← Quay lại trang sách

- 14 -

Sau khi một “đứa trẻ củ đậu” được sinh ra, người nhà của nó sẽ đến công xã nhận một mét sáu vải bố và hai lít dầu lạc, nếu là sinh đôi thì sẽ được gấp đôi số ấy gọi là phần thưởng khích lệ. Người lớn nhìn hai lít dầu màu vàng vàng, hít hít mùi thơm của vải bố mới toanh mà nước mắt ai cũng trào ra vì cảm kích. Thế mới là xã hội mới chứ! Sinh con còn được nhận phần thưởng! Mẹ tôi nói: “Quốc gia đang thiếu người, nhà nước đang chờ người để sử dụng, lãnh đạo quý dân vô cùng!”

Đồng thời với việc cảm kích, quần chúng nhân dân đều hạ quyết tâm: Nhất định phải đẻ cho được nhiều con để báo đáp ân tình của nhà nước. Vợ của Tiêu Thượng Thần, người trông coi kho thóc của công xã - cũng là mẹ của bạn tôi Tiêu Hạ Thần - đã sinh cho nó ba đứa em gái, đứa trước vẫn chưa cai sữa thì bụng bà ta đã to lên. Khi tôi đi chăn trâu vẫn thường thấy Tiêu Thượng Thần cưỡi chiếc xe đạp cũ mèm vọt qua cầu. Thân thể ông ta mập tròn vo, hình như chiếc xe đạp không chịu nổi sức nặng ấy nên kêu lên lạch cà lạch cạch. Người trong thôn thường đùa: “Lão Tiêu à, bao nhiêu tuổi rồi mà đêm nào cũng ngủ với vợ?”. Lúc ấy, Tiêu Thượng Thần chỉ cười và nói: “Phải ngủ với vợ để có người phục vụ quốc gia. Đã phục vụ quốc gia thì gian khổ nào dám từ nan!”

Cuối năm 1965, sự gia tăng nhân khẩu đến độ chóng mặt khiến lãnh đạo đã bắt đầu cảm thấy áp lực và thế là một kế hoạch sinh đẻ đầu tiên chính thức được phát động kể từ ngày Trung Quốc mới ra đời. Chính phủ đề xuất khẩu hiệu “Một con không ít, hai con là nhất, ba con quá nhiều”. Đội chiếu phim của huyện mỗi lần đến chiếu phim ở đâu cũng có những một đoạn phim tuyên truyền những kiến thức phổ cập sinh đẻ có kế hoạch trước khi chiếu phim chính thức. Khi trên màn ảnh xuất hiện những bộ phận sinh dục của nam và nữ được phóng đại lên rất nhiều lần thì những tiếng kêu là lạ cộng với những tiếng cười dâm đãng của khán giả vang lên từ trong bóng tối. Bọn chúng tôi lúc ấy chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ nữa thì đồng loạt reo hò, huýt sáo om tỏi. Và từ trong bóng tối, chúng tôi nhận ra những bàn tay của thanh niên nam nữ se sẽ nắm lấy nhau. Kiểu tuyên truyền sinh đẻ có kế hoạch ấy chẳng khác nào những trận mưa xuân thấm vào đất cằn để hoa lá đâm chồi nẩy lộc. Bên cạnh đó, đoàn kịch của huyện cũng phân chia thành mười mấy tiểu tổ đi khắp các thôn xóm diễn vở kịch ngắn “Nửa bầu trời” phê phán tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Lúc này, cô tôi đã là chủ nhiệm khoa phụ sản của bệnh viện huyện, kiêm chức phó tổ trưởng tổ kế hoạch hóa sinh đẻ của công xã. Tổ trưởng là bí thư đảng ủy công xã Tần Sơn. Ông này không biết làm việc, làm chức này chẳng qua là vì háo danh. Nên cô tôi, xét về thực tế là lãnh đạo cao nhất của công tác sinh đẻ kế hoạch hóa của công xã, là người tổ chức nhưng đồng thời cũng là người thực thi công tác này.

Lúc ấy, thân hình cô tôi đã bắt đầu đẫy đà, đôi hàm răng trắng bóng của cô ngày trước lúc này không có kem đánh răng để dùng nên đã ngả sang màu vàng, giọng nói đã khàn khàn nghe như giọng đàn ông. Chúng tôi vẫn thường nghe thấy tiếng cô từ những chiếc loa mắc rải rác trong các đường làng.

