- 6 -
Lãnh đạo đơn vị nói cho tôi biết rằng, vợ tôi - Vương Nhân Mỹ đã mang thai đứa thứ hai. Họ nói thật nghiêm trang: “Cậu là đảng viên, là cán bộ, lại đã nhận chứng nhận là chỉ sinh một con, mỗi tháng được nhận kinh phí bồi dưỡng và động viên, tại sao lại để cho vợ mình mang thai thứ hai?”. Tôi không biết biện giải như thế nào. Lãnh đạo nói: “Mau về nhà ngay, kiên quyết xử lý!”
Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cả nhà thất kinh. Đứa con gái hai tuổi đứng nấp sau lưng bà nội, nhìn tôi bằng ánh mặt sợ sệt.
“Sao về mà không báo trước gì hết cả thế?”. Mẹ tôi hỏi với giọng hết sức nặng nề.
“Đi công tác, thuận đường ghé thăm nhà thôi”.
“Yến Yến, đây là bố cháu, mau gọi bố đi!”. Mẹ đẩy con bé về phía tôi, nói: “Con bé này, con không có nhà thì ngày nào cũng bi bô gọi bố, lục tìm bố khắp nơi. Bố về thì lại sợ”.
Tôi đưa tay xốc vào nách nó định bế lên thì nó khóc thét lên.
Mẹ tôi thở dài than: “Vợ con sợ ngày sợ đêm, cứ trốn trốn tránh tránh nhưng cuối cùng rồi cũng không giấu được nữa.”
“Cuối cùng thì do đâu?” - Tôi nghi ngờ hỏi: “Không phải là cô ấy đã đặt vòng rồi sao?”
“Chuyện này… Nó mang thai rồi mới nói với mẹ. Lần trước con về thăm nhà, nó đến Viên Tai tháo vòng ra rồi…”. Mẹ nói.
Tôi nổi điên chửi: “Thằng Viên Tai tạp chủng này! Nó không biết làm thế là phạm pháp sao?”
“Con đừng đem chuyện này ra nói với ai cả.” - Mẹ nói - “Là Vương Nhân Mỹ cứ năn nỉ mãi, sau đó còn nhờ Vương Đảm đánh tiếng, Viên Tai mới đồng ý”.
“Quá sức nguy hiểm! Viên Tai là thằng thiến trâu thiến chó mà lại dám tháo vòng cho người à? Lỡ có chuyện gì thì sao?”. Tôi nói.
“Nhiều người đến nhờ nó lắm”. Mẹ tôi thấp giọng nói: “Nghe vợ con nói, kỹ thuật của nó tốt lắm, chỉ cần một cái móc sắt, mấy phút là xong”.
“Đúng là mất mặt thật!”
“Con đừng quá lo lắng chuyện này” - Mẹ nhìn vào mặt tôi, nói: “Vương Đảm đi cùng với vợ con kể lại rằng, khi làm chuyện này, Viên Tai đeo khẩu trang, đeo găng tay, còn cái móc sắt thì được tẩm cồn rất kỹ, sau đó lại được hơ lửa, chắc là không độc hại gì. Vợ con nói, không cần phải cởi quần, chỉ cần khoét một cái lỗ ở chỗ ấy là đủ”.
Tôi không có ý nghĩ như mẹ tôi vừa giải thích.
Mẹ tôi có vẻ buồn buồn nói: “Tiểu Bão à, anh cả anh hai của con đều đã có con trai, chỉ có con là không có. Đây là một nỗi lo của mẹ. Mẹ nghĩ, cứ để cho nó sinh con vậy”.
“Con cũng đồng ý để cô ấy sinh, nhưng ai dám đảm bảo đó là con trai”. Tôi nói.
“Mẹ nghĩ là con trai. Mẹ hỏi Yến Yến: Yến Yến này, cháu nói xem, em trong bụng mẹ là em gái hay em trai. Nó nói: Em trai. Lời trẻ con nói linh nghiệm lắm. Lại nữa, thêm một đứa con, sau này Yến Yến lớn lên, vợ con còn có chỗ dựa, chỉ một đứa nếu lỡ có chuyện gì thì làm thế nào? Mẹ già rồi, hai mắt khép lại thì không còn biết đến chuyện gì nữa đâu, mẹ chỉ nghĩ cho con thôi”.
Tôi nói: “Mẹ à, bộ đội có kỷ luật của bộ đội. Nếu đẻ đứa thứ hai, con sẽ bị khai trừ khỏi đảng, bị mất chức và về quê làm ruộng thôi. Con phấn đấu bao nhiêu năm mới rời khỏi mảnh đất này, chỉ vì sinh một đứa con mà phải vất tất cả, thế có đáng không?”
