← Quay lại trang sách

Chapter 27 Người Tôi Yêu Ơi, Hãy Đợi Tôi

Đêm Sài Gòn buông xuống, nhưng không hề mang theo sự yên bình. Đối với Quang, đó là một đêm không ngủ, một đêm của nỗi ám ảnh và sự báo thù đang sôi sục trong từng thớ thịt, từng mạch máu.

Tiếng động cơ xe máy gầm rú khắp các con phố, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người lao xao ở những khu chợ đêm vẫn tấp nập, tất cả như hòa vào bản giao hưởng hỗn loạn của một thành phố không bao giờ ngủ, nhưng trong tâm trí Quang, mọi âm thanh đều biến thành tiếng vọng của sự tuyệt vọng và nỗi giận dữ đang gào thét, muốn xé toạc màn đêm.

Sau khi ra lệnh cho hàng trăm "bóng ma" từ thế giới ngầm phân tán đi khắp các ngõ ngách của Sài Gòn, Quang không chần chừ một giây phút nào. Chiếc xe máy của cậu xé gió lao đi, lướt qua những con phố quen thuộc nhưng giờ đây lại mang một vẻ ma mị, đáng sợ.

Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên gương mặt cậu, làm nổi bật những đường nét căng thẳng, sắc lạnh.

Ánh mắt cậu, vốn dĩ đã sắc bén, nay càng thêm phần tàn nhẫn và quyết liệt, như mắt của một con thú săn mồi đang bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng xé nát bất cứ thứ gì cản đường. Mục tiêu của cậu là những sào huyệt của Hùng "Sẹo", những nơi mà hắn thường lui tới, những điểm nóng của giới cờ bạc và bảo kê mà cậu từng biết rõ như lòng bàn tay, những địa điểm bẩn thỉu nơi tội ác sinh sôi.

Điểm dừng chân đầu tiên của Quang là một quán karaoke nằm khuất trong một con hẻm nhỏ ở quận 10, gần khu vực chợ Hòa Hưng. Quán này có vẻ ngoài khá bình thường, với biển hiệu nhấp nháy đèn neon cũ kỹ, vẽ lên hình ảnh những cô gái ăn mặc hở hang và ly rượu vang đỏ.

Nhưng Quang biết rõ đây là một trong những sòng bạc trá hình lớn nhất của Hùng "Sẹo", nơi tiền bạc được đổ vào như nước và những giao dịch ngầm diễn ra thường xuyên, nơi bao nhiêu cuộc đời đã bị hủy hoại, bao nhiêu gia đình đã tan nát.

Từ những năm tháng còn là "đại ca" đường phố, Quang đã từng vài lần chạm trán với đàn em của Hùng "Sẹo" ở đây và cậu nhớ như in cái không khí ngột ngạt, ám mùi thuốc lá rẻ tiền, mùi rượu bia nồng nặc và mùi tiền bạc bẩn thỉu, trộn lẫn với sự thối nát của những linh hồn.

Quang dựng xe phịch xuống, tiếng động khô khốc vang lên giữa không gian vắng lặng, xé toang sự tĩnh mịch giả tạo của con hẻm, như một tiếng sét đánh ngang trời.

Cậu không thèm che giấu hành tung, không cần sự tinh vi thường thấy của Trưởng phòng An ninh Cộng đồng. Giờ đây, cậu là Quang "Đại ca", và cậu muốn bọn chúng biết cậu đã đến, biết cơn thịnh nộ của cậu sắp giáng xuống.

Cánh cửa kính mờ ảo của quán karaoke rung lên bần bật khi Quang đạp mạnh, dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy nó bật tung ra, va vào tường với một tiếng "rầm" vang dội, như một lời tuyên chiến không thể đảo ngược.

Mọi ánh mắt trong sảnh chính lập tức đổ dồn về phía cậu, kéo theo hàng loạt tiếng bát đĩa lanh canh va vào nhau, tiếng đổ vỡ của những chai bia.

