- 4 -
Mồng một tháng một năm con chó, con gái tôi được chín ngày tuổi. Theo tục lệ của làng, đó là ngày rất quan trọng, bạn bè và người thân đều đến. Trước đó một ngày, tôi gọi Ngũ Quan, Viên Tai đến để giúp mượn bàn mượn ghế, ấm trà cốc rượu, bát chén… Tính sơ sơ cũng phải có đến năm mươi khách. Hai bên chái nhà đặt hai bàn để đãi khách nam giới. Trên giường của mẹ dọn một mâm để mời khách nữ giới. Tôi là người quyết định thực đơn: Mỗi mâm tám món nguội, tám món nóng và cuối cùng là canh. Viên Tai xem qua thực đơn, nói: “Người anh em à, cậu đãi thế này không xong đâu. Khách mời của cậu đều là nông dân, bụng ai cũng chứa được cả bao tải thức ăn. Những món này chỉ vừa đủ dính răng thôi. Cậu hãy nghe lời tớ, đừng có bày đặt nhiều món làm gì, chỉ cần cục thịt to, chén rượu lớn là được rồi. Cậu bày đặt sang trọng quá nhưng lại ít, mỗi người gắp một đũa là sạch veo, sau đó thì làm sao? Mất mặt lắm”. Tôi thừa nhận lời Viên Tai có lý bèn bảo Ngũ Quan ra chợ mua về hai mươi lăm ký lô thịt lợn, một nửa là mỡ và mười con gà quay, toàn là gà nuôi công nghiệp, vừa to vừa nhiều thịt. Còn tôi thì tự đến nhà ông Vương Hoàn đặt hai mươi ký đậu phụ, nhờ Viên Tai đi mua năm cân rau, mười cân miến, hai mươi lít rượu trắng. Nhà Vương Nhân Mỹ đem đến hai trăm quả trứng gà. Bố vợ tôi đến sớm và xem tôi chuẩn bị, rất vừa lòng nói: “Con rể à, thế này là quá tốt! Nhà con xưa nay vốn tiết kiệm, bị người ta chê cười rồi. Nay con đã làm thay đổi nề nếp gia đình, để cho khách khứa căng tròn bụng ra về. Đúng là người làm chuyện lớn phải có chí khí lớn!”
Khi khách mời đã đến hơn một nửa, tôi mới phát hiện chưa mua thuốc lá đang định nhờ Ngũ Quân đến cửa hàng cung tiêu mua thì Trần Tị và Vương Đảm bồng con đến. Ngũ Quan chỉ vào món quà trên tay Trần Tị nói: “Không cần phải đi mua nữa”.
Mấy năm nay Trần Tị phát tài to, trở thành người có tên trong danh sách “hộ có một vạn đồng” của thôn. Đầu tiên là nó chạy đến Thâm Quyến mua đồng hồ điện tử về bán cho bọn choai choai đua đòi thời trang. Sau đó nó lại đến Tế Nam và bắt mối với một người quen ở nhà máy sản xuất thuốc lá để mua sỉ về cho Vương Đảm đi bán thuốc lá lẻ trong chợ.
Tôi đã từng chứng kiến cảnh Vương Đảm bán thuốc lá trong chợ. Nó đeo một cái hộp nhỏ khá đẹp có thể đóng mở rất thuận tiện trước ngực, mặt ngoài viết mấy hai chữ “Thuốc lá” to tướng, bên trong chứa đầy thuốc lá. Nó mặc một chiếc áo khoác bằng vải hoa màu lam may vừa khít người. Sau lưng nó đeo một cái địu, bên trong là đứa con mới đẻ khá mập mạp được trùm kín, chỉ chừa cái lỗ mũi. Cho dù là người quen hay không đều phải chú ý đến nó. Người quen thì biết nó là vợ của tay buôn thuốc lá Trần Tị và chính là mẹ đứa bé sau lưng. Người không quen thì cho rằng, con bé đang địu em sau lưng kia trông thật đáng thương nhưng cũng thật dễ thương. Những người mua thuốc lá của nó phần lớn đều tỏ ra rất thương xót và đồng cảm cho hoàn cảnh của “chị em” nó.
Trần Tị mặc chiếc áo da dày cộp và rất cứng, bên trong còn được lót thêm một lớp lông thú rất dày. Mặt cậu ta đỏ gay, râu cằm được cạo nhẵn, cái mũi to và cao, đôi mắt sâu màu tro, đầu tóc xoăn tít.