Lúc nào cũng vậy, cô tôi thường dùng câu này để bắt đầu những lời tuyên truyền của mình: Hôm nay tôi sẽ nói về sinh đẻ có kế hoạch…

Trong khoảng thời gian ấy, uy tín đối với quần chúng của cô đã có phần giảm sút. Ngay cả những người đàn bà đã nhận sự giúp đỡ ân cần của cô tôi cũng đã bắt đầu có lời ra tiếng vào, cho rằng cô tôi toàn nói những điều nhăng cuội.

Tuy cô tôi đã tốn rất nhiều tâm huyết và sực lực cho công tác sinh đẻ có kế hoạch nhưng cuối cùng kết quả thu được là vô cùng nhỏ bé. Nói chung là những người ở nông thôn không hề có ý thức gì về vấn đề này. Đoàn kịch của huyện đến thôn chúng tôi biểu diễn, khi cô nữ diễn viên chính đang cao giọng: “Thời đại đã thay đổi rồi - Nam hay nữ đều giống nhau…” thì ở dưới sân khấu, người xem bắt đầu láo nháo, tiếng la hét, tiếng huýt sáo vang lên loạn xạ và tệ hơn nữa là ngói vỡ, gạch vỡ bay vù vù lên sân khấu, diễn viên ôm đầu chạy trốn như chuột. Đêm ấy, Vương Cước đã uống hết cả lít rượu trắng, mượn rượu trợ sức và dã tính phát tác, xô mọi người sang hai bên, nhảy lên sân khấu, chộp lấy micro, hoa chân múa tay diễn thuyết: “Các người có thể cai quản cả trời lẫn đất nhưng làm sao cai quản được chuyện sinh đẻ của nhân dân! Nếu có bản lĩnh thì các người hãy tìm dây thừng để trói tất cả đàn bà con gái của chúng tôi lại…”. Phía dưới sân khấu vang lên những tiếng cười ầm ầm sảng khoái khiến tinh thần của Vương Cước càng hăng, nhặt một hòn gạch trên sân khấu nhắm thẳng vào bảng công tắc điện treo một bên sân khấu ném mạnh. Đèn đuốc, âm thanh tắt phụt, trên sân khấu dưới sân khấu đen ngòm. Vì chuyện đó mà Vương Cước bị giam mười lăm ngày. Sau khi được thả ra, ông ta vẫn không hồi tâm, gặp ai cũng hùng hùng hổ hổ tuyên bố: “Có bản lĩnh thì cắt phăng con c. của ông đây đi!”

Mấy năm trước, mỗi lần cô về nhà thì tiền hô hậu ủng. Lúc này, thi thoảng cô mới có mặt ở thôn nhưng người ta quay mặt đi lẩn tránh. Mẹ tôi khuyên: “Cô mấy đứa nhỏ à, sinh đẻ có kế hoạch chính là do cô nghĩ ra hay sao? Hay là để cho lãnh đạo cao hơn thực hiện đi?”

“Sao lại nói là em nghĩ ra?” - Cô tức giận nói - “Đây là khẩu hiệu của Đảng, là chỉ thị của Mao Chủ tịch, là chính sách quốc gia. Mao Chủ tịch nói: Mỗi người phải tự khống chế chính mình để thực hiện cho được sự tăng trưởng dân số theo kế hoạch”.

Mẹ tôi lắc đầu nói: “Từ xưa đến nay, đẻ con đẻ cái là chuyện tự nhiên, chính đáng. Thời Hán, vua hạ chiếu, con gái trong dân gian đủ mười ba tuổi là phải lấy chồng, nếu không lấy chồng thì bố mẹ phải bị phạt. Nếu đàn bà không sinh con thì nhà nước lấy đâu ra người để vào quân đội? Ngày nào cũng tuyên truyền là Mỹ sắp đánh Trung Quốc ta, ngày nào cũng kêu gọi giải phóng Đài Loan nhưng không cho đàn bà sinh nở thì lấy đâu ra người? Không có quân lính thì làm sao kháng Mỹ, làm sao giải phóng Đài Loan?”