“Đảng viên, chức vụ lại quý hơn một đứa con sao? Có con người thì có cả thế giới, không có người nối dõi thì cho dù con làm quan có to đến mấy, như anh hai con và cùng lắm là như Mao Chủ tịch chứ gì, nhưng liệu có ý nghĩa gì không?”
“Mao Chủ tịch mất đã lâu rồi”. Tôi nói.
“Lẽ nào mẹ lại không biết là Mao Chủ tịch đã mất lâu rồi? Chẳng qua là mẹ ví dụ thôi mà”.
Lúc ấy có tiếng mở cửa và tiếng Yến Yến reo lên: “Mẹ, bố đã về!”
Tôi thấy con gái chạy về phía cửa, dáng chạy chưa vững của nó trông thật dễ thương. Vương Nhân Mỹ đang mặc chiếc áo chiếc áo choàng màu tro mà trước khi nhập ngũ tôi đã mặc, bụng đã nhô cao, cúi xuống bồng Yến Yến lên tay, trông rất vui vẻ nói: “Ôi chao Tiểu Bão! Tại sao anh lại được về nhà?”
“Tại sao tôi lại không được về?”. Tôi nói chẳng lấy gì làm thân thiết: “Cô làm giỏi lắm!”
Gương mặt có vẻ sần sùi của Vương Nhân Mỹ biến thành màu trắng, nhưng sau đó thì chuyển sang màu đỏ, gào lên: “Tôi làm gì nào? Ban ngày tôi ra đồng, ban đêm về nhà bồng con, không làm điều gì có lỗi với anh cả!”
“Cô còn bù lu bù loa nữa ư? Tại sao cô giấu tôi đến chỗ Viên Tai? Tại sao cô lại không nói với tôi?”. Tôi quát.
“Phản đồ! Nội gián!”. Vương Nhân Mỹ hùng hổ đi thẳng vào nhà, chiếc ghế giữa nhà va vào chân, cô ấy đá một cú, chiếc ghế văng ra xa, chửi: “Là đứa táng tận lương tâm nào nói với anh chuyện này?”
Con gái tôi khóc ré lên.
Mẹ tôi ngồi trước bếp cúi đầu khóc thầm.
Tôi không muốn cãi nhau, cũng chẳng muốn chửi, chỉ nói: “Ngoan ngoãn theo tôi đến trạm xá, không có chuyện gì khác”.
“Hoang tưởng!”. Vương Nhân Mỹ chụp chiếc gương soi để trên bàn ném mạnh xuống đất, gào to: “Con là của tôi, nó nằm trong bụng tôi. Ai dám động đến một sợi lông của nó tôi sẽ treo dây trên xà nhà của người đó thắt cổ chết!”
“Tiểu Bão à, con đừng làm đảng viên, cũng đừng làm cán bộ nữa, về nhà cày ruộng vậy, không phải là sống tốt hơn sao? Lúc này cũng không còn như thời kỳ công xã nữa, ruộng đất đã được chia cho nông dân rồi, lương thực nhiều lắm, ăn không hết. Con người cũng được tự do rồi, mẹ nghĩ con về cũng được thôi…”
“Không được! Nhất định không được!”
Vương Nhân Mỹ đang tác oai tác quái trong nhà bếp, tiếng soong nồi bát đĩa vang lên chát chúa.
“Đây không còn là chuyện riêng của con nữa mà còn quan hệ đến cả thành tích và vinh dự của đơn vị con”.
Vương Nhân Mỹ xách một cái túi thật to đi ra. Tôi ngăn cô ấy lại, hỏi: “Đi đâu?”
“Anh đừng quan tâm!”
Tôi nắm chặt lấy cái túi, không cho đi. Vương Nhân Mỹ rút một cái kéo trong bụng ra chĩa thẳng vào bụng mình, đôi mắt đỏ ngầu, quát lên the thé: “Buông tay ra!”
“Tiểu Bão!”. Mẹ tôi kêu lên.
Tất nhiên là tôi hiểu tính tình của Vương Nhân Mỹ.
“Cô đi đi! Nhưng nên nhớ rằng, chỉ tránh được hôm nay, ngày mai thôi. Cho dù là thế nào cũng phải vất bỏ cái thai ấy!”
Vương Nhân Mỹ cầm cái túi lầm lũi đi ra khỏi cửa. Con gái tôi giơ hai tay chạy theo mẹ, ngã lăn ra đất nhưng cô ấy không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Tôi chạy ra bồng con gái lên. Con bé vùng vẫy trong lòng tôi khóc đòi mẹ. Lúc ấy, tình cảm của tôi rối như tơ vò, không biết xử trí thế nào, nước mắt chực trào ra.
Mẹ tôi vớ lấy cây gậy, lò dò từng bước đi ra sân, nói: “Con à, để cho nó sinh con đi… Nếu không, những ngày còn lại sống làm sao đây…”