- 2 -
Buổi sáng ngày tiến hành lễ cưới, trời đất bỗng âm âm u u, mây đen cuồn cuộn. Sau một trận tuyết, mưa tuôn xuống xối xả. Mẹ lầm bầm: “Cái thằng Viên Tai này, nói là sẽ chọn cho con một ngày tốt lành, nhưng xem kìa, nước sắp ngập cả núi Kim Sơn rồi còn gì”.
Hơn mười giờ sáng, hai cô gái chị em xa với Vương Nhân Mỹ đã đội mưa đưa cô ấy đến nhà tôi. Họ đều mặc áo quần chống mưa như thể chuẩn bị ra ngoài bờ đê để chống lũ. Ngoài sân có dùng bạt nilon che lên một cái trại, chính giữa đặt một cái bếp lò tạm thời. Tôi ngồi trước lò đun một nồi nước sôi. Ngũ Quan - em họ tôi đến trước mặt nói: “Này người anh hùng, cô dâu đã đến rồi đấy! Sao anh còn ngồi đây để đun nước?” - Tôi nói: “Thế thì cậu đun thay cho anh vậy.” - Nó nói: “Bác gái đã bố trí em đốt pháo. Trời mưa mà đốt được pháo phải cần có tay kỹ thuật cao.” - Mẹ đứng trước cửa gọi: “Ngũ Quan! Đừng lắm mồm nữa! Đốt pháo đi!” - Ngũ Quan lôi từ trong bụng ra một dây pháo, đánh lửa châm vào dây dẫn, không cần dùng sào mà cầm ở nơi tay, che một chiếc ô, nghiêng người sang một bên cho pháo nổ đì đẹt. Khói thuốc bay tản mạn trong mưa nhưng phần nhiều là vấn vít chung quanh nó. Những đứa trẻ hàng xóm tụ tập xem trò vui, đưa nào đứa nấy ướt như gà bị nhúng nước sôi, vỗ tay tán thưởng rồi đồng thanh hét lớn: “Ngũ Quan! Ngũ Quan! Đầu đầy khói xanh!”. “Bọn nhóc này nói cũng có vần có điệu gớm nhỉ.” - Mẹ tôi nói.
Theo tập tục, cô dâu bước vào nhà chồng xong thì không được nói năng gì, đi ngang qua phòng thờ rồi vào phòng hoa chúc, đặt chân lên giường. Người ta gọi đó là “ngồi giường”. Nhưng Vương Nhân Mỹ thì không làm thế, bước vào sân là cô ấy đứng nguyên tại chỗ xem Ngũ Quan biểu diễn. Thuốc pháo tung tóe làm cho gương mặt Ngũ Quan đen nhẻm chẳng khác nào vừa chui từ trong lò than ra. Vương Nhân Mỹ cười ngặt nghẽo khiến hai cô gái đi theo phù dâu phải giật giật vạt áo nhưng hình như cô ấy chẳng để ý gì cả. Vương Nhân Mỹ mang một đôi giày bằng nhựa cao cổ khiến thân hình cô ấy có vẻ cao hơn rất nhiều, chẳng khác một cây gậy. Ngũ Quan nhìn Vương Nhân Mỹ từ trên xuống dưới như muốn đánh giá: “Chị dâu à, muốn hôn vào môi chị e rằng phải bắc một cái thang!” - “Ngũ Quan, im mồm!” - Mẹ tôi quát lớn. Vương Nhân Mỹ nói: “Ngũ Quan, cậu là đồ ngốc! Ngay cả Trần Tị và Vương Đảm khi hôn nhau cũng đâu cần phải có thang.”… Nghe nói cô dâu và em chồng đấu khẩu với nhau ngoài sân, các bà các cô đều chụm đầu vào nhau thì thầm bàn tán. Tôi xách chiếc xẻng xúc than từ trong trại đi ra, bọn trẻ con nhao nhao: “Chú rể đã ra! Chú rể đã ra!”
