- 5 -
Vương Can yêu “Tiểu sư tử” bằng một tình yêu đơn phương và những hành vi rất kỳ quái của cậu ta đã biến thành đề tài trà dư tửu hậu để mọi người bàn tán. Nói cách khác, cậu ta đã trở thành đề tài để gây cười. Riêng tôi không hề tham gia vào câu chuyện này, bởi trong thâm tâm, tôi thông cảm, thậm chí là kính phục cậu ta. Tôi vẫn nghĩ, Vương Can là một thiên tài nhưng sinh ra không gặp thời để thể hiện, sinh không có đất để dụng võ, một người đàn ông thủy chung với trái tim mình. Nếu có một cơ duyên nào đó, nhà văn nhà thơ đã có thể viết nên một thiên tình sử, một pho tình thi về cậu ta để lưu truyền thiên cổ.
Trong khi bọn đồng lứa chúng tôi chưa đủ lớn để nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ thì trái tim Vương Can đã biết rung động trước “Tiểu sư tử”. Tôi vẫn nhớ một lời than thở của cậu ta cách đây nhiều năm về trước: “Tiểu sư tử” đẹp quá! Nói một cách khách quan, “Tiểu sư tử” không đẹp chút nào, thậm chí không đáng được gọi là dễ coi. Cô tôi từng nghĩ là cưới cô ta cho tôi. Tôi biết đó là người trong mộng của Vương Can và lấy đó làm lý do để cự tuyệt. Nhưng thực tế là cô ta không lọt vào mắt tôi. Nhưng trong mắt Vương Can, “Tiểu sư tử” lại là đệ nhất mỹ nhân trên thế gian này, nói văn vẻ một tí thì “trong mắt người đang yêu, em bỗng hóa Tây Thi”.
Sau khi nhét lá thư tỏ tình đầu tiên gửi cho “Tiểu sư tử” vào bưu điện, tâm trạng Vương Can vô cùng phấn khích, lôi tôi ra bờ đê và trút hết những nỗi băn khoăn trăn trở cũng như chờ đợi và hy vọng của cậu ta. Chuyện ấy diễn ra vào mùa hè năm 1970, chúng tôi vừa tốt nghiệp trường trung cấp nông nghiệp. Nước dưới sông chảy cuồn cuộn, trên mắt nước là rơm rạ và xác động vật. Một con hải âu cô độc liệng vòng trên cao. Bên bờ, nơi nước sông không chảy mạnh, bố Vương Nhân Mỹ đang im lặng ngồi câu cá, Lý Thủ - sư đệ của chúng tôi ngồi một bên xem.
“Có nên nói cho Lý Thủ biết không?”
“Nó còn trẻ con, không hiểu gì đâu”.
Chúng tôi trèo lên cây liễu cổ thụ trên bờ đê, chọn một cành xõa ra mép sông và ngồi vắt vẻo lên đó. Cánh cây sà xuống đạp lên mặt sông khiến nước bắn lên rồi lan ra, tạo nên những những con sóng nho nhỏ.
“Có chuyện gì vậy? Nói nhanh đi”.
“Cậu phải thề trước với tớ là sẽ giữ bí mật”.
“Được! Tôi thề - Nếu tôi làm lộ bí mật của Vương Can thì sẽ rơi xuống sông chết đuối”.
“Bữa nay..., cuối cùng thì tớ cũng đã nhét lá thư... vào thùng thư rồi...” - Gương mặt Vương Can trắng bệch, đôi môi run run.
“Viết thư cho ai? Sao mà trang trọng quá vậy? Viết cho Mao Chủ tịch à?”
“Cậu nghĩ lung tung gì vậy?” - Vương Can nói: “Mao Chủ tịch và tớ có quan hệ gì đâu. Là viết cho cô ấy!”
“Nhưng cô ấy là ai?” - Tôi thấy sốt ruột.
“Cậu đã thề rồi, không làm lộ bí mật của tớ...”
“Đồng ý, vĩnh viễn không tiết lộ!”
“Xa thì tận chân trời, gần thì ngay trước mặt thôi”.
“Đừng dấm dớ nữa!”
“Cô ấy... cô ấy...” - Đôi mắt Vương Can phát ra những tia sáng hơi kỳ lạ, nói như trong mơ ngủ: “Cô ấy chính là “Tiểu sư tử” của tớ...”
“Cậu viết thư cho cô ta để làm gì? Muốn hỏi cô ta làm vợ à?”
“Đúng quá! Sao mà cậu nhanh thế?” - Vương Can lẩm bẩm: “ Sư tử, “Tiểu sư tử” thân yêu của tôi. Tôi tự nguyện đem toàn bộ tuổi trẻ của tôi giao phó cho “Tiểu sư tử” yêu quý... Người tôi yêu ơi! Hãy tha thứ cho tôi. Tôi đã viết tên em lên giấy và hôn đi hôn lại cái tên ấy, không biết bao nhiêu lần...”
Tôi cảm thấy hơi run, toàn thân đồng loạt nổi da gà. Rõ ràng là Vương Can đang đọc lá thư mà cậu ta đã viết, hai tay nắm chặt lấy cành cây, mặt tì vào lớp vỏ cây xù xì, đôi mặt mơ màng và hình như đang dâm dấp nước mắt.
“... Kể từ lúc lần đầu gặp em tại nhà Tiểu Bão, tôi đã bị em làm cho say đắm. Từ đó cho đến bây giờ và có lẽ là vĩnh viễn, trái tim tôi đã hoàn toàn thuộc về em. Nếu em muốn nhai muốn nuốt nó, tôi sẵn sàng móc nó ra cho em mà không hề có chút do dự nào. Tôi mê muội khuôn mặt đỏ, cái mũi trông rất sinh động, đôi môi non tơ, mái tóc bồng bềnh và hai con mắt sáng của em. Tôi mê giọng nói của em, mùi vị trên người em và nụ cười của em. Chỉ cần em cười là tôi đã cảm thấy đầu óc mình choáng váng, tiếc là không được quỳ xuống đất để ôm lấy đôi chân em, ngước lên và nhìn khuôn mặt đang cười của em...”