Ngũ Quan hô: “Đại thương nhân có mặt!”
“Cái gì là đại thương nhân, chỉ là kẻ buôn bán lẻ thôi mà!” - Trần Tị nói.
“Mang thuốc lá đến phải không?” - Viên Tai nói: “Khách khứa đang buồn vì không có thuốc lá để hút đấy”.
Trần Tị đưa túi giấy đang xách trong tay cho Viên Tai. Viên Tai cầm lấy và mở ngay, lôi ra một tút thuốc lá hiệu “Đại kê”, kêu lên: “Đúng là làm ăn lớn mới vung tay hào phóng thế này!”
“Cậu câm bớt cái miệng lại đi!” - Vương Đảm gắt nhỏ: “Nghe miệng cậu nói thì người ở dưới mồ cũng bật dậy mà nhảy disco thôi!”
“Ôi chao! Chị dâu à, thất kính thất kính! Bữa nay sao Trần Tị không bồng chị trong lòng nhỉ?”
“Tôi vả vào mồm cậu bây giờ!” - Vương Đảm giơ tay lên, điệu bộ có vẻ hung dữ.
“Mẹ… mẹ bồng con…” - Thì ra là Trần Nhĩ, con của Trần Tị (bố là Mũi thì có con là Tai) và Vương Đảm đang đứng sau lưng mẹ nó bỗng chạy ra phía trước, giơ tay cho mẹ. Con bé cao đã gần bằng mẹ nó.
“Trần Nhĩ!” - Tôi cúi thấp người ôm con bé lên, nói: “Để chú bồng cháu tí”.
Trần Nhĩ ngoác miệng khóc. Trần Tị đỡ lấy con bé, vỗ vỗ vào mông nó, nói: “Nhĩ Nhĩ, đừng khóc. Không phải là con muốn đi theo bố mẹ để thăm chú giải phóng quân hay sao?”
Trần Nhĩ giơ tay đòi mẹ nó bồng.
“Con nha đầu này chỉ thích theo mẹ” - Trần Tị đưa con cho Vương Đảm nói: “Vừa mới đây thôi vẫn khóc nhè đòi gặp chú giải phóng quân cho bằng được…”
Đúng lúc ấy, Vương Nhân Mỹ vén rèm cửa sổ gọi to: “Vương Đảm, vào đây!”
Vương Đảm bồng Trần Nhĩ chẳng khác nào một con chó nhỏ tha một món đồ chơi quá to, trông rất buồn cười nhưng cũng rất thánh thiện. Nhìn đôi chân nó đang đi, tôi liên tưởng đến những nhân vật trong phim hoạt hình.
“Vương Đảm vẫn rất xinh đẹp, trông chẳng khác nào một con búp bê” - Tôi nói.
“Giống của Liên Xô để lại sao lại không đẹp được chứ!”. Viên Tai chun mũi cau mày nói: “Trần Tị đại ca, nghe nói đại ca rất tàn bạo, không đêm nào để cho chị dâu tôi được ngủ ngon, đúng không?”
Trần Tị gầm lên: “Câm mồm!”
Viên Tai: “Dùng thì nên nâng niu một tí, cậu còn muốn Vương Đảm sinh con cho mình nữa mà”.
Trần Tị đá một cú thật mạnh vào mông Viên Tai, nói: “Không phải là tôi đã bảo cậu câm mồm rồi sao?”
Viên Tai cười nói: “Được rồi, được rồi! Thì câm mồm. Nhưng trước khi câm mồm cho tôi nói câu nữa, tôi thật sự hâm mộ hai người. Lấy nhau đã lâu như vậy mà ngày nào cũng ôm nhau hôn hít. Điều đó cho thấy hôn nhân tự do hoàn toàn khác với hôn nhân do bố mẹ sắp đặt…”
Trần Tị làu bàu: “Mỗi gia đình có một hoàn cảnh riêng, cậu thì biết cục cứt gì!”
Tôi vỗ vào cái bụng đang bắt đầu tròn căng của Trần Tị, nói: “Bụng cậu đã to quá rồi đây”.
“Cuộc sống tốt lên rồi mà!” - Trần Tị nói: “Trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ là mình sẽ được sống như thế này”.
“Nên cám ơn Hoa Chủ tịch”. - Viên Tai nói.
“Tớ thì lại cho rằng nên cám ơn Mao Chủ tịch.” - Trần Tị nói: “Nếu ông ấy không chủ động chết thì tất cả vẫn cứ như cũ mà thôi”.