Tôi mặc bộ quân phục mới, mặt bám đầy bụi than. Vương Nhân Mỹ cười và cúi người chào tôi. Tâm trí tôi rối loạn, dở khóc dở cười. Hình như thần kinh của cô Vương Nhân Mỹ này có vấn đề rồi. Mẹ quát lớn: “Mau đưa cô dâu vào nhà!”. Không biết tôi học đâu câu nói rất hoa mỹ: “Phu nhân, xin mời vào động phòng!” - Vương Nhân Mỹ nói: “Trong nhà bức bối lắm, đứng ngoài thoải mái hơn!”. Bọn trẻ con vỗ tay đạp chân xuống đất sầm sập. Tôi chạy vào nhà lấy một nhúm kẹo rồi chạy ra khỏi cổng, phóng ra ngõ. Bọn trẻ con nối đuôi nhau chạy theo tôi và tranh nhau những viên kẹo tôi ném xuống đất. Tôi quay lại nắm chặt cổ tay Vương Nhân Mỹ lôi thẳng vào nhà. Cửa nhà quá thấp nên đầu Vương Nhân Mỹ đụng vào thanh trên của khung cửa kêu đánh “bộp” một tiếng. Cô ấy kêu lên: “Ôi da! Mẹ ơi! Vỡ đầu con rồi!”. Các bà các cô cười nghiêng ngã.
Nhà tôi quá nhỏ nhưng người đến thì quá đông, không có chỗ mà đặt mông nữa. Ba chị em Vương Nhân Mỹ cởi áo đi mưa ướt sũng nước nhưng không biết treo vào đâu, đành giắt lên cánh cửa. Nền nhà vốn đã ướt át, lúc này thì bàn chân ai cũng đang dẫm lên bùn, lên nước. Phòng nhỏ, giường đất dài không được hai mét, những chăn, gối, khăn… tất tần tật đều được đặt trên đầu giường. Cái mông của Vương Nhân Mỹ vừa đặt xuống giường đã giật nẩy lên, kêu to: “Ôi bố mẹ ơi! Thế này mà gọi là giường à? Có khác nào một cái lò nung!”
Mẹ tôi đã bắt đầu cáu, gõ gõ cái gậy xuống đất, nói: “Cứ cho là cái lò nung thì con cũng phải ngồi xuống. Để mẹ xem cái lò nung này có nướng chín mông của
con không”.
Vương Nhân Mỹ lại cười ngặt nghẽo, hạ giọng nói với tôi: “Tiểu Bão, mẹ anh thật hóm hĩnh! Cái mông của tôi bị nướng chín thì làm sao đẻ được quán quân thế giới!”
Tôi đã nóng mũi, nhưng ngày lành tháng tốt không thể tự do phát tác sự nóng nảy của mình được, bèn đưa tay sờ thử chiếc giường. Đúng là nóng thật. Cũng tại khách đến quá đông. Cô dì chú bác thím cháu đều tụ tập cả về đây nấu nướng, nào là hấp bánh bao, xào rau, nấu miến từ hôm qua đến giờ. Lửa trong hai chiếc bếp lò không bao giờ tắt nên làm cho chiếc giường đất nóng đến độ tấm chiếu trải trên giường gần như muốn cháy sém. Tôi lấy một chiếc chăn trên đầu giường gấp lại làm bốn, trải lên giường bên cạnh góc tường, nói: “Phu nhân! Xin mời ngồi!”. Vương Nhân Mỹ lại cười giòn tan, nói: “Tiểu Bão, anh thật hài hước, mở miệng ra là phu nhân. Anh cứ theo tập tục ở đây, gọi tôi là bà xã hay như trước đây anh đã từng gọi là Nhân Mỹ thì hay hơn”. Tôi không có lời lẽ nào để đối đáp. Đã cưới một cô vợ thần kinh có vấn đề như thế này thì tôi còn biết đối đáp như thế nào nữa? Rõ ràng Vương Nhân Mỹ không hiểu được lý do tôi gọi cô ta là phu nhân là vì tôi có ý châm chọc hay là tôi đang phát tiết sự bực bội trong lòng đối với cô ta. “Được rồi, bà xã, Nhân Mỹ, xin mời lên giường!”