- 2 -
Bố tôi nói, sau khi bị mẹ vợ tôi đâm một nhát kéo, vết thương trên đùi cô bị nhiễm trùng nên liên tục sốt cao. Tuy vậy, cô vẫn cố gắng để đưa người đến lùng bắt Vương Đảm. Có thể tôi dùng từ “lùng bắt” là không thích hợp lắm nhưng về thực chất mà nói, đúng là lùng bắt không sai tí nào.
Cổng nhà Vương Đảm đóng im ỉm, không có bất kỳ tiếng động nào, kể cả tiếng gà tiếng chó. Cô tôi ra lệnh phá cổng và xông vào sân. Bố tôi kể: “Khẳng định là cô của con đã nhận được mật báo trước khi bắt tay hành động”. Cô tôi phá cửa đi thẳng vào nhà bếp, thấy trên bếp vẫn có một nồi cháo, mở vung xem xét thì thấy cháo vẫn đang còn nóng. “Cô ấy cười nhạt rồi gọi to: Trần Tị, Vương Đảm! Hai người tự giác ra đây hay là để chúng tôi phải đào hang bắt chuột lôi hai người ra?” - Bố tôi kể - “Nhưng căn nhà vẫn vắng lặng, không có bất kỳ âm thanh nào. Cô của con chỉ vào chiếc tủ đứng bên tường, có ai đó đến mở cửa tủ. Trong tủ chỉ có mấy bộ quần áo cũ. Cô ấy bảo người ta lôi mấy bộ quần áo cũ ấy ra thì thấy một đáy tủ. Cô ấy dùng gậy đập mạnh vào đáy tủ, đập mấy cái thì ván tủ vỡ toác, bên dưới là một chiếc hố sâu hun hút. Cô ấy quát: “Các anh hùng du kích, lên đi! Hay là phải đổ nước xuống?”
Một cái đầu nhô lên, đó là Trần Nhĩ, con gái Vương Đảm. Bùn đất bám đầy mặt con bé, lem luốc trông chẳng khác một con tiểu quỷ trong miếu. Nó không những không khóc mà còn nhe răng cười phá lên. Cái đầu thứ hai xuất hiện là của Trần Tị, râu ria lởm chởm, đầu tóc xoăn tít, chiếc áo hở ngực để lộ nhúm lông ngực màu vàng, trông bộ dạng thật gớm ghiếc. “Sau khi lên khỏi hang, Trần Tị lê cái thân hình đồ sộ đến trước mặt cô dập đầu lạy liên tục. Đầu của nó đập binh binh xuống đất. Tiếng khóc gào của Trần Tị làm rung động cả thôn!” - Bố tôi nói - “Cô ơi! Cô ruột của cháu ơi! Xin cô hãy nghĩ tình cháu là thằng bé đầu tiên do cô đỡ đẻ, xin cô hãy đoái thương cái thân xác nhỏ bé của Vương Đảm mà giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng cháu lần này… Cô ơi, nhà cháu đời đời kiếp kiếp sẽ nhắc đến đại ân đại đức của cô…”
Bố tôi kể lại: “Nghe những người có mặt lúc ấy nói lại rằng, nước mắt đã trào ra trong đôi mắt của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn nói: Trần Tị ơi là Trần Tị! Đây không phải là chuyện của ta. Nếu là chuyện của ta thì…, nói thế nào được nhỉ… Nếu cháu cần một cánh tay của ta, ta sẽ không ngần ngại gì mà chặt ra để giao cho cháu…”
“Cô ơi, xin cô khai ân…”
Con bé Trần Nhĩ cũng rất thông minh, học theo bố quỳ xuống lạy như tế sao, miệng thì kêu lên: “Bà ơi! Khai ân… khai ân…”
“Lúc ấy, đang đứng trộn lẫn trong đám đông, Ngũ Quan đột nhiên rống lên bài hát nền trong bộ phim “Chiến tranh địa đạo”:… Cuộc chiến trong địa đạo thâm u, Hàng nghìn hàng vạn hùng binh… Giữa bình nguyên vạn lý đào địa đạo, Bọn quỷ ngoan cố kháng cự, chúng ta cho chúng thịt nát xương tan…”. Bố tôi kể tiếp: “Lúc ấy, cô của con nghiêm sắc mặt, quát lớn: Đủ rồi, Trần Tị, mau gọi Vương Đảm ra đây! Trần Tị đi bằng hai đầu gối đến trước cô rồi ôm lấy đôi chân cô. Trần Nhĩ cũng học theo bố, cũng ôm lấy chân cô con từ phía sau.