Ông Vương giật mạnh cần câu về phía sau, sợi cước trắng tạo nên một chuỗi hạt nước trong veo loa lóa trong nắng. Đầu sợ cước có treo tòng teng một con ba ba màu vàng sậm lớn cỡ cái cốc uống nước, nhanh chóng rơi xuống bờ đê. Hình như bị rơi quá nặng nên con ba ba đã chết giấc, ngửa chiếc bụng trắng trắng lên trời, bốn chiếc chân nho nhỏ co lại trông thật đáng thương những cũng rất đáng yêu.
Lý Thủ vỗ tay hoan hô: “Ba ba!”
“... “Tiểu sư tử”, người thân yêu nhất đời tôi ơi! Tôi là một người nông dân, xuất thân bần tiện. Còn em, em lại là bác sĩ sản khoa, ăn lương nhà nước. Địa vị xã hội giữa hai ta là một trời một vực. Có lẽ, em chưa hề thèm liếc nhìn tôi, cũng có thể sau khi được xong lá thư này, đôi môi xinh đẹp của em sẽ điểm một nụ cười thương hại, sau đó là xé tan thành trăm mảnh. Cũng có thể, khi nhận thư xong, em không thèm liếc mắt nhìn mà đã vất vào sọt rác. Nhưng tôi vẫn cứ phải nói với em rằng, em yêu, nếu em chấp nhận tình yêu của tôi thì tôi sẽ chẳng khác nào hổ được thêm đôi cánh, tuấn mã được thắng yên cương nạm bạc vàng. Tôi sẽ có được một sức mạnh vô cùng vô tận, tinh thần tôi sẽ hăng hái. Bánh bao rồi sẽ có, sữa bò rồi sẽ có... Tôi tin rằng, được sự khích lệ của em, tôi sẽ làm cho địa vị xã hội của mình thay đổi, sẽ trở thành một người được ăn lương nhà nước, đứng bên cạnh em...”
“Ôi chao! Hai người ở trên cây làm gì? Đang đọc tiểu thuyết à?”. Lý Thủ đã phát hiện ra chúng tôi, kêu lớn.
“... Nếu em không chấp nhận tôi, em yêu, tôi sẽ không lùi bước, tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi vẫn sẽ âm thầm theo đuổi em, em đi đến đâu là tôi sẽ có mặt ở đó. Tôi có thể quỳ xuống đất để hôn đôi bàn chân em. Tôi có thể đứng bên dưới của sổ nhà em để nhìn đèn trong nhà em từ khi nó được đốt lên cho đến khi tắt ngấm. Tôi muốn mình biến thành một cây nến cháy lên vì em, cháy cho đến khi cạn khô. Em yêu, nếu vì em mà tôi hộc máu chết thì em có thể khai ân đến trước phần mộ tôi để nhìn thoáng qua thôi. Như thế là tôi đã toại nguyện lắm rồi. Nếu em vì tôi mà rơi một giọt nước mắt, tôi chết mà không hối hận gì. Em yêu, ước gì lúc này trong tay tôi có loại linh dược uống vào sẽ chết nhưng rồi sẽ sống lại...”
Da gà trên toàn thân tôi đã mất và hình như tôi đã rất cảm động vì những lời lẽ tỏ tình vô cũng bóng bẩy mà Vương Can đang đọc. Không ngờ là cậu ta yêu “Tiểu sư tử”, mà lại yêu đến độ điên cuồng si mê như thế. Cũng không ngờ rằng Vương Can lại viết văn hay đến như vậy, viết thư tình mà chẳng khác nào những lời than khóc. Cũng chính trong những điều bất ngờ ấy, tôi mơ hồ nhận ra rằng tuổi thanh xuân đang đến với tôi. Trong đó, Vương Can là người dẫn đường. Tuy lúc ấy tôi chưa hề biết tình yêu là gì nhưng ánh sáng chói lọi của nó đã hút tôi lao về phía trước chẳng khác nào một con thiêu thân đâm đầu vào lửa.
“Cậu yêu “Tiểu sư tử” như vậy, nhất định cô ấy cũng sẽ yêu cậu”. Tôi nói.
“Thật thế ư?”. Vương Can chộp lấy tay tôi siết cứng, đôi mắt như có lửa, nói: “Cô ấy sẽ yêu tớ, thật không?”
“Sẽ yêu, nhất định sẽ yêu”. Tôi cũng dùng sức nắm chặt bàn tay Vương Can: “Nếu thực tế không đúng như vậy, tớ sẽ giúp cậu tìm gặp cô tớ, nhờ cô ấy làm bà mối. “Tiểu sư tử” rất nghe lời cô”.
“Không cần, đừng bao giờ làm thế!”. Vương Can nói: “Tớ không muốn mượn sức từ bất cứ người nào. Những trái dưa còng queo thì không ngọt. Tớ sẽ dựa vào sự kiên trì của mình để đánh động trái tim cô ấy”.
Ở phía dưới, Lý Thủ ngẩng đầu lên, hét lớn: “Hai ông ngồi trên ấy làm cái quái gì thế?”
Ông Vương vốc một nắm bùn nhão ném vào chúng tôi, quát lớn: “Đừng làm cho cá của ta sợ!”
Từ phía hạ nguồn, một chiếc thuyền máy sơn màu đỏ chen lẫn màu lam chạy đến. Tiếng động cơ nổ ầm ầm làm vang vọng cả không gian trên sông khiến từ trong vô thức của con người sản sinh một sự bực bội và sợ hãi. Nước sông chảy xiết, thuyền lội ngược dòng nên tốc độ rất chậm, hai bên mạn thuyền nước bắn tung tóe, hai luồng sóng bạc đầu hình chiếc quạt rẽ sang hai bên. Trong làn hơi nước mờ mờ trên sông vương vấn mùi dầu bị đốt cháy xộc vào mũi chúng tôi. Mười mấy con hải âu chao lượn vòng quanh chiếc thuyền.