. Với sự giúp đỡ của hai cô em họ, tôi cởi giày, cởi đôi vớ nilon ướt sũng của Vương Nhân Mỹ rồi đẩy cô ta lên giường. Vừa lên giường là cô ta đứng dậy, đầu đụng phải xà nhà kêu đánh bộp. Trong căn phòng nhỏ bé và thấp tẹt này, Vương Nhân Mỹ càng cao lên nhiều lần, đôi chân mà tôi đã khen là như chân tiên hạc hầu như không có bắp vế. Bàn chân cô ta cũng không hề nhỏ, trông chẳng thua kém gì bàn chân tôi. Cứ thế, đôi chân trần đó cứ đi đi lại lại trên chiếc giường không đầy hai mét vuông ấy. Theo tập tục thì hai cô phù dâu cũng lên giường cùng với cô dâu. Nhưng chỉ mỗi mình Vương Nhân Mỹ cũng đã đủ làm cho chiếc giường chật cứng, hai cô em họ chỉ biết đứng trong góc phòng trố mắt nhìn. Như muốn khoe chiều cao, Vương Nhân Mỹ nhón chân để cho đầu mình đụng vào lớp giấy dán trần ở trên và hình như rất thích thú với trò này, cô ta đi lại trên giường để đầu cọ xát vào giấy kêu lên xoèn xoẹt. Mẹ tôi vịn vào khung cửa, đưa đầu vào thăm dò thực hư, nói: “Con dâu à, con làm chiếc giường sập mất, tối nay lấy gì mà ngủ?” - Vương Nhân Mỹ cười hi hi, nói: “Giường sập ngủ dưới đất càng thích!”
Chiều tối, cô tôi đến, vừa bước chân vào cửa đã kêu lớn: “Bà cô giá lâm sao không có ai nghinh tiếp cả?”
Chúng tôi vội vàng chạy ra đón cô. Mẹ nói: “Mưa to gió lớn thế này nên nghĩ là cô không đến được”.
Trong tay cô là một chiếc ô, ống quần xắn cao quá đầu gối, chân trần. Đôi giày cô đang kẹp dưới nách.
“Đừng nói là mưa to gió lớn, có ngăn cách bởi biển lửa rừng đao tôi cũng phải đến! Cháu tôi là chiến sĩ giải phóng quân, tôi phải đến chứ!” - Cô nói.
“Cô à, cháu mà là chiến sĩ quái gì! Cháu là hỏa đầu quân, là anh nuôi, ngay cả một viên đạn cũng có bắn được đâu!” - Tôi nói.
“Anh nuôi cũng rất quan trọng. Con người là sắt, cơm là gang. Làm lính mà không ăn được no thì lấy sức đâu mà luyện tập, mà xung phong.” - Quay sang mẹ, cô nói - “Làm nhanh nhanh cái gì ăn một miếng, ăn xong là tôi về ngay. Nước sông dâng cao rồi, chờ lâu nước ngập cầu, tôi không thể về được nữa”.
“Về không được thì cứ ở nhà anh chị một vài ngày.” - Mẹ nói - “Lâu lắm không được nghe cô kể chuyện, tối nay chắc là được nghe rồi đây”.
Cô nói: “Không được, ngày mai khai mạc Hội nghị hiệp thương chính trị rồi”.
“Tiểu Bão à, cô đã thăng quan rồi, là ủy viên thường vụ Hội nghị hiệp thương chính trị rồi đấy.” - Mẹ nói.
“Đó mà gọi là quan à? Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thôi!”
