Chapter 28 Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Đang Đến
Tiếng gầm thét của Quang "GIẾT HẾT! KHÔNG THA MỘT TÊN!" xé toạc màn đêm Sài Gòn, mang theo hơi thở của địa ngục.
Từ sâu thẳm trong cổ họng, âm thanh đó không còn là giọng nói của một con người, mà là tiếng gầm của một mãnh thú vừa thoát ra khỏi xiềng xích, một con quỷ dữ đã trở lại, càn quét mọi rào cản. Ánh mắt cậu, giờ đây không còn chút ánh sáng nhân tính nào, chỉ còn lại sự đỏ ngầu của căm thù và điên loạn, phản chiếu ánh đèn neon nhấp nháy của quán karaoke "Thiên Đường Vắng" như ngọn lửa của một cuộc tàn sát sắp diễn ra.
Hùng "Sẹo", đứng chôn chân ở ngưỡng cửa phòng VIP, gương mặt tái mét cắt không còn giọt máu, vẻ đắc thắng ban nãy đã biến thành sự kinh hoàng tột độ. Hắn ta nhìn thấy hàng trăm bóng người đang lao tới như thủy triều, mỗi người đều mang theo sát khí ngút trời, với dao, mã tấu, gậy gộc và cả những khẩu súng tự chế loang loáng trong ánh sáng nhập nhoạng.
Hắn nhận ra những gương mặt đó, những kẻ từng là nỗi ám ảnh của giới ngầm Sài Gòn, những "bóng ma" mà hắn tưởng đã chìm vào quên lãng khi Quang "rửa tay gác kiếm". Giờ đây, chúng đã trở lại, và dẫn đầu là chính Quang "Đại ca", kẻ mà hắn vừa sỉ nhục đến tận cùng, kẻ đã bị chà đạp đến giới hạn cuối cùng.
Quang là người đầu tiên lao vào. Cậu không mang theo vũ khí, bởi cơ thể cậu giờ đây chính là vũ khí tối thượng, được tôi luyện bởi cơn giận dữ và nỗi đau. Nắm đấm của cậu giáng xuống một tên đàn em của Hùng "Sẹo" đang cố gắng chặn cửa, sức mạnh kinh hoàng khiến hắn ta bay văng vào tường, ngã bất tỉnh nhân sự, đầu đập mạnh xuống sàn phát ra tiếng "bịch" khô khốc, não bắn tung tóe. Tiếp theo, một cú đá vòng cầu vào thái dương một tên khác khiến hắn gục ngay tại chỗ, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng.
Quang di chuyển như một cơn lốc, không ai có thể chạm vào cậu, không ai có thể cản bước chân của cậu. Mỗi đòn đánh của cậu đều mang theo sự hủy diệt, không còn là những kỹ thuật chiến đấu được học bài bản, mà là bản năng nguyên thủy của một kẻ muốn phá hủy mọi thứ, muốn nghiền nát mọi chướng ngại vật.
Phía sau Quang, đội quân "bóng ma Sài Gòn" tràn vào. Tùng "Mặt Sẹo" cầm đầu một nhóm nhỏ, hắn lao vào những tên bảo kê còn lại trong sảnh, ánh mắt lạnh như băng.
Mã tấu của hắn vung lên, chém xuống không chút nương tay, mỗi nhát chém đều chính xác và tàn bạo, kết liễu nhanh gọn những kẻ ngáng đường.
Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, tiếng dao kiếm va chạm loảng xoảng, tiếng kêu la thảm thiết của những kẻ bị đánh, vang vọng khắp quán karaoke, hòa lẫn với tiếng nhạc nền vẫn còn xập xình một cách chói tai, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và kinh hoàng như địa ngục trần gian. Mùi máu tươi và mồ hôi chua nồng xộc lên mũi, khiến không khí trở nên đặc quánh.
Lộc "Lủi", với thân hình gầy gò nhưng nhanh nhẹn như một con chồn, luồn lách qua đám đông, nhắm vào những kẻ cố thủ ở các góc khuất.
Hắn sử dụng những con dao nhỏ, sắc lẹm, ra đòn cực kỳ hiểm độc, khiến đối thủ không kịp nhận ra mình đã bị hạ gục, chỉ cảm thấy một cơn đau thấu xương rồi gục xuống. Khải "Điên", ngược lại, lao thẳng vào đám đông như một cỗ xe tăng không phanh, hắn gầm lên những tiếng điên dại, vung gậy gỗ to bản, đập phá mọi thứ cản đường.