“Chị dâu à, chị đừng nói những lời cũ rích lạc hậu ấy với tôi.” - Cô gắt - “Giữa chị và Mao Chủ tịch ai giỏi hơn? Mao Chủ tịch đã nói: Không thể không khống chế nhân khẩu! Sinh đẻ vô tổ chức vô kỷ luật như vậy, tôi thấy nhân loại sẽ tự hủy diệt mình quá sớm!”

“Mao Chủ tịch nói: Người đông thì lực lượng mạnh, người đông dễ làm việc. Con người là tài sản quý giá nhất, có con người thì có cả thế giới.” - Mẹ nói - “Mao Chủ tịch còn nói: Không để cho trời mưa là không được, không để cho phụ nữ sinh con lại càng không được!”

Cô tôi cười khổ, nói: “Chị dâu à, chị đang ngụy tạo ngữ lục của Mao Chủ tịch rồi đó. Sửa thánh chỉ ngày xưa bị tội chém đầu, chị biết không? Chúng tôi chưa hề nói là không cho đẻ con, chỉ yêu cầu mọi người sinh ít thôi, sinh có kế hoạch thôi”.

“Một người sinh được mấy đứa con đều do sự sắp xếp của số mệnh cả.” - Mẹ nói - “Việc này không cần phải dùng đến kế hoạch của các người. Theo ý tôi thì các người đang là người mù đốt đèn, phí sức mà thôi!”

Đúng là công sức của cô đã phí một cách vô ích như lời mẹ nói, không những hao tiền tốn sức mà còn bị chửi. Lúc mới bắt đầu, người ta phát bao cao su miễn phí cho chủ tịch phụ nữ thôn, yêu cầu họ đi phát cho những người phụ nữ đang ở trong độ tuổi có khả năng sinh đẻ, yêu cầu họ đeo vào cho chồng khi “hành sự”. Nhưng nếu không bị vất vào chuồng lợn thì bao cao su cũng biến thành những chiếc bong bóng thiếu màu sắc cho trẻ con chơi. Rồi các bà các cô lại đến từng nhà để phát thuốc tránh thai. Nhưng mọi người sợ tác dụng phụ của thuốc nên cương quyết không uống. Cho dù có bắt uống trước mặt cán bộ thì vừa quay lưng là họ dùng ngón tay hoặc đũa chọt vào cuống họng cho nôn hết thuốc ra ngoài. Do vậy mà người ta mới tiến hành phương pháp thứ ba: Thắt ống dẫn tinh của đàn ông.

Lúc ấy, người trong thôn kháo với nhau rằng, kỹ thuật thắt ống dẫn tinh là do cô tôi hợp tác với Hoàng Thu Nhã phát minh ra. Cũng có người nói, cống hiến của Hoàng Thu Nhã chủ yếu là ở ý tưởng và lý luận, công đầu về việc thực thi là của cô tôi. Tiêu Hạ Thần là thằng thích công kích, thì thầm với chúng tôi: Hai người đàn bà này đều là kẻ biến thái vì không có chồng, thấy vợ chồng người ta con cái đề huề hạnh phúc bên nhau thì sinh ra đố kỵ nên mới phát minh ra chuyện này. Tiêu Hạ Thần còn nói, cô tôi và Hoàng Thu Nhã đã tiến hành thực nghiệm với lợn đực, sau đó là thực nghiệm với khỉ đực, sau đó thì tiến hành thực nghiệm đối với mười phạm nhân bị tội tử hình, sau khi thử nghiệm thành công, mười tử tù này đã được cải tội thành tù vô thời hạn. Đương nhiên là chúng tôi nhanh chóng nhận ra, đây chỉ là những lời đơm đặt của thằng này mà thôi.

Những ngày ấy, trên loa phóng thành thường vang lên tiếng kêu gào của cô: “Mời các cán bộ đại đội chú ý! Mời các cán bộ đại đội chú ý! Căn cứ vào tinh thần của hội nghị lần thứ tám tổ sinh đẻ có kế hoạch công xã thì, những người phụ nữ sinh quá ba con và những người đàn ông có quá ba con cần phải đến trạm xá công xã để thực hiện thắt ống dẫn tinh. Sau khi thực hiện xong được hỗ trợ hai mươi đồng bồi bổ sức khỏe, nghỉ ngơi một tuần nhưng vẫn được ghi công điểm…”

