Chương 3
Tiên sinh Sugitani Yoshihito kính mến,
Hôm nay là mồng một tết dương lịch. Từ hôm qua, tuyết đã bắt đầu rơi, lúc này vẫn đang rơi trắng trời. Bên ngoài, tuyết đã đóng một lớp dày, tiếng trẻ con chơi đùa trên tuyết ngoài đường phố râm ran. Cây dương trước chung cư của tôi có hai con chim hỉ thước đang kêu, trong tiếng kêu của chúng tôi cảm nhận được một niềm vui.
Đọc xong là thư hồi âm của ngài, tâm trạng tôi vô cùng nặng nề, bởi không ngờ được rằng, những lá thư của tôi lại có thể khiến ngài mất ngủ, sức khỏe suy sụp đến như vậy. Những lời an ủi của ngài trong thư đã khiến tôi vô cùng cảm động. Ngài nói, đọc đến đoạn Vương Nhân Mỹ ra đi, ngài đã khóc và chính tôi, khi kể lại cái chết của cô ấy, chính tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi không trách cô tôi. Tôi cũng nhận ra rằng cô tôi không hề sai. Cho dù những năm gần đây, cô tôi vẫn bị ám ảnh nặng nề bởi cái chết của Vương Nhân Mỹ. Cô nói, bàn tay cô dính đầy máu tươi. Nhưng có điều, tất cả đã là lịch sử. Lịch sử chỉ thừa nhận kết quả mà bỏ qua thủ đoạn, cũng giống như người ta chỉ thấy những công trình kiến trúc vĩ đại, chẳng hạn Vạn Lý Trường thành của Trung Quốc, kim tự tháp của Ai Cập mà không để ý rằng, bên dưới những công trình ấy không biết bao nhiêu là xác người. Trong hơn hai mươi năm của quá khứ, người Trung Quốc đã dùng những cách thức cực đoan để khống chế sự gia tăng nhân khẩu. Nói một cách thực sự cầu thị thì, điều này không chỉ hạn chế trong sự phát triển của riêng Trung Quốc mà còn là cống hiến của người Trung Quốc cho toàn nhân loại. Suy cho cùng chúng ta vẫn sống trong một hành tinh rất nhỏ. Tài nguyên của trái đất này là vô cùng hạn chế, một khi đã hao phí thì không bao giờ tái sinh. Từ điểm này mà nói, người phương Tây đã từng chỉ trích chủ trương sinh đẻ có kế hoạch của Trung Quốc là không được thực sự công bằng.
Hai năm trở lại đây, quê hương tôi phát triển và thay đổi rất lớn. Bí thư mới nhậm chức là một người rất trẻ và rất nhiệt tình, chưa đến bốn mươi tuổi, đã từng tốt nghiệp tiến sĩ ở Mỹ, có chủ trương biến hai bên bờ sông Giảo Hà của vùng Đông Bắc Cao Mật thành khu kinh tế mở. Thực tế là đã có rất nhiều công trình đồ sộ đã mọc lên, chỉ cần một thời gian ngắn nữa là bộ mặt ở quê tôi sẽ hoàn toàn biến đổi. Những cảnh đẹp mà ngài đã từng chiêm ngưỡng khi đến đây e rằng sẽ không còn tồn tại nữa. Những thay đổi ấy suy cho cùng là tốt hay không tốt, tôi không thể đoán định được.
Kèm theo lá thư này là những tài liệu có liên quan đến cuộc đời của cô tôi - tôi rất tiếc là cũng chỉ có thể dùng cách viết thư - để gửi đến ngài. Đương nhiên là tôi sẽ còn tiếp tục viết nữa. Những lời tán thưởng của ngài chính là động lực để tôi tiếp tục viết.
Lần nữa, tôi thành thực mong ngài hãy đến quê tôi lần nữa, nếu ngài có thời gian. Đương nhiên là chúng tôi sẽ dùng lễ bằng hữu để đón tiếp ngài, không hề có một chút khách sáo.
Ngoài ra, tôi và vợ tôi cũng đã chuẩn bị về hưu. Chúng tôi rất muốn được quay về sống tại quê hương sau khi nghỉ hưu. Sống ở Bắc Kinh, chúng tôi luôn luôn mang tâm trạng của một kẻ tha phương cầu thực. Gần đây, bên cạnh nhà hát Nhân Dân, tôi đã bị hai người đàn bà được mệnh danh là “người sinh ra và lớn lên trong những con hẻm Bắc Kinh” chửi gần hai tiếng đồng hồ, từ đó càng củng cố thêm quyết tâm về quê của tôi. Ở quê tôi, người ta không khinh người như những ai đã từng sinh ra và lớn lên ở thành phố. Ở quê tôi, khoảng cách giữa cuộc sống và văn học càng gần hơn.
Khoa Đẩu
Bắc Kinh, Nguyên đán 2004