- 12 -
“Chị dâu, anh cả à. Tôi đến đây để chịu tội với hai người”. Cô đứng giữa sân, nói.
Hộp đựng tro hài cốt Vương Nhân Mỹ đặt trên một chiếc bàn giữa gian nhà chính. Trên bàn còn có một bát cơm lúa mạch thật đầy, chính giữa cắm ba nén nhang đang cháy. Tôi mặc quân phục, đeo băng đen, ôm con gái ngồi một bên bàn. Con gái tôi mặc áo tang, thi thoảng lại ngước mắt lên nhìn tôi, hỏi:
“Bố, trong hộp là những thứ gì?”
Tôi không biết trả lời con gái thế nào, chỉ biết rơi nước mắt. Nước mắt đã thấm ướt bộ râu lâu ngày không cạo của tôi.
“Bố, mẹ đâu? Mẹ đi đâu lâu thế hả bố?”
“Mẹ con đi Bắc Kinh rồi… Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến Bắc Kinh tìm mẹ…”
“Ông nội bà nội cũng đi chứ?”
“Đi, đi cả”.
Bố mẹ tôi đang ở ngoài sân, mỗi người một bên, chính giữa là một khúc gỗ liễu. Hai người đang dùng cưa xẻ khúc gỗ ra thành ván, bố đứng, mẹ ngồi, khúc gỗ liều được đặt trên một chiếc ghế cao. Tiếng cưa xoành xoạch, mạt cưa bay trong gió dưới ánh nắng mặt trời.
Tôi biết bố mẹ tôi đang xẻ gỗ để đóng cho Vương Nhân Mỹ một cỗ quan tài. Cho dù ở địa phương chúng tôi đã thực hiện hỏa táng nhưng vẫn chưa có được những chiếc hộp đựng tro đảm bảo an toàn, do vậy người ta đành phải đem tro mai táng và đắp lên một nấm mồ nho nhỏ. Nhà có kinh tế khá thì có thể đóng một chiếc quan tài, đổ tro vào đó. Gia cảnh không khấm khá gì thì cứ đem cái hộp tạm ấy mà chôn cất cũng không sao.
Tôi thấy cô đứng im cúi đầu. Tôi thấy gương mặt đau khổ của bố mẹ tôi, lưỡi cưa trên tay họ cứ đưa qua đưa lại một cách vô thức. Tôi cũng thấy bí thư công xã, “Tiểu sư tử” và ba cán bộ công xã cùng đến với cô tôi. Những hộp bánh điểm tâm mang theo đặt trên bể nước. Bên cạnh đó còn có một chiếc bao. Một mùi tanh tanh bốc lên từ chiếc bao ấy và tôi nhận ra đó là cá khô.
“Không thể ngờ lại có chuyện không may thế này.” - Bí thư công xã nói - “Những chuyên gia của bệnh viện huyện đã đến kiểm định và xác nhận rằng, chủ nhiệm Vạn đã căn cứ theo những thao tác kỹ thuật để tiến hành ca nạo thai, không có bất cứ nhầm lẫn nào. Những biện pháp cấp cứu cũng đã được tiến hành một cách kịp thời, bác sĩ Vạn lại cung cấp 600cc máu để truyền cho cô ấy… Chúng tôi vô cùng tiếc nuối, vô cùng đau buồn…”
“Bà không mở mắt ra mà nhìn à!” - Đột nhiên bố tôi quát to - “Không phải là đã có đường mực đen rồi à! Tại sao bà lại để đường cưa đi chệch cả phân thế! Đúng là có mắt không tròng, không làm được việc gì cả!”
Mẹ tôi run run đứng dậy, khóc to và đi thẳng vào trong nhà.