Những người đàn ông nghe thấy câu này thì tụ tập lại bắt đầu bàn ra tán vào: “Đ. mẹ nó! Có thiến trâu, thiến lợn, có thiến lừa thiến la chứ có bao giờ thiến người đâu? Chúng ta đâu thèm vào hoàng cung để làm thái giám, lừa chúng ta làm gì?”. Một cán bộ vận động sinh đẻ kế hoạch thôn giải thích thắt ống dẫn tinh không phải là thiến, chẳng qua cũng chỉ…, nói đến đó thì bị cánh đàn ông trừng mắt nạt lớn: “Lúc này các người nói thì hay ho lắm, nhưng khi chúng tôi đã nằm trên giường và bị chích thuốc mê, biết đâu là các bà ấy không những cắt phăng hai hòn dái mà có khi còn cắt phăng con c. của chúng tôi không chừng! Đến lúc đó, chúng tôi chỉ còn cách là ngồi đái như các bà mà thôi!”

Việc thắt ống dẫn tinh có lợi cho sức khỏe phụ nữ, vừa đơn giản lại vừa không để lại di chứng cuối cùng cũng gặp chướng ngại lớn. Cô tôi và Hoàng Thu Nhã chỉ biết ngồi chờ ở trạm xá mà không hề có bóng người đàn ông nào lai vãng. Lãnh đạo huyện ngày nào cũng gọi điện thoại về yêu cầu báo cáo thành tích nhưng rồi họ bất mãn ra mặt với kết quả mà cô tôi thu được. Để giải quyết công việc này, Đảng ủy công xã tổ chức hội nghị và trong nghị quyết của hội nghị có hai kết luận quan trọng: Một là, công tác thắt ống dẫn tinh bắt đầu thực hiện từ cán bộ lãnh đạo công xã, sau đó đến lượt tất cả cán bộ và nhân viên công xã. Ở thôn thì bắt đầu từ cán bộ đại đội, sau đó mới mở rộng đến quần chúng nhân dân. Hai là, đối với những người kháng cự lại chủ trương cũng như những ai dám đặt điều nói xấu chính sách chủ trương thì thực hiện chuyên chính của giai cấp vô sản. Những người trong diện thắt ống dẫn tinh mà chống đối thì giao cho đại đội giải quyết. Bước đầu là đình chỉ quyền lợi được lao động, nếu tiếp tục không phục tùng thì trừ công điểm của cả nhà. Cán bộ mà chống đối thì bãi chức; nhân viên mà phản đối thì khai trừ công chức; đảng viên phản đối thì khai trừ khỏi Đảng.

Bí thư Đảng ủy công xã Tần Sơn tự đứng ra công bố nghị quyết trên trên loa phóng thanh toàn công xã. Ông ta còn nói, sinh đẻ có kế hoạch có quan hệ với quốc kế dân sinh cho nên các bộ phận của công xã và các đại đội phải đặt vấn đề này lên hàng đầu trong kế hoạch công tác. Những cán bộ đảng viên thuộc diện phải thắt ống dẫn tinh phải gương mẫu đi đầu để làm gương cho quần chúng. Nói đến đây, đột nhiên giọng Tần Sơn thay đổi, trở thành những lời thủ thỉ tâm sự như nói với người trong nhà: “Các đồng chí, ví dụ như tôi đây, vợ tôi đã mắc bệnh phụ khoa nên đã mổ tử cung. Nhưng để cho quần chúng tin tưởng rằng thắt ống dẫn tinh không có gì nguy hiểm, không có gì đáng sợ, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến trạm xá công xã tiến hành thực hiện đầu tiên”.

Trong lời phát biểu của bí thư Tần còn yêu cầu sự phối hợp tích cực của Đoàn thanh niên, Hội Liên hiệp phụ nữ, các trường học, mở rộng tuyên truyền để biến việc thắt ống dẫn tinh trở thành cao trào trong toàn công xã. Cũng giống như những cuộc vận động đã diễn ra, người có tài năng thơ ca nhất của trường tôi là thầy Từ đã nhanh chóng sáng tác một bài thơ. Chúng tôi đã học thuộc nó bằng tất cả sự nỗ lực cá nhân. Và cứ bốn đứa một tổ, mỗi đứa tự quấn một cái loa bằng giấy hoặc bằng tấm tôn càng tốt, trèo lên nóc nhà, lên cây, đồng loạt gào bài thơ trên:

Đồng chí xã viên đừng lo lắng!