Hắn không chỉ đánh người, mà còn đập phá bàn ghế, chai lọ, đèn trang trí, biến sảnh chính thành một đống đổ nát chỉ trong vài phút, như một kẻ mất trí thực sự.
Đám đàn em của Hùng "Sẹo", dù đông đảo và có vũ khí, nhưng lại hoàn toàn mất tinh thần khi đối mặt với cơn cuồng nộ của Quang và sự tàn bạo của những "bóng ma".
Chúng không ngờ Quang lại có thể triệu tập một lực lượng lớn đến vậy, và cũng không lường trước được sự trở lại của một "đại ca" điên dại, không còn chút nhân tính nào như thế này. Một số tên cố gắng chống cự yếu ớt, nhưng đa phần đều bỏ chạy tán loạn, cố gắng thoát thân khỏi cái địa ngục đang nuốt chửng quán karaoke, nhưng ít kẻ có thể thoát được.
Quang không quan tâm đến những tên bỏ chạy. Ánh mắt cậu chỉ tập trung vào Hùng "Sẹo", kẻ đang cố gắng lùi lại vào sâu bên trong phòng VIP, gương mặt tái mét vì khiếp sợ. "Mày nghĩ mày có thể chạy thoát à, thằng chó?" Quang gầm lên, giọng nói đầy thù hận, vang vọng như tiếng vọng từ một nấm mồ. Cậu lao vào phòng VIP, nơi đám tay anh chị của Hùng "Sẹo" và hai băng nhóm liên minh đang cố gắng lập hàng phòng thủ cuối cùng.
"Đứng lại!" Một tên cộm cán của một trong hai băng nhóm liên minh, tên là Giang "Đầu Trọc", gã này nổi tiếng là tàn bạo và liều lĩnh, hắn ta vung mã tấu lao vào Quang, ánh mắt điên dại.
Nhưng Quang, với tốc độ và sức mạnh vượt trội, đã né tránh một cách dễ dàng, rồi tung một cú đấm móc mạnh vào hàm Giang "Đầu Trọc", sức mạnh của cú đấm khiến gã ta ngã vật ra sàn, hàm răng vỡ nát, máu và nước dãi phun ra, miệng nôn ra máu. Quang không dừng lại, cậu tiếp tục giáng xuống những cú đấm liên tiếp, những cú đá không ngừng nghỉ, vào người Giang "Đầu Trọc", cho đến khi gã ta bất tỉnh nhân sự, mặt mày biến dạng, không còn nhận ra hình hài con người.
Cuộc chiến trong phòng VIP cũng diễn ra chóng vánh. Hùng "Sẹo" đã đánh giá thấp cơn thịnh nộ của Quang và sức mạnh của những "bóng ma". Chúng là những kẻ đã từng đối mặt với sinh tử, đã sống trong giới ngầm khắc nghiệt nhất của Sài Gòn.
Khi Quang chỉ thẳng vào Hùng "Sẹo", tất cả đều hiểu rằng hắn ta chính là mục tiêu cuối cùng. Những kẻ liên minh với Hùng "Sẹo", dù đông hơn, nhưng không có sự gắn kết và tinh thần chiến đấu như đội quân của Quang. Chúng nhanh chóng bị áp đảo và đánh tan tác, xác chết nằm la liệt trên sàn nhà sang trọng.
Hùng "Sẹo" cố gắng bỏ chạy qua một lối thoát hiểm bí mật. Nhưng Quang đã nhanh hơn. Cậu lao tới, túm lấy chân hắn ta, kéo hắn ngã nhào xuống sàn. "Mày nghĩ mày có thể thoát được sao, thằng chó?" Quang đè lên người Hùng "Sẹo", hai tay bóp chặt cổ hắn, ánh mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng hắn. "Uyên đâu? Nói mau! Con bé ở đâu? Mày đã làm gì nó?"
Hùng "Sẹo" ho sù sụ, mặt mày tím ngắt, hai tay cào cấu vào tay Quang nhưng vô ích, sức lực hắn không còn chút nào để chống cự.
"Nó... nó... không có ở đây... Tao... tao đã nói dối... tao không biết nó ở đâu... khụ... khụ... đó là Mạnh... Mạnh 'Râu'..."