Bố tôi vất chiếc cưa xuống đất rồi bước đến bể nước, cúi đầu vào bể uống nước. Khi ông ngẩng đầu lên thì nước lạnh đã chảy ròng ròng trên mặt, trên cổ, trên ngực ông, vón mạt cưa lại thành từng nhúm. Uống nước xong, ông lẳng lặng cầm cưa lên, một mình kéo qua đẩy lại.
Bí thư công xã và mấy cán bộ đi vào nhà, đứng trước hộp tro Vương Nhân Mỹ kính cẩn vái ba lần.
Một cán bộ đặt một chiếc phong bì lên trên bàn.
Bí thư nói: “Đồng chí Vạn, chúng tôi biết cho dù có bao nhiêu tiền cũng không thể khỏa lấp được nỗi bất hạnh của cô ấy và những tổn thất về tinh thần mà gia đình đồng chí phải nhận lấy. Đây là năm nghìn đồng, nó chỉ là biểu thị một tấm lòng thành của tất cả chúng tôi”.
Một người ra vẻ là thư ký, nói: “Trong số đó có ba nghìn là công quỹ của công xã, hai nghìn còn lại là do bí thư Ngô và một số đồng chí lãnh đạo đóng góp”.
“Cầm về đi! Chúng tôi không cần tiền!”. Tôi nói.
“Chúng tôi hiểu tâm trạng của đồng chí lúc này.” - Bí thư Ngô nói đầy chua xót - “Người chết không thể sống lại. Những người còn sống phải tiếp tục sự nghiệp cách mạng. Chủ nhiệm Dương đã gọi điện từ Bắc Kinh về biểu thị sự thương tiếc đối với Tiểu Vương, đồng thời gởi lời chia buồn với gia đình và nói với đồng chí rằng, kỳ nghỉ của đồng chí được tăng thêm nửa tháng, lo chuyện hậu sự cho Tiểu Vương đâu vào đó rồi hãy trở về đơn vị”.
“Cám ơn! Các ông đã có thể về.” - Tôi nói.
Mọi người hướng về chiếc hộp vái mấy cái nữa rồi khom người đi ra khỏi nhà.
Tôi nhìn theo những bóng dáng không đồng đều, người mập kẻ gầy ấy, bất giác nước mắt tôi lại trào ra.
Một tiếng khóc của đàn bà và tiếng quát tháo của đàn ông vang lên từ ngoài ngõ. Tôi biết bố mẹ vợ của tôi đã đến.
Bố vợ tôi cầm một cây sào trộn rơm phơi trong tay, chửi vang ngõ: “Chúng mày đều là một lũ tạp chủng! Bồi thường tính mạng cho con tao!”
Mẹ vợ tôi giang hai tay ra định nhảy bổ vào cô tôi nhưng rồi không hiểu sao lại ngã soài ra đất. Bà ngồi dưới đất, hai tay đập bành bạch xuống đất, khóc gào: “Đứa con gái đáng thương của tôi… Sao con lại bỏ đi như vậy!… Con đi rồi, bố mẹ làm sao mà tiếp tục sống đây…”
Bí thư công xã tiến đến, nói: “Bác trai bác gái à, chúng tôi cũng đang muốn đến nhà hai bác đây. Chúng tôi cũng rất đau buồn về chuyện bất hạnh này…”
Bố vợ chống chiếc sào nhọn xuống đất, điên cuồng gào lên: “Vạn Tiểu Bão! Mày là đồ trứng thối! Mày ra đây, ra đây!”
Tôi ôm con gái đi đến trước mặt bố vợ. Con gái ôm chặt và giấu mặt vào cổ tôi.
“Bố…”. Tôi đứng trước mặt bố vợ, nói - “Bố cứ đánh con đi…”
Bố vợ tôi giơ chiếc sào lên nhưng nó lại dừng ở giữa không trung. Tôi thấy nước mắt ông đã làm ướt đẫm chòm râu bạc và đôi chân ông chợt nhũn ra, khuỵu xuống.