Đồng chí xã viên đừng lo lắng!

Thắt ống dẫn tinh thật giản đơn,

Tuyệt đối không giống thiến trâu chó.

Vết thương dài chỉ độ nửa phân,

Sau mười lăm phút là đi lại.

Không có máu,

Không mồ hôi,

Đương nhiên nhanh chóng ra đồng ruộng…

Trong những ngày xuân không bình thường ấy, cô tôi nói trong toàn công xã có đến sáu trăm bốn mươi tám người đàn ông đến trạm xá để thắt ống dẫn tinh. Nhưng do chính tay cô động thủ thì chỉ có ba trăm mười người. Cô nói: “Trên thực tế, chỉ cần tuyên truyền chính sách cho thật sâu rộng, dùng lý lẽ để thuyết phục, lãnh đạo làm gương đi đầu thì quần chúng vẫn là những người thấu tình đạt lý”. Cô đã thực hiện bao nhiêu ca tiểu phẫu ấy. Phần lớn là do cán bộ đại đội dẫn đầu đoàn đưa đến trạm xá và họ rất ngoan ngoãn, tự nguyện. Chỉ có hai người trong số ấy là phải dùng đến sức mạnh để cưỡng chế. Trong hai người ấy thì một là Vương Cước - người đánh xe ngựa ở thôn tôi.

Vương Cước dựa vào thành phần gia đình cốt cán nên thái độ hết sức ngang ngạnh. Sau khi rời khỏi trại giam, thái độ của ông ta càng trở nên ngang ngược hơn, điên cuồng tuyên bố: “Ai dám bắt ông đi thắt ống dẫn tinh thì sẽ nếm được mùi vị của lưỡi dao khi chọc vào cơ thể thì trắng, rút ra thì đỏ!”. Bạn tôi, Vương Can bởi đã mê muội cô “Tiểu sư tử” học trò của cô tôi nên về mặt cảm tình, nó đã nghiêng hẳn về phía cô. Nó động viên bố đi thắt ống dẫn tinh và kết quả là nhận hai cú tát trời giáng. Vương Can chạy ra khỏi nhà, Vương Cước tay cầm roi đuổi gấp phía sau. Đuổi đến con mương thủy lợi đầu thôn, hai bố con kẻ đứng bên này, người ở bên kia mương bắt đầu chửi nhau. Vương Cước: “Mày là đồ chó đẻ, dám động viên bố mày thắt ống dẫn tinh!”. Vương Can: “Ông nói tôi là đồ chó đẻ, thì đúng tôi là đồ chó đẻ!”. Vương Cước nghĩ lại, chửi con hóa ra chửi mình, tức quá phóng lên chiếc cầu tạm sang bên kia mương tiếp tục đuổi. Hai bố con cứ chạy quanh con mương chẳng khác nào chơi trò đuổi bắt trông rất vui mắt. Người xem khá đông, kẻ thêm một tiếng, người chêm một lời và những tràng cười khoái chí vang lên ầm ầm.

Vương Can lấy từ nhà ra một thanh mã tấu vô cùng sắc bén đưa cho bí thư thôn Vương Liễm, nói, đó là vũ khí mà bố nó đã chuẩn bị sẵn. Nó còn nói: “Bố cháu nói, đứa nào dám bắt ông đi thiến thì ông dùng thanh mã tấu này nói chuyện với đứa nấy!”. Vương Liễm không dám chần chừ, ngay lập tức đem thanh mã tấu lên công xã và báo cáo mọi chuyện với bí thư Tần Sơn và cô tôi. Tần Sơn tức giận đập bàn rầm rầm, nói: “Làm phản rồi! Làm phản rồi! Phá hoại kế hoạch sinh đẻ là phản cách mạng!”. Cô tôi nói: “Không giải quyết được tay Vương Cước này thì khó lòng thay đổi được cục diện. Vương Liễm, chú nói xem, những người thuộc diện thắt ống dẫn tinh trong thôn đều nhìn vào Vương Cước, đúng không?”. Tần Sơn quyết định: “Bắt thằng phản động này làm điển hình!”

Công an viên của công xã là lão Ninh giắt súng vào lưng có mặt để trợ sức. Bí thư thôn Vương Liễm dẫn chủ tịch phụ nữ thôn, đội trưởng dân binh và bốn dân binh xông thẳng vào nhà Vương Cước.