Lúc ấy, lại có khách tiếp tục đến. Mọi người đều tập trung ngoài sân để nghe chúng tôi nói chuyện phiếm. Một số người đã vào trong nhà nhưng thấy bên ngoài có vẻ náo nhiệt hơn nên đã kéo nhau ra ngoài.
Kim Tu - thằng em con ông cậu tôi chen đến bên Trần Tị, ngước đầu lên nhìn vào mặt nó, nói: “Anh Trần à, bà con trong thôn ta đều bàn tán về anh đấy”.
Trần Tị lôi bao thuốc ra rút một điếu đưa cho Kim Tu rồi rút điếu khác đưa lên miệng, ra vẻ rất phong độ, hỏi: “Nói thử xem, họ bàn tán thế nào?”
“Họ nói, anh chỉ cầm theo có mười đồng mà lại đáp máy bay đi Thâm Quyến.” - Kim Tu lắc lắc đầu nói: “Anh đi theo sau lưng một đoàn đại biểu Liên Xô khiến các cô chiêu đãi viên cứ ngỡ anh là một thành viên của đoàn, họ cúi chào anh, anh nói với họ khơ-rơ-sô, khơ-rơ-sô( )… Người ta còn nói, anh đến Thâm Châu, đi theo đoàn đại biểu vào một khách sạn vô cùng sang trọng ăn uống no say ba ngày, lại còn nhận được một đống quà tặng to đùng. Sau đó anh đem những món quà ấy ra ngoài đường bán lại, mua được hai mươi chiếc đồng hồ điện tử, đem về quê bán. Lúc đó anh đã có vốn và cứ thế mà phất lên”.
Trần Tị đưa tay sờ mũi, nói: “Sau đó còn gì nữa không?”
“Họ nói anh đi Tế Nam, đang đi lang thang trên phố thì gặp một ông già đang đứng khóc trên phố. Anh đến bên hỏi: Bác ơi, sao mà bác lại khóc? Ông già nói: Đi dạo phố một vòng, không biết đường về nhà nữa. Anh đưa ông già về nhà. Con trai ông già là trưởng phòng kinh doanh của nhà máy thuốc lá nghĩ anh là một người hảo tâm, bèn kết nghĩa huynh đệ với anh. Do vậy anh mới được lão ấy bán rẻ thuốc lá cho”.
Trần Tị cười vang sảng khoái: “Chú em, không phải là người ta đang viết tiểu thuyết đấy chứ? Anh nói thật với chú nhé, đi máy bay thì anh cũng đã đi mấy lần. Nhưng tất cả đều do anh bỏ tiền ra mua vé. Đúng là anh cũng có quen với mấy người trong nhà máy thuốc lá Tế Nam. Nhưng giá thuốc lá mà họ bán cho anh cũng chỉ rẻ hơn ngoài thị trường ba xu một gói mà thôi”.
“Nói gì thì nói, anh cũng là người có bản lĩnh.” - Kim Tu nói một cách chân thành: “Bố mẹ bảo em phải bái anh làm sư phụ”.
“Người có bản lĩnh chân chính đang có mặt ở đây.” - Trần Tị chỉ vào Viên Tai, nói: “Người này trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chuyện năm trăm năm trước thuộc như đường chỉ trong lòng bàn tay. Chú nên bái cậu ấy làm sư phụ thì đúng hơn”.
“Anh Viên cũng thật đáng nể.” - Kim Tu nói: “Anh Viên đã đến chợ Hạ Trang để bói, biệt hiệu là Tiểu Bán Tiên. Con gà mái nhà em bị mất. Anh Viên chỉ bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm một hồi, nói, vịt đi về phía nước, gà tìm đến bãi rơm. Cứ tìm ở các đống rơm! Quả nhiên mẹ em gặp nó ở đống rơm cách nhà khá xa”.
Trần Tị nói: “Cậu ấy không chỉ biết bói thôi đâu, khả năng của cậu ấy còn lớn hơn rất nhiều. Cậu ấy có thể tùy tiện dạy chú vài chiêu cũng đủ để chú kiếm ăn cả đời”.
Ngũ Quan chen vào, nói:
“Khấu đầu bái sư mau!”