Đây là chiếc thuyền chuyên dụng của Tổ sinh đẻ theo kế hoạch thuộc công xã, cũng có thể nói đó là chiếc thuyền chuyên dụng của cô tôi. Đương nhiên “Tiểu sư tử” cũng có mặt trên thuyền. Để đề phòng nước sông dâng đột ngột làm ngập cầu đá khiến giao thông giữa hai bờ cách trở ảnh hưởng đến công tác quản lý sinh đẻ theo kế hoạch cũng như đề phòng những điều khó lòng lường trước và cũng nhằm cổ vũ cho ngọn cờ đầu về công tác sinh đẻ có kế hoạch trong toàn huyện, huyện đã trang bị cho cô tôi chiếc thuyền này. Trên thuyền có một khoang nhỏ, hai hàng ghế da nhân tạo được đặt hai bên. Phía sau đuôi thuyền gắn một máy dầu diezen 12 mã lực. Đầu thuyền gắn hai chiếc loa phóng thanh cực lớn, lúc này đang phát một bài hát dân ca Hồ Nam, ca từ ca tụng Mao Chủ tịch, âm điệu rất du dương. Mũi thuyền đang hướng vào bờ, có lẽ những người trên thuyền đang muốn về thôn chúng tôi. Âm nhạc đột nhiên tắt ngấm khiến tiếng nổ của máy diezen càng thêm chát chúa. Tiếp theo đó là tiếng của cô tôi: “Lãnh tụ vĩ đại Mao Chủ tịch đã dạy chúng rằng, nhân loại hãy khống chế chính mình, thực hiện sinh đẻ có kế hoạch…”
Kể từ lúc chiếc thuyền xuất hiện, Vương Can không nói năng gì nữa và hình như cậu ta đang run rẩy. Cậu ta há miệng, đôi mắt ươn ướt chăm chú nhìn chiếc thuyền. Khi mũi chiếc thuyền rẽ về phía bờ thì Vương Can kêu lên nho nhỏ, dáng vẻ rất căng thẳng. Và hình như cậu ta đang có ý định nhảy xuống nước thì phải. Tiếng động cơ đã giảm và cô tôi, “Tiểu sư tử” xuất hiện.
Người lái thuyền rất quen biết với chúng tôi - Tần Hà. Sau Cách mạng văn hóa, anh trai của anh ta ngồi lại ghế bí thư công xã. Có một đứa em xin ăn ở chợ, cho dù cách thức ăn xin có cao nhã đến đâu cũng khiến ông lãnh đạo cao nhất công xã mất mặt. Nghe đâu là hai anh em họ đã tiến hành đàm phán với nhau và Tần Hà đã đưa ra một yêu cầu hết sức kỳ lạ: Phải cho anh ta một công việc ở Phòng phụ khoa của trạm xá công xã. “Chú là đàn ông, về Phòng phụ khoa làm gì?” - “Có rất nhiều bác sĩ phụ khoa là đàn ông!” - “Chú không hiểu một tí gì về y thuật cả.” - “Tại sao tôi nhất thiết phải hiểu y thuật?”. Sau đó, Tần Hà trở thành người lái thuyền cho tổ sinh đẻ có kế hoạch. Kể từ ngày ấy, người này bám riết lấy cô tôi, những ngày cần dùng đến thuyền thì anh ta lái thuyền. Những ngày không cần đến thuyền thì anh ta thẫn thờ ngồi dưới thuyền chờ đợi.
Đầu tóc Tần Hà vẫn rẽ ngôi giữa như xưa, vẫn giống những thanh niên học sinh thời kỳ Ngũ Tứ mà chúng tôi vẫn thường thấy trên phim ảnh. Mùa hè nhưng anh ta vẫn mặc bộ đồng phục học sinh màu lam dày cộp, trên túi áo vẫn giắt hai chiếc bút - một chiếc bút chì và một chiếc bút bi hai màu. Gương mặt anh ta có vẻ đen hơn so với lần gặp trước. Tay anh ta đang điều khiển tay lái để đưa chiếc thuyền vào bờ đúng vào chỗ cây liễu già. Tiếng động cơ xoành xoạch. Những âm thanh vang lên trong loa càng to hơn, to đến độ khiến màng nhĩ của chúng tôi lùng bùng.
Chếch bên tay phải của cây liễu có một bến đò lâm thời theo chỉ thị của lãnh đạo công xã và chuyên dùng cho chiếc thuyền của tổ sinh đẻ có kế hoạch dừng. Bốn cây gỗ to được đóng xuống sông và trên đầu chúng, người ta dùng dây thép buộc những thanh gỗ ngang dọc và đặt mấy tấm ván lên. Thế là thành bến đò. Tần Hà nhảy lên trước, lôi dây thừng buộc thuyền vào cọc gỗ rồi đứng trên bến. Động cơ đã tắt, tiếng loa cũng ngừng, không gian chỉ còn tiếng nước chảy rì rào và tiếng chim hải âu kêu.
Người đầu tiên rời xuất hiện trước mũi thuyền là cô tôi. Thuyền tròng trành nên thân thể cô cũng lắc lư. Tần Hà đưa một tay cho cô như muốn bảo cô vịn vào nhưng cô đã gạt phắt, tung người nhảy một cái thật đẹp và đứng vững trên bến thuyền. Tuy thân hình cô đã hơi đẫy đà nhưng những động tác của cô vẫn rất nhẹ nhàng, khỏe mạnh. Có một dải băng trắng quấn quanh đầu cô, loang lổ màu đỏ, chắc là máu.