Một vài tên bảo kê to con, xăm trổ đầy mình, đang ngồi lả lơi với những cô gái phục vụ trong bộ váy ngắn cũn cỡn, lập tức đứng bật dậy, ánh mắt cảnh giác xen lẫn bất ngờ khi nhận ra gương mặt lạnh lùng của kẻ vừa xông vào.

Sự nhận diện thoáng qua khiến chúng run sợ, bởi cái tên Quang "Đại ca" vẫn còn là nỗi ám ảnh, một huyền thoại sống trong giới ngầm Sài Gòn, một kẻ mà không ai muốn đối đầu khi hắn đã nổi điên.

"Thằng nào là chủ ở đây?" Quang cất giọng, tiếng nói của cậu vang lên trầm đục, như tiếng gầm gừ từ sâu trong lồng ngực, át đi cả tiếng nhạc xập xình ồn ào từ bên trong. Mỗi chữ như một lưỡi dao cứa vào không khí, lạnh lẽo đến thấu xương.

Một tên béo ú, đầu trọc, vẻ mặt ngông nghênh pha chút hợm hĩnh, bước tới. Hắn ta trông như một con lợn béo núc ních, ngực phanh ra khoe những hình xăm rồng phượng lòe loẹt, mắt ti hí đầy vẻ coi thường.

"Mày là thằng nào? Dám xông vào đây phá đám? Mày chán sống rồi à?" Hắn chưa kịp dứt lời, nắm đấm thép của Quang đã giáng thẳng vào mặt, nhanh như chớp, với một lực kinh hoàng, khiến hắn ngã lăn ra sàn, răng văng tứ tung, máu mũi chảy ròng ròng, bắn tung tóe lên nền gạch bóng loáng, tạo thành những vệt đỏ ghê rợn. Hắn ta ôm mặt rên rỉ thảm thiết.

"Tao hỏi lại lần nữa. Thằng nào là chủ?" Quang lạnh lùng nhắc lại, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt đang tái mét vì sợ hãi, đầy sát khí, khiến chúng không dám đối diện, không dám thở mạnh.

Một tên khác, có vẻ là quản lý sảnh, gã này gầy gò, mặt tái mét, mồ hôi túa ra như tắm, vội vàng bước tới, giọng run rẩy, lắp bắp: "Đại ca... đại ca Quang... Anh Hùng đang ở trên lầu... đang có khách quan trọng ạ..." Hắn ta cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy chết chóc của Quang.

"Dẫn tao lên!" Quang không chút nể nang, gằn giọng, không cho phép bất cứ sự từ chối nào. Cậu không muốn phí thêm một giây phút nào ở đây. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, Uyên càng thêm nguy hiểm.

Tên quản lý vội vàng dẫn đường, hai chân run lập cập, bước đi loạng choạng. Bước chân của hắn nặng nề, mỗi bước đi đều như đang dẫm trên gai, như đang bước vào cõi chết.

Căn phòng VIP ở tầng trên xa hoa nhưng đầy ám khí, với những bộ sofa da bóng loáng, đèn chùm pha lê lấp lánh và mùi rượu vang đắt tiền, mùi thuốc lá cao cấp. Tiếng cười nói đột ngột im bặt khi Quang xuất hiện, kéo theo làn khí lạnh lẽo của sự nguy hiểm, một luồng sát khí vô hình bao trùm căn phòng, khiến nhiệt độ trong phòng như giảm xuống vài độ.

Hùng "Sẹo" đang ngồi giữa đám người, với vết sẹo lớn vắt ngang một bên mặt, đôi mắt ti hí gian xảo, ánh lên vẻ tham lam và độc ác. Bên cạnh hắn là một vài tay anh chị cộm cán, mặt mũi bặm trợn, và những kẻ ăn chơi trác táng, vẻ mặt hèn hạ, đang cười nói rôm rả, nhưng giờ đây tất cả đều im bặt, ánh mắt đầy sợ hãi.

"Ồ, là thằng Quang đây mà." Hùng "Sẹo" nở nụ cười nhếch mép, cố tỏ ra bình thản nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ dè chừng và một chút bất ngờ, một chút sợ hãi.