Đúng lúc ấy, Ngũ Quan lại tiếp tục rống lên: Giữa bình nguyên vạn lý đào địa đạo… Bọn xâm lược có gan tiến đến… Chúng ta đánh cho chúng thịt nát xương tan… Toàn dân thắt ống dẫn tinh, toàn dân thực hiện tránh thai… Cô con muốn thoát thân nhưng bị Trần Tị và Trần Nhĩ ôm chặt cứng hai chân. Hình như nhận ra điều gì đó, cô con ra lệnh: “Xuống hang!”. Một dân binh ngậm đèn pin vào miệng, lần dò đi trước. Một dân binh nữa nối gót theo sau…
Từ dưới hang, tiếng một người vọng lên: “Dưới hang không có ai cả”.
Cô con sức đã yếu, lại quá bất ngờ nên lảo đảo, gục xuống và hôn mê.
Đúng là Trần Tị đã bày đặt quỷ kế. Sau nhà nó không phải là có một vườn rau hay sao? Trong vườn rau có một cái giếng, trên miệng giếng có ròng rọc kéo nước, lối thoát khỏi hang chính là cái giếng này. Đúng là không ai biết Trần Tị hoàn thành công trình lớn như thế này từ bao giờ, cũng không ai phát hiện ra nó đã đưa đất đi đổ ở nơi nào. Lợi dụng thời gian Trần Tị và Trần Nhĩ ôm chân cô con, Vương Đảm đã bò ra đến giếng, đu theo dây thừng mắc vào ròng rọc lên khỏi mặt đất. Đúng là tội nghiệp cho con bé! Bố thở dài - Người thì nhỏ thó, lại bụng mang dạ chửa mà vẫn có thể đu theo dây ròng rọc leo từ dưới đáy giếng lên!
Cô con được mọi người dìu ra đến giếng. Cô thở hổn hển, kêu lên: “Sao tôi lại đần độn thế này! Sao tôi lại đần độn thế không biết! Năm ấy, bố tôi cũng đã chỉ đạo mọi người đào một địa đạo thông với giếng như thế này!”. Nói xong thì tiếp tục hôn mê, có lẽ vì quá kiệt sức và quá tức giận. Mọi người vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện. Cô con đã bị nhiễm loại vi trùng mà ngày xưa bác sĩ Bạch Cầu Ân đã từng nhiễm, suýt nữa thì mất mạng. Cô ấy trung thành tuyệt đối với đảng cộng sản. Đảng cũng đối xử không hề tệ bạc với cô ấy. Nghe đâu để cứu cô con, người ta đã mang những loại thuốc tốt nhất từ Bắc Kinh đến.
Cô con nằm viện mất nửa tháng, vết thương nhiễm trùng chưa kịp kéo da non đã chạy khỏi bệnh viện. Tâm trạng cô con rất nặng nề, thường nói, không giải quyết được cái thai trong bụng Vương Đảm thì cô ăn không ngon ngủ không yên. Ý thức trách nhiệm cao đến độ ấy, con nói thử xem, còn là con người nữa không? Là thánh thần hay quỷ dữ?” - Bố tôi cảm thán.
“Trần Tị và Trần Nhĩ bị giam giữ ở công xã, có người nói Trần Tị bị tra khảo đánh đập rất dã man chẳng qua là đặt điều. Cán bộ thôn đã từng đến thăm hai bố con nó. Nó bị nhốt trong một căn phòng có đầy đủ giường chiếu chăn gối, có cơm trắng bánh bao, có rau có cá có thịt. Họ còn nói hai bố con nó trắng trẻo lên và cũng mập ra nữa. Tất nhiên là người ta chẳng cho hai bố con nó ăn mà không thu tiền. Trần Tị đang làm ăn buôn bán gặp thời nên không thiếu tiền. Công xã đã làm việc với ngân hàng và đã biết được số tiền nó gửi trong ấy, đến ba mươi tám ngàn đồng! Trong thời gian cô con nằm viện, công xã đã phái tổ công tác về thôn ta tổ chức đại hội toàn thể xã viên, tuyên bố chính sách: Người trong thôn, hễ ai còn đi lại được thì phải đi tìm Vương Đảm! Mỗi người được cấp năm đồng phí tổn mỗi ngày, tiền này sẽ trừ vào số tiền mà Trần Tị gửi trong ngân hàng. Cũng có nhiều người không muốn làm chuyện này, bởi họ nghĩ nhận mấy đồng ấy là bất nghĩa. Nhưng không đi tìm cũng không xong, ai không chấp hành mỗi ngày bị phạt năm đồng! Đến nước ấy thì còn có ai không chấp hành. Toàn thôn đổ xô đi tìm, bảy mươi người cùng đi một lúc, ngày đầu tiên số tiền phải chi ra đến ba trăm rưỡi, tối về còn được nhận thêm “tiền phụ phí”. Chỉ vài ngày mà số tiền đã chi ra hơn một nghìn tám trăm. Công xã còn tuyên bố, ai phát hiện ra Vương Đảm và đưa cô ta về sẽ được nhận thưởng hai trăm đồng. Ai cung cấp được tin tức có giá trị về Vương Đảm sẽ thưởng một trăm đồng. Cứ thế, trong thôn có người vỗ tay vui mừng và điên cuồng lao đi tìm, cũng có kẻ lắc đầu ngao ngán âm thầm...’’
