- 7 -
Nửa sau năm 1960, cũng là thời điểm cách lúc chúng tôi ăn than đá không lâu, cả nhà nhận được tin cô tôi sắp sửa làm lễ cưới với chàng phi công ấy. Để giải quyết chuyện đồ dùng trong nhà cho cô, bà nội qua nhà tôi thương lượng với mẹ và cuối cùng quyết định hạ cây thu cổ thụ đã hơn trăm năm tuổi để nhờ ông thợ mộc giỏi nhất thôn họ Phạm đóng tủ giường bàn ghế. Tôi đã thấy chính bố tôi đã đưa ông Phạm về nhà đo đo đếm đếm cái cây. Hình như biết là mình sắp chết nên tôi thấy cây thu run rẩy, lá đập vào nhau kêu rào rào chẳng khác nào những tiếng khóc.
Nhưng rồi mọi chuyện hầu như không tiến triển thêm được tí nào. Tôi sốt ruột chạy qua nhà bà nội định thăm dò tình hình thì bị bà lấy gậy đuổi ra khỏi nhà. Tôi nhận ra, chỉ có mấy ngày mà hình như bà đã già thêm mấy chục tuổi, trông bà chẳng khác gì những “mụ phù thủy” trong truyền thuyết!
Một buổi sáng, sau một trận tuyết kéo dài, vầng mặt trời đỏ một cách kỳ lạ. Chúng tôi đến lớp, chân xỏ trong giày cỏ mà vẫn cảm thấy chân tay đều lạnh cóng. Trong sân vận động, chúng tôi vừa chạy vừa la hét như muốn dùng tiếng la hét của mình để xua đi cái rét. Đột nhiên, một âm thanh kinh hoàng vang lên giữa thinh không. Chúng tôi đứng sững giữa sân vận động, đồng loạt ngước mắt nhìn lên. Hiện ra trước mắt chúng tôi là một con chim khổng lồ, màu đỏ sẫm, sau đuôi là một luồng khói rất dày, màu đen - có hai con mắt màu đỏ - đang run rẩy, đúng hơn là đang chao đảo bổ nhào xuống, đúng vào chỗ chúng tôi đang đứng. Máy bay! Mẹ ơi! Máy bay! Có lẽ nào nó sẽ đáp xuống sân vận động, nơi chúng tôi đang đứng?
Bọn học sinh chúng tôi chưa bao giờ được trông thấy một chiếc máy bay trong cự ly gần đến như vậy. Gió từ đôi cánh của nó làm lông gà và cỏ khô, lá khô trên sân vận động bốc lên cao. Nếu nó đáp xuống ngay trên sân vận động này thì hay biết mấy! Chúng tôi đã có thể chứng kiến tận mắt, thậm chí có thể sờ vào thân thể của nó và nếu có may mắn thêm chút nữa, chúng tôi đã có thể chui vào bụng nó để mà nhìn mà ngắm, biết đâu là có thể nghe viên phi công ấy kể một vài câu chuyện về cuộc đời chiến đấu của anh. Anh ấy có thể là chiến hữu của người dượng tương lai của tôi. Nhưng không, chiến hữu của dượng tôi phải lái chiếc “Tiêm kích - 5” mới đúng, so với chiếc máy bay này thì đẹp hơn nhiều, do vậy, dượng tương lai của tôi nhất định không phải là chiến hữu của người lái chiếc máy bay này. Nhưng, nói gì thì nói, đã là người lái máy bay thì trong mắt chúng tôi, tất cả đều là anh hùng. Có thể bắt một khối sắt khổng lồ bay liệng giữa không trung như thế cũng đã đủ để biến thành thần thánh, cũng đã đủ để trở thành anh hùng rồi. Tôi không kịp nhìn thấy gương mặt người phi công ấy nhưng sau sự kiện ấy, rất nhiều bạn cùng lớp với tôi thề độc rằng, qua lớp kính trước đầu máy bay, chúng đã nhìn thấy gương mặt của người phi công - Chiếc may bay mà trong thâm tâm tôi khẳng định là sẽ rơi xuống sân vận động, ngay chỗ chúng tôi đang đứng rõ ràng là không tự nguyện đột nhiên ngóc đầu dậy, quay ngoắt về phía bên phải, bụng nó cạ vào đầu ngọn cây