- 13 -
Chuyện hôn nhân của cô đã trở thành một nỗi lo tinh thần của cả gia tộc chúng tôi, không những làm cho người lớn lo lắng mà ngay cả những đứa trẻ mới mười mấy tuổi như chúng tôi cũng day dứt trong lòng. Có điều, không ai dám đem chuyện này ra nói trực tiếp với cô, bởi vừa mở miệng nói là cô đã nghiêm mặt trợn mắt không cho nói nữa.
Mùa xuân năm 1966, buổi sáng ngày tết thanh minh, cô tôi đưa đồ đệ của mình - Lúc ấy chúng tôi chỉ biết ngoại hiệu của cô gái ấy là “Tiểu sư tử” về thôn để kiểm tra sức khỏe của những phụ nữ mới sinh. Cô gái này khoảng mười tám tuổi, mụn đầy mặt, đầu mũi đỏ ửng, khoảng cách giữa hai con mắt rất xa, đầu tóc rối tung, dáng người thấp đậm và trông rất đẫy đà. Khi xong việc, cô đưa “Tiểu sư tử” về nhà ăn trưa.
Bữa trưa hôm ấy có thịt dê, trứng rán, đậu phụ rán.
Chúng tôi đều đã ăn xong, ngồi nhìn cô và “Tiểu sư tử” ăn cơm.
Trông dáng điệu “Tiểu sư tử” có vẻ áy náy khép nép, ánh mắt cứ cụp xuống không dám nhìn ai, những nốt mụn đỏ ửng lốm đốm trên mặt như những hạt đậu đỏ.
Hình như mẹ tôi rất thích cô gái này, hỏi thăm đủ chuyện và cuối cùng là hỏi đến chuyện hôn nhân. Cô tôi nói: “Chị dâu à, chị đừng hỏi nhiều thế, chị muốn người ta trở thành con dâu của mình à?”
“Làm gì có” - Mẹ nói - “Nhà tôi là nông dân, đâu dám với tay cao như vậy? Cô nương “Tiểu sư tử” đây là người ăn lương nhà nước, trong số cháu chắt của cô có đứa nào xứng đôi vừa lứa với cô ấy đâu!”
Đầu “Tiểu sư tử” càng cúi thấp hơn, hình như không nuốt nổi miếng cơm xuống bụng.
Đúng lúc ấy, bạn tôi là Vương Can và Trần Tị chạy đến nhà. Vương Can chỉ lo nhìn người không để ý gì dưới đất nên dẫm phải cái bát làm nó vỡ tan.
Mẹ tôi chửi: “Mày đúng là một con báo, đi lại mà không để mắt vào đâu cả!”
Vương Can đưa tay gãi cổ, cười một cách ngốc nghếch.
“Vương Can, em gái cháu thế nào? Cao lên được tí nào không?” - Cô hỏi.
“Vẫn cứ thế…” - Vương Can lí nhí.
“Về mà nói với bố.” - Cô nuốt miếng bánh bao, đưa tay phủi miệng, nói - “Cho dù là thế nào thì mẹ cháu cũng không thể sinh nở được nữa, sinh nữa thì e là tử cung của bà ấy sẽ tòi ra ngoài luôn đấy”.
“Đừng nói với bọn chúng những chuyện sinh nở của đàn bà.” - Mẹ nói.
“Sợ gì chứ?” - Cô nói - “ Để cho chúng biết là làm đàn bà đâu phải dễ! Một nửa đàn bà trong thôn này mắc bệnh sa tử cung, một nửa bị viêm tử cung. Tử cung của mẹ Vương Can đã thoát khỏi âm đạo, trông chẳng khác nào một quả lê vữa, mà Vương Cước vẫn muốn tìm con trai! Ngày nào đó tôi sẽ tìm gặp anh ta… Còn Trần Tị nữa, mẹ mày có bệnh…”
Mẹ ngắt lời cô, quát tôi: “Cút! Dắt bọn bạn chó hoang chúng mày ra ngoài đường mà chơi, đừng đứng đây nữa!”
Đi ra đến ngõ, Vương Can nói: “Tiểu Bão, mày phải mời chúng tao ăn lạc rang!”
“Tại sao tao phải mời chúng mày ăn lạc rang?”
“Bởi chúng tao có một chuyện bí mật muốn nói cho mày nghe.” - Trần Tị nói.
“Bí mật gì?”
“Trước tiên mày phải mời chúng tao đã!”
“Tao không có tiền”.
“Sao mày lại không có tiền?” - Trần Tị nói - “Mày đã lấy trộm một miếng đồng phế liệu của đội máy cày ở nông trường quốc doanh, bán được một đồng hai hào. Mày tưởng bọn tao không biết sao?”
“Không phải ăn trộm”. - Tôi vội vàng biện hộ - “Là bọn họ vất đi, không dùng nữa”.
“Thôi thì không cho là mày ăn trộm đi, nhưng mày bán được một đồng hai hào, đúng không? Mau mời chúng tao đi!” - Vương Can chỉ vào đám đông đang đứng chung quanh một cái bàn đu dây để chờ chơi trò này. Chiếc bàn đu đang kẽo cà kẽo kẹt quay vòng tròn. Sát bên cạnh đám đông có một lão già bán đậu lạc rang.
Chờ cho tôi phân phối đều ba hào lạc rang xong, Vương Can mới nói một cách nghiêm trang: “Tiểu Bão, cô mày sắp lấy bí thư huyện ủy để làm vợ bé ông ấy rồi!”
“Nói bậy!”
“Cô mày trở thành phu nhân của bí thư huyện ủy, cả nhà mày dựa vào đó mà trở nên vinh quang.” - Trần Tị nói - “Anh cả, anh hai, chị gái mày và cả mày sẽ được điều động lên thành phố để bố trí công tác, ăn lương nhà nước, học đại học, làm cán bộ. Đến lúc đó e rằng mày sẽ quên bọn tao mà thôi!”
“Cái cô “Tiểu sư tử” ấy cũng đẹp đấy chứ!” - Đột nhiên Vương Can chuyển hướng câu chuyện.