Cơn giận dữ trong Quang bùng lên như một ngọn núi lửa đang phun trào, thiêu rụi mọi thứ. Lời nói dối tàn nhẫn của Hùng "Sẹo", sự sỉ nhục vừa rồi, và nỗi lo lắng tột độ cho Uyên, tất cả như những ngọn lửa đổ thêm dầu vào cơn điên của Quang. Cậu xiết chặt tay hơn nữa, đến mức Hùng "Sẹo" mắt trợn trắng, sắp ngạt thở.
"Thằng khốn! Mày dám lừa tao? Mày dám chơi trò này với tao?" Quang siết đến mức Hùng "Sẹo" bắt đầu co giật, mặt mũi tím ngắt.
"Đại ca!" Tùng "Mặt Sẹo" xuất hiện, gương mặt hắn đầy máu nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. "Quán đã dọn dẹp xong. Không tìm thấy dấu vết nào của các bé hay cô quản lý. Không có hầm bí mật nào cả. Có vẻ thằng chó này đã lừa chúng ta. Mạnh 'Râu' là kẻ đứng sau, thưa đại ca."
Quang buông lỏng tay, Hùng "Sẹo" ngã vật ra sàn, ho sù sụ, cố gắng hít thở từng hơi khó nhọc. Quang nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ tột cùng.
"Mày may mắn đó, Hùng "Sẹo". Tao không giết mày bây giờ. Tao sẽ để mày sống, để mày chứng kiến tất cả những gì mày có bị hủy diệt. Sau đó, tao sẽ quay lại và xử lý mày một cách xứng đáng. Nhưng trước tiên, nói cho tao biết, Mạnh 'Râu' rốt cuộc đang ở đâu? Hắn giấu lũ trẻ ở đâu?"
Hùng "Sẹo" run rẩy, ánh mắt cầu xin. "Tôi... tôi không biết chính xác... hắn có nhiều kho bãi... nhưng gần đây hắn thường lui tới một khu công nghiệp bỏ hoang ở Hóc Môn... đó là một địa điểm mới... hắn ta rất kín kẽ... có thể... có thể các bé ở đó... hắn nói sẽ bán chúng đi nước ngoài..."
Lời nói của Hùng "Sẹo" như một tia sét đánh thẳng vào Quang. Bán đi nước ngoài? Điều đó có nghĩa là Uyên sẽ bị đưa ra khỏi Sài Gòn, khỏi Việt Nam, và có thể sẽ không bao giờ được tìm thấy nữa. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Quang, nhưng ngay lập tức bị thay thế bởi một cơn thịnh nộ mới, lớn hơn, khủng khiếp hơn.
Quang quay người bước đi, để lại Hùng "Sẹo" đang run rẩy, bất lực trên nền nhà đầy máu và bãi nôn. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là tiếp tục cuộc càn quét, buộc Hùng "Sẹo" và những kẻ đồng bọn phải khai ra nơi Uyên bị giam giữ, hoặc phải tự tìm ra, không còn thời gian để chần chừ.
Tiếng gầm rú của hàng trăm chiếc xe máy vang vọng khắp các con phố, một đoàn xe khổng lồ với những bóng người đen đủi, mang theo sát khí và sự điên cuồng, lao vun vút trên đường vành đai ngoại ô Sài Gòn như một đạo quân từ địa ngục vừa thoát ra.
Từ quán karaoke, cuộc càn quét của Quang và đội quân "bóng ma" lan rộng như một trận dịch hạch, nhắm vào tất cả các địa bàn của Hùng "Sẹo" và những băng nhóm liên minh với hắn, những kẻ dám thách thức cơn thịnh nộ của "đại ca" Quang.
Mục tiêu tiếp theo là một kho hàng cũ ở khu vực Thủ Đức, nơi được biết đến là điểm tập kết ma túy và hàng lậu của băng Hùng "Sẹo", đồng thời cũng là nơi hai băng nhóm liên minh thường xuyên gặp mặt.
Khi đội quân của Quang kéo đến, hơn năm mươi tên đàn em của Hùng "Sẹo" và băng nhóm liên minh đã cố thủ bên trong, với súng ngắn, mã tấu và cả súng tự chế. Trận chiến diễn ra khốc liệt hơn nhiều so với ở quán karaoke, bởi chúng đã có thời gian chuẩn bị và nhận được tin báo về cuộc càn quét.