"Lâu lắm không gặp. Trưởng phòng An ninh Cộng đồng danh tiếng mà lại viếng thăm ổ chuột của tao à? Có việc gì thế? Hay là mày nhớ cái thời tung hoành Sài Gòn của mày?"

"Thằng chó!" Quang không giữ nổi bình tĩnh thêm một giây phút nào nữa, cơn giận dữ đã dồn nén đến đỉnh điểm, muốn xé toạc lồng ngực.

Cậu xông thẳng vào, tốc độ nhanh đến mức Hùng "Sẹo" hoàn toàn bất ngờ, không kịp phản ứng. Quang túm chặt cổ áo Hùng "Sẹo" lôi xềnh xệch, nhấc bổng hắn lên khỏi ghế, khiến bộ dạng hắn trở nên thảm hại.

"Uyên đâu? Trại trẻ đâu? Mày dám động vào lũ trẻ con vô tội?"

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Hùng "Sẹo" hoàn toàn bất ngờ. Đám đàn em của hắn, vốn đang ngồi chơi bời, lập tức xông vào nhưng đã bị Quang hất văng ra như những con rối rách nát chỉ bằng một cú vung tay, không hề nương nhẹ.

Với cơn giận dữ tột độ, Quang không còn là con người nữa. Cậu tung liên tiếp những cú đấm, không chút thương tiếc, vào mặt Hùng "Sẹo".

Tiếng xương hàm kêu răng rắc, tiếng da thịt va đập khô khốc, máu tươi văng tung tóe lên sàn nhà và những bộ sofa sang trọng. Hùng "Sẹo" rên rỉ đau đớn, cố gắng chống cự nhưng hoàn toàn bất lực trước sức mạnh và cơn điên của Quang.

"Khốn nạn! Tao sẽ giết mày!" Quang gầm lên, siết chặt cổ áo Hùng "Sẹo", nhấc bổng hắn lên lần nữa, ghì sát mặt hắn vào mặt mình, ánh mắt đỏ ngầu như quỷ dữ. "Mày đã làm gì lũ trẻ? Trại trẻ đâu? Khai mau! Không thì mày sẽ chết dưới tay tao ngay lập tức!"

Hùng "Sẹo" ho sù sụ, mặt mày tím ngắt, giọng khàn đặc, đầy vẻ sợ hãi: "Khụ... khụ... tao... tao không biết... không liên quan... thằng viện trưởng... hắn nói chuyển đi rồi..."

"Mày nghĩ tao tin à?" Quang đấm thêm một cú trời giáng vào bụng hắn, cú đấm mạnh đến mức Hùng "Sẹo" phun ra một ngụm máu tươi lẫn dịch dạ dày.

"Ký hiệu của mày ở trong phòng Uyên! Thằng viện trưởng khốn nạn thế chấp lũ trẻ cho mày! Khai mau! Chuyển đi đâu? Mày đã làm gì Uyên?"

Hùng "Sẹo" run rẩy bần bật, ánh mắt đảo điên. Hắn biết tính Quang, kẻ đã từng làm mưa làm gió trong giới ngầm Sài Gòn. Nếu Quang đã nổi điên, hắn sẽ làm thật, sẽ không ngần ngại giết người. "Không... không phải tao... tao chỉ nhận... nhận thế chấp từ thằng viện trưởng... lũ trẻ... hắn chuyển đi rồi... chuyển sang một nơi khác ở ngoại ô... một kho bãi cũ... thuộc về một lão già... lão Mạnh 'Râu'... tao thề... tao không biết gì thêm! Còn con bé Uyên... nó... nó..."

Hùng "Sẹo" ngừng lại, nở một nụ cười ranh mãnh, ánh mắt lóe lên vẻ khinh bỉ và đắc thắng. "Nó...

nó đang ở trong quán này đó, thằng ngu! Ở ngay sau lưng mày ấy! Và nó... nó đã là của tao rồi!"