Vừa nói, cô vừa bước vào trong. Các bà các cô đồng loạt đứng dậy. Những người đang ngồi trên giường cũng nhảy xuống, hình như mọi người tranh nhau nhường chỗ cho cô. Cô nói: “Ai ngồi chỗ nấy, tôi chỉ ăn miếng cơm rồi về.”
Mẹ bảo chị gái tôi làm cơm cho cô.
“Để cô xem phòng hoa chúc của cháu nào!” - Cô nói.
Vương Nhân Mỹ chê giường nóng nên leo lên ngồi trên bệ cửa sổ đọc một cuốn sách gì đó, vừa đọc vừa cười một mình.
“Cô đến!” - Tôi nói nhỏ.
Vương Nhân Mỹ nhảy vọt xuống giường, chụp lấy tay cô, nói: “Cô à, cháu có việc muốn tìm thì cô đã đến”.
“Tìm cô có việc gì?” - Cô hỏi.
Vương Nhân Mỹ hạ giọng thật thấp, nói: “Nghe nói cô có một phương thuốc uống vào là có thể sinh đôi?”
Cô nhăn mặt: “Cháu nghe ai nói?”
“Vương Đảm nói”.
“Toàn nói sàm! Đừng nói là không có phương thuốc ấy, nếu có đi nữa thì ai có gan đưa cho cháu uống?” - Cô nói với giọng hết sức nghiêm túc.
“Vương Đảm nói người ở Trần gia trang uống thuốc của cô thì có thai rồng thai phượng.” - Vương Nhân Mỹ nói.
Cô đưa nửa chiếc bánh bao đang ăn dở cho chị gái tôi, nói: “Tức chết đi được! Con tiểu yêu Vương Đảm này, cô đã tốn không biết bao nhiêu sức lực mới lôi nó từ trong bụng mẹ ra mà bây giờ nó lại đặt điều nói bậy táng tận lương tâm như vậy. Chờ đó, cô mà gặp, cô sẽ cắt phăng cái mặt của nó đi!”
“Cô đừng giận nữa” - Tôi vừa nói vừa đá nhẹ vào chân Vương Nhân Mỹ, gắt nhỏ: “Im mồm!”
Không ngờ Vương Nhân Mỹ lại làm toáng lên: “Ai da! Mẹ ơi! Anh làm gãy chân tôi rồi!”
Mẹ tôi đã cáu giận thực sự, gằn xọng: “Gãy thế nào được cái chân chó ấy!”
“Mẹ à, Vương Nhân Mỹ kêu lên - Mẹ nói không đúng rồi. Con chó vàng to đùng của chú hai nhà con đã bị lão Tiêu Thượng Thần dùng kẹp sắt tiện đứt đôi chân đấy!”
Số là, sau khi nghỉ hưu về làng, Tiêu Thượng Thần là một lão già chuyên tàn sát các loài động vật. Lão có một khẩu súng bắn chim, suốt ngày mang súng đi khắp nơi, gặp chim gì cũng bắn. Ngay cả loài chim báo tin vui là chim khách và chim nuôi trong nhà người ta là bồ câu mà lão cũng không tha. Lão còn đan một tấm lưới rất dày để bắt cá. Ngay cả những con cá con mới sinh, lão cũng chẳng bỏ qua. Lão còn chế ra một cái kẹp sắt thật lợi hại, nấp trong rừng để bắt thỏ hoang, chuột và các loài thú khác. Con chó chú hai nhà Vương Nhân Mỹ bị chính cái kẹp sắt này tiện đứt đôi chân trước khi lão đi ngang qua nhà, nó chạy vồ ra sủa.
Vừa nghe thấy cái tên Tiêu Thượng Thần, mặt cô tôi đã biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tạp chủng ấy đáng ra đã bị thiên lôi đánh chết tươi lâu rồi. Nhưng lão vẫn sống phè phỡn, ngày nào cũng ăn ngon uống khỏe, to béo như một con trâu đực. Đúng là ông trời cũng sợ đụng vào kẻ ác!”