Quang dẫn đầu đội hình, cậu không quan tâm đến họng súng hay những nhát mã tấu vung tới. Cậu lao vào như một ác quỷ, với những cú đấm, cú đá đầy uy lực, hạ gục bất cứ kẻ nào dám cản đường, không một chút do dự hay nhân nhượng.
Cậu đập phá các thùng hàng, các bao tải, lật tung mọi thứ để tìm kiếm dấu vết của Uyên. Ánh mắt cậu quét qua từng góc khuất, từng ngóc ngách, hy vọng tìm thấy một thứ gì đó, một sợi dây chuyền, một món đồ chơi, bất cứ thứ gì dù là nhỏ nhất.
Tùng "Mặt Sẹo" và Lộc "Lủi" dẫn đầu hai cánh, thực hiện chiến thuật đánh bọc sườn, cắt đứt đường lui của đối thủ, không cho chúng một cơ hội để thoát thân. Tiếng súng nổ lẹt đẹt, tiếng kim loại va chạm leng keng, tiếng la hét của đàn ông, tiếng đổ vỡ của hàng hóa, tất cả tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn, nhuốm màu bạo lực, như một bộ phim kinh dị diễn ra giữa đời thực.
Khải "Điên" thì vẫn như một con quỷ bị ám, hắn vừa chiến đấu vừa cười phá lên những tiếng cười ghê rợn, khiến đối thủ khiếp vía. Hắn không có chiến thuật, chỉ có sự tàn bạo và sức mạnh phi thường. Hắn dùng gậy, dùng tay, thậm chí là dùng đầu để húc đổ kẻ thù, không cho chúng một cơ hội để thở, để van xin.
Quang không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng gầm lên ra hiệu lệnh, hoặc chỉ tay về phía mục tiêu tiếp theo, ánh mắt như muốn xé xác kẻ thù. Cậu không cảm thấy đau đớn từ những vết thương trên người, không cảm thấy mệt mỏi.
Trong tâm trí cậu, chỉ có hình ảnh của Uyên, bị hành hạ, bị làm nhục, và nỗi ám ảnh phải tìm thấy cô bé, phải trả thù cho sự sỉ nhục vừa rồi. Sự tức giận đã biến cậu thành một cỗ máy hủy diệt không biết mệt mỏi, không có cảm xúc, không có giới hạn.
Cả khu kho hàng biến thành một bãi chiến trường. Những tên đàn em của Hùng "Sẹo" dần dần bị áp đảo. Chúng không thể chống lại sức mạnh và tinh thần chiến đấu điên cuồng của đội quân "bóng ma" đã được tôi luyện qua bao năm tháng trong giới ngầm khắc nghiệt nhất của Sài Gòn.
Những kẻ cố thủ đều bị hạ gục không thương tiếc, những kẻ bỏ chạy đều bị truy đuổi không ngừng nghỉ. Quang và đàn em không để lại một kẻ nào nguyên vẹn, không để lại một góc nào chưa bị lục soát, thậm chí là đập phá những bức tường giả để tìm kiếm lối thoát bí mật.
Sau khi kho hàng bị càn quét sạch sẽ, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Uyên hay các đứa trẻ, Quang quay lại với ánh mắt đỏ ngầu. Cậu không thất vọng, bởi mỗi sự hủy diệt đều là một bước tiến gần hơn đến Mạnh "Râu".
"Tiếp theo! Những sòng bài còn lại của Hùng "Sẹo"! Và các tụ điểm của hai băng nhóm đã liên minh với hắn! Lật tung hết lên cho tao! Tìm bất cứ kẻ nào có liên quan đến Mạnh 'Râu'! Ép chúng khai!"
Lời hiệu triệu của Quang như một cơn cuồng phong. Đoàn xe máy khổng lồ lại rầm rập di chuyển, tỏa ra khắp các quận ngoại ô Sài Gòn, như một đội quân chinh phạt. Từ Thủ Đức, chúng kéo đến Bình Thạnh, Gò Vấp, rồi vòng về các khu công nghiệp ở Bình Tân, Hóc Môn.
Mỗi nơi chúng đi qua, những tụ điểm cờ bạc, những quán bar trá hình, những nhà chứa, những điểm tập kết hàng hóa bất hợp pháp của Hùng "Sẹo" và các băng nhóm liên minh đều bị tấn công, càn quét không thương tiếc, biến thành đống đổ nát và tro tàn.
