← Quay lại trang sách

- 10 - 11 -

Mùa xuân năm 1961, cô tôi được giải oan sau vụ Vương Tiểu Thích, về công tác tại bộ phận phụ khoa của trạm xá công xã. Nhưng trong hai năm sau đó, cả bốn mươi thôn của công xã không có đứa trẻ nào ra đời. Nguyên nhân à? Đương nhiên là vì đói. Vì đói nên đàn bà không có kinh nguyệt. Vì đói mà đàn ông đều biến thành thái giám. Bộ phận phụ khoa của trạm xá công xã chỉ có hai người là cô tôi và một nữ bác sĩ họ Hoàng. Bác sĩ Hoàng tốt nghiệp tại một học viện Y học danh tiếng nhưng vì thành phần gia đình không tốt, lại là người thuộc phái tả nên mới bị đày xuống bệnh viện nông thôn. Mỗi lần nhắc đến bà bác sĩ này, cô tôi có vẻ không thích. Cô nói, bà này tính tình cổ quái, có khi cả ngày không nói được lấy một tiếng, nhưng có khi lại thao thao bất tuyệt, ngay cả chuyện một cái ống nhổ cũng có thể nói cả ngày.

Sau khi bà nội mất, cô tôi rất ít về nhà. Nhưng mỗi khi trong nhà có cái gì ngon ngon là mẹ tôi bảo chị gái đem đến cho cô. Có một lần, bố tôi nhặt được nửa con thỏ hoang ngoài đồng, có lẽ là do chim ưng tha bay trên trời rơi xuống, vẫn còn đang ấm. Mẹ tôi đào một ít củ khoai ngoài vườn hầm chung với thịt thỏ. Thịt chín, mẹ tôi múc một bát thịt to, dùng nilon gói kín rồi bảo chị gái tôi mang đi. Chị không chịu đi, tôi tự nguyện đi thay. Mẹ nói: “Mày đi cũng được, nhưng đừng có ăn vụng giữa đường. Ngoài ra đi đứng cần phải cẩn thận, đừng có mà làm vỡ bát”.

Từ thôn tôi cho đến trạm xá công xã gần năm cây số đường đất. Ban đầu thì tôi chạy vì muốn đem thịt đến cho cô trước khi nó nguội lạnh. Nhưng chạy được một lát thì đôi chân tôi đã nặng trình trịch, những tiếng òng ọc vang lên từ trong bụng, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, đầu choáng mắt hoa. Tôi đói, bữa sáng được hai bát cháo gạo trộn với rau dại hình như đã tiêu hóa hết. Lúc ấy, mùi thịt thỏ thoang thoảng bốc ra, có hai thằng tôi đang tranh luận với nhau. Một thằng tôi nói: Ăn một miếng, chỉ một miếng thôi; Một thằng tôi khác nói: Không được, phải làm một đứa trẻ chân thực, phải nghe lời mẹ. Đến mấy lần, tay tôi đã mở lớp ni lon bọc cái bát một cách vô thức, nhưng rồi đôi mắt của mẹ lại hiện ra trong đầu tôi. Hai bên đường nối thôn tôi với bệnh viện công xã trồng toàn cây dâu. Nhưng lá dâu đã bị những người đói hái sạch. Tôi bẻ một cành dâu non và đưa lên miệng nhai, khô chát khó lòng nuốt nổi. Nhưng ánh mắt tôi đã bắt gặp một con ve vừa lột xác đang bám trên một cành dâu, màu vàng non trông rất ngon lành, đôi cánh vẫn còn yếu lắm. Tôi mừng không thể nói, vất cành dâu, chộp lấy con ve, không kịp suy nghĩ gì bỏ ngay vào mồm. Ve vốn là cao lương mỹ vị đối với chúng tôi, là món ăn bổ dưỡng cao cấp nhưng ít ra cũng phải nướng chín rồi mới ăn. Tôi ăn sống, tiết kiệm được lửa, lại tiết kiệm thời gian. Mùi vị con ve thật nồng, thật béo, vả lại, dinh dưỡng cũng nhiều hơn so với việc nướng chín, tôi tin tưởng như vậy. Từ đó, tôi vừa đi vừa láo liêng nhìn những cành cây hai bên đường nhưng không tìm thấy con ve nào nữa mà lại nhặt được một tờ truyền đơn in ấn hình vẽ rất đẹp. Trên tờ truyền có in hình một thanh niên rất đẹp trai đang ôm một cô gái trông chẳng khác nào tiên nữ. Phía dưới tấm hình có dòng giải thích: “Phi công Cộng sản Vương Tiểu Thích đã bỏ chỗ tối mà đến với chỗ sáng, được thu nhận vào lực lượng không quân quốc gia kèm theo số thưởng là năm nghìn lạng vàng, lại được kết hôn với ngôi sao ca nhạc Đào Lợi Lợi thành một đôi kim đồng ngọc nữ”. Tôi quên mất cái đói, một sự kích động rất khó hình dung xuất hiện khiến tôi muốn kêu, muốn gào. Trong trường, tôi đã từng nghe nói Quốc dân đảng dùng khí cầu bay trên cao để rải truyền đơn phản động. Nhưng không ngờ tôi lại nhặt được một tờ, không ngờ rằng tờ truyền đơn phản động lại đẹp đến như vậy. Hơn nữa, tôi phải thừa nhận rằng, người con gái trong tấm hình ấy đẹp hơn cô tôi nhiều lần.

