← Quay lại trang sách

- 1 -

Công việc hậu sự cho Vương Nhân Mỹ hoàn tất, nỗi buồn của gia đình cũng đã dần vơi, tôi vội vàng quay về đơn vị. Một tháng sau, tôi nhận được một tờ điện báo: “Mẹ mất, về gấp!”. Cầm trên tay tờ điện báo, tôi đến gặp lãnh đạo để xin nghỉ phép, đồng thời cũng kèm theo một lá đơn xin chuyển ngành.

Sau khi chôn cất mẹ xong, đêm ấy trời rất trong, ánh trăng vằng vặc chiếu trên sân. Con gái tôi nằm ngủ ngon lành trên một tấm chiếu cói trải dưới gốc cây lê. Bố tôi đang cầm quạt phe phẩy xua muỗi cho nó. Tiếng chim cuốc văng vẳng vang lên từ những giàn đậu ngoài vườn.

“Hay là con tìm một người nào đó…” - Bố tôi nói - “Trong nhà không có đàn bà thì không phải là một gia đình”.

“Con đã gửi đơn xin chuyển ngành lên cấp trên, chờ con về nhà rồi hẵng bàn chuyện này.” - Tôi nói.

“Nhà ta đang sống êm ấm, trong chớp mắt là đã hóa thành thế này” - Bố thở dài nói - “Không biết là nên oán trách ai đây?”

“Thực ra thì không thể trách được cô. Cô không làm sai điều gì cả.” - Tôi nói.

“Bố cũng không trách cô. Tất cả là do số mệnh!”

“Thật khó tìm được một người trung thành như cô.” - Tôi nói - “Có được những người như cô, liệu có chính sách nào của nhà nước mà không thực hiện được”.

“Xét về lý là như vậy, nhưng tại sao tất cả những điều ác lại dồn cho cô ấy?” - Bố thở dài nói - “Nhìn thấy dao kéo đâm vào cô ấy máu chảy lênh láng, bố đau lòng lắm. Dù sao thì máu chảy ruột mềm!”

“Không còn cách nào hơn.” - Tôi nói.