Người tiếp theo cô tôi đương nhiên là “Tiểu sư tử”. Lúc này cô ta đã mập hơn nên trông có vẻ lùn hơn, sau lưng đeo một hòm thuốc to tướng. Tuy trẻ hơn cô tôi rất nhiều những những động tác của “Tiểu sư tử” trông có vẻ chậm chạp và vụng về lắm. Tuy vậy, sự xuất hiện của “Tiểu sư tử” vẫn khiến mặt Vương Can tái đi, ôm chặt lấy cây liễu và từ hai giọt nước mắt từ từ lăn ra trên khóe mắt cậu ta.
Người thứ ba xuất hiện trước mũi thuyền là Hoàng Thu Nhã. Mấy năm không gặp, trông bà ta lúc này đã già đi rất nhiều, đôi chân khuỳnh như ngắn hơn, động tác trông có vẻ rất chậm chạp. Bà ta đứng trước mũi thuyền, thân hình lảo đảo, hai tay chới với, có cảm giác là sẽ rơi xuống nước bất kỳ lúc nào. Tất nhiên là bà ta đang muốn lên bờ, nhưng đôi chân bà ta khó lòng đặt được lên tấm ván trên bến. Tần Hà lạnh lùng đứng nhìn, không thèm giúp đỡ. Hoàng Thu Nhã cúi người, vươn cả hai cánh tay về trước và bám vào đầu một tấm ván. Cô tôi lên tiếng có vẻ bực bội: “Chị Hoàng à, hay là chị ở trên thuyền chờ chúng tôi”. Rồi cô nói tiếp: “Ở lại để trông bà ta, đừng cho bà ta trốn đi đấy nhé!”
Đương nhiên mệnh lệnh này là giành cho Tần Hà và Hoàng Thu Nhã, bởi tôi đã nhận ra Tần Hà cúi người nhảy lại vào thuyền. Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng khóc của một người đàn bà vang lên từ trong khoang thuyền.
Cô tôi lên bờ, theo bờ đê đi thẳng về phía đông. “Tiểu sư tử” đi mà như chạy mới đuổi theo kịp cô. Lúc này tôi mới xác định là màu đỏ trên dải băng trắng đích thực là máu, càng ngày càng loang ra. Mặt cô khó đăm đăm, ánh mắt hết sức nghiêm nghị, bước chân vững vàng thậm chí là hơi hung dữ. Đương nhiên là Vương Can không quan tâm gì đến cô tôi. Ánh mắt cậu ta chỉ bám vào thân hình “Tiểu sư tử”, đôi môi rung rung và tôi nhận ra là cậu ta đang lẩm bẩm cái gì đó, chắc là những lời lẽ trong bức thư tình. Tôi cảm thấy thương xót cho cậu ta, có thể nói là cảm động thì đúng hơn. Lúc ấy tôi vẫn chưa hiểu được vì sao một người con trai yêu một người con gái đến nỗi thất điên bát đảo như thế.
Sau đó tôi mới biết, vết thương trên đầu cô tôi là do một người đàn ông ở thôn Đông Phong, một địa phương đã từng sinh ra không biết bao nhiêu thổ phỉ, cường hào, lục lâm trước giải phóng dùng gậy đánh. Vợ của hắn đã sinh ba đứa con gái nhưng lại đang mang thai đứa thứ tư. Hắn họ Trương tên Quyền, thành phần gia đình căn bản, là kẻ mà trong thôn không ai dám động đến. Những phụ nữ đang trong độ tuổi sinh đẻ ở thôn Đông Phong đã có hai đứa con, trong số đó đã có đứa con trai thì ông chồng rất tự nguyện thắt ống dẫn tinh, nếu hai đứa toàn là con gái, cô tôi nói, chính quyền công xã cũng rất quan tâm đến tập tục nông thôn nên không buộc ông chồng phải thắt ống dẫn tinh nhưng bà vợ nhất định phải đeo vòng tránh thai. Sinh đứa thứ ba mà vẫn là con gái thì buộc phải thắt ống dẫn tinh. Hơn năm mươi thôn toàn công xã chỉ có vợ chồng Trương Quyền vừa không thắt ống dẫn tinh, vừa không đặt vòng nên mới mang thai đứa thứ tư. Cô tôi và mọi người đội mưa đến thôn Đông Phong để động viên vợ Trương Quyền đến trạm xá công xã nạo thai. Cô tôi đang trên đường đến đó thì bí thư công xã Tần Sơn đã gọi điện cho bí thư thôn Đông Phong là Trương Kim Nha truyền đạt chỉ thị: Động viên toàn bộ lực lượng, có thể dùng bất cứ hình thức nào, kể cả dùng sức mạnh để đưa vợ Trương Quyền đến trạm xá nạo thai. Cô nói, Trương Quyền cầm chiếc gậy to bằng gỗ hòe đứng ngay trước cửa, đôi mắt đỏ ngầu, miệng rống lên điên cuồng. Trương Kim Nha và dân binh thôn chỉ bao vây xa xa bên ngoài, không ai dám bước đến gần cửa. Ba đứa con gái của hắn thì quỳ trước cửa, đứa thì chảy nước mắt, đứa thì chảy nước mũi đồng loạt gào những lời hình như đã được dạy thuộc lòng từ trước: “Các lão gia các đại thúc nhân từ, các thím các cô các dì, các anh các chị ơi… tha cho mẹ chúng cháu đi… Mẹ cháu mang bệnh phong thấp, lại có bệnh tim… Nếu mà nạo thai thì chết là cái chắc… Mẹ cháu mà chết thì chúng cháu không còn mẹ nữa, trở thành mồ côi…”. Cô tôi nói, khổ nhục kế mà Trương Quyền đã bày ra có hiệu quả rất lớn. Các bà các cô đứng xem đều sụt sùi nước mắt ngắn nước mắt dài, đương nhiên cũng có rất nhiều người không hề cảm thấy mủi lòng. Tất nhiên đó là những người mới sinh hai con, những người ba con đã bị thắt ống dẫn tinh, trông thấy nhà Trương Quyền chuẩn bị có đứa con thứ tư thì rất bất mãn. Cô nói: “Một bát nước tất phải phân đều, nếu để nhà Trương Quyền đẻ đứa thứ tư thì e rằng cô sẽ bị bọn đàn bà đã đặt vòng và những gã đàn ông đã thắt ống dẫn tinh lột da mất! Nếu để Trương Quyền đắc ý thì chuyện cờ đỏ rơi xuống đất chỉ là chuyện nhỏ nhưng sinh đẻ có kế hoạch thất bại mới là chuyện lớn!”