dương ở đầu thôn rồi bay thẳng ra đồng lúa mạch. Chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ. Tiếng nổ này nghe có vẻ trầm đục hơn hẳn so với tiếng nổ “siêu âm” mà anh hai tôi đã giải thích trước đó. Chúng tôi cảm thấy đất dưới chân mình run rẩy, chao đảo, tai bùng nhùng oong oong, mắt nổi đom đóm. Tiếp ngay sau đó là một đụn khói hòa lẫn với ngọn lửa màu đỏ sậm xông thẳng lên trời, ánh mặt trời lập tứng biến thành đỏ bầm và chúng tôi ngửi thấy một một vị quái lạ đến độ tức thở.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, hồn phách chúng tôi mới quay trở lại và chạy ùa ra phía đầu thôn. Vừa chạy đến con đường lớn dẫn vào thôn, chúng tôi đã nhận thấy không khí nóng một cách đột ngột. Chiếc máy bay đã nổ tung thành hàng chục mảnh, một cánh chống xuống đất cháy phừng phừng như một ngọn đuốc khổng lồ. Lửa cháy loang ra một khoảnh lúa mạch, mùi ngai ngái như da bị đốt xông lên. Đúng lúc ấy, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, ông Vương là người có kinh nghiệm nhất nên hô lớn: Nằm xuống!
Chúng tôi đồng loạt nằm xuống và theo lệnh ông Vương, bò lui về phía sau. “Bò nhanh, dưới cánh máy bay có đạn!” - Ông Vương quát lớn.
Sau đó chúng tôi mới biết, dưới cánh máy bay có thể gắn đến bốn quả đạn lớn, ngày ấy nó chỉ gắn hai quả. Nếu đủ bốn quả và cùng phát nổ, e rằng chúng tôi đã không còn trên cõi đời này nữa.
Sau vụ máy bay bị tai nạn ba ngày, bố tôi cùng với cánh đàn ông trong thôn đánh xe chuyển thi thể của viên phi công cùng với những mảnh vụn của chiếc máy bay đến sân bay quay về thì anh cả tôi hồng hộc chạy vào nhà. Kiện tướng chạy việt dã này đã chạy một mạch đến hai mươi lăm cây số từ trường trung học về nhà. Hai mươi lăm cây số! Một khoảng cách của một cuộc đua việt dã! Vừa lao vào nhà, anh ấy kêu lên được một tiếng: “Cô...” là đã giúi đầu xuống đất, sùi bọt mép, mắt chỉ toàn tròng trắng, hôn mê.
Mọi người vây quanh anh cả, người thì xoa thái dương, người thì ấn huyệt nhân trung, người thì bấm huyệt hổ khẩu, người thì xoa ngực...
“Cô cháu bị làm sao?”
“Cô cháu làm sao?”
Cuối cùng thì anh cả đã tỉnh, méo miệng khóc ngon lành.
Mẹ rót một cốc nước lạnh đổ vào miệng anh cả mấy ngụm rồi rưới tất cả nước còn lại lên mặt anh.
“Nói nhanh lên, cô bị làm sao?”
“ Chú phi công... bạn của cô... lái máy bay chạy trốn rồi...”
Chiếc cốc trên tay mẹ rơi xuống đất vỡ tan thành vô số mảnh vụn.
“Chạy đi đâu?” - Bố hỏi.
“Còn chạy đi đâu được nữa?” - Anh cả dùng ống tay áo lau nước trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói - “Đài Loan! Đồ phản bội, đồ súc sinh ấy đã bay qua Đài Loan đầu hàng Tưởng Giới Thạch rồi!”
“Cô con thì sao?” - Mẹ hỏi.
“Bị công an huyện dẫn đi rồi!”
Lúc này, nước mắt mẹ tôi đã trào ra ướt đẫm khuôn mặt. Mẹ dặn chúng tôi là không được cho bà nội biết chuyện này, cũng đừng đi nói tung tung với người trong thôn.
Anh cả nói: “Cần gì phải đến chúng con tuyên truyền. Toàn huyện đã biết hết chuyện này”.
Mẹ tôi vào buồng lấy ra một quả bí đỏ thật to đưa cho chị gái tôi, nói: “Đi, đi cùng mẹ sang thăm bà nội”.