Khi tôi chạy vào trạm xá công xã thì cô tôi và bà bác sĩ họ Hoàng đang cãi nhau. Bà này đeo một đôi gọng kính màu đen, mũi chim ưng, môi mỏng dính, khi nói hai cái lợi xanh lè xuất hiện - Sau đó cô tôi đã từng cảnh cáo chúng tôi - Chẳng thà sống một mình, đừng bao giờ lấy loại đàn bà mà nói năng để lòi cả lợi ra ngoài làm vợ - Đôi mắt bà ta có vẻ nanh nọc khiến sống lưng tôi bất giác túa mồ hôi. Tôi nghe thấy bà ta nói: Mày là cái thá gì mà dám chỉ trích bà? Khi bà đây ngồi trên giảng đường học viện thì mày vẫn là một con bé còn ở truồng!

Cô tôi chẳng hề khách sáo đốp chát: “Đúng thế! Tôi biết Hoàng Thu Nhã bà là đại tiểu thư con nhà đại tư sản. Tôi cũng biết bà là hoa khôi của học viện Y khoa. Bà đã từng phất cờ tung hô bọn Nhật Bản khi chúng tiến vào thành phố? Tôi cũng biết bà đã từng cặp kè với sĩ quan Nhật bước vào các vũ trường. Khi bà đang kẹp bọn Nhật để nhảy, bà đây đã từng đấu lý đấu trí với cả tư lệnh quân Nhật ở thành Bình Độ, bà có biết không?”

Bà nọ cười lạnh: “Ai nhìn thấy chuyện mày đã làm? Ai đã nhìn thấy chuyện mày đấu trí đấu lý với tư lệnh quân Nhật?”

“Lịch sử ghi chép, sơn hà chứng minh!” - Cô tôi nói.

Trăm nghìn lần không nên xuất hiện vào lúc ấy nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã xuất hiện, đưa tờ truyền đơn xanh xanh đỏ đỏ trong tay cho cô.

“Cháu đến đây làm gì?” - Cô hỏi không mấy mặn mà - “Cái này là quái quỷ gì?”

“Truyền đơn phản động, truyền đơn phản động của Quốc dân đảng.” - Tôi không kềm chế được sự hiếu kỳ lẫn hưng phấn, run rẩy nói.

Ban đầu, cô chỉ liếc mắt nhìn qua lấy lệ nhưng rồi tôi thấy toàn thân cô rung động như bị điện giật. Đôi mắt cô càng lúc càng tròn, gương mặt càng lúc càng trở nên trắng bệch. Cô vất tờ truyền đơn xuống đất như nắm phải một con rắn. Không, một con ếch xanh thì đúng hơn.