. Cô còn nói: “Nghĩ vậy, cô bèn phất tay, dẫn Hoàng Thu Nhã và “Tiểu sư tử” đi thẳng vào nhà Trương Quyền. “Tiểu sư tử” rất can đảm và lại rất trung thành với cô nên xông lên phía trước như muốn nhận gậy của hắn thay cho cô nhưng đã bị cô lôi ra phía sau lưng mình. Còn Hoàng Thu Nhã vốn là tiểu thư của thành phần tư sản, làm kỹ thuật thì tốt nhưng gặp phải chuyên chính đấu tranh, đâm dao là thấy máu như thế này thì hai chân đã nhủn ra. Cô đi thẳng đến trước mặt Trương Quyền. Những lời chửi rủa của hắn giành cho cô quá sức khó nghe. Bây giờ mà nhắc lại cho các cháu nghe thì e rằng sẽ làm bẩn tai các cháu, cũng làm bẩn mồm cô thôi. Lúc ấy cô đã quyết tâm lắm rồi, không đếm xỉa đến chuyện an nguy của bản thân nữa. Cô nói, Trương Quyền à, anh muốn chửi gì thì tùy thích, là con điếm, là chó cái, là ma vương giết người gì cũng được, tôi nhận lấy tất cả những danh hiệu nhục nhã ấy, nhưng vợ anh nhất định phải đi theo tôi về trạm xá công xã”.
Cô tôi nhìn thẳng vào gương mặt hung hãn của Trương Quyền, từng bước từng bước tiếp cận. Ba đứa con gái của gã kêu thét lên và đồng thời bổ nhào về phía cô tôi, miệng đồng loạt nói những từ cực kỳ nhơ bẩn. Hai đứa nhỏ ôm lấy hai chân cô, còn đứa lớn thì liên tục dùng đầu húc vào bụng cô. Cô tôi giãy giụa định thoát khỏi bọn chúng nhưng cả ba vẫn như đỉa bám chặt lấy cô. Cô thấy hai bên bắp về mình đau nhói và biết là đã bị hai đứa nhỏ cắn, bụng lại tiếp tục bị một cú húc thật mạnh, cô té ngửa về phía sau, “Tiểu sư tử” chộp lấy cổ con bé lớn hất văng sang một bên nhưng ngay lập tức, con bé ấy lại quay sang tấn công cô ta, vẫn là phương pháp tấn công dùng đầu húc vào bụng. Chiếc thắt lưng của “Tiểu sư tử” có mấy hạt cúc bằng sắt. Lỗ mũi con bé va vào đấy, rách toạc, máu chảy ra. Con bé dùng tay quẹt mũi, kêu lên sợ hãi. Thấy máu, Trương Quyền trở nên điên cuồng, xông đến vung gậy đập vào “Tiểu sư tử”. Cô tôi đứng bật dậy, nhảy bổ vào khoảng cách giữa Trương Quyền và “Tiểu sư tử” và trán cô đã nhận một mũi gậy thay cho “Tiểu sư tử”. Cô lại ngã xuống. “Tiểu sư tử” gào to: “Các người đều chết cả rồi hay sao?”. Lúc này Trương Kim Nha và các dân binh mới nhất tề xông đến, đè Trương Quyền xuống đất. Ba đứa con gái muốn tiếp tục hành động thì bị các cán bộ phụ nữ thôn giữ chặt cứng. “Tiểu sư tử” và Hoàng Thu Nhã mở hòm thuốc tiến hành băng bó cho cô tôi. Một vòng băng, hai vòng băng…, máu vẫn cứ rịn ra. Cô tôi vẫn còn choáng váng, máu đã chảy xuống đến tận hai hốc mắt, xuống mặt. Cô nói: “Lúc ấy cô nhìn mọi người chung quanh mà chỉ thấy họ rực một màu đỏ trông chẳng khác nào gà trống, cây cối chung quanh cũng đỏ. Cô như bị ngập trong một vùng lửa, chung quanh chỉ có một màu duy nhất là màu đỏ. Tần Hà nghe tin, chạy thẳng từ bờ sông lên, vừa trông thấy cô bị thương, sững người lại và hực lên một tiếng, một ngụm máu từ miệng cậu ta bắn thẳng lên trời. Mọi người ùa tới định đỡ thì Tần Hà đã gạt phăng, lảo đảo đi đến bên cô, nhặt lấy chiếc gậy rồi giơ cao lên định bổ thật mạnh xuống đầu Trương Quyền! - ‘‘Dừng tay!’’ - Cô hét lên và đứng bật dậy, quát tiếp: ‘‘Cậu không ở dưới sông giữ thuyền, lên đây làm gì? Muốn làm loạn thêm à?’’ - Tần Hà bần thần giây lát rồi vất chiếc gậy, ôm mặt bước dài bước ngắn xuống bờ sông.
Cô tôi đẩy “Tiểu sư tử” lúc này đang đỡ cô sang một bên và bước đến trước mặt Trương Quyền - Đúng lúc ấy, Tần Hà khóc rống lên - Nhưng cô tôi vẫn không quay đầu lại, đôi mắt vẫn dán chặt lên mặt Trương Quyền. Miệng lão vẫn tiếp tục chửi nhưng ánh mắt đã lộ vẻ khiếp sợ. Cô tôi nói với những dân binh đang giữ chặt hai cánh tay lão: “Bỏ anh ta ra!”. Những dân binh có vẻ do dự, cô tôi nói tiếp: “Bỏ anh ta ra! Đưa gậy cho anh ta!”