Ở một sòng bạc ngầm nằm sâu trong khu dân cư đông đúc của quận Bình Thạnh, nơi một băng nhóm chuyên bảo kê cho Hùng "Sẹo" trú ngụ, tiếng la hét và đổ vỡ vang vọng cả một khu phố, khiến người dân trong khu vực không dám ló mặt ra khỏi nhà.
Quang lao vào như một cơn bão, không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội phản kháng. Cậu đấm gãy xương sườn một tên cầm mã tấu, đá văng một tên khác đang cầm dao. Những người chơi bạc trong sòng, những kẻ bán hàng và cả những gái làng chơi đều hoảng loạn chạy trốn, nhưng không ai dám cản đường Quang và đội quân của cậu, bởi sự sợ hãi đã đóng băng mọi hành động.
Tùng "Mặt Sẹo" chỉ đạo anh em lục soát từng ngóc ngách, từng căn phòng, từng chiếc tủ khóa, tìm kiếm bất cứ manh mối nào về Uyên hoặc Mạnh "Râu". Tiền bạc bị vứt vung vãi, đồ đạc bị đập phá tan tành.
Không một dấu vết. Quang tiến đến một tên quản lý sòng bạc đang run rẩy co ro trong góc, túm tóc hắn kéo dậy. "Nói! Mạnh 'Râu' giấu người ở đâu? Hắn có điểm yếu gì? Nếu mày không muốn chết không toàn thây!"
Tên quản lý mặt tái mét, nôn ra mật xanh mật vàng. "Tôi... tôi không biết... Mạnh 'Râu' là kẻ bí ẩn... hắn không tin ai... chỉ có một vài người cấp cao mới biết được... nhưng tôi nghe nói hắn có một nhà kho ở Hóc Môn... khu công nghiệp cũ... rất ít người biết..."
"Chính xác là chỗ nào? Mày có biết hắn liên lạc với ai trong đám Hùng "Sẹo" không?" Quang gằn hỏi, ánh mắt như muốn xuyên thủng tâm can hắn.
"Chỉ có thằng Cò, tay chân thân tín của Mạnh 'Râu', nó thường xuyên liên lạc với Hùng 'Sẹo' để giao dịch... Hắn thường dùng một căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô, gần bãi rác để gặp mặt..." Tên quản lý lắp bắp, nỗi sợ hãi đã vượt quá mọi giới hạn.
Quang ném hắn ta xuống đất như một món đồ bỏ đi. "Tùng! Lộc! Khải! Tập hợp! Hóc Môn! Khu công nghiệp cũ! Và tìm thằng Cò! Lật tung mọi ngóc ngách của Sài Gòn này lên cho tao!"
Lời ra lệnh của Quang, mỗi chữ đều chứa đựng sự phẫn nộ tột cùng, được truyền đi nhanh chóng. Cả đội quân "bóng ma" lập tức thay đổi hướng, như những con sói đói khát được chỉ dẫn đến con mồi mới. Tiếng gầm rú của xe máy lại vang lên, xé tan sự tĩnh lặng của đêm khuya.
Thành phố Sài Gòn đêm đó chứng kiến một cuộc càn quét chưa từng có trong lịch sử giới ngầm. Không phải là tranh giành địa bàn, không phải là trả thù cá nhân đơn thuần. Đây là một cuộc trả thù hủy diệt, một sự thị uy tàn bạo, một lời cảnh báo gửi đến tất cả những kẻ dám động vào Quang và những người cậu bảo vệ.
Hàng chục tụ điểm bị san bằng, hàng trăm kẻ giang hồ bị đánh đập không thương tiếc, những kẻ bỏ chạy đều phải nhận lấy sự truy đuổi không ngừng nghỉ từ những "bóng ma" của Quang. Các bệnh viện ngầm, các phòng khám tư nhân của giới giang hồ đều quá tải bởi số lượng người bị thương.
Thời gian dường như ngưng đọng trong cơn cuồng nộ của Quang. Mặt trời bắt đầu mọc, những tia nắng yếu ớt đầu tiên chiếu rọi lên thành phố Sài Gòn, nhưng không thể xua đi bóng tối của tội ác và sự trả thù.
Máu đã đổ rất nhiều, mùi tanh tưởi hòa lẫn với mùi khói xe và bụi bặm. Quang và đội quân của cậu, mình mẩy đầy máu và bụi bẩn, không một chút nghỉ ngơi. Cậu không cảm thấy đói, không cảm thấy khát, chỉ có một ngọn lửa duy nhất cháy trong lòng cậu – ngọn lửa tìm Uyên và trả thù.