Lời nói của Hùng "Sẹo" như một nhát dao đâm thẳng vào tim Quang, khiến cậu chết sững. "Mày nói cái gì?"

Hùng "Sẹo" cười phá lên, tiếng cười ghê rợn và đắc thắng. "Sao? Không tin à? Con bé xinh đẹp như vậy, làm sao tao có thể bỏ qua được chứ? Nó đã van xin, đã khóc lóc... nhưng vô ích thôi! Hahaha!" Hắn ta liếc mắt ra hiệu cho đám đàn em.

Đột nhiên, từ phía sau, từ các góc khuất của căn phòng, và thậm chí từ các cánh cửa phòng VIP bên cạnh, hàng chục bóng người xông ra. Chúng cầm dao, mã tấu, gậy gộc, và cả súng tự chế, lao thẳng về phía Quang.

Đồng thời, từ bên ngoài quán, tiếng còi hú của xe vang lên, tiếng hô hoán "Thằng Hùng, chúng tao tới rồi!" và tiếng bước chân rầm rập của hàng chục người. Hùng "Sẹo" đã giăng bẫy! Hắn không chỉ có đàn em của mình, mà còn có sự tiếp viện từ hai băng nhóm khác, và có vẻ như còn có cả những kẻ giả dạng cảnh sát để đánh lừa. Quang đã quá tập trung vào cơn giận dữ mà không đề phòng.

Quang bị tấn công dồn dập từ mọi phía. Cậu phản ứng nhanh như chớp, hất văng vài tên, nhưng số lượng quá đông. Một tên đánh lén từ phía sau, một cú đập mạnh vào đầu Quang khiến cậu loạng choạng. Cậu lảo đảo, cố gắng giữ vững thăng bằng, nhưng đã bị bao vây.

Hùng "Sẹo", dù đang bị thương nặng, vẫn cố gắng đứng dậy, dựa vào một tên đàn em. Hắn nhếch mép cười đắc thắng. "Thằng ngu! Mày nghĩ tao sẽ để cho mày tự tung tự tác ở Sài Gòn này mãi sao? Lũ trẻ kia chỉ là mồi nhử thôi! Mày tự chui đầu vào rọ rồi!"

Quang bị dồn vào chân tường. Cậu vẫn còn sức mạnh, nhưng số lượng đối thủ quá lớn, và việc bị đánh lén khiến cậu mất đi lợi thế ban đầu. Máu từ vết thương trên đầu chảy dài xuống trán, làm nhòe đi tầm nhìn của cậu, nhưng không thể làm lu mờ ánh mắt rực lửa căm thù.

"Uyên đâu? Nếu mày dám động vào nó, tao thề sẽ khiến mày sống không bằng chết!" Quang gầm lên, giọng nói khàn đặc vì tức giận.

Hùng "Sẹo" tiến lại gần, khuôn mặt hắn đầy vẻ khinh bỉ và đắc thắng. Hắn ra hiệu cho đàn em giữ chặt Quang.

"Muốn biết con bé ở đâu à? Dễ thôi. Nó đang ở trong căn phòng bí mật dưới hầm. Nhưng nếu mày muốn cứu nó, mày phải chứng minh mày xứng đáng. Bò qua háng tao! Ngay bây giờ! Nếu mày làm được, tao sẽ xem xét việc trả lại con bé cho mày. Còn không, mày sẽ chết ở đây và con bé sẽ mãi mãi là của tao!"

Lời đề nghị của Hùng "Sẹo" như một cú đánh chí mạng vào lòng tự trọng của Quang, một nhát dao tẩm độc. "Bò qua háng tao!" Một hành động sỉ nhục tột cùng, một sự chà đạp lên tất cả những gì cậu đã cố gắng xây dựng, lên danh dự của một người đàn ông, của một "đại ca" từng lẫy lừng.

Ánh mắt đám đàn em của Hùng "Sẹo" đổ dồn vào Quang, đầy vẻ chế giễu và khinh bỉ. Hùng "Sẹo" dang rộng hai chân, hắn cười phá lên, tiếng cười đầy khinh miệt.