Vợ Vương Cước đang ôm đứa con gái nhỏ cho bú và giũ cỏ khô dưới bóng cây thấy mấy người mặt mày đằng đằng sát khí xuất hiện trong sân thì ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa gào.

Vương Can đứng dưới mái hiên, không hé răng một lời.

Vương Đảm ngồi trên ngạch cửa ra vào, dùng một chiếc gương bé tẹo soi cái khuôn mặt nhỏ xíu nhưng rất xinh đẹp của mình.

“Vương Cước!” - Viên Liễm quát - “Ra đây! Rượu mời không uống mà đòi uống rượu phạt. Công an của công xã đều đã đến đây. Bữa nay ông chạy được nhưng ngày mai không thể thoát. Nam tử đại trượng phu, dám làm dám chịu. Ra đây!”

Chủ tịch Phụ nữ nói với vợ Vương Cước: “Phương Liên Hoa, chị bảo chồng chị ra đây!”

Trong nhà không có động tĩnh gì. Viên Liễm nhìn công an Ninh. Công an Ninh phất tay, bốn dân binh xách dây thừng lần dò bước vào nhà.

Đúng lúc ấy, Vương Can liếc xéo về phía công an Ninh rồi ánh mắt nó di chuyển về phía chuồng lợn. Tuy một chân ngắn một chân dài nhưng hành động của công an Ninh lại vô cùng nhanh nhẹn. Chỉ mấy cú nhảy là anh ta đã lọt vào chuồng lợn, rút súng ra, nghiêm giọng quát to: “Vương Cước! Ra đây!”

Vương Cước đi ra từ một góc chuồng lợn, đầu tóc dính đầy mạng nhện. Bốn tay dân binh nhanh chóng cầm dây thừng ập đến, vây Vương Cước vào giữa.

Vương Cước đưa ống tay áo chùi mồ hôi trên mặt, hung dữ nói: “Ninh Viêm, mày kêu gào cái gì? Mày nghĩ rằng cái cục sắt vô dụng trên tay mày đủ làm ông sợ à?”

“Không cần ông phải sợ! - Công an Ninh nói - “Ngoan ngoãn thì đi theo tôi, không còn chuyện gì khác!”

“Không ngoan ngoãn thì sao nào? Lẽ nào mày lại bắn ông?” - Vừa nói Vương Cước vừa chỉ xuống đũng quần - “Có bản lĩnh thì nhắm vào đây. Ông đây thà để cho mày bắn bay mất c. còn hơn để cho mấy mụ đàn bà thối ấy dùng dao cắt!”

Chủ tịch Phụ nữ nói: “Vương Cước, ông đừng có ăn nói hồ đồ. Đàn ông mà thắt ông dẫn tinh chẳng qua là đem cái ấy... cái ấy thắt lại...”

“Nên đem lông chỗ ấy của nhà chị ra mà thắt cho tôi thì đúng hơn!” - Vương Cước chỉ vào đũng quần của chủ tịch phụ nữ, chửi một cách thô lỗ.

Công an Ninh vẫy vẫy khẩu súng trong tay, hạ lệnh: “Trói hắn lại!”

“Ông đây xem đứa nào dám trói!” - Vương Cước quay người nhặt chiếc xẻng hốt phân lợn cầm ngang trong hai tay, đôi mắt xanh lè, nói - “Thằng nào dám bước đến là cái xẻng này sẽ lấy đầu thằng đó!”

Lúc ấy, Vương Đảm hình như đã tự xem mặt mình chán chê, đứng dậy. Nó đã mười ba nhưng chỉ cao khoảng bảy tấc. Tuy nó bé nhỏ nhưng đường nét và mặt mũi nó rất đẹp. Tôi vẫn cứ nghĩ nó là một tiên nữ đến với nhân gian từ một vương quốc nào đó thuộc về những người nhỏ bé. Nó dùng chiếc gương trong tay chọn một góc độ thật chuẩn rồi rọi thẳng luồng phản quang của ánh sáng mặt trời vào mặt bố nó. Đồng thời từ miệng nó phát ra một tiếng cười thật trong trẻo, ngây thơ, không có một chút ác tâm nào.

