- 9 -
Thưa tiên sinh,
Sáng hôm sau, cháu tôi cưỡi xe máy chạy từ huyện về, nhờ bố tôi đưa nó đến nhà bà cô để thăm dò chuyện về Vương Tiểu Thích. Bố tôi có vẻ khó xử, nói: “Ông nghĩ là đừng đến thì hay hơn. Bà cháu đã hơn bảy mươi tuổi rồi, sống được đến lúc này chẳng dễ dàng gì. Nhắc lại chuyện cũ chỉ làm bà thương tâm. Lại nữa, trước mặt ông cháu, bà cũng khó nói năng lắm”.
Tôi nói: “Tượng Quần à, ông nội cháu nói phải lắm. Cháu rất hứng thú với chuyện này thì chú sẽ đem tất cả những gì mà chú biết để nói với cháu. Thực ra, nếu cháu lên mạng internet, cháu cũng có thể biết ít nhiều chuyện này từ đầu đến cuối”.
Bởi vì tôi đã chuẩn bị tất cả tài liệu về cô để viết một cuốn tiểu thuyết - bây giờ lại đổi ý định, biến thành kịch - nếu là tiểu thuyết thì đương nhiên Vương Tiểu Thích sẽ là một trong những nhân vật chính. Để chuẩn bị cho cuốn sách này, tôi đã bỏ ra hơn hai mươi năm, lợi dụng tất cả các mối quan hệ, đến gặp tất cả những người có liên quan. Tôi đã từng đến ba sân bay mà Vương Tiểu Thích đã công tác, hỏi thăm những đồng đội trong cùng trung đội, đến thăm trung đội trưởng và phó đại đội trưởng của ông ta. Tôi cũng từng đặt chân loại máy bay “Tiêm kích - 5” mà Vương Tiểu Thích đã lái, cũng đến điều tra tại Trưởng Phòng Công an chống đặc vụ của huyện cũng như Trưởng Phòng Y tế huyện. Nói chung là, những điều tôi biết về cô và Vương Tiểu Thích nhiều hơn bất cứ ai. Điều đáng tiếc duy nhất là tôi chưa từng gặp mặt người phi công này. Còn bố của Tượng Quần, tức anh cả tôi đã từng được sự đồng ý của cô đến ẩn nấp tại rạp chiếu phim và tận mắt chứng kiến Vương Tiểu Thích cũng cô tay trong tay bước vào rạp. Chỗ ngồi của họ sát với anh cả tôi. Sau đó anh ấy kể lại rằng: Vương Tiểu Thích cao khoảng một mét bảy lăm, cũng có thể là bảy sáu hoặc bảy bảy, da trắng, khuôn mặt hơi gầy, đôi mắt không to nhưng rất sáng, hàm răng chỉnh tề, trắng nõn, sáng lấp lánh trong bóng tối.
Bố cháu nói, đêm ấy người ta chiếu bộ phim Liên Xô, chuyển thể từ bộ tiểu thuyết nổi tiếng Thép đã tôi thế đấy của nhà văn Liên Xô Ostrovsky. Bố cháu nói, ban đầu ông ấy còn len lén quan sát tất cả những cử động của cô và Vương Tiểu Thích nhưng sau đó thì bị lôi cuốn bởi những tình tiết cách mạng và tình yêu trên màn ảnh. Thời ấy, rất nhiều học sinh Trung Quốc và Liên Xô gửi thư cho nhau. Cô học sinh Liên Xô từng gửi thư cho bố cháu cũng ngẫu nhiên mang tên Donia, cho nên bố cháu dốc toàn bộ sự chú ý lên màn ảnh mà quên đi sứ mệnh cũng là một điều dễ hiểu. Nhưng không phải vì thế mà bố cháu không thu nhặt được gì. Trước khi chiếu phim, ông ấy đã tranh thủ để nhìn kỹ diện mạo của Vương Tiểu Thích. Trong giờ nghỉ giữa các cuốn phim (lúc ấy mỗi rạp chỉ có một máy chiếu), ông ấy đã ngửi thấy mùi kẹo rất thơm từ miệng