← Quay lại trang sách

- 1 -

Thưa tiên sinh,

Ngày bảy tháng bảy năm một chín bảy chín là ngày tôi thành gia thất. Cô dâu Vương Nhân Mỹ là bạn học thời tiểu học của tôi. Vương Nhân Mỹ cũng giống như tôi, cũng có một đôi chân rất thon, rất dài như hạc tiên. Chỉ cần nhìn thấy đôi chân của cô ấy là trái tim tôi đã đập bình bịch. Năm mười tám tuổi, tôi giúp mẹ tôi đi gánh nước và gặp cô ấy ở giếng, đúng lúc chiếc gàu trong tay cô ấy rơi xuống giếng, quay tròn và sắp chìm. Tôi quỳ bên thành giếng giúp cô ấy vớt chiếc gàu lên. Ngày ấy, mệnh vận của tôi sao mà tốt, rất nhanh chóng vớt được chiếc gàu. Cô ấy cảm thán: “Ôi, Tiểu Bão! Cậu chính là chuyên gia vớt gàu!”. Lúc ấy Vương Nhân Mỹ đã là cô giáo dạy thể dục ở trường tiểu học. Dáng người cô ấy rất cao, cái cổ nhỏ và trắng muốt, đầu hơi nhỏ, hai bím tóc lủng lẳng thả xuống đến lưng. “Vương Nhân Mỹ…” - Tôi lắp bắp - “Mình muốn nói với bạn một chuyện…”. Cô ấy hỏi chuyện gì, tôi nói: “Vương Đảm và Trần Tị… tốt rồi, bạn có biết không? ”. Cô ấy đứng lặng một lát rồi cười giòn tan, tôi cũng cười theo. Cô ấy vừa cười vừa nói: “Tiểu Bão, cậu chỉ đặt chuyện thôi, Vương Đảm nhỏ thó như vậy còn Trần Tị to như một con ngựa Đại Dương, hai đứa nó làm sao hợp nhau được?”. Sau đó, hình như nhớ ra điều gì, gương mặt chợt đỏ rựng lên, gập người xuống mà cười. Tôi nói rất trịnh trọng: “Mình không lừa bạn đâu, lừa bạn mình sẽ là con chó! Mình chính mắt trông thấy…” - “Cậu trông thấy cái gì?” - Cô ấy hỏi. Tôi hạ giọng nói: “Mình nói với bạn, bạn đừng nói lại với ai nhé. Tối hôm qua, mình vừa rời khỏi phòng ghi công điểm để về nhà, đi ngang qua đống rơm bên cạnh sân phơi lúa của hợp tác xã thì nghe thấy phía sau đống rơm có tiếng thì thầm. Mình lẳng lặng tiến lại gần và lắng nghe. Thì ra là Trần Tị và Vương Đảm đang thì thầm chuyện yêu đương. Mình nghe rõ Vương Đảm nói: “Anh Trần Tị à, anh cứ yên tâm. Em thân hình em nhỏ bé nhưng những gì trên thân thể em đều không có khiếm khuyết gì. Nhất định em sẽ sinh cho anh một thằng cu…” - Nghe đến đây, Vương Nhân Mỹ lại cúi gập người lại, ôm bụng cười. Tôi nói tiếp: “Bạn có nghe tôi kể nữa không?” - Cô ấy nói: “Đang nghe, kể tiếp đi, sau đó thế nào? Sau đó thì hai người ấy làm gì?” - Tôi nói: “Hình như sau đó họ hôn vào miệng nhau” - “Nói bậy!” - Vương Nhân Mỹ hỏi: “Hôn như thế nào?” - Tôi nói: “Lẽ nào mình lại lừa bạn. Hôn thế nào à? Đương nhiên là họ có cách hôn của họ. Trần Tị ôm Vương Đảm vào lòng giống như ôm một em bé và lúc ấy, nó muốn hôn như thế nào thì tùy nó thôi.” - Mặt Vương Nhân Mỹ đột nhiên đỏ bừng, nói: “Tiểu Bão! Cậu đúng là đồ lưu manh! Trần Tị cũng là đồ lưu manh!” - Tôi nói: “Vương Nhân Mỹ à, ngay cả Trần Tị và Vương Đảm cũng đã yêu nhau, chúng ta có thể là bạn của nhau được không?” - Cô ấy đứng lặng một lát rồi lại cười, hỏi: “Tại sao cậu lại muốn làm bạn với tôi?” - Tôi nói: “Bạn có đôi chân rất dài, mình cũng có đôi chân rất dài. Cô mình nói, nếu chúng ta mà làm vợ chồng thì sẽ sinh được những đứa con chân dài. Chúng ta có thể đào tạo chúng thành quán quân thế giới.” - Vương Nhân Mỹ cười nói: “Cô bạn chỉ thích nói đùa thôi. Cô của bạn không chỉ phụ trách thắt ống dẫn tinh mà còn có thể làm bà mối nữa đấy!” - Nói xong thì cô ấy quảy đôi thùng nước đi mất, bước chân dài ngoằng thoăn thoắt. Đôi thùng nước đu đưa như có đôi cánh chực bay lên trời.

Sau đó thì tôi vào quân ngũ và rời khỏi làng. Mấy năm sau nghe nói là Vương Nhân Mỹ đã đính hôn với Tiêu Hạ Thần. Thằng này đang là trợ giảng trong trường trung cấp nông nghiệp nhưng lại dạy ngữ văn. Nó đã viết một bài tản văn có đầu đề là “Tán ca về than đá” đăng trên phụ san của tờ nhật báo Đại chúng gây chấn động cả huyện Đông Bắc Cao Mật. Nghe tin này, tôi vô cùng cảm khái. Chúng tôi là những đứa từng ăn than đá nhưng không viết nổi một bài, lại để cho Tiêu Hạ Thần là thằng chưa hề biết mùi vị của than đá là gì lại viết “tán ca” về than đá. Xem ra việc lựa chọn của Vương Nhân Mỹ là hoàn toàn chính xác.