“Không dám không dám! Những chuyện tôi làm, quan chức ở trên coi chẳng ra gì, chỉ là hòa mình với hạng tam giáo cửu lưu để kiếm sống mà thôi. Nếu muốn học thì hãy học anh chú đây, vào quân đội để làm quan. Hoặc là chú thi đại học, như thế mới gọi là đi theo con đường quang minh chính đạo, thành loại người thượng đẳng.” - Viên Tai chỉ vào mũi mình, rồi lại chỉ vào mũi Trần Tị, nói tiếp: “Kể cả cậu ta, những việc làm của cậu ta đâu có đường đường chính chính gì. Bọn anh đây chẳng có cách nào khác phải làm những công việc ấy thôi. Chú còn trẻ, đừng học theo bọn anh”.
Kim Tu vẫn rất cố chấp nói: “Những người như hai anh mới là người có bản lĩnh chân chính. Đi lính, thi đại học đều không đáng được gọi là có bản lĩnh đích thực”.
Trần Tị nói: “Được lắm, anh bạn nhỏ! Chú có cách nghĩ riêng của chú, quá tốt. Đến lúc nào đó chúng ta sẽ bắt tay nhau cùng làm!”
Tôi hỏi Ngũ Quan: “Sao không thấy Vương Can?”
“Anh Vương Can à? Nhất định là đã chạy đến trạm xá rồi!” - Ngũ Quan nói.
“Thằng này đúng là con quỷ mê gái, bốn ngựa cũng khó lòng kéo nó quay trở lại.” - Trần Tị nói.
“Nóc nhà nó quay không đúng hướng!” - Viên Tai nói một cách thần bí: “Hướng cổng nhà nó cũng chẳng ra gì, ngay cả nhà xí cũng chọn hướng không tốt”. Quay sang Trần Tị, Viên Tai nói tiếp: “Mười mấy năm trước tôi đã nói với bố vợ cậu rằng, chú phải lập tức sửa lại hướng nhà, hướng cổng và hướng nhà xí. Nếu không, trong nhà sẽ có người mắc bệnh thần kinh! Bố vợ cậu lại cho rằng tôi trù ẻo ông ấy, xách roi lên quất cho tôi mấy roi. Thế nào? Có ứng nghiệm không? Ban đêm Vương Can ôm cột mà ngủ, ban ngày có chút thời gian là cong người chạy thục mạng đến trạm xá, lại còn dọa chó đuổi gà nhà người ta, trông như một thằng vô lại. Không phải bị thần kinh thì là cái gì? Dù sao Vương Can cũng chỉ là một nông dân nhưng đầu óc lại mang tư tưởng của giai cấp tiểu tư sản, bị cô “Tiểu sư tử” có cái mặt đầy mụn ấy làm cho thất điên bát đảo, hồn không nhập xác. Về cơ bản đó cũng là một biểu hiện của bệnh thần kinh”.
Tôi nói: “Được rồi, các anh em đừng nghe Viên Tai huyên thuyên nữa. Bắt đầu tiệc thôi!”
Viên Tai nói: “Phong thủy của khu văn phòng công xã của chúng ta cũng không tốt. Từ xưa đến nay cổng thì phải quay về hướng nam nhưng cổng công xã thì lại quay về hướng bắc. Đối diện ngay với cổng chính lại là lò mổ, suốt ngày đao chọc vào thì trắng, rút ra thì đỏ, máu thịt bầy nhầy, mùi xú uế quá nặng. Tôi đã đến công xã phản ánh chuyện này. Cán bộ nói tôi lại theo đòi mê tín dị đoan phong kiến, thiếu chút nữa thì bắt tôi trói lại. Bây giờ thì thế nào? Bí thư Tần Sơn bị liệt nửa người, còn em trai ông ta Tần Hà thì điên điên khùng khùng bao lâu nay. Ông bí thư mới họ Khâu đưa mấy chục nhân viên cao cấp của công xã đi phương nam để khảo sát học hỏi, gặp tai nạn giao thông. Cả xe không chết cũng bị thương nặng, cán bộ cao nhất công xã coi như bị xóa sổ hoàn toàn. Phong thủy là chuyện quan trọng, cho dù anh có uy, có cứng mấy đi chăng nữa cũng không là gì với vua chúa ngày xưa. Vua chúa cũng tin phong thủy nữa là...”
“Vào tiệc thôi!” - Tôi nói và vỗ mạnh vào mông Viên Tai: “Đại sư à, phong thủy rất quan trọng, nhưng cơm rượu vẫn cứ quan trọng hơn”.
“Không sửa cổng công xã thì người mắc bệnh thần kinh còn xuất hiện nữa, không những thế mà còn có chuyện lớn xảy ra.” - Viên Tai nói: ‘‘Không tin thì cứ chờ đấy mà xem!”