Vương Tiểu Thích phả ra. Và tất nhiên là ông ấy cũng nghe thấy những tiếng nhai kẹo, nhai đậu rang của những người chung quanh. Lúc ấy, người ta vẫn cho phép mang tất cả những gì có thể ăn được vào rạp phim, cho dù là vật ấy có xả rác hay không xả rác. Dưới chân luôn luôn có một lớp rác dày cộp nào là giấy lộn, vỏ đậu lạc, vỏ trái cây... Xem phim xong, khi Vương Tiểu Thích lấy xe đạp trước cổng rạp phim và định đưa bà về ký túc xá của Phòng Y tế (lúc ấy bà của cháu tạm thời được điều động về Phòng Y tế huyện) thì bà của cháu cười nói: “Vương Tiểu Thích à, em giới thiệu với anh một người!”. Bố cháu đứng nấp sau cái trụ cổng to đùng không dám xuất hiện, Vương Tiểu Thích nhìn chung quanh hỏi: “Ai? Ở đâu?” - “Vạn Khẩu à, ra đây!”. Nghe thấy tiếng bà gọi, bố cháu mới líu ríu đi từng bước rời khỏi chỗ nấp. Lúc ấy bố cháu cũng đã cao gần bằng với Vương Tiểu Thích nhưng gầy lắm, chẳng khác nào một cây trúc, còn chuyện ném chiếc đĩa sắt cắt đứt sừng con trâu ngoài đồng là do chú thêm thắt vào mà thôi. Đầu tóc bố cháu lúc ấy bù xù trông chẳng khác nào một tổ chim - “Cháu em, Vạn Khẩu” - Bà cháu giới thiệu - “Ha ha! Thì ra là cậu nhóc ngồi bên cạnh để do thám ta!” - Vừa cười vừa nói, Vương Tiểu Thích vừa dùng bàn tay to bè đập đập lên vai bố cháu - “Vạn Khẩu, cái tên nghe hay quá” - Vương Tiểu Thích đưa một tay ra, nói tiếp - “Anh bạn nhỏ, lại đây, chúng ta làm quen với nhau, Vương Tiểu Thích!” - Bố cháu có vẻ sợ sệt đưa cả hai tay ra nắm lấy bàn tay của Vương Tiểu Thích, dùng hết sức lắc lắc vài cái.
Bố cháu nói, sau đó ông ấy có đến sân bay để chơi với Vương Tiểu Thích, lại được ăn một bữa cơm cực ngon ở đó, nào là tôm chiên, nào là thịt gà, nào là trứng xào rau, nào là cơm trắng... ăn tùy thích. Những lời kể của bố cháu khiến bọn chú chảy nước miếng. Bọn bạn chú nhìn bố cháu bằng cặp mắt hâm mộ. Đương nhiên chú cũng cảm thấy vinh dự lây, không chỉ vinh dự vì Vương Tiểu Thích mà còn vinh dự vì bố cháu. Ông ấy là anh cả của chú. Anh cả của chú đã từng được một phi công mời cơm!
Vương Tiểu Thích còn tặng cho bố cháu một cái kèn ácmônica hiệu Vân Tỉnh, là một cái kèn cao cấp. Bố cháu nói, Vương Tiểu Thích rất đa tài, đánh bóng rổ rất hay, động tác nhảy ba bước ném rổ của ông ấy thật đẹp. Ngoài việc biết thổi kèn acmônica, ông ấy còn biết kéo phong cầm, viết chữ bằng bút bi nhưng chẳng khác nào một nhà thư pháp, đẹp hết chê, lại còn biết vẽ tranh nữa chứ. Bố cháu nói, ông ấy đã dùng bút chì vẽ hình bà của cháu lên tường trong phòng ngủ của ông ấy, trông như người thật. Hoàn cảnh xuất thân của Vương Tiểu Thích không chê vào đâu được, bố ông ta là một cán bộ cao cấp, mẹ là giáo sư đại học. Loại người như vậy sao lại bay trốn sang Đài Loan để trở thành kẻ bị người ta đời đời khinh miệt?