Sau khi nghe tin Tiêu Hạ Thần đậu vào đại học, bố nó - Tiêu Thượng Thần đã treo đốt ba dây pháo một nghìn quả ở đầu làng, lại mời tổ chiếu phim của huyện về chiếu phim phục cả thôn ba đêm liền trong sân trường tiểu học. Khí thế ngất trời, ai cũng lắc đầu hâm mộ.

Ngày ấy, tôi cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong thời gian làm nghĩa vụ quân sự, được chính thức công nhận là quân nhân chuyên nghiệp. Chính vì vậy mà tôi trở thành người đáng mơ ước của các cô thôn nữ quê tôi. Cô tôi nói: “Tiểu Bão à, cô giới thiệu cho cháu một cô gái tốt, đảm bảo là cháu sẽ vừa lòng” - Mẹ hỏi: “Ai thế?” - Cô nói: “Là học trò của em, là “Tiểu sư tử”!” - Mẹ nói: “Con bé ấy cũng đã trên ba mươi rồi?” - Cô nói: “Đúng ba mươi.” - Mẹ nói: “Tiểu Bão mới hai mươi sáu.” - Cô nói: “Quá tốt, lớn hơn một tí mới yêu chồng hơn.” - Tôi nói: “'Tiểu sư tử' rất tốt, nhưng Vương Can đã mê chị ấy mười mấy năm nay. Cháu không thể cướp người yêu của bạn.” - Cô nói: “Vương Can? Nó là cóc nhái sao lại có thể muốn có được thiên nga! “Tiểu sư tử” không lấy được chồng cũng không thể lấy thằng ấy. Bố nó hễ đến ngày chợ phiên là cong lưng chống gậy đến làm náo loạn trạm xá làm mất cả danh dự của cô. Bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ? Lão ấy cướp đi của trạm xá ít nhất cũng phải đến tám trăm đồng tiền 'dinh dưỡng phí'”- Mẹ nói: “Lão Vương Cước hình như là giả vờ.” - Cô giận dữ nói: “Không phải hình như mà đúng là giả vờ. Lấy được tiền ở chỗ tôi xong, lão chạy ngay ra chợ ăn thịt uống rượu, uống say rồi thì lưng lại thẳng băng như cũ, đụng ai sờ nấy. Không hiểu vì sao mà đời tôi lại gặp phải loại người vô lại đến như thế? Lại còn lão tạp chủng Tiêu Thượng Thần nữa chứ, trong Cách mạng văn hóa thiếu chút nữa là hại tôi đến chết nhưng lúc này lại như một đại lão gia, ngồi nhà hưởng phúc. Nghe đâu con trai lão lại đậu vào đại học nữa chứ! Người xưa thường nói “thiện giả thiện báo, ác giả ác báo” nhưng bây giờ thì sao, người tốt có được thiện báo đâu nhưng đồ trứng thối thì lại hưởng phúc!” - Mẹ nói: “Báo ứng là có thật, nhưng chưa đến lúc mà thôi.” - Cô nói: “Còn phải chờ đến bao giờ nữa, đầu tôi đã bạc trắng cả rồi”.

Sau khi cô ra về, mẹ tôi cảm thán: “Cô con đúng là cả đời truân chuyên.” - Tôi hỏi: “Nghe đâu là Dương Lâm sau đó có tìm gặp cô, đúng không?” - Mẹ nói: “Nghe cô con nói, lão ấy có đến và nghe đâu đã làm chuyên viên bộ phận địa chính khu, đi xe hơi về làng. Lão ta đã xin lỗi cô và còn nói tự nguyện gá nghĩa vợ chồng với cô để chuộc lại cái lỗi khai man thời Cách mạng văn hóa. Nhưng cô con đã cự tuyệt lão”.

Đúng vào lúc chúng tôi đang than thở cho số kiếp của cô thì Vương Nhân Mỹ hớt ha hớt hãi chạy đến, nói với mẹ tôi: “Thím à, nghe nói Tiểu Bão đã có ý định tìm vợ, thím xem cháu thế nào?” - Mẹ ngạc nhiên: “Tiểu thư à, không phải là cháu đã có chủ rồi sao?” - “Cháu với hắn đã thôi rồi.” - Vương Nhân Mỹ ấp úng - “Đậu đại học là ruồng rẫy người cũ, đó không phải là một Trần Thế Mỹ hiện đại sao?” - Mẹ phẫn nộ nói - Vương Nhân Mỹ nói: “Đậu đại học thì có gì là ghê gớm mà đốt pháo, mà chiếu phim, quá sức ngông cuồng. Tiểu Bão vẫn tốt hơn, đã là quân nhân chuyên nghiệp, mỗi lần về quê lại lăn ra làm lụng.” - Mẹ nói: “Tiểu thư, nhà này e không xứng với cô.” - Vương Nhân Mỹ nói: “Thím à, chuyện này thím nói không linh đâu, hay là để Tiểu Bão nói vậy. Tiểu Bão, tôi đồng ý làm vợ anh để sinh ra những quán quân thế giới, anh có cần không?” - Tôi nhìn vào đôi chân rất dài của Vương Nhân Mỹ nói: “Cần!”