Một dân binh nhặt chiếc gậy đưa đến trước mặt Trương Quyền.
Cô tôi cười nhạt, nói: “Cầm lấy gậy đi!”
Trương Quyền gầm lên: “Ai dám bắt tao phải tuyệt tự, tao lấy mạng người đó!”
“Được! Cứ cho là ông có bản lĩnh!” - Cô chỉ vào đầu mình, nói tiếp: “Đánh thẳng vào đây đi! Đánh đi!”. Cô nhảy lên hai bước, quát to: “Bữa nay Vạn Tâm bà đây sẽ liều cái mạng này! Ngày trước, bọn Nhật Bản dùng dùi nhọn đâm vào người, bà đây còn không sợ, lẽ nào bữa nay lại sợ ông!”
Trương Kim Nha bước đến tống một cú đấm vào giữa mặt Trương Quyền, quát: “Không chịu xin lỗi chủ nhiệm Vạn à!”
“Tôi không cần anh ta xin lỗi!” - Cô tôi nói: “Sinh đẻ có kế hoạch là chuyện quốc gia đại sự, không hạn chế nhân khẩu thì không đủ lương thực để ăn, không có quần áo để mặc, đời sống khó lòng được nâng lên, đất nước không thể giàu mạnh. Vạn Tâm tôi có cống hiến cái sinh mệnh bé nhỏ này cho sự nghiệp phát triển đất nước cũng đáng lắm”.
“Tiểu sư tử” nói: “Trương Kim Nha! Ông gọi đến Cục công an, yêu cầu họ cử người về đây!”
Trương Kim Nha đá một cú thật mạnh vào mông Trương Quyền, quát lớn: “Quỳ xuống tạ tội với chủ nhiệm Vạn mau!”
“Không cần!” - Cô tôi nói: “Trương Quyền, chỉ cần một gậy của ông vào đầu tôi cũng đã đủ cho ông ngồi tù ba năm. Nhưng tôi không chấp ông, tha cho ông lần này. Bây giờ, trước mặt ông có hai con đường. Một là, để cho vợ ông ngoan ngoãn đi theo chúng tôi về trạm xá để nạo thai. Chính tôi sẽ làm để đảm bảo sự an toàn cho bà ấy. Hai là, đưa ông về Cục công an, căn cứ vào tội trạng mà xử lý. Vợ ông ngoan ngoãn theo chúng tôi là tốt nhất, còn không thì...” - Cô chỉ vào Trương Kim Nha và mấy người dân binh - “Họ sẽ chịu trách nhiệm đưa bà ấy đi”.
Trương Quyền ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu khóc: “Ba đời Trương Quyền tôi độc đinh, đến tôi có lẽ nào phải tuyệt tự? Ông trời ơi! Ông hãy trừng mắt mà xem...”
Lúc ấy, bà vợ Trương Quyền xuất hiện trước sân, vừa chạy vừa khóc. Đầu tóc bà ta vương đầy rơm, chứng tỏ là trốn trong đống rơm. Bà ta nói: “Chủ nhiệm Vạn, tha cho ông nhà tôi, tôi đi với bà...”
Cô tôi và “Tiểu sư tử” đi theo bờ đê về hướng đông, có lẽ là đến cơ quan đại đội để thăm dò tình hình. Nhưng khi cả hai xuống khỏi đê và đi theo con đường đến cơ quan đại đội thì người đàn bà trên thuyền - vợ của Trương Quyền - đã chạy ào ra khỏi khoang thuyền và nhảy xuống sông. Tần Hà vội vàng nhảy theo, nhưng rõ ràng là anh ta không biết bơi nên sau khi nhảy xuống, chỉ thấy anh ta đập đập tay chân rồi chìm xuống. Lâu lắm không thấy anh ta trồi lên mặt nước nữa. Hoàng Thu Nhã kêu thất thanh: “Cứu người!... Cứu người!...”
Từ trên cây, chúng tôi thấy cô tôi và “Tiểu sư tử” chạy ngược trở lại. Vương Can lẳng lặng tung người xuống sông, động tác sao mà đẹp chẳng khác nào cá đùa với mặt nước. Nói chung là chúng tôi lớn lên bên sông nên vừa học đi vừa học bơi. Cành liễu mà chúng tôi đang đứng có thể nói chính là nơi chúng tôi luyện tập nhảy cầu. Tôi hy vọng là “Tiểu sư tử” đã nhìn thấy cú nhảy rất điêu luyện của Vương Can. Tôi cũng tung người nhảy xuống sông. Lý Thủ ngay sau đó cũng từ trên bờ nhảy theo. Chúng tôi phải cứu người đàn bà trước nhưng không hề phát hiện ra tung tích bà ta, còn Tần Hà đáng thương thì đang ngay trước mặt chúng tôi, giãy đạp như một con cá mới bị cho vào nồi nước sôi. Ông Vương đứng trên bờ nói lớn: “Chộp lấy đầu tóc, tránh đôi tay nó!”
Vương Can lượn qua phía sau Tần Hà, vươn tay chộp lấy đầu tóc anh ta. Sau này Vương Can nói: “Tóc anh ta sao mà mềm, chẳng khác bờm ngựa tí nào”.
Trong số chúng tôi, Vương Can là đứa bơi giỏi nhất, hai tay cậu ta đưa quần áo lên trời nhưng vẫn có thể qua được sông Giảo Hà, lên bờ mà quần áo không vương một giọt nước. Trước mặt người tình trong mộng thi thố kỹ thuật bơi là cơ hội ngàn năm có một! Tôi và Lý Thủ một đứa một bên cậu ta đưa được Tần Hà vào bờ.