Theo lời của trung đội trướng nói thì, Vương Tiểu Thích phải chạy trốn vì bị phát hiện lén nghe đài phát thanh của địch. Ông ấy có một chiếc đài bán dẫn có thể nghe được đài phát thanh Đài Loan. Đài phát thanh của Quốc dân đảng có một phát thanh viên phát âm rất hay, rất chuẩn và có sức lôi cuốn. Cô này có biệt hiệu là “Hoa mai trong đêm vắng”. Người ta kháo nhau là vì mê mẩn giọng nói cô này nên Vương Tiểu Thích biến thành kẻ phản bội. Có lẽ nào cô của chú vẫn chưa đủ sức để hấp dẫn ông ta? Người trung đội trưởng ra vẻ đầy kinh nghiệm nói: “Cô của cháu ấy à, đương nhiên là rất đẹp, rất tốt, xuất thân trong gia đình danh giá, tướng mạo đoan trang, lại là đảng viên. Căn cứ vào tiêu chuẩn thẩm mỹ đương thời, cô của cháu quá sức ưu tú. Tất cả chúng tôi đều thầm ghen tỵ với Vương Tiểu Thích. Nhưng cô ấy quá cách mạng, quá chân chính, lại gặp phải Vương Tiểu Thích là một kẻ đã bị tư tưởng của giai cấp tư sản đầu độc nên anh ta không thỏa mãn”. Sau đó, Phòng công an bảo vệ nội bộ đã phân tích nhật ký của Vương Tiểu Thích để lại và biết được rằng trong nhật ký, ông ấy đã đặt cho bà cháu một cái biệt danh là “Cây gậy màu đỏ”! “Đương nhiên - Trung đội trưởng nói - May mà có cuốn nhật ký này nên cô của cháu mới được giải cứu. Nếu không, cô ấy có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy hết được vết nhơ!”.
Thưa tiên sinh,
Tôi nói với cháu mình rằng, không chỉ cô tôi suýt bị hủy hoại về người đàn ông ấy mà ngay anh cả tôi cũng bị công an mời đến mấy lần. Chiếc kèn acmônica lại biến thành tội chứng để Vương Tiểu Thích mê hoặc thanh niên nên đã bị thu giữ. Trong nhật ký, Vương Tiểu Thích đã ghi: “Cây gậy màu đỏ” đem đứa cháu ngu ngốc của cô ta giới thiệu cho mình, lại là một cây gậy màu đỏ nữa! Thằng nhóc này mang lại thêm một cái tên hết sức kỳ quái: Vạn Khẩu - Nếu không có cuốn nhật ký của Vương Tiểu Thích, e rằng anh cả tôi cũng không ngóc đầu lên được.
Khi nghe tôi kể chuyện này, thằng cháu tôi nói: “Có khi là ông Vương Tiểu Thích cố ý viết như vậy chăng?”
Tôi nói: “Bà của cháu sau này cũng có suy nghĩ như vậy. Vương Tiểu Thích cố ý bảo vệ cho bà nên mới để lại cuốn nhật ký ấy. Do vậy mà tối qua bà đã nói, chính người này đã hủy hoại bà nhưng cũng đã cứu bà”.
Thưa tiên sinh,
Điều mà thằng cháu tôi quan tâm nhất vẫn là quá trình phản bội của Vương Tiểu Thích. Nó rất khâm phục kỹ thuật lái máy bay của Vương Tiểu Thích. Nó nói: “Điều khiển được máy bay “Tiêm kích - 5” bay ở độ cao năm mét trên mặt nước biển với tốc độ tám trăm cây số giờ, chỉ cần một sai sót nhỏ về kỹ thuật là đâm đầu xuống biển. Đúng là gan to! Đúng là siêu kỹ thuật! Một phi công siêu hạng”. Trước khi trốn chạy, mỗi lần ông ấy bay trên bầu trời thôn chúng tôi, ông ấy đều biểu diễn một pha độc đáo làm chúng tôi muốn đứng tim. Ngày ấy, bọn tôi kháo với nhau rằng, Vương Tiểu Thích từng lái máy bay sà xuống ruộng dưa ở đầu thôn chúng tôi, đưa tay ra khỏi buồng lái và hái một quả dưa đang nằm trên đất và sau đó thì... vút thẳng lên mây!
“Có phải là sau khi sang bên Đài Loan, ông ấy đã nhận thưởng đến năm nghìn lượng vàng?” - Cháu tôi hỏi.
“Có lẽ đúng là như vậy” - Tôi nói - “Nhưng dẫu có năm nghìn lạng vàng cũng có đáng gì. Tượng Quần à, cháu đừng quá hâm mộ ông ta. Tiền bạc, mỹ nữ chẳng qua là mây bay ngang mày. Chỉ có tổ quốc, vinh dự, gia đình mới là đáng quý nhất” - Cháu tôi nói: “Chú Ba à, không hiểu sao chú lại bảo thủ vậy? Lúc này là thời đại nào mà chú còn nói với cháu những lời ấy?”