PHỤ CHƯƠNG TÌNH YÊU NHÂN VỊ-Kính tặng nhân loại đã và đang đau khổ vì Tình Yêu-T.M-
Tạo Hóa đã ban cho loài người Tình Yêu, để sống, và chỉ có loài người mới mong được hưởng cái biệt huệ ấy mà thôi.
Hân hạnh thay cho loài người, và quý quá thay Tình Yêu thiêng liêng ấy! Loài người, đã đem khả năng của Trí Khôn và Tư Dục (intelligence, désirs) mà tận dụng Tình Yêu trên mọi lãnh vực: Cá nhân, gia đình, tổ quốc và nhân loại. Họ đua nhau yêu đương đúng mức và đủ mọi chiều hướng (hợp lý và phi lý). Họ hoan hô ‘’Tình yêu vĩnh cữu’’. Họ cổ võ cho tình yêu và sử dụng nó (vật chất cũng như tinh thần) bằng đủ mọi cách bí mật cũng như công khai.
Từ những vụ tình vụng trộm, đến những mẫu tình phô bày trên mặt giấy, người ta đề cao Tình Yêu không tiếc lời, tiếc tiếng. Nhưng khốn nỗi là hầu hết, họ không biết lái hướng Tình Yêu theo chiều Luân Lý, mà chỉ đặt nó trên nền tảng nhục dục hay trong vòng vụ lợi mà thôi. Họ viện lẽ rằng Tình Yêu có Lý của nó! Đây chỉ là một lý luận của phái lãng mạn lỗi thời (phái của Lamertine Pháp).
Thảng hoặc, có ai không tỏ dấu yêu đương trước sắc đẹp, thì họ đã vội bảo kẻ ấy là ‘’sắt, đá, hay hình cây tượng gỗ’’ chứ không phải là một con người bằng xác thịt có một ‘’quả tim’’! Hoặc nhỡ một ai chân thành hy sinh cho một mối tình cao thượng, thì họ thì thào bảo nhau là ‘’ngu si khờ khạo’’.
Tại sao thế? Bởi vì hầu hết con người bị nhục dục và vị lợi tính chi phối, nên mất cả tự do tinh thần (liberté morale hay liberté d'option) mất cả tự do chọn lựa, chẳng khác nào những ‘’tù nhân’’ trong huyền truyện của Platon. Họ đang bị dục tình và đam mê trói buộc trong hang, không làm sao thấy được ánh sáng của lý trí bên ngoài. Vì thế mà họ đầu độc ý nghĩa thiêng liêng của chữ Tình, rồi nhiên hậu cũng vì nó mà chuốc họa vào thân, và gây tai biến cho nhân loại.
Từ phạm vi vật chất (nam nữ lường gạt lẫn nhau), họ đưa Tình Yêu phiêu lưu đến lãnh vực tinh thần. Họ biến nó thành một lý tưởng mà họ tự đánh giá là rất cao siêu. để lấy nó làm mục tiêu tranh đấu cho lợi riêng của một nhóm, hay cho bè lũ. Hậu quả là nhân loại vô tình sát hại lẫn nhau. Họ khéo bảo. Vì ‘’Tình Yêu Nhân Loại’’ mà thúc đẩy Bà nầy đấu tranh Phái khác, hay Giai Cấp kia thủ tiêu Giai Cấp Thù Địch nọ, để mưu hạnh phúc cho nhân dân hoặc để kéo Thiên Đàng cộng sản xuống Trần Gian cho Nhân Loại.
Bởi thế, khi bình tâm quan sát lại lịch trình diễn tiến của Tình Yêu, từ ‘’lãnh thổ’’ cá nhân, gia đình, tổ quốc đến ‘’sân khấu’’ nhân loại, con người hiện đang đau thương, bắt đầu ‘’hoài nghi hai chữ Ái Tình’’.
Phải. Hoài nghi là đúng, vì từ nguồn gốc thiêng liêng, thì Tình Yêu là vô vị lợi, là hy sinh cao cả, là ánh sáng của Đấng Tối Cao.
Khi con người đưa nó đến chốn sa đọa đê hèn, thì nó chỉ còn là vị lợi, là ích kỷ xấu xa, làm u mê của thú tính.
Tình Yêu, dù tha thiết mấy giữ những cặp uyên ương bị đam mê (passion) trói buộc, cũng đáng ngờ vực.
Thử hỏi, khi ‘’hương tàn phấn lạt’’ hay những lúc ‘’tiền tài tán tận’’; chữ tình kia liệu có còn vẹn thủy chung, hay cũng rã tan theo tiền tài và hương phấn.
Mối Tình Mẫu Tử thiêng liêng cao quý dường nào, mà ngày nay con người cũng phải hoài nghi. Nếu Tình ấy trọn vẹn, thì tại sao lại có những bà ‘’mẹ tương lai’’, vì danh dự hão hay vì tư lợi tạm. Mà đành giết con từ lúc nó còn trong trứng nước. Chưa kể những bà Mẹ, bằng lòng giao phó đứa con ngoan cho kẻ khác (vú em hoặc thân nhân bên chồng) để theo tiếng gọi của chàng Trai trẻ hơn chồng, hoặc đuổi theo bóng dáng ô-tô, nhà lầu của một cụ già đáng tuần cha, chú.