Thừa lúc Vương Cước bị ánh sáng làm cho lóa mắt, bốn dân binh đồng loạt ập đến, giật lấy chiếc xẻng trong tay ông ta và giữ cứng đôi cánh tay. Khi họ định dùng dây thừng trói gô Vương Cước lại thì đột nhiên ông ta khóc òa lên. Tiếng khóc ông ta sao mà ai oán, sao mà đau khổ khiến rất nhiều người đứng lố nhố bên ngoài sân xem trò vui cũng phải cảm thấy mũi lòng, cũng thấy thương cảm. Bốn dân binh vẫn cầm dây thừng nhưng nhất thời không biết phải xử trí thế nào.

Viên Liễm nói: “Vương Cước, ông mà cũng được xem là một nam nhi à? Chỉ một chút tiểu phẫu mà lại khiến ông trở thành bộ dạng như thế này sao! Tôi đây đã xung phong làm đầu tiên rồi, không ảnh hưởng gì cả. Nếu ông không tin thì cứ bảo vợ ông sang hỏi vợ tôi thì biết!”

“Các lão gia! Đừng nói nữa. Tôi theo các lão gia là được chứ gì!” - Vương Cước vừa khóc vừa nói.

Theo lời cô tôi kể thì Tiêu Thượng Thần là đồ tạp chủng, là một kẻ phản diện điển hình. Ông ta dựa vào chút công lao tham gia vào công tác chuyển thương cho bệnh viện dưới địa đạo thời chống Nhật nên liều sống liều chết phản kháng. Nhưng khi Đảng ủy công xã quyết định khai trừ ra khỏi đơn vị, cắt ngạch công chức thì ông ta lại tự động đạp xe đến trạm xá. Cô tôi nói, ông ta đích danh chỉ định cô tôi thắt ống dẫn tinh cho ông ta. Ông ta là một con quỷ háo sắc, là một kẻ lưu manh, nói toàn những lời rất hạ lưu. Trước khi nằm lên bàn phẫu thuật, ông ta còn hỏi “Tiểu sư tử”: “Cô nương à, người ta thường nói, tinh đầy sẽ tự chảy ra. Bây giờ các bà các cô thắt mẹ cái đường chảy ra của nó, tinh dịch của tôi sẽ như thế nào, có phải là nó chảy ngược lên bụng để bụng tôi phình to ra hay không?”

Mặt “Tiểu sư tử” đỏ như quả gấc, đưa mắt nhìn cô tôi. Cô “xì” một tiếng, nói: “Chuẩn bị!”

Trong khi “Tiểu sư tử” đang cầm dao mổ làm vệ sinh thì đột nhiên, của quý của Tiêu Thượng Thần căng cứng và to bự lên. Chưa gặp phải trường hợp này bao giờ, “Tiểu sư tử” vất dao, ôm mặt tránh sang một bên. Cô tôi nói: “Này, đầu óc của ông nên trong sạch một tí!” - Tiêu Thượng Thần giở giọng vô lại: “Đầu óc tôi rất trong sạch nhưng cái ấy nó tự cứng lên, tôi biết làm thế nào được?” - “Cũng đơn giản thôi!” - Cô tôi nói và cầm chiếc chùy da lên, nhắm thẳng vào của quý của ông ta đập liên tục mấy cái, chỉ một thoáng sau là nó mềm oặt, nằm im ngoan ngoãn.

Cô tôi nói: “Thề với trời đất, hai ca của Vương Cước và Tiêu Thượng Thần, cô làm vô cùng cẩn thận và đặc biệt thành công. Nhưng sau khi tiểu phẫu, Vương Cước cứ cong người, nói cô đã làm động đến thần kinh của ông ta. Còn Tiêu Thượng Thần thì không ngừng đến trạm xá để làm loạn, lại lên huyện mấy lần và báo cáo với huyện là cô đã làm biến đổi giới tính của ông ta... Đúng là hai lão chết tiệt! Có thể là tâm lý Vương Cước có một chút gì đó nhưng Tiêu Thượng Thần chỉ dựa vào đó mà làm loạn thôi. Trong Cách mạng văn hóa, lão cầm đầu Hồng vệ binh, không biết là đã ăn nằm với bao nhiêu đứa con gái. Nếu không thắt ống dẫn tinh, lão còn có chút e ngại vì e rằng sẽ làm to bụng con gái người ta thì phiền phức to, nhưng đã thắt ống dẫn tinh thì lão còn e ngại chuyện gì nữa!”