Cơn giận dữ trong Quang sôi lên như dung nham nóng chảy, muốn xé nát kẻ đối diện. Hàng năm qua, cậu đã cố gắng thoát khỏi thế giới đen tối, đã sống một cuộc đời lương thiện, đã làm một Trưởng phòng An ninh Cộng đồng đáng kính. Giờ đây, tất cả bị đạp đổ bởi một kẻ hèn hạ, và cậu phải chịu đựng sự sỉ nhục này vì Uyên, vì người con gái cậu yêu, "không sao cả." Cậu thì thầm.

Từng mạch máu trong người Quang co thắt lại, cơ hàm nghiến chặt đến ken két, tiếng răng rắc vang lên như tiếng xương vỡ. Nước mắt nóng hổi trộn lẫn với máu từ vết thương trên trán chảy xuống, nhưng đó không phải là nước mắt của sự yếu đuối, mà là nước mắt của sự phẫn uất, của nỗi nhục nhã tột cùng, của sự căm hờn.

Trong khoảnh khắc đó, Quang cảm thấy linh hồn mình đang bị xé rách, một phần lương thiện trong cậu đang chết đi.

"Thằng khốn nạn!" Quang gằn lên từng tiếng, nhưng không ai nghe thấy ngoài chính cậu. Ánh mắt cậu dán chặt vào đôi mắt ti hí gian xảo của Hùng "Sẹo", chứa đựng một lời thề nguyền câm lặng.

Với mỗi hơi thở đau đớn, Quang cúi xuống. Đầu gối cậu chạm sàn nhà bẩn thỉu, đầy máu và mảnh vỡ. Đôi bàn tay cậu, từng nắm giữ quyền lực và sự kính trọng, giờ đây run rẩy chạm vào nền gạch lạnh lẽo.

Hình ảnh Uyên với nụ cười hồn nhiên, với ánh mắt trong veo hiện lên trong tâm trí cậu, như một tia sáng yếu ớt giữa bóng tối của sự nhục nhã. Vì Uyên, cậu có thể làm bất cứ điều gì. Vì Uyên, cậu có thể nuốt trôi tất cả nỗi đau này.

Từng chút một, Quang bò về phía trước, thân thể cậu uốn mình, luồn lách qua khoảng trống giữa hai chân của Hùng "Sẹo".

Mỗi cử động là một nhát dao cứa vào tim, vào danh dự. Sự sỉ nhục này còn đau đớn hơn bất kỳ vết thương thể xác nào. Tiếng cười đắc thắng của Hùng "Sẹo" vang vọng bên tai cậu, như tiếng quỷ dữ reo hò. Đám đàn em của hắn cũng cười phá lên, chỉ trỏ, chế giễu.

Quang cảm thấy như một linh hồn đang lìa khỏi xác. Cậu đã vượt qua, đã chui qua háng Hùng "Sẹo". Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn cháy rực thù hận, nhưng ẩn sâu bên trong là sự đau đớn không thể tả. "Tao đã làm theo lời mày! Uyên đâu?"

Hùng "Sẹo" không giữ lời. Hắn cười khẩy, giọng điệu đầy khinh bỉ và tàn nhẫn. "Thằng ngu! Mày nghĩ con đàn bà đẹp như vậy, tao lại giữ! Làm gì để đưa cho mày? Mày mơ à!"

Đúng lúc đó, hắn bất ngờ cúi xuống, tóm lấy cổ áo Quang, nhấc bổng cậu lên như nhấc một con mèo con. Với một lực mạnh khủng khiếp, Hùng "Sẹo" ném Quang văng thẳng ra ngoài cửa phòng VIP, qua sảnh chính, và văng xuống nền gạch ngay giữa cửa quán karaoke.

Tiếng động cơ xe máy gầm rú từ xa, cùng với tiếng la hét của đám bảo kê dưới sảnh đã bị Quang đánh gục trước đó, vang vọng trong tai Quang khi cậu tiếp đất.