Bố nói là ông biết trong thôn chỉ có mấy người mơ ước được lĩnh thưởng hai trăm hoặc một trăm đồng. Nhưng đại đa số thì chỉ đi tìm cho có lệ, đi vài vòng ở ngoài đồng hô: Vương Đảm! Ra đây! Không về thì tiền của nhà cô không mấy chốc mà sạch veo! Hô hoán một hồi rồi âm thầm về ruộng của mình mà làm ăn thôi. Đến tối thì đương nhiên là phải đến lĩnh tiền, không đến lĩnh tiền thì phải nộp phạt năm đồng!
“Tìm có được không?”
“Tìm ở đâu? E là đã cao chạy xa bay rồi”.
“Người ngợm Vương Đảm nhỏ thó như vậy, mỗi bước chân không đầy hai tấc, lại còn phải mang cái bụng thè lè, liệu cô ấy chạy được bao xa? E rằng vẫn còn trốn đâu đó trong thôn thôi, biết đâu là vẫn ở ngay trong nhà cô ta?” - Tôi cúi đầu nói thầm.
“Chuyện này mà còn đợi con cảnh báo à? Những người ở công xã hận là không đào nhà Vương Cước sâu ba thước đất nữa mà thôi. Ngay cả giường đất, bếp lò cũng đã bị lật lên vì họ nghĩ là Vương Đảm chui xuống hang. Bố nghĩ, trong thôn chẳng ai dám cáng đáng trách nhiệm này vì công xã đã ra lệnh, ai chứa chấp cô ta sẽ bị phạt ba nghìn đồng.” - Bố nói.
“Biết đâu là nhất thời cô ta nghĩ không thông mà làm liều. Đã tìm dưới sông, dưới giếng chưa?”
“Con đánh giá con bé này quá thấp rồi! Đầu óc nó e rằng không có mấy người đàn bà trong thôn sánh được, thậm chí là so với đàn ông bảy thước cao vẫn hơn rất nhiều người”.
“Đúng là như lời bố nói. Trong ký ức của con vẫn còn một Vương Đảm nhỏ tẹo có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, ẩn tàng trong khuôn mặt xinh đẹp ấy là một vẻ linh lợi và bất khuất. Nhưng đáng lo là cô ấy đang có mang, hình như đã bảy tháng thì phải?”
“Do vậy nên cô con mới vội vàng. Cô con nói, chưa chui ra khỏi chỗ ấy thì cũng chỉ là một miếng thịt, cần cắt bỏ thì cắt bỏ, cần nạo thì nạo. Vừa thoát khỏi chỗ ấy thì đã là một con người, cho dù có thiếu tay thiếu chân thì cũng vẫn là con người. Mà đã là người thì phải nhận được sự bảo vệ của pháp luật nhà nước”.
Trong đầu tôi, hình ảnh Vương Đảm hiện lên: Cao bảy tấc, một chiếc bụng lặc lè, ngẩng cao chiếc đầu xinh xinh bé tẹo, di động đôi chân cũn cỡn, tay ôm một chiếc túi đang khó khăn lê từng bước giữa gai góc um tùm, xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại phía sau, vấp ngã, đứng dậy, lại chạy tiếp… Hoặc là, một Vương Đảm đang ngồi trên một chiếc mâm gỗ thật to mà người trong thôn tôi vẫn thường dùng để phơi ớt làm tương, thở hổn hển, người lắc lư trôi thôi dòng nước đổ vào Hoàng Hà rồi chảy về đông…