Khi cô tôi định thần lại và tìm kiếm tờ truyền đơn thì mọi chuyện đã muộn.

Hoàng Thu Nhã đã nhặt tờ truyền đơn, liếc nhìn qua rồi ngước đầu lên nhìn cô, lại nhìn vào tờ truyền đơn. Đôi mắt vẫn nấp sau đôi mắt kính dày cộp đột nhiên lóe lên một tia sáng xanh lè như lửa ma trơi, tiếp theo đó là một tiếng cười đắc ý vô cùng lạnh lẽo. Cô tôi xông đến bên bà ta định giật lại tờ truyền đơn nhưng bà ta đã tránh được. Cô tôi chộp được vạt áo sau lưng bà ta, quát lớn: Trả lại cho tôi!

Hoàng Thu Nhã lạng người sang một bên, chiếc vạt áo rách toạc để hở một mảng da lưng trắng như bụng ếch.

“Trả lại cho tôi!”

Hoàng Thu Nhã giấu tờ truyền đơn phía sau lưng, toàn thân run rẩy lần dò từng bước về phía cửa. Đồng thời, một giọng nói âm thầm lạnh lẽo vang lên: “Trả lại cho mày à? Mày là một con chó đặc vụ, một con đàn bà phản bội! Mày là một món đồ chơi mà kẻ phản bội đã chơi cho nát bấy. Mày cũng biết sợ à? Không phải là mày đã bán đứng cái danh hiệu thối hoắc “con gái của liệt sĩ” rồi sao?”

Cô tôi như người điên nhảy bổ vào Hoàng Thu Nhã.

Hoàng Thu Nhã đã chạy ra đến hành lang, vừa chạy vừa gào: “Bắt đặc vụ! Bắt đặc vụ!”

Cô tôi đã đuổi kịp, chụp lấy đầu tóc bà ta. Cái cổ của bà ta hướng về phía trước nhưng đầu thì lại bẻ quặt ra đằng sau. Tuy vậy tay bà ta vẫn cầm tờ truyền đơn vươn về phía trước, mồm vẫn gào câu vừa rồi, lúc này càng trở nên đáng sợ hơn. Lúc ấy, trạm xá công xã chỉ có hai dãy phòng, trước là phòng điều trị, sau là văn phòng. Tất cả mọi người đã nghe thấy tiếng kêu, ồn ào chạy đến. Lúc này, cô tôi đã đè được Hoàng Thu Nhã xuống hành lang và ngồi lên trên, ra sức giằng lấy tờ truyền đơn.

Trưởng trạm xá cũng đã xuất hiện. Đó là một người trung niên đầu hói, đôi mắt nhỏ mà dài, dưới mắt có hai túi thịt nằng nặng, hàm răng trên có mấy chiếc răng giả trắng lóa chẳng hợp chút nào với những chiếc còn lại. Lão ta quát lớn: “Dừng tay! Các người đang làm gì vậy?”

Hình như cô tôi không nghe thấy tiếng quát của trạm trưởng, dùng hết sức để vạch bàn tay của Hoàng Thu Nhã ra. Lúc này, những âm thanh phát ra từ cuống họng bà ta không còn là tiếng nói nữa mà là những tiếng rên khò khè.

“Vạn Tâm! Dừng tay!” - Trạm trưởng bực tức nhìn những người đứng chung quanh quát lớn - “Các người bị mù cả rồi hay sao? Mau lôi họ ra!”

Có mấy người đàn ông xông ra và hao phí rất nhiều sức lực mới lôi được cô tôi và Hoàng Thu Nhã hai người về hai phía.

Gọng kính của Hoàng Thu Nhã đã rơi đâu mất, khóe miệng tóe máu, trong đôi hốc mắt đen đen có hai dòng nước mắt chảy ra. Có điều bà ta vẫn nắm chặt tờ truyền đơn trong tay, lên tiếng gào: “Trạm trưởng! Ông phải làm chứng cho tôi…”

Quần áo cô tôi xộc xệch, sắc mặt trắng nhợt, trên cổ có vài vết sước rất sâu và máu đang rịn ra. Đương nhiên là do Hoàng Thu Nhã dùng móng tay cào.