Hùng "Sẹo" đứng ở ngưỡng cửa, nhìn xuống Quang đang nằm rạp dưới đất, máu chảy thành vũng, ánh mắt hắn tràn ngập sự khinh miệt và hả hê. "Mày thấy không? Mày là cái thá gì chứ? Mày nghĩ mày có thể làm được gì tao? Mày chỉ là một thằng bỏ đi! Con bé Uyên... hahaha... sẽ mãi mãi là món đồ chơi của tao!"

Những lời nói đó, không chỉ là sỉ nhục, mà còn là sự tàn phá cuối cùng đối với tâm trí Quang. Ánh mắt Quang từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào gương mặt đắc thắng của Hùng "Sẹo". Không còn sự đau đớn, không còn sự nhục nhã.

Thay vào đó, là một ánh nhìn trống rỗng, lạnh lẽo, rồi bỗng chốc bùng lên một ngọn lửa địa ngục, một sự điên loạn không thể kìm nén. Một con ác quỷ đã trở lại, đã được tái sinh dưới thân thể phàm trần.

Mọi cảm xúc của một con người bình thường trong Quang đều tan biến. Nỗi sợ hãi, sự nhục nhã, sự yếu đuối, tất cả bị thiêu rụi bởi ngọn lửa thù hận.

Quang bật người dậy, động tác nhanh như cắt, không chút dấu hiệu của sự đau đớn. Vết máu trên trán, trên mặt cậu càng khiến cậu trông như một con quỷ thật sự vừa thoát ra từ địa ngục. Ánh mắt cậu đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt, tạo ra âm thanh ken két khủng khiếp.

"Thằng... chó...!" Quang gầm lên, giọng nói khản đặc, trầm đục, không còn là giọng của con người, mà là tiếng gầm của một con quỷ từ dưới địa ngục vang vọng khắp nơi.

Ngay lúc đó, tiếng động cơ xe máy gầm rú dữ dội hơn và từ các con hẻm xung quanh, hàng trăm chiếc xe máy cùng hàng trăm bóng người đổ về, bao vây quán karaoke "Thiên Đường Vắng".

Đó là đội quân "bóng ma Sài Gòn" của Quang, những kẻ mà cậu đã triệu tập, những kẻ đã thề trung thành với cậu, những kẻ đã từng là huyền thoại trong giới ngầm.

Tùng "Mặt Sẹo", Lộc "Lủi", Khải "Điên" dẫn đầu, ánh mắt chúng lóe lên sự kinh ngạc khi thấy Quang trong bộ dạng đầy máu và ánh mắt điên dại. Nhưng chỉ trong tích tắc, sự kinh ngạc đó biến thành sự trung thành tuyệt đối và khao khát được phục tùng.

"Đại ca!" Tùng "Mặt Sẹo" gầm lên. "Anh em đã đến!"

Quang không trả lời. Cậu chỉ đưa tay lên, chỉ thẳng vào Hùng "Sẹo" đang đứng chôn chân ở ngưỡng cửa, vẻ mặt đắc thắng ban nãy đã biến thành sự kinh hoàng tột độ khi nhìn thấy hàng trăm con người đang bao vây quán của hắn.

"GIẾT HẾT! KHÔNG THA MỘT TÊN!" Quang gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp con hẻm, át đi mọi âm thanh của đêm Sài Gòn, như một lời nguyền rủa, một huyết lệnh cuối cùng. Con ác quỷ đã trở lại, và đêm nay, máu sẽ đổ.

Đội quân "bóng ma Sài Gòn" không cần thêm bất kỳ lệnh nào. Chúng lao vào quán karaoke như một cơn sóng thần, hung hãn và tàn bạo, với tiếng la hét xung trận vang dội, cùng tiếng dao, mã tấu loang loáng trong ánh đèn đường. Cuộc càn quét đã chính thức bắt đầu, và Sài Gòn sẽ chứng kiến một đêm máu lửa nhất từ trước đến nay.