“Mới còn sống sờ sờ đó…” - Ông quẳng chiếc sào ra xa rồi khóc rống lên - “Nó vừa mới cười mới nói đó thôi… các người đã giết chết nó rồi… Các người làm việc ác mà không sợ ông trời quả báo hay sao…?”
Cô tôi bước đến trước mặt bố vợ, nói: “Anh chị Vương! Chuyện này Tiểu Bão không đáng trách, anh chị cứ trách tôi…” - Mặt cô tôi ngẩng lên - “Trách tôi thiếu trách nhiệm, không kiểm tra được tình trạng tháo vòng của cháu mình, trách tôi không dự liệu được việc làm của Viên Tai, trách tôi không đưa Tiểu Vương lên bệnh viện huyện để nạo thai… Bây giờ…” - Cô nhìn bí thư công xã, nói - “Tôi đang chờ đợi các cấp xử lý…”
“Đã có kết luận về chuyện này rồi.” - Bí thư nói - “Bác trai bác gái à, công xã sẽ nghĩ cách trợ cấp cho hai người. Nhưng bác sĩ Vạn không hề có lỗi trong chuyện này. Đây chỉ là một trường hợp ngẫu nhiên do thể chất của Tiểu Vương hơi đặc biệt mà thôi, cho dù có đưa lên bệnh viện huyện thì kết quả cũng thế mà thôi.” - Bí thư quay về phía những người trong xóm đang đứng chung quanh, nói - “Sinh đẻ có kế hoạch là quốc sách hàng đầu, không vì một chuyện ngẫu nhiên này mà thay đổi. Những người mang thai phi pháp thì hãy chủ động nạo thai. Những ai cố tính chống đối, phá hoại chính sách sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”
“Thế thì tao sẽ lấy cái mạng mày để bồi thường cho con tao vậy!” - Vừa nói, mẹ vợ tôi vừa rút một chiếc kéo trong vụng ra, đâm thẳng vào đùi cô tôi.
Cô tôi đưa hai tay ôm lấy chỗ bị đâm. Máu túa ra từ kẽ tay của cô.
Mấy cán bộ công xã xông đến đè mẹ vợ tôi xuống đất rồi giật lấy chiếc kéo trong tay bà.
“Tiểu sư tử” quỳ bên cạnh cô, mở hòm thuốc lấy bông băng buộc vết thương lại.
“Gọi xe cấp cứu, nhanh lên!” - Bí thư công xã quát.
“Không cần đâu!” - Cô tôi nói - Chị Vương à, tôi đã vì Tiểu Vương mà rút 600cc máu rồi, bây giờ chị lại đâm tôi một nhát, thế là nợ máu giữa chúng ta đã thanh toán sòng phẳng rồi”.
Chân cô động đậy, máu lại tuôn ra xối xả.
Bí thư công xã giận dữ, nói: “Bà Vương! Bà quá đáng rồi đó! Chủ nhiệm Vạn mà có mệnh hệ gì, bà phải gánh lấy trách nhiệm này!”
Mẹ vợ tôi thấy vết thương trên đùi cô ra nhiều máu như vậy thì có vẻ sợ hãi, hai tay đập phành phạch xuống đất và bắt đầu kêu khóc.
“Đừng sợ, chị Vương! Cho dù tôi có chết vì mất máu thì tôi cũng chẳng yêu cầu chị gánh trách nhiệm đâu. Một nhát kéo của chị khiến tôi vất được gánh nặng tư tưởng, cám ơn chị nhiều.” - Nhìn đám đông chung quanh, cô tôi nói tiếp - “Nhờ các vị về nhắn với Trần Tị và Vương Đảm, yêu cầu hai đứa chúng nó chủ động đến trạm xá để nạo thai, nếu không…” - Cô đưa hai bàn tay dính đầy máu lên, nói tiếp - “Hai đứa chúng nó có trốn xuống mồ, tôi cũng đào lên cho bằng được!”