Cả một khu vực rộng lớn ở ngoại ô Sài Gòn đã biến thành bãi chiến trường, với những quán xá tan hoang, những nhà kho bị phá nát, những con đường vương vãi mảnh vỡ và vết máu khô.
Tin tức về "Quang Đại ca trở lại" và cuộc càn quét khủng khiếp của hắn lan truyền như cháy rừng trong giới giang hồ, gieo rắc nỗi kinh hoàng tột độ. Không ai dám ra mặt, không ai dám cản đường. Ngay cả những băng nhóm lớn khác cũng phải ẩn mình, run sợ trước cơn thịnh nộ của kẻ đã từng là "huyền thoại".
Quang, với hình hài của một con người nhưng linh hồn của một ác quỷ, tiếp tục dẫn dắt đội quân "bóng ma" của mình. Cậu không còn là Trưởng phòng An ninh Cộng đồng, không còn là người đàn ông lương thiện. Cậu là một biểu tượng của sự báo thù, một cơn ác mộng sống động, đang càn quét khắp Sài Gòn để tìm kiếm thiên thần của mình.
Đến gần trưa, sau khi càn quét và hủy diệt thêm ba tụ điểm khác của Mạnh "Râu" ở các khu vực lân cận Hóc Môn, cuối cùng họ cũng tìm thấy "thằng Cò", tay chân thân tín của Mạnh "Râu", đang cố gắng lẩn trốn trong một căn nhà hoang gần bãi rác khổng lồ của Sài Gòn. Hắn ta bị Tùng "Mặt Sẹo" và Khải "Điên" lôi ra, gương mặt bầm dập, ánh mắt đầy kinh hoàng.
Quang không nói một lời. Cậu tiến lại gần thằng Cò, cúi xuống, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào hắn. "Nói. Mạnh 'Râu' giấu Uyên ở đâu? Nói tất cả những gì mày biết về hắn. Về cái kho bãi ở Hóc Môn. Về kế hoạch của hắn. Nhanh." Giọng cậu trầm thấp, khàn đặc, không chút cảm xúc, nhưng mỗi từ đều như một lưỡi dao cứa vào tâm trí thằng Cò.
Thằng Cò run rẩy bần bật, nước mắt và nước mũi chảy ròng ròng. Hắn nhìn ánh mắt của Quang, và hắn biết rằng đây không phải là một lời đe dọa suông. Quang không còn là con người nữa.
"Đại ca... tôi... tôi xin đại ca tha mạng... tôi sẽ nói hết... tất cả... Mạnh 'Râu' hắn... hắn giấu lũ trẻ ở một nhà kho cũ, số 23, đường số 5, trong khu công nghiệp bỏ hoang ở Hóc Môn... hắn tính đêm nay sẽ chuyển chúng ra cảng, bán ra nước ngoài..."
Thông tin cuối cùng này như một nhát dao cuối cùng đâm xuyên tim Quang, đồng thời cũng như một tia sáng le lói cuối cùng trong màn đêm đen tối. Hắn ta định bán Uyên đi nước ngoài? Cơn giận dữ bùng lên đến đỉnh điểm.
"Tùng! Lộc! Khải! Tất cả anh em! Hóc Môn! Nhà kho số 23, đường số 5! Nhanh lên! Nếu thằng Mạnh 'Râu' dám động đến một sợi tóc của Uyên, tao thề sẽ khiến hắn phải trả giá bằng cả trăm lần!"
Quang gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp bãi rác, như một lời thề nguyền độc địa, báo hiệu cho sự kết thúc của một đêm đẫm máu, và mở ra một cuộc đối đầu cuối cùng.
Đội quân "bóng ma Sài Gòn", dù mệt mỏi và kiệt sức, nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm. Tiếng xe máy lại gầm rú, lao đi như những cơn lốc xoáy, hướng về mục tiêu cuối cùng: nhà kho số 23 ở Hóc Môn.
Đêm dài ở Sài Gòn vẫn còn rất dài, và máu vẫn sẽ tiếp tục đổ. Quang, với hình hài của một con người nhưng linh hồn của một ác quỷ, tiếp tục dẫn dắt đội quân "bóng ma" của mình, để lại phía sau những con đường đầy đổ nát, những kẻ thù bị nghiền nát, và một nỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ thế giới ngầm. Mục tiêu cuối cùng của cậu đã rõ ràng.