuất khuôn mặt.

Dù chỉ là một bóng lưng nhỏ bé, Quang vẫn nhận ra cô bé ngay lập tức. Mái tóc dài, đôi vai gầy guộc run rẩy, tất cả đều quen thuộc, tất cả đều in sâu vào tâm trí cậu.

Cậu cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô bờ bến dâng lên trong lòng, như thể một tảng đá lớn vừa được gỡ bỏ.

Quang bước đến gần, từng bước chân của cậu vang lên trên nền đá lát, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sáng. Uyên khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt cô bé sưng húp, đỏ hoe vì khóc quá nhiều nhưng khi nhìn thấy Quang, một tia kinh ngạc, rồi một sự nhẹ nhõm vô bờ bến, và cuối cùng là một niềm vui khôn tả hiện lên trong đôi mắt ấy. Cô bé không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm, như thể không tin vào mắt mình, như thể cậu là một ảo ảnh.

Quang đứng đó, trước mặt Uyên, cả người vẫn lấm lem bùn đất và vết thương, nhưng ánh mắt cậu giờ đây lại dịu dàng hơn bao giờ hết.

Cậu nhìn xuống cô bé, không biết phải nói gì. Cậu đã đi tìm cô bé, đã vượt qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu ánh mắt phinh bỉ, nhưng giờ đây, khi đã tìm thấy, cậu lại cảm thấy lúng túng, không biết phải bắt đầu từ đâu. Lời nói cay nghiệt hôm qua vẫn còn vang vọng trong tai cậu, như một lời nguyền.

Uyên khẽ mở miệng, giọng cô bé khàn đặc vì khóc quá lâu, đầy vẻ bất ngờ và một chút dè dặt. "Cậu... cậu đến đây làm gì?"

Quang im lặng một lúc, hít một hơi thật sâu, rồi khẽ đáp, giọng cậu khàn khàn, cố giữ vẻ cục cằn quen thuộc như một lớp vỏ bọc. "Tìm mày chứ làm cái đéo gì. Đồ phiền phức, chạy lung tung như con dở."

Cậu dừng lại, ánh mắt lảng đi, nhìn vào những khóm hoa thiên tuế xanh tốt đang đung đưa trong gió, cố gắng che giấu sự bối rối trong lòng. "Sao mày lại ở đây? Không về trại à? Mày đang làm gì vậy?"

Uyên cúi đầu xuống, giọng cô bé nhỏ xíu, như một lời thì thầm. "Tôi... tôi không muốn về. Tôi... tôi không muốn ở đó. Tôi không muốn nhìn những ánh mắt đó." Cô bé không nói thẳng ra lý do, nhưng Quang hiểu. Cô bé không muốn về nơi mà cô bé đã phải chứng kiến cậu bị sỉ nhục, nơi cậu bị coi là kẻ ghê tởm, một kẻ không có giá trị gì. Nơi đó đã trở thành một vết sẹo trong tâm hồn cô bé.

Quang khẽ thở dài, một tiếng thở dài mệt mỏi nhưng cũng đầy sự cảm thông. Cậu ngồi xuống bên cạnh Uyên, một khoảng cách nhỏ vẫn được giữ giữa hai người, như một ranh giới vô hình mà cả hai đều chưa dám vượt qua hoàn toàn.

Cậu cảm nhận được sự mệt mỏi và đau khổ từ cô bé, sự cô đơn đang bao trùm lấy cô. Quang vươn tay ra, một cách ngập ngừng, chậm rãi, rồi khẽ đặt lên mái tóc mềm mại của Uyên, xoa nhẹ. Cử chỉ vụng về, đầy lúng túng, nhưng lại chứa đựng tất cả sự an ủi mà cậu có thể trao.

"Tao... tao xin lỗi." Quang nói, giọng cậu khàn đặc, gần như không nghe thấy, như một tiếng gió thoảng qua. Đây là lần đầu tiên trong đời Quang nói lời xin lỗi, một lời xin lỗi xuất phát từ tận đáy lòng, đầy khó khăn và ngượng nghịu như một kẻ vừa mới học nói. Cậu cảm thấy một sự bối rối tột độ khi nói ra những lời đó, gương mặt cậu nóng bừng, nhưng cậu biết mình phải nói, phải chuộc lại lỗi lầm của mình.

Uyên ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn Quang, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên tột độ. Cô bé không ngờ Quang, một kẻ cục cằn, bất cần đời, lại có thể nói lời xin lỗi.

Nước mắt lại tuôn rơi trên má cô bé, nhưng lần này không phải là nước mắt của sự đau khổ, mà là nước mắt của sự nhẹ nhõm, của sự xúc động, của niềm hạnh phúc vỡ òa. Cô bé khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ để mặc những giọt nước mắt lăn dài.

"Tao... tao không muốn mày phải chịu đựng vì tao." Quang tiếp tục, giọng cậu vẫn cộc cằn, nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc, một sự yếu mềm hiếm có. "Tao là đồ rác rưởi, một con sâu bọ. Tao không xứng đáng với bất cứ điều gì tốt đẹp trong cuộc sống này. Mày... mày đừng có ngu ngốc như vậy nữa, đừng có bám víu vào tao làm gì."