“Cô à, ông trời sợ Tiêu Thượng Thần nhưng cháu thì không sợ.” - Vương Nhân Mỹ nói: “Cô có thù oán với lão ta, cháu sẽ thay mặt cô báo thù!”
Cô tôi đã vui trở lại, cười lớn nói: “Nhân Mỹ à, cô nói thật nhé, ban đầu nghe tin Tiểu Bão sắp lấy cháu, cô không đồng ý. Nhưng nghe nói cháu chủ động bỏ con trai Tiêu Thượng Thần thì cô đồng ý liền. Cô nói, con bé này có khí cách đây. Sinh viên đại học thì có gì là ghê gớm. Tương lai con cái nhà họ Vạn chúng ta không những học đại học mà còn học ở những trường dang tiếng như Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Kiếm Kiều, Đại học Ngưu Tân ấy chứ. Không những học cử nhân mà còn lấy cả bằng thạc sĩ, tiến sĩ nữa, lại còn làm giáo sư, làm nhà khoa hoc. À, còn nữa, là quán quân thế giới nữa.”
Vương Nhân Mỹ nói: “Cô à, do vậy nên cô phải cho cháu loại thuốc đẻ sinh đôi mới được. Cháu sẽ đẻ cho nhà cô một đống con cháu để cho Tiêu Thượng Thần tức mà chết mới sướng!”
“Trời ạ! Ai cũng nói cháu vô tâm, tất cả đều nhầm. Nói đi nói lại, nói ngược nói xuôi cuối cùng thì cũng buộc cô vào cái chuyện ấy.” - Giọng cô thật nghiêm trang: “Các cháu còn trẻ, cần phải nghe lời Đảng, đi theo Đảng, đừng nghe lời bàng môn tả đạo. Sinh đẻ có kế hoạch là quốc sách, Tổng bí thư làm thống lĩnh, toàn thể đảng viên thực hiện làm gương điển hình, tăng cường nghiên cứu khoa học, nâng cao kỹ thuật, vận động quần chúng. Mỗi cặp vợ chồng chỉ có một con. Đó là chính sách, năm mươi năm vẫn không hề thay đổi. Không khống chế tăng trưởng nhân khẩu, Trung Quốc sẽ tiêu vong. Tiểu Bão, cháu là đảng viên cộng sản, là quân nhân cách mạng, nhất định cháu phải làm gương đi đầu trong việc này”.
“Cô à, cô bí mật đưa thuốc cho cháu, cháu uống một ngụm là xong. Quỷ thần cũng không biết.” - Vương Nhân Mỹ vẫn không chịu bỏ ý định.
“Đúng là cháu cứng đầu cứng cổ!” - Cô nói: “Cô nói lại một lần nữa, nghe cho kỹ đây. Không có loại thuốc ấy. Nếu có, cô cũng không cho cháu uống! Cô là đảng viên cộng sản, ủy viên thường vụ hiệp thương chính trị, phó tổ trường tổ sinh đẻ có kế hoạch huyện. Sao cô lại có thể phạm pháp? Nói cho các cháu biết, dù cô đã gặp nhiều chuyện oan khuất nhưng máu trong tim cô vẫn đỏ, không bao giờ đổi sắc. Cô sống là người của Đảng, chết là ma của Đảng. Đảng chỉ hướng nào, cô xông theo hướng đó! Tiểu Bão, vợ cháu vô tâm, không phân biệt được tro lạnh lửa nóng. Cháu có thể nhận rõ tình thế nên không được hồ đồ mà phạm tội. Lúc này, đã có người đặt cho cô biệt danh là “Diêm vương sống”, cô cảm thấy vô cùng vinh dự! Đối với những phụ nữ đang được phép sinh đẻ thì cô sẽ đỡ đẻ cho họ một cách nhiệt thành. Đối với những ai thuộc diện phải kế hoạch - Cô chém mạnh tay trong không khí như một lưỡi kiếm - thì quyết không để lọt lưới!”