Thử hỏi trên đời, được mấy bà mẹ biết lo việc nuôi dạy con cho nên người? Thay vì, làm đẹp vừa đủ, các bà lại bỏ hết ngày giờ vào việc tô điểm cái ‘’sơn hà của mình’’ để cố giữ cái ‘’tình già’’ của đức ông chồng trước sức quyến rũ của gái tơ. Làm như thế, các bà lầm tưởng các bà thương con, mà sự thật con hư vì thiếu dạy, thì thử hỏi bà thương con hay thương bà?
Tình thương cha mẹ có giá trị ngàn vàng từ nghìn xưa, thế mà nay, cũng không sao tin được nữa. Vì chính nó cũng đã bị thuyết ‘’đề cao xã hội’’ (chối bỏ luân lý, miệt thị con người) bóp méo vo tròn rồi. Nếu không, sao ngoài kia, lại có kẻ theo lệnh đảng, đem mẹ cha ra đấu tố, nguyền rủa và giết đi. Họ viện lẽ cha mẹ là những phần tử thối nát của xã hội cũ, cần phải diệt để kiến tạo một xã hội mới thần tiên hơn, trong ấy không còn cha mẹ ông bà, mà chỉ có toàn là đồng chí và đồng chí mà thôi.
Con người cũng không dám tin là chân thành cái Tình Yêu Tổ Quốc của một số đông người ‘’buôn bán cách mạng’’ tại sao? Bởi lẽ, khi cờ đến tay họ lại phất ngược chiều (trang sử vừa lật qua đã minh chứng). Thay vì Yêu Tổ Quốc họ lại Phủ Nhận để Bán đi, hoặc Tình Yêu ấy chỉ được chiếu tỏa trong vòng bè đảng chật hẹp mà thôi.
Chí đến Tình Yêu Nhân Loại, là tình cao siêu nhất của con người, mà hiện tình bi đát của nhân loại phân tranh, cũng không cho phép con người hoàn toàn tín nghiệm.
Mà tin làm sao được, vì có những người hô hào ‘’yêu nhân loại’’, ‘’giải phóng con người’’, lại đang trắng trợn gây căm thù, tạo chiến tranh, lôi cuốn con người vào lò sát sanh, mà chính họ là bọn đồ tể của nhân loại. Chẳng hạn con người vô tội, sống trong các nước cộng sản đang bị tình yêu của lũ vô thần ‘’chiếu cố’’ đến, một cách rất tàn bạo đau thương.
Trời ơi! Như thế thì con người đã mất hẳn Tình Yêu rồi sao? Thưa quý vị đừng vội bi quan, và cũng không nên ‘’đánh liều nhắm mắt đưa chơn...’’
Bởi vì bi quan sinh ra chán nản. còn phó cho số mạng thì đâm ra liều. Cả hai thái độ đều đưa ta đi lạc hướng và đẩy ta vào sa đọa cả.
Tình yêu của con người chưa mất hẳn đâu; vì của ấy là Đấng Toàn Thiện ban cho, thì Người không bao giờ lấy lại.
Sở dĩ có tình trạng Tình Yêu mất giá trị thiêng liêng của nó là vì con người bị dục vọng và vị lợi ám ảnh. Nếu con người biết trở lại tâm linh của mình, biết giá trị thiêng liêng của nhân vị, chiến thắng được dục vọng của thú tính (animalité de l'homme) trong con người, nhận nguồn gốc nền luân lý nhơn loại ở Đấng Tối Cao, thì con người mới tìm lại được ‘’chân nghĩa của tình yêu’’ và trả nó về địa vị chính đáng của nó, nghĩa là trên vị trí vô vị lợi và hy sinh cao cả (hợp với Thiên lý).
Vậy những ai, trong lúc họ nghiễm nhiên phụ bạc vợ chồng, đấu tố và bạc đãi mẹ cha, không tròn phận cha mẹ, buôn dân bán nước, chà đạp nhân loại, mà nói tôi yêu Nhân Loại, tôi Hy Sinh Cho Hạnh Phúc Loài Người, thì xin mời họ hãy mau trở lại, bắt đầu thương yêu chính mình cho trọn vẹn (cải tạo tinh thần đúng theo luân lý thiên nhiên) nhìn nhận nguồn gốc thiêng liêng cao quý của mình (là Đấng Tối Cao chứ không phải là Vật Chất), ăn ở cho trọn đạo vợ chồng, làm tròn nhiệm vụ mẹ cha, thờ kính phụ thân cho phải đạo, tôn trọng phẩm giá con người (dù mình có ưu thế gì, hay ở địa vị nào trong xã hội), rồi sẽ nghĩ đến việc yêu nước thương nòi, và sau sẽ tính chuyện nới rộng tình Bác Ái ra ‘’anh em bốn bể’’.
Ngày nào con người chưa biết làm tròn bổn phận đối với bản thân (đối kỷ), chưa biết yêu thương nhau chân thật, ‘’yêu vì hạnh phúc của kẻ mình yêu’’ (đối xã) yêu bằng cái tình yêu nhân vị (đối thiên) mà Tạo Hóa đã giao phó cho mình ở đời nầy, thì đừng mong thấy bóng Hòa Bình và Hạnh Phúc trở lại trần gian. Vì từ mấy ngàn năm trước, Mặc Tử, cha đẻ thuyết ‘’kiêm ái’’ cũng đã có dịp quả quyết rằng vì ‘’người ta không biết yêu nhau mà loạn’’.
(Đặc san Nhân Vị, số 4)