Cậu nhìn thẳng vào mắt Uyên, ánh mắt phức tạp, đầy sự giằng xé giữa việc muốn đẩy cô bé ra xa và muốn giữ cô bé lại bên mình.

Uyên khẽ lắc đầu, nước mắt vẫn lăn dài trên má, nhưng một nụ cười nhẹ đã hé nở. "Không. Cậu không phải rác rưởi. Cậu không phải sâu bọ. Cậu là người tốt nhất mà tôi từng gặp trong cuộc đời này. Cậu... cậu đã cứu tôi rất nhiều lần. Cậu là người duy nhất quan tâm đến tôi, là người duy nhất không bỏ rơi tôi."

Giọng cô bé run rẩy, nhưng đầy sự kiên quyết, đầy lòng tin. "Tôi không ngu ngốc. Tôi biết mình đang làm gì, và tôi biết ai mới là người thật sự tốt bụng."

Cô bé tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ dần thu hẹp, chỉ còn vài centimet. Uyên khẽ dựa đầu vào vai Quang như một chú chim non tìm được nơi trú ẩn an toàn sau cơn bão, cảm nhận được hơi ấm và sự vững chãi từ cậu.

Quang không đẩy cô bé ra. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ cô bé, sự tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ. Tim cậu lại đập những nhịp đập lạ lùng, mạnh hơn, nhanh hơn, một nhịp đập chỉ dành riêng cho Uyên.

Quang khẽ vươn tay, vòng qua vai Uyên, ôm lấy cô bé một cách vụng về, vòng tay siết chặt hơn một chút. Cậu không quen với những cử chỉ thân mật như vậy, nó quá mới mẻ, quá dịu dàng so với cuộc sống của cậu.

Nhưng cậu biết, đây là điều mà cô bé cần lúc này, đây là điều cậu muốn trao cho cô bé. Cậu cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ dâng lên trong lòng, một sự bình yên mà cậu chưa từng có trong suốt cuộc đời đầy giông bão của mình.

"Tao sẽ... tao sẽ không bỏ mày." Quang thì thầm, giọng cậu khàn đặc, nghẹn ngào, như một lời thề nguyền thiêng liêng.

Lời hứa này không phải chỉ là một câu nói suông, không phải là một lời hứa bộc phát. Nó là một cam kết, một lời hứa xuất phát từ tận sâu thẳm trái tim cậu, một lời hứa mà cậu sẽ giữ bằng mọi giá, bằng cả sinh mạng mình. "Nhưng mày... mày đừng có ngu ngốc nữa. Đừng có chạy lung tung như vậy, tao sẽ lo lắng."

Uyên khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Quang, đôi mắt cô bé lấp lánh những giọt lệ. Một nụ cười nhẹ nở trên môi cô bé, một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sau cơn mưa, như xua đi tất cả những u ám trong lòng Quang. "Tôi biết. Cảm ơn cậu, Quang. Cảm ơn cậu vì tất cả." Lời cảm ơn đó chân thành, ấm áp, như một luồng gió mát lành thổi vào tâm hồn Quang, xoa dịu mọi vết thương.

Họ ngồi đó, dưới tán lá thiên tuế xanh mát, giữa công viên yên bình, đối lập hoàn toàn với thế giới hỗn loạn, bạo lực mà họ vừa trải qua.

Quang vẫn đầy vết thương, quần áo vẫn lấm lem bùn đất và máu khô. Uyên vẫn sưng húp mắt, khuôn mặt còn vương những vệt nước mắt. Nhưng trong khoảnh khắc đó, họ tìm thấy sự bình yên ở nhau, một sự bình yên mà thế giới bên ngoài, dù có cố gắng đến mấy, cũng không thể nào mang lại.

Mối quan hệ của họ đã bước sang một trang mới, sâu sắc và ý nghĩa hơn. Không chỉ là sự bảo vệ, không chỉ là tình bạn, mà là một sự gắn kết sâu sắc hơn, một tình cảm đang dần nảy nở, mạnh mẽ và kiên cường như chính hoa xương rồng mà Uyên đã từng nói. Cả hai đều đã nhận ra sự quan trọng của đối phương trong cuộc đời mình, họ là mảnh ghép còn thiếu của nhau.

Quang, từ một kẻ bất cần, vô cảm, chỉ biết sống sót, đã bắt đầu học cách quan tâm, cách xin lỗi, cách yêu thương. Uyên, từ một cô bé yếu ớt, luôn bị bắt nạt, đã tìm thấy sức mạnh, sự kiên cường và lòng dũng cảm để bảo vệ người mà cô bé yêu thương, để đứng vững trước mọi giông bão.

Con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai, nhiều khó khăn, nhiều thử thách đang chờ đợi họ. Nhưng giờ đây, họ không còn đơn độc nữa. Họ có nhau. Và đó là tất cả những gì họ cần để đối mặt với bất cứ điều gì.