Cô tôi và “Tiểu sư tử” cũng đã đến bên bến thuyền. Cô tức giận quát lớn: “Thằng điên này, nhảy xuống sông làm gì?”
Tần Hà nằm trên bờ, nôn thốc nôn tháo.
Hoàng Thu Nhã vừa khó vừa nói: “Vợ Trương Quyền nhảy xuống sông, nó nhảy theo”.
Mặt cô tôi biến sắc, nhìn xuống sông, hỏi: “Bà ta đâu? Bà ta đâu?”
“Nhảy xuống sông xong là không thấy tăm dạng đâu cả...”. Hoàng Thu Nhã nói.
“Không phải là tôi đã bảo chị trông giữ bà ta sao?”. Cô tôi nhảy lên thuyền, nói một cách buồn bã: “Chị đúng là một người chết! Chị phải chịu trách nhiệm! Cho thuyền chạy đi!”
“Tiểu sư tử” cầm lấy tay quay phát động động cơ nhưng quay mãi mà máy vẫn không nổ.
Cô tôi quát lớn: “Tần Hà! Khởi động máy nổ,nhanh lên!”
Tần Hà ngật ngưởng đứng dậy, cúi gập người nôn tiếp mấy búng nước nữa rồi tiếp tục đổ nhào.
“Tiểu Bão, Vương Can! Hai đứa tiếp tục tìm bà ta, cứu được sẽ có trọng thưởng”.
Ánh mắt chúng tôi đều hướng xuống mặt sông quan sát.
Mặt sông mênh mông, nước chảy ầm ầm, bọt nước và cỏ nổi dập dềnh trên sóng. Lý Thủ chỉ một vật hình dạng giống như một quả dưa hấu đang trôi dần về xuôi phía gần bờ, nói: “Xem, cái gì kia!”
Quả dưa đang trôi chầm chậm nhưng ngay sau đó lại nhô cao lên khỏi mặt nước. Một khuôn mặt và mái tóc xuất hiện.
Lúc này cô tôi mới ngồi xuống mạn thuyền, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm và đột nhiên cười phá lên. Khi chúng tôi định lao xuống sông thì cô quát to: “Đừng vội!” rồi hỏi “Tiểu sư tử”: “Em biết bơi không?”. “Tiểu sư tử” lắc đầu. Cô nói tiếp: “Xem ra thì làm một nhân viên của tổ sinh đẻ có kế hoạch không những phải chấp nhận bị đánh mà còn phải học bơi nữa.” - Cô chỉ vào “quả dưa” đang dập dềnh trên nước, nói tiếp: “Mọi người trông kìa, bà ta bơi rất giỏi. Bà ta đang sử dụng kỹ thuật bơi của quân du kích ngày ấy đánh nhau với bọn quỷ Nhật Bản để đối phó với chúng ta đấy”.
Tần Hà cong người trèo lên thuyền, đầu tóc dính đầy cỏ, sắc mặt tái nhợt, cặp môi xanh rớt. Cô tôi ra lệnh: “Nổ máy!”
Tần Hà xiêu vẹo đi về phía chiếc máy nổ. Hình như anh ta vẫn còn chưa tỉnh hẳn, ho khan một tiếng rồi lại khạc ra một đống bọt trắng. Chúng tôi nhảy lên bến, mở đầu dây buộc thuyền. Cô bảo: “Mấy đứa lên thuyền!”
Tôi có thể tưởng tượng được tâm trạng kích động của Vương Can trong lúc này. Cậu ta ngồi sát bên cạnh “Tiểu sư tử” trên mạn thuyền, hai chân duỗi thẳng, hai bàn tay để trên đùi, mười ngón tay run run như đang lên cơn động kinh. Tôi có thể trông thấy lồng ngực cậu ta nâng lên hạ xuống rất nhanh sau lớp áo ướt sũng và hình dung như có một con thỏ hoang bị nhốt đang nằm trong ngực cậu ta. Thân thể cậu ta thẳng đuột, cứng ngắc và hầu như không dám động đậy gì. Cô “Tiểu sư tử” ấy vẫn hồn nhiên đăm đắm nhìn “quả dưa” đang phập phù trên mặt nước.
Tần Hà đã phát động máy và đang cho mũi thuyền quay ra sông, tiếng động cơ chạy đều đều. Lý Thủ đứng bên cạnh anh ta quan sát Tần Hà làm việc, dáng vẻ chẳng khác một đứa học việc.
Cô tôi nói: “Chạy chậm thôi! Được rồi, cứ thế!’
Khi mũi thuyền còn cách “quả dưa” khoảng năm mét, động cơ đã giảm đến mức cuối cùng. Lúc này chúng tôi đã trông thấy rõ ràng bên dưới cái “đầu lâu” ấy là một thân hình tròn trùng trục.
“Kỹ thuật bơi điêu luyện thật! Mang thai năm tháng mà vẫn bơi được như vậy thì quả là hiếm có!”. Cô tôi cảm thán. Nói xong thì cô ra lệnh cho “Tiểu sư tử” vào trong khoang mở loa phóng thanh. “Tiểu sư tử” dạ rồi đứng dậy đi vào khoang, Vương Can hình như cảm thấy trống trải và đau khổ vì cảm giác ấy. Cậu ta còn nghĩ gì nữa nhỉ? Liệu “Tiểu sư tử” đã nhận được bức thư tình lâm ly ấy của cậu ta?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ viễn vông thì loa phóng thanh đã bật lên. Cho dù là biết trước nó sẽ bật lên nhưng tôi vẫn phải giật mình - “Lãnh tụ vĩ đại Mao Chủ tịch đã dạy chúng rằng, nhân loại hãy khống chế chính mình, thực hiện sinh đẻ có kế hoạch…” - Khi tiếng loa vang lên thì “quả dưa” ở dưới sông đã ngóc lên cao và kèm theo đó là một vẻ mặt vô cùng hoảng hốt rồi nhanh chóng chìm nghỉm. Cô tôi cười nhẹ và phẩy tay có ý bảo Tần Hà cho thuyền chạy chậm lại nữa, nói nhỏ: “Ta muốn chứng kiến tận mắt đàn bà thôn Đông Phong bơi giỏi đến mức nào!”. “Tiểu sư tử” cũng đã rời khỏi khoang thuyền và đi ra phía mũi, nhìn xuống nước với vẻ lo lắng. Đúng là trời chiều lòng người, lúc này cô ta đã đứng sát bên cạnh Vương Can, rất gần, gần đến nỗi trong lòng tôi bỗng sinh một cảm giác đố kỵ với Vương Can. Tôi đoán là Vương Can đã có thể cảm nhận được hơi ấm của “Tiểu sư tử” toát ra, nhất định sẽ... Nghĩ đến đó, tự nhiên trái tim tôi giật lên liên hồi, mạnh hơn. Tôi tự xấu hổ vì những suy nghĩ tà đạo của mình nên không nhìn vào hai người nữa, thọc hai tay vào túi và bấu vào đùi mình.