“Vạn Tâm, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?” - Trạm trưởng hỏi.

Cô tôi cười một cách thảm hại, hai hàng nước mắt từ từ trào ra, vất mấy miếng giấy vụn từ tờ truyền đơn xuống đất, không nói không rằng xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phòng phụ khoa.

Lúc ấy, Hoàng Thu Nhã như một anh hùng lập được đại công từ trong gian khổ, đưa tờ truyền đơn nhàu nát và rách lỗ chỗ cho trạm trưởng rồi quỳ xuống, rờ rẫm tìm gọng kính.

Bà ta đeo chiếc gọng kính bị gãy một bên vào sóng mũi, một tay đỡ lấy và ngay lập tức phát hiện mấy mẩu giấy nhàu nát mà cô tôi vất lại đang nằm dưới đất, vội vàng quỳ thụp xuống nhặt lấy như thể tìm thấy một bảo bối, đứng dậy.

“Đây là vật gì?” - Trạm trưởng vừa cầm lấy tờ truyền đơn vừa hỏi.

“Truyền đơn phản động.” - Hoàng Thu Nhã vừa cung kính đưa mấy mấy giấy cho trạm trưởng vừa nói - “Còn đây nữa, đó là truyền đơn mà tên phản bội Vương Tiểu Thích đã gửi cho Vạn Tâm!”

Tất cả bác sĩ, y tá đang đứng chung quanh đồng thời kêu lên những tiếng thảng thốt.

Mắt của trạm trưởng bị lão hóa nặng nên đưa tờ truyền đơn hết tầm tay, điều chính gọng kính để xem. Tất cả mọi người chẳng khác đàn ong vây lấy tổ, cùng lúc quây chung quanh trạm trưởng.

“Xem cái gì? Có gì hay ho mà xem chứ? Về phòng làm việc đi!” - Trạm trưởng bỏ tờ truyền đơn vào túi áo, ra lệnh cho mọi người rồi quay sang nói với Hoàng Thu Nhã - “Bác sĩ Hoàng, cô vào đây với tôi!”

Hoàng Thu Nhã theo chân trạm trưởng vào phòng làm việc của ông ta, những bác sĩ y tá đứng tụm đầu vào nhau và bắt đầu bàn tán.

Đúng lúc ấy, tiếng khóc tức tưởi của cô tôi vang lên từ phòng phụ khoa. Tôi biết là mình đã gây ra đại họa, run rẩy bước vào phòng cô, trông thấy cô đang ngồi trên ghế, đầu gục xuống bàn, vừa khóc vừa đập mạnh tay xuống mặt bàn.

“Cô à, mẹ cháu bảo mang thịt thỏ đến cho cô”.

Cô chẳng quan tâm gì đến tôi, chỉ khóc.

“Cô à, đừng khóc nữa, ăn một tí thịt đi…”. Tôi cũng khóc nói.

Tôi đặt bát thịt lên bàn, mở ra rồi đẩy nó về phía cô, gần đầu.

Cô gạt mạnh tay, bát thịt rơi xuống đất, thịt và mảnh sành trộn lẫn với nhau.

“Cút! Cút! Cút!” - Cô ngước đầu dậy, gào to - “Mày là đồ trứng thối! Cút khỏi mắt tao!”

11

Sau đó tôi mới biết, mình đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

Sau khi tôi bỏ chạy khỏi trạm xá, cô tôi đã cắt động mạch trên cổ tay trái, dùng ngón tay phải thấm máu viết một bức thư: “Tôi hận Vương Tiểu Thích! Tôi sống là đảng viên, chết cũng biến thành quỷ của Đảng”.

Khi Hoàng Thu Nhã dương dương đắc ý quay về phòng, máu cô tôi đã chảy ra đến tận cửa. Bà ta kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu ngay trước cửa.

Cô tôi đã được cứu sống nhưng bị lưu đảng và chờ xem xét. Tội của cô không phải là Đảng nghi ngờ cô vẫn còn quan hệ với Vương Tiểu Thích mà là cô đã dùng cách tự sát để thị uy với Đảng!