“Trồi đầu lên rồi! Trồi đầu lên rồi!”. “Tiểu sư tử” kêu váng lên.
Đúng là cái đầu của người đàn bà đã trồi lên khỏi mặt nước cách thuyền khoảng năm mét. Bà ta nhìn về chiếc thuyền và sau đó, thân thể bà ta nổi hẳn lên mặt nước. Bà ta bơi, tốc độ cực nhanh thuận theo dòng nước.
Cô tôi phẩy tay. Tần Hà tăng ga, tiếng động cơ gầm rú và chiếc thuyền tăng tốc, tiến đến gần người đàn bà.
Cô tôi đưa tay vào túi áo lấy ra một gói thuốc rất đầy, rút ra một điếu gắn lên môi rồi đánh lửa. Gió khó mạnh nên khó khăn lắm cô mới châm được điếu thuốc. Cô nhắm mắt rít mấy hơi thật dài. Gió thổi khói thuốc tản vào không trung. “Tôi không tin là bà bơi nhanh hơn chiếc thuyền gắn động cơ mười hai mã lực này”. Cô nói. Loa phóng thanh lại đang phát bài dân ca Hồ Nam ca ngợi Mao Chủ tịch - Sông Lưu Dương có chín khúc quanh, chảy bao nhiêu dặm rồi đến Tương Giang... - Cô tôi búng tàn thuốc xuống sông, một con hải âu chao cánh sà xuống, đớp lấy rồi bay lên trời.
Tiếng loa đã tắt vì bài hát đã hết. “Tiểu sư tử” quay lại nhìn cô. Cô nói: “Không cần mở nữa”. Rồi cô hướng về phía người đàn bà đang bơi, nói lớn: “Cảnh Tú Liên, chị có thể bơi ra đến tận Đông Hải không?”
Người đàn bà không nói rằng, chỉ lẳng lặng sải những cánh tay, nhưng rõ ràng lúc này tốc độ bơi của bà ta đã chậm.
“Tôi hy vọng là chị nghĩ lại, lên thuyền để đi về trạm xá với chúng tôi”.
“Ngoan cố chỉ có một đường là chết!”. “Tiểu sư tử” hung hăng nói - “Bà có bơi ra đến biển, chúng tôi cũng bám theo”.
Người đàn bà bỗng bật khóc, hai cánh tay khoát nước cũng chậm dần, chậm dần.
“Hết sức rồi à?”. “Tiểu sư tử” cười mai mỉa - “Có bản lĩnh thì bà cứ bơi, xem kìa, cá đang rỉa bụng bà, cóc nhái đang bám vào tóc bà...”
Đúng lúc ấy, thân hình người đàn bà đột nhiên chìm nghỉm, đồng thời, có cảm giác là có mùi máu tanh xộc lên. Cô tôi liếc nhìn mặt nước, kêu lớn: “Không xong rồi! Mau lên, vượt qua bà ta!” Cô tôi ra lệnh cho Tần Hà và sau đó là lệnh cho chúng tôi nhảy xuống nước: “Giữ lấy bà ta!”
Vương Can là người đầu tiên tung người xuống sông, tiếp theo là tôi, cuối cùng là Lý Thủ.
Tần Hà cho thuyền chạy vòng trước đầu bà ta.
Tôi và Vương Can tiếp cận người đàn bà. Tôi vươn tay ra chộp vào vai phải bà ta. Ngay lập tức vai trái của bà ta lật qua khiến tôi mất điểm đè, chìm xuống nước, uống ngay một ngụm. Vương Can đã chộp được mái tóc bà ta, xách ngược lên còn Lý Thủ chộp lấy hông, cùng với Vương Can đưa thân hình bà ta thẳng lên cao, còn tôi thì vẫn ho sặc sụa. Thuyền ở ngay trước mặt chúng tôi, lúc này Tần Hà đã giảm ga đến mức nhỏ nhất. Vai tôi đã dựa vào ván thuyền, thân thể người đàn bà đã được Vương Can và Lý Thủ nhấc lên, nửa người ló lên khỏi mặt nước. Những người trên thuyền đồng loạt vươn tay, kẻ nắm tóc người nắm tay lôi lên. Còn chúng tôi ở dưới thì ra sức đẩy vào mông bà ta. Chật vật lắm chúng tôi mới đưa được bà ta lên thuyền.
Chúng tôi nhìn thấy máu trên đôi chân của bà ta. Cô tôi nói: “Ba đứa không cần lên thuyền nữa, tự bơi vào bờ đi!”. Rồi quát lớn với Tần Hà: “Mau quay mũi thuyền! mau lên!”
Cho dù cô tôi đã dùng những loại thuốc cấp cứu tốt nhất và cũng đã nỗ lực hết mình nhưng cuối cùng Cảnh